Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới
-
Chương 70
Có thể hóa thành hình người bất quá cũng chỉ là trình độ ngưng hình kì LV2, giai đoạn này là giai đoạn không ổn định nhất, thường thường không thể khống chế được thời gian biến hình, vì vậy Thẩm Đồng quyết định thật nhanh chuồn khỏi phòng tiệc, dùng tốc độ nhanh nhất chạy dọc theo hành lang vào phòng vệ sinh.
Mà một người đến muộn, Joseph trùng hợp lúc này đi vào hành lang, từ xa liền nhìn thấy một Tiểu Mao Đoàn quen thuộc chạy qua trước mắt, nhất thời mắt sáng lên, không chút nghĩ ngợi nhấc chân theo sát, đem bảo tiêu hai bên đều bỏ lại đằng sau.
Sau khi chạy vào phòng vệ sinh, Joseph làm thế nào cũng không tìm được bóng dáng con mèo nhỏ, không khỏi kêu nhẹ một tiếng "Tiểu tử ngươi ở đâu?"
Âm thanh vang vọng trong phòng vệ sinh trống rỗng, toàn bộ căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí yên tĩnh đến khác thường.
Rõ ràng tận mắt nhìn thấy con mèo nhỏ chạy vào mà, tại sao lại không thấy? Joseph không nhịn được cảm thấy có chút kì quái, nhưng vẫn kiên trì đẩy ra từng khoang riêng kiểm tra một lần, nhưng cuối cùng cũng phải thất vọng rời đi.
"Oành!"
Ngay sau khi Joseph bước ra khỏi phòng vệ sinh, đột nhiên bên trong truyền đến một tiếng nổ mạnh, hắn theo bản năng xoay người quay trở lại lần nữa.
Tiếng nổ giống như là từ khoang cuối cùng bên trái truyền đến, Joseph khó giải thích được mà xuất hiện một loại trực giác xác định con mèo nhỏ đang ở bên trong, vì vậy trực tiếp tiến đến gõ lên cửa khoang "Này, tiểu tử, là ngươi sao?"
"Úc..."
Ngạch, cái trái cây lắm điều này hình như gọi William?
Thẩm Đồng ở trong buồng riêng mà nhíu nhíu mày, thẳng thắn trực tiếp bỏ qua phân đoạn tên tuổi hỏi "Cái kia, ngươi có thể giúp ta tìm một bộ quần áo cùng đôi giày không?"
Âm thanh thiếu niên non nớt, trong suốt êm tai nhượng Joseph trong nháy mắt sửng sốt.
Này chẳng lẽ, chẳng lẽ là tiểu yêu tinh cuối cùng cũng biến thành hình người?
Cả trái tim Joseph nhảy một cái, tay cũng không chịu khống chế mà run lên. Năm đó thời điểm đánh bại huynh trưởng leo lên vị trí gia trưởng cũng không kích động như thế, bộ dáng ngốc nghếch đứng ở cửa giống như chú rể đang chờ vén mành kiệu hoa.
Mà liên quan tới chuyện tiểu yêu tinh đến giờ vẫn không nhớ tên mình, Joseph vẫn có chút thương tâm, một lần nữa giới thiệu lại mình, sau đó nhỏ giọng cẩn cẩn dực dực hỏi "Ngươi có phải là, cuối cùng cũng hóa thành hình người?"
Thẩm Đồng quả thực đã hóa thành hình người, biến trở về bộ dạng thiếu niên. Mà mượn quần áo cũng không phải không có y phục mặc, chẳng qua hắn cảm thấy trường bào trên người hơi quái dị, sợ đi ra ngoài lại bị chỉ trỏ bàn tán.
Hắn từng thông qua trao đổi mảnh vỡ lấy được vài kiện trang phục tu tiên, tỷ như y phục thụ tiên cùng quan ánh trăng, bây giờ giày Lăng Vân cũng chỉ cần 10 mảnh ghép nữa là đổi được. Mà bộ quần áo lúc hắn xuyên qua cũng không phải quần áo tu tiên, chỉ được làm bằng vật liệu phổ thông đã bị mài mòn đến không chịu nổi.
"Lúc ta đi đến nhìn thấy phía đối diện có cái của hàng lớn, ta sẽ bảo người đi mua, trong vòng 10 phút liền có thể đưa đến." Nói tới chỗ này, Josep lại nổi lên ý xấu "Mà ta không biết số đo của ngươi a,--- ngươi phải để cho ta liếc mắt nhìn mới được."
Con mèo nhỏ không do dự thoải mái nói "Ồ, được thôi."
Nghe thấy lời này, Joseph ngược lại khẩn trương lên. Đầu tiên là vội vã dùng tốc độ như chạy nước rút 50m chạy đi khóa trái cửa phòng vệ sinh, thời điểm lướt qua gương còn như bị quỷ thần xui khiến mà sửa sang lại mình, xem xem mình có còn đẹp trai như cũ hay không, cuối cùng mới kích động quay trở lại đứng trước buồng vệ sinh, gắt gao nhìn chằm chằm chờ đợi giây phút nó mở ra, thần kinh căng thẳng đến lhoong dám thở mạnh.
Cửa mở.
Trước mắt tuy rằng không nhue Joseph mong muốn hiện ra cái gì gọi là thiếu niên với đôi tai mèo trần truồng đứng ở đó, nhưng vẫn làm cho hắn như bị ghim chặt đứng ngốc tại chỗ không có cách nào nhúc nhích, chỉ có máu mũi không bị khống chế mà tí tách rớt xuống.
Người tu chân trải qua cả ngày lẫn đêm tự cải tạo nhan sắc, da dẻ tự nhiên so với người bình thường tốt hơn không biết bao nhiêu lần, chân chân chính chính gọi là như noãn ngọc, như trăng sáng. Tỉ lệ hình dáng cơ thể cùng hình dáng cũng đều trong lúc vô tình mà từng chút được điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, mà vẻ đẹp trong xương không ở da, thiếu niên trước mắt từ trong xương đã lộ ra một cỗ phong hoa đến trí mạng, trường bào trên người tuy rằng thuần trắng đến nỗi đơn điệu, nhưng là mực tàu dưới tay người nghệ nhân cũng có thể vẽ ra phong cảnh vô hạn ý thơ, áo bào càng mộc mạc mặc trên người mĩ nhân, trái lại so với gấm vóc lụa là còn đẹp hơn gấp trăm lần.
Nguyên nhân Joseph chảy máu mũi chính là kiện trường bào kia đối với thiếu niên khá là rộng rãi, xương quai xanh cùng mảng lớn da thịt trước ngực đều được phô bày ra.
"Khụ, ta, ta đã biết đại khái số đo." Joseph ho khan một tiếng, rồi hơi lúng túng bịt mũi xoay người, gọi điện thoại cho bảo tiêu.
Tốc độ bảo tiêu quả thực rất nhanh, mới mấy phút liền xách túi chạy đến, cùng lúc đó lại có một người khác theo vào, sau khi nhìn thấy Thẩm Đồng liền giống hệt Joseph không thể di rời tầm mắt, hai mắt trợn tròn.
Bất quá ánh sáng trong mắt lại khác với Joseph, Joseph là kinh diễm cùng si mê, hắn chỉ đơn thuần nhìn ngắm và thưởng thức, ngay cả việc đi vệ sinh cũng quên mất, sau khi đem Thẩm Đồng đánh giá từ trên xuống dưới một lần mới bước nhanh đến, hỏi "Ngươi có hứng thú đóng phim không?"
Tốc độ nói của hắn vì cảm xúc phập phồng mà vô ý tăng nhanh "Tôi là đạo diễn của 'Tiên minh kỳ duyên', hình tượng của cậu cùng với một nhân vật quan trọng trong bộ phim này vô cùng phù hợp, sáng ngày mốt 9h chúng tôi sẽ thử kính tại tầng hai đài truyền hình Bách Nạp, đây là danh thiếp của tôi, hi vọng cậu có thể đến thử xem..."
Loại này vừa nghe rất giống tên lừa đảo khiến Thẩm Đồng ngẩn người, nhưng vẫn lễ phép nhận lấy danh thiếp, nói tiếng cảm ơn.
Hôm nay, có thể tới tham gia buổi tiệc này đều là đại nhân vật, an ninh vô cùng nghiêm ngặt, đừng nói đến kẻ lừa đảo, ngay cả người tài lực hơi thấp cũng không thể vào được. Mà người này tên gọi Tạ Chí Kỳ, xác thực là một đạo diễn, thậm chí còn cùng Nghiêm Chân đồng thời được mệnh danh là cặp đôi kiệt xuất trong giới đạo diễn. Chỉ có điều, tác phẩm của Nghiêm Chân là thể loại phim tài liệu, Tạ Chí Kỳ lại có thiên hướng về con đường làm phim thần tượng lãng mạn.
Thẩm Đồng hoàn toàn không biết bản thân mình liên tiếp có hai vị đạo diễn khiến vô số người đỏ mắt để ý đến, chỉ tiện tay đem danh thiếp để vào ba lô hệ thống, sau đó thuận tay cầm đống quần áo Joseph mua hộ đi vào buồng vệ sinh thay.
Đôi mắt Joseph ngược lại là độc, quần áo cùng giày đều vô cùng vừa vặn, chỉ là 3 tháng giơ chân để đi tiểu, bây giờ đỡ JJ đi tiểu có chút không quen.
(>W<)|||
Nhãn hiệu của thế giới này cùng thết giới nguyên bản của Thẩm Đồng không giống nhau, hắn nhìn không hiểu nhãn hiệu, đối với giá cả quần áo hoàn toàn không có khái niệm, lúc ra khỏi phòng vệ sinh, sóng vai đi cùng Joseph trên hành lang liền hỏi một câu "Quần áo bao nhiêu tiền? Lần sau ta trả lại cho ngươi."
Joseph lại có chút tiểu thương tâm.
Tiểu yêu tinh không nhớ được tên hắn thì thôi, lại còn cùng hắn khách khí như vậy, này chính là nhịp điệu bạn bè không hòa hợp. Mà hai chữ 'lần sau' lại để cho Joseph sinh ra hi vọng, vội vàng nói "Lần sau ra hẹn ngươi đi ăn cơm được không?"
Ôn (Cưỡng) hòa (bách) sống (lưu) chung (lại) gần ba ngày, Joseph nhiều ít đã thăm dò được món ăn yêu thích của tiểu yêu tinh, không chờ đối phương trả lời liền nói dồn dập "Muốn ăn sushi Nhật Bản không? Nghe nói khu phía đông có nhà tay nghề rất khá, món ăn chiêu bài [mấy món trấn tiệm] có cua đế vương hấp, sashimi, đầu cá hổ, thịt cá làm ra không tanh không ngấy, còn có chút ngọt."
"........."
Con mèo nào đó vừa muốn mở miệng từ chối yên lặng mà nuốt ngụm nước bọt.
"Không muốn ăn đồ Nhật thì đồ ăn Pháp cũng không tệ a, thời điểm ta vừa tới S thị [chả nhớ nổi mình có nhắc đến cái tên hay chưa nữa :v] liền ăn ở một nhà hàng gia đình Pháp, món ăn cực kì ngon, tôm ngon ngọt cùng ngao mọng nước, ốc sên nướng chính là món chính, cá tuyết trắng cũng rất được."
".........."
Nuốt xong ngụm nước bọt con mèo nhỏ tham ăn mím chặt miệng, cúi thấp đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, giống như sẽ nhìn ra được một cái động vậy.
Joseph âm thầm nắm chặt tay làm lần cố gắng cuối cùng "Hay là vẫn ăn đồ kiểu Trung, tỷ như món phật nhảy tường của nhà hàng Vân Thủy, họ còn mới cho ra lò món hải sản hấp cay. Càng cua, cá, mực ở đó đều có, càng cua lớn đầy thịt, nước tương cũng vô cùng ngon."
Hắn hướng Thẩm Đồng lộ ra một nụ cười thoạt nhìn rất chân thành "Vì quá nổi tiếng, mà bình thường muốn đặt chỗ ở nhà hàng Vân Thủy rất khó, mà ta lại đặc biệt có thẻ VIP, tiểu tử cùng ta đi ăn thử không?"
--- Cái tên hạt giống vặn vẹo này thực sự quá xấu xa rồi! Cư nhiên dám dùng đồ ăn đến mê hoặc trẫm! Tên điêu dân tâm tính bất lương này rất đáng chém!
Trong lòng thì phun tào như thế, toàn bộ đầu óc của Thẩm tiểu miêu đều bị các loại hản sản tươi chiếm đóng, nêu như lúc này mà ở dạng mèo, đuôi đều sẽ quăng phần phật, thậm chí gần như buột miệng thốt ra 'Được'. Cuối cùng lí trí vẫn giữ lại được bình tĩnh, nỗ lực hòa hoãn khuôn mặt nhỏ của mình nói "Ta kêu Thẩm Đồng, không được gọi ta là tiểu tử."
Trong phòng tiệc, cuộc bán đấu giá đã sắp đến hồi kết.
Mà cái gọi là 'Thả con tép, bắt con tôm', đồ vật then chốt đều là đồ tốt, thường thường món đồ đấu giá cuối cùng mới khiến người mong đợi. Bất quá lần này có điểm khác thường, đồ vật cuối cùng chỉ là một đôi lục lạc kích thước không lớn.
"Đây là trang sức đại công chúa thời Hán đã dùng, đã có ngàn năm lịch sử," Người chủ trì giải thích "Đến nay vẫn còn hoàn chỉnh giữ được vẻ đẹp tinh xảo và thanh âm thanh thúy, nghe đồn có tác dụng trừ tà, cầu phúc, có giá trị đối với việc kinh doanh, giá khởi điểm 80 ngàn."
Lời này ngược lại gợi lên hứng thú của không ít người, các mức giá lẻ tẻ được nêu lên. Lệ Thiệu Lẫm nhìn đôi chuông vàng nho nhỏ kia, đột nhiên nhớ tới con mèo nhỏ của hắn, cảm thấy nếu lấy một cái đeo trên cổ trắng nhung nhung của con mèo nhỏ vô cùng hợp, cuối cùng cả tối nay cũng giơ tấm biển được một lần, cũng không muốn phí lời trực tiếp trả giá cao.
"Ngài Lệ Thiệu Lẫm ra giá 50 vạn!" Người chủ trì nhất thời kích động hô "Còn có người nào ra giá cao hơn 50 vạn không?"
Toàn bộ sảnh đều lặng ngắt, ngay lúc người chủ trì chuẩn bị gõ cây búa lần thứ 3, Joseph lại đúng lúc này mở miệng "60 vạn!"
Người chủ trì sửng sốt vài giây, không khỏi nâng tay hướng về phía Joseph, áng đèn cũng hướng về phía Joseph "Ngài James Joseph tăng thêm 10 vạn!"
Nghe đến tên Joseph, Lệ Thiệu Lẫm lập tức nheo mắt lại. Hắn đã tra được vụ việc con mèo nhỏ bị bắt cóc lần trước có liên quan đến tên kia, chính mình còn chưa tới tìm hắn, ngược lại đối phương lại chủ động dâng lên tận cửa. Lệ Thiệu Lẫm Theo bản năng nhìn lướt về phía Joseph, đôi mắt lộ ra sự nguy hiểm của dã thú.
Lại ở giây tiếp theo cả người đều khựng lại.
Ánh nhìn đầu tiên của Lệ Thiệu Lẫm không đặt ở trên người Joseph, mà là thiếu niên bên cạnh hắn. Thiếu niên rõ ràng ngồi trong bóng tối, lại phảng phất giống như có ma lực thu hút toàn bộ trái tim cùng tầm mắt Lệ Thiệu Lẫm.
===================
Thêm nữa về đồ vật gọi là 'quan ánh trăng' chả biết t đã gõ cái gì ở trên hay chưa nhưng theo t thì nó giống cái thứ mà con trai thời xưa lúc búi tóc cuộn lại xong chụp cái đấy lên cho đẹp. Và ở đây thì nó có màu bạc giống ánh trăng :v mấy chế tưởng tượng lộng lẫy hộ t bởi t giải thích thì thường chỉ có t hiểu, người hiểu đc t đang nói cái gì rất ít, hay nói vô cùng hiếm =)))))
)|||
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook