Kì thực nam nhân cũng có giác quan thứ sáu. Bọn họ được coi là thần kinh thô cũng trì độn nguyên nhân cũng vì không thèm để ý những chuyện này. Đối mặt với người hoặc việc quan tâm, trình độ nhạy cảm của nam nhân có lúc không kém gì nữ nhân.

Cho dù toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người thiếu niên trước mắt, Lôi Tiêu Sơn vẫn đúng lúc nhận ra được cỗ địch ý, thậm chí là sát ý quăng tới từ phía xa, giống như sau lưng có những sợi gai đâm vào. Tố chất chuyên nghiệp hắn luyện thành trong nhiều năm ở đội cảnh vệ làm cho hắn ngay lập tức truy tìm, tầm mắt ngay lập tức chuẩn xác tóm gọn thân ảnh Tịch Diêm.

Bất quá Tịch Diêm đã cúi đầu, Lôi Tiêu Sơn không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Lông mày Lôi Tiêu Sơn nhíu lại, tâm lí theo bản năng mà dựng phòng bị, lại chỉ vì đối phương là hài tử vị thành niên, đặc biệt là hài tử này là do Thẩm Đồng thu dưỡng mà ép buộc mình thanh tĩnh lại.

Thẩm Đồng bên kia vẫn tiếp tục sự nghiệp nấu ăn lớn lao, vừa đem mỡ lợn đổ vào nồi vừa nói "Lôi đại ca, đem lá rau ngươi vừa mới rửa sạch đưa cho ta."

Lôi Tiêu Sơn gác lại việc của Tịch Diêm, quay người đem đĩa rau được rửa sạch đưa tới. Lúc quay đầu lại thì phát hiện Tịch Diêm đã không thấy, không biết đã đi nơi nào.

"Đồng Đồng" Lôi Tiêu Sơn suy nghĩ một lúc, vẫn là mở miệng "... Có phải là Tịch Diêm chán ghét ta?"

"... A?" Thẩm Đồng không khỏi dừng lại động tác, lập tức liền hỏi "Có phải hắn làm chuyện không lễ phép gì hay không?"

Nhớ lại cảm giác sát ý mơ hồ lúc trước, ánh mắt Lôi Tiêu Sơn hơi trầm xuống, vẫn là lắc đầu một cái "Không có."

Thẩm Đồng thoáng yên lòng, sau đó giải thích rất nghiêm túc với Lôi Tiêu Sơn "Kia chính là tính khí của hắn, vừa lạnh lại vừa cứng, đối với ai cũng như vậy. Nếu thái độ quả thực có vấn đề, ta thay hắn xin lỗi ngươi, cũng mong ngươi không cần để ở trong lòng."

Từ khi tổ đội đến giờ chỉ ngắn ngủi có 3 tháng, Thẩm Đồng lại cùng Lôi Tiêu Sơn ở chung rất vui vẻ. Tính cách Lôi Tiêu Sơn đáng giá mà tin cậy và tín nhiệm, cũng âm thầm quan tâm và giúp đỡ hắn. Miễn cưỡng có thể xem như người mà Thẩm Đồng tưng đối chú ý ở thế giới này. Cho nên vẫn là hi vọng hắn với Tịch Diêm không nảy sinh bất kì mâu thuẫn không cần thiết nào.

Đáng tiếc Lôi Tiêu Sơn không thể cảm nhận sự coi trọng của Thẩm Đồng đối với hắn qua lời nói, chỉ sâu sắc cảm nhận được sự coi trọng của hắn đối với Tịch Diêm. Tâm tình khó giải thích mà sa sút, càng không nhịn được hỏi "... Vậy còn ngươi, ngươi có chnas ghét ta?"

"Làm sao sẽ?" Thẩm Đồng nhất thời trợn mắt, quyết đoán bộc lộ "Ta rất yêu thích ngươi."

Yêu thích Thẩm Đồng nói đương nhiên là yêu thích giữa bằng hữu, Lôi Tiêu Sơn lại nhất thời đỏ hồng đôi tai nói "Đồng Đồng, ta cũng yêu thích ngươi."

Kì thực Lôi Tiêu Sơn biết yêu thích của Thẩm Đồng với yêu thích của mình không cùng một loại. Nhưng vẫn đê tiện nhân cơ hội thổ lộ, thậm chí âm thầm nắm chặt quyền lấy dũng khí nói "Cùng ta kết giao có được không?"

Nam nhân trong ngày thường không am hiểu thế nào là nói chuyện, không nói thì thôi, một khi nói chính là chuyện kinh người. Sâu sắc mà nhìn thiếu niên trước mắt, nói "Đồng Đồng, ta thực lòng yêu thích ngươi, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy ngươi thì ta có một loại cảm giác quen thuộc không thể diễn tả được. Muốn ở mọi thời khắc mà bồi bên cạnh ngươi, cho đến sau này cũng không muốn buông tay..."

"Ta..." Lời từ chối vốn phải ra khỏi miệng thì Thẩm Đồng đột nhiên im bặt.

Bởi vì lời thoại này của Lôi Tiêu Sơn cơ hồ giống y như đúc lời của Hàn Doanh và Nicolas!

Thẩm Đồng không khỏi ngẩn người, lại nghe Lôi Tiêu Sơn nói tiếp "Ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, toàn tâm toàn ý đối tốt với ngươi... Không cần ngươi đáp ứng ngay lập tức, chỉ hi vọng ngươi không suy nghĩ chút nào mà trực tiếp từ chối ta được hay không?"

Không biết rằng, Thẩm Đồng căn bản không kịp đáp ứng cũng không kịp từ chối. Tâm lí khó có thể giải thích mà nảy ra một nghi vấn kì lạ.

Có thể hay không Tịch Diêm không phải là Hàn Doanh tái thế?

Bởi Tịch Diêm hoàn toàn là kiểu người hướng nội, thường thường hết một ngày cũng không nói một câu. Càng ở chung lâu, Thẩm Đồng càng cảm thấy tính cách hắn và Hàn Doanh có khác biệt rất lớn. Mà đời là như vậy, hết thảy các ý nghĩ, không cần biết hợp lí hay không, một khi này mầm là sẽ phóng đại. Trong nhất thời Thẩm Đồng liền rơi vào một vòng luẩn quẩn, quên luôn cả việc nấu ăn.

Nhưng thật ra Thẩm Đồng là một người có chút mắt toét. Hàn Doanh bỏ ra thời gian cả đời để có thể thành công đi vào lòng hắn, hắn đối với Hàn Doanh cũng là nghêm túc. Bởi vậy ở trong cái thế giới kia, Nicolas đối với hắn rất tốt cũng không nghĩ tới chấp nhận. Mãi đến khi xác nhận đối phương là Hàn Doanh mới thả lỏng ra.

Đồng dạng, hắn cũng nhận định Tịch Diêm là Hàn Doanh tái thế mới dẫn hắn về nhà. Những thân thiết, lo lắng cùng chăm sóc đều xuất phát từ điểm này. Nếu như Tịch Diêm cùng Hàn Doanh không có quan hệ, hắn cũng không xuất ra quan tâm dư thừa mà vô duyên vô cớ đi đối tốt với một người xa lạ.

Thẩm Đồng nhìn bề ngoài ôn hòa, kì thực lại thuộc về tính cách vô tình. Đây cũng là nghên nhân chủ yếu nhất để hệ thống chọn trúng hắn. Không chỉ có thiên phú tuyệt hảo, phi thường thích hợp tu đạo, hoàn toàn thích hợp một đường tàn nhẫn tu luyện. Nói cách khác, Thẩm Đồng không giống "kẻ ba phải" mà Tịch Diêm đánh giá, không chỉ như vậy, tại phương diện tình cảm so với người bình thường càng thiếu vắng hơn. Cho nên thời điểm tuyệt tính hoàn toàn quyết đoán, một khi quyết định buông tay, cho dug đối phương sử dụng hết thủ đoạn cũng không thể có khả năng cứu vãn.

May mà lúc này Sông Cầu tiến vào, thanh âm ồn ào vang dội đánh gãy tâm tư Thẩm Đồng "Lão đại, ta mạng đến một bình rượu có từ trước đại kiếp đến này!"

Vừa nói vừa đi đến nhà bếp, nuinf thấy Thẩm Đồng liền lộ ra một nụ cười lớn, cũng theo bản năng mà nghĩ tới mĩ thực, tham lam mà khịt khịt mũi. Sau đó kinh dị mà nhướn máy "Ô, tại sao lại có mùi khét?"

Ở tại nửa phút Thẩm Đồng lâm vào suy tư, cháy nồi.

"Đồng Đồng" Lôi Tiêu Sơn cũng không để ý nồi, cũng không quản Sông Cầu, chỉ tiếp tục kiên nhẫn nhìn Thẩm Đồng "Ngươi đang nghiêm túc cân nhắc có đúng hay không?"

"Trước làm cơm đã" Thẩm Đồng quấy đầu qua một bên tránh khỏi tầm mắt Lôi tiểu Sơn, thái độ này tương đương với uyển chuyển từ chối. Thần sắc thiếu niên rất lạnh nhạt, độ cong đôi mắt lại dị thường ưu mĩ, hai má trắng mịn hơi hồng lên, bờ môi thì tại thời điểm suy nghĩ vấn đề mà bị cắn đỏ bừng một mảnh. Đẹp đến nỗi làm Lôi Tiêu Sơn coi như bị cự tuyệt cũng không dời nổi mắt.

Những vị khách khác cũng lục đục mà tới, ngoại trừ hai chiến hữu thân mật nhất của Lôi Tiêu Sơn, Tùy Trình cùng Lưu Ty, còn có Hứa Sinh Khương không mời mà tới.

Bản thân Tùy Trình là phó hiệu trưởng của trường, Thẩm Đồng đã gặp qua hắn lúc Tịch Diêm nhập học, trách nhiệm của Lưu Ty có chút giống với thu kí, thành thật đi theo Lôi Tiêu Sơn làm thuộc hạ phụ trách việc thu thập lớn nhỏ trong thành cùng tính toán. Thẩm Đồng cũng gặp qua vài lần, ở chung rất tốt.

Duy nhất không tốt chính là Hứa Sinh Khương.

Hứa Sinh Khương, người phụ trách báo danh ở thời điểm Thẩm Đồng báo danh gia nhập đội đi săn, tận lực mà làm khó dễ hắn. Thẩm Đồng đã sớm lười cùng hắn so đo, hắn lại đổi khách thành chủ, chỉ vào Thẩm Đồng "Tại sao hắn cũng tới?"

Lúc này Lôi Tiêu Sơn trầm mặt xuống, không chút lưu tình nói "Cau này cần phải hỏi ngươi mới đúng. Ta nhớ ta không có mời ngươi, ngươi tới làm gì?"

Hứa Sinh Khương sắc mặt trở nên khó coi, ngữ khí lại không sợ chết "Baba ta bảo ta tới." Cha của Hứa Sinh Khương là một thủ lĩnh khác trong thành, địa vị so với Lôi Tiêu Sơn còn cao hơn, hắn lập tức lại nói "Sinh nhật trước đây đều là ta cùng ngươi trải qua, ngươi cũng đã đáp ứng chăm sóc ta thật tốt. Nhưng từ khi hắn xuất hiện, ngay cả một cái liếc mắt ngươi cũng không thèm nhìn ta. Ngươi..."

"Được rồi!"

Lời nói vặn vẹo như vậy ngay lập tức bị Lôi Tiêu Sơn đánh gãy. Sau phẫn nỗ chính là xem xem phản ứng của Thẩm Đồng, chỉ sợ làm thiếu niên không vui.

Lại chỉ thấy Thẩm Đồng đang thái rau, giống như căn bản không hề nghe, một chút phản ứng đều không có. Cũng khiến Lôi Tiêu Sơn thả xuống lo lắng, cũng khó giải thích mà sinh ra một chút lạc lõng. Cái loại cảm giác lo được lo mất khiến hắn khó chịu không thể tả.

Sau khi Hứa Sinh Khương rời đi, Lôi Tiêu Sơn không nhịn được nhìn sườn mặt Thẩm Đồng mà phát ngốc. Thiếu niên thân hình đơn bạc, khung xương tỉ lệ cân đối, áo sơ mi trắng mặc trên người càng thêm tinh xảo. Đặc biệt là vòng eo tinh tế động lòng người, theo động tác thái rau mà uốn lượn chập chờn [=_=|||] làm Lôi Tiêu Sơm không nhịn được muốn duỗi cánh tay ra mà xem thử nó co bao nhiêu nhỏ nhắn, mềm mại.

Giống như người mất hồn mà đi lên phía trước, mãi đến khi bị câu hỏi của thiếu niên chặn lại "Có làm thịt xiên nướng hay không?"

"A?" Lôi Tiếng Sơn lấy lại tinh thần, vội đáp " Có."

Bởi vì toàn bộ khách nhân đã đến đông đủ, làm đồ ăn cũng không còn kịp, Thẩm Đồng liền lựa chọn thịt nướng. Vừa nào nhiệt lại có không khí, lại làm thêm một nồi canh nấm giải nhiệt thì coi như là đầy đủ.

Quá trình nướng rất đơn giản, đem tất cả các loại nguyên liệu nấu ăn cắt thành khối, xong dùng một cái que xâu qua rồi đem nướng là được. Mà lúc xâu cũng phải chú ý phối hợp, giống như thịt gà có thể xâu cùng nấm hương, thịt dê lại chỉ có một mình, nhưng lại đòi hỏi nhất định phải loại bỏ mùi tanh của nó.

Có Lôi Tiêu Sơn hỗ trợ, đảo mắt liền làm xong mấy chục xâu thịt gà nấm hương, Thẩm Đồng đem chúng nó đặt trên giá sắt, rắc thêm chút bột ớt cùng muối, còn dùng bàn chải quết thêm một lượt dầu.

Như vậy làm cho đồ nướng không bị cháy, hơn nữa không cần chiên mà có thể tạo ra hương vị tương tự, phần da mang tới cảm giác giòn tan. Ngoài ra Thẩm Đồng còn có vũ khí bí mật, lúc trước ở trong rừng tìm được cây đậu cùng quả nước tương.

Thịt dê, khoai tây cùng cải bắp rất nhanh liền nướng xong, cuối cùng chính là rưới thêm bột đậu cùng nước tương lên. Để xác định thịt đã chín, Thẩm Đồng để Lôi Tiêu Sơn trước tiên nếm thử xâu nấm hương ở ngoài.

Một miếng cắn, mùi thơm đặc biệt của nấm hương ở bên trong, mặn giòn còn mang theo vị thịt gà, đặc biệt hơn nữa là mùi hương của nước tương quả, dư vị vô cùng tốt. Sông Cầu đã chạy tới chạy lui ở nhà bếp mấy vòng, bị dụ dỗ kém mỗi không chảy nước miếng, rót rượu nâng cốc, chỉ chờ bắt đầu ăn.

Cơm nước cuối cùng cũng coi như chuẩn bị xong, mọi người cũng đã ngồi xuống. Thẩm Đồng lúc này mới phát hiện không thấy Tịch Diêm đâu, liền đặt bát xuống đi tìm người.

"Hắn nói quay lại trường học tiếp tục huấn luyện" Đại thẩm phụ trách quét tước trong nhà Lôi Tiêu Sơn cùng Thẩm Đồng nói "Thời điểm rời đi cũng nhờ ta nói với ngài một tiếng."

Mà ở tại nhà ăn, mọi người dưới sự đề nghị của Sông Cầu chuẩn bị nâng chén, cùng nhau hướng Lôi Tiêu Sơn chúc mừng sinh nhật. Thẩm Đồng chỉ có thể quay lại bàn cơm, cũng nâng cốc rượu lên. Lôi Tiêu Sơn ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, sau đó nhìn Thẩm Đồng khẽ cúi đầu, cái miệng nhỏ rất nghiêm túc nhấp một ngụm rượu nhỏ. Hai gò má trắng nõn vì tác dụng của rượu mà hơi ửng đỏ, giống như một trái đào, toát ra hương vị thấm đậm lòng người.

Trong lòng khó giải thích mà càng ngày càng cảm thấy yêu thích hắn, thậm chí bất chi bất giác mà nhớ tới câu thơ cổ 'cử án tề mi' (Câu thành ngữ có ý chỉ người vợ thương yêu chồng hoặc vợ chồng cùng tôn trọng và thương yêu lẫn nhau).

Chỉ cảm thấy nếu có thể cùng thiếu niên ngồi thật lâu trên bàn ăn như vậy, sớm chiều ở chung, kiếp này của Lôi Tiêu Sơn hắn không còn gì để nuối tiếc nữa.

Đáng tiếc Thẩm Đồng không thể đem bữa cơm này ăn đến cùng. Dù sao Tịch Diêm tuổi còn nhỏ, vừa bắt đầu Thẩm Đồng còn có thể nghe Sông Cầu cùng Tùy Trình khuyên bảo mà thoáng an tâm, nhưng khi bóng đêm ngày càng sâu, cũng không nhịn được mà đứng dậy hướng Lôi Tiêu Sơn cáo từ.

"Đồng Đồng, chờ một chút" Lôi Tiêu Sơn cũng đứng dậy, nắm thật chặt tay hắn "Ta cùng ngươi đi tìm."

"Không cần" Thẩm Đồng tránh thoát Lôi Tiêu Sơn, có chút áy náy hướng hắn cười cười "Ta rời đi giữa chừng, rất xin lỗi, trường học cũng không xa. Ngươi mau trở về tiếp tục bồi họ ăn cơm đi."

Nhìn hắn rũ lông mi cười nhạt, Lôi Tiêu Sơn không tự chủ được cổ họng căng thẳng. Rõ ràng lời nên nói đều nói, muốn nắm tay cũng nắm chặt, tâm lí càng cực kì khát vọng tới gần. Lôi Tiêu Sơn cũng không dám tùy tiện chạm tới hay nói nhiều một câu, chỉ giúp đối phương phủ thêm áo khoác, sau đó lúng ta lúng túng gật đầu "Tốt... Chú ý an toàn."

Thẩm Đồng một đường chạy tới trường học, lại nghe bảo vệ nói sân huấn luyện không hề có người. Liền đi tìm xung quanh phạm vi trường học, như trước không thu hoạch được gì, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn về nhà trước.

Bọn họ vẫn ở phòng nhỏ tạm thời Thẩm Đồng được phân phát lúc mới vào thành, chỉ có điều gian nhà đã được Thẩm Đồng mua lại. Phụ cận không có hàng xóm, cũng không có đèn. Mà đêm nay trời âm u, ánh trăng rất yếu ớt, Thẩm Đồng gần như là sờ soạng bước đi. Lại vì mải suy nghĩ mà không chú ý dưới chân, thời điểm vội về nhà, không biết đá phải thứ gì, suýt chút nữa ngã sấp mặt.

May mà nhanh chóng có một đôi tay vững vàng đỡ được. Bất quá một bước kia có chút nặng, cùng lúc nghe được một tiếng rên.

Thanh âm quen thuộc khiến Thẩm Đồng hơi dừng lại một chút, đứng vững lại thân mình "Tiểu Diêm?"

"Ngươi đã về" Thanh âm của đối phương rất trầm thấp, hoàn toàn không giống một tiểu hài tử thành niên.

Mùa đông đã bắt đầu, nhiệt độ ban đêm ngày càng thấp, mà Tịch Diêm chỉ mặc đúng một bộ áo đơn, đôi môi lạnh đến hơi trắng bệch. Thẩm Đồng nhất thời vừa gấp vừa lo "Lúc trước ngươi đã chạy đi đâu? Làm sao hơn nửa đêm lại ngồi xổm ở ngoài cửa?"

Vừa nói vừa muốn vươn tay kéo hắn, Tịch Diêm không hề nhúc nhích, vẫn như cũ ngồi trên thềm bậc thang lạnh lẽo, trầm giọng nói "Đêm nay rất vui đi."

"Bên ngoài lạnh, nhanh vào phòng" Thẩm Đồng hoàn toàn không muốn trả lời vấn đề kì quái của hắn, chỉ lo quay người mở cửa, cũng vừa hỏi lái đi "Ngươi ăn cơm chưa? Ta đi đem đồ ăn hâm lại giúp ngươi, sau đó..."

Vào lúc này lại bị bàn tay lạnh lẽo của Tịch Diêm nắm chặt.

Thẩm Đồng lúc này mới phát hiện tay Tịch Diêm phi thường mạnh mẽ, đủ để trói hắn lại chặt chẽ không thể tránh thoát. Có lẽ chỉ có loại nam nhân trời sinh có tính công kích, từ lúc sinh ra đã mang theo, cùng tuổi tác lớn nhỏ không quan hệ. Đúng lúc này Thẩm Đồng lại cảm giác được ẩn sâu trong động tác của Tịch Diêm mang theo tính công kích rõ rệt, trong lồng ngực có thứ gì đó khó nói mà phun trào đến, Thẩm Đồng theo bản năng nhăn lại lông mày "Tiểu Diêm, buông tay!"

Đối phương càng nắm càng chặt, tại thời khắc Thẩm Đồng định dùng lực tránh thoát, liền đem cái tay khác của nắm cũng cầm lấy. Mà cái tay kia của Thẩm Đồng còn cầm gói đồ ăn chuẩn bị riêng cho Tịch Diêm, rơi xuống phát ra tiếng vang trầm thấp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương