*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Anne
Sau khi đánh giá bài hát chủ đề kết thúc, vị trí không thay đổi quá nhiều, chỉ có mấy thực tập sinh lớp dưới nâng bậc chút.
Cuối cùng Lục Chước đúng như sự kỳ vọng mong đợi cảu mọi người có được vị trí C của bài hát chủ đề, Ôn Trì cũng có xếp hạng khá cao.
Sau khi các thực tập sinh quay MV chủ đề và được nghỉ ngơi một thời gian, lần công diễn thú vị lần thứ hai cuối cùng cũng đến đúng hẹn.
Trong lần công diễn này, người cố vẫn cũng sẽ tham gia vào màn biểu diễn của các thực tập sinh, mỗi đội sẽ được phân một cố vấn.
Không có quá nhiều tranh cãi trong việc chọn lựa bài hát, hầu hết mọi người đều chọn được bài hát mình thích, mà không ngờ Ôn Trì, Lục Chước và Tạ Vụ lại cùng chọn một bài.
Khi Trần Hữu chọn, đội của Ôn Trì đã đủ người.
Trần Hữu: Nhĩ Khang.jpg
Bài hát lần này Ôn Trì chọn là <Tỷ Tỷ>, mấy người nhận lấy video chứa tấm lòng của e-kip chương trình, ngồi vậy quanh để xem.
Tiếng nhạc vang lên, một cô gái ngồi ở giữa phòng từ từ dậy bằng lực eo của mình. Sau đó vài chàng trai từ bên cạnh đi ra, chuyển động cơ thể theo tiếng nhạc và từng chút một mà tiếp cận cô gái kia.
Sau khi video kết thúc bỗng nhiên một tiếng đập cửa vang lên, mọi người ngẩng đầu mới thấy Tống Kỳ bước vào, sau hắn là cánh cửa từ từ đóng lại.
“Tôi là cố vấn sẽ tham gia cùng với mọi người lần này.” Tống Kỳ đứng trước cửa từ từ nói.
“Chúng tôi cũng vừa chuẩn bị xong.” Ôn Trì cười, ngồi lùi qua bên trái nhường chỗ cho Tống Kỳ.
Lục Chước ngồi bên cạnh, cảm nhận được cơ thể mềm mại đang tiến lại gần anh từng chút một như bé mèo sữa không hề phòng bị lộ ra cái bụng tròn căng, anh phải rất kìm nén mới không ôm bé vào lòng.
Sau khi Tống Kỳ ngồi xuống xem video một làn rồi mở miệng hỏi e-kip chương trình: “Cô gái kia thì làm thế nào?”
Nhân viên bên cạnh vô tội nhún vai lắc đầu, tỏ ý e-kip chương trình sẽ không chịu trách nhiệm về việc này.
Thấy thế, Ôn Trì nghiêng đầu: “Nếu đội ngũ chương trình không hỗ trợ từ bên ngoài thì tìm người đóng vai được không?”
Vừa nói xong, xung quanh im bắt, mọi người cùng quay đầu nhìn Ôn Trì với ánh mắt không tài nào giải thích được.
Ôn Trì:?
————-
Ngoài phòng thay đồ, mấy chàng trai cao lớn đang đứng chờ sẵn. Bỗng nhiên, cửa phòng thay đồ từ từ mở ra, khuôn mặt thanh tú đang lộ diện.
Mọi người thấy Ôn Trì chầm chậm đi từ phòng thay đồ, trên người là một chiếc váy body đỏ, ôm sát phác họa ra bờ mông đầy đặn căng tròn.
Xương bướm đằng sau cũng phồng lên, cả người đỏ bừng run rẩy vì ngại ngùng khiến người ta muốn lấy tay chậm rãi lướt qua lưng cậu, muốn đôi mắt cậu chan chứa đầy nước mắt không kiềm được phải thẳng lưng, run rẩy mạnh hơn.
Gương mặt thiếu niên đồ bừng vì xấu hổ, sắc hồng trên mặt càng tôn lên đôi tay gầy gò trắng nõn đang vô thức kéo tà váy ngắn, như thể cậu làm vậy là ngăn được ánh mắt mọi người đang nhìn mình.
Không ngờ rằng nó sẽ càng làm cho người ta phấn khích.
Tống Kỳ liếc mắt một phát liền cảm thấy trên mũi hơi nóng, hắn lật tức quay đầu hít một hơi, cổ đỏ bừng.
Mà Tạ Sơ chỉ nhìn thoáng qua liền cảm thấy máu trào lên đầu, vốn dĩ cậu ấy chọn bộ này là có ác ý nhưng giờ bỗng thấy hối hận.
Tiện lợi cho hai tên kia rồi.
Lục Chước ho khan hai tiếng, lập tức cởi áo khoác quấn lên người thiếu niên nhỏ nhắn. Thiếu niên trong vòng tay anh như một bé thú nhỏ tìm được tổ, cả người vùi vào ngực anh. Cho dù có nói sao cậu cũng không chịu ngẩng mặt lên, cả người đỏ hồng vì ngại ngùng, ngón chân cũng co rúm.
Thấy vậy, Lục Chước không thể làm gì ngoài cười, nhẹ giọng dỗ dành cậu ngẩng đầu lên rồi đưa đi thay quần áo trong phòng thay đồ.
Dựa trên kinh nghiệm đau thương này, ba người đàn ông quyết định để cậu mặc áo sơ mi dài tay và chân váy đến đầu gối, đi thêm một đôi tất dài.
Hiếm khi ba người lại có chung suy nghĩ, đều định che hết mọi bộ phận của Ôn Trì hết mức có thể, để không có lợi cho mấy fans thật ra lòng lang dạ thú nhưng ngoài miệng cả ngày kêu “Mama yêu con”. Đợi đến lúc Ôn Trì đổi lại quần áo đi ra với khuôn mặt chưa bớt đỏ thì mọi người mới quay lại phòng nhảy để luyện tập tiếp.
Editor: Anne
Sau khi đánh giá bài hát chủ đề kết thúc, vị trí không thay đổi quá nhiều, chỉ có mấy thực tập sinh lớp dưới nâng bậc chút.
Cuối cùng Lục Chước đúng như sự kỳ vọng mong đợi cảu mọi người có được vị trí C của bài hát chủ đề, Ôn Trì cũng có xếp hạng khá cao.
Sau khi các thực tập sinh quay MV chủ đề và được nghỉ ngơi một thời gian, lần công diễn thú vị lần thứ hai cuối cùng cũng đến đúng hẹn.
Trong lần công diễn này, người cố vẫn cũng sẽ tham gia vào màn biểu diễn của các thực tập sinh, mỗi đội sẽ được phân một cố vấn.
Không có quá nhiều tranh cãi trong việc chọn lựa bài hát, hầu hết mọi người đều chọn được bài hát mình thích, mà không ngờ Ôn Trì, Lục Chước và Tạ Vụ lại cùng chọn một bài.
Khi Trần Hữu chọn, đội của Ôn Trì đã đủ người.
Trần Hữu: Nhĩ Khang.jpg
Bài hát lần này Ôn Trì chọn là <Tỷ Tỷ>, mấy người nhận lấy video chứa tấm lòng của e-kip chương trình, ngồi vậy quanh để xem.
Tiếng nhạc vang lên, một cô gái ngồi ở giữa phòng từ từ dậy bằng lực eo của mình. Sau đó vài chàng trai từ bên cạnh đi ra, chuyển động cơ thể theo tiếng nhạc và từng chút một mà tiếp cận cô gái kia.
Sau khi video kết thúc bỗng nhiên một tiếng đập cửa vang lên, mọi người ngẩng đầu mới thấy Tống Kỳ bước vào, sau hắn là cánh cửa từ từ đóng lại.
“Tôi là cố vấn sẽ tham gia cùng với mọi người lần này.” Tống Kỳ đứng trước cửa từ từ nói.
“Chúng tôi cũng vừa chuẩn bị xong.” Ôn Trì cười, ngồi lùi qua bên trái nhường chỗ cho Tống Kỳ.
Lục Chước ngồi bên cạnh, cảm nhận được cơ thể mềm mại đang tiến lại gần anh từng chút một như bé mèo sữa không hề phòng bị lộ ra cái bụng tròn căng, anh phải rất kìm nén mới không ôm bé vào lòng.
Sau khi Tống Kỳ ngồi xuống xem video một làn rồi mở miệng hỏi e-kip chương trình: “Cô gái kia thì làm thế nào?”
Nhân viên bên cạnh vô tội nhún vai lắc đầu, tỏ ý e-kip chương trình sẽ không chịu trách nhiệm về việc này.
Thấy thế, Ôn Trì nghiêng đầu: “Nếu đội ngũ chương trình không hỗ trợ từ bên ngoài thì tìm người đóng vai được không?”
Vừa nói xong, xung quanh im bắt, mọi người cùng quay đầu nhìn Ôn Trì với ánh mắt không tài nào giải thích được.
Ôn Trì:?
————-
Ngoài phòng thay đồ, mấy chàng trai cao lớn đang đứng chờ sẵn. Bỗng nhiên, cửa phòng thay đồ từ từ mở ra, khuôn mặt thanh tú đang lộ diện.
Mọi người thấy Ôn Trì chầm chậm đi từ phòng thay đồ, trên người là một chiếc váy body đỏ, ôm sát phác họa ra bờ mông đầy đặn căng tròn.
Xương bướm đằng sau cũng phồng lên, cả người đỏ bừng run rẩy vì ngại ngùng khiến người ta muốn lấy tay chậm rãi lướt qua lưng cậu, muốn đôi mắt cậu chan chứa đầy nước mắt không kiềm được phải thẳng lưng, run rẩy mạnh hơn.
Gương mặt thiếu niên đồ bừng vì xấu hổ, sắc hồng trên mặt càng tôn lên đôi tay gầy gò trắng nõn đang vô thức kéo tà váy ngắn, như thể cậu làm vậy là ngăn được ánh mắt mọi người đang nhìn mình.
Không ngờ rằng nó sẽ càng làm cho người ta phấn khích.
Tống Kỳ liếc mắt một phát liền cảm thấy trên mũi hơi nóng, hắn lật tức quay đầu hít một hơi, cổ đỏ bừng.
Mà Tạ Sơ chỉ nhìn thoáng qua liền cảm thấy máu trào lên đầu, vốn dĩ cậu ấy chọn bộ này là có ác ý nhưng giờ bỗng thấy hối hận.
Tiện lợi cho hai tên kia rồi.
Lục Chước ho khan hai tiếng, lập tức cởi áo khoác quấn lên người thiếu niên nhỏ nhắn. Thiếu niên trong vòng tay anh như một bé thú nhỏ tìm được tổ, cả người vùi vào ngực anh. Cho dù có nói sao cậu cũng không chịu ngẩng mặt lên, cả người đỏ hồng vì ngại ngùng, ngón chân cũng co rúm.
Thấy vậy, Lục Chước không thể làm gì ngoài cười, nhẹ giọng dỗ dành cậu ngẩng đầu lên rồi đưa đi thay quần áo trong phòng thay đồ.
Dựa trên kinh nghiệm đau thương này, ba người đàn ông quyết định để cậu mặc áo sơ mi dài tay và chân váy đến đầu gối, đi thêm một đôi tất dài.
Hiếm khi ba người lại có chung suy nghĩ, đều định che hết mọi bộ phận của Ôn Trì hết mức có thể, để không có lợi cho mấy fans thật ra lòng lang dạ thú nhưng ngoài miệng cả ngày kêu “Mama yêu con”. Đợi đến lúc Ôn Trì đổi lại quần áo đi ra với khuôn mặt chưa bớt đỏ thì mọi người mới quay lại phòng nhảy để luyện tập tiếp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook