Tháng mười giá rét, dù là ngày đẹp trời nhưng bên ngoài vẫn lạnh thấu xương.

Tài xế đưa Triệu Sứ đến cổng trường, cô chạy như bay về phía trước.

Mới chạy được năm phút cô đã thở không ra hơi.

Cô vừa ấn vào trái tim đang đập thình thịch, vừa yếu ớt gọi tên một bóng người quen thuộc phía trước.

"Anh Hứa Nghiễm! Anh đợi em với! Đợi em một chút!"

Cô gọi mấy tiếng nhưng người kia như điếc sải đôi chân dài, bước nhanh về phía trước.

Triệu Sứ tưởng mình không đuổi kịp, may sao người bên cạnh Tống Hứa Nghiễm gọi anh ta, anh ta dừng lại.

Triệu Sứ mừng rỡ, chạy nhanh đuổi theo anh ta.

Cô chạy đến trước mặt Tống Hứa Nghiễm, không để ý đến sự lạnh lùng và mất kiên nhẫn trong mắt anh ta, tươi cười đưa cho anh ta một túi đồ ăn.


Đó là một túi bánh quy hình chú gấu nhỏ, miệng túi được buộc bằng một dải ruy băng màu hồng thành hình nơ, bao bì đẹp mắt và dễ thương.

"Anh Hứa Nghiễm, anh chưa ăn sáng phải không? Đây là bánh quy em nướng tối qua, tặng anh."

Triệu Sứ thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, mũi rịn ra những giọt mồ hôi li ti.

Tống Hứa Nghiễm lạnh lùng nhìn cô, đột nhiên cười khẩy một tiếng, nhận lấy túi rồi ném xuống đất.

Đôi ủng Martin đen bóng giẫm mạnh nghiền nát từng chiếc bánh quy thành bột mịn.

Cô gái trước mặt bị hành động thô lỗ của anh ta làm cho sợ hãi, đôi mắt đẹp mở to, mặt tái mét.

Nhìn thấy vẻ kinh hoàng của cô gái, Tống Hứa Nghiễm vẫn chưa dừng lại.

Anh ta đá một cú, đá mạnh chiếc túi mềm oặt ra xa.

Chỉ nghe thấy một tiếng "bịch", chiếc túi rơi xuống hồ nhân tạo bên cạnh.


"Triệu Sứ, sao cô giống như một con chó vậy, đuổi mãi không đi?"

Cô gái nghe anh ta dùng những từ ngữ khó nghe như vậy để miêu tả mình, không khỏi kinh ngạc.

Hai mắt đỏ hoe, cơ thể run rẩy, dường như giây tiếp theo sẽ khóc nức nở và ngất xỉu.

Nhưng chưa kịp để cô khóc, Tống Hứa Nghiễm đã chán ghét quay đầu bỏ đi.

Anh ta đi được hai bước, lại quay đầu nhìn cậu con trai vừa đi cùng mình:

"Lục Cảnh Dương, sắp vào lớp rồi, cậu đi không?"

Cậu con trai tên Lục Cảnh Dương "Ồ." một tiếng, vội vàng đi theo nhưng lại không nhịn được quay đầu nhìn Triệu Sứ.

Anh ta thấy Triệu Sứ đứng bên hồ, nhỏ bé gầy gò, cúi đầu, trông giống như một chú thỏ trắng bị bắt nạt rất đáng thương.

"A Nghiễm, hôm nay cậu có thấy mình hơi quá đáng rồi không?"

"Quá đáng?"

Tống Hứa Nghiễm nhếch mép, cười khinh thường: "Da mặt Triệu Sứ dày như đế giày vậy.

Cậu chờ mà xem, dù hôm nay cô ta bị tôi làm nhục như vậy, cuối cùng vẫn sẽ mặt dày bám lấy tôi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương