Editor: hoameei

Tiêu Mặc không thích Tô Bạch Mạt, cũng không mong chờ được gặp người thật, nhưng y vừa mới bị Sở Kinh Lan cho ăn quả đắng, không ngại ở lại nhìn xem chuyện vui của Sở Kinh Lan.

Để y nhìn xem xem, bây giờ Sở Kinh Lan đối xử với người mà sau này hắn tình nguyện đánh đổi mạng sống thế nào.

Vốn theo nguyên tác, ở giai đoạn đầu tất cả độc giả đều cảm thấy Sở Kinh Lan đối xử với Tô Bạch Mạt hoàn toàn vì trách nhiệm, không liên quan gì tới tình cảm.

Không biết sau này khi Sở Kinh Lan vì Tô Bạch Mạt xông pha khói lửa, thỉnh thoảng nghĩ tới bản thân từng lạnh nhạt với bạch nguyệt quang, liệu có cảm thấy hối hận hay không?

Tiêu Mặc bay tới bên cửa sổ, tìm một nơi có ánh nắng đẹp chuẩn bị xem kịch vui.

Sở Kinh Lan nghe quản sự nói xong, cũng không ngẩng đầu lên: "Thứ y muốn ta tận lực tìm, cần giúp đỡ ta cũng sẽ hỗ trợ, như vậy đã đủ."

"Đấy đâu phải." Quản sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Hai người có hôn ước với nhau, mọi người thường nói tình cảm lúc tuổi trẻ là mãnh liệt nhất, đâu có cặp tình nhân nào giống như hai người, ngài nên thân cận với Tô thiếu gia một chút!"

Ánh mắt Sở Kinh Lan đã hoàn toàn lạnh băng, nhưng hắn lại khẽ cười một tiếng, nghe thấy tiếng cười châm chọc, quản sự lập tức kinh hãi, vội vàng cúi đầu thấp, khí thế và âm thanh cũng yếu đi.

... Đây mới mà Sở Kinh Lan quen thuộc, quản sự biết mình đã quá phận, hối hận vô cùng, sao lại không biết quản miệng mình chứ!

Hắn thấp giọng yếu ớt nói: "Gia tộc hứa hôn ngài với Tô thiếu gia là vì tốt cho ngài, bao nhiêu người cầu còn không được, ngài cũng nên hiểu cho tấm lòng của các trưởng bối."

Nói là yếu thế, nhưng trong ngữ điệu rõ ràng là đang phàn nàn, lên án Sở Kinh Lan không biết tốt xấu.

Tô Bạch Mạt mang thể chất lô đỉnh, còn là thân thể uyên ương cực phẩm, chỉ cần y tự nguyện cùng người nào song tu hoan hảo, đối với việc nâng cao tu vi của cả hai đều rất có lợi, sau khi đặc điểm đặc biệt này lộ ra, lập tức biến thành miếng bánh thơm ngon trong mắt các gia tộc.

Tô gia vốn muốn dùng Tô Bạch Mạt để tạo dựng quan hệ với trung giới, nhưng thấy Sở Kinh Lan thiên phú phi thường, tiền đồ vô lương, nói không chừng về sau có thể đạt được thành tựu ở trung giới, thậm chí vươn tới thượng giới, nghĩ như vậy, bọn họ liền đồng ý đính hôn với Sở gia.

Sở gia thành công định hôn với Tô Bạch Mạt, lại kéo theo không ít thù hận cho Sở Kinh Lan, ở hạ giới có rất nhiều gia tộc muốn tranh đoạt Tô Bạch Mạt, thấy hắn liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cái này khiến cho vòng quan hệ của Sở Kinh Lan vốn đã ít ỏi nay lại càng thêm lạnh lẽo, trong số những người đồng lứa, một số thiếu gia tiểu thư của các gia tộc thân thiết tụ lại với nhau, một số đệ tử đứng đầu từ các danh môn kết nghĩa xưng huynh gọi đệ, chỉ có hắn, một người bằng hữu cũng không có.

Sở Kinh Lan không để quản sự lui xuống, cũng không cho hắn ngẩng đầu. Chủ tử chưa lên tiếng, quản sự chỉ đành đứng yên tại chỗ, thời gian Sở Kinh Lan trầm mặc càng dài, trong lòng quản sự lại càng lạnh đi.

Tự bản thân hắn cũng có thể hù chết mình.

Có thể thấy Sở Kinh Lan cũng không phải là người không biết trừng phạt người khác, chỉ là phần lớn những thủ đoạn này không dùng được với tâm ma mà thôi.

Một lúc lâu sau, Sở Kinh Lan mới đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài, mặc cho quản sự đứng im như tượng.

Đến cửa, Sở Kinh Lan đưa lưng về phía quản sự, nói: "Ngươi là quản sự trong nội viện của ta, đừng nghĩ đến việc làm thuyết khách cho các trưởng lão, chủ chỉ chọn một, không ai thích cỏ đầu tường, lựa chọn thế nào, tự ngươi nghĩ kỹ."

Quản sự lau mồ hôi lạnh, chớp nhoáng quỳ xuống trên đất, phủ phục xin khoan dung: "Vâng, thiếu gia, nô tài biết sai rồi!"


Sở Kinh Lan không quay đầu, đẩy cửa đi ra ngoài.

Tiêu Mặc ung dung bay theo, mặc dù không thích Sở Kinh Lan, nhưng bên cạnh y chỉ có hệ thống và Sở Kinh Lan là có thể nói chuyện, những ngày này cãi nhau với Sở Kinh Lan, đối với hắn cũng có chút quen thuộc.

"Vậy còn được, đối với loại thuộc hạ không trung thành như này nên gõ một cái."

Lời này của Tiêu Mặc phá lệ không có ẩn ý gì, nhưng Sở Kinh Lan đã hình thành ấn tượng cố định "lời bên miệng tâm ma chẳng có cái nào hữu ích", chỉ coi là Tiêu Mặc lại đang mỉa mai hắn, bởi vậy không lên tiếng.

Mà Tiêu Mặc cũng không quan tâm.

Hiển nhiên, bọn hắn đã tạo dựng hình thức ở chung độc đáo giữa hai người.

Sở Kinh Lan đương nhiên là đang đi gặp Tô Bạch Mạt.

Hạ giới có 36 tòa thành, còn lại là những thành nhỏ có xây lên cũng có dỡ bỏ, tạm thời không tính đến, Sở gia và Tô gia đều ở Mộ Thành, Tô Bạch Mạt muốn tìm Sở Kinh Lan cũng rất dễ dàng.

Cuối cùng Tiêu Mặc cũng nhìn thấy Tô Bạch Mạt bằng xương bằng thịt.

Tô Bạch Mạt, là nhân vật chính duy nhất của nguyên tác, nhỏ hơn Sở Kinh Lan 1 tuổi, bộ dạng ngày thường môi hồng răng trắng, nhìn rất đẹp, cũng rất nhu nhược yếu đuối.

Người thích y sẽ thấy thương tiếc y, tương lai sẽ có vô số người trong Tu Chân giới bị Tô Bạch Mạt mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Tiêu Mặc bay vòng quanh người Tô Bạch Mạt, xác nhận hào quang của nhân vật chính đối với mình vô dụng, y cũng không vì gương mặt này mà thay đổi ấn tượng xấu về Tô Bạch Mạt.

Tô Bạch Mạt nhìn thấy Sở Kinh Lan, ánh mắt sáng lên: "Kinh Lan ca ca!"

Trong mắt của y còn mang theo chút sốt ruột, muốn nói lại thôi, Sở Kinh Lan đã thành thói quen, đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay tìm ta có chuyện gì?"

Quả nhiên đâu ra đấy, không hề có khung cảnh hai người vô tư gặp mặt mừng rỡ.

Tô Bạch Mạt xác nhận bên cạnh không có người khác, mới xích lại gần nhỏ giọng nói: "Là như vậy, ta cứu được một người xa lạ, nhưng không dám mang về nhà, sợ trong nhà răn dạy, Kinh Lan ca ca, huynh có nơi nào có thể cho hắn ở tạm không?"

Y còn không biết, nơi này không chỉ có người ngoài, mà người ngoài còn đang quang minh chính đại nghe.

Làm tâm ma chính là tiện như thế đấy.

Sở Kinh Lan chỉ coi như không nhìn thấy đám sương mù kia, hắn nghe thấy lời Tô Bạch Mạt nói, chưa vội đồng ý mà tỉnh táo hỏi: "Là người nào?"

Tô Bạch Mạt mặt mũi tràn đầy ngây thơ: "Một thiếu niên trạc tuổi chúng ta."

Sở Kinh Lan gật đầu, chờ câu tiếp theo.


Nhưng mà Tô Bạch Mạt đã nói xong, tròn mắt nhìn Sở Kinh Lan.

Tiêu Mặc: "Hết rồi?"

Sở Kinh Lan: "...... Hết rồi?"

Hai người gần như thốt ra cùng một lúc, sau khi nói xong, đều lâm vào trầm mặc.

Tiêu Mặc / Sở Kinh Lan: Sao ta lại nghĩ giống như hắn chứ!

Rất rõ ràng, hai người đều thấy sự ăn ý này thật xúi quẩy.

Mà Tô Bạch Mạt không phát giác ra điều gì bất thường, khó hiểu nói: "Đúng vậy?"

Sở Kinh Lan ném cảm giác khó chịu với tâm ma đi, nói với Tô Bạch Mạt: "Ngươi biết gì về thân phận của hắn, nhân phẩm, tính cách thế nào?"

Lúc này Tô Bạch Mạt mới hiểu được hắn hỏi cái gì, bừng tỉnh đại ngộ: "Nhưng hắn bị thương không nhẹ, còn đang bất tỉnh, ta cái gì cũng không biết."

"Nhưng ta rất muốn cứu hắn, cũng không thể mặc kệ hắn."

Tô Bạch Mạt nói vô cùng chính nghĩa, Sở Kinh Lan liền để y dẫn đường, kết quả đến chỗ rồi mới phát hiện, nơi rừng núi hoang vắng, một người thiếu niên bị thương đang nằm trong bụi cỏ, dáng vẻ chật vật, vết máu trên người không ít, chỉ có khuôn mặt là coi như sạch sẽ.

Đã không kéo người ta ra chỗ khác, cũng không sơ cứu vết thương.

Đây chính là cứu người trong miệng Tô Bạch Mạt.

Cứu, nhưng hoàn toàn không có cứu.

Tiêu Mặc nhịn không được trào phúng "À" một tiếng.

Tiêu Mặc cũng nhớ lại cái người thảm thương này trong nguyên tác, dù sao tuy sau này Tô Bạch Mạt có nhiều ong bướm, nhưng luôn có những người đặc biệt như vậy, ví dụ nhưng vị hôn phu thời niên thiếu Sở Kinh Lan, lại ví dụ như người y cứu đầu tiên, Thiếu chủ Huyễn Kiếm Môn ở trung giới - Đới Tử Thịnh.

Theo cốt truyện, cũng là Tô Bạch Mạt và Sở Kinh Lan cùng nhau cứu người, mà dược vật thuốc thang cùng chỗ ở đều do Sở Kinh Lan cung cấp, nhưng sau khi Sở Kinh Lan đưa phòng cho Tô Bạch Mạt liền chưa từng tới, cho nên khi Đới Tử Thịnh tỉnh lại chỉ thấy một mình Tô Bạch Mạt.

Hắn coi Tô Bạch Mạt là ân nhân cứu mạng duy nhất, có ấn tượng cực kỳ tốt, hận không thể lên rừng xuống biển để báo ân, đối với giai đoạn đầu là trợ giúp rất lớn cho Tô Bạch Mạt, hắn cũng là người đã mang Tô Bạch Mạt đến trung giới.

Trước là cảm kích, sau động lòng, Đới Tử Thịnh tự nhiên trở thành một trong số công chính của Tô Bạch Mạt sau này.

Nhưng nếu không phải Sở Kinh Lan, Đới Tử Thịnh làm sao còn nằm ở đây?

Đới Tử Thịnh không mặc y phục của Huyễn Kiếm Môn, nhưng lệnh bài còn trên người, bởi vì sau khi thành niên Sở Kinh Lan sẽ đến Huyễn Kiếm Môn tu hành, cho nên hắn vừa nhìn liền nhận ra.


Hắn kiểm tra qua thương thế của Đới Tử Thịnh, dùng linh lực để tạm thời giúp hắn cầm máu.

Nếu là người của Huyễn Kiếm Môn, theo lẽ thường sẽ cảm thấy mang về Sở gia là hợp lý, dù sao Sở gia và Huyễn Kiếm Môn cũng có chút quan hệ.

Nhưng Sở Kinh Lan không nghĩ như vậy.

Hắn dặn dò Tô Bạch Mạt: "Dưới chân núi có một gian phòng nhỏ của Sở gia, bây giờ đã bỏ hoang, không có người khác đến, mang hắn đến đó đi."

Tô Bạch Mạt gật đầu.

Sở Kinh Lan: "Ngươi cõng hắn."

Tô Bạch Mạt sững sờ: "A?"

Sở Kinh Lan: "Còn có vấn đề gì?"

Tô Bạch Mạt nhìn Đới Tử Thịnh trên đất, nhìn dáng người cao lớn của Sở Kinh Lan, lại ước lượng cơ thể gầy yếu của mình, không thể tin nổi nhìn Sở Kinh Lan.

Sở Kinh Lan vẫn đứng im như người bị liệt, bình tĩnh đối mắt.

Sau một lúc lâu, Tô Bạch Mạt thua trận: "...... Không có."

Sở Kinh Lan gật đầu: "Ta dẫn đường."

Tô Bạch Mạt nói không có, nhưng vẻ mặt động tác đều rất ấm ức, y còn chưa chịu từ bỏ yếu ớt nhìn Sở Kinh Lan một chút, ánh nhìn e lệ rụt rè, phàm là người thương hoa tiếc ngọc hoặc kẻ thức thời đều nên vỗ ngực cướp lời "Để ta"!

Hết lần này tới lần khác Sở Kinh Lan vẫn như mắt mù, Tô Bạch Mạt tình ý rả rích ám chỉ đều cho chó ăn.

Tô Bạch Mạt: "......"

Y đành phải mang Đới Tử Thịnh vác trên lưng mình.

Về lý, đều là người tu tiên, dù cho yếu ớt thế nào cũng không đến nỗi không cõng nổi một người đồng trang lứa, vậy mà hết lần này đến lần khác Tô Bạch Mạt tỏ ra cực kỳ gian nan, lúc đứng dậy còn lung lay như sắp ngã.

Sở Kinh Lan làm cái gì đây?

Hắn xác nhận Tô Bạch Mạt không trượt chân, tay chân lập tức linh hoạt, xoay người dẫn đường: "Đi theo ta."

Tô Bạch Mạt chỉ có thể im lặng, môi mím chặt, ủy khuất đuổi theo.

Tiêu Mặc ở không trung cười đến rung người.

Tiêu Mặc: "Vui!"

"Hệ thống, ngươi xem, loại hành vi này của Sở Kinh Lan bình thường có hai cách giải thích, một cái gọi là thẳng nam sắt thép, một cái gọi là không có cảm giác."

"Không có cảm giác là gì, chính là không có cảm giác, không thích, cho nên vạch rõ giới hạn, không được quá phận cũng không nuông chiều."


Sở Kinh Lan có thể giúp Tô Bạch Mạt, nếu ban đầu Tô Bạch Mạt không có ý đồ nũng nịu, bảo Sở Kinh Lan cõng người cũng không phải không được.

Nhưng Tô Bạch Mạt quá ra vẻ, thế là Sở Kinh Lan liền vạch ra ranh giới rõ ràng, để Tô Bạch Mạt không thể tiếp cận quá gần.

Tiêu Mặc dạo vòng quanh Sở Kinh Lan một vòng, lại vòng quanh Tô Bạch Mạt đang hì hục cõng người, cảm khái: "Ai có thể nghĩ tới sau này hắn sẽ vì Tô Bạch Mạt mà hiến dâng cả tính mạng chứ?"

Nói xong câu này, Tiêu Mặc nghĩ đến tử trạng của Sở Kinh Lan trong nguyên tác, tâm trạng vui vẻ vừa dâng lên liền lập tức tản đi.

Y nhìn Sở Kinh Lan, lại nhìn Tô Bạch Mạt cùng người trên lưng, đột nhiên cảm thấy vô vị.

Kết cục của Đới Tử Thịnh cũng không thể nói là tốt hơn bao nhiêu, bởi vì lúc đầu hắn là một người rất ngây thơ, không giống như những kẻ khác tình nguyện chia sẻ Tô Bạch Mạt, hắn vốn không thể nào tiếp thu được chuyện đó, nhưng đã yêu đến chết đi sống lại, từ sự ghen tuông giận dữ, cuối cùng là thỏa hiệp.

Người người đều yêu Tô Bạch Mạt, mà Tô Bạch Mạt cái gì cũng không cần làm.

Đây gọi là mệnh làm nhân vật chính, sinh ra trong hũ mật, lớn lên trong tình yêu, hoàn toàn trái ngược với cuộc đời của Tiêu Mặc.

Nhiều người tốt như vậy, bao nhiêu tấm chân tình người khác cầu mà không được, Tô Bạch Mạt hoàn toàn cô phụ tất cả.

Sở Kinh Lan nghe thấy tâm ma dường như khẽ hừ một tiếng, hắn lặng lẽ liếc nhìn lại, thấy đám sương màu đen kia chậm rãi đi theo, kỳ quái là, không giống như tâm trạng nhàn nhã thoải mái nằm phơi nắng thường ngày, mà giống như là... ỉu xìu?

Hả?

Nơi này có thứ gì có thể áp chế tâm ma?

Sở Kinh Lan vội vàng vận chuyển linh lực cẩn thận cảm nhận, nhưng không phát hiện ra điều gì.

Cũng không giống như trên người vị đệ tử Huyến Kiếm Môn kia có đồ vật gì đặc biệt.

Tâm ma này thật sự khó đoán.

Mọi người đều mang tâm tư, rất nhanh đã tới căn nhà bị bỏ hoang, tuy nói là bỏ hoang, nhưng phòng ốc vẫn rất kiên cố, giường ghế đều đủ cả, hoàn toàn có thể làm nơi nghỉ ngơi.

Tô Bạch Mạt thả Đới Tử Thịnh xuống, y phục trên người y dính đầy bùn đất cùng máu khô, nhìn qua rất chật vật. Y bẹp miệng, lau mồ hồi, đi đến bên dòng suối gần đó rửa sạch sẽ một phen, còn Sở Kinh Lan thì lấy băng vải cùng dược vật từ trong túi trữ vật ra, giúp Đới Tử Thịnh băng bó vết thương.

Băng bó xong, Tô Bạch Mạt cũng trở về.

Còn đổi một bộ y phục sạch sẽ.

Sở Kinh Lan đặt hai lọ thuốc xuống, nói với Tô Bạch Mạt: "Thuốc bôi ngoài ngày dùng hai lần, thuốc uống ngày ba lần, ở đây sẽ không có người khác tới quấy rầy, có thể tạm thời để hắn ở đây. Đợi hắn tỉnh lại, ngươi cần phải xác nhận thân phận của hắn, hỏi xem hắn gặp chuyện gì, cân nhắc xem có liên lụy đến bản thân hay không."

Theo nguyên tác, Sở Kinh Lan dặn dò Tô Bạch Mạt xong liền rời đi, coi như mình không quen biết Đới Tử Thịnh, ân cứu mạng liền rơi xuống một mình Tô Bạch Mạt.

Thực tế luôn cho thấy, người không có việc gì làm liền sẽ thích đi kiếm chuyện.

Đối với tâm ma thì tâm lý này càng thể hiện rõ.

Nhàn rỗi không có việc gì, Tiêu tâm ma nhìn chằm chằm tổ hợp tình tay ba này, trong lòng bỗng hiện lên một ý tưởng: Nếu như ân cứu mạng Đới Tử Thịnh chia một nửa cho Sở Kinh Lan, vậy Đới Tử Thịnh có còn cố chấp yêu Tô Bạch Mạt nữa không?"

Không có ý tứ gì khác, y chỉ là thấy kiếp sống tâm ma quá nhàm chán nên mới nghĩ ra một vài kịch bản mới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương