Lý Du kiêu ngạo liếc xéo hắn: “Tứ lang thật đúng là tinh mắt.” Tạm dừng giây lát hắn lại nói, “Nhưng cha ta dặn ta phụ từ tử hiếu, đại ca của ta nói lời thấm thía huynh hữu đệ cung, ngươi nói ta nên thắng hay là không thắng đây?”

Viên Kiệt: “…”

Tỳ nữ đưa cung tên đến, Lý Du giơ tay nhận lấy, Viên Kiệt không nhịn được tò mò hỏi: “Thế Nhị Lang muốn thắng hay không thắng?”

Lý Du cười mà không đáp.

Hắn có thể trúng trạng nguyên, đầu óc đương nhiên không quá kém, tay cầm tên tiến lên, cười mỉm nói: “Phụ thân, đại ca, không bằng chúng ta lại chơi lớn đi?”

Tần Vương: “???”

Lý Cánh: “…”

Lý Du nhìn về phía mọi người, nói: “Nếu hai huynh đệ ta 8 mũi tên đều trúng bình, vậy thì miễn phạt rượu, còn nếu không trúng thì đều phạt rượu, thế nào?”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều thi nhau bàn luận.

Thúc bá tông thân Dự Vương chỉ vào Lý Du: “Tiểu nhi ngươi đúng là cuồng vọng cùng cực, ta cá là hai người huynh đệ ngươi đều không trúng được tám mũi tên.”

Tần Vương hí hửng đáp: “Người bá phụ như huynh làm sao vậy, nào có ai chê trất tử* nhà mình thế chứ?”

(*trất tử: cháu trai gọi bằng bạn bằng chú/bác)

Dự Vương đáp: “Chén rượu phạt này, ta sẽ không mắc mưu.”

Tần Vương: “Hổ phụ không sinh khuyển tử, ta cá là hai nhi tử nhà ta đều có thể trúng tám mũi tên!”

Cũng có người cảm thấy hai người cộng lại được tám mũi tên có độ khó khá cao.

Lúc trước Lý Cánh thắng cũng chỉ trúng một lần ba và một lần hai mũi tên, hiện tại bảo y lập tức ném trúng bốn tên, mà Lý Du còn không được để xảy ra sai sót, chuyện quả thật khiến người ta khó xử.

Chính vì thế, Lý Cánh bày ra vẻ mặt đau khổ nói: “Tiểu tử Nhị Lang đệ chơi thật thất đức.”

Vốn dĩ chỉ cần Lý Du chịu thua, y và phụ thân nhà mình có thể trốn được một kiếp, kết quả tiểu tử kia lại cùng kéo hai người xuống nước.

Cố tình Lý Du còn không biết điều, dõng dạc nói: “Ra trận là phụ tử binh, đánh hổ là huynh đệ ruột, phụ thân chúng ta còn không sợ, chẳng lẽ huynh lại sợ?”

Lý Cánh chỉ vào hắn, ai ngờ tên tiểu tử kia lại khoát tay nói: “Chẳng lẽ huynh sợ uống rượu bị đại tẩu phạt quỳ bàn giặt sao?”

Lý Cánh tức giận trừng mắt nhìn hắn, đáng chết chính là nhi tử nhà mình Lý Phượng Lam cũng đi theo phụ họa: “Phụ thân, có nhị thúc và gia gia tiếp khách rồi, A nương sẽ không dám lên tiếng nữa.”

Lời này khiến mọi người được một trận cười vang.

Lý Cánh chiều thê tử có tiếng, cả kinh thành ai ai cũng biết, mọi người cố ý trêu chọc một phen, sau lại đa số đều cược hai huynh đệ Lý gia đều không ném trúng 8 mũi tên.

Tần Vương cho mọi người chia làm hai tốp để cược, hơn nữa còn đổi phạt một chén rượu thành một bát rượu.

Cược 8 tên đều trúng chỉ có 5 người, Viên Kiệt cũng nằm trong số đó, hắn kéo ống tay áo Lý Du: “Nhị Lang chớ có vào lúc mấu chốt mà làm hỏng.”

Lý Du bật cười: “Tứ Lang đã cho thể diện như vậy, ta nhất định sẽ không để huynh bị phạt.”

Dự Vương chỉ vào Lý Du nói: “Tiểu tử ngươi thật là càn rỡ, cho ngươi ném trước đi.”

Tần Vương khuyên nhủ: “Nhi tử của ta, tuyệt đối đừng nương tay, cứ đánh thẳng vào mặt bá phụ con đi!”

Mọi người cười ha hả không ngừng.

Lý Du cúi người thi lễ với Dự Vương: “Đại bá phụ, trất nhi sẽ không khách khí.”

Dự Vương chống nạnh: “Tới đi, cứ tới vả mặt ta đi.”

Lý Du cầm lấy một mũi tên đi đến trước bình, tất cả người xem đều rướn cổ.

Hắn yên lặng bấm đốt ngón tay tính khoảng cách, tìm đúng vị trí thích hợp, ngón trỏ cùng ngón cái cầm cán tên, nhẹ nhàng ném một cái về phía trước, tên chuẩn xác rơi vào bình.

Tần Vương vui vẻ ra mặt nói: “Trúng rồi!”

Lý Du dùng tay ra hiệu mời, đến phiên Lý Cánh lên sân khấu.

Tần Vương vuốt râu nói: “Lão đại, lão nhị đã trợ lực, con cũng không thể rơi đài đâu đó.”

Lý Cánh không trâu bắt chó đi cày tiến lên phía trước, nhận tên, lề mề rất lâu mới ném một cái, kết quả cũng trúng bình.

Tần Vương mừng rỡ cười toe toét.

Dự Vương nói: “Giờ mới trúng hai tên thôi, đừng vui mừng quá sớm.”

Sau đó lại đến phiên Lý Du, hắn giỏi cưỡi ngựa bắn cung, lực tay ổn định, ném tên vào bình rượu với hắn là chuyện dễ như cơm bữa.

Lại một mũi tên vào bình, đám người cược bọn họ thua lập tức than thở.

Huynh đệ hai người thay phiên ném tên vào bình rượu, tính đến hiện tại đã sáu tên vào bình, khiến cho mọi người cảm thán liên tục.

Chờ đến khi Lý Du ném trúng mũi thứ bảy vào bình, mặt mày Dự Vương tát mét, lão không nhịn được lén lườm bát rượu phạt, một cái bát tương đối lớn!

Tần Vương nhìn thấy động tác mờ ám của lão thì cố ý hỏi: “Lão ca, có thấy rát mặt không hả?”

Dự Vương mạnh miệng nói: “Không phải vẫn còn thiếu một tên sao?”

Kết quả mũi tên cuối cùng vẫn bị Lý Cánh ném vào bình, người cược thắng cười ha ha, người cược thua than trời trách đất.

Tần Vương đắc ý nói: “Cái này gọi là phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung!”

Lão bừng bừng hưng trí lần lượt phạt rượu khách khứa ở đây, có người cố ý chọc cười với mục đích muốn thoát phạt, cũng có người không chịu thua đấu võ mồm, không khí vô cùng sống động, rất náo nhiệt.

Lý Du và huynh trưởng nhà mình chạm cốc uống cạn, trêu chọc: “Đại ca giả heo xơi tái cọp già, thật là không tầm thường nha.”

Lý Cánh đánh hắn một cái, cười mắng: “Chớ có nói bậy.”

Huynh đệ hai người đều nở nụ cười, Lý Cánh tài đức bình thường, Lý Du tuổi trẻ khinh cuồng, lợi hại hơn y rất nhiều.

Mọi người ở trên yến tiệc uống rượu chơi trò chơi, Lý Du ngồi về vị trí ăn hai miếng thịt dê.

Hắn ngồi ngay cạnh Viên Kiệt, Viên Kiệt cực kì thích món hải sâm bóc vỏ kia, mỗi người một bát, thịt hải sâm bên trong non mềm, vô cùng mỹ vị.

Thấy hắn thích ăn, Lý Du tặng luôn phần của mình cho hắn.

Viên Kiệt được yêu mà sợ, phải biết rằng hải sâm là món nổi tiếng trứ danh trong tửu lầu, cực kỳ khó có được.

Lý Du nói: “Chờ lát nữa còn có đồ ăn ngon hơn, ta phải để dành bụng.”

Viên Kiệt cười cảm kích.

Lý Du có hứng thú với nồi lầu kia hơn, bên trong có măng tươi, rau diếp cùng các loại rau khác, hương vị rất nhẹ nhưng vô cùng ngon, đặc biệt là nhúng nước dùng đậm vị, cực kỳ hợp khẩu vị của hắn.

Chờ đến khi Viên Kiệt dùng xong hai bát hải sâm, người hầu tiến đến thu dọn, lục tục trình đồ ăn nóng lên, tổng cộng có 6 món, theo thứ tự là gà phi hành, tôm hầm, ba ba đường phèn, canh đậu phụ hạt sen, măng ho cùng vịt hầm tổ yến.

Lý Du gắp hai miếng tôm hầm, thịt tôm ngon ngọt tươi mới, rất ngon.

Viên Kiệt thì lại thử ba ba đường phèn, màu sắc đậm đà, thịt vào miệng trong ngọt có mặn, ăn rất ngon miệng, có một phong vị khác.

“Nhị Lang nếm thử món này đi, món ba ba này khá ngon.”

Lý Du lấy khăn vuông lau miệng, trái lại càng có hứng thú với bát canh đậu phụ hạt sen hơn, rau thơm xanh biếc trôi nổi trên mặt canh, thoạt nhìn lịch sự tao nhã.

Tỳ nữ hầu hạ thay hắn múc một chén, hắn dùng thìa múc một muỗng tới nếm thử, đậu hủ mềm nhẵn, khẽ đè một cái là vỡ nát. Ném thử miếng thứ hai, hạt sen được hầm nhừ, cực kỳ thích hợp với những lão nhân lớn tuổi.

Sợ phụ thân nhà mình uống rượu nhiều sẽ đau dạ dày, Lý Du nói với người hầu: “Múc cho lão gia một bát canh đậu phụ hạt sen đi, dặn ngài ấy ăn vài miếng thức ăn rồi hãy uống rượu.”

Người hầu nghe lời đáp vâng, sau đó vội vàng đi xuống đưa canh.

Dùng xong một chén canh, Lý Du cũng thấy lửng bụng rồi. Hắn nói chuyện với khách khứa một hồi, thấy món gà phi hành vàng óng bắt mắt thì lại thử một miếng.

Thịt gà vào miệng, hương thơm nồng đậm lan tỏa, da gà giòn rụm, thịt gà mềm ngọt, không hề khô, quanh xương còn có tơ máu nhạt, là dáng vẻ vừa chín tới, khống chế lửa rất tốt.

Viên Kiệt cũng khen món gà phi hành này không dứt miệng.

Còn về vịt hầm tổ yến, Lý Du không hề có ý định chạm đến, đối với mấy nguyên liệu nấu ăn đại bổ như tổ yến hay hải sâm gì đó, xưa nay hắn không có hứng thú, cảm thấy chúng thích hợp cho người già dùng hơn.

Sau khi khách khứa dùng bữa hòm hòm rồi, người hầu lại trình lên vòng thức ăn thứ tư, lần này lấy đồ ngọt điểm tâm làm chủ, theo thứ tự là canh nấm tuyết, hạnh nhân lộ, trà sữa, bánh ngọt hoa quế, bánh củ ấu và chè sữa đặc.

Những món đồ ngọt này Lý Du đều không chạm vào, hắn như nhớ tới điều gì, đứng dậy nói: “Ta đi tiêu thực một lát.”

Bên kia Ninh Anh thừa dịp rảnh rang làm biếng cùng đám người Xảo Nhi, chợt thấy Lương Hoàng tới gọi, nói Lý Du tìm nàng có việc cần hỏi.

Ninh Anh chỉnh trang lại, đi theo y.

Đến Thính Vũ Cư, Lý Du ngồi ở trong phòng dùng trà, Ninh Anh vào nhà đi tới trước mặt hắn hành lễ.

Lý Du đặt tách trà xuống, cũng không ngẩng đầu mà nói: “Nghe nói trước đó đám quý nữ kia có bắt bẻ làm khó ngươi?”

Ninh Anh lắc đầu: “Hôm nay nhiệm vụ của nô tỳ là pha trà, không ai có thể bắt bẻ.”

Lý Du “hừ” một tiếng, nhìn chằm chằm nàng một lát, ngoắc tay nói: “Lại đây.”

Ninh Anh thành thật đi tới, hắn vươn tay lấy ôm nàng vào lòng, nàng không biết tâm tư của hắn thế nào, cho nên không dám lộn xộn.

Lý Du trầm ngâm rất lâu mới hỏi: “Ngươi có biết vì sao các nàng ấy gây chuyện với ngươi không?”

Ninh Anh im lặng một hồi, cố tìm đường chết nói: “Nô tỳ biết, các nàng ấy đều đang ghen tị với nô tỳ, bởi vì ngay cả việc hôm nay lang quân mặc quần trong màu gì nô tỳ cũng biết.”

Lý Du: “…”

Nữ nhân này… bảo hắn phải nói sao cho phải đây!

… …

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương