Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu
-
Chương 7: Say
Edit: Cá
Beta: Yuyu + Dii
——————————————————————————
Bây giờ Diệp Thư đều cùng ăn cùng ở với Tấn Vọng, nên tất nhiên là hai người cũng dùng chung một hồ tắm.
Hồ tắm này được chạm khắc bằng ngọc bích trắng, có kích thước bằng một nửa gian phòng lớn, nước trong hồ được dẫn về từ suối nước nóng trên núi, bốc hơi lên làm cả phòng nghi ngút khói, hơi nước lượn lờ trên không.
Diệp Thư bước vào làn hơi nước ấm áp, nội thị đưa y tới nhưng không rời đi ngay.
“Làm sao nữa?”
Không biết nội thị bưng từ đâu ra cái khay, trên đó có một hộp cao màu trắng sữa vừa mới được mở, tỏa hương hoa hồng nhàn nhạt.
Nội thị nói: “Nô tài hầu hạ ngài tắm rửa.”
Diệp Thư liếc nhìn hộp “cao bôi trơn”, mặt mày lập tức tối sầm lại: “Không muốn, ra ngoài!”
“Nhưng bệ hạ đã lệnh…”
Diệp Thư cười lạnh: “Ngươi thử động vào người ta xem?”
Nội thị lập tức câm miệng.
Để có thể làm việc trong cung, quan trọng nhất là phải biết cách tùy mặt gửi lời, phán đoán tình hình.
Cho dù bây giờ thanh niên trước mặt đã mất đi địa vị vốn có của mình, nhưng dẫu sao y cũng từng là thừa tướng duy nhất của Trường Lộc, nắm trong tay danh lợi và quyền lực vô hạn, không thể coi thường thủ đoạn của y được.
Người này hiện đang mang tội lớn, bệ hạ chẳng những không xử tử mà còn thay xà đổi cột* bảo vệ y, có thể thấy được trong lòng bệ hạ nhất định có y.
Dạng người này tuyệt đối không nên trêu vào.
Nội thị suy xét thiệt hơn trong chuyện này, cuối cùng quyết định buông khay xuống, cúi người với Diệp Thư xin cáo lui.
Cửa phòng tắm khép lại, bên trong chỉ còn lại mình Diệp Thư.
Cẩu! Hoàng! Đế!
Diệp Thư vừa tức vừa khó chịu, y chỉ hận bản thân hiện giờ phải chịu đựng sự chi phối của người khác, không tìm được cách nào để trốn đi.
Sớm biết có ngày này, lúc ở trong rừng thà bị xuân dược làm cho phát tình đến chết cũng không tìm ai xin giúp đỡ!
Chứ sao y vừa gặp được người ta đã nhào tới thế này, một tí nghị lực cũng không có!
Diệp Thư vừa mắng Tấn Vọng vừa mắng chính mình, tới lúc tắm xong vẫn còn tức.
Hộp “cao bôi trơn” kia vẫn còn đặt bên cạnh.
Dùng không nhỉ? Hay là thôi?
Diệp Thư không biết nên quyết định thế nào.
Quân vô hí ngôn, hoàng đế chó chết kia bảo y thị tẩm đêm nay, chắc không có chuyện “lời nói gió bay” đâu.
Giờ không dùng thì tí nữa chỉ có mình y khó chịu.
Nhưng mà muốn dùng thì… cái thứ đồ chơi này phải dùng thế nào???
Hơi nước từ hồ tắm bốc lên khiến mặt Diệp Thư ửng hồng. Y cắn răng, đầu ngón tay phết một lớp cao mỏng rồi vòng ra sau lưng lần tìm.
Diệp Thư vốn không có kinh nghiệm trong chuyện này.
Mùi thơm thoang thoảng của hoa hồng lan ra khắp lòng bàn tay, y bôi lung tung vài chỗ, bôi thế nào cũng có vẻ không đúng, ngược lại còn tự khiến bản thân thêm khó chịu.
Một lát sau, Diệp Thư vội lau tay sạch sẽ, đặt hộp cao lại chỗ cũ.
____
Ước chừng hơn nửa canh giờ trôi qua, Diệp Thư mới quay trở lại tẩm cung.
Y vừa tiến vào trong thì đã bị một thân hình cao lớn ôm lấy từ phía sau.
Tấn Vọng vùi đầu vào gáy y, khe khẽ ngửi: “Ngươi đã tự thoa cao hương trước rồi à?”
Diệp Thư đã sử dụng thuốc ức chế nên không ngửi ra chút xíu tin hương nào trên người y cả, thay vào đó là mùi thơm nhàn nhạt của hoa hồng.
Ngọt ngào làm say lòng người.
Lỗ tai Diệp Thư đỏ bừng, y mất tự nhiên mà nghiêng đầu đi.
“Thật ra trẫm có thể giúp ngươi, nhưng mà thế này cũng tốt…”, Tấn Vọng lôi kéo Diệp Thư đi đến bên giường ngồi xuống, khẽ nâng cằm lên đối diện với ánh mắt Diệp Thư, “Bắt đầu thôi.”
Bắt đầu… cái gì?
Dáng vẻ lúng túng của Diệp Thư rơi vào trong mắt Tấn Vọng, hắn khẽ cười: “Ngươi đã có chuyện muốn cầu xin trẫm thì tốt nhất nên để trẫm nhìn thấy thành ý của ngươi.”
“Ta…” Diệp Thư cắn chặt hai môi, hốc mắt hơi đỏ lên: “Ta không biết.”
Mỹ nhân mới tắm xong bao giờ cũng khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, huống hồ người trước mặt còn có khí chất hơn người, không thể mang đi so sánh với những thứ “dung chi tục phấn”* khác được.
Tóc sau lưng y vẫn còn ẩm ướt, từ trên mặt xuống đến cần cổ đều bị hơi nước hơ cho ửng hồng, sau gáy có một vệt nước đọng lại, trượt vào bên trong cổ áo, không khỏi làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.
Chẳng trách mọi người đều nói Diệp thừa tướng chính là đệ nhất mỹ nhân của Trường Lộc quốc.
Những lời này quả thật không sai.
Dù trong tim, Tấn Vọng rất muốn nhào tới ôm người này, nhưng ngoài mặt hắn vẫn không hề mềm lòng.
Hắn nâng mí mắt, giọng điệu tuy dịu dàng nhưng cũng khiến đối phương không thể phản bác: “Nếu ngươi không biết thì đừng mong trở về nhà được.”
Hoàng! Đế! Chó! Chết!
Diệp Thư yên lặng nhìn chằm chằm Tấn Vọng, thầm nghĩ cẩu hoàng đế đúng là cái đồ biến thái, tỏ vẻ yếu đuối xem ra không có tác dụng gì.
Đêm nay chắc kèo không thoát được rồi.
Kệ đi, chẳng qua chỉ là diễn một vở kịch thôi.
Coi như bị chó cắn là được.
Diệp Thư nghĩ thế rồi tiến về phía trước nửa bước, đưa tay khoác lên bả vai Tấn Vọng: “Ta… Ta có thể học… Xin bệ hạ hãy cho thần một cơ hội.”
Tấn Vọng không đáp lời.
Diệp Thư ghé người lại gần, cúi đầu xuống hôn hắn.
Bờ môi của Tấn Vọng mỏng và sắc nét, kiểu tướng mạo này vẫn luôn khiến người khác cảm thấy người nọ lạnh lùng vô tình. Nhưng đôi môi kia lại rất mềm mại, còn mang theo cảm giác man mát… Tóm lại cũng không hẳn làm người ta chán ghét.
Diệp Thư vốn không có kinh nghiệm gì về chuyện này, thành ra nụ hôn của y cũng không có tí kỹ xảo nào cả.
Vậy mà nó cũng khiến hơi thở của hai người trở nên rối loạn.
Mãi sau, lúc Diệp Thư muốn buông ra lại bị Tấn Vọng túm lại.
Tấn Vọng kéo y lên giường, y ngã vào ngực hắn, mái tóc đen như mực trải ra giường.
Đôi mắt y sáng như sao trời, ánh mắt sạch sẽ trong suốt nhìn theo Tấn Vọng, trong mắt không giấu được nét căng thẳng và bối rối.
Trái tim Tấn Vọng lập tức mềm nhũn, hắn đưa tay vén mấy sợi tóc lung tung của y ra sau tai: “Không biết cũng không sao, để trẫm dạy ngươi.”
Màn giường lay động rơi xuống, Diệp Thư tựa đầu vào ngực Tấn Vọng, chân mày khẽ nhíu lại: “Ngươi uống rượu đấy à?”
Chẳng biết từ bao giờ bên trong màn lụa lại tỏa ra một mùi rượu thơm thoang thoảng.
Vẻ mặt của Tấn Vọng có hơi sững sờ, hắn gật đầu: “Ừ, ban nãy lúc chờ người trẫm có uống vài chén.”
“Đây là rượu gì thế, mùi thơm ghê…”
Diệp Thư bị mùi thơm ấy làm cho thất thần, không nhịn được mà ngửa đầu lên, rướn người tới gần cổ của Tấn Vọng, ở nơi có hương vị nồng đậm nhất ấy mà hít vào một hơi thật sâu.
Chính y cũng không biết rằng, hành động này của mình đã bị nhìn thành hành vi quyến rũ người ta. Ánh mắt Tấn Vọng u ám, hương rượu trong màn lại tỏa ra nồng đậm hơn.
Kỳ phân hoá của Tấn Vọng đến sớm hơn Diệp Thư hai năm. Hơn nữa hắn được sinh ra trong hoàng tộc, từ lâu đã học được cách làm thế nào để khống chế tin hương.
Nhưng đối với khôn quân của hắn thì không cần. Đặc biệt là khi ở trên giường thì lại càng không cần kiềm chế làm gì.
Mùi rượu càng ngày càng nồng, đầu ngón tay Diệp Thư khẽ run, y vô thức rên rỉ.
Trước đó Diệp Thư đã uống thuốc ức chế, dù cho tin hương trên người Tấn Vọng tỏa ra nhiều thế nào, y cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Phản ứng thành như vậy chỉ có một khả năng.
Đó chính là chỉ số hợp nhất của càn khôn cực kì cao, bản năng hấp dẫn nhau của đôi bên đã phá bỏ mọi ngăn cản của thuốc, khiến cho y không tự chủ được mà bị mùi hương của hắn tác động.
Dù vậy, ảnh hưởng của nó cũng chỉ đến thế mà thôi.
Sau khi y dùng thuốc sẽ không bị thu hút mà động tình, cũng không thể tự tỏa ra tin hương.
Tấn Vọng rũ mắt nhìn người đang nằm trong ngực hắn, bỗng nhiên cảm thấy hơi hối hận.
Đáng lẽ không nên vội vàng cho y uống thuốc.
Hắn đã từng nhìn qua bộ dạng của thanh niên lúc bị tin hương của mình dẫn dụ.
Bộ dạng đó… còn xinh đẹp hơn gấp trăm lần bây giờ.
Bên trong màn truyền ra âm thanh ma sát của quần áo, lúc này Tấn Vọng đã cởi bỏ xong áo ngoài của Diệp Thư.
Trên thân thể y vẫn lưu lại dấu vết của lần trước.
Chỉ cần khẽ bấm nhẹ lên làn da trắng mỏng của Diệp Thư cũng có thể tạo thành một vệt đỏ.
Hai tay Tấn Vọng lưu luyến lướt trên người y một hồi, thấy vành tai đối phương đỏ như tôm luộc mới nhẹ nhàng vỗ vai y: “Chờ trẫm chỉ dẫn cho ngươi xong, lần sau tự mình học lấy.”
Diệp Thư bị tin hương nồng đậm phát ra làm cho mơ màng. Y mê man nhìn Tấn Vọng, phát hiện bàn tay đối phương men theo cánh tay mình trườn xuống, nắm lấy cổ tay y.
Giọng nói Tấn Vọng trở nên khàn khàn gợi cảm: “A Thư ngoan, duỗi tay ra.”
Diệp Thư chớp chớp mắt như không hiểu hắn muốn làm gì.
“Không muốn.” Diệp Thư bắt đầu làm loạn, lại bổ nhào vào trong ngực Tấn Vọng, kề sát người hắn, ngửi ngửi như cún con, “Mùi trên người ngươi thơm quá, để cho ta ngửi đi mà.”
Tấn Vọng dụ dỗ từng bước một: “Ngoan đi rồi trẫm cho ngươi ngửi.”
“Đây là ngươi nói nhé, ngươi đừng có mà lừa ta…”
Cuối cùng Diệp Thư cũng đưa tay lên, thì thầm: “Lúc nào ngươi cũng lừa ta…”
Tấn Vọng thở dốc, hỏi lại y: “Trẫm lừa ngươi bao giờ?”
“Lại còn chối, ngươi không chỉ lừa ta mà còn đe doạ ta, đã thế còn bắt nạt ta… Đồ Tấn Vọng chó chết, không ai có thể chó hơn ngươi.”
Tấn Vọng: “…”
Từ lúc đăng cơ đến giờ, lâu rồi chưa có ai dám mắng chửi Tấn Vọng như vậy.
Mới chung sống hòa thuận với người này có vài ngày, hắn đã phải nếm trải cảm giác bị mắng ngập đầu như khi xưa một lần nữa.
Dù khó chịu trong lòng nhưng Tấn Vọng lại không nỡ tức giận với y.
Tấn Vọng chưa bao giờ tàn nhẫn được với người này.
“Rõ ràng ngươi mới là người lừa ta”, Tấn Vọng lặng im hồi lâu, khẽ nói: “Ngươi quên ba năm trước ngươi đã nói gì với ta rồi ư? Ngươi nói rằng tương lai ta sẽ thống nhất thiên hạ, trở thành hoàng đế chí cao vô thượng. Ngươi còn nói rằng, đất đai trong thiên hạ này đều sẽ thuộc về ta, tất cả mọi người rồi cũng sẽ trở thành thần dân của ta.”
“… Ngoại trừ ngươi.”
“Ngươi vĩnh viễn không phải hạ thần của ta. Ngươi là bằng hữu, là tri kỷ, là huynh đệ của ta.”
Diệp Thư yên lặng không nói, y cúi đầu từ từ áp vào ngực Tấn Vọng.
Tấn Vọng vuốt ve mái tóc y, khẽ nói: “Ba năm rồi, trẫm luôn muốn hỏi ngươi một câu, nhưng lại không có cơ hội để hỏi.”
“… Ngươi muốn hỏi điều gì?”, Giọng Diệp Thư nhẹ nhàng truyền tới, thì thào như nói mớ.
Tấn Vọng: “…”
Tấn Vọng cúi đầu nhìn thì thấy thanh niên đang tựa lên vai hắn, hai mắt đã nhắm nghiền.
“… Diệp Thư?”
“Diệp Kỳ An? Ngươi lại đang giả vờ đấy à??”
Diệp Thư không trả lời.
Từ đuôi mắt đến cả gương mặt y đều đỏ ửng, toàn thân y cuộn tròn trong lòng Tấn Vọng, trong miệng còn lẩm bẩm gì gì đó.
Thậm chí một tay y còn đang cầm… “cái đó” của Tấn Vọng.
Tấn Vọng khẽ cử động, Diệp Thư nắm chặt tay lại theo bản năng.
Tấn Vọng hít sâu một hơi, khó chịu nói: “… Diệp Kỳ An, ngươi lại đang tính quậy cái gì vậy!”
Diệp Thư vẫn không trả lời.
Hai người bất động một hồi lâu, mãi đến lúc hơi thở Diệp Thư dần trở nên ổn định, thậm chí còn ngáy vài tiếng khò khò.
Cái điệu bộ này, nhìn sao cũng thấy giống như là đã… say.
Say???!!!
——————————
● Chú thích:
*Quân vô hí ngôn: vua không nói chơi.
*Thay xà đổi cột: Chuyện xưa:
Thuở xưa, có một người thợ mộc nghèo. Trong một lần đi rừng, nguời thợ mộc may mắn tìm được một cây gỗ Long Đàn rất quý. Theo truyền thuyết, loại gỗ này có thể giúp chủ nhà ăn nên làm ra, đời đời sung túc. Người thợ mộc hạ cây gỗ đó về và dùng nó để làm cây cột cái cho ngôi nhà của mình. Quả như lời truyền tụng, kể từ đó gia đình người thợ mộc trở nên giàu có hẳn.
Tin đồn này đến tai viên quan ở địa phương. Vốn là kẻ tham ác, viên quan lệnh người thợ mộc phải mau mau nộp cây cột quý cho nhà quan.
Biết không thể trái lệnh quan, người thợ mộc chỉ còn cách xin thư thả ít hôm để tính cách đối phó. Người thợ mộc bèn vào rừng tìm một cây gỗ khác đem về chế tác y hệt cây cột gỗ Long Đàn và lắp vào đúng chỗ, còn cây cột gỗ quý thì ông cũng bí mật đẽo gọt lại thành một cây xà gác lên nóc nhà của mình.
Đúng hẹn, viên quan tham ác đích thân cùng đám sai nha đến lấy cây cột quý. Đến nơi thấy ngôi nhà và cây cột quý vẫn không suy suyển, viên quan lập tức ra lệnh cho lính xông vào tháo dỡ chiếc cột mà hắn ngỡ rằng đấy chính là cây cột được làm bằng gỗ quý giá. Thấy người thợ mộc và gia đình van xin đừng lấy cây cột quý của mình, viên quan càng tin là mình đã sở hữu cây cột quý nhất đời, hí hửng đem về tư dinh nhà mình.
Thế rồi người ta thấy người thợ mộc sau khi sửa sang lại ngôi nhà của mình vẫn không ngừng ăn nên làm ra, cuộc sống lại càng trở nên sung túc vì cây Long Đàn thần kỳ vẫn nằm trong ngôi nhà của mình. Còn viên quan tham ác kia rồi cũng đến ngày thất cơ lỡ vận vì trong nhà của y chỉ là một cây cột giả.
*Dung (dong) chi tục phấn – 庸脂俗粉 – yōng zhī sú fěn (dung/dong: bình thường; tục: thường tục, đại chúng, phổ thông; chi, phấn: phấn sáp, hương phấn; phấn sáp thường tục, hương phấn phổ thông, nói chung dùng để chỉ người con gái bình thường/tầm thường, thấy hay dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực, đại loại là chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa.
* Chỗ hồ tắm, mọi người có thể tưởng tượng là nó to vãi linh hồn nên nó là hồ nhé:))))
Tin tức tố hương rượu của anh Vọng làm Thư hít phát say luôn:))))
Beta: Yuyu + Dii
——————————————————————————
Bây giờ Diệp Thư đều cùng ăn cùng ở với Tấn Vọng, nên tất nhiên là hai người cũng dùng chung một hồ tắm.
Hồ tắm này được chạm khắc bằng ngọc bích trắng, có kích thước bằng một nửa gian phòng lớn, nước trong hồ được dẫn về từ suối nước nóng trên núi, bốc hơi lên làm cả phòng nghi ngút khói, hơi nước lượn lờ trên không.
Diệp Thư bước vào làn hơi nước ấm áp, nội thị đưa y tới nhưng không rời đi ngay.
“Làm sao nữa?”
Không biết nội thị bưng từ đâu ra cái khay, trên đó có một hộp cao màu trắng sữa vừa mới được mở, tỏa hương hoa hồng nhàn nhạt.
Nội thị nói: “Nô tài hầu hạ ngài tắm rửa.”
Diệp Thư liếc nhìn hộp “cao bôi trơn”, mặt mày lập tức tối sầm lại: “Không muốn, ra ngoài!”
“Nhưng bệ hạ đã lệnh…”
Diệp Thư cười lạnh: “Ngươi thử động vào người ta xem?”
Nội thị lập tức câm miệng.
Để có thể làm việc trong cung, quan trọng nhất là phải biết cách tùy mặt gửi lời, phán đoán tình hình.
Cho dù bây giờ thanh niên trước mặt đã mất đi địa vị vốn có của mình, nhưng dẫu sao y cũng từng là thừa tướng duy nhất của Trường Lộc, nắm trong tay danh lợi và quyền lực vô hạn, không thể coi thường thủ đoạn của y được.
Người này hiện đang mang tội lớn, bệ hạ chẳng những không xử tử mà còn thay xà đổi cột* bảo vệ y, có thể thấy được trong lòng bệ hạ nhất định có y.
Dạng người này tuyệt đối không nên trêu vào.
Nội thị suy xét thiệt hơn trong chuyện này, cuối cùng quyết định buông khay xuống, cúi người với Diệp Thư xin cáo lui.
Cửa phòng tắm khép lại, bên trong chỉ còn lại mình Diệp Thư.
Cẩu! Hoàng! Đế!
Diệp Thư vừa tức vừa khó chịu, y chỉ hận bản thân hiện giờ phải chịu đựng sự chi phối của người khác, không tìm được cách nào để trốn đi.
Sớm biết có ngày này, lúc ở trong rừng thà bị xuân dược làm cho phát tình đến chết cũng không tìm ai xin giúp đỡ!
Chứ sao y vừa gặp được người ta đã nhào tới thế này, một tí nghị lực cũng không có!
Diệp Thư vừa mắng Tấn Vọng vừa mắng chính mình, tới lúc tắm xong vẫn còn tức.
Hộp “cao bôi trơn” kia vẫn còn đặt bên cạnh.
Dùng không nhỉ? Hay là thôi?
Diệp Thư không biết nên quyết định thế nào.
Quân vô hí ngôn, hoàng đế chó chết kia bảo y thị tẩm đêm nay, chắc không có chuyện “lời nói gió bay” đâu.
Giờ không dùng thì tí nữa chỉ có mình y khó chịu.
Nhưng mà muốn dùng thì… cái thứ đồ chơi này phải dùng thế nào???
Hơi nước từ hồ tắm bốc lên khiến mặt Diệp Thư ửng hồng. Y cắn răng, đầu ngón tay phết một lớp cao mỏng rồi vòng ra sau lưng lần tìm.
Diệp Thư vốn không có kinh nghiệm trong chuyện này.
Mùi thơm thoang thoảng của hoa hồng lan ra khắp lòng bàn tay, y bôi lung tung vài chỗ, bôi thế nào cũng có vẻ không đúng, ngược lại còn tự khiến bản thân thêm khó chịu.
Một lát sau, Diệp Thư vội lau tay sạch sẽ, đặt hộp cao lại chỗ cũ.
____
Ước chừng hơn nửa canh giờ trôi qua, Diệp Thư mới quay trở lại tẩm cung.
Y vừa tiến vào trong thì đã bị một thân hình cao lớn ôm lấy từ phía sau.
Tấn Vọng vùi đầu vào gáy y, khe khẽ ngửi: “Ngươi đã tự thoa cao hương trước rồi à?”
Diệp Thư đã sử dụng thuốc ức chế nên không ngửi ra chút xíu tin hương nào trên người y cả, thay vào đó là mùi thơm nhàn nhạt của hoa hồng.
Ngọt ngào làm say lòng người.
Lỗ tai Diệp Thư đỏ bừng, y mất tự nhiên mà nghiêng đầu đi.
“Thật ra trẫm có thể giúp ngươi, nhưng mà thế này cũng tốt…”, Tấn Vọng lôi kéo Diệp Thư đi đến bên giường ngồi xuống, khẽ nâng cằm lên đối diện với ánh mắt Diệp Thư, “Bắt đầu thôi.”
Bắt đầu… cái gì?
Dáng vẻ lúng túng của Diệp Thư rơi vào trong mắt Tấn Vọng, hắn khẽ cười: “Ngươi đã có chuyện muốn cầu xin trẫm thì tốt nhất nên để trẫm nhìn thấy thành ý của ngươi.”
“Ta…” Diệp Thư cắn chặt hai môi, hốc mắt hơi đỏ lên: “Ta không biết.”
Mỹ nhân mới tắm xong bao giờ cũng khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, huống hồ người trước mặt còn có khí chất hơn người, không thể mang đi so sánh với những thứ “dung chi tục phấn”* khác được.
Tóc sau lưng y vẫn còn ẩm ướt, từ trên mặt xuống đến cần cổ đều bị hơi nước hơ cho ửng hồng, sau gáy có một vệt nước đọng lại, trượt vào bên trong cổ áo, không khỏi làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.
Chẳng trách mọi người đều nói Diệp thừa tướng chính là đệ nhất mỹ nhân của Trường Lộc quốc.
Những lời này quả thật không sai.
Dù trong tim, Tấn Vọng rất muốn nhào tới ôm người này, nhưng ngoài mặt hắn vẫn không hề mềm lòng.
Hắn nâng mí mắt, giọng điệu tuy dịu dàng nhưng cũng khiến đối phương không thể phản bác: “Nếu ngươi không biết thì đừng mong trở về nhà được.”
Hoàng! Đế! Chó! Chết!
Diệp Thư yên lặng nhìn chằm chằm Tấn Vọng, thầm nghĩ cẩu hoàng đế đúng là cái đồ biến thái, tỏ vẻ yếu đuối xem ra không có tác dụng gì.
Đêm nay chắc kèo không thoát được rồi.
Kệ đi, chẳng qua chỉ là diễn một vở kịch thôi.
Coi như bị chó cắn là được.
Diệp Thư nghĩ thế rồi tiến về phía trước nửa bước, đưa tay khoác lên bả vai Tấn Vọng: “Ta… Ta có thể học… Xin bệ hạ hãy cho thần một cơ hội.”
Tấn Vọng không đáp lời.
Diệp Thư ghé người lại gần, cúi đầu xuống hôn hắn.
Bờ môi của Tấn Vọng mỏng và sắc nét, kiểu tướng mạo này vẫn luôn khiến người khác cảm thấy người nọ lạnh lùng vô tình. Nhưng đôi môi kia lại rất mềm mại, còn mang theo cảm giác man mát… Tóm lại cũng không hẳn làm người ta chán ghét.
Diệp Thư vốn không có kinh nghiệm gì về chuyện này, thành ra nụ hôn của y cũng không có tí kỹ xảo nào cả.
Vậy mà nó cũng khiến hơi thở của hai người trở nên rối loạn.
Mãi sau, lúc Diệp Thư muốn buông ra lại bị Tấn Vọng túm lại.
Tấn Vọng kéo y lên giường, y ngã vào ngực hắn, mái tóc đen như mực trải ra giường.
Đôi mắt y sáng như sao trời, ánh mắt sạch sẽ trong suốt nhìn theo Tấn Vọng, trong mắt không giấu được nét căng thẳng và bối rối.
Trái tim Tấn Vọng lập tức mềm nhũn, hắn đưa tay vén mấy sợi tóc lung tung của y ra sau tai: “Không biết cũng không sao, để trẫm dạy ngươi.”
Màn giường lay động rơi xuống, Diệp Thư tựa đầu vào ngực Tấn Vọng, chân mày khẽ nhíu lại: “Ngươi uống rượu đấy à?”
Chẳng biết từ bao giờ bên trong màn lụa lại tỏa ra một mùi rượu thơm thoang thoảng.
Vẻ mặt của Tấn Vọng có hơi sững sờ, hắn gật đầu: “Ừ, ban nãy lúc chờ người trẫm có uống vài chén.”
“Đây là rượu gì thế, mùi thơm ghê…”
Diệp Thư bị mùi thơm ấy làm cho thất thần, không nhịn được mà ngửa đầu lên, rướn người tới gần cổ của Tấn Vọng, ở nơi có hương vị nồng đậm nhất ấy mà hít vào một hơi thật sâu.
Chính y cũng không biết rằng, hành động này của mình đã bị nhìn thành hành vi quyến rũ người ta. Ánh mắt Tấn Vọng u ám, hương rượu trong màn lại tỏa ra nồng đậm hơn.
Kỳ phân hoá của Tấn Vọng đến sớm hơn Diệp Thư hai năm. Hơn nữa hắn được sinh ra trong hoàng tộc, từ lâu đã học được cách làm thế nào để khống chế tin hương.
Nhưng đối với khôn quân của hắn thì không cần. Đặc biệt là khi ở trên giường thì lại càng không cần kiềm chế làm gì.
Mùi rượu càng ngày càng nồng, đầu ngón tay Diệp Thư khẽ run, y vô thức rên rỉ.
Trước đó Diệp Thư đã uống thuốc ức chế, dù cho tin hương trên người Tấn Vọng tỏa ra nhiều thế nào, y cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Phản ứng thành như vậy chỉ có một khả năng.
Đó chính là chỉ số hợp nhất của càn khôn cực kì cao, bản năng hấp dẫn nhau của đôi bên đã phá bỏ mọi ngăn cản của thuốc, khiến cho y không tự chủ được mà bị mùi hương của hắn tác động.
Dù vậy, ảnh hưởng của nó cũng chỉ đến thế mà thôi.
Sau khi y dùng thuốc sẽ không bị thu hút mà động tình, cũng không thể tự tỏa ra tin hương.
Tấn Vọng rũ mắt nhìn người đang nằm trong ngực hắn, bỗng nhiên cảm thấy hơi hối hận.
Đáng lẽ không nên vội vàng cho y uống thuốc.
Hắn đã từng nhìn qua bộ dạng của thanh niên lúc bị tin hương của mình dẫn dụ.
Bộ dạng đó… còn xinh đẹp hơn gấp trăm lần bây giờ.
Bên trong màn truyền ra âm thanh ma sát của quần áo, lúc này Tấn Vọng đã cởi bỏ xong áo ngoài của Diệp Thư.
Trên thân thể y vẫn lưu lại dấu vết của lần trước.
Chỉ cần khẽ bấm nhẹ lên làn da trắng mỏng của Diệp Thư cũng có thể tạo thành một vệt đỏ.
Hai tay Tấn Vọng lưu luyến lướt trên người y một hồi, thấy vành tai đối phương đỏ như tôm luộc mới nhẹ nhàng vỗ vai y: “Chờ trẫm chỉ dẫn cho ngươi xong, lần sau tự mình học lấy.”
Diệp Thư bị tin hương nồng đậm phát ra làm cho mơ màng. Y mê man nhìn Tấn Vọng, phát hiện bàn tay đối phương men theo cánh tay mình trườn xuống, nắm lấy cổ tay y.
Giọng nói Tấn Vọng trở nên khàn khàn gợi cảm: “A Thư ngoan, duỗi tay ra.”
Diệp Thư chớp chớp mắt như không hiểu hắn muốn làm gì.
“Không muốn.” Diệp Thư bắt đầu làm loạn, lại bổ nhào vào trong ngực Tấn Vọng, kề sát người hắn, ngửi ngửi như cún con, “Mùi trên người ngươi thơm quá, để cho ta ngửi đi mà.”
Tấn Vọng dụ dỗ từng bước một: “Ngoan đi rồi trẫm cho ngươi ngửi.”
“Đây là ngươi nói nhé, ngươi đừng có mà lừa ta…”
Cuối cùng Diệp Thư cũng đưa tay lên, thì thầm: “Lúc nào ngươi cũng lừa ta…”
Tấn Vọng thở dốc, hỏi lại y: “Trẫm lừa ngươi bao giờ?”
“Lại còn chối, ngươi không chỉ lừa ta mà còn đe doạ ta, đã thế còn bắt nạt ta… Đồ Tấn Vọng chó chết, không ai có thể chó hơn ngươi.”
Tấn Vọng: “…”
Từ lúc đăng cơ đến giờ, lâu rồi chưa có ai dám mắng chửi Tấn Vọng như vậy.
Mới chung sống hòa thuận với người này có vài ngày, hắn đã phải nếm trải cảm giác bị mắng ngập đầu như khi xưa một lần nữa.
Dù khó chịu trong lòng nhưng Tấn Vọng lại không nỡ tức giận với y.
Tấn Vọng chưa bao giờ tàn nhẫn được với người này.
“Rõ ràng ngươi mới là người lừa ta”, Tấn Vọng lặng im hồi lâu, khẽ nói: “Ngươi quên ba năm trước ngươi đã nói gì với ta rồi ư? Ngươi nói rằng tương lai ta sẽ thống nhất thiên hạ, trở thành hoàng đế chí cao vô thượng. Ngươi còn nói rằng, đất đai trong thiên hạ này đều sẽ thuộc về ta, tất cả mọi người rồi cũng sẽ trở thành thần dân của ta.”
“… Ngoại trừ ngươi.”
“Ngươi vĩnh viễn không phải hạ thần của ta. Ngươi là bằng hữu, là tri kỷ, là huynh đệ của ta.”
Diệp Thư yên lặng không nói, y cúi đầu từ từ áp vào ngực Tấn Vọng.
Tấn Vọng vuốt ve mái tóc y, khẽ nói: “Ba năm rồi, trẫm luôn muốn hỏi ngươi một câu, nhưng lại không có cơ hội để hỏi.”
“… Ngươi muốn hỏi điều gì?”, Giọng Diệp Thư nhẹ nhàng truyền tới, thì thào như nói mớ.
Tấn Vọng: “…”
Tấn Vọng cúi đầu nhìn thì thấy thanh niên đang tựa lên vai hắn, hai mắt đã nhắm nghiền.
“… Diệp Thư?”
“Diệp Kỳ An? Ngươi lại đang giả vờ đấy à??”
Diệp Thư không trả lời.
Từ đuôi mắt đến cả gương mặt y đều đỏ ửng, toàn thân y cuộn tròn trong lòng Tấn Vọng, trong miệng còn lẩm bẩm gì gì đó.
Thậm chí một tay y còn đang cầm… “cái đó” của Tấn Vọng.
Tấn Vọng khẽ cử động, Diệp Thư nắm chặt tay lại theo bản năng.
Tấn Vọng hít sâu một hơi, khó chịu nói: “… Diệp Kỳ An, ngươi lại đang tính quậy cái gì vậy!”
Diệp Thư vẫn không trả lời.
Hai người bất động một hồi lâu, mãi đến lúc hơi thở Diệp Thư dần trở nên ổn định, thậm chí còn ngáy vài tiếng khò khò.
Cái điệu bộ này, nhìn sao cũng thấy giống như là đã… say.
Say???!!!
——————————
● Chú thích:
*Quân vô hí ngôn: vua không nói chơi.
*Thay xà đổi cột: Chuyện xưa:
Thuở xưa, có một người thợ mộc nghèo. Trong một lần đi rừng, nguời thợ mộc may mắn tìm được một cây gỗ Long Đàn rất quý. Theo truyền thuyết, loại gỗ này có thể giúp chủ nhà ăn nên làm ra, đời đời sung túc. Người thợ mộc hạ cây gỗ đó về và dùng nó để làm cây cột cái cho ngôi nhà của mình. Quả như lời truyền tụng, kể từ đó gia đình người thợ mộc trở nên giàu có hẳn.
Tin đồn này đến tai viên quan ở địa phương. Vốn là kẻ tham ác, viên quan lệnh người thợ mộc phải mau mau nộp cây cột quý cho nhà quan.
Biết không thể trái lệnh quan, người thợ mộc chỉ còn cách xin thư thả ít hôm để tính cách đối phó. Người thợ mộc bèn vào rừng tìm một cây gỗ khác đem về chế tác y hệt cây cột gỗ Long Đàn và lắp vào đúng chỗ, còn cây cột gỗ quý thì ông cũng bí mật đẽo gọt lại thành một cây xà gác lên nóc nhà của mình.
Đúng hẹn, viên quan tham ác đích thân cùng đám sai nha đến lấy cây cột quý. Đến nơi thấy ngôi nhà và cây cột quý vẫn không suy suyển, viên quan lập tức ra lệnh cho lính xông vào tháo dỡ chiếc cột mà hắn ngỡ rằng đấy chính là cây cột được làm bằng gỗ quý giá. Thấy người thợ mộc và gia đình van xin đừng lấy cây cột quý của mình, viên quan càng tin là mình đã sở hữu cây cột quý nhất đời, hí hửng đem về tư dinh nhà mình.
Thế rồi người ta thấy người thợ mộc sau khi sửa sang lại ngôi nhà của mình vẫn không ngừng ăn nên làm ra, cuộc sống lại càng trở nên sung túc vì cây Long Đàn thần kỳ vẫn nằm trong ngôi nhà của mình. Còn viên quan tham ác kia rồi cũng đến ngày thất cơ lỡ vận vì trong nhà của y chỉ là một cây cột giả.
*Dung (dong) chi tục phấn – 庸脂俗粉 – yōng zhī sú fěn (dung/dong: bình thường; tục: thường tục, đại chúng, phổ thông; chi, phấn: phấn sáp, hương phấn; phấn sáp thường tục, hương phấn phổ thông, nói chung dùng để chỉ người con gái bình thường/tầm thường, thấy hay dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực, đại loại là chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa.
* Chỗ hồ tắm, mọi người có thể tưởng tượng là nó to vãi linh hồn nên nó là hồ nhé:))))
Tin tức tố hương rượu của anh Vọng làm Thư hít phát say luôn:))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook