Editor: Anne
“Trì Trì? Trì Trì”
“Dạ?” Ôn Trì ngẩng đầu, mặt Lục Chước phóng to trong mắt cậu. Cậu xoa giữa mày, chỉ cảm thấy mệt mỏi trào dâng.
Lục Chước nhìn thiếu niên trước mặt, tâm trạng của cậu từ buổi công diễn ra mắt hôm qua đến giờ không ổn định, vẻ mặt tái nhợt đến khiếp sợ nhưng cậu lại không chịu nói gì.
Hôm nay, ekip chương trình đặc biệt tổ chức một bữa tiệc mời tất cả các thực tập sinh bị loại và các nhà tài trợ, còn nhân vật chính của buổi tiệc là những thực tập sinh được ra mắt hôm qua.
Ôn Trì xuống xe với Lục Chước, gió đêm lạnh đến mức làm người ta rùng mình, không khỏi rụt cổ kéo cao cổ áo.
Thấy vậy, Lục Chước đưa cho cậu cái áo khoác lông, để thiếu niên có chiếc mũi đỏ bừng khoác lên, áo khoác to rộng làm cho khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay của cậu trông càng thanh tú tinh tế hơn.
Ôn Trì nghiêng đầu nhìn anh, cậu muốn chui vào ngực để anh ôm chặt mình sưởi ấm, muốn mình được hòa vào hơi thở của anh, nhưng cậu đành thôi vì đang ở nơi công cộng.
Lục Chước thấy cậu tủi thân đến mức suýt nữa co thành quả bóng, anh lặng lẽ dùng áo rộng che lại bàn tay đang dắt cậu đi đến hiện trường buổi tiệc.
Ôn Trì cảm thấy đầu ngón tay ấm áp, ngẩng đầu nhìn bóng lưng đang dắt mình đi, hai má không khỏi có chút ửng đỏ, vùi mặt vào áo bông.
Trong hội trường, bốn phía đều có người đang đứng, ai ai cũng mặc tây trang, nâng ly rượu chúc nhau.
Ôn Trì chỉ muốn ở cùng Lục Chước, cho dù chỉ còn lại mấy giờ cuối cùng cũng được.
Xung quanh đều có rất nhiều người đến nói chuyện với cậu, Ôn Trì bị vây giữa đám đông, cậu có cảm giác tay mình bị buông lỏng, trong nháy mắt không thấy được Lục Chước nữa.
Đầu óc cậu trở nên trống rỗng, không thể suy nghĩ gì thêm. Cậu lo lắng kiễng chân tìm kiếm anh nhưng đám người xung quanh càng ngày càng nhiều.
Ôn Trì cảm thấy những ồn ào xung quanh đang xâm chiếm tâm trí mình từng chút một, rồi ăn mòn xuống từng cơ quan nội tạng.
Không kìm được run rẩy, nước mắt rơi từng đợt, cậu chỉ có thể ngồi xổm xuống cố sức tự bảo vệ chính mình như một con thú nhỏ yếu mong manh.
Chỉ còn một chút thời gian, tại sao lại phải tách mình ra khỏi Lục Chước…?
Đột nhiên, cả người được bao vây bởi độ ấm quen thuộc, cậu còn chưa kịp phản ứng thì bỗng cảm thấy thân thể thả lỏng.
Khi Lục Chước đến, anh thấy thiếu niên đang bị đám đông vây quanh, cả người cậu run rẩy như sẽ ngã xuống trong phút chốc.
Đầu tim như bị nhéo mạnh, anh vô thức lao đến bảo vệ thiếu niên trong lòng. Cảm thấy người Ôn Trì thả lỏng hơn mới bế cậu lên.
“Thật xin lỗi, cơ thể Ôn Trì không được khỏe, tôi đưa cậu ấy đi nghỉ trước.” Nói xong anh vội vàng đưa cậu vào phòng nghỉ bên cạnh.
Khi Ôn Trì được đặt lên ghế sofa mềm mại, cả người cậu như chìm sâu trong ghế, bỗng khóc nấc lên.
Lục Chước ngồi xổm trước mặt thiếu niên, giọng nói nhẹ nhàng: “Em uống rượu à?” Anh sợ có người cho cậu uống rượu trong lúc anh không chú ý.
Ôn Trì vẫn còn đang nấc cụt, khóc nhiều làm cho cậu hơi ngốc, im lặng một lúc mới lắc đầu.
Lục Chước yên tâm, ngồi trên sofa vỗ lưng cho cậu, nhìn sắc mặt cậu chút rồi để cậu dựa vào vai mình ngủ thiếp đi.
Hơi thở cậu dần ổn định, nhưng cậu vẫn nắm chặt áo của Lục Chước trong tay vì sợ anh sẽ rời đi trong khi mình đang ngủ.
Lục Chước hơi bất đắc dĩ, anh đau lòng cúi đầu xuống, nghiêm túc đặt lên đôi môi của thiếu niên một nụ hôn.
—
Khi Ôn Trì tỉnh lại, cậu cảm thấy cảm xúc của mình cuối cùng cũng ổn định rồi, thế là đề nghị thu dọn hiện trường hỗn độn khi mình rời đi quá vội.
Cậu không thể sống mãi dưới cánh chim của Lục Chước được – Ôn Trì nghĩ.
Đến lúc bữa tiệc kết thúc, Ôn Trì từ chối lời mời đưa về tận nhà của e-kip chương trình, nói rằng mình và Lục Chước muốn đi hóng gió chút.
Hai người đi dạo phố, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống đất, gió đêm thổi khẽ bay vạt áo.
Ôn Trì đột nhiên dừng lại, xoay người ôm chặt lấy người bên cạnh, mũi chua xót.
“Em không thích khóc vậy đâu.” Ôn Trì buồn buồn nói.
Lục Chước cười, từ từ ôm lấy cậu: “Ừ, Trì Trì nhà chúng ta không thích khóc đâu.”
“Lục Chước.”
“Ừm.”
“Lục Chước.”
“Anh đây.”
“Nếu không thấy em nữa, anh có nhớ em không?”
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, như là một lời hứa trịnh trọng không thể quên: “Anh sẽ đi tìm em.”
Ôn Trì còn chưa kịp phải ứng, bỗng cảm thấy người mình nhẹ tênh. Cúi đầu nhìn, cơ thể cậu dần trong suốt, biến thành từng tia sáng bay lên không trung.
Ôn Trì hoảng hốt nắm chặt Lục Chước: “Lục Chước! Lục Chước! Em không muốn đi….”
Lục Chước chỉ cảm thấy tim như bị bóp nghẹt, chưa kịp hoảng hốt bỗng nhiên đầu như mở ra một cái khóa nặng nề.
Đôi mắt anh tối sầm, anh ôm lấy thiếu niên đang hoảng sợ khóc đỏ mắt: “Đừng khóc….. Đừng khóc. Trì Trì, em còn nhớ những lời anh mới nói không?”
Ôn Trì ngẩng đầu, một giọt nước mắt lăn dài trên má.
“Anh sẽ tìm em, Trì Trì.” Đôi môi nóng lên, thiếu niên kiên quyết kiễng chân hôn lên môi anh một cách say đắm.
“Anh nhất định phải đến tìm em…”
Sau đó, cả người cậu hóa thành những tia sáng lấp lánh bay lên trời, chỉ còn giọng nói của cậu vẫn còn vang vọng.
“Trì Trì? Trì Trì”
“Dạ?” Ôn Trì ngẩng đầu, mặt Lục Chước phóng to trong mắt cậu. Cậu xoa giữa mày, chỉ cảm thấy mệt mỏi trào dâng.
Lục Chước nhìn thiếu niên trước mặt, tâm trạng của cậu từ buổi công diễn ra mắt hôm qua đến giờ không ổn định, vẻ mặt tái nhợt đến khiếp sợ nhưng cậu lại không chịu nói gì.
Hôm nay, ekip chương trình đặc biệt tổ chức một bữa tiệc mời tất cả các thực tập sinh bị loại và các nhà tài trợ, còn nhân vật chính của buổi tiệc là những thực tập sinh được ra mắt hôm qua.
Ôn Trì xuống xe với Lục Chước, gió đêm lạnh đến mức làm người ta rùng mình, không khỏi rụt cổ kéo cao cổ áo.
Thấy vậy, Lục Chước đưa cho cậu cái áo khoác lông, để thiếu niên có chiếc mũi đỏ bừng khoác lên, áo khoác to rộng làm cho khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay của cậu trông càng thanh tú tinh tế hơn.
Ôn Trì nghiêng đầu nhìn anh, cậu muốn chui vào ngực để anh ôm chặt mình sưởi ấm, muốn mình được hòa vào hơi thở của anh, nhưng cậu đành thôi vì đang ở nơi công cộng.
Lục Chước thấy cậu tủi thân đến mức suýt nữa co thành quả bóng, anh lặng lẽ dùng áo rộng che lại bàn tay đang dắt cậu đi đến hiện trường buổi tiệc.
Ôn Trì cảm thấy đầu ngón tay ấm áp, ngẩng đầu nhìn bóng lưng đang dắt mình đi, hai má không khỏi có chút ửng đỏ, vùi mặt vào áo bông.
Trong hội trường, bốn phía đều có người đang đứng, ai ai cũng mặc tây trang, nâng ly rượu chúc nhau.
Ôn Trì chỉ muốn ở cùng Lục Chước, cho dù chỉ còn lại mấy giờ cuối cùng cũng được.
Xung quanh đều có rất nhiều người đến nói chuyện với cậu, Ôn Trì bị vây giữa đám đông, cậu có cảm giác tay mình bị buông lỏng, trong nháy mắt không thấy được Lục Chước nữa.
Đầu óc cậu trở nên trống rỗng, không thể suy nghĩ gì thêm. Cậu lo lắng kiễng chân tìm kiếm anh nhưng đám người xung quanh càng ngày càng nhiều.
Ôn Trì cảm thấy những ồn ào xung quanh đang xâm chiếm tâm trí mình từng chút một, rồi ăn mòn xuống từng cơ quan nội tạng.
Không kìm được run rẩy, nước mắt rơi từng đợt, cậu chỉ có thể ngồi xổm xuống cố sức tự bảo vệ chính mình như một con thú nhỏ yếu mong manh.
Chỉ còn một chút thời gian, tại sao lại phải tách mình ra khỏi Lục Chước…?
Đột nhiên, cả người được bao vây bởi độ ấm quen thuộc, cậu còn chưa kịp phản ứng thì bỗng cảm thấy thân thể thả lỏng.
Khi Lục Chước đến, anh thấy thiếu niên đang bị đám đông vây quanh, cả người cậu run rẩy như sẽ ngã xuống trong phút chốc.
Đầu tim như bị nhéo mạnh, anh vô thức lao đến bảo vệ thiếu niên trong lòng. Cảm thấy người Ôn Trì thả lỏng hơn mới bế cậu lên.
“Thật xin lỗi, cơ thể Ôn Trì không được khỏe, tôi đưa cậu ấy đi nghỉ trước.” Nói xong anh vội vàng đưa cậu vào phòng nghỉ bên cạnh.
Khi Ôn Trì được đặt lên ghế sofa mềm mại, cả người cậu như chìm sâu trong ghế, bỗng khóc nấc lên.
Lục Chước ngồi xổm trước mặt thiếu niên, giọng nói nhẹ nhàng: “Em uống rượu à?” Anh sợ có người cho cậu uống rượu trong lúc anh không chú ý.
Ôn Trì vẫn còn đang nấc cụt, khóc nhiều làm cho cậu hơi ngốc, im lặng một lúc mới lắc đầu.
Lục Chước yên tâm, ngồi trên sofa vỗ lưng cho cậu, nhìn sắc mặt cậu chút rồi để cậu dựa vào vai mình ngủ thiếp đi.
Hơi thở cậu dần ổn định, nhưng cậu vẫn nắm chặt áo của Lục Chước trong tay vì sợ anh sẽ rời đi trong khi mình đang ngủ.
Lục Chước hơi bất đắc dĩ, anh đau lòng cúi đầu xuống, nghiêm túc đặt lên đôi môi của thiếu niên một nụ hôn.
—
Khi Ôn Trì tỉnh lại, cậu cảm thấy cảm xúc của mình cuối cùng cũng ổn định rồi, thế là đề nghị thu dọn hiện trường hỗn độn khi mình rời đi quá vội.
Cậu không thể sống mãi dưới cánh chim của Lục Chước được – Ôn Trì nghĩ.
Đến lúc bữa tiệc kết thúc, Ôn Trì từ chối lời mời đưa về tận nhà của e-kip chương trình, nói rằng mình và Lục Chước muốn đi hóng gió chút.
Hai người đi dạo phố, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống đất, gió đêm thổi khẽ bay vạt áo.
Ôn Trì đột nhiên dừng lại, xoay người ôm chặt lấy người bên cạnh, mũi chua xót.
“Em không thích khóc vậy đâu.” Ôn Trì buồn buồn nói.
Lục Chước cười, từ từ ôm lấy cậu: “Ừ, Trì Trì nhà chúng ta không thích khóc đâu.”
“Lục Chước.”
“Ừm.”
“Lục Chước.”
“Anh đây.”
“Nếu không thấy em nữa, anh có nhớ em không?”
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, như là một lời hứa trịnh trọng không thể quên: “Anh sẽ đi tìm em.”
Ôn Trì còn chưa kịp phải ứng, bỗng cảm thấy người mình nhẹ tênh. Cúi đầu nhìn, cơ thể cậu dần trong suốt, biến thành từng tia sáng bay lên không trung.
Ôn Trì hoảng hốt nắm chặt Lục Chước: “Lục Chước! Lục Chước! Em không muốn đi….”
Lục Chước chỉ cảm thấy tim như bị bóp nghẹt, chưa kịp hoảng hốt bỗng nhiên đầu như mở ra một cái khóa nặng nề.
Đôi mắt anh tối sầm, anh ôm lấy thiếu niên đang hoảng sợ khóc đỏ mắt: “Đừng khóc….. Đừng khóc. Trì Trì, em còn nhớ những lời anh mới nói không?”
Ôn Trì ngẩng đầu, một giọt nước mắt lăn dài trên má.
“Anh sẽ tìm em, Trì Trì.” Đôi môi nóng lên, thiếu niên kiên quyết kiễng chân hôn lên môi anh một cách say đắm.
“Anh nhất định phải đến tìm em…”
Sau đó, cả người cậu hóa thành những tia sáng lấp lánh bay lên trời, chỉ còn giọng nói của cậu vẫn còn vang vọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook