Kiều Nhung im lặng, tựa như mặt biển tĩnh lặng trước khi có bão.
Những người trẻ tuổi xung quanh đang khe khẽ xì xào giống như cảm nhận được luồng khí lạnh thì ngậm chặt miệng, không nói gì nữa.
Chỉ là vẫn nhìn hai người họ bằng ánh mắt đầy sự tò mò.
Bầu không khí trong đại sảnh khách sạn giống như bị dòng nước lạnh Siberia đóng băng, dưới bề mặt tưởng chừng như tĩnh lặng ấy lại có dòng thủy triều đen kịt đang chảy cuồn cuộn.
Thẩm Thứ vẫn giữ im lặng, nhìn chằm chằm vào đôi giày da thủ công màu đen không nhiễm chút bụi nào của Kiều Nhung, trong bầu không khí im lặng muốn chết này, cậu chợt thấy cổ mình hơi đau.
Trước khi Kiều Nhung kịp nói gì, cậu lặng lẽ ngước mắt lên nhìn về phía anh.
Ánh mắt này ngay lập tức va vào đôi mắt đen sâu hút của Kiều Nhung.
Thẩm Thứ: “…”
Thẩm Thứ: Bị bắt khi đang đi thử vai, tiếp theo phải diễn sao đây?
Thẩm – mặt dày vô sỉ, kỹ thuật diễn chưa bao giờ bị lật tẩy – Thứ tự nhiên rủ mắt xuống, tiếp tục quan sát ngón chân của chính mình.
“Ha…” Lồng ngực Kiều Nhung chấn động, phát ra một tiếng cười lạnh.
Sau đó, anh dùng một bàn tay nới lỏng cà vạt, bước lên phía trước một bước, dựa vào ưu thế thân hình cao lớn, rắn chắc đem Thẩm Thứ chặn vào tường, giơ tay kia vỗ về khuôn mặt trắng trẻo và sạch sẽ của Thẩm Thứ, ý bảo cậu ngẩng đầu.
Thẩm Thứ không chịu phối hợp, liều mạng dán bản thân lên tường, thầm nghĩ: Giữa thanh thiên bạch nhật, bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, chả nhẽ anh ta lại dám đùa giỡn ông đây sao?
Tuy nhiên, đại lão vẫn là đại lão, và cái danh hiệu bệnh tâm thần của Kiều Nhung cũng không phải là từ trên trời rớt xuống.
Anh thấy Thẩm Thứ dần dần bình tĩnh trở lại, tự động tới gần, anh quay đầu đi, cánh môi lành lạnh lướt qua sườn mặt Thẩm Thứ rồi dừng bên tai cậu, dùng thanh âm trầm thấp mà chỉ có hai người nghe được, uy hiếp nói: “Giả vờ không quen biết tôi? Muốn tôi giúp cậu nhớ lại một chút hồi ức về hai ta hay sao?”
Những người xung quanh nhìn thấy đều bị tình cảnh đáng kinh ngạc này làm cho sững sờ, họ mở to mắt đợi chờ xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Thẩm Thứ không dám nhúc nhích.
Nhiệt độ cơ thể của Kiều Nhung nóng như thiêu đốt, mùi nước hoa tuyết tùng thoang thoảng như bao vây lấy cậu.

Cậu không thể cảm nhận được luồng không khí khác xung quanh, cậu sắp không thở nổi nữa rồi.
Nếu anh cứ hỏi cậu những câu như thế này, cậu sẽ chết mất.
Cậu vốn tưởng rằng bị đại lão nhận ra là chết, bị nhân vật chính phát hiện cũng là chết, dù sao cũng đều là đường chết, vậy thì chết sớm đầu thai sớm đi.
Thẩm Thứ suy nghĩ trong lòng như thông suốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kiều Nhung.
Khóe miệng Kiều Nhung không tự chủ nhếch lên, anh lại hơi mong đợi xem cậu sẽ diễn như thế nào tiếp.
Thẩm Thứ nở nụ cười nịnh nọt, ân cần nói: “Ngài Kiều, thật không nghĩ sẽ gặp được ngài ở chỗ này, quả là bất ngờ, vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi, ngài đừng để bụng.”

Kiều Nhung cực kỳ không hài lòng với phản ứng này của cậu.
Anh thấy nhiệt độ ấm áp và cảm giác mịn màng vương lại nơi đầu ngón tay đã biến mất, anh lại đưa tay lên véo má Thẩm Thứ.
“Đau, đau!” Thẩm Thứ không tránh được, bị nhéo đến nỗi toàn bộ biểu cảm đều biến dạng, trong lòng cáu kỉnh, cuối cùng cũng giả vờ không nổi nữa, lộ ra cảm xúc thật, điên cuồng chống cự: “Hừ… Buông tôi ra.”
Kiều Nhung tha cho hai má của cậu, nghiêng người nói nhỏ: “Đã xác minh, là người đã cùng lăn giường với tôi, vậy thì tôi không ngại.”
Đạt được mục đích, anh đút tay vào túi, thản nhiên rời đi.
Trên môi nở một nụ cười mãn nguyện.
Thẩm Thứ thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa khuôn mặt bị nhéo đỏ, thầm nghĩ người đàn ông kia đúng là danh xứng với thực, một tên bệnh thần kinh.
Thế nhưng… cường thế như vậy, cậu thích.
Thật đáng tiếc…
Mọi người nhìn Kiều Nhung đẩy cửa đi vào phòng giám đốc, mặt ai nấy cũng muốn ngồi hóng dưa ăn, ai ai cũng suy đoán về quan hệ giữa Thẩm Thứ và Kiều Nhung.
Đại sảnh khách sạn sôi động trở lại.
Một người đàn ông ra vẻ ngưỡng mộ đưa tay vỗ vai Thẩm Thứ, nghiêng người ghen tị nói: “Vừa rồi có phải là đại lão của Tinh Nghi không? Khí thế thật dọa người.

Người anh em, quen biết nhà đầu tư của bộ phim này thì vai diễn kia không tuột khỏi tay cậu được đâu.”
“Chỉ là, nếu bối cảnh của cậu lợi hại như vậy, tại sao trước kia lại không có nổi một vai phụ quan trọng hay một vai nam chính nào thế…”
Anh ta nói không ngơi nghỉ nhưng trong lòng Thẩm Thứ lại không hề xao động.
Có lẽ nhờ Kiều Nhung, bây giờ cậu đã bị xã hội loại bỏ rồi.
Đội ngũ làm việc ngày càng nhanh, Thẩm Thứ ngó lơ chàng trai thời thượng bên cạnh, tiến về phía trước.
Cuối cùng, sau một tiếng cũng đến lượt cậu, Thẩm Thứ gõ cửa rồi bước vào phòng, việc đầu tiên cậu làm là cẩn thận cúi đầu nhìn dãy người đang ngồi ở bàn kia.
Đứng thẳng dậy thì cậu nhìn thấy Kiều Nhung ngồi ở ghế đầu tiên bên trái, ngồi ôm cánh tay, hứng thú nhìn cậu.
Thẩm Thứ không nhịn được nghĩ tới lời nói của người vừa nãy.

Kiều Nhung là nhà đầu tư của bộ phim, trong lòng không khỏi thoáng run sợ.
Trước khi đến thử vai, đáng nhẽ cậu nên tìm hiểu chút về nhà sản xuất và nhà đầu tư của bộ phim này.

Lần này, cậu vừa mập mờ với đại lão ở ngoài sảnh.


Nếu tin này lọt vào tai nam chính, có khi cậu còn không thể sống qua ngày mai.
Lúc Thẩm Thứ còn đang chán chường suy nghĩ, người ngồi ở giữa hỏi: “Cậu là người Bác Diệu Mutual đề cử tới, Thẩm Thứ phải không?”
Thẩm Thứ để ý thấy nhãn hiệu nổi tiếng trên bàn, nhận ra người vừa lên tiếng chính là đạo diễn của “Tình cờ yêu em”, Dương Lôi thì gật gật đầu: “Đúng vậy, chào ngài Dương đạo.”
“Ừ.” Dương Lôi trả lời một cách mơ hồ, xoa cằm nhìn cậu một cái, sau đó nhìn xuống lý lịch trên bàn rồi bình luận: “Cậu này đẹp trai, có khí chất của tuổi trẻ, sạch sẽ, khá thích hợp với bộ phim.”
Sau đó, ông chuyển vấn đề: “Nhưng chưa có nhiều vai diễn, không biết kỹ thuật diễn thế nào?”
Kiều Nhung ngồi bên giống như được “gãi đúng chỗ ngứa”, cười khẽ một tiếng.
Trợ lý đã đưa anh xem một đoạn video ngắn được cắt nối về những vai diễn Thẩm Thứ đã tham gia, bởi vì đất diễn không có nhiều nên video chỉ dài được chừng 10 phút.
Trong video, lời thoại của Thẩm Thứ cứng đờ lại cường điệu, sau khi kiên nhẫn xem xong anh khó lòng chỉ dùng một từ để miêu tả tâm trạng.
Ngoại trừ khí chất, cậu cũng còn mỗi gương mặt kia là nhìn được.
Cũng bởi vậy, cậu vào giới này bốn năm vẫn là một diễn viên tuyến 38 không ai ngó ngàng, số người theo dõi trên Weibo cũng chỉ được 8000 người.
Trong số 8000 account này, trừ đi acc clone thì chỉ còn một vài fan nhan sắc qua đường.
Đúng là lãng phí khuôn mặt kia mà, Kiều Nhung nghĩ, tuy vậy, kỹ thuật biểu diễn trên giường của cậu lại đáng để trầm trồ.
Chỉ có mỗi ưu điểm như vậy mà còn dám tìm bừa một lý do kỳ quái từ chối sự giúp đỡ của anh?
Kiều Nhung tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Thứ, thầm nghĩ, cậu lấy cái dũng khí đó ở đâu ra vậy?
Thẩm Thứ biết rằng kỹ năng diễn của nguyên chủ kém không dám nhìn, vì vậy cũng đoán được đạo diễn sẽ khéo léo chất vấn cậu.

Kiều Nhung có lẽ đã xem đoạn video trên mạng nên mới cười nhạo cậu như vậy.
Cậu không quan tâm.

Để chứng minh bản thân, cậu chân thành nói với đạo diễn: “Đạo diễn Dương, vậy thì tôi diễn thử luôn tại đây được không?”
“Được chứ.” Dương Lỗi sảng khoái đồng ý, “Vậy cậu diễn cái gì? Diễn cái này đi.”
Thẩm Thứ nhận lấy tờ giấy, ở trên viết chính là “Tâm trạng khi mua trúng một tờ vé số mười triệu tệ.”
Dương Lỗi nhìn qua tờ giấy, nói với cậu: “Chuẩn bị tốt rồi có thể bắt đầu.”

Thẩm Thứ rủ mắt xuống, điều chỉnh cảm xúc.
Hiển nhiên cảm xúc cần thể hiện trong cảnh này là sự sung sướng tột độ khi phát hiện ra mình thắng được một giải thưởng lớn.
Khi cầm được tờ giấy cậu đã suy nghĩ, trong tình huống bình thường, hầu hết mọi người sẽ lựa chọn biểu diễn cảm xúc vui vẻ mà điên cuồng.
Nhưng cậu cần hơn thế, cậu muốn gây ấn tượng với đạo diễn Dương, và nếu muốn Kiều Nhung bị vả mặt, cậu phải diễn khác đi.
Năm phút sau, Thẩm Thứ ngẩng đầu lên, đôi mắt lanh lợi vốn có lại trở nên mờ mịt, tấm lưng cũng không còn thẳng như hàng ngày.
Ở cái thành phố cấp ba bình thường này, cậu là một người đàn ông trung niên bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.

Cuộc sống hàng ngày như một, không sóng, không gió, tựa như mặt hồ phẳng lặng.
Cậu có nhà và xe hơi riêng, một công việc sáng đi chiều về, ổn định và đàng hoàng.
Cậu chưa từng yêu đương thời trẻ tuổi, người vợ bây giờ cũng chỉ qua những cuộc hẹn của người quen, bởi vì họ hợp nhau nên sau đó đã kết hôn sớm dưới sự thúc giục của bố mẹ.
Chẳng mấy chốc, cậu có một cậu con trai kháu khỉnh, một đứa con có chung dòng máu với mình.
Cuộc sống hạnh phúc và bình yên, cậu cảm thấy vô vùng mãn nguyện và nghĩ rằng cứ như vậy đến hết đời cũng thật tốt.
Một người đàn ông như vậy không có hứng thú hay sở thích đặc biệt nào, thú vui duy nhất có lẽ chính là mua vé số.
Cậu mua một vé số phúc lợi hàng tuần, đúng giờ giống như cậu đi làm hàng ngày, và sau đó kiểm tra kết quả trực tuyến đúng giờ.

Cậu chưa bao giờ ôm ấp hy vọng được trúng giải.
Nhưng đêm nay, vận mệnh đã mỉm cười với cậu.
Vào thời điểm quen thuộc, cậu điều chỉnh TV sang kênh truyền hình mỗi tối đều xem như mọi khi.

Lúc nhìn thấy con số cuối cùng hiển thị trên màn hình, cậu lại nhíu mày.
Cậu rút tờ vé số vừa mua trong túi ra, ánh mắt lại hiện lên một tia đắc ý, đôi mắt liên tục chuyển giữa TV và tờ vé, hồi hộp dò từng con số.
Sau nhiều lần xác nhận, người đàn ông chết lặng vì không thể tin được.
Cậu đờ đẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt ngây ra.
Sau đó, giống như bừng tỉnh sau cơn mơ, vậy mà cậu giành được giải nhất của kỳ này.

Người dẫn chương trình nói rằng đây là giải thưởng 10 triệu tệ!
Mười triệu là con số cậu không thể nào kiếm được ở cái thành phố hạng ba này!
Khuôn mặt người đàn ông dần đỏ lên vì phấn khích, và nhịp tim cũng từng chút mà đập mạnh.
Hơi thở của cậu run lên, cậu cầm tờ vé số phấn khích mà đi tới đi lui trong phòng khách, không biết phải làm sao để bình tĩnh lại.
Muốn thét lên vì sung sướng nhưng lại sợ hàng xóm nghe thấy.

Cậu chợt nhận ra có thể chia sẻ tin mừng này với người thân, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho vợ đang ở bên nhà mẹ đẻ chơi, thận trọng nói với cô: “Em về sớm đi nhé.

Anh có chuyện vui muốn nói với em.”
“Ừ, bây giờ luôn.” Cúp máy, cậu hít một hơi thật sâu, dần dần bình tĩnh lại rồi trầm ngâm ngồi xuống ghế.
Nghĩ ngợi về những thay đổi khó có thể đoán trước trong cuộc sống về sau, vẻ mặt cậu lại hiện lên chút bối rối.
Xung quanh yên lặng, tâm trạng của mọi người dao động theo màn biểu diễn của Thẩm Thứ, giống như chính bản thân họ đang ở hiện trường vậy.
Lúc này Thẩm Thứ đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Các vị lão sư, tôi đã diễn xong rồi.”
Không khí căng thẳng vừa tràn ngập căn phòng bỗng bị phá vỡ.
Kiều Nhung là người đầu tiên hoàn hồn, vỗ tay tán thưởng mà không cần đợi ai cả.
Có vẻ trước đây anh đã đánh giá thấp người này.

Kỹ năng diễn xuất của Thẩm Thứ so với trong video đã có tiến bộ vượt bậc, có lẽ cậu ấy đã rất chăm chỉ luyện tập.
Trong tiếng vỗ tay, đạo diễn Dương khen ngợi: “Thẩm Thứ, kỹ năng diễn của cậu quá tốt, trình tự rõ ràng, còn vô cùng cuốn hút.

Tôi thích nó!”
“Để cậu đến đoàn làm phim của tôi đóng một vai phụ thật là phí của trời mà.” Dương Lôi tiếc nuối, ông không hề che giấu việc mình thích Thẩm Thứ.
Thẩm Thứ nở nụ cười xán lạn cùng vẻ mặt ngượng ngùng, nghĩ làm sao để nói là mình đã có hơn mười năm tuổi diễn, vẫn có thể chinh phục khán giả, khiêm tốn đáp: “Cảm ơn đạo diễn Dương đã khen ngợi.”
Dương Lôi gật đầu, ông rất hài lòng cậu trai trẻ này, cuối cùng nói với cậu: “Trở về chờ tin tức.”
“Vâng ạ.” Thẩm Thứ một lần nữa lễ phép cúi đầu với mọi người đang ngồi, “Cảm ơn các vị đã hướng dẫn.

Tạm biệt lão sư.”
Sau đó, cậu đứng thẳng người, đang bước ra ngoài thì nghe thấy tiếng đạo diễn thì thầm sau lưng: “Đứa trẻ này trong sạch lại có linh tính của một diễn viên, là một hạt giống tốt đáng để dạy bảo.”
Một người khác tỏ vẻ tán đồng, nhưng Kiều Nhung lại phát ra tiếng cười quỷ dị.
Anh đang chế giễu lời nói “trong sạch” của đạo diễn.
Thẩm Thứ khó chịu trong lòng, trước khi đóng cửa rời đi, cậu quay đầu, ném một tia cảnh cáo về phía Kiều Nhung một cách chính xác.
Không cần giúp đỡ, cũng không cần nói điều vô nghĩa, cảm ơn!
Kiều Nhung bất ngờ nhướng mày, tâm trạng anh vậy mà trở nên vui vẻ hơn.
Thẩm Thứ, một con mồi xinh đẹp, dáng vẻ giả vờ ngoan ngoãn trước mặt người khác, vậy mà lại xù lông trước mặt anh, vẻ ngoài hung dữ lại càng khiến người ta muốn trêu chọc.
Thật là thú vị mà!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương