Tình cảm chính là một thứ thần kỳ , có thể làm cho đại vương dù cao quý đến đâu cũng cam tâm đi xuống vương tọa, hạ thấp thân phận đi làm kỵ sĩ , thậm chí người hầu .

Ở đây đại khái chỉ có một mình Thẩm Đồng không rõ ràng tình hình, hoàn toàn không biết mình đã trở thành tiêu điểm của mọi người, còn tưởng rằng dưới lầu yên tĩnh là bởi vì không có ai.

Sau khi xuống lầu Hàn Doanh chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng, trực tiếp nói với quản gia : "Bữa trưa đã chuẩn bị rồi chưa?"

Quản gia lập tức hiểu ý, vội mang theo người hầu dọn cơm, Hàn lão gia tử thì lại mở miệng hỏi: "Doanh nhi , vị này chính là..."

Hàn Doanh vẫn nắm tay Thẩm Đồng không buông , mãi dến khi thiếu niên rút tay ra bốn, năm lần mới thả ra : "Hắn chính là thiếu niên đã cứu cháu lúc trước."

Hàn lão gia tử là người coi trọng ân nghĩa, nghe vậy thái độ lập tức trở nên phi thường hòa ái, cười híp mắt hỏi tên Thẩm Đồng. Thẩm Đồng mất vài giây mới tiếp thu sự thật toàn bộ người ở soái phủ đang ở đây, thói quen tôn trọng người khác từ nhỏ nên cậu ngoan ngoãn đáp : "... Cháu gọi Thẩm Đồng."

Hàn Doanh thấy mình không hỏi ra được tên cậu mà Hàn lão gia tử lại dễ dàng liền hỏi được nên rất không hài lòng , quanh thân nổi lên áp suất thấp. Nếu như Thiếu soái đại nhân cũng biết võng lạc, e sợ sẽ đem 'Không hài lòng' [1]đạn mạc lít nha lít nhít.

Đáng tiếc bất kể là Thẩm Đồng hay Hàn Huyền đều không có ai để ý đến hắn. Hàn Huyền chỉ lo tiếp tục hỏi Thẩm Đồng, mà Thẩm Đồng thì lại đang nghe báo cáo của dụng cụ nhắc nhở độ hảo cảm .

Dụng cụ nhắc nhở rốt cuộc có đất dụng võ : "Họ tên: Hàn Huyền; thân phận: Đại soái kiêm chủ nhân cũ của Hộ Tâm Kính. Độ hảo cảm đối với kí chủ : 10."

Có độ hảo cảm 0 của Hàn Doanh phía trước , Thẩm Đồng cảm thấy độ hảo cảm 10 của Hàn Huyền đã rất cao. Nhớ tới nhiệm vụ chủ tuyến hai đối tượng thu thập độ hảo cảm không hạn chế nam nữ già trẻ, cậu bắt đầu cân nhắc muốn đem Hàn Huyền là mục tiêu thứ nhất của nhiệm vụ .

Hàn Huyền bên kia còn đang hỏi : "Nhà của tiểu Đồng ở đâu a ? Trong nhà có mấy người? Người nhà làm nghề gì ?"

Ấn tượng của Hàn Huyền đối với Thẩm Đồng không tệ, thậm chí so với con riêng Hàn Tĩnh Ngôn mà Hàn Ích Nhất mới vừa đưa về còn tốt hơn một chút, bởi vì nhìnThẩm Đồng có cảm giác sạch sẽ , trong sáng -- nhân loại thường thường có xu hướng yêu thích những thứ mà mình không có .

Thẩm Đồng đứng hình vài giây -- đối phương đưa ra vấn đề liên tục làm cho hắn không biết nên đáp như thế nào. May mà Hàn Ích Nhất vào lúc này bất mãn lên tiếng: "Hàn Doanh " hắn cật lực muốn đem tiêu điểm kéo về trên người con tư sinh của hắn, chỉ vào thiếu niên đứng bên cạnh hắn nói với Hàn Doanh: "Đây chính là Hàn Tĩnh Ngôn , đệ đệ ngươi của ngươi , năm nay vừa mới tròn mười tám, sau này huynh đệ các ngươi nên giúp đỡ lẫn nhau..."

Thiếu niên kia lập tức ngẩng đầu lên ngoan ngoãn cười một cái với Hàn Doanh, hô một tiếng: "Ca ca."

Hàn Doanh không mặn không nhạt liếc mắt nhìn Hàn Tĩnh Ngôn, Thẩm Đồng cũng không nhịn được đem ánh mắt chuyển đến trên người Hàn Tĩnh Ngôn. Tướng mạo của hắn không sai, tuy là mắt một mí nhưng đuôi mắt hẹp dài giống như Hàn Doanh, rất có mùi vị, ngoài điều đó ra thì những nơi còn lại không có thứ nào giống Hàn Doanh nữa.

Tỷ như ánh mắt thoạt nhìn tương đối ôn hòa, không giống với ánh mắt sáng quắc như đuốc lạnh lùng nghiêm nghị dọa người của Hàn Doanh; lông mày cong cong nhạt màu, không giống Hàn Doanh mày như kiếm , màu đen như mực ; hình dáng đôi môi càng không giống , của Hàn Doanh là môi mỏng vô tình.

Dù sao nhìn tổng thể tốt hơn nhiều so với biến thái tiên sinh. Thẩm Đồng bên này âm thầm nghĩ, Hàn Doanh bên kia đang nhìn nhưng cũng không phải nhìn bề ngoài, mà là nhìn lòng người.

Bên trong nụ cười của Hàn Tĩnh Ngôn ẩn sâu tính kế, nụ cười không tới đáy mắt, trong thanh âm biểu lộ đắc ý... Tuy rằng đều lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng Hàn Doanh chỉ cần quét qua liền nhìn rõ.

Hàn Doanh cũng không đáp lại Hàn Tĩnh Ngôn , lại nói một câu làm cho mọi người có chút không hiểu rõ: "Nếu cha hôm nay nhận con trai, vậy ta cũng nhận một đệ đệ tốt lắm."

Sau đó kéo tay Thẩm Đồng , nói ra một câu kinh người: "Từ hôm nay trở đi, Đồng Đồng chính là đệ đệ của ta."

Thiếu soái đại nhân nhìn quanh một vòng người hầu ở đây , rõ ràng ngữ khí bình thản lại mang theo uy hiếp không cho phép chống cự : "Sau này quyền lực ở trong phủ của hắn giống như ta, nhìn thấy hắn liền tương đương với nhìn thấy ta, nếu để cho ta biết có ai chậm trễ tiểu thiếu gia... " dừng một chút :"-- e rằng đem mệnh cả nhà các ngươi bồi thêm cũng không gánh nổi."

Phàm là người có mắt đều biết Hàn Doanh chính là gia chủ tương lai của soái phủ, bởi vậy đệ đệ mà Hàn Doanh công khai nhận thức càng đáng giá hơn so với nhi tử của Hàn Ích Nhất. Lại nhìn Hàn Huyền cũng không có phản đối, đám người hầu lập tức biết xem xét thời thế, dồn dập thưa dạ gật đầu.

Cứ như vậy, trong tình huống Thẩm Đồng còn không biết xảy ra chuyện gì đảo mắt đã thành tiểu thiếu gia soái phủ. Lão quản gia vốn là nghiêng về phía Hàn Doanh, lập tức liền nói với Hàn Doanh cùng Thẩm Đồng: "Đại thiếu gia, bữa trưa đã bố trí xong, ngài và tiểu thiếu gia dùng bữa có dùng bữa luôn không ạ ?"

"Ừm." Hàn Doanh lôi kéo tay Thẩm Đồng đi tới trước bàn ăn, trầm giọng nói: "... Bảo Bảo, ăn cơm."

Hàn Tĩnh Ngôn sắc mặt dị thường khó coi, không tiếp tục ngụy trang vẻ mặt ôn hòa , hờ hững . Lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy mới có thể bước vào đại môn soái phủ, rõ ràng hôm nay hắn mới nhân vật chính, nhưng từ giây phút thiếu niên kia xuất hiện, hết thảy vầng sáng cùng lực chú ý đều bị hắn cướp đi.

Mà tiếng Bảo Bảo Hàn Doanh gọi Thẩm Đồng tuy nhỏ , nhưng vẫn bị Hàn Tĩnh Ngôn nghe được, làm cho hắn khó kiềm chế mà toát ra ý nghĩ ác độc . Mình mới là đệ đệ có cùng huyết thống với Hàn Doanh, nhưng từ đầu đến cuối Hàn Doanh đều chưa từng nhìn thẳng mình một lần. Thẩm Đồng chẳng là cái thá gì, lại được hắn xem như trân bảo mà nâng niu.

Hàn Tĩnh Ngôn cúi đầu,âm thầm nắm chặt lòng bàn tay, móng tay đều khảm vào trong thịt. Mà Hàn Doanh bên kia vội vàng gấp thức ăn cho Thẩm Đồng, hận không thể trong một buổi đem cái gương nhỏ của hắn nuôi vừa trắng vừa mập.

Loại thần sắc ôn nhu đến gần như sủng nịch này nếu như đặt ở trên người của người khác có thể coi như bình thường, nhưng đặt tại trên người Hàn Doanh liền dị thường, khiến mọi người dồn dập biểu thị mình xuất hiện ảo giác, hoặc là Hàn Doanh bị quỷ phụ thân.

Bất quá Hàn Doanh từ trước đến giờ đều làm theo ý mình, không để ý cái nhìn của người khác. Chỉ thấy cái gương nhỏ của hắn quá gầy, mấy ngày trước còn bị thương, nhất định phải bồi bổ nhiều một chút mới được, mềm giọng hống Thẩm Đồng: "Măng này ăn ngon lắm, nếm thử xem có được hay không?"

"Còn có món tùng thử quế ngư [2] này , là nhà bếp chuyên môn..."

"..."

(~︿~) ノ

Không cần Hàn Tĩnh Ngôn nói , cảnh tượng này làm một số người khác cũng không nhịn được lộ ra ý nghĩ: Thực sự nhìn không thoải mái a...

Nếu bọn họ biết ngôn ngữ hiện đại, nhất định sẽ biết nguyên nhân không thoải mái -- loại hình ảnh'Ân ái' chọc người đui mù này quả thực là ngược cẩu độc thân a anh anh anh.

Phòng ngủ Hàn Doanh nằm ở phía bên phải lầu ba, chiếm cứ khu vực cầu thang bên phải . Hắn bác bỏ ý kiến an bài phòng ngủ cho Thẩm Đồng của quản gia, tuyên bố Thẩm Đồng trực tiếp ở chung với hắn, sai người chuyển thêm một cái giường vào để che dấu tai mắt người khác.

Vừa vặn quãng thời gian trước soái phủ mới mua một nhóm gia cụ, quản gia liền đem giường cùng tủ đồ và vật trang trí cùng nhau đưa tới. Hàn Doanh tiếp thu huấn luyện quân sự từ thuở nhỏ, nên có thói quen mộc mạc cùng tác phong già giặn, bởi vậy trong phòng ngoại trừ bàn , tủ quần áo cùng nhu yếu phẩm cần thiết thì không có thứ gì khác, thoạt nhìn trống rỗng lạnh như băng, bây giờ thêm vào đồ vật lão quản gia cấp cho Thẩm Đồng, trong phòng mới có thêm một chút nhân khí.

Giường cùng tủ đều là gia cụ tốt nhất và mới nhất ở Nam tỉnh, kết hợp phong cách Tây Dương cùng Trung Quốc một cách xảo diệu , trên giường trải đệm mềm và dày cùng với chăn thiên nga, Thẩm Đồng thư thư phục phục nằm úp sấp lên liền không muốn chuyển động, vào lúc này lại nghe Hàn Doanh ở một bên nói: "Bảo Bảo không thể ngủ ở nơi này."

Thẩm Đồng lập tức hỏi: "Tại sao?"

Hàn Doanh vốn là đứng ở bên giường, lập tức liền cúi người áp sát cậu , nhất thời khoảng cách của hai người chỉ cách không tới mười cm. Thẩm Đồng có thể thấy rõ khuôn mặt của nam nhân cùng ám trầm trong mắt hắn, sau đó nghe hắn không nhanh không chậm nói: "Bởi vì phải ngủ cùng ta."

Thẩm Đồng không chút nghĩ ngợi liền kháng nghị nói: "Không được!"

"Không muốn cũng được " ngoài ý muốn Hàn Doanh lại buông lỏng , nhíu mày, chuyển đề tài, "Vậy thì kêu một tiếng ca ca nghe một chút."

Trước Hàn Tĩnh Ngôn gọi ca ca làm cho Hàn Doanh nghe rất không thoải mái, nhưng vừa nghĩ tới nếu là cái gương nhỏ của hắn mềm giọng gọi mình ca ca, hắn cảm thấy ngay cả huyết dịch đều nóng lên."Ngoan, nhanh gọi ca ca, ca ca ngày mai mang ngươi ra ngoài chơi."

"Không được!" Thẩm Đồng tiếp tục kháng nghị, cố gắng lui về sau. Hàn Doanh đem người đè lại, bên tai Thẩm Đồng mà thổi khí, chậm rãi nói: "Bảo Bảo, ngươi cũng biết thời điểm làm bài thi, bất luận chọn A hoặc B , chung quy phải điền một cái đáp án."

Âm thanh của Thiếu soái đại nhân vốn là rất có mị lực, lúc này lại tận lực trầm giọng "Cho nên hoặc là lựa chọn ngủ cùng ta , hoặc gọi ta ca ca , làm sao có đạo lý nộp giấy trắng?... Học sinh nộp giấy trắng là phải bị lão sư trừng phạt."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương