Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới
-
Chương 106
Cá chép nhỏ đương nhiên không nhớ rõ Arthur, khẽ giương mắt, nhíu mày hỏi lại: "Anh biết tôi?""Không," Arthur lắc đầu, "Đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu."
Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt thiếu niên giống như dính vào đó, nhìn không chớp mắt, gần như tham lam mà ngắm nhìn thiếu niên, tiếp tục nói: "Nhưng Arthur lại gặp cậu rất nhiều lần, lại khắc sâu vào ký ức. Có lẽ tôi bị tên nguỵ quân tử kia ảnh hưởng, vậy mà hiện tại lại tin vào nhất kiến chung tình..."
Lời nói ngày nghe có vẻ hỗn loạn, hơn nữa sử dụng giọng điệu giễu cợt này để tự nói bản thân là nguỵ quân tử, thật sự không giống như hành động của người bình thường. Thậm chí âm cuối của Arthur còn xuất hiện một chút run rẩy, ngữ điệu mang theo một sự hưng phấn, "Cảm giác như vậy thật tuyệt, chẳng trách hắn lại nhớ ngươi mãi không quên, có thể khiển cho tôi sinh ra sự kích động và vui vẻ mà trước nay chưa từng có..."
Sự thật chứng minh đúng như suy đoán của Bùi Liệt, đối phương quả thật không phải Arthur trước kia, nói đúng hơn, đây là nhân cách thứ hai của hắn.
Nhân cách thứ hai hít một hơi thật sâu, giống như thật sự khó khăn để kìm lại cảm xúc hưng phấn của hắn, vươn tay về phía cá chép nhỏ, tự giới thiệu: "Tôi là Miles."
Bùi Liệt lại bị mấy chữ ngắn ngủi của hắn làm cho biến sắc, bảo hộ cá chép nhỏ phía sau, chặn lại cánh tay của Myers.
Thật ra thì cá chép nhỏ vốn cũng không định bắt tay hắn. Đầu của cậu vẫn còn choáng váng vì hiệu quả của thuốc, lại còn bị ngã xuống cầu thang, một bên xoa xoa thái dương đang ẩn ẩn đau, một bên ló đầu nhỏ ra từ phía sau khuỷu tay Bùi Liệt, trừng mắt về phía Miles nói: "Tôi thèm quan tâm anh là gì, anh cho người tiêm tôi, lại còn hại tôi té ngã, tốt nhất anh cách tôi xa một chút nếu không tôi đánh chết anh."
Miles vì thần sắc chán ghét rõ ràng trong mắt thiếu niên mà có phần khó chịu. Nhưng lại cảm thấy bộ dáng đối phương tức giận đáng yêu muốn chết. Nhưng trọng điểm của Bùi Liệt lại chú ý vào chữ tiêm: "Mi tiêm cho Đồng Đồng cái gì?"
Bùi Liệt khẩn trương tới mức hận không thể kiểm tra toàn thân cá chép nhỏ một lượt, bởi vì cái tên Miles này đối với Bùi Liệt không tính là xa lạ. Đối phương có thể coi là người duy nhất trong tố chức có thực lực ngang hàng với Bùi Liệt, thậm chí kỹ năng che giấu và ngụy trang còn hơn cả Bùi Liệt.
Tuy hắn đã thực hiện nhiều vụ án lớn được đăng lên hẳn trang nhất, nhưng tuyệt nhiên không có ai tra được hắn. và nguyên nhân mà hắn không thể được liệt vào top đầu trong bảng xếp hạng thực lực trong tổ chức như Bùi Liệt, cũng không phải vấn đề ở thực lực, mà do hắn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, và hắn cũng không hài lòng với việc giết người đơn thuần.
Có đôi khi hắn giống như một tên điên, giết người dựa vào tâm trạng, buồn vui thất thường. Tâm trạng tốt, mục tiêu nhiệm vụ ngay trước mắt cũng có thể buông tha. Tâm trạng không tốt, thì ngay cả người qua đường vô tội, thậm chí già trẻ phụ nữ cũng có thể trở thành con mồi của hắn, và cũng sẽ phải nhận lấy sự ngược đãi tàn nhẫn trước khi chết.
Nhóm sát thủ hoàn toàn dựa vào thông tin từ nhân viên tình báo của riêng mình để tiến hành nhiệm vụ, rất khó để đụng độ với một tên sát thủ khác, vì vậy mà Bùi Liệt cũng chưa từng thấy Miles bao giờ. Giờ phút này, Bùi Liệt mới biết được nguyên nhân đối phương tâm trạng thất thường, ý nghĩ đầu tiên chính là bảo vệ cá chép nhỏ cách cái tên thần kinh này xa một chút.
Miles vươn tay giữa không trung hồi lâu, sau đó mới thu lại, nói: "Chỉ là thuốc mê bình thường thôi."
Lời này của hắn hoàn toàn là nói cho cá chép nhỏ nghe, sợ thiếu niên càng chán ghét mình hơn, còn bổ sung nói: "Sẽ chỉ khiến cậu hôn mê hoặc vô lực 5-6 tiếng, không có tác dụng phụ khác."
Bùi Liệt vẫn không tin tưởng hắn, vẫn lo lắng cho tình trạng cơ thể cá chép nhỏ, theo bản năng nắm chặt súng "Mi vội tới đây làm thuyết khách cho 'Tướng Quân'?"
"Tên đó còn không xứng để cho tôi tới, nói gì tới làm thuyết khách," Trên mặt Miles lộ rõ vẻ khinh thường đối với Tướng Quân "Tôi tới để chỉ ra cho cậu một con đường đúng đắn. 'Tướng Quân' đã già, đã sớm không còn phù hợp để dẫn dắt tổ chức rồi. Trong đất nước các cậu không phải có câu thành ngữ, chim khôn biết chọn cây mà đâu sao. Nếu như cậu đồng ý đứng ở phe tôi, tôi hứa sẽ chia cho cậu một nửa quyền quản lý, cậu cảm thấy thế nào?"
Miles vẫn duy trì nụ cười trên mặt, thoạt nhìn rất rộng rãi hào phóng, giống như một sư thầy muốn bố thí cho người khác. Nhưng trên thực tế cũng là ma quỷ độc ác nhất.
"Tôi cảm thấy chả ra sao cả." Bùi Liệt từ chối thẳng thắn "Tôi không muốn đứng về phe nào cả, càng không muốn cả đời làm một con chó nghe lệnh người khác."
Hình như Miles đã sớm dự đoán được đáp án này, sắc mặt không thay đổi, chỉ nhíu mày, chậm rãi nói: "Tôi cảm thấy cái từ chó này hình dung không sai, có lẽ có thể chơi chút trò chơi mà chó thích với cậu. Nhưng tôi cũng không phải là ở đây khuyên bảo cậu giống như F, tôi ở đây để thông báo cho cậu. Nếu như cậu không muốn..."
Lời còn chưa dứt, sát khí của hắn đột nhiên bùng nổ, cổ tay như đao, hung hăng chém vào hông Bùi Liệt!
Thế công khác thường lạnh thấu xương khiến Bùi Liệt theo bản năng nghiêng người chợt lóe, nhưng không ngờ đúng lúc này đối phương lại dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi xông về phía cá chép nhỏ bên cạnh hắn, kéo lấy tay thiếu niên túm cậu kéo lên mạn cầu thang.
Ngay từ đầu mục tiêu của hắn chính là cá chép nhỏ.
Bùi Liệt hối hận khôn cùng nhanh chóng đuổi theo, nhắm thẳng Miles bắn hai phát, bán toàn bộ hai viên đạn còn lại ra ngoài.
Đạn vừa nhanh vừa mạnh xé gió mà tới, Miles không hề tránh, cứng rắn chịu bắn, chỉ hơi tránh đủ để không trúng trái tim chí mạng.
Bùi Liệt không ngờ được Miles vậy mà có chết cũng không muốn buông cá chép nhỏ ra.
Hỏa lực khi bắn khoảng cách gần mạnh hơn nhiều khi bắn xa, viên đạn gần như xuyên thủng ngực hắn, trong đó có một viên còn xuyên qua gan, máu tươi phun ra như suối, nhuộm đó chiếc áo gió sẫm màu của hắn. Máu tươi nhuộm đẫm một mảng lớn, theo vạt áo nhỏ xuống mặt đất, khóe môi hắn cũng tràn ra tia máu, mùi tanh tưởi khiến đại não cá chép nhỏ càng thêm khó chịu.
Cũng không phải Miles không tránh được, nhưng hắn đã tới của khoang, vị trí dưới chân vừa cao vừa hẹp, nếu như muốn tránh đạn thì phải dừng lại. Hắn lựa chọn tiếp tục đi về phía trước, lắc mình mang theo cá chép nhỏ vào cabin.
Người điều khiển chính là tên thuộc hạ lúc trước, ngay lập tức khởi động động cơ, cầu thang lay động một chút rồi tự động thu lên, toàn bộ máy bay ngay giây sao bắt đầu chuyển động. Con ngươi Bùi Liệt lập tức co rụt lại, ngay tại chớp mắt khi cánh cửa máy bay đóng lại, dùng tay trần nắm chặt lấy, mượn lực nhảy lên.
Đại não sau từng trận choáng váng của cá chép nhỏ lúc này cùng hồi phục lại bình yên, lập tức muốn dùng chân khí đẩy Miles ra, nhưng đột nhiên cánh tay lại trở nên vô lực. Miles vậy mà lại ghì chặt cổ cậu, đem môi cậu dán lên hai vết súng bắn trước ngực.
Kỹ năng chữa trị lại được khởi động, khi Miles 'đầy máu sống lại' thì sức sống trên người cá chép nhỏ có thể dùng mắt thường mà thấy được đang chậm rãi rút đi.
Thật ra thì Miles cũng là đang dùng mạng để đánh cược.
Tuy hắn tận mắt nhìn thấy quá trình cá chép nhỏ chữa trị bả vai cho Bùi Liệt, nhưng chuyện như thế thì cho dù là ai cũng không dám tin. Vết thương bị súng bắn sau khi được cá chép nhỏ hôn lại thần kỳ khép lại. Miles kiến thức rộng cũng phải ngạc nhiên tới nín thở thậm chí không nhận thấy được sắc mặt tái nhợt và thân thê suy yếu của cá chép nhỏ.
Vết thương của Miles quả thật vô cùng nghiêm trọng. Tuy hai phát kia không bắn trúng tim, nhưng đều là chỗ hiểm. Mà vết thương của hắn càng nặng thì linh lực cá chép nhỏ tiêu hao càng nhiều. Trong khoảng thời gian ngắn liên tiếp sử dụng kỹ năng đã khiến cậu tiêu hao tới mức đứng không vững.
Quá trình chữa trị chỉ có 3s đồng hồ ở trong mắt Bùi Liệt lại dài như cả thế kỷ. Hai mắt Bùi Liệt đỏ lên, ẩn chứa sát ý ngập trời bên trong, âm thanh nổi giận mất khống chế như một con sư tử: "Buông em ấy ra!"
Miles lại không hề sợ hãi, nhẹ nhàng lau đi phần máu dính trên cánh môi cá chép nhỏ.
Bởi vì hắn biết Bùi Liệt không dám vọng động, cũng không có cách nào vọng động. Bên trong máy bay còn có hai tên sát thủ đứng đầu, tên bên phải trong nháy mắt Bùi Liệt nhảy vào đã nhanh chóng cầm súng dí vào thái dương Bùi Liệt, tên bên trái thì hướng vào sau lưng cá chép nhỏ, mà đạn trong súng của Bùi Liệt đã dùng hết.
Máu tươi trên đôi môi khiến cho gương mặt gần như trong suốt của thiếu niên càng xinh đẹp tới kinh tâm động phách. Đôi mày nhíu lại cùng với hàng mi run rẩy càng lộ ra vẻ mỹ lệ và yếu ớt khiến người thương yêu. Miles nhìn mà trái tim nhảy lên, không nhịn được đổi tay thành lưỡi, cẩn thận liếp láp, cuối cùng không khống chế được mà hôn lên.
Càng hôn càng say mê, giống như nếm được một loại mỹ vị nhân gian, hấp dẫn không thể buông tha. Cá chép nhỏ nghiêng đầu cố gắng né tránh, nhưng tay chân vô lực lại bị Miles giữ càng chặt, chỉ có thể phát ra giọng mũi nhợt nhạt như tiếng than nhẹ. Nhịp tim của Miles đập ngày càng nhanh, sự yêu thích và mê luyến vượt qua tưởng tượng, thậm chí chỉ hận không thể nuốt trọn thiếu niên vào trong bụng.
Cảm xúc Bùi Liệt vì một màn này mà gần như hỏng mất.
Cá chép nhỏ chính là mạng của hắn, mà hiện tại tính mạng của hắn đang bị một tên đàn ông khác nắm trong hay tùy ý ức hiếp, bị vậy chặt trong ngực mạnh mẽ hôn. Rõ ràng chỉ cách hắn trong gang tấc nhưng không thể dùng sức, loại tình cảnh này cho dù là một người nhu nhược cũng khó có thể thếp nhận được. Gân xanh trên người Bùi Liệt nảy lên dữ dội, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cộng thêm gương mặt đẫm máu, giống như La Sát làm người sợ hãi.
Sau đó lại không để ý tới nguy hiểm mà cong người, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai bẻ gãy cổ tay tên sát thủ đang chĩa súng vào cá chép nhỏ.
Tốc độ của hắn bị kích thích tới cực hạn, nhanh tới mức khiến cho hai sát thủ đều không kịp phản ứng, súng của hắn lạch cạch rơi xuống. Bùi Liệt tiện đà xoay người đánh vào huyệt thái dương của tên bên phải, hành động giống như máy lò xo vừa nhanh lại chuẩn.
Chỉ nghe tiếng gió gào thét, bên trong ẩn chứa sức mạnh đủ để đập nát đá tảng, đối phương bị tươi sống đập chết. Nhưng tiếng đạn rít gào theo gió truyền tới, gần như cùng lúc với nó.
Người nổ súng chính là Miles.
Tình huống chỉ mảnh treo chuông, Bùi Liệt lại không phân thân được, không còn kịp để tránh thoát. Huống hồ kỹ năng bắn súng của Miles không kém gì Bùi Liệt, vô cùng chuẩn xác nhắm vào trái tim của hắn!
Đoàng, một tiếng súng vang vọng khắp cả khoang, nhưng Bùi Liệt lại bình yên vô sự.
Là cá chép nhỏ trong lúc Miles giương súng thì dùng hết khí lực đánh về phía hắn, ngay giây sau đạn xuyên qua vai trái thiếu niên. Đau đớn thoáng cái lan ra toàn thân, khiến cậu ngay một âm thanh cũng không thể phát ra được.
Đại não và ý thức Bùi Liệt vì cá chép nhỏ bị trúng đạn mà trống rỗng trong giây lát, ngay sau đó đỡ lấy eo cá chép nhỏ, run rẩy lên tiếng: "... Đồng Đồng?"
Nhưng đỡ được đều là máu tươi nhớp nháp, không ngừng tuôn ra. Sắc mặt cá chép nhỏ vốn đã tái nhợt, vì mất máu mà càng trở nên trong suốt, cuộn trong ngực Bùi Liệt thở hổn hển mấy cái mới miễn cưỡng kìm né được, theo bản năng nói với Bùi Liệt: "Đau..."
Mà tim Bùi Liệt đã đau tới phát điên rồi.
Sống lưng thẳng tắp từ trước tới giờ của người đàn ông cúi gập xuống, không như phải thừa nhận sức nặng kinh người, ôm lấy bảo bối của hắn, nói lăng lộn xộn: "Đồng Đồng ngoan, Đồng Đồng không sợ..."
"... Ừm, em không sợ," Cá chép nhỏ ngoan ngoãn trả lời Bùi Liệt, nhưng cảm giác đau đớn thật sự quá mãnh liệt, từng trận đau nhói truyền tới, khiến cho cậu không không chế được hốc mắt ngập nước, nhỏ giọng lặp lại: "Hu hu, đau, đau quá..."
Tí tách.
Giọt nước nho nhỏ rơi trên mu bàn tay Bùi Liệt, lại giống như Axit Sunfuric không chút lưu tình ăn mòn trái tim của hắn.
Cá chép nhỏ đã quên mất kỹ năng bị động của mình, vậy nên hoàn toàn không biết rằng cậu càng khóc thì càng trở nên suy yếu. Bên ngoài vừa ngừng mưa giờ lại bắt đầu mưa lớn, tiếng nói run rẩy của Bùi Liệt cố gắng an ủi: "Đừng khóc, Đồng Đồng đừng khóc..."
Quả nhiên cá chép nhỏ dừng khóc. Vì ngay cả khí lực kêu đau cậu cũng không còn, ý nghĩ thèm ngủ xâm chiếm cả đại não, khiến cho cậu muốn khép mí mắt nặng trĩu lại.
"Bảo bối ngoan, cố gắng, không được ngủ..."
Bùi Liệt đã lo lắng tới mức không thở nổi, một loại đau đớn vỡ nát cả trái tim tràn vào đầu hắn, tiếng nói như một tảng đá nghiền nát cả lồng ngực "Em ấy cần được cầm máu và chữa trị... Trên máy bay có thuốc cùng băng vải không?!?"
Câu phía sau đương nhiên là hỏi Miles, ngay sau đó Bùi Liệt ngẩng đầu vội vàng nói với Miles, cũng là lần đầu tiên dùng tới lời thỉnh cầu "Cứu, cứu em ấy, xin anh cứu em ấy, tôi tùy anh xử lý..."
Trên máy bay có chút thuốc cầm máu đơn giản, nhưng không có dao giải phẫu để lấy đạn ra, may mắn chính là viên đạn xuyên thẳng qua vai cá chép nhỏ, không cần mổ vết thương để lấy đạn nữa.
Miles cũng vì vết thương của cá chép nhỏ mà cảm thấy lo lắng, nhưng cấp bách hơn là muốn đoạt người lại.
Cuối cùng Bùi Liệt sợ ném chuột vỡ đồ mà khiến Miles được như ý, nhưng cá chép nhỏ khi bị Miles ôm lấy thì lập tức theo bản năng giãy ra, chẳng qua động tác vì bị thương mà dị thường yếu ớt, bất an thấp giọng gọi: "Bùi Liệt, Bùi Liệt..."
Bàn tay còn dính máu của Bùi Liệt không tự chủ được mà siết chặt, muốn phải bắt được chút ít gì đó, nhưng chỉ có một mảnh trống rỗng. Một luồng gió xé rách da thịt trào ra từ trong lồng ngực, không ngừng va chạm, đào ra một cái động trong ngực hắn. Mà trong quá trình cá chép nhỏ giãy dụa lại trào ra không ít máu, áo lông màu trắng mặc trên người gần như biến thành màu đỏ, khiến Miles vừa vội vàng lại lo lắng, ánh mắt bắt đầu không ngừng biến hóa, giống như là hai người đang giằng co tranh đoạt thân thể.
Vào lúc Bùi Liệt tiến lên, đôi mắt âm tà lập tức dừng lại, thậm trí trở tay chĩa súng trong tay vào sau cổ thiếu niên, "Tôi khuyên cậu tốt nhất không nên lộn xộn."
Bùi Liệt chỉ có thể dừng lại. Hắn biết rõ tốc độ súng của Miles rất nhanh, cũng không dám đánh cược kẻ điên như thế có nổ súng hay không. Hai tên sát thủ bị thương kia cũng nhanh chóng đứng dậy, một lần nữa cầm súng đối mặt với Bùi Liệt.
Cá chép nhỏ đã suy yếu tới mức gần như không thể duy trì hình dạng con người, một miếng vảy mơ hồ hiện ra dưới mắt, hai chân cũng đang có dấu hiệu biến thành chân, vẫn giãy dụa trong lòng Miles. Dùng khí lực cuối cùng đứt quãng gọi tên Bùi Liệt, giống như một chú mèo nhỏ vừa kiêu ngạo lại bất an, muốn tìm tới bên cạnh chủ nhân mình tin tưởng mới ngoan ngoãn chữa trị.
Cả khoang miệng Bùi Liệt đều tràn đầy máu tươi, đôi mắt đắt lại từng chút khôi phục lại bình tĩnh, nhưng phía sau sự bình tĩnh chính là sự điên cuồng hủy thiên diệt địa.
Sau đó xoay người một cái, đột nhiên nhanh chóng nhảy về phía buồng lái!
Không ai nghĩ tới việc hắn sẽ từ bỏ cá chép nhỏ mà xoay người, nhưng một giây sau đã lập tức biến sắc. Chỉ nghe thấy từ trong buồng lái truyền tới một tiếng nổ, báo động bên trong buồng lái vang lên ầm ĩ. Ngay sau đó máy bay bắt đầu rung động, xóc nảy giữa không trung.
Bùi Liệt gọn gàng sạch sẽ vặn gãy cổ người điều khiển, đồng thời đập vỡ bảng điều khiển và cần lái, động tác vừa nhanh vừa độc.
Rất nhanh máy bay đã bắt đầu mất không chế, gần như là chuyện trong gang tấc, ngay cả thời gian nói thêm một câu cũng không có, bắt đầu chao đảo trong cơn mưa bão.
Ngay sau đó, hai sát thủ kia vội vàng xông về phía buồng lái cố gắng cứu vớt, chẳng quan tâm xen vào chuyện Bùi Liệt nữa, chỉ có Miles tràn ngập sát ý gắt gao nhìn hắn giận dữ hét lên: "Mi điên rồi sao?! Máy bay rơi thì Đồng Đồng cũng sẽ chết!"
Quả thật Bùi Liệt điên rồi.
Mà một khi hắn điên lên thì còn kinh khủng hơn so với kẻ điên như Miles. Hiện tại hắn đã bết cần rồi, màu mắt nhưng lại càng thêm bình tĩnh, nói: "Không sao, toàn bộ các ngươi đều chôn cùng."
Lần đầu tiên Miles nếm trải được mùi vị của sự sợ hãi, lại không phải vì sự an toàn của bản thân, mà là vì thiếu niên trong ngực. Loại sợ hãi này khiến cho hắn không nhịn được muốn băm thây Bùi Liệt thành mảnh vụn. Cùng lúc đó, thân máy bay mãnh liệt rung một cái, người bên trong khoang cũng theo đó mất trọng lượng, từ bên trong khoang đã ngửi thấy mùi khói gay mũi. Máy bay bắt đầu tự bay ngược, thậm chí còn tăng tốc tới mức cao nhất, tạo ra sự quá tải vượt quá sự thừa nhận của khung máy móc.
Vì vậy mà kết cấu khung máy móc bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt, tiếng nổ vang trời khiến màng nhĩ cũng bắt đầu ong ong chấn động. Quá trình rơi xuống cũng không rõ, Bùi Liệt chỉ biết cuối cùng mình đã ôm được cá chép nhỏ vào trong ngực, cơ thể dưới lực hút và sức nén mà bay thẳng ra ngoài, rơi vào đại dương sâu thẳm lạnh như băng.
San Francisco là hòn đảo ba mặt là biển, khi hủy bảng điều khiển máy bay, thật ra thì hắn đã tính toán tốt thời gian đang bay trên biển hiện tại. Hắn không suy xét tới mình có thể sống hay không, chỉ mong là thiếu niên thân là một con cá chép yêu, nếu như thiên tính yêu nước của cậu, ở trong nước chắc chắn sẽ sống sót.
Nhưng khi Bùi Liệt một lần mở mắt sau khoảng thời gian hôn mê ngắn ngủi, lại phát hiện bản thân hoàn hảo không thương tích gì nằm trên bờ biển.
Một nửa cơ thể ngâm trong nước, một nửa nằm trên bờ cát, được sóng triều không ngừng lên xuống đẩy về phía trước. Cùng lúc bên tai truyền tới từng trận gào thét, Bùi Liệt thông qua tầm mắt mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi, đại khái là người sống ven biển hoặc ở đất liền tới du lịch, vội vàng hỏi hắn có sao không.
Đại não nhất thời còn chưa tỉnh táo, cơ thể chỉ dựa vào năng lực phản ứng theo bản năng sát thủ mà nhanh chóng chống đỡ cơ thể ngồi dậy, giọng nói khàn khàn cất lên: "Cô đã cứu tôi? Cô có thấy Đồng Đồng không?"
Quần áo ướt đẫm lộ ra đường nét cường tráng kiện mỹ của cơ thể hắn, ánh nắng sớm mờ ảo chiếu qua gương mặt góc nghiêng rõ ràng khiến cho dung mạo Bùi Liệt càng trở nên anh tuần tới chói mắt. Cô gái trẻ không nhịn được mà đỏ mặt, lúng ta lúng túng đáp một câu đúng vậy.Bùi Liệt đã khôi phục tỉnh táo cúi đầu nhìn phần eo và cánh tay của mình.
Trên người của hắn vậy mà một vết thương cũng không có, ngay cả vết xước trên mu bàn tay khi rơi khỏi máy bay cũng biến mất, người cứu hắn ngoài cá chép nhỏ ra thì hắn không nghĩ được ra ai. Bùi Liệt cố nén đau nhức cuồn cuộn trong ngực, im lặng đứng lên, tiến thẳng về biển.
"Anh muốn đi đâu?" Cô gái trẻ vội vàng đuổi theo, nhưng lại vì nước biển mà dừng lại, chỉ có thể lớn tiếng nói: "Là có đồ gì quan trọng của anh bị rơi trong biển sao?"
Trái tim của hắn lạc trong biển rồi, kể cả người duy nhất hắn yêu trong cuộc đời này cũng vậy.
Bùi Liệt mắt điếc tai ngơ chìm vào biển, cố gắng tìm kiếm bóng dáng cá chép nhỏ. Cô gái kia vẫn đứng phía xa lớn tiếng hô: "Này, anh mau quay lại đi, đồ cho dù quan trọng thì cũng không quan trong bằng mạng chứ!"
Thậm chí cô còn dùng vẻ mặt đương nhiên mà tiếp tục nói láo: "Mạng của anh là do tôi cứu, vậy nên không cho phép anh đi tìm chết!"
Bùi Liệt biết đối phương cũng chỉ là người đúng lúc đi ngang qua mà thôi, nhưng cũng không vạch trần lời nói dối vụng về của cô. Những người qua đường kia cho dù nhìn thấy toàn bộ quá trình, cho dù vẻ mặt biểu lộ vô cùng cảm động, nhưng cũng chỉ là xúc động ngoài mặt. Cuối cùng bọn họ vẫn là người qua đường, còn lâu mới có thể hiểu được tâm trạng của người trong cuộc.
Loại tâm trạng thống khổ chỉ hận không thể đi chết này.
.
.
.
Mấy tiếng trôi qua, Bùi Liệt hoàn toàn hao tổn hết khí lực, cuối cùng treo sóng biển trôi dạt vào bờ cát. Nhìn sắc trời như đã gần trưa, trời nắng ráo, xung quanh sáng ngời, nhưng trong mắt hắn lại lờ mờ không có ánh sáng, cả người giống như bóng ma phía sau mặt trời, phảng phất như đã rơi vào Địa Ngục.
Tại trấn nhỏ ven biển thưa thớt dân cư này, hôm nay đã nhiều thêm một người trú ngụ mới.Bộ dáng của hắn cao lớn đẹp trai, nhưng tính cách lại như một quái nhân, ít cùng người nói chuyện, lại càng không qua lại với ai, chỉ biết ngày ngày lên thuyền ra khỏi, sau đó chìm vào trong nước tìm kiếm cá chép nhỏ của hắn.
Cuộc sống như vậy của Bùi Liệt chớp mắt đã qua gần một năm.
Hắn gần như đã tìm toàn bộ khu vực phụ cận vùng biển, nhưng là một vùng biển lớn bậc nhất với diện tích hơn triệu kilomet vuông, diện tích của nó thật sự quá lớn, cho dù tìm kiếm cả đời cũng chỉ có thể tìm được một phần vạn.
.
.
.
Đêm đó, bụi đất xám tro và mưa lạnh miên man, tiếng ầm ầm nổ vang cùng với xác máy bay vỡ nát. Gương mặt tái nhớt tới trong suốt cùng với mái tóc dài xõa trong nước, còn có máu tanh sền sệt cùng với đại dương không có điểm cuối. Đủ loại hình ảnh vụn vặt tập hợp lại như bóng ma, khiến cho Bùi Liệt mỗi đêm đều không có cách nào ngủ được, cũng không có nơi nào có thể trốn thoát.
Những lúc gặp phải trời mưa thì sẽ đau lòng tới trằn trọc mất ngủ, sẽ nghĩ rằng không biết có phải cá chép nhỏ đang khóc hay không. Có lẽ là không cẩn thận bị đụng đầu rồi, hoặc có lẽ lại vì mất trí nhớ mà bất lực sợ hãi, ôm cái đuôi một mình âm thầm rơi nước mắt. Nhưng hắn ngoài việc dằn mình trong cơn mưa thì không làm được gì cả, chỉ cảm thấy khắp nơi đều lộ ra gió lạnh như băng.
Thời gian bất tri bất giác đã tròn một năm, đầu sỏ năm đó lại vào thời điểm quan trong này mới xuất hiện trước mặt Bùi Liệt. Trên mặt lộ ra bộ dáng mệt mỏi như bệnh nặng mới khỏi, tái nhợt mà gầy gò, hai chân tựa như có vấn đề, bước đi cực kỳ chậm chạp, bên cạnh còn mang theo hộ sĩ và vệ sĩ.
Bùi Liệt có thể dựa vào trực giác mà nhận ra người trước mắt là Arthur, không phải là Miles.
Tiếp theo đối phương lên tiếng: "... Miles đã chết. Nói đúng hơn là từ khi rơi khỏi máy bay thì hoàn toàn biến mất."
Tuy Miles là sát thủ, nhưng Arthur từng là không quân, đường nhiên biết cách tự cứu mình sau khi rơi máy bay. Hắn trôi nổi trên Thái Bình Dương gần ba ngày, cuối cùng dựa vào tín hiệu trong đồng hồ đeo tay mà đợi được cứu viện. Nhưng hai chân bị thương nghiêm trọng, trị liệu suốt một nắm mới có thể đứng lên lần nữa, hơn nữa cũng không thể hồi phục như ban đầu, thậm chí đứng lâu cũng không được.
Nhân cách thứ hai hành hạ hắn hơn hai mươi năm cuối cùng cũng tự biến mất, cái giá lớn phải trả chính là mất đi thiếu niên mà hắn rung động và ái mộ. Loại kết quả này thật khó chấp nhận, cảm giác tội ác và thống khổ khiến cho Arthur ngày đêm mất ngủ. Cả thể giới cũng giống như trở nên ảm đạm, toàn bộ ánh sáng và màu sắc đều biết mất, chỉ còn lại tro tàn trống rỗng.
Miles đã biến mất, Arthur cũng gần như biến thành phế nhân. Cuối cùng Bùi Liệt cũng không lấy mạng Arthur, cũng không tính toán bất kỳ sự trả thù vào với hắn.
Bởi vì hắn biết, sống có đôi khi còn thống khổ hơn so với chết.
Mà mọi chuyện trên đời này chính là khó đoán như vậy. Ngoài ý muốn đột nhiên xuất hiện, niềm vui thường cũng vội vàng rời đi mà không kịp chuẩn bị.
.
.
.
Một ngày kia, chỉ là xế chiều một ngày thứ tư, Bùi Liệt theo thường lệ lặn sâu vào trong nước tìm kiếm cá chép nhỏ của hắn. Vào lúc hắn nổi lên trên mặt nước lại thấy được bóng dáng đối phương.
Toàn bộ lại giống như lần gặp mặt đầu tiên, khi các loại cá khác nhao nhao chạy trốn tứ phía, một con cá nhỏ màu vàng kim đẩy chiếc đầu tròn núng nính, vẫy chiếc đuôi hoa lệ bơi về phía hắn, bơi thẳng tới trước mặt Bùi Liệt. Cặp mắt to tròn mang theo sự tò mò nhìn hắn.
Toàn bộ thế giới của hắn đã trở lại.
Toàn bộ âm thanh xung quanh như đã biển mất, chỉ còn lại đôi mắt lặng lẽ nhìn nhau. Bùi Liệt cố gắng kiềm chế trái tim đập loạn nhịp của mình, run rẩy vươn tay về phía cá chép nhỏ. Cá chép nhỏ thì dùng miệng dò xét, thử cụng cụng trên tay hắn, sau đó vui vẻ phun một tràng bong bóng nhỏ với hắn.
" . . .°o. . . o○. . . o○°. . .°o. . . o○. . . o○°. . ."
" . . .°o. . . .°. . . o○°. . .°o. . . o○. . . o○°. . o○°. . .°o. . . "
Bùi Liệt mang cá chép nhỏ đang phun bong bóng phủng vào trong tay, hơi nước hiện lên trong mắt cũng lặng lẽ hòa vào trong biển.
Tiếp theo hắn mang theo bảo bối của hắn ào ào ra khỏi nước.
Cá chép nhỏ được chuyển vào trong bể thủy tinh xinh đẹp hài lòng bơi một vòng, rồi khua khua cái đuôi lớn lặng lẽ ngủ thiếp đi. Bùi Liệt đè xuống trái tim đang loạn nhịp mà ngơ ngác nhìn cậu thật lâu, thật lâu, cho tới khi sắc trời chuyển đen mới lấy lại tinh thần. Sau đó vội vàng xuống phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cá chép nhỏ thích.
Đáng tiếc cá chép nhỏ chưa ăn được.
Bởi vì cậu mãi chưa biến thành hình người, ngay cả trạng thái người cá cũng không xuất hiện. Cậu vẫn giữ nguyên hình dáng để ngủ, thỉnh thoảng không thành thật nhúc nhích, đổi thành tư thế ngửa bụng nhỏ hiếm thấy, rồi lại vẫy vây ngực đem mình lật lại.
Bùi Liệt sợ cơ thể cá chép nhỏ e là còn có chút suy yếu, cần phải có thời gian chậm rãi hồi phục. Tuy hắn cảm thấy lo lắng, nhưng trái tim đã tìm được điểm đến, có thể kiên nhẫn chờ đợi cá chép nhỏ tốt lên, cho dù đợi cả đời cũn được.
Làm thức ăn cũng càng thêm dụng tâm, cũng kiên trì mỗi ngày đều làm đồ ăn cá chép nhỏ thích, chờ một ngày cá chép nhỏ đi ra là ăn được.
Mãi cho tới ngày thứ sau, Bùi Liệt ở trong phòng bếp nghe được tiếng nước chảy ngoài sân truyền tới, cánh tay múc canh ngay lập tức dừng lại. Lập tức chạy ra sân, bước chân ngày càng nhanh, đồng thời cũng sinh ra sự khẩn trương mãnh liệt.
Sau đó thì thấy được thiếu niên trong hình dạng người cá bơi lội trong bể.
Cũng không biết tên nhóc kia sao có thể chạy từ phòng ngủ ra đây, trên mặt đất đều là vệt nước ẩm ướt. Bùi Liệt chỉ cảm thấy trong không khí hình như có thêm mùi thơm trong trẻo, theo bản năng lau tay lên người, sau đó vươn ra hai cánh tay, dùng đôi mắt thâm thúy nhìn thiếu niên: "Đồng Đồng ngoan, bơi qua đây, ăn cơm nào."
Cá chép nhỏ có chút đề phòng nhìn về phía Bùi Liệt, không nhức nhích.
Bùi Liệt mở rộng hai tay kiên nhẫn chờ ở bên bể, không nhúc nhích.
Ánh sáng mùa hè ôn nhu chiếu lên một người một cá, cá chép nhỏ chỉ chần chờ chốc lát, đề phòng trong mắt cuối cùng cũng chậm rãi biến mất, quyết định bơi về phía Bùi Liệt.
Càng bơi càng nhanh, bản thân cá chép nhỏ cũng không hiểu sao mình lại vội vàng như vậy. Sau đó cái đuôi to hơi dùng lực, thân thể cong lên, trực tiếp nhảy khỏi mặt nước.
Ào.
Theo tiếng nước chảy vang lên, thiếu niên được người đàn ông vững vàng đón lấy. Đầu dán thật chặt trên lồng người của người này, lỗ tai dán vào trái tim của hắn, lắng nghe từng nhịp tim đập, thình thịch, thình thịch.
Bùi Liệt vững vàng ôm lấy mỹ nhân ngư vừa mới nhảy ra khỏi nước vào lòng, hôn lên cái trán của hắn coi như phần thưởng, cúi đầu nói: "Bảo bối ngoan."
Thiếu niên ngửi được mùi vị quen thuộc trên người hắn, có chút xấu hổ mà nhắm mắt lại, chóp đuôi vàng kim phía sau lại đang len lén nhếch lên.
.
.
.
"... Anh là ai?"
Thiếu niên vừa ăn cá viên thơm ngào ngạt vừa nghiêng đầu hỏi, tiếng nói trong treo ôn nhu như nước chảy, giống như có thể tẩy sạch mọi vết sẹo chồng chất năm xưa.
"Ừm, anh là chồng em."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook