Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới
-
Chương 112
Dù sao đối với Thẩm Đồng hiện tại, cho dù vị trí thấp cũng có thể thành cao, lập tức bị ngã có chút đau, cũng vì mất trọng lượng mà thấy có chút chóng mặt.
May mà mông hướng xuống chứ không phải mặt, nếu không thì càng thảm hơn. Không nhịn được một bên vươn cánh tay bé xíu che cái mông ngã đau, một bên ngẩng đầu lên.
Sau đó là đối diện với ánh mắt thẳng tắp nhìn qua của Cố Thiên Qua.
Trong nháy mắt bốn mắt chạm nhau với nhóc tí hon, Cố Thiên Qua chỉ cảm thấy đáy lòng chấn động mạnh một cái, giống như quên luôn cả hô hấp. Từ trong điện thoại đi ra, Thẩm Đồng không còn bộ dáng Q nữa rồi, mà là tướng mạo nguyên bản của cậu, chẳng qua là bị thu nhỏ lại mấy lần. Tuy thoạt nhìn càng thêm tinh xảo, xinh đẹp hơn so với Q, nhưng dù sao gương mặt cũng có chút khác biệt, Cố Thiên Qua lại chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra cậu. (Q là gì tôi k biết T-T)
Gương mặt anh tuấn của học bá đại nhân xen lẫn giữa thiếu niên và đàn ông, mỗi đường cong đều căng chặt, nhìn qua vừa lạnh lẽo vừa không thân cận, chỉ có hắn mới biết bản thân đang khẩn trương và mừng như điên.
Lúc trước hắn còn đang tìm hiểu xem làm sao để khiến cho nhóc con kia xuất hiện lại trong điện thoại, thậm chí còn điên cuồng tưởng tượng có lẽ chỉ khi mình chết đi thì mới phá vỡ được bức tường kia mà gặp đối phương. Vậy mà lúc này, tên nhóc lại xuất hiện trước mặt hắn, rơi vào trong lòng bàn tay của hắn. Đối với Cố Thiên Qua, toàn bộ quá trình đều giống như lần đầu kia bọn họ gặp nhau trong máy tính, nhóc tí hon kia cũng rơi từ trong hộp quà xuống dưới màn hình như vậy, giống như là ngã đau mà vươn tay che mông lại, đôi mắt tủi thân giống như muốn khóc.
Thật ra thì đôi mắt của Thầm Đồng vì quá trong sạch và sáng, vậy nên nhìn thế nào cũng giống như ngập nước. Mà Cố Thiên Qua đã kích động tới không thể kiềm chế được, đôi mắt vốn lạnh như băng tràn đầu ôn nhu và thâm tình, trái tim khô cạn giống như lại được rót một dòng nước ấm, nhẹ nhàng lên tiếng: "... Đồng Đồng?"
Hắn đã sớm qua thời kỳ vỡ giọng, tiếng nói tràn đầy từ tính, gần như phải đè nén, khiến cho ngữ điệu của mình không hiểu sao lại cẩn thận và run rẩy như vậy.
Thẩm Đồng không biết Cố Thiên Qua khẩn trương, lại bị ánh mắt chăm chú của đối phương cố định lên người mà có chút rụt rè, theo bản năng mở miệng: "Em..."
Vừa nói được một chữ, tầm mắt đột nhiên biến thành màu đen, đôi mắt không biết bị thứ gì che lại.
Hoá ra là dù hoa cậu mang theo rơi lên đầu.
Vì trọng lượng nhẹ hơn cậu nên tốc độ rơi xuống cũng chậm hơn, lại đúng lúc này rơi xuống trên mặt cậu.
Lập tức thần kỳ mà che sạch gương mặt bánh bao của cậu.
Nhóc tí hơn đương nhiên không kịp phản ứng, lát sau mới giơ tay muốn kéo hoa xuống. Nhưng hoa cùng với người đều bị nước mưa dính ướt, cánh hoa dính nước mà dính chặt vào da, động tác kéo lung tung của cậu, khiến cho nó không thể lấy xuống được.
Đều nói tú ân tú ái gì đó, dán mặt, dán luôn vẻ mặt xuân của mi, dán mặt mi ha ha ha. (Đừng thắc mắc gì cả, khúc này tui cũng đíu hiểu, chắc nội tâm bông hoa =.=)
Mặt Thẩm Đồng bị một đoá hoa nhỏ dán chặt, cảm giác thật sự muốn giết người, hết lần này tới lần khác, càng vội vàng thì càng không lấy ra được.
Vẫn là Cố Thiên Qua kịp phản ứng lại, duỗi tay nắm lấy cánh hoa, giúp cậu lấy nó ra. Tuy động tác của Cố Thiên Qua rất nhẹ, cánh qua cũng rất mền, nhưng vẫn khiến gương mặt của nhóc tí hon lưu lại hai vết đỏ nhạt.
Thẩm Đồng cũng không cảm thấy đau chút nào, chỉ có chút ngứa. Nhưng Cố Thiên Qua lại không nhịn được đau lòng, lại không dám đưa tay chạm vào, chỉ cảm thấy da nhóc con quả thật như trẻ mới sinh, thậm chí còn non mịn hơn cả trẻ sơ sinh, hoàn toàn là chứng minh cho câu thành ngữ gió thổi là bay, khiến hắn sợ sẽ chạm hỏng mất chỗ nào đó.
Cố Thiên Qua đang nâng Thẩm Đồng trong lòng bàn tay, càng cảm thấy như mình giống như đang nâng cả thế giới, rõ ràng trọng lượng rất nhẹ, nhưng lại như bị nâng lên gấp ngàn lần rồi. Lần này sử dụng giọng điệu khẳng định, mang theo nụ cười yếu ớt, khẽ gọi: "Đồng Đồng."
Tay học bá đại nhân vừa to vừa ấm, Thẩm Đồng vững vàng ngồi trong lòng bàn tay của hắn, nhẹ nhàng chớp mắt, bộ dáng thoạt nhìn rất ngoan. Cố Thiên Qua lại nói: "Vừa rồi bị ngã đau sao?"
"Không đau lắm," Nhóc tí hon lại đưa tay xoa mông "... Ừm, có chút chút."
Tiếng nói nhỏ giòn tan, vừa mềm vừa manh, nghe còn muốn đáng yêu hơn cả trong điện thoại di động, khiến cho trong lòng Cố Thiên Qua như có vuốt mèo cào qua, không nhịn được nhìn thoáng qua cái mông nhỏ của nhóc con kia, cố gắng đè nén xúc động muốn sờ.
Ngay cả có 'dù che mưa' nhãn hiệu hoa nhỏ, trên người Thẩm Đồng vẫn bị dính ướt hơn phân nữa, thậm chí còn có nước nhỏ xuống theo mái tóc. Cố Thiên Qua dùng bàn tay trống cầm lấy một tờ khăn giấy mềm, gấp thành hình vuông đặt lên trên bàn, đồng thời cũng đặt nhóc tí hon trong tay lên bàn.
Ngay sau đó Thẩm Đồng dọc theo tay Cố Thiên Qua nhảy lên khăn giấy, lau nước trên người.Chỉ thấy nhóc tí hon đầu tiên là nằm sấp lên giấc, sau đó lại lật người lại, cuối cùng còn lăn hai vòng, cho tới khi nước trên ngươi gần như bị khăn giấy thấm hết mới hài lòng dừng lại.
Học bá đại nhân bị manh tới không nhịn được cong lên khoé môi.
Bên ngoài mưa rơi xuống ào ào, trong lòng Cố Thiên Qua lại biến thành trời quang mây tạnh, vẻ mặt giống như được tắm dưới ánh mặt trời. Hắn kích động còn chưa hồi phục lại, cũng còn rất nhiều nghi vẫn muốn hiểu, nhưng hiện tại chưa phải lúc để hỏi. Huống hồ đối phương có thể thật sự xuất hiện ở trước mặt mình thì quan trọng hơn hết thảy.Vì vẫn đi chân trần, nên bàn chân trắng nõn của nhóc con kia bám không ít bùn đất. Cuối cùng Cố Thiên Qua vẫn không nhịn được vươn tay, giúp cậu lau sạch chân.
Động tác nhẹ nhàng như đang đối đãi với búp bê sứ, thậm chí còn không dám thở mạnh, giống như sợ bất cẩn sẽ làm cậu tan chảy mất. Trong mắt Cố Thiên Qua quả thật như ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ ngã. Chỉ là, cặp chân kia quả thật trong suốt như tuyết, xúc cảm trên da thịt nhẵn nhụi mềm mại, lòng bàn chân cũng vô cùng mềm mại.
Đều nói tuy chim sẻ nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, bàn chân của nhóc con kia tuy nhỏ nhưng ngón chân và móng chân giống cũng chi tiết, tinh xảo. Đầu ngón chân nhỏ nhắn giống như con thỏ nhỏ, vừa bị chạm phải liền giật thót, khẽ rụt lại, đặc biệt chọc người thương yêu. Móng chân nho nhỏ thoạt nhìn rất dáng yêu, sáng bóng oánh nhuận như từng hạt ngọc nhỏ, màu trắng hồng nhàn nhạt, giống như cánh hoa anh đào.
Thẩm Đồng nhìn góc mặt nghiêng chăm chú cúi đầu lau chân cho cậu, độ thiện cảm có hơi tăng lên một chút, sau đó nhỏ giọng nói với Cố Thiên Qua: "Em đói bụng."
Nhưng lúc này bọn họ vẫn đang trong giờ học trên lớp, Cố Thiên Qua không khỏi nhăn mày lại, lo lắng hỏi: "Rất đói sao? Sau còn có một tiết sinh học nữa thì mới tan học được, kiên trì một lát được không?"
Dựa vào tu vi Thẩm Đồng, không ăn gì cũng không sao, cho dù đói nữa cũng có thể nhịn được, thế là sờ sờ bụng nhỏ, ngoan ngoãn gật đầu "Được."
Nhưng Cố Thiên Qua lại sinh ra không ít áy náy, lại sợ nhóc con kia bị tủi thân, lấy từ trong hộc bàn ra một cái hộp sắt nhỏ, hỏi: "Đồng Đồng ăn cái này không?"
Thẩm Đồng nâng mắt nhìn qua, mới phát hiện đó là một hộp kẹo, bên trên có in một đôi bò sữa hoạt hình cùng với mấy chữ cái tiếng anh, vừa nhìn đã biết là kẹo nhập khẩu cao cấp.
Chuông tan học đã vang lên, Cố Thiên Qua lấy hộp kẹo ra cũng không có gì quá đáng, mà bạn học xung quanh từ giữa trưa đã bắt đầu cảm nhận được áp suất thấp đè nặng từ trên người Cố Thiên Qua. Cho dù tan học cũng không có ai dám lại gần hắn, cho dù là Ngụy Sở Sở cũng không dám chọc vào hắn lúc tâm tình hắn không tốt.
Bởi vì toàn bộ học sinh cùng năm đã từng nhìn thấy bộ dáng nổi giận đánh người của Cố Thiên Qua. Đó là trong một trận bóng rổ của trường học, người trong lớp liên tiếp bị đối thủ chơi xấu phạm quy tác động tới bị thương, Cố Thiên Qua trực tiếp ném bóng, một đấm đánh thẳng người kia.
Người kia lập tức chảy máu, ngay sau đó khiến cho một trận chiến 1vs4 nổ ra. Tuy Cố Thiên Qua cũng chảy máu, nhưng vết thương của bốn người bên kia cộng lại còn ghê hơn hắn. Một người trong đó còn là con trai của cục trưởng, kết quả vẫn là nhờ trợ lý đặc biệt của Cố ba ba chạy tới giải quyết. Cha Cố là nhà khoa học ưu tú nhất trong lĩnh vực năng lượng biến đổi nhiệt, liên tiếp nhận được hai lần bằng khen quốc gia. Mà một cục trưởng lâm với nhà khoa học cấp bậc quốc bảo, bên nào nặng bên nào nhẹ không cần nói cũng biết.
Cố Thiên Qua có thói quen luôn mang theo kẹo bên mình, lúc giải bài gặp phải nan đề hoặc lúc nghe giảng nhàm chán thì ăn một viên. Thèm ngọt là một trong những sở thích hắn không thể cho người khác biết, ai mà ngờ được hắn lại có sở thích đáng yêu như vậy chứ.
Nhưng Cố Thiên Qua từ trước đến giờ cường thế lại lăng lệ, chòn là một trong những nam tử hán theo chủ nghĩa kiên cường rắn rỏi, loại yêu thích này so với tính cách của hắn thì vô cùng mâu thuận. Ngay cả hắn cũng từng cảm thấy rất phiền muộn với chuyện này, thậm chí còn từng ẩn danh lên mạng hỏi ý kiến.
Dĩ nhiên, khẩu vị của học bá đại nhân rất tốt. thèm ngọt cũng chỉ ăn đúng một nhãn hiệu kẹo này, lại càng không khiến ai chú ý tới. Từ nhỏ tới lớn sở thích đáng yêu ít đến đáng thương, đếm tới đếm lui cũng chỉ có mấy nhân vật anime Tony, Chopper, Kuroko No. 2 và Sadaharu, còn có con hổ bông được bà ngoại tự làm cho hắn. Vì dị ứng lông mèo mà không thể nuôi mèo, cùng với một dãy figure phiên bản limited trên giá sách.
May mà phản hồi trên mang đa phần là tích cực. Còn nói kẹo cùng với những thứ dáng yêu không phải độc quyền của con gái, còn nói con trai thích những thứ đáng yêu chứng tỏ hắn sống tình cảm còn có tính trẻ con. Còn nói con trai thích ăn kẹo thì sẽ yêu gia đình, hiểu cách chắm sóc bạn đời, nhưng lại có ham muốn độc chiếm mạnh, chỉ một chuyện nhỏ cũng có thể tức giận, nhưng mà tới nhanh đi cũng nhanh, sẽ không quanh quẩn trong lòng.
Nghĩ tới hai chữ bạn đời, Cố Thiên Qua không nhịn được nhìn tới nhóc tí hon đang giẫm lên cục tẩy nhìn vào bên trong hộp sắt. Những viên kẹo đủ màu sắc phản chiếu trong ánh mắt sáng ngời của nhóc tí ton, khiến đôi mắt hắc bạch phân mình cũng nhiễm màu.
Hiện tại Cố Thiên Qua càng xác định rõ tình cảm của hắn đối với nhóc con kia. Mà lòng người thì không bao giờ biết đủ, càng thích thì càng muốn nhiều. Hắn đã bắt đầu tưởng tượng một ngày nào đó nhóc con kia cũng sẽ dùng ánh mắt nhu tình nhìn lại hắn, có thể tràn đầy quyến luyến gọi tên của hắn, âm thanh mềm mại nói với hắn là em cũng thích anh.
Thậm chí hắn còn tham lam nghĩ tới dáng vẻ một ngày nào đó nhóc con kia sẽ biến thành một người bình thường. Tuy biết rõ đối phương có thể đi từ không gian giả tưởng ra ngoài đời đã là kỳ tích khó cầu, nhưng vẫn không nhịn được có chút mong chờ với việc này. Nhóc con kia biến thành người bình thường chắc chắn cũng sẽ đáng yêu xinh đẹp như lúc này, còn có thể cùng hắn tay trong tay sóng vai đi trong sâu trường, có thể cùng hắn ngọt ngào hôn sâu, có thể cùng ôm nhau ngủ...
"Em muốn cái kia."
Tiếng nói mềm nhẹ cắt đứt tưởng tượng của Cố Thiên Qua, chỉ thấy nhóc tí hon nghiêng đầu tập trung chọn một hồi, cuối cũng chỉ ngón tay nhỏ về phía viên kẹo màu đỏ vị dưa hấu.
Cố Thiên Qua nhìn bộ dáng chỉ viên này nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc nhìn về phía viên màu cảm bên kia, không khỏi có chút bật cười cầm hai viên kẹo đặt xuống trước mặt cậu.
Nhóc tí hon lập tức hài lòng híp mắt. Chỉ tiếc là viên kẹo chỉ có đường kính khoảng 2-3cm đối với cậu có chút lớn, cậu không có cách nào ôm hết vào người. Cuối cùng cậu lựa chọn ôm viên màu đỏ kia trước, từ tỉ lệ nhìn vào thì không khác gì một người đang ôm quả dưa hấu. Sau đó xé bỏ một góc trên lớp vỏ bọc ngoài viên kẹo, vương đầu lưỡi tập trung liếm.
Vị ngọt ngào đậm hương trái cây tràn ngập giữa răng và môi khiến cậu theo bản năng lộ ra một nụ cười còn ngọt hơn đường.
Chỉ là một cử chỉ lơ đãng bình thường của Thẩm Đồng, lại không biết rằng nụ cười rơi vào trong mắt học bá đại nhân mê người nhường nào. Thậm chí còn bị nụ cười này kích thích tới nóng đầu, vậy mà lại to gan lớn mật vươn tay về phía trán của cậu.
Nhẹ nhàng sờ sờ, chỉ cảm thấy ngay cả đầu tóc cũng mềm như vậy, càng sờ thì càng muốn sờ.Thế là nhân lúc nhóc con kia đang tập trung ăn kẹo, ngón tay len lén chạm vào bả vai, lại chạm vào đuôi tóc, sờ hết chỗ này lại qua chỗ nọ.
Quả nhiên cả người đều mềm! Sao lại mềm thế chứ!
Cố Thiên Qua quả thật yêu thích không rời, thậm chí lỗ tai còn có dấu hiệu đỏ lên, ngay cả giáo viên sinh học cầm bài thi đi vào mà cũng không biết.
Tiết này là kiểm tra, vừa nghe hai chữ kiểm tra là cả lớp lập tức ai oán ngập trời, học bá đại nhân thì lại cảm thấy vô cùng hài lòng. Vì kiểm tra thì có thể nộp bài sớm, vậy thì hắn có thể tan học sớm, dẫn nhóc con của hắn đi ăn cơm rồi.
Đề thì được truyền lần lượt từ trên xuống dưới, Thẩm Đồng ngồi trên hộp bút, ở sau một chồng sách được che rất kín, không ai thấy.
Học bá đại nhân từ sau khi nhận đề thì nhìn lướt từ đầu tới cuối một lượt. Tổng cộng có bốn mươi câu trắc nghiệm và bốn câu tự luận, trừ câu tự luận thứ hai từ dưới lên ra thì những câu còn lại đều là câu hỏi bình thường và câu hỏi nền tảng, không khó chút nào. Thế là chỉ 10 phút ngắn ngủi đã làm xong phần trắc nghiệm, lại dùng thêm 10 phút để làm xong ba đề tự luận, cuối cùng mới nghiên cứu đề thứ hai từ dưới lên.
Trong đề vẽ một sơ đồ các kiểu phản xạ của cơ thể con người được đánh số thứ tự khác nhau, yêu cầu phân tích dây thần kinh nhận được sự kích thích sinh ra hưng phấn, nguyên lý điện tích trong và ngoài màng tế bào, dựa vào những điều kiện đã có tính ra giá trị tĩnh điện.
Thẩm Đồng cũng liếc nhìn bài thì một cái, làm một thú cưng màn hình tích hợp bách khoa toàn thư có thể giải đáp mọi bài tập hoa học bên trong, sau khi cậu đọc xong đề, trong đầu tự nhiên hiện ra một phương thức tính toán, giống như đại não được cấy vào một cỗ máy tìm kiếm vậy, nháy mắt đã cho ra kết quả.
Ngay cả bản thân cũng có chút giật mình, theo bản năng đọc ra kết quả: "Tĩnh điện chủ yếu thông qua cân bằng vị điện K+ quyết định, dùng phương trình có thể trực tiếp tính ra được giá trị ion tại bất kỳ trạng thái nồng độ, công thức là E=61log(Co/Ci)..."
"Đinh," Vừa mới đọc xong, lập tức âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại đột ngột vang lên: "Chúc mừng ký chủ đã thành công tự khám phá ra kỹ năng cơ sở 2 "Tâm linh cảm ứng". Kỹ năng có thể giúp thứ cưng màn hình dùng sóng điện não trao đổi cùng chủ nhân, đồng thời có thể cảm nhận được dao động tâm trạng của chủ nhân vào thời điểm quan trọng, vị trí, chỉ sổ sức khỏe, cùng với sự an toàn tính mạng."
Lúc này Thẩm Đồng mới phát hiện nhưng phương thức tính toán mình mới vừa đọc ra kia cũng không phải dùng miệng, mà là nói trong lòng. Nhưng Cố Thiên Qua lại nghe không sót chữ nạo, cũng không chút keo kiệt động viên cậu bằng cách nói trong lòng: "Ừ, Đồng Đồng giỏi quá."
Một khắc tiếng nói kia xuất hiện trong đầu, Cố Thiên Qua cũng không tránh được luống cuống nửa giây, nhưng sau khi hắn nghe ra là tiếng của Thẩm Đồng thì lập tức bình tĩnh lại, ngược lại còn sinh ra mấy phần kiêu ngạo đối với năng lực của nhóc con.
Thật ra thì học bá đại nhân cũng đã nghĩ tới công thức này rồi, nhưng nó đã vượt qua phạm vi rồi. Mục đích ban đầu của người ra đề là sử dụng những công thức có sẵn trong sách để giải, quá trình tính toán sẽ rất cồng kềnh và không chính xác với nhanh bằng những gì Thẩm Đồng vừa nói.
Chẳng qua hắn vừa nhấc mắt đã thấy nhóc con kia vừa ôm viên kẹo, vừa dùng vẻ mặt nghiêm túc đọc công thức, trên gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn còn dính nước đường đỏ, trên cả tay nhỏ cũng dính đầy, quả thật là đáng yêu muốn chết.
Cố Thiên Qua giúp đối phương cầm viên đường cậu ăn cả ngày không xong lên, không chê chút nào bỏ vào miệng mình, cũng tính toán đề bài rất nhanh. Học bá đại nhân tổng cộng chỉ dùng nửa tiếng đã nộp bài, lại một lần nữa làm mới nhận thức của bạn học cả lớp, ngay sau đó lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi lớp học, trực tiếp bắt xe về nhà.
Mưa bên ngoài đã ngừng, Thẩm Đồng ở trong túi áo phải của Cố Thiên Qua, hai bàn tay nhỏ nắm dọc theo miệng túi, chỉ chừa cái đầu nhỏ nhìn ra bên ngoài.
Có lẽ là vì túi áo của Cố Thiên Qua quá ấm áp, hoặc là âm nhạc trong taxi quá du dương, hoặc là do hôm nay bị giày vò mệt mỏi. Nhóc con kia cứ giữ nguyên tư thế như vậy mà nằm chợp mắt.
Cố Thiên Qua chỉ thấy cái đầu nhỏ gật gù như con gà mổ thóc, không khỏi thả thậm hô hấp, nhìn cậu không chớp mắt, đáy mắt cũng nổi lên sự ấm áp ngày càng đậm.
Bất tri bất giác đã đến nơi.
Cửa xe vừa mở ra, Thẩm Đồng đã bị không khí lạnh lẽo phả vào mặt làm cho giật mình, ngay sau đó giật giật, dùng bàn tay nhỏ bé dụi mắt, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại. Cố gia vẫn không một bóng người như cũ, Cố Thiên Qua cũng đã sớm quen với cuộc sống không có bố mẹ ở đây, trực tiếp lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa, sau khi đi vào thì sải bước tới phòng ăn.
Bởi vì trong nhà sẽ có người giúp việc tới dọn dẹp cố định, còn có dì chuyên phụ trách nấu ăn, mỗi ngày đều làm xong đồ ăn trước khi Cố Thiên Qua tan học về, lần lượt đặt trong hộp giữ ấm. Vừa mở hộp ra thì mùi thơm nức mũi lập tức truyền tới, ngay sau đó Cố Thiên Qua hỏi Thẩm Đồng: "Đồng Đồng, em thích ăn gì?"
Nhóc tí hon theo mũi thơm mà giật giật cái mũi nhỏ, mở to đôi mắt tròn cố gắng nhìn về phía món ăn "Có gì vậy?"
"Có thịt kho, nghêu xào, khoai lang mật ong, canh đậu phụ..." Cố Thiên Qua cẩn thận đặt nhóc con kia lên bàn ăn, "Tay nghề của dì Lưu rất tốt, em muốn nếm thử từng món không?"
"Được." Nhóc tí hon lập tức gật đầu, sau đó đi tuần tra một vòng quanh bàn, cuối cùng dừng lại trước đĩa thịt kho tàu, bám lấy vành đĩa cố gắng với lấy miếng thịt.
Lại bị Cố Thiên Qua cản lại: "Đồng Đồng, đợi một chút, đi rửa tay trước đã."
Bàn tay cùng với mặt của nhóc con kia vẫn còn dính nước đường lúc trước ăn, Cố Thiên Qua cầm chiếc khăn lông mới mềm ẩm tới, chuẩn bị giúp cậu lau sạch. Nhưng đường là một loại có khả năng dính rất mạnh, da nhóc con kia vừa non vừa mềm, Cố Thiên Qua căn bản không thể dùng sức lau được, lau một hồi vẫn không sạch.
Thế là nói: "Dứt khoát đi tắm luôn nhé?"
Hiện tại đúng lúc lập đông, trong nhả lại mở điều hòa nên sẽ không thấy lạnh. Học bá đại nhân tìm một cái bát nhỏ tới, đổ nước ấm vào trong, còn cầm một hộp thuốc dẹp làm thành bậc thang cho cậu dùng.
"Có cần hỗ trợ không?"
"Không cần." Nhóc con từ chối dứt khoát, sau đó dẫm lên 'bậc thang' nắm lấy vành bát, vươn tay thử nước trong bát một chút, sau khi cảm thấy nhiệt độ thích hợp, nghiêm túc ra lệnh, "Anh xoay qua chỗ khác, không được nhìn."
Cố Thiên Qua thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương cũng thích muốn chết, chỉ có thể nhận lệnh, nhưng trong lòng lại ngứa, hận không thể mọc thêm con mắt phía sau lưng.
Thấy hắn quay lưng đàng hoàng rồi, Thẩm Đồng mới thu áo bào trắng trên người vào ba lô hệ thống, sau đó bò dọc theo vành bát tiến vào trong.
Nhưng vành bát quá trơn, không tìm được điểm dùng lục, cậu cố gắng hồi lâu cũng không thành công. Cố Thiên Qua mãi không nghe thấy tiếng nước thật sự không nhịn được liếc trộm ra sau một cái, ngay sau đó lật tức thấy được cái mông trắng nõn của nhóc con đang cong lên trên vành bát, hai cái chân bé xíu còn đang vung vẩy trong không trung, cố gắng chui vào trong bát.
Mà quan trong hơn là, cái mông đang cong lên kia, trần truồng!
Chỉ là nhìn mông nhỏ một chút, lại khiến cho máu mũi Cố Thiên Qua có xu hướng trào lên, thậm chí còn theo bản năng vuốt lỗ mũi. Sau đó cố gắng định thần, duỗi tay cẩn thân nâng chân nhóc con, giúp cậu đi lên.
Cuối cùng Thẩm Đồng dưới sự giúp đỡ của Cố Thiên Qua thành công tiến vào trong nước, lập tức vì nước ấm thoải mái mà thỏa mãn hừ hừ ra tiếng.
Sau đó mới nhớ tức giận, rào rào ngồi thẳng người, chỉ vào Cố Thiên Qua thở hồng hộc nói: "Không phải em bảo anh không được nhìn lén sao, ai cho anh quay lại?!"
Lại không biết tư thế chỉ tay hướng lên như vậy, đã để lộ ra hai điểm nhỏ béo mập trước ngực, chỉ còn đúng tiểu Đồng Đồng đang được che dưới mái tóc dài ẩn dưới làn nước là không bị lộ.
Hai điểm nhỏ bị ngâm nước nóng càng lộ ra vẻ sáng bóng ngon miệng, cực kỳ mê người. Cố Thiên Qua không chỉ không trả lời câu hỏi của cậu, mà chỉ tập trung nhìn không chớp mắt, ánh mắt như muốn bắn ra lửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook