Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu
-
Chương 14: Cảm Giác Nguy Cơ
Khuôn mặt nhỏ của Lê Sơ đỏ bừng, đem bản thân mình vùi vào trong chăn, chỉ lộ gương mặt đối diện với Ninh Mạn Thanh.
Nàng cảm thấy mình có chút kỳ quái, nhưng vẫn ngượng ngùng không dám lên tiếng, nơi đó vẫn đang ướt át, làm nàng có chút khó chịu, bất quá cũng không phải là không thể chịu đựng được, Lê Sơ hít hít mùi hương, khống chế không được cơn buồn ngủ, mà an nhàn nhắm lại mắt.
Ninh Mạn Thanh chờ đến hô hấp Lê Sơ đều đều, rơi vào trạng thái ngủ say xong mới xốc chăn xuống giường, cô đem chăn đắp kỹ cho nàng, nhẹ nhàng vén tóc trên mặt Lê Sơ sang một bên.
Cô không rời khỏi phòng ngay, mà ngồi ở ghế dựa kế bên giường, lấy điện thoại của mình nhắn tin.
Ninh Mạn Thanh vẫn luôn là người không thích tranh đoạt, nên trong bốn anh em, mặc dù bị cha mẹ đối xử khác biệt vì là Beta cô vẫn không có dị nghị gì.
Cô cũng không quá để ý đến điều kiện bên ngoài, chỉ muốn tìm thứ mình yêu thích, cô thích đóng phim, nên sau khi chăm chỉ học tập thi đậu đại học chuyên nghiệp, liền nghiền ngẫm tôi luyện kỹ thuật diễn.
Trước sau cô vẫn kiên định bước đi theo mục tiêu của chính mình, cho dù có trở ngại cũng không chút do dự vượt qua, đến việc gia đình muốn đoạn tuyệt quan hệ nếu cô vào giới giải trí, cô cũng không để ý chút nào.
Nhưng bây giờ, cô bỗng nhiên thay đổi chủ ý, nếu có một số việc cô phải tranh đoạt mới có thể lấy được, thì cô cần phải tranh thủ.
Omega tươi đẹp ngọt ngào tuyệt đối không chỉ chịu mơ ước một lần, mà trong giới giải trí này, quy tắc cũng càng nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Nếu còn giống như hôm nay, nếu động tác của đối phương càng nhanh chóng hơn, thời gian trễ của cô càng dài, Lê Sơ sẽ càng nguy hiểm.
Ninh Mạn Thanh nhẹ nhàng nhìn gương mặt Lê Sơ ngủ ngon lành, cúi đầu nhìn di động, ánh sáng u lam chiếu vào mặt cô, lộ ra vài phần lạnh nhạt.
Lê Sơ nằm ở trên giường hoàn toàn không biết cốt truyện lại bị cua đi lần nữa, nữ chủ đã bắt đầu vì nàng chịu kích thích mà cầm kịch bản bá tổng chạy rồi, còn nàng vẫn đang một giấc ngon lành mỹ mãn, lúc tỉnh dậy bên cạnh đã không một bóng người.
Ký ức tối qua chậm rãi nhảy động, trên mặt Lê Sơ vặn vẹo, nổi da gà toàn thân.
Đứa nhỏ thiểu năng tối qua thật sự là nàng sao? Má ơi!
Trực tiếp xem nàng như là đã chết rồi đi.
Còn may sau đó không có làm ra chuyện gì khác người, nếu nàng còn không biết xấu hổ trực tiếp nói phản ứng của thân thể của mình trước mặt Ninh Mạn Thanh, hoặc là biểu diễn tiết mục đôi tay hư hỏng, không chừng nàng không có cách nào nhìn thẳng mặt Ninh Mạn Thanh được nữa.
Bởi vì tay nàng thực sự muốn tự trình diễn ô ô ô ô, tuy rằng cái này cũng không phải trọng điểm.
Không biết Ninh Mạn Thanh rời đi lúc nào, Lê Sơ lấy di động được đặt ở một bên nhắn tin cảm ơn người ta, gửi thêm hình động miêu miêu dập đầu ba cái liền.
Ninh lão sư là thần tiên gì a! Không chỉ đến cứu nàng, còn dùng tin tức tố trấn an nàng, còn không chiếm tiện nghi của nàng, thủ lễ lại ôn nhu, càng quan trọng là, cô còn giúp nàng lau mặt tháo trang sức.
Thì ra thực sự có người dùng sự ôn nhu để giết người, Lê Sơ quyết định từ hôm nay trở đi, nàng chính là Ninh thổi*, tuyệt đối là người đầu tiên bảo vệ Ninh lão sư.
*tên fandom của Ninh Mạn Thanh, chưa tìm được từ phù hợp tạm để nguyên QT, khi tìm được sẽ thay đổi.
[Ninh lão sư]: Tỉnh?
[Lê Tiểu Sơ]: Dạ! Cảm ơn Ninh lão sư! Sau này em nhất định sẽ vượt lửa qua sông không chối từ!
[Lê Tiểu Sơ]: miêumiêudậpđầu.jpg
Lê Sơ cảm thấy bản thân mình phải cảm tạ thêm mấy lần, vì thế lại gửi thêm hình miêu miêu khom lưng.
[Ninh lão sư]: 10 giờ rồi, em rửa mặt cho tỉnh táo đi, tôi gọi cơm trưa cho em, đã thanh toán rồi.
[Lê Tiểu Sơ]:!!!
[Lê Tiểu Sơ]: Vâng, cảm ơn Ninh lão sư, lần sau sẽ mời chị ăn cơm!
[Ninh lão sư]: Không cần cảm ơn tôi nữa, hôm nay em đã cảm ơn tôi rất nhiều lần.
[Ninh lão sư]: Được.
Lê Sơ sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại đây là Ninh Mạn Thanh trả lời hai vấn đề của nàng, không nhịn được cười ra miệng.
Ninh lão sư cũng quá đáng yêu đi!
Lê Sơ gọi cơm, lại líu lo đi rửa mặt, lúc ăn cơm trưa mỹ vị mới bỗng nhiên nhớ tới mình đã quên cái gì.
Nam mụ mụ của mình!
Điện thoại chỉ hai ba tiếng đã chuyển được, Lê Sơ lo lắng gọi vài tiếng, bên kia mới giống như phục hồi lại tinh thần, sau đó bắt đầu khóc rống.
"Bảo Nhi, anh thực xin lỗi em, anh vô dụng không giữ nổi em, anh nghĩ rằng hắn tổ chức tiệc thật, nhiều người hắn sẽ có chút kiêng kị, ai biết hắn cư nhiên lại...."
Đường Tòng Nam thở dài tràn ngập tang thương như nam trung niên, dù hiện tại hắn vẫn chỉ là nam thanh niên 26 tuổi chưa lập gia đình.
"Em biết, không có việc gì...."
Đường Tòng Nam khóc lên cắt ngang, nói: "Hôm qua anh bị thư ký kéo ra ngoài, anh muốn đi vào, nhưng hắn ta là Alpha, anh đánh không lại bị bỏ thuốc mê, vừa rồi nghe tiếng chuông điện thoại của em mới tỉnh."
"Thật ra em..."
Đường Tòng Nam lại vô tình cắt ngang lần nữa, an ủi nói: "Không có việc gì Bảo Nhi, thiển độ đánh dấu mà nói xem như là chó cắn đi, con mẹ nó, nếu không em xem đi ăn máng khác đi, chờ chương trình kia phát sóng, em xem có công ty nào muốn đào em không, nếu có thể tốt nhất là đi Hắc Kim, bà chủ bọn họ là Omega, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện này."
Tiếp theo là một đống lời kêu rên, lời nói dính chùm đến mức độ Lê Sơ muốn xen vào cũng không có cơ hội.
Lê Sơ nắm tay, dồn hết sức bình sinh rống lên một tiếng
"Em không có việc gì!"
Lê Sơ không báo trước đột ngột tăng âm lượng, làm Đường Tòng Nam sửng sốt đơ người.
Lê Sơ đại khái đem đầu đuôi câu chuyện nói lại một lần, cũng sửa lại một chút, cũng giấu đi chuyện nàng liên lạc với Ninh Mạn Thanh, chỉ nói Vu Phi Minh không biết tại sao lại nhận điện thoại rồi đi mất, nàng bò đến cửa vừa lúc gặp Ninh Mạn Thanh, Ninh Mạn Thanh gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, khẳng khái dùng tin tức tố trấn an nàng, an bài xong rồi rời đi.
"Nhìn xem, cùng là Alpha với Alpha mà tố chất thật không giống nhau, chúng ta nên cảm ơn chị ấy, lần sau quay chương trình em đưa chút lễ vật cho người ta đi."
"Uhm, cũng đúng, vậy em nên đưa cái gì?"
Lê Sơ gật đầu, ăn bữa cơm vẫn là quá ít, nên tặng một chút quà mới tốt.
Đường Tòng Nam kiến nghị nói: "Vòng cổ, đồng hồ, nút tay áo, kim cài áo linh tinh?"
Lê Sơ nghĩ đến tài khoản còn hơn 1000 của mình, lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Đường Tòng Nam thấy nàng trầm mặc hiểu được, giống như làm ra một quyết định to lớn nói: "Anh có thể cho em mượn tiền."
Lê Sơ hoan hô: "He he he Nam ca, anh thật là đại gia nha."
Đường Tòng Nam đau lòng nói: "Đợi em nổi tiếng đi rồi lại nói chuyện tiếp."
Tóm lại hữu kinh vô hiểm, bình an con mẹ nó đoàn tụ.
Sau đó mấy ngày Lê Sơ cũng không ra ngoài, chuyên tâm chuẩn bị đi thử vai, thậm chí một số vấn đề chuyên nghiệp còn nhắn tin thỉnh giáo Ninh Mạn Thanh.
[Ninh lão sư]: Thử vai phim thần tượng?
[Lê Tiểu Sơ]: Vâng!
Bên kia ngừng một chốc mới nhắn tin đến.
[Ninh lão sư]: Tình yêu vị phô mai?
[Lê Tiểu Sơ]: Đúng rồi! Phim này không nhiều người tranh, đại diện nói em làm hết sức sẽ ổn.
[Ninh lão sư]: miêumiêucốlên.jpg
[Lê Tiểu Sơ]: miêumiêukhomlưng.jpg
Ninh Mạn Thanh cầm di động biểu tình phức tạp, cô trầm tư trong chốc lát nói: "Tôi đi diễn phim thần tượng vườn trường thế nào?"
Nhiễm Nhan Như ngồi ở bên cạnh xém chút nữa té từ trên ghế xuống, gian nan nuốt một ngụm nước miếng nói: "Cậu là Ninh Mạn Thanh sao?"
"Cậu cảm thấy tôi diễn không được?"
Ninh Mạn Thanh nhướng mày, ý cười trong mắt.
Nhiễm Nhan Như cảm giác được sát ý của cô, lắc lắc đầu, "Cậu diễn được, tuyệt đối diễn được, chỉ là sao tự nhiên lại muốn đổi phong cách?"
Nàng cùng Ninh Mạn Thanh lớn lên từ tiểu học đến cao trung, chưa từng phát hiện cô có suy nghĩ diễn phim thần tượng bao giờ, lúc học đại học cũng có người tìm Ninh Mạn Thanh diễn, nhưng cô cũng từ chối.
"Tùy tiện nghĩ đến thôi, bây giờ tôi thấy cũng không hợp."
Ninh Mạn Thanh nói không phải là tính cách nhân vật, mà là thời gian.
Nhiễm Nhan Như nghiêm túc lại, nhìn Ninh Mạn Thanh hỏi:
"Cậu thực sự quyết định rồi?"
"Uhm, tôi nói Khải Sâm đặt vé máy bay."
"Công ty bên này tôi sẽ phối hợp, trừ bỏ chương trình sống còn kia đều dời lại, nhưng nếu có hợp đồng thực tốt, tôi sẽ lưu ý giúp cậu."
Thật ra Nhiễm Nhan Như cũng không hiểu rõ vì sao Ninh Mạn Thanh phải làm ra quyết định này, nhưng là nàng biết Ninh Mạn Thanh làm như vậy nhất định có lý do riêng của nàng.
Có thể để Ninh Mạn Thanh tạm thời vứt bỏ sự nghiệp diễn xuất yêu thích, đó nhất định là lý do cực kỳ quan trọng.
"Cảm ơn!"
Nhiễm Nhan Như xua tay cười nói: "Giữa chúng ta còn nói câu này? Nếu không phải lúc trước có cậu, bây giờ tôi cũng không thể đứng được ở đây."
"Vậy cậu giúp tôi gọi điện thoại cho Dương Lan, tôi muốn đi bái phỏng* cô ấy một chút."
*thăm hỏi
Ninh Mạn Thanh cũng không khách khí, Dương Lan là em họ của thê tử Nhiễm Nhan Như, tuy rằng bình thường không có qua lại, nhưng hẹn ăn bữa cơm vẫn không thành vấn đề.
Nhiễm Nhan Như hài hước nói: "Sao vậy, cậu muốn đi ăn máng khác, về Hắc Kim sao?"
Ninh Mạn Thanh nhìn di động nói: "Một chút việc tư."
Nếu không hoàn thành, cô không thể yên tâm rời đi làm việc của mình
Nàng cảm thấy mình có chút kỳ quái, nhưng vẫn ngượng ngùng không dám lên tiếng, nơi đó vẫn đang ướt át, làm nàng có chút khó chịu, bất quá cũng không phải là không thể chịu đựng được, Lê Sơ hít hít mùi hương, khống chế không được cơn buồn ngủ, mà an nhàn nhắm lại mắt.
Ninh Mạn Thanh chờ đến hô hấp Lê Sơ đều đều, rơi vào trạng thái ngủ say xong mới xốc chăn xuống giường, cô đem chăn đắp kỹ cho nàng, nhẹ nhàng vén tóc trên mặt Lê Sơ sang một bên.
Cô không rời khỏi phòng ngay, mà ngồi ở ghế dựa kế bên giường, lấy điện thoại của mình nhắn tin.
Ninh Mạn Thanh vẫn luôn là người không thích tranh đoạt, nên trong bốn anh em, mặc dù bị cha mẹ đối xử khác biệt vì là Beta cô vẫn không có dị nghị gì.
Cô cũng không quá để ý đến điều kiện bên ngoài, chỉ muốn tìm thứ mình yêu thích, cô thích đóng phim, nên sau khi chăm chỉ học tập thi đậu đại học chuyên nghiệp, liền nghiền ngẫm tôi luyện kỹ thuật diễn.
Trước sau cô vẫn kiên định bước đi theo mục tiêu của chính mình, cho dù có trở ngại cũng không chút do dự vượt qua, đến việc gia đình muốn đoạn tuyệt quan hệ nếu cô vào giới giải trí, cô cũng không để ý chút nào.
Nhưng bây giờ, cô bỗng nhiên thay đổi chủ ý, nếu có một số việc cô phải tranh đoạt mới có thể lấy được, thì cô cần phải tranh thủ.
Omega tươi đẹp ngọt ngào tuyệt đối không chỉ chịu mơ ước một lần, mà trong giới giải trí này, quy tắc cũng càng nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Nếu còn giống như hôm nay, nếu động tác của đối phương càng nhanh chóng hơn, thời gian trễ của cô càng dài, Lê Sơ sẽ càng nguy hiểm.
Ninh Mạn Thanh nhẹ nhàng nhìn gương mặt Lê Sơ ngủ ngon lành, cúi đầu nhìn di động, ánh sáng u lam chiếu vào mặt cô, lộ ra vài phần lạnh nhạt.
Lê Sơ nằm ở trên giường hoàn toàn không biết cốt truyện lại bị cua đi lần nữa, nữ chủ đã bắt đầu vì nàng chịu kích thích mà cầm kịch bản bá tổng chạy rồi, còn nàng vẫn đang một giấc ngon lành mỹ mãn, lúc tỉnh dậy bên cạnh đã không một bóng người.
Ký ức tối qua chậm rãi nhảy động, trên mặt Lê Sơ vặn vẹo, nổi da gà toàn thân.
Đứa nhỏ thiểu năng tối qua thật sự là nàng sao? Má ơi!
Trực tiếp xem nàng như là đã chết rồi đi.
Còn may sau đó không có làm ra chuyện gì khác người, nếu nàng còn không biết xấu hổ trực tiếp nói phản ứng của thân thể của mình trước mặt Ninh Mạn Thanh, hoặc là biểu diễn tiết mục đôi tay hư hỏng, không chừng nàng không có cách nào nhìn thẳng mặt Ninh Mạn Thanh được nữa.
Bởi vì tay nàng thực sự muốn tự trình diễn ô ô ô ô, tuy rằng cái này cũng không phải trọng điểm.
Không biết Ninh Mạn Thanh rời đi lúc nào, Lê Sơ lấy di động được đặt ở một bên nhắn tin cảm ơn người ta, gửi thêm hình động miêu miêu dập đầu ba cái liền.
Ninh lão sư là thần tiên gì a! Không chỉ đến cứu nàng, còn dùng tin tức tố trấn an nàng, còn không chiếm tiện nghi của nàng, thủ lễ lại ôn nhu, càng quan trọng là, cô còn giúp nàng lau mặt tháo trang sức.
Thì ra thực sự có người dùng sự ôn nhu để giết người, Lê Sơ quyết định từ hôm nay trở đi, nàng chính là Ninh thổi*, tuyệt đối là người đầu tiên bảo vệ Ninh lão sư.
*tên fandom của Ninh Mạn Thanh, chưa tìm được từ phù hợp tạm để nguyên QT, khi tìm được sẽ thay đổi.
[Ninh lão sư]: Tỉnh?
[Lê Tiểu Sơ]: Dạ! Cảm ơn Ninh lão sư! Sau này em nhất định sẽ vượt lửa qua sông không chối từ!
[Lê Tiểu Sơ]: miêumiêudậpđầu.jpg
Lê Sơ cảm thấy bản thân mình phải cảm tạ thêm mấy lần, vì thế lại gửi thêm hình miêu miêu khom lưng.
[Ninh lão sư]: 10 giờ rồi, em rửa mặt cho tỉnh táo đi, tôi gọi cơm trưa cho em, đã thanh toán rồi.
[Lê Tiểu Sơ]:!!!
[Lê Tiểu Sơ]: Vâng, cảm ơn Ninh lão sư, lần sau sẽ mời chị ăn cơm!
[Ninh lão sư]: Không cần cảm ơn tôi nữa, hôm nay em đã cảm ơn tôi rất nhiều lần.
[Ninh lão sư]: Được.
Lê Sơ sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại đây là Ninh Mạn Thanh trả lời hai vấn đề của nàng, không nhịn được cười ra miệng.
Ninh lão sư cũng quá đáng yêu đi!
Lê Sơ gọi cơm, lại líu lo đi rửa mặt, lúc ăn cơm trưa mỹ vị mới bỗng nhiên nhớ tới mình đã quên cái gì.
Nam mụ mụ của mình!
Điện thoại chỉ hai ba tiếng đã chuyển được, Lê Sơ lo lắng gọi vài tiếng, bên kia mới giống như phục hồi lại tinh thần, sau đó bắt đầu khóc rống.
"Bảo Nhi, anh thực xin lỗi em, anh vô dụng không giữ nổi em, anh nghĩ rằng hắn tổ chức tiệc thật, nhiều người hắn sẽ có chút kiêng kị, ai biết hắn cư nhiên lại...."
Đường Tòng Nam thở dài tràn ngập tang thương như nam trung niên, dù hiện tại hắn vẫn chỉ là nam thanh niên 26 tuổi chưa lập gia đình.
"Em biết, không có việc gì...."
Đường Tòng Nam khóc lên cắt ngang, nói: "Hôm qua anh bị thư ký kéo ra ngoài, anh muốn đi vào, nhưng hắn ta là Alpha, anh đánh không lại bị bỏ thuốc mê, vừa rồi nghe tiếng chuông điện thoại của em mới tỉnh."
"Thật ra em..."
Đường Tòng Nam lại vô tình cắt ngang lần nữa, an ủi nói: "Không có việc gì Bảo Nhi, thiển độ đánh dấu mà nói xem như là chó cắn đi, con mẹ nó, nếu không em xem đi ăn máng khác đi, chờ chương trình kia phát sóng, em xem có công ty nào muốn đào em không, nếu có thể tốt nhất là đi Hắc Kim, bà chủ bọn họ là Omega, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện này."
Tiếp theo là một đống lời kêu rên, lời nói dính chùm đến mức độ Lê Sơ muốn xen vào cũng không có cơ hội.
Lê Sơ nắm tay, dồn hết sức bình sinh rống lên một tiếng
"Em không có việc gì!"
Lê Sơ không báo trước đột ngột tăng âm lượng, làm Đường Tòng Nam sửng sốt đơ người.
Lê Sơ đại khái đem đầu đuôi câu chuyện nói lại một lần, cũng sửa lại một chút, cũng giấu đi chuyện nàng liên lạc với Ninh Mạn Thanh, chỉ nói Vu Phi Minh không biết tại sao lại nhận điện thoại rồi đi mất, nàng bò đến cửa vừa lúc gặp Ninh Mạn Thanh, Ninh Mạn Thanh gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, khẳng khái dùng tin tức tố trấn an nàng, an bài xong rồi rời đi.
"Nhìn xem, cùng là Alpha với Alpha mà tố chất thật không giống nhau, chúng ta nên cảm ơn chị ấy, lần sau quay chương trình em đưa chút lễ vật cho người ta đi."
"Uhm, cũng đúng, vậy em nên đưa cái gì?"
Lê Sơ gật đầu, ăn bữa cơm vẫn là quá ít, nên tặng một chút quà mới tốt.
Đường Tòng Nam kiến nghị nói: "Vòng cổ, đồng hồ, nút tay áo, kim cài áo linh tinh?"
Lê Sơ nghĩ đến tài khoản còn hơn 1000 của mình, lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Đường Tòng Nam thấy nàng trầm mặc hiểu được, giống như làm ra một quyết định to lớn nói: "Anh có thể cho em mượn tiền."
Lê Sơ hoan hô: "He he he Nam ca, anh thật là đại gia nha."
Đường Tòng Nam đau lòng nói: "Đợi em nổi tiếng đi rồi lại nói chuyện tiếp."
Tóm lại hữu kinh vô hiểm, bình an con mẹ nó đoàn tụ.
Sau đó mấy ngày Lê Sơ cũng không ra ngoài, chuyên tâm chuẩn bị đi thử vai, thậm chí một số vấn đề chuyên nghiệp còn nhắn tin thỉnh giáo Ninh Mạn Thanh.
[Ninh lão sư]: Thử vai phim thần tượng?
[Lê Tiểu Sơ]: Vâng!
Bên kia ngừng một chốc mới nhắn tin đến.
[Ninh lão sư]: Tình yêu vị phô mai?
[Lê Tiểu Sơ]: Đúng rồi! Phim này không nhiều người tranh, đại diện nói em làm hết sức sẽ ổn.
[Ninh lão sư]: miêumiêucốlên.jpg
[Lê Tiểu Sơ]: miêumiêukhomlưng.jpg
Ninh Mạn Thanh cầm di động biểu tình phức tạp, cô trầm tư trong chốc lát nói: "Tôi đi diễn phim thần tượng vườn trường thế nào?"
Nhiễm Nhan Như ngồi ở bên cạnh xém chút nữa té từ trên ghế xuống, gian nan nuốt một ngụm nước miếng nói: "Cậu là Ninh Mạn Thanh sao?"
"Cậu cảm thấy tôi diễn không được?"
Ninh Mạn Thanh nhướng mày, ý cười trong mắt.
Nhiễm Nhan Như cảm giác được sát ý của cô, lắc lắc đầu, "Cậu diễn được, tuyệt đối diễn được, chỉ là sao tự nhiên lại muốn đổi phong cách?"
Nàng cùng Ninh Mạn Thanh lớn lên từ tiểu học đến cao trung, chưa từng phát hiện cô có suy nghĩ diễn phim thần tượng bao giờ, lúc học đại học cũng có người tìm Ninh Mạn Thanh diễn, nhưng cô cũng từ chối.
"Tùy tiện nghĩ đến thôi, bây giờ tôi thấy cũng không hợp."
Ninh Mạn Thanh nói không phải là tính cách nhân vật, mà là thời gian.
Nhiễm Nhan Như nghiêm túc lại, nhìn Ninh Mạn Thanh hỏi:
"Cậu thực sự quyết định rồi?"
"Uhm, tôi nói Khải Sâm đặt vé máy bay."
"Công ty bên này tôi sẽ phối hợp, trừ bỏ chương trình sống còn kia đều dời lại, nhưng nếu có hợp đồng thực tốt, tôi sẽ lưu ý giúp cậu."
Thật ra Nhiễm Nhan Như cũng không hiểu rõ vì sao Ninh Mạn Thanh phải làm ra quyết định này, nhưng là nàng biết Ninh Mạn Thanh làm như vậy nhất định có lý do riêng của nàng.
Có thể để Ninh Mạn Thanh tạm thời vứt bỏ sự nghiệp diễn xuất yêu thích, đó nhất định là lý do cực kỳ quan trọng.
"Cảm ơn!"
Nhiễm Nhan Như xua tay cười nói: "Giữa chúng ta còn nói câu này? Nếu không phải lúc trước có cậu, bây giờ tôi cũng không thể đứng được ở đây."
"Vậy cậu giúp tôi gọi điện thoại cho Dương Lan, tôi muốn đi bái phỏng* cô ấy một chút."
*thăm hỏi
Ninh Mạn Thanh cũng không khách khí, Dương Lan là em họ của thê tử Nhiễm Nhan Như, tuy rằng bình thường không có qua lại, nhưng hẹn ăn bữa cơm vẫn không thành vấn đề.
Nhiễm Nhan Như hài hước nói: "Sao vậy, cậu muốn đi ăn máng khác, về Hắc Kim sao?"
Ninh Mạn Thanh nhìn di động nói: "Một chút việc tư."
Nếu không hoàn thành, cô không thể yên tâm rời đi làm việc của mình
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook