Thật vất vả đặt chiếc gương đồng trong tay xuống, nỗi lo lắng lại dâng lên trong lòng.

Làm một độc giả trung thành, nhân vật mà Ngô Ưu thích nhất không phải là nam nữ chính, cũng không phải nam phụ Triệu Thanh Thư.

Nhân vật mà nàng thích nhất vừa lúc là Triệu Thanh Tử.

Nhân vật này được tác giả chắp bút cực kỳ có mị lực.

Trong nguyên tác, khi Triệu Thanh Tử còn nhỏ thì đã bị bệnh nặng một hồi, cũng tàn tật từ đó.

Khi còn bé, nàng chịu rất nhiều đau khổ, sự ấm áp duy nhất đó là ca ca Triệu Thanh Thư, cho nên vì Triệu Thanh Thư nàng có thể làm bất cứ điều gì.

Triệu Thanh Thư là nhân vật nam phụ thâm tình điển hình, Triệu Thanh Tử vì muốn giúp cho ca ca cùng nữ chủ ở bên nhau cho nên đã làm không ít chuyện xấu.

Cuối cùng sự tình bại lộ, Triệu Thanh Thư không thể chấp nhận sự thật muội muội vì mình mà giết hại nhiều sinh mạng như vậy, vì thế hắn vung kiếm tự vẫn.

Triệu Thanh Tử ôm thi thể của ca ca rồi phóng lửa, chôn vùi bản thân vào ánh lửa, chuyện xưa kết thúc như vậy.

Lúc ấy, khu vực bình luận quả thực giống như một chiến trường, vì nhân vật Triệu Thanh Tử mà tranh tới tranh đi, tuy rằng nói chính mình thích nhân vật này, nhưng cũng cảm thấy nàng giết hại nhiều mạng người như vậy, này hẳn là kết cục tốt nhất cho nàng.

Ngô Ưu lẩm bẩm một mình: "Nếu mình không có xuyên thành nhân vật pháo hôi đối địch thì thật tốt, hiện tại vẫn là nên ngẫm lại làm sao để trốn nàng vậy."
Trong lòng càng thêm u sầu, Ngô Ưu nghẹn đến mức khó chịu.

Bỗng nhiên lấy hai tay ôm đầu rống to: "A!!! Ta mặc kệ! Đi một bước tính một bước, cùng lắm thì ta tự mình xoay xở trước khi nàng muốn xử lý ta!"
Nói xong, nàng dang hai tay hai chân thành hình chữ đại (大) nằm ở trên giường, nhìn màn cửa sổ tinh xảo rồi thẩn thờ.

Trong nhà huân hương nhẹ nhàng lượn lờ, có chút công hiệu khiến người buồn ngủ.

Nửa ngày trôi qua, tinh thần của Ngô Ưu vẫn luôn căng chặt, hiện giờ sau khi đã nghĩ thông suốt, cả người nàng yên lặng dần dần mỏi mệt.

Mí mắt của Ngô Ưu càng thêm nặng trĩu, cuối cùng tiến vào mộng đẹp, phát ra tiếng hít thở đều đều.

Mở mắt ra một lần nữa, Ngô Ưu phát hiện mình đang lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống bên dưới lại thấy đình đài lầu các, có thể đang là mùa hạ, cho nên hoa sen trong hồ phía dưới nở rất là kiều diễm.

Đây là tình huống gì vậy??? Nàng lại xuyên qua sao? Đừng như vậy chứ! Nàng đây là linh hồn sao? Muốn xuyên qua tốt xấu gì cũng phải cho ta thân thể đi...!
Sau khi đánh giá xong tình huống xung quanh, Ngô Ưu thử cử động thân thể của mình, phát hiện bản thân có thể cử động theo ý muốn, vì thế bay xuống muốn ngắm hoa sen.


Một con cá chép lộng lẫy từ trong hồ sen nhảy ra, kéo theo rất nhiều cánh hoa sen sắp rơi xuống dưới.

Ngô Ưu xuyên qua cảnh sen hồng bích, nhìn ngắm phong cảnh tuyệt đẹp, nước trong xanh, có thể thấy cá bơi thành từng đàn.

Nàng duỗi tay muốn chạm vào, phát hiện trạng thái của mình thật đúng là linh hồn, sinh vật ở nơi đây không nhìn thấy nàng, trong nước cũng không có hình ảnh phản chiếu của nàng.

Trong lúc hoảng hốt, nàng nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt cách đó không xa truyền đến, Ngô Ưu có chút tò mò, vì vậy đi đến nơi có tiếng động.

Rất xa đã nhìn thấy mấy bóng người, Ngô Ưu lại đi về phía trước vừa lúc thấy được, phát hiện trong đó có hai người mình quen mặt.

Trong lòng cả kinh, đằng trước có ba người đang giằng co với một nữ tử mặc áo trắng, nữ tử mặc áo trắng đó thình lình chính là Triệu Thanh Tử.

Mà trong số ba người kia có hai nam một nữ, người mặc áo xanh chính là nam chủ Trương Bá Ngộ, còn có một nam tử áo lam nhìn có chút giống với Triệu Thanh Tử, Ngô Ưu suy đoán hắn là nam phụ Triệu Thanh Thư.

Nếu đoán không sai, nữ tử còn lại mặc áo vàng là nữ chủ Lý Oánh Oánh.

Sự thật chứng minh suy đoán của Ngô Ưu là đúng, Triệu Thanh Tử ngồi ở trên xe lăn, đôi mắt rũ xuống, nghiêng đầu không nhìn đến ba người.

Biểu tình của Triệu Thanh Thư tất cả như sụp đổ, rồi lại mang theo một chút hy vọng, thật cẩn thận hỏi Triệu Thanh Tử: "Thanh Tử, ngươi không làm những việc này có phải hay không? Ngươi nói cho ta, ngươi không giết bọn họ, chỉ cần là ngươi nói, ca ca đều sẽ tin."
Nhìn sắc mặt huynh trưởng sụp đổ, Triệu Thanh Tử rũ mắt không nói, nàng chỉ dùng sức nắm tay vịn của xe lăn, lực đạo rất lớn, khớp xương đều có chút trắng bệch.

Cuối cùng nhẹ nhàng nói một tiếng: "Không phải ta làm."
Triệu Thanh Thư nghe được lời này, xoay người nói với hai người kia một cách vui vẻ: "Các ngươi xem, muội muội ta nói những cái này đều không phải nàng làm, tính tình nàng ôn hòa thiện lương, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó!"
Khuôn mặt Trương Bá Ngộ trào phúng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra từng câu từng chữ: "Không phải ngươi làm? Vậy vì sao Vân Cô sẽ xuất hiện ở chỗ này, vì sao vị trí vết thương lại giống với kẻ cắp kia!" Hắn lại quay đầu nói với Triệu Thanh Thư: "Ta kính phẩm cách quân tử của ngươi, ngươi kỳ thật biết những chuyện này do chính muội muội ngươi làm, ngươi chỉ là muốn bao che nàng thôi! Ngươi chỉ không muốn tiếp thu muội muội của mình là một ác ma giết người không ghê tay!"
Triệu Thanh Thư như bị sét đánh, từng lời Trương Bá Ngộ nói đều như chém vào trong lòng hắn.

Hắn nhìn muội muội ở phía sau mình, lại nhìn đôi mắt người hắn yêu tràn đầy thù hận.

Hắn chỉ cảm thấy thập phần thống khổ, tim đau như cắt.

Ngô Ưu, Mạc Tử Nghĩa, còn có mười vạn binh lính chết trận đều bị chính muội muội mình làm hại, mà hết thảy nguyên do lại là vì nàng muốn giúp mình thực hiện ước nguyện được ở bên Oánh Oánh.

Triệu Thanh Thư tự cảm thấy mình vô pháp trách tội muội muội, mình không có tư cách đi trách tội nàng, cho nên hắn tự trách mình.

Nếu mình không có ý nghĩ xằng bậy, có phải hết thảy đều sẽ trở nên bất đồng hay không?
Hắn cười phá lên, rồi lại chảy nước mắt.


Sau đó, hắn rút ra phối kiếm bên hông rồi cắt ngang cổ mình, ngã xuống trên mặt đất.

Ngô Ưu lơ lửng bên người Triệu Thanh Tử, trơ mắt nhìn thảm trạng này phát sinh nhưng lại không có cách nào ngăn cản.

Quay đầu nhìn về phía Triệu Thanh Tử, phát hiện ánh mắt nàng mất đi thần thái, trong mắt chỉ có trống rỗng vô tận, tuyệt vọng cùng với hối hận đến thấu xương.

Trương Bá Ngộ và Lý Oánh Oánh bị biến cố như vậy làm cho kinh ngạc đến ngây người, bọn họ ôm lấy Triệu Thanh Thư rồi che lại cổ hắn, nhưng lúc này đã không còn có tác dụng gì nữa.

Ngô Ưu nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh vật nặng ngã xuống, Triệu Thanh Tử ngã xuống xe lăn, giãy giụa bò về phía ca ca.

Một thân áo trắng cũng đã dơ bẩn, Ngô Ưu muốn đi nâng dậy nàng, nhưng bàn tay lại xuyên qua thân thể nàng.

Lúc này, tuy Ngô Ưu đang là linh hồn, nhưng cũng cảm nhận được loại cảm giác hít thở không thông.

Lúc này, một lão giả bay ra từ căn phòng ở phía sau, trên má của lão giả có một vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, máu vẫn còn rỉ ra, nàng túm lấy Triệu Thanh Tử lại một phen đoạt lấy Triệu Thanh Thư vào phòng.

Những gì tiếp theo liền giống như trong nguyên tác, ngọn lửa lớn thấu trời nuốt chửng ba người, như là muốn thiêu đốt sạch sẽ mỗi tội ác.

Ngô Ưu nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, nữ tử xinh đẹp không giống người phàm ôm lấy huynh trưởng trong lồng ngực, nhẹ nhàng cười, nụ cười đặc biệt ôn nhu.

Nàng nói: "Huynh trưởng, chúng ta về nhà, kiếp sau ta nhất định sẽ không tùy hứng như vậy nữa.

Ngươi có thể tha thứ cho ta sao?"
Đến cuối cùng, giọng nói còn mang theo một chút run rẩy cùng với tiếng khóc.

Ngô Ưu cảm thấy trái tim mình đau đớn kịch liệt, lại một lần nữa cảm thấy ngạt thở vô cùng.

"Không cần!!!!"
Từ trong mộng bừng tỉnh, trái tim Ngô Ưu đập kịch liệt, cả người đều toát mồ hôi lạnh, vừa mở mắt đã thấy mình nằm ở trên giường, nàng xoa xoa cái trán, cảm thấy miệng lưỡi có chút khô khốc.

Xuống giường mang giày vào, khi đứng dậy mới phát hiện cả người mình vô lực, suýt nữa thì té ngã.

Sau khi chỉnh lý tốt trạng thái của mình, Ngô Ưu tự rót cho mình một ly nước trà, ngửa đầu uống cạn một lần, thở ra một hơi dài.

Cảm nhận được trái tim mình đập rất nhanh, thì ra là một giấc mộng a...!Không, đây không phải mộng, đây là tương lai.


Nhưng mình thật sự sẽ mặc kệ nàng sao? Câu hỏi này cứ lởn quởn ở trong lòng Ngô Ưu, trong lúc nhất thời làm nàng lưỡng lự.

Bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa, làm lòng nàng cả kinh.

"Tiểu thư, ngoài cửa có khách tới chơi, nói là Triệu Thanh Thư từ Vĩnh Định hầu phủ cầu kiến."
Thì ra là thị nữ, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Đã biết, mời hắn chờ một lát."
Hưng sư vấn tội [1] tới, lại nghĩ tới cảnh trong mộng.

Lúc trước khi đọc tiểu thuyết, bản thân nàng không quá yêu thích nhân vật Triệu Thanh Thư, cảm thấy hắn có chút yếu đuối, có phong độ quá mức quân tử
[1] Hưng sư vấn tội (兴师问罪): phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương.

Nhưng mà nên gặp thì vẫn phải gặp, nàng sửa sang lại y phục của bản thân, sau đó đi tới chính sảnh.

Triệu Thanh Thư ngồi ở trong sảnh uống trà, cũng lễ nghi khí độ không kém, thập phần ưu nhã.

Dáng vẻ hắn như trong mộng, có lẽ là vì vừa làm ác mộng xong, nhìn hắn thì trong đầu sẽ tự động truyền đến hình ảnh hắn tự vẫn.

Nàng nhắm mắt lại, này còn có thể không tốt lắm!
"Không biết Triệu tiểu hầu gia giá lâm nên không có từ xa tiếp đón, không biết có phải là vì chuyện của Thanh Tử cô nương không?"
Triệu Thanh Thư cũng đang đánh giá nữ tử trước mắt, dáng vẻ kỳ thật giống với lời đồn trên phố, diễm lệ vô cùng.

Nhưng mà xét thấy người này có ý tưởng không an phận với muội muội mà mình quý trọng nhất, còn lớn mật đâm nàng bị thương, cho nên sắc mặt hắn vô cùng xấu.

"Phải, xá muội rộng lượng, không so đo với ngươi, nhưng ta thì khác.

Ngô tướng quân là trưởng bối mà ta kính trọng, hắn nửa đời trấn thủ biên cương, ta cũng sẽ không quá mức làm khó dễ nữ nhi của hắn, ta chỉ đưa ra một chút yêu cầu."
Ngô Ưu nhướng mày: "Mời nói."
Triệu Thanh Thư lại đánh giá Ngô Ưu một chút, cảm thấy người này chỗ nào cũng đều không xứng với muội muội nhà mình.

"Vọng Ngô tiểu thư từ nay về sau chớ có dây dưa tiểu muội nhà ta."
Nghe được lời này, Ngô Ưu ngẩng đầu nhìn thẳng người ở trước mặt, đôi mắt Triệu Thanh Thư lớn lên có chút giống với Triệu Thanh Tử, không khỏi khiến nàng lại lần nữa nhớ tới đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng trong mộng.

Nếu là trước đây, mình nhất định có thể đáp ứng vô cùng sảng khoái, nhưng hôm nay vô luận làm sao nàng cũng không mở miệng được.

Lý trí cùng với tình cảm đang liều mạng xé rách, cuối cùng Ngô Ưu đưa ra quyết định.

Suy tư xem nên nói như thế nào: "Triệu công tử rộng lượng, Ngô Ưu vốn thoải mái đáp ứng đề nghị này."
Nàng bình tĩnh, lại nói: "Đáng tiếc tâm ý của ta đã quyết, lệnh muội chính là người ta yêu, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ!"
Triệu Thanh Thư nhìn giữa mày nữ tử vô cùng kiên định, hắn cau mày vô cùng chặt.


Một mặt, hắn cảm thấy nữ tử cùng nữ tử yêu nhau, thật sự có chút kinh thế hãi tục; về mặt khác lại nghĩ tới lời đồn đãi trong kinh thành, nàng hẳn là thích Trương Bá Ngộ.

Vì thế hắn mở miệng dò hỏi: "Ngươi không phải thích đích trưởng tôn của Thường An Hầu - Trương Bá Ngộ sao?"
Ngô Ưu bị nghẹn một chút, nguyên chủ xác thật yêu thích Trương Bá Ngộ, chuyện này vô pháp phản bác, nhưng chính nàng cũng không có khả năng nói cho hắn khối thân xác này đã đổi tâm...!
Vì thế Ngô Ưu giả vờ đau lòng: "Không, ta chấp nhất theo đuổi cũng không thế đổi lấy hắn ngoái đầu nhìn lại, thế nhưng không có khả năng, ta cũng đã sớm từ bỏ Trương công tử."
Triệu Thanh Thư nhìn dáng vẻ nàng không giống như làm bộ, cau mày lại hỏi: "Vậy từ khi nào ngươi thích muội muội nhà ta?"
Lục tìm ký ức trong đầu, nàng thoáng nở một nụ cười ngọt ngào: "Vào Thất Tịch hội đèn lồng năm trước, lệnh muội mặc một thân áo trắng.

Dưới ngọn đèn dầu, nàng thấp thoáng giống như tiên tử hạ phàm, làm ta vừa gặp đã thương."
"Cho nên ngươi chỉ thích dung mạo muội muội ta!"
Nhịn xuống dục vọng muốn chửi thề, ấn tượng của Ngô Ưu đối với Triệu Thanh Thư rớt xuống số âm.

Hết sức kìm chế để mình không dùng một quyền đánh gia hỏa này thành mắt gấu trúc, nàng khiến giọng nói của mình vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: "Không phải, này chỉ là bắt đầu tương ngộ, sau này ta lại dần dần phát hiện lệnh muội thập phần ôn nhu và thiện lương, bị phẩm tính của nàng làm khuất phục!"
Triệu Thanh Thư nhìn biểu tình nàng chân thành, nhưng không biết vì sao trong lòng luôn có cảm giác quái dị, nội tâm hơi hơi bất an.

Đều đã nói đến như vậy nhưng gia hỏa này vẫn cứng đầu.

Triệu Thanh Thư kỳ thật rất ôn hòa, cũng không có bao nhiêu lực công kích, nhìn một người không biết xấu hổ như Ngô Ưu thế nhưng không có một chút sức chống cự.

Hắn chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Nhìn Triệu Thanh Thư rời đi, nàng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cũng không thấy cái gì.

Nàng khẽ nhíu nhíu mày.

Chẳng lẽ ta nghe lầm?? Ta rõ ràng cảm giác được có ai ở trên đó.

Có lẽ là chính mình quá khẩn trương.

Nàng xoay người đi về phòng, chuẩn bị đi nghỉ ngơi một chút, sau đó sắp xếp lại cốt truyện sẽ xảy ra tiếp theo.

Bên trong Vĩnh Định hầu phủ, thiếu nữ mặc áo trắng lẳng lặng mà ngồi bên cửa sổ, nghe một lão giả hắc y báo cáo, không biết nàng đang nghĩ gì.

"Nàng thật sự nói như vậy?"
"Đúng vậy, ta nấp ở phía trên xà nhà nghe được, đây là những lời nàng nói với công tử."
Nếu Ngô Ưu ở đây giờ phút này, sẽ phát hiện lão giả này là vị nào đã xuất hiện ở trong mộng.

Trong mắt thiếu nữ hiện lên thần sắc phức tạp: "Vân Cô vất vả, ngươi trước lui xuống đi."
"Vâng!"
Đợi đến khi Vân Cô đi rồi, Triệu Thanh Tử bắt đầu lẩm bẩm một mình: "Hội đèn lồng năm trước sao? Thì ra cái nàng thích chính là vẻ ngoài của ta."
Nàng tự giễu cười một tiếng: "Thôi thôi.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương