Một giây sau Tịch Diêm không hề nghĩ ngợi mà đứng lên chuẩn bị ra khỏi thành tìm người, Chương Hoa Khải là người đầu tiên hiểu được hắn định làm gì, dưới tình thế cấp bách cũng không quản Tịch Diêm có tức giận hay không liền cản hắn lại nói "Hiện tại trời đã tối, không thể tùy tiện rời..."

"Không xong!!!"

Một tiếng la hoảng loạn bỗng truyền đến, lúc này một tên thuộc hạ vội vội vàng vàng chạy vào báo cáo "Thủ vệ tại tường thành phát hiện thú triều, đang tiến về phía bên này, sợ rằng không bao lâu nữa sẽ đến chân thành."

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều cả kinh.

Thú triều đáng sợ không ai không biết, nó đã từng tiêu diệt vô số thành phố, vô số cường giả đã hi sinh, thậm chí khiến nền văn minh nhân loại biến mất càng nhanh. Các dị thú dùng chính thân thể mãnh mẽ cùng nanh vuốt sau khi biến dị của chúng, không ngừng tiến hành giết chóc cùng xua đuổi nhân loại, đem không gian sinh tồn của nhân loại ngày càng thu hẹp lại.

Lần thú triều diễn ra ở 7 năm trước, thành lũy suýt chút nữa liền bị hủy diệt, Lôi Tiêu Sơn cũng thông qua việc ngăn chặn thú triều lần đó mới có thể ngồi lên vị trí thủ lĩnh. Đáng tiếc thời khắc này vết thương bị tập kích của Lôi Tiêu Sơn vẫn còn rất nặng, bây giờ người có thực lực trong thành cũng chỉ còn Tịch Diêm chỉ huy mấy người trẻ tuổi.

Đô--------

Tiếng còi báo động thú triều vang vọng khắp Chu thành, trong thành tiếng người huyên náo, trên đường cái đâu đâu cũng thấy vệ binh trang bị đầy đủ. Sau tiếng còi, mỗi phút mỗi giây đối với người trong thành đều là một loại dày vò, các hộ gia đình đều sáng đèn, đứa nhỏ lớn gan trong ngày thường lúc này cũng hoảng loạn mà trốn vào trong lòng mẫu thân nghe nàng cố gắng trấn định an ủi, cũng không biết rằng nàng cũng sợ không kém so với đứa nhỏ.

Thú triều lần trước mặc dù không có triệt để phá hủy toàn bộ thành, nhưng thương vong nặng nề, nhân khẩu cũng chỉ còn dư lại một phần mười, tường thành cũng bị hủy hơn phân nửa, lần này sẽ như thế nào, không ai có thể dự đoán được. Trong nháy mắt mọi người liền cảm thấy mặt đất rung chuyển, ban đầu là lúc ẩn lúc hiện, như có như không, rất nhanh liền lan ra cấp tốc, liên tiếp xuất hiện càng lúc càng lớn, làm rung động lòng người.

Từ sau khi đại kiếp nạn giáng xuống, con người không ngừng cùng dị thú giằng co, không một ai biết thú triều khi nào sẽ xuất hiện, vùng đất bọn họ dựa vào để sinh tồn đều bị nó nuốt sạch. Bên ngoài thành dựng lên ba đạo phòng tuyến để phòng ngừa dị thú tấn công, trong mương được chôn thuốc nổ cùng dầu hỏa, vệ binh trên thành thấy dị thú chạy tới liền đồng loạt ném đuốc, kèm theo ngọn lửa đỏ rực chính tiến nổ lớn, trong nháy mắt liền giết được một nhóm lớn.

Tiếng rống của dã thú như tiếng sấm trong đêm tĩnh mịch càng trở nên thê lương, chấn động đến tường thành cũng khẽ rung lên, cát bụi tung lên ngập trời, mọi người vì số lượng dị thú dồn dập càng đánh càng hay mà trắng mặt, mà Tịch Diêm trước sau chỉ nghĩ đến một mình Thẩm Đồng.

Môi sau khi nghe tin thú triều đến liền bị cắn đến bật máu, mùi máu tanh ngọt tràn ngập khoang miệng.

Thú triều đến, mà Thẩm Đồng lại ở bên ngoài thành, Tịch Diêm không dám tưởng tượng tình huống mà hắn sẽ phải đối mặt. Hoặc càng thảm hơn là, Thẩm Đồng có khả năng đối mặt với thú triều từ trước, mà hắn một người đối mặt với hàng ngàn, hàng vạn dị thú, kết quả không cần nói cũng biết. [... Ha ha]

Tiếng dã thú kêu gào bốn phía nhanh chóng lướt qua tai Tịch Diêm, nhưng lại không thể khiến hắn sinh ra bất luận ảnh hưởng gì. Hắn cắn chặt răng, đại não vì những hình ảnh phán đoán vấn đề của Thẩm Đồng mà hỗn loạn không chịu nổi, giống như không hề nghe hay nhìn thấy bất kì thứ gì, mâu sắc cùng dần dần biến thành màu đỏ sậm.

Đợi lúc Tịch Diêm ngẩng đầu lên do tiếng kêu của Chương Hoa Khải, Chương Hoa Khải xém chút bị bộ dạng của hắn dọa đến hét ra tiếng.

Chỉ thấy đồng tử Tịch Diêm lần thứ hai dựng đứng, biến thành đồng tử của dã thú, lần này không hề có chút nào che giấu.

Làm Chương Hoa Khải càng kinh hãi chính là trong đôi mắt kia không hề có một chút tình cảm của người bình thường nên có, chỉ có sự thích thú đối với chết chóc cùng sự lạnh lùng của dã thú.

May mà Tịch Diêm muốn giết không phải là nhân loại, mà là dị thú đang đến gần. Tịch Diêm cầm trường đao Thẩm Đồng đưa cho hắn, từ trên tường thành trực tiếp nhảy xuống, cả người chính là tư thế không muốn sống, giống như kinh hoảng cùng sợ sệt trong lòng chỉ có thể dùng giết chóc để hóa giải.

Sát khí ngút trời xông lên phía trước, giống như cối xay thịt điên cuồng lấy đi tính mạng dị thú. Trên mặt hắn không hề có cảm xúc, động tác xòn hung hãn tàn nhẫn hơn cả dị thú, cả người giống như ác quỷ đến từ địa ngục.

Đương nhiên ngoại trừ Chương Hoa Khải nhìn thấy đôi đồng tử dựng đứng kia thì không có ai liên tưởng được đến hai chữ ác quỷ, trái lại xảm thấy Tịch Diêm có khả năng bất phàm. Bây giờ là thời đại cường giả vi tôn, huống hồ tại thời điểm nguy cấp này, cho dù Tịch Diêm có thật sự là ác quỷ, chỉ cần giết hết dị thú, họ cũng chỉ có thể cúng bái cùng tôn sùng.

Tịch Diêm đã đánh mất lí trí của người bình thường, thậm chí rất nhanh liền không khống chế được dã tính của mình, mà nghĩ đến việc hóa thú hình. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đem toàn bộ dị thú này quét sạch, đi tìm bảo bối của hắn mang về.

Hắn có mạnh hơn nữa cũng chỉ có một mình, dị thú lại cuồn cuộn không ngừng, đợi đến khi ba đạo phòng tuyến bên ngoài thành dần mất đi hiệu lực, cửa thành rốt cuộc vẫn ầm ầm mà ngã xuống, trong ngoài thành nhất thời lâm vào hốn chiến. Trong thời gian chớp mắt đã có mấy trăm người chết trận, cùng vô số người bị thương.

Lần này chỉ sợ thật sự toàn thành tuyệt diệt.

Tất cả mọi người đều sinh ra ý nghĩ này, cùng lúc đó, Tịch Diêm đang chiến đấu trong tình cảnh ngàn cân treo sợ tóc bỗng nhiên sững sờ, nhìn đến mảnh vải nhỏ trên sừng của con trâu một sừng, đồng tử co rụt lại.

Đó là mảnh vải trên áo sơ mi của Thẩm Đồng.

Bất luận đồ vật gì liên quan đến đối phương Thẩm Đồng sẽ không bao giờ nhận lầm, tim không khỏi chùng xuống, rơi vào vùng đất địa ngục sâu thẳm, móng vuốt sắc nhọn trước mặt đâm sâu vào bả vai cũng không hề phát hiện, không thể tin được mà trừng lớn con ngươi tràn đầy đau xót cùng điên cuồng tới sắp hỏng mất, đột nhiên phát ra một tiếng gào thét.

Huyết mạch dã thú trong người đáp lại sự tuyệt vọng thấu xương cùng thống khổ của hắn mà triệt để thức tỉnh.

Oành!!!

Tiếng nổ kinh thiên động địa đột nhiên vang vọng khắp trời.

Mọi người chỉ thấy mặt đất theo đó mà lay động, đá vụn văng khắp không gian đêm tối, ầm ầm giống như một cự mãng màu đen bị xé toạc ra, một trận ánh sáng chói mắt bắn ra từ khe hở khiến người không mở mắt nổi. Không thấy được mình cũng như những người khác, hình ảnh cuối cùng chính là cát bụi cùng máu thịt trộn lẫn nhau tung bay trong bóng đêm vô tận, chỉ có Chương Hoa Khải trước khi hôn mê tựa hồ nhìn thấy được một chiếc đuôi rắn không lồ cùng một đôi cánh xương, giống như Tử thần tiến tới trần gian, sau đó không có thời gian mà suy nghĩ liền chìm sâu vào bóng đêm.

Chu thành không bị hủy diệt dưới đợt thú triều lần này, mà may mắn vượt qua.

Mặc dù có một lượng lớn thương vong, số lượng vệ binh còn sống có thể đếm được trên đầu ngón tay, tường thành đổ vỡ chỉ còn lại ngói vụn, thú triều lần này lại biến mất một cách thần kì. Đợi Chương Hoa Khải khó nhọc mở mắt, từ trong đống gạch ngói bò ra ngoài thì phát hiện Tịch Diêm nằm trong một vùng phế tích, y phục trên người rách nát không chịu được, từ đầu đến chân cơ hồ đều là vết thương cùng máu tươi, yên lặng như đã chết.

Cơ thể hắn chưa chết, nhưng tâm đã chết.

Trong ánh mắt Tịch Diêm không hề phản chiếu bất kì ai, đồng tử sâu thẳm chỉ còn lại tĩnh mịch. Hắn thậm chí không nhớ rõ đêm thú triều đó mình đã làm những gì, chỉ biết là bảo bối của hắn đã biến mất, trong lồng ngực bốc lên thống khổ không thể đè nén, bất tri bất giác hóa thành thú hình, để bản năng điều khiền cơ thể. Sức mạnh trong cơ thể không ngừng căng ra, cuối cùng bạo phát ra một luồng năng lượng kinh khủng, nửa tòa thành đều hóa thành tro.

Đối mặt với tòa thành hoang tàn, công tác xây dựng bắt đầu tiến hành đâu ra đấy, Tịch Diêm được người sống sót toàn thành coi là Chúa cứu thế sau khi thương thế lành lặn liền khôi phục trạng thái sinh hoạt bình thường.

Chỉ có mấy người thuộc hạ thân cận mới biết đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Cả đêm Tịch Diêm đều mở to mắt không cách nào ngủ được, cho dù là sử dụng thuốc ngủ cũng không có chút nào chuyển biến.

Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, trong đầu sẽ xuất hiện bộ dáng máu me đầy người của Thẩm Đồng, làm hắn không chịu được mà run rẩy.

Tịch Diêm giống như tự ngược, một lần lại một lần hồi tưởng quãng thời gian sống chung với Thẩm Đồng, cùng với từng câu nói của hắn. Huyệt thái dương thình thịch nhảy loạn, đầu đau vô cùng, giống như đang kháng nghị việc hắn không cho đại não nghỉ ngơi một thời gian dài, lại bị Tịch Diêm dùng tay cưỡng chế đè lại.

Chu thành đã hoàn toàn bị Tịch Diêm không chế, trở thành thủ lĩnh duy nhất của thành. Sau khi Thẩm Đồng không còn ở bên cạnh, hắn càng trở nên cố chấp cùng dễ nổi nóng, giống như bạo quân, theo ta thì sống, nghịch ta thì chết. Mấy người thủ hạ đi theo Tịch Diêm từ thời còn là học sinh đều biết hắn không quen nói chuyện cùng phát tiết, ngay cả thống khổ cùng tuyệt vọng cũng không thể dùng phương thức của người bình thường để biểu đạt ra ngoài, mà mỗi lần Tịch Diêm sinh ra ao giác Thẩm Đồng vẫn còn, có một quãng thời gian rất dài hắn đều nói chuyện với khoảng không vào mỗi buổi sáng, gọi bảo bối của hắn rời giường.

"Đồng Đồng, nên dậy ăn cơm."

Vừa nói vừa xoay người cầm hai bộ bát đũa đi ra, đem phần của Thẩm Đồng cẩn thận dọn ra, cũng đối với khoảng không nhẹ nhàng ôn nhu dụ dỗ cùng khuyên bảo ăn uống. Mấy tên thuộc hạ lại đây báo cáo cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của Tịch Diêm, vẫn không nhịn được cảm thấy kinh ngạc cùng lo lắng.

Mà Tịch Diêm căn bản cũng không hề quan tâm tới ánh mắt của người khác, hắn trở nên ngày càng trầm mặc, ngày càng âm lãnh, cùng ngày càn trở nên tàn nhẫn hơn, thậm chí giống người bệnh thần kinh.

Đáng tiếc phần ảo giác này rất nhanh liền bị phá vỡ. Ngày hôm đó Tịch Diêm ra khỏi thành, tầm mắt như có như không mà rơi vào bên trong dòng người, rồi sững sờ tại chỗ, giống như bị sét đánh.

Một giây sau liền nhanh chóng lao ra ngoài, khí tràng lạnh lẽo ngoan lệ làm người xung quanh vội vàng né tránh. Thuộc hạ bên người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì chỉ còn thấy được bóng lưng của Tịch Diêm.

Tốc độ hắn chạy quá nhanh, trực tiếp đụng vào rất nhiều người đi đường không kịp tránh, sự va đập mạnh không hề làm cho tốc độ hắn chậm đi chút nào, chỉ một mực chạy về phía thân ảnh hắn vừa mới nhìn thấy. Sự bất mãn cùng oán giận của mọi người sau khi nhìn thấy tròng mắt tối tăm màu đỏ tươi của Tịch Diêm liền nhịn xuống.

Bởi vì nó rất giống dã thú liều chết.

Tịch Diêm mở to đôi mắt trải rộng tơ máu không ngừng tìm kiếm bên trong dòng người, tiếng tim đập vang lên không ngừng bên tai, điên cuồng nhảy nhót, đầu phát ra từng tiếng ong ong, kéo theo từng đợt đau đớn.

Hắn không tìm thấy bảo bối của hắn ở đâu, có thể vừa nãy, hắn thật giống như thấy được...

Cuối cùng Tịch Diêm dựa vào thị giác hơn người mà chạy tới kéo cánh tay đói phương, đột ngột đem hắn xoay lại.

Đối phương hét lên một tiếng, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt.

Chỉ là bóng lưng tương tự thiếu niên mà thôi.

Tịch Diêm chậm rãi rũ tay xuống, lẳng lặng đứng đó giống như đã chết, huyết dịch lại một lần nữa nguội lạnh xuống, thậm chí còn cảm thấy mỗi một mạch máu chảy xuống đều là băng tra tấn cơ thể.

Hắn đột nhiên sinh ra xúc động muốn khóc, cuối cùng dùng tư thế vô lực mà từng chút ngồi xổm xuống. Người khác đều e sợ hắn điên rồi, nhưng nếu giả ngây dại như vậy có thể đổi được một cái liếc mắt của Thẩm Đồng, hắn hoàm toàn không để ý.

Cái gì lí trí, cái gì tôn nghiêm, không có Thẩm Đồng, những thứ đó tính là cái gì?

Thời điểm mấy tên thuộc hạ tìm được Tịch Diêm chính là nhìn thấy bộ dạng tĩnh mịch này của hắn, tất cả đều hơi dừng lại một chút.

Ai mà có thể tưởng tượng được, người có thể một mình ngăn chặn thú triều và được những người sống sót coi là Chúa cưu thế, còn là thủ lĩnh trẻ nhất một tòa thành, cư nhiên sẽ biến thành như vậy, chỉ vì một bóng lưng không biết chắc cũng đuổi theo giống như điên, cũng luân hãm trong ảo giác không thể tìm được lối thoát.

Mà chuyện ngày hôm nay làm cho ảo giác Thẩm Đồng vẫn còn của Tịch Diêm hoàn toàn biến mất, hắn không thể dùng dị năng của mình để tự thôi miên tâm trí mình được, nỗ lực cho người đi tìm thuốc ảo giác về uống.

"Loại thuốc này có tác dụng phụ rất lớn..."

Bác sĩ có tâm khuyên bảo, lại vẫn phả ngậm miệng dưới con mắt của Tịch Diêm. Đôi mắt nham hiểm của nam nhân kia cứ như vậy, nhàn nhạt nhìn hắn, không có tức giận khi bị từ chối, lại có thể khiến người khác phát lạnh.

Trên thế giới này, điều thống khổ nhất không phải là không chiếm được, mà là có được nhưng lạ để mất đi, giống như rơi xuống vực thẳm.

Tịch Diêm ngước mắt nhìn gian phòng trống rỗng, đột nhiên cảm thấy nơi này quả thực quá lớn, hắn đi trong phòng khách cũng có thể nghe được tiếng bước chân vọng lại. Lúc này rõ ràng đã gần giữa hè, nhưng ở nơi nào đó lại phát ra một luồng gió lạnh thấu xương.

Bờ vai dày rộng kiên cố của nam nhân nhuộm đầy khí tức đau thương cùng cực, tinh tế vuốt ve từng thứ Thẩm Đồng đã từng dùng qua, tầm mắt cuối cùng rơi vào mô hình trong hộc tủ nhỏ.

Cách đây thật lâu, đây là quà sinh nhật Thẩm Đồng tự tay làm tặng cho hắn. Khi đó hắn mới 15 tuổi, mỗi phút mỗi giây đều muốn nhìn thấy Thẩm Đồng, hận không thể đem hắn thu nhỏ mà cất vào trong túi của mình, mang theo mọi lúc.

Thời gian sẽ không vì bất kì ai mà lưu luyến, cho dù thống khổ hay sung sướng. Thời gian Thẩm Đồng rời đi rất nhanh đã 4 năm, Tịch Diêm còn không thể tin được mình vẫn còn sống khỏe re.

Bây giờ vào mỗi buổi chiều hắn đều sẽ tới cửa thành, hi vọng có thể nhìn thấy Thẩm Đồng trở về, cho dù việc này vô cùng xa vời.

Từng lần thất vọng đã làm Tịch Diêm tê dại đi, mặt trời rất nhanh liền xuống núi, Tịch Diêm ngơ ngơ ngác ngác chuẩn bị xoay người trở về, trong lúc mất tập trung liền đụng ngã một đứa bé 2,3 tuổi.

Vóc dang đối phương mới cao đến đầu gối Tịch Diêm, sau khi ngã xấp xuống trông càng nhỏ hơn. Tịch Diêm nhìn cái xoáy mềm mại trên đỉnh đầu hắn, từ nơi sâu thẳm có một loại cảm giác quen thuộc khó nói, thậm chí muốn vươn tay sờ một cái. Khó tin được mà dừng lạ cước bộ, cứng ngắc mở miệng nói một câu "Ta không có nhìn thấy ngươi, bị đụng có đau không?"

Đứa bé quả thực bị đụng đau, cúi đầu xoa đầu gối không thèm để ý đến hắn. Mà trên đời này ngoài Thẩm Đồng thì không ai có thể đánh động được tâm Tịch Diêm, cho dù mấy trăm đứa trẻ chết trước mặt hắn, hắn cũng có thể thờ ơ không quan tâm, lòng lại khó giải thích được lo lắng đứa bé này khóc.

Bất quá Tịch Diêm quả thực lo thừa, chỉ thấy đứa bé xoa xong đầu gối liền tự mình đứng lên, vô cùng nhanh chóng dùng cái chân ngắn mạnh mẽ đạp một cái lên mu bàn chân Tịch Diêm, sau đó trừng đôi mắt to xinh đẹp lên nhìn hắn nói "Này, ngươi đi đường kiểu gì vậy? Đụng vào bổn đại gia còn không xin lỗi?"

Âm thanh thanh bi bô của đứa bé tự cho là uy vũ, kì thực một chút khí thế cũng không có, trái lại chỉ khiến người manh đến muốn nổ tung. Anh nhi mang theo khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn phấn nộn, mềm mại đô đô thịt, lại cố tình mạnh bạo làm bộ dáng tiểu đại nhân, quả thực đáng yêu không chịu nổi.

Nhưng Tịch Diêm nháy mắt liền sửng sốt, ý thức một lúc sau mới tiếp nhận được, sau đó điên cuồng oanh tạc, càng ngày càng mãnh liệt.

Gương mặt nhỏ cùng ngũ quan của đối phương, giống Thẩm Đồng đến không còn gì để nói, giống như được đúc ra từ cùng một khuôn!

Trong chốc lát, Tịch Diêm không phát ra tiếng, đứa bé càng mất hứng, dùng âm thanh bi bô tiếp tục nghiêm túc nói "Ngươi không nghe thấy sao? Nhanh xin lỗi bổn đại gia, bồi thường cho bổn đại gia 10 cái chong chóng mà ngươi vừa đạp hỏng!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương