Thẩm Đồng mặc đồ cổ trang rất dễ nhìn, dáng vẻ bước ra từ dưới tàng cây giống như mỹ thiếu niên trong tranh, khóa chặt toàn bộ tầm mắt của Lệ Thiệu Lẫm. Bên cạnh thiếu niên còn có rất nhiều người vây quanh, những diễn viên khác, những nhân viên tổ phim đang làm việc đều tập trung ở một chỗ, di chuyển trong vùng sáng. Nhưng trong mắt Lệ Thiệu Lẫm lại chỉ phản chiếu một hình bóng duy nhất của thiếu niên, ánh mắt thủy chung đặt trên người cậu chưa từng rời đi, không hề phát hiện ánh mắt của mình lúc này có bao nhiêu chăm chú và sâu sắc.

Các tổ máy đều được sắp xếp đâu vào đó, người ghi chép trường quay gập bảng, cảnh hạ màn chính thức khai máy. Nữ chính Hà Khanh Âm trên đường chạy trốn vô tình lạc vào cánh rừng hoa này. Trong lúc bối rối không cẩn thận trượt chân té ngã, nhưng lúc này lại phát hiện trước mắt xuất hiện một đôi giày trắng.Không khỏi ngẩng đầu lâu, chậm rãi di dời tấm mắt nhìn thẳng vào gương mặt Cầm linh.

Hai người đều sửng sốt, Cầm linh đương nhiên là khiếp sợ vì dung mạo tương tự Thanh Âm Tiên Tử của nàng, Hà Khanh Âm thì lại khiếp sợ trước vẻ đẹp của thiếu niên. Lần đầu tiên nàng biết hóa ra từ đẹp này không chỉ dùng riêng cho phái nữ. Mỗi đường nét của thiếu niên trước mặt đều giống như được thần linh tự mình vẽ ra, xinh đẹp tinh xảo như điêu khắc, lại cũng lạnh nhạt thoát trần như tượng khắc.

Hà Khanh Âm hoàn toàn không cần giả bộ diễn vẻ mặt kinh diễm mà biểu cảm đã vượt cả kịch bản, bởi vì chuyện này vốn đang thật sự tồn tại ở đây. Thiếu niên bạch y đứng dưới ánh mắt trời, còn rực rỡ hơn ánh sáng ba phần, thậm chí còn bị choáng váng trước đôi mắt mê hoặc thần chí kia. Tiếp theo, thiếu niên dùng yêu lực nâng thiếu nữ trên mặt đất lên, cất giọng hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Trong giọng nói của hắn rõ ràng phát ra một tia run rẩy, gần như mê luyến mà nhìn gương mặt thiếu nữ không chớp mắt. Giống như muốn từ trên người đối phương tìm ra được nhiều thứ liên quan tới Thanh Âm Tiên Tử hơn, sau đó lại thật sự nghe được hai từ mà hắn nhớ thương ngày đêm: "... Thanh Âm."

Trong khoảnh khắc bị luồng sức mạnh không nhìn thấy bao trùm, trong lòng Hà Khanh Âm khó tránh khỏi có chút sợ hãi, ngập ngừng một chút mới lại nói: "Ta tên là Hà Khanh Âm."

Dù sao cũng là lần đầu đóng phim, cho dù đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng Thẩm Đồng vẫn gặp phải vẫn đề NG mà người mới thường xuyên phạm phải. Thế là phần diễn phụng bồi nữ chính đi tới núi Côn Luân tiếp theo, đi sai vị trí một lần, vấp lời thoại một lần, khi vươn tay nắm lấy cổ tay nữ chính vẻ mặt mất tự nhiên tạm dừng một lần. May là ba lần NG đều là biết sai sửa liền, chỉ cần sau khi được chỉ điểm thì không tái phạm nữa. Về tổng thể thì Tạ Chí Kỳ vô cùng hài lòng với Thẩm Đồng, Hứa Lung cũng lấy thân phận người từng trải khích lệ và cổ vũ diễn xuất của Thẩm Đồng.

Thời gian nháy mắt đã hơn 6 rưỡi, đã đến giờ ăn cơm rồi, sắc trời cũng dần chuyển sang màu tối mịt. Buổi tối tổ phim còn có một cảnh quay đêm, chỉ là không có cảnh của Thẩm Đồng, có thể kết thúc công việc sớm. Vì vậy cuộc sống quay phim ngày đầu tiên của Thẩm Tiểu Miêu chính thức kết thúc, bên kia đạo diễn mới vừa hô to một tiếng, người đại diện Giang Hằng lập tức chạy tới bên Thẩm Đồng đầu tiên, nói: "Đồng thiếu, ông chủ tới rồi, đang đợi ngài ở bên kia."

Thẩm Đồng vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề mắc lỗi ban nãy, hậu tri hậu giác quay đầu đã nhìn thấy Lệ Thiệu Lẫm từ xa đang tiến về phía cậu. Bên cạnh còn có đám người phó đạo diễn và phó sản xuất ân cần, thân thiết, lại còn có ba, bốn vệ sĩ cao lớn tùy thân mang theo. Mà bản thân Lệ Thiệu Lẫm cũng cao 1m9, còn mang theo hào quang lạnh lùng, khí chất phô trương, nhưng thoạt nhìn thì rất oai nghiêm. Ngược lại thì giống như cũng tới đây đóng phim, một bộ phim về lão đại Hắc bang.

Vốn cũng ít ai không nhận ra Lệ Thiệu Lẫm, thấy hắn đi tới cũng tự giác mà nhường ra một con đường, mà con đường này thuận lợi dẫn về phía Thẩm Đồng. Những tiếng chói tai xung quanh cũng dần nhỏ lại, cho tới khi Lệ Thiệu Lẫm đi tới trước mặt Thẩm Đồng, vươn tay yêu thương xoa đầu cậu một chút, âm thanh mang theo sủng nịnh, thấp giong nói: "Đứng ngốc ở chỗ này nghĩ gì vậy?"

Thẩm Tiểu Miêu vừa nghe thì lập tức không vui, một đôi mắt xinh đẹp liếc hắn một cái: "Anh mới ngốc."

Tổng tài đại nhân đương nhiên không ngốc, toàn bộ những người có mặt ở hiện trường đều có chút mờ mịt, sợ đến mức cằm sắp trật khớp rồi. Bất kể là người đã gặp hay chưa từng gặp Lệ Thiệu Lẫm cũng đều tỏ vẻ không thể chịu nổi thâm tình sủng nịnh của hắn như vậy.

Thiết lập nghiêm túc của người này có chút sai sai, khác biệt lớn so với ngày thường như vậy quả thật không khoa học! Hơn nữa, hắn là muốn công khai?

Dù sao cũng là Lệ Thiệu Lẫm dù sao cũng là tổng tài của cả tập đoàn, là nhân vật giẫm chân một cái cũng đủ khiển cho cả Sâm thị run rẩy. Trước đây hầu như không có bất kỳ tai tiếng nào, cũng chưa từng công khai bạn đời ra ngoài. Vậy mà bây giờ hắn thay đổi, Công! Khai! Rồi!

Hơn nữa còn ngọt như thế, quả thật là ngược đãi chết cẩu độc thân rồi được không...

Tại hiện trường chắc chỉ có mỗi Thẩm Đồng là không cảm giác được bất kỳ vấn đề gì, còn đối với thái độ của Lệ Thiệu Lẫm tập mãi thành quen. Chỉ là mơ hồ cảm thấy đối phương phô trương ra mặt như vậy hình như không tốt lắm, nhưng cũng lười suy nghĩ rốt cuộc là không tốt chỗ nào. Dù sao cậu cũng không thật sự muốn làm minh tinh, cũng không muốn tiến xa trên con đường này, chỉ là muốn tạm thời muốn dùng hết khả năng thu hoạch chúc phúc thuần khiết để độ kiếp mà thôi.

Thật ra thì Lệ Thiệu Lẫm chính là đặc biệt vì Thẩm Đồng mà vội vàng tới lót đường. Thẩm Đồng chỉ muốn Lệ Thiệu Lẫm ra mặt phô trương một chút, nhưng lại không biết rằng một khi uy thế và thực lực đạt tới một trình độ nào đó, người sẽ không thể sinh ra lòng đố kỵ, mà chỉ còn lại hâm mộ và kính sợ.

Trong giới giải trí, nâng cao dẫm thấp quá nhiều, chuyện ức hiếp người mới nhìn mãi thành quen, Lệ Thiệu Lẫm đương nhiên không thể để tên nhóc của hắn phải chịu một chút ủy khuất nào. Huống hồ cho dù Lệ Thiệu Lẫm không đến, chuyện của hắn và Thầm Đồng trước sau gì mọi người cũng biết. Thay vì để mọi người đồn đoán thành quan hệ bao nuôi vớ vẩn, thì không bằng xác nhận cho mọi người ngay từ đầu. Bọn họ là yêu đương công bằng, hắn thật lòng thích Thẩm Đồng.

Vừa nghĩ tới hai chứ yêu đương này, trái tim Tổng tài đại nhân lập tức có chút rộn ràng, chỉ tiếc hắn còn chưa theo đuổi được con mèo nhỏ ngạo kiều này về tay. Mèo đại gia vừa nhấc chân đi tới phòng hóa trang thay đồ, vừa chậm rãi hỏi: "Anh tới lúc nào vậy?"

Con sen nhắm mắt theo đuôi dám dính phía sau, vô cùng thản nhiên đáp: "Vừa tới chưa bao lâu."

Phó đạo diễn và nhân viên làm việc nghe những lời này không nhịn được bắt đầu oán thầm. Vừa tới? Hóa ra vị Lệ tổng bọn họ nhìn thấy hơn một tiếng trước không phải người mà là ma sao?

Bóng dáng hai người lần lượt biến mất phía sau cánh cửa phòng hóa trang, Thẩm Đồng trừng mắt nhìn, lại hỏi: "Vậy anh có nhìn thấy em diễn không?"

Cậu vốn muốn hỏi đối phương có nhìn thấy cảnh túng quẫn khi cậu NG hay không, lại bị Lệ Thiệu Lẫm cúi đầu hôn lên trán, thâm tình nói: "Nhìn thấy, diễn vô cùng tốt, tốt đến mức anh hoàn toàn không thể dời mắt được."

Mèo nhỏ bệ hạ nghe được khích lệ mà hài lòng, híp mắt lại bày ra vẻ mặt đặc trưng khi động vật họ mèo thỏa mãn. Lớp trang điểm trên mặt cậu nhạt đến như không có, thợ trang điểm nói về nhà dùng nước tẩy trang lau đuôi mắt là được. Vậy nên cậu không tẩy trang, chỉ thay trường bào rồi theo Lệ Thiệu Lẫm lên xe.

Nguyên nhân cậu vội vàng như vậy, đương nhiên là Thẩm Tiểu Miêu đói rồi. Trời đất bao la ăn cơm là lớn nhất, vừa lên xe đã xoa cái bụng nhỏ, bắt đầu nghĩ xem hôm nay ăn gì. Tổng tài đại nhân hỏi: "Tới nhà hàng của bạn anh ăn được không? Đúng lúc anh cũng muốn giới thiệu mấy người cho em biết."

Một người trong lời Lệ Thiệu Lẫm đương nhiên là Lục Trạch, còn có hai người là bạn chí cốt của Lệ Thiệu Lẫm, hôm qua mới về nước, vừa đúng lúc hẹn tụ họp. Lệ Thiệu Lẫm còn sợ tên nhóc kia cảm thấy không được tự nhiên hoặc khẩn trương, nên an ủi: "Khả năng Mông Đạt thoạt nhìn có chút hung dữ, nhưng bọn họ sẽ rất thân thiện với em, không cần lo lắng."

Sự thật chứng minh là Lệ Thiệu Lẫm lo thừa rồi. Trong mắt Thẩm Tiểu Miêu chỉ cần ăn ngon là được, hoàn toàn không sinh ra bất kỳ cảm giác bất an lo lắng nào, chỉ khi nhớ tới cái tên Lục Trạch này thì bĩu môi.Hừ, trầm còn ghi thù đây.

Lần này Lục Trạch còn dẫn theo Tiểu Cáp của hắn, dù sao từ sau khi Nghiêm Chân mượn con chó ngu này đi quay chương trình thực tế, hắn luôn cảm thấy chủ nhân như hắn bị vứt ra sau đầu rồi, cảm giác nguy cơ trùng điệp.

Nhà hàng trang trí theo phong cách cổ kính, rất trang nghiêm. Thẩm Đồng theo Lệ Thiệu Lẫm vào phòng riêng, bên trong đã có mấy người ngồi đợi. Một tráng hán trong đó còn cao hơn Lệ Thiệu Lẫm mấy cm đứng dậy vỗ mạnh vào vai Lệ Thiệu Lẫm, vỗ bình bịch, sang sảng cười nói: "Ha ha, lâu rồi không gặp!"

Thẩm Đồng khẽ nhíu mày.

Người này chính là Mông Đạt mà Lệ Thiệu Lẫm mới nói khi nãy, tuy ngoài mặt là đang chào hỏi Lệ Thiệu Lẫm, nhưng ngay khi Thẩm Đồng vừa xuất hiện cũng đã chú ý tới cậu. Chức nghiệp của Mông Đạt là đội trưởng lính đánh thuê, trên người không tránh khỏi mang theo một loại sát khí máu tanh khiến người người tránh xa, so với khí lạnh của Lệ Thiệu Lẫm còn muốn kinh khủng hơn một phần. Thấy Thẩm Đồng nhíu mày, mặc nhiên cho rằng cậu bị mình dọa sợ, không khỏi có chút lo lắng, lại có chút khinh thường.

Vì trong mắt Mông Đạt, Thẩm Đồng xinh đẹp thì xinh đẹp nhưng thật sự yếu đến không thể tưởng tượng được, cả người thoạt nhìn vừa non nớt vừa tinh tế, làn da trắng nõn giống như sứ đụng cái là vỡ. Tính cách chắc cũng là cái loại nhát gan yếu đuối không hợp. Nhưng không ngờ lúc này thiếu niên nhìn hắn mở miệng "Này, anh vỗ mạnh quá đấy."

Mông Đạt lúc này mới phản ứng được lý do mà Thẩm Đồng nhíu mày vậy mà là chuyện này. Tư thái bảo vệ rõ ràng của thiếu niên với Lệ Thiệu Lẫm cùng với cặp mắt dám nhìn thẳng vào mình, ngay lập tức khiến cho thiện cảm của Mông Đạt với cậu tăng lên một bậc. Nhưng trên mặt vẫn ác thanh ác khí nói "Chỉ là vỗ vai mấy cái, mạnh hơn nữa cũng có làm sao?"

Cái gì mà mạnh hơn nữa cũng không làm sao? Lỡ vỗ con sen đến hỏng thì không còn ai hầu hạ trẫm nữa được không! Thẩm Đồng liếc mắt nhìn vóc người to như gấu của Mông Đạt nói: "Không đánh lên người anh thì đương nhiên không cảm thấy gì rồi. Không thì tôi thử vỗ anh mấy cái?"

Năm đó Lệ Thiệu Lẫm cũng là con người rắn rỏi xông pha mưa bom bão đạn, cho tới bây giờ cũng chưa từng được cảm nhận mùi vị được người quan tâm như vậy. Sự cảm động mới lạ, lại có chút muốn cười, thật sự muốn ôm lấy thiếu niên vào lòng mà yêu thương, hôn rồi lại hôn.

"Ha ha ha, cái cơ thể nhỏ yếu của cậu còn muốn dùng để đánh tôi?" Mông Đạt không chút khách khí cười vang "Được, cậu tùy tiện đánh. Chỉ là cẩn thận đừng đánh đến hỏng tay, nếu không A Lẫm sợ là giết tôi mất."

Mèo nhỏ bệ hạ hoàn toàn mất hứng.

Điêu dân to gan lại dám càn rỡ miệt thị trẫm như vậy, so với Lục Trạch còn đang ghét hơn. Ngay lập tức vận chuyển chân khí vào lòng bàn tay, vỗ một chưởng về phía cánh tay Mông Đạt.

Nguyên nhân đánh vào cánh tay đương nhiên là Thẩm Đồng 1m75 cho dù có đi giày độn, muốn đánh vào vai đối phương cũng hơi tốn sức. Mà khi một đòn này được đánh ra, trong nháy mắt Mông Đạt cảm thấy một luồng sức mạnh trào ra từ trong lòng bàn tay đối phương, dùng uy thế không thể kháng cự đánh thẳng lên người, vậy mà khiến cho hắn phải lùi lại ba bước.

Nếu không nhờ khả năng chịu đựng và phản ứng được tích lũy nhiều năm, chỉ sợ Mông Đạt còn có thể mất thể diện mà ngã xuống. Sau khi đứng vững liền lập tức trợn tròn mắt kinh ngạc "Cậu, cậu..."

Mèo bệ hạ hất cằm, đem lời miệt thị của Mông Đạt vừa nói trả lại gấp bội, ngay cả điệu bộ cũng giống y như đúc: "Thân thể yếu kém như vậy mà ngươi còn dám để ta đánh? May mà ta không có dùng toàn lức, nếu không đánh chết ngươi, e là Lệ Thiệu Lẫm sẽ rất khó xử đó."

Bốn người trong phòng bao gồm cả Lệ Thiệu Lẫm đều chưa từng nhìn thấy bộ dạng khinh bỉ người khác như vậy của thiếu niên, đều ngẩn người. Nhưng lại không hiểu sao lại cảm thấy so với âm thầm lén lút khinh bỉ, thì ăn cướp trắng trợn như vậy lại không khiến người ta tức giận nổi.

Giống như thiên nga trắng tuy là ngạo mạn nhưng lại thật sự có tư cách ngạo mạn, lười biếng liếc mắt một cái cũng khiến người không nhịn được mà sinh lòng dung túng. Cả căn phòng yên tĩnh trong chốc lát, cho đến khi bị âm thanh đẫm lệ của Tiểu Cáp đánh gãy. Chỉ thấy nó liều mạng muốn chạy tới bên cạnh Thẩm Đồng, ngay cả xích chõ cũng sắp tuột ra rồi.

Lục Trạch cảm thấy chủ nhân như mình thật sự nghẹn khuất. Rõ ràng là chó của hắn mà không hề hướng về mình, luôn thích lại gần người khác.

Khi món ăn được bưng lên, trong mắt Thẩm Đồng ngay lập tức chỉ còn có ăn. Tham lam cầm lấy chiếc đĩa trước mặt, cẩn thận dùng đũa gắp lấy mấy món hải sản mình thích trước, không chút ngại ngùng kéo ghế ngồi xuống. Sau đó chăm chú nhìn đĩa đồ ăn trước mặt, phồng mồm trợn má vùi đầu vào ăn.

Mông Đạt ở bên cạnh nhìn đến bội phục rồi, giảm thấp âm thanh lắc đầu nói với Lệ Thiệu Lẫm: "Lệ, vị người yêu nhỏ này của ông, tính tình thật sự khủng khiếp."

Đinh Bằng vẫn giữ im lặng, cũng không thích loại người nhát gan nũng nịu, cũng cười biểu thị đồng tình: "Ừ, ánh mắt A Lẫm quả nhiên luôn luôn đặc biệt tốt."

Hai câu này khiến Lệ Thiệu Lẫm nghe mà thấy thoải mái gấp trăm lần so với khen bản thân hắn. Loại cảm giác vui sướng thỏa mãn này, phi vụ làm ăn tỷ bạc cũng so sánh được.

"Thẩm Đồng đúng không? Rất vui được làm quen với cậu." Lục Trạch bắt đầu xúi giục Thẩm Đồng uống rượu "Đến, cạn chén, cạn chén!"

"Rượu uống không ngon" Thẩm Đồng vẫn còn nhớ rượu đế uống với Lệ Thiệu Lẫm khi ăn hải sản lúc trước, mùi vị vừa cay vừa sặc, lập tức cầm lấy bát canh ngao nói: "Uống cái này đi."

Lục Trạch bị nghẹn một chút "Rượu này uống rất ngon, không lừa cậu đâu."

"Không cần" Thẩm Đồng lắc đầu, còn nâng khóe mắt cho Lục Trạch một ánh mắt khiêu khích 'Trẫm không mắc mưu đâu'. Lại không biết rằng vẻ mặt ngạo kiều cùng ánh mắt sáng ngời kia vô cùng xinh đẹp, giống như đang tỏa sáng.

Lệ Thiệu Lẫm một bên hầu hạ mèo nhỏ ăn cơm, một bên ôn chuyện với mấy người Mông Đạt. Sau khi ăn hết một khúc đuôi cá, ba con sò biển, bốn con tôm, một bát canh ngao thì mèo nhỏ ngáp dài một tiếng, dựa vào cánh tay Lệ Thiệu Lẫm nhỏ giọng nói một câu "Ngủ..."

"Ăn no rồi?" Lệ Thiệu Lẫm nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu cậu.

"No rồi."

Trước đó Thẩm Tiểu Miêu khi nghe Đinh Bằng cũng nói rượu dễ uống thì nếm thử một ngụm, phát hiện thật sự không cay, còn có chút vị ngọt. Vậy là một hơi uống liền hai chén, không ngờ lại bắt đầu say. Chẳng mấy chốc lại ngáp một cái, sau đó vô thức vén chiếc áo cotton có hơi rộng lên, để lộ một chút phần bụng trắng mịn, mang theo một chút hồn nhiên không tự phát giác mà nói với Lệ Thiệu Lẫm: "Anh sờ sờ, tròn vo rồi, nó ăn nó rồi, chúng ta về nhà đi."

Lệ Thiệu Lẫm vì bộ dáng đáng yêu lúc nói chuyện và chữ 'nhà' kia mà trái tim đập loạn. Hắn đột nhiên phát hiện mỗi lần hắn cho rằng đã yêu thương cậu đến cực điểm, đối phương lại có thể khiến hắn sinh ra một nhận thức mới. Trái tim của hắn đã sớm nhiễu loạn, cùng với hành động của thiếu niên mà hỗn loạn đến không thể kiểm soát được. Mèo nhỏ lúc này còn dùng tay vỗ vỗ cái bụng nhỏ, rất vô tội chớp mắt mấy cái với Lệ Thiệu Lẫm "... Nó no rồi, mệt, muốn về nhà ngủ."

Tổng tài đại nhân cảm giác mình hoàn toàn hết thuốc chữa rồi. Trong nháy mắt trong đầu trống rống, như một kẻ háo sắc chỉ muốn ngay lập tức đứng dậy kéo mèo nhỏ rời đi. Mông Đạt thì vẫn còn chuyện muốn tán gẫu với Lệ Thiệu Lẫm, nhưng lại bị hắn trực tiếp cắt đứt: "Đồng Đồng mệt rồi, để khi khác đi... Em ấy ăn no là buồn ngủ, hôm nay bận rộn cả một ngày cũng khiến em ấy đủ mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đây."

"Ok" Mông Đạt cũng không nhiều lời, rất dứt khoát vỗ vỗ vai Lệ Thiệu Lẫm lần nữa, chỉ là lần này giảm lực đi "Tháng nay tôi sẽ ở đây, tháng sau mới đi."

Lệ Thiệu Lẫm gật đầu một cái, cuối cùng Mông Đạt còn nở một nụ cười nham hiểm, cố ý nhỏ giọng nói: "Ông còn chưa ăn được sao? Tên nhóc kia uống rượu say rồi, là thời cơ tốt để nấu gạo thành cơm đấy."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương