Phó sản xuất đứng gần Tổng tài đại nhân nhất không hiểu sao cảm thấy trên người lạnh lẽo, không nhịn được rụt cổ lại. Nhưng rõ ràng điều hoà trong phòng vẫn đang để nhiệt độ phù hợp, mà giờ mới là đầu đông. Cho dù nhiều độ bên ngoài thấp cũng không tới mức âm độ đi.

Phó sản xuất còn tưởng là ảo giác của mình, hơi ngừng một chút rồi lại cười cười tiếp tục nói với Lệ Thiệu Lẫm: "Lệ tổng, ta cảm thấy bộ phim này của chúng ta chắc chắn hot. Mức độ phản ứng của truyền thông cũng rất tốt. Thậm chí biên kịch còn thêm phần after credit ở cuối. Tổ đạo diễn quyết định rèn sắt khi còn nóng, quay thêm phần 2. Chúng ta có thể thiết lập hai nhân vật nam chính, cho Thẩm Đồng diễn nam chính, ngài xem xem có hứng thú tiếp tục đầu tư hay không..."

Phần 2? Tổng tài đại nhân tỏ vẻ, một phần này đã đủ đốt lửa giận trong lòng hắn rồi. Hắn thậm chí bằng lòng đầu tư tiền, nhưng bọn họ không cần tới tìm mèo nhỏ của hắn đi diễn.

Lúc này Joseph đã bưng thức ăn cùng Thẩm Đồng ngồi xuống trong góc.

Joseph thật sự đói bụng, không chút khách khí vùi đầu ăn. Tiệc đứng lần này thiên về đồ Trung, đương nhiên hắn lấy không ít món ăn kiểu trung. Bộ đồ dùng để ăn thì là kiểu phương tây, cho dù là loại đồ ăn như thịt kho tàu cũng có thể dùng dao cắt thành miếng rồi dùng dĩa ăn.

Dù sao vẫn còn giáo dưỡng gia tộc, tuy Joseph cảm thấy ăn nửa tây nửa ta như này có chút quái dị, nhưng vẫn ăn vô cùng tao nhã. Kết hợp với khuôn mặt anh tuấn sắc nét, phải gọi là cảnh đẹp ý vui. Đáng tiếc hắn vui mắt hơn nữa Thẩm Đồng cũng không muốn nhìn, giọng điệu thậm chí có chút mất kiên nhẫn, trực tiếp hỏi: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"

"... Trời ơi! Cay quá!!!"

Trả lời Thẩm Đồng lại là một tiếng gào rú quái dị. Chỉ thấy Joseph không ngừng thè lưỡi thở, đôi mắt xanh cũng bắt đầu có chút ửng đỏ.

Thì ra vừa rồi hắn mới xiên một miếng gà nhỏ vị tương. Rõ ràng nhìn rất bình thường, nhưng vừa cho vào miễng đã cảm thấy cả miệng bốc cháy rồi, cảm giác cay xè xộc thẳng lên đầu, mà lại còn không lấy đồ uống.

Đúng lúc trên tay Thẩm Đồng có một cốc nước anh đào uống dở, nhất thời Joseph không quản gì thêm, vội vàng cướp lấy cái cốc của đối phương, sau đó dốc toàn bộ số nước trái cây còn lại vào bụng.

Nhưng vị cay vẫn không hề giảm bớt. Thẩm Đồng nhìn tên người nước ngoài thè lưỡi đáng thương như một con chó vàng trước mắt, hiếm có mà dâng lên một chút thương hại, liền lấy một miếng bánh ngọt trong đĩa thức ăn của mình đưa cho hắn giải cay "Cho, ngọt có thể giảm bớt cay."

Thẩm Đồng đưa dĩa đồ ăn về phía đối phương, vốn là để hắn tự cầm mà ăn. Lại không ngờ rằng cơ hội được đút ăn này, Joseph cầu còn không được, không nắm chắc thì là thằng ngu. Lập tức sáp đầu qua, cắn một phát ngậm miếng bánh vào trong miệng, lại còn lộ ra một nụ cười đẹp mắt với Thẩm Đồng: "Cảm ơn Đồng Đồng."

Rắc!

Ở phía xa, Lệ Thiệu Lẫm nháy mắt dùng sức bóp nát chiếc ly trong tay.

Tiện tay vứt chiếc ly bể vào khay trong tay người phục vụ, tay còn lại dạt đám người đang chắn đường ra, không nói hai lời sải bước tiến về góc Joseph và Thẩm Đồng đang ngồi. Thương nhân và phó đạo diễn đang nói chuyện bị đẩy một cái lảo đảo cũng ngẩn người, nhất thời không hiểu gì. Những nữ người mẫu vẫn chưa tìm được cơ hội xuất hiện, lúc này thấy Lệ Thiệu Lẫm một mình đi tới, không nhịn được có chút nóng lòng muốn thử.

Lửa giận trong lòng Tổng tài đại nhân đã đốt cháy cả đầu óc. Ban ngày ban mặt, mèo nhỏ của hắn cùng người đàn ông khác trốn trong góc phòng "tình chàng ý thiếp". Đầu tiên là uống chung cốc, sau đó lại đút nhau ăn, tên đàn ông kia thật sự là chán sống rồi!!!

Ý định giết người đã có, vẫn có người muốn tìm chết mà thiết kế một cuộc "đụng chạm ngoài ý muốn" mà nhào vào lòng. Mà Lệ Thiệu Lẫm trong lòng tràn đầy lửa giận đã mất đi năng lực phản ứng và né tránh bình thường, vậy mà lại thật sự bị một người mẫu cố tình nhào vào lòng.

Người mẫu phát ra một tiếng hét sợ hãi, theo bản năng bám lấy cánh tay Lệ Thiệu Lẫm, ngẩng đầu dùng ánh mắt chọc người yêu thương nhìn hắn.

Cô lớn lên đúng là rất đẹp, vóc dáng lại càng mê người, bộ ngực trắng nõn đầy đặn, e là không được mấy người đàn ông nào không động tâm. Nhưng Lệ Thiệu Lẫm không hề nhiều lời: "Cút!"

Sát ý nồng đậm trong giọng nói giống như hoá thành những lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào cổ họng của đối phương, doạ cô tới phát run. Nhưng chỉ một hồi chậm trễ như vậy, thân ảnh Thẩm Đồng trong góc phòng đã biến mất.

Đợi đến khi Lệ Thiệu Lẫm gặp lại Thẩm Đồng cũng là hai tiếng sau.

Taxi chậm rãi dừng ở cửa biệt thự, Thẩm Tiểu Miêu xuống xe băng qua tiền viện, bước một bước lên hiên cửa. Lúc đang chuẩn bị mở cửa thì cửa lại được mở từ bên trong, không khỏi dừng lại một chút, ngẩng đầu đã thấy gương mặt của Lệ Thiệu Lẫm.

Cái bóng to lớn của nam nhân phản chiếu lên người thiếu niên, một loại hơi thở nguy hiểm không nói nên lời cũng theo đó phủ xuống. Thẩm Tiểu Miêu há miệng muốn nói chuyện, nhưng vừa lên tiếng đã bị đối phương kéo vào, chặn ở sau cánh cửa.

Tuy không có bị chạm đau, nhưng phần lưng vẫn có chút không thoải mái, theo bản năng muốn đẩy Lệ Thiệu Lẫm ra. Sắc mặt Lệ Thiệu Lẫm ngay lập tức vì hành động tự chối này mà càng trở nên khó coi. Thậm chí còn khiến mèo nhỏ cảm thấy có chút sợ hãi.Chỉ thấy cặp mắt hẹp dài thâm thuý kia của nam nhân tràn ra tơ đỏ, gân xanh trên trán cũng trồi ra, âm thanh thì càng lạnh lẽo dị thường: "Em đi đâu?"

Mèo nhỏ bị nói cho ngớ người, hoàn toàn không hiểu vì sao Lệ Thiệu Lẫm lại nổi giận như vậy. Loại giọng điệu chất vẫn này khiến mèo nhỏ cũng không nhịn được mà nổi giận theo "Anh đang làm cái gì vậy? Buông ra!"

Nhưng Lệ Thiệu Lẫm lại càng nắm chặt vai của cậu "Lời này phải là anh hỏi em mới đúng, em làm gì rồi? Còn tên gian phu kia đâu?"

"... Gian phu?" Mèo nhỏ trợn mắt nhìn, gương mặt mở mịt "Gian phu gì cơ?"

"Chính là Joseph" Lệ Thiệu Lẫm lạnh lùng như băng nhìn cậu, sau khi nhắc tới cái tên này, giọng điệu càng nặng thêm hai phần: "Em và hắn đi đâu?"

"Anh..." Mèo nhỏ không nhịn được nhíu chặt lông mày, cố gắng làm rõ chuyện này "Có phải anh hiểu lầm cái gì không?"

Lệ Thiệu Lẫm giống như không nghe vào bất kỳ lời nào, dùng giọng điệu không thể chối cãi nói: "Anh đã tận mắt nhìn thấy rồi. Hai người trốn ở một góc, ngọt ngào dùng chung một cốc uống nước, còn đút cho nhau ăn, sau đó đồng loạt biến mất. Nhất định là cùng đi..."

Lần đầu tiên Thẩm Tiểu Miêu bị lòng dạ hẹp hòi và suy đoán lung tung của Tổng tài đại nhân doạ sợ, sau đó lại có chút nghi ngờ. Cậu nhớ lúc cậu cùng Joseph nói chuyện thì đặc biệt tìm một góc rất bình thường, hơn nữa xung quanh cũng không có những người khác. Sao Lệ Thiệu Lẫm nhìn thấy được?

Mèo nhỏ cảm thấy cần phải giải thích một chút "Em không uống chung cốc và đút nhau ăn với hắn..."

"Em làm như anh mù sao?" Thậm chí Lệ Thiệu Lẫm còn vì cảm xúc kịch liệt mà có phần thở gấp "Lúc đó anh đứng ở một phía khác của buổi tiệc, tuy cách một khoảng nhưng vẫn nhìn rõ. Quầy rượu có nhiều loại đồ uống như vậy, hắn vẫn lấy cốc nước trái cây em uống dở. Joseph là muốn trở thành kẻ kịch của cả Lệ thị, anh tuyệt đối không tha cho hắn!!!"

Thẩm Đồng dùng sự kiên nhẫn lớn nhất để giải thích "Đó chỉ là trùng hợp mà thôi, hắn bị sặc cay, tình huống cấp bách mới cướp cốc của em. Còn việc đút nhau ăn, chuyện này không đời này xảy ra..."

"Anh nhìn thấy." Lệ Thiệu Lẫm híp mắt lại, gằn từng chữ: "Em dùng dĩa xúc bánh ngọt, là bánh ngọt hình vuông, kích thước khoảng 3cm, màu vàng."

Thẩm Đồng: "..."

Ha ha, xin hỏi đại nhân ngài thấy ở đâu? Sao có thể nhìn kỹ càng từng chi tiết như vậy! Ngay cả màu sắc, kích thước cũng nhớ rõ ràng! Thị lực tốt như thế, anh là Nhị oa trong Anh Em Hồ Lô đúng không!

Lệ Thiệu Lẫm vẫn nhìn chằm chằm thiếu niên, bộ dáng muốn truy hỏi tới cùng. Cảm xúc mèo nhỏ cũng nổi lên, nhưng vẫn hít sâu một hơi nói lời giải thích cuối cùng: "Em không hề nghĩ muốn đút hắn ăn, cũng không hề thích hắn. Lùi một vạn bước, cho dù em muốn cùng hắn mập mờ, thì cũng sẽ không làm trước mặt mọi người."

"Nhưng mà em đã làm." Lệ Thiệu Lẫm thật sự đã biến thành một đứa trẻ ấu trĩ không nói đạo lý "Cuối cùng vẫn tay trong tay rời đi với hắn..."

Thẩm Đồng hoàn toàn bất lực rồi, không muốn tiếp tục tốn hơi giải thích, thậm chí không nhịn được mà hất cằm tức giận nói: "Đúng vậy, em cùng rời đi với hắn, anh muốn thế sao?"

Ánh mắt và sắc mặt Lệ Thiệu Lẫm nháy mắt trở nên vô cùng lo lắng.

Đều nói chồng chồng cãi lộn ngay cả chó cũng sợ, cho dù nguyên nhân chỉ là một chuyện bé xíu không đáng nhắc tới, cũng có thể dưới tình huống cảm xúc hỗn loạn mà biến cuộc cãi nhau ấu trĩ thành cuộc chiến nảy lửa. Lệ Thiệu Lẫm không đè chặt vai Thẩm Đồng nữa, bàn tay kia nắm chặt thành quyền, giống như ngay giây tiếp theo sẽ đấm nát cánh cửa "Hai người rốt cuộc đi đâu? Nói rõ cho anh!"

"Cho dù là đồng nghiệp bình thường đi với nhau cũng là chuyện bình thường. Nói thể nào Joseph cũng coi như là người quen, anh dùng giọng điệu chất vấn như vậy là có ý gì!"

Cảm xúc của nam nhân càng trở nên kịch liệt "Anh không muốn nghe tên của hắn từ miệng của em!"

Giọng điệu của mèo nhỏ cũng ngày càng cứng rắn: "Rốt cuộc anh nghi ngờ cái gì! Đối với em Joseph chỉ là một..."

"Anh đã bảo là không muốn nghe thấy tên hắn từ miệng của em! Trong lòng em ngoài anh ra, không được phép có thêm bất kỳ kẻ nào khác, cho dù một cái tên cũng không được! Rốt cuộc em có để ý tới anh hay không!"

Mèo nhỏ hoàn toàn không hiểu, bọn họ cũng đã đi tới một bước này rồi, sao đối phương còn cảm thấy cậu không quan tâm hắn. Lệ Thiệu Lẫm cũng bộc phát toàn bộ sự tủi thân trong lòng ra "Nếu như em quan tâm anh, thì tại sao những ngày qua đều trốn trong đoàn làm phim không về nhà, tại sao lại ở trước mặt anh tán tỉnh người khác?"

"Tán tỉnh?" Từ này cũng quá khó nghe rồi, Thẩm Đồng có thể bao dung ghen tuông và bá đạo của đối phương, nhưng không thể chấp nhận bị tuỳ tiện vu oan như vậy. Cả trái tim cũng nguội lạnh, dùng sức thoát khỏi Lệ Thiệu Lẫm, một đôi mặt to tròn nhưng thoáng cái đã phiếm đỏ: "Anh coi em là người như thế sao, trong mắt anh, em là người như vậy?"

Cảm giác ủy khuất bất chợt trào lên như thuỷ triểu, mèo nhỏ cũng không biết âm thanh của mình còn mang theo nghẹn ngào, tiếng nói nghẹn ngào khiến Lệ Thiệu Lẫm đau đớn mãnh liệt, thần trí lại kỳ diệu thoáng cái trở nên tỉnh táo hơn nửa.

Nhưng rất nhanh mèo nhỏ đã ép bản thân phải bình tĩnh lại, che giấu toàn bộ sự yếu ớt, còn lộ ra một nụ cười thản nhiên.

Điều này so với khóc còn khiến Lệ Thiệu Lẫm cảm thấy hoảng sợ hơn. Đó là nụ cười đã từng xuất hiện tại buổi thử vai ở Vân Thủy Các, một nụ cười bình tĩnh rũ bỏ tình cảm. Nó càng thuần tuý, càng xinh đẹp, thì lại càng khiến tim gan người khác đổ máu đầm đìa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương