Ùng ùng ùng....

Tầng tầng lớp lớp mây đen kéo đến, tiếng sấm đinh tai nhức óc ngưng tụ cuồn cuộn nối tiếp nhau.

Dưới tiết trời giông bão, bên trong rừng cây đang diễn ra một trận tranh đấu sinh tử, tiếng súng bén nhọn không ngừng vang lên, Lệ Thiệu Lẫm có chút chật vật chạy băng qua rừng cây, hỗn hợp máu tanh cùng nước mưa trộn lẫn tạo nên mùi vị của tử vong.

Từ sau khi đem thuộc hạ tẩy trắng [cứ hiểu như rửa tay gác kiếm], đã 5 năm Lệ Thiệu Lẫm chưa có nếm lại tư vị bị đuổi giết, lần này lại hoàn toàn là do mình, không thể trách được bất cứ ai. Thương trường vốn là tàn khốc như chiến trường, Lệ Thiệu Lẫm hoàn toàn không ngờ đối phương chỉ vì không chịu được thất bại mà lớn gan thuê sát thủ để tiêu diệt hắn, một người đã từng là lão đại hắc bang, khiến cho hai tên bảo tiêu hắn mang theo đều bị diệt, ngay cả mình cũng mang theo một thân thương tích không ngừng chảy máu.

Lệ Thiệu Lẫm đối với đau đớn trên bả vai không lộ ra một tia cảm xúc nào, nheo mắt lại. Trong một thoáng lại có mấy viên đạn gào thét xẹt qua tai, hắn ngay lập tức xoay người bắn ba phát súng, đổi phương hướng tiếp tục chạy trốn.

Sắc trời càng ngày càng tối, chỉ có tiếng súng là kiên trì không ngừng lại, mà vết thương Lệ Thiệu Lẫm vì mất máu mà trở nên ngứa ngáy, thậm chí cảm giác tê dại đang dần dần lan ra chiếm cứ đại não, động tác cũng dần trở nên chậm lại. Cùng lúc đó là một tiếng sấm nổ, chỉ thấy bầu trời tối tăm bị xé toạc ra, mang cho người ta một loại cảm giác sợ hãi không sao tả được

Lệ Thiệu Lẫm không hề sợ hãi, chỉ có không cam lòng. Tổng cộng chỉ có hai người đuổi theo, hắn đã nhanh chóng, chuẩn xác mà giải quyết xong một tên, thời điểm giơ súng nhắm bắn lại phát hiện súng không còn đạn, mà nòng súng của đối phương đã giơ đến trước mặt hắn.

Thuộc hạ vẫn đang trên đường đến cứu viện, giờ khắc này Lệ Thiệu Lẫm nhất thời rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng. Ở thời điểm hắn tưởng mình sẽ bỏ mạng lại đây, một tiếng sấm khủng bố bỗng nhiên truyền đến, chỉ thấy cây đại thụ đằng trước bị sét bổ thành hai nửa, nhân tiện có một đoàn tiểu bạch từ bên trong cái cây bị sét đáng nhảy ra ngoài, vừa vặn nhảy lên người tên sát thủ.

Sự việc bất ngờ khiến tên sát thủ không kịp đề phòng mà lấy làm kinh hãi, còn tưởng là đồ vật có tính sát thương, vội vã đem nó phủi xuống, cũng nhắm vào chỗ nó rơi xuống mà cho hai phát súng.

Bất quá súng vừa mới vang lên một tiếng liền dừng.... Bởi vì Lệ Thiệu Lẫm nắm lấy cơ hội mà rút dao găm phi về phía tên sát thủ, đem mũi dao đâm sâu vào vị trí trái tim của đối phương. Cùng lú sát thủ ngã xuống đất, tiểu bạch đoàn trên đất cũng giật giật, lúc này Lệ Thiệu Lẫm mới nhìn rõ kia là một con mèo nhỏ.

Hắn đây là... được một con mèo nhỏ cứu?

Việc này nghe thì có chút khó có thể tin được, bất quá Lê Thiệu Lẫm lúc nào cũng kiêu ngạo tự phụ lập tức liền coi nó là vật may mắn của mình, sau đó cất bước tiến lên phía trước, đem 'ân miêu cứu mạng' trên mặt đất nhặt lên.

Bộ dáng con mèo nhỏ thoạt nhìn như còn chưa cai sữa, chỉ lớn bằng bàn tay, lông xù ôm trong tay mềm mại vô cùng, càng làm Lệ Thiệu Lẫm quen lạnh lẽo cứng rắn động tác không khỏi nhẹ nhàng xuống, e sợ con vật nhỏ trong tay bị hắn nắm hỏng.

Loại manh vật như loài mèo này trời sinh đẹp đẽ, không cần làm gì cũng dễ dàng khiến người yêu thích, càng không cần nói tới loại mèo con không sợ người lạ này. Sau khi bị ôm lấy, mèo con trước kêu một tiếng nho nhỏ, tiện đà nâng cái đầu nhỏ lên, có chút sững sờ nhìn về phía gương mặt Lệ Thiệu Lẫm.

Lông tơ trắng trên người nó vì dính bùn mà có chút bẩn, thế nhưng đôi mắt kia lại đẹp đến kì lạ. Bốn mắt nhìn nhau, Lệ Thiệu Lẫm thấy được đôi mắt màu lam nhạt thiên chân vô tà, trong suốt sạch sẽ như trời xanh được cơn mưa gột rửa, đẹp đẽ giống như có thể hút đi tâm hồn của người khác.

Lệ Thiệu Lẫm không khỏi sững sờ lần nữa.

Cảm giác cùng mèo đối diện so với cảm giác cùng người đối diện còn muốn vi diệu hơn, thậm chí còn khiến người ra cảm thấy được toàn bộ cơ thể được bao bọc và thanh tẩy, cho dù người có máu lạnh hơn nữa, đối diện với ánh mắt như vậy cũng sẽ bị mềm hóa. Cảm xúc trên tay ôn nhuyễn chưa tưng có, càng làm cho trái tim Lệ Thiệu Lẫm giống như bị một thứ gì đó từng chút một lấp đầy.

Trước đây hắn sẽ không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày hắn được một con tiểu nãi miêu (mèo con chưa cai sữa) cứu, cũng sợ rằng hắn sẽ không bao giờ có thể quên được đêm mưa này, thân thể do mất máu mà từng chút từng chút lạnh ngắt, nhưng lại cảm nhận được sự ấm áp khó tả đến từ tiểu miêu nho nhỏ ấy.

Mưa đã tạnh, sấm vẫn chưa ngừng lại, ngay sau là một tiếng sấm vang dội đem con mèo nhỏ còn đang ngơ ngác nhìn Lệ Thiệu Lẫm dọa run lên, ngay cả tai cũng dựng thẳng đứng, co rúm lại chui vào lồng ngực Lệ Thiệu Lẫm. Chính nhờ cái này, Lệ Thiệu Lẫm mới bất tri bất giác mà phát hiện nó bị thương, cũng không biết là do tên sát thủ hay do bị mảnh đạn bắn vào, chân sau chảy ra chút máu đem lông mao đều dính bết vào nhau.

Tổng tài đại nhân giết người không chớp mắt vào lúc này khó giải thích mà có chút hoảng loạn, đem thân thể nho nhỏ của mèo con đều bọc vào trong ngực, thậm chí mở miệng dỗ dành "Không có chuyện gì a, không cần sợ..."

Có lẽ do mệt mỏi hoặc là do bị thương, mèo con ở trong lồng ngực Lê Thiệu Lẫm ngủ thiếp đi. Vì vậy thuộc hạ chạy tới cứu viện liền thấy lão đại lạnh lùng nghiêm nghị dũng mãnh đang dị thường cẩn thận ôm một con mèo nhỏ, sau khi phân phó mọi việc xong thì bảo tài xế trực tiếp đi tới bệnh viện thú y.

"Lão đại" Thân là trợ lí đặc biệt Đàm Tử Thương nhíu mày lại "Vết thương của ngài cần xử lí ngay lập tức..."

Bác sĩ chuyên dụng của Lê Thiệu Lẫm, Tôn Kiêu cũng đi theo tới, vì vậy Lê Thiệu Lẫm đổi thành một tay ôm mèo, giơ cánh tay trống không kia lên lạnh giọng nói với Tôn Kiêu "Vậy liền ở trong xe lấy viên đạn ra là được."

Tuy rằng y thuật Tôn Kiêu vô cùng cao, thiết bị chữa bệnh cũng mang rất đầy đủ, nhưng chuyện gắp viên đạn ra vẫn tiến hành trong phòng bệnh tiệt trùng là hơn. Lệ Thiệu Lẫm cuối cùng dưới sự mãnh liệt yêu cầu của Tôn Kiêu mà lựa chọn đi tới biệt thự ngoại thành, cũng đồng thời sai người đi tìm bác sĩ thú y đem về nhà.

Trước tiên Tôn Kiêu cắt quần áo chuẩn bị cầm máu, mùi máu tanh lan ra toàn bộ khoang xe, lại thấy được con mèo nhỏ vùi ở trong lồng ngực Lệ Thiệu Lẫm đang ngủ ngon lành, không cảm giác bị quấy rầy chút nào. An bài thỏa đáng vấn đề bác sĩ thú y, Đàm Tử Thương không nhịn được sinh ra nghi ngờ nồng đậm đối với con mèo nhỏ đang ngủ say như chết.

Không lẽ lão đại đang chuẩn bị nuôi con mèo nhỏ này?

Tuy rằng bây giờ đã tẩy trắng 90% sinh ý nhưng không ai có thể quên được năm đó Lệ Thiệu Lẫm dùng thủ đoạn sấm rền vũ bão như thế nào để tiếp quản bang phái. Loại nam nhân bá đạo như diêm vương này cư nhiên cũng có một ngày muốn nuôi sủng vật?

Việc này nếu như truyền đi, không biết muốn làm rớt bao nhiêu tròng mắt. Hơn nữa, nếu nuôi một con chó lớn cũng thôi đi, đằng này lại là một nam nhân to cao dũng mãnh cùng tiểu miêu nho nhỏ mềm mại, sự tương phản quá mức mãnh liệt.

Mèo con nghiêng đầu ngủ ngon lành, một đường xóc nảy cũng sừng sững không tỉnh. Ánh mắt Lệ Thiệu Lẫm nhìn nó lộ ra sủng ái chính mình cũng không biết, duỗi ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu lông mềm của nó.

Hai cái tai nho nhỏ cũng theo đó mà động động mấy lần liền dừng lại, cái bụng theo hô hấp mà chập chùng lên xuống, thậm chí còn phát ra tiếng thở khò khò, bộ dáng nhỏ bé manh chết người, làm bộ mặt quen lạnh lùng nghiêm nghị của Lê Thiệu Lẫm phá lệ mà câu ra một nụ cười.

Lúc Giang Khoảnh đến, Lệ Thiệu Lẫm vừa mới lấy viên đạn ra, hơn nữa toàn bộ quá trình đều ôm con mèo nhỏ không buông tay. Hắn được mệnh danh là bác sĩ thú y chuyên nghiệp nhất trong thành phố, đầu tiên là cho mèo con làm kiểm tra toàn thân, sau đó tỉ mỉ xử lí vết thương ở chân sau của nó.

Rốt cuộc con mèo nhỏ ở thời điểm khử trùng vết thương mà bị đau tỉnh lại, theo bản năng muốn dãy dụa nhưng lại chạy không thoát, chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào nho nhỏ. Lệ Thiệu Lẫm nhíu mày lại một chút, mở miệng hỏi "Tại sau không gây mê?"

Từ sau khi Lệ Thiệu Lẫm bắt đầu tẩy trắng liền thường xuyên xuất hiện trên bìa tạp chí tài chính và kinh tế, chỉ cần là người thường xuyên để ý về tài chính và kinh tế đều có thể nhận ra hắn. Kì thực khi tiến vào biệt thự Giang Khoảnh đã hơi kinh ngạc, đợi sau khi nhìn thấy Lệ Thiệu Lẫm liền càng kinh ngạc hơn. Mà loại nam nhân vừa nhìn liền biết tâm địa cứng rắn này sẽ đối với một công tiểu nãi miêu lộ ra biểu tình đau lòng, quả thực khó mà tin được.

Giang Khoảnh một bên động tác nhanh gọn thắt một cái nơ con bướm ở chân sau băng bó của con mèo nhỏ, một bên nghiêm túc nói "Vết thương không quá nghiêm trọng, hơn nữa nó còn rất nhỏ, không thích hợp gây mê."

"Nó bao nhiêu lớn?"

"Chắc chưa đến 2 tháng."

Bọn họ không biết là con mèo nhỏ không phải là bị đau tỉnh mà là do âm thanh gợi ý của hệ thống vang lên trong đầu.

Con mèo này chính là Thẩm Đồng.

Sau khi hắn tiến vào thế giới mới, còn chưa hiểu tình huống như thế nào liền bị tiếng sấm đầy trời làm cho hoảng sợ. Bởi vì sấm sét có thể nói là giương nanh múa vuốt, quay cuồng trời đất, càng quan trọng là... Địa điểm chúng nó nhắm tới không thể nghi ngờ là vị trí của Thẩm Đồng, thẳng tắp bổ về phía hắn, không chút lưu tình.

Thẩm Đồng chỉ có thể vội vã tránh né, thời điểm chạy trốn mới phát hiện mình biến thành một con mèo nhỏ.

Kêu gọi hệ thống không được đáp lại, sấm sét lại một lần nữa giáng tới, thân thể còn nhỏ hạn chế hành động của hắn, trốn tránh rất chật vật. Nhào tới phía sát thủ cũng là trong cơn hoảng loạn mà đánh bệnh đánh bạ, cũng không phải muốn cứu người như Lệ Thiệu Lẫm nghĩ.

Đây là lôi kiếp Nguyên anh kì, tất nhiên không thể khinh thường. Thẩm Đồng đang đứng ở đỉnh của cấp 4-yêu quân kì, chỉ thiếu chút nữa liền lên cấp 5-yêu vương kì, bên trong đan điền đã dựng dục ra nguyên thần, sắp sửa kết anh, độ nguy hiểm của lôi kiếp so với người tu tiên kết anh càng thêm nguy hiểm gấp bội.

Làm Thẩm Đồng càng ủ rũ chính là, hắn cư nhiên độ kiếp thất bại.

Hệ thống nghiêm túc khuyên giải "Yêu tu với người tu tiên không giống nhau, vốn là tu luyện dễ, độ kiếp khó, bình thường phải cần cơ duyên hoặc là lượng lớn chúc phúc mới có thể thành công độ kiếp, kí chủ không cần buồn rầu, phải điều chỉnh tâm lí thật tốt để đối mặt với lôi kiếp lần sau..."

Lệ Thiệu Lẫm chỉ thấy sau khi băng bó xong, mèo con thoạt nhìn có điểm không vui, có vẻ mệt mỏi rũ đầu xuống, lỗ tai cũng cụp xuống, ngay cả xoa xoa an ủi cũng không gợi lên hứng thú của nó. Lại vào lúc Giang Khoảnh tới gần mà ngẩng đầu lên, cái mũi phấn nộn cũng rung động.

Hóa ra Giang Khoảnh đem đến một bát sữa cho mèo, sau khi thủ nhiệt độ mới đưa tới. Mèo con trước tiên thăm dò mà liếm một ngụm sữa nhỏ, sau đó ngẩng đầu lên đối Giang Khoảnh kêu một tiếng, vô cùng nhân tính hóa mà ngỏ ý cảm ơn, cuối cùng mới lần thứ hai cúi đầu ăn, chẹp chẹp liếm vui vẻ.

Tiếng kêu nho nhỏ kia giống như ban tặng cho Giang Khoảnh, lại làm Lệ Thiệu Lẫm khó giải thích mà cảm thấy rất mất hứng, khí thế quanh thân cũng lạnh xuống. Mà mèo con rất nhanh đem một bát sữa uống sạch bong, trên miệng dính một vòng sữa, còn vươn đầu lưỡi ra liếm liếm.

Miệng nó cũng phấn nộn hệt như cái mũi, giống như có thể xuyên qua lớp lông mà nhìn thấy bộ da màu hồng nhạt ẩn bên dưới, bộ dáng thè lưỡi liếm miệng đặc biệt đáng yêu, mèo con sau khi ăn uống no đủ đặc biệt dễ buồn ngủ, liền cuộn tròn thành một đoàn nhỏ. Giang Khoảnh nhìn nó, vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào bụng nhỏ của nó.

Khí thế Lê Thiệu Lẫm lần này lạnh như băng, một bộ tư thế mèo của ta người khác không cho chạm loạn "Ngươi muốn làm gì?"

"Cái kia, dạ dày mèo con không tốt, tiêu hóa rất kém" Giang Khoảnh vội rút tay về giải thích "Cho nên sau khi ăn xong phải giúp nó xoa xoa bụng..."

Lệ Thiệu Lẫm thoáng thu hồi khí tức một chút, ngữ khí vẫn không tốt như cũ "... Ta tự mình xoa."

Nhưng tổng tài đại nhân lại không được như vậy.

Một bàn tay của hắn giống như có thể đem toàn bộ thân thể mèo con nhấc lên, lại sợ mình không khống chế được mạnh yếu, trên gương mặt lạnh hiếm thấy xuất hiện luống cuống. Vì vậy hôm nay tổng tài đại nhân chính là cau mày nghe một bài huấn luyện, tỉ như làm sao để cho mèo con ăn, làm sao xoa bụng, vuốt lông làm sao để cho nó cảm thấy thoải mái...

Mãi đến khi trợ lí đặc biệt Đàm Tử Thương đi vào báo cáo, Lệ Thiệu Lâm mới dừng nghe giảng, cho toàn bộ những người khác đi ra ngoài.

Đàm Tử Thương nói đầu tiên đương nhiên là vụ truy sát lần trước, người phía dưới đã dùng tóc độ nhanh nhất để điều tra rõ ràng. Bất quá chuyện này cũng không có gì tốt để đem ra thảo luận, bởi chọc phải Lệ Thiệu Lẫm, không thể nghi ngờ chút nào tên thuê người sẽ chết rất khó coi.

Đàm Tử Thương lại nhìn mèo con đang nằm nhoài trong lồng ngực Lệ Thiệu Lẫm mà ngủ một chút, đối với lão đại của mình vừa ôm một tiểu tử vừa nghe báo cáo vẫn không quen. Thuận tiện nhắc đến một chuyện khác "James đã đến thành phố hơn một tuần, vẫn cùng với công ty ngoài mặt của chúng kí vài cái hợp đồng ưu đãi, không biết có phải có ý kiến gì hay không."

"Hắn và lão gia tử nhà ta là bạn cũ, sẽ không làm cái việc đâm đao sau lưng" Lệ Thiệu Lẫm nheo mắt lại "Nhưng mà hắn chạy thật xa vẫn không tới, không nói tiếng nào im lặng lấy lòng, chỉ sợ có việc cần đến chúng ta."

Đàm Tử Thương suy nghĩ một lúc, nói tiếp "Đúng rồi, hai ngày nay hắn thường xuyên hẹn gặp một tiểu minh tinh trong công ty chúng ta..."

Minh tinh?

Vừa mới tỉnh ngủ Thẩm Đồng đột nhiên giật mình hơi động, vì hai chữ này mà theo bản năng dựng thẳng lỗ tai nhỏ.

Hệ thống nói để độ kiếp thành công cần một lượng lớn chúc phúc, mà chúc phúc này đương nhiên là sự chúc phúc đến từ chân tâm của con người. Mà cái gì chúc phúc có thể so với nhóm fan não tàn màu hường của minh tinh càng cuồng nhiệt thật lòng hơn?

Lúc này, bản giới thiệu cơ bản về tình hình thế giới cùng nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng cũng muộn màng mà tuyên bố.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương