Sau Khi Xuyên Thành Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
-
C13: Nương
Editor: hoameei
Tiêu Mặc không khỏi lùi về sau, y đứng bên cạnh Sở Kinh Lan, vẻ mặt và lời nói của Sở mẫu cũng hướng về hắn.
Nếu như những người kia vốn là khuôn mặt đáng ghét đầy ác ý, y sẽ khịt mũi coi thường hoặc là đáp trả, nhưng gương mặt vô tội khó hiểu của Sở mẫu chỉ khiến y sợ hãi trong lòng.
Tay Sở Kinh Lan dừng một chút, hắn thong dong đặt đũa xuống, vừa định nói gì, đột nhiên bàn tay Sở mẫu đưa lên, trực tiếp hướng mặt hắn đánh tới!
Mẫu thân Sở Kinh Lan là Uyển Ngọc, vốn là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, xuất thân từ trung giới, từ nhỏ đã bị gia tộc xem như công cụ, chưa từng hưởng thụ cảm giác được người quan tâm che chở.
Nhưng vận mệnh lại chẳng thương xót bà, nửa đời trước thống khổ bởi gia tộc, nửa đời sau lại bị hủy trong tay nam nhân.
Phụ thân cặn bã của Sở Kinh Lan tên là Sở Thiên Thực, sau lần đầu Uyển Ngọc gặp hắn, được hắn chăm sóc, người trước nay chưa từng cảm nhận hơi ấm liền tin vào lời thề non hẹn biển của hắn, cho rằng mình đã gặp đúng người, liền rơi vào bể tình, liều mạng thoát khỏi gia tộc, theo đạo lữ đến hạ giới.
Bà cho rằng cuối cùng mình cũng thoát khỏi cơn ác mộng của gia tộc, từ đây có gia đình hòa thuận, vậy mà lại không biết rằng cũng chỉ là nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác.
Sở Thiên Thực mang theo người về đến Sở gia ở hạ giới, sau khi kết thành đạo lữ, bản tính của ông ta mới bắt đầu lộ ra, xa hoa dâm dật hết ăn lại nằm, ở bên ngoài không ngừng tìm nữ nhân chơi đùa, sau khi bị Uyển Ngọc phát hiện, lại khóc lóc cam đoan sẽ sửa tính.
Uyển Ngọc từ chấn kinh đến thống khổ, lần lượt tha thứ, đổi lấy chỉ là đạo lữ bỏ ngoài tai tiếp tục phạm sai lầm, sau vô số lần thất vọng và tuyệt vọng, cuối cùng bà không thể không thừa nhận, điều mà bản thân coi là ấm áp nhất thế gian, hóa ra tất cả chỉ là lời nói đầu môi.
Không có người thực lòng yêu bà, không có người quan tâm bà.
Cuối cùng Uyển Ngọc bị ép đến phát điên.
Trước khi bà bị điên, Sở Thiên Thực còn thường xuyên dỗ dành bà, dù sao Uyển Ngọc có mỹ mạo khuynh thành như vậy, nhưng sau khi bà hóa điên, cho dù có xinh đẹp thì Sở Thiên Thực cũng không muốn gặp người lúc nào cũng có thể phát bệnh, liền cho bà ở một viện khác, cũng chưa từng lui tới.
Nếu không phải Sở Kinh Lan có thiên phú kinh người, hắn đưa ra yêu cầu Sở gia phải chữa bệnh cho mẫu thân, Sở gia còn ai nguyện ý chăm sóc bà.
Giữ chặt Uyển Ngọc, Sở gia liền có thể buộc Sở Kinh Lan cống hiến cho gia tộc, dù sao thuốc chữa bệnh cho Uyển Ngọc cũng không rẻ, chi tiêu ăn uống mỗi ngày đều tính bằng vàng ròng bạc trắng, còn hạ phù chú lên người Uyển Ngọc, để bà không thể nào rời khỏi Sở gia.
Uyển Ngọc thấy Sở Kinh Lan lại nhớ tới người cha cặn bã Sở Thiên Thực, liền bị kích thích, bởi vậy lâu dần Sở Kinh Lan chỉ dám lặng lẽ đứng từ xa quan tâm bà, sợ mẫu thân bởi vì mình mà phát cuồng.
Sau khi uống thuốc, tu vi của Uyển Ngọc bị ức chế lại, cho dù nháo thế nào cũng sẽ không làm người hầu bị thương.
Sở Kinh Lan đưa tay bắt lấy cổ tay Uyển Ngọc, cản lại công kích của bà.
"Sao ngươi còn chưa chết, sao ngươi không chết đi!"
Uyển Ngọc giãy dụa, cánh tay gầy yếu nổi gân xanh, Sở Kinh Lan khống chế bà, nhưng cũng không dám dùng quá sức, sợ làm bà bị thương, những lời nói ác độc của mẫu thân với hắn mà nói đã như tập mãi thành quen, không có chút tác động nào.
Hôm nay Tiêu Mặc không ghé vào bàn cơm, y do dự một lát, lò dò bám lên đầu vai Sở Kinh Lan, giống như đang vỗ về hắn.
Một nhi tử yêu mẫu thân tha thiết, lại nghe thấy mẫu thân muốn hắn đi chết đi, Tiêu Mặc không tin trong lòng Sở Kinh Lan cũng bình tĩnh như ngoài mặt.
Dù hắn biết không phải lời thật lòng của mẫu thân... Không, có lẽ chính là bởi vì biết, cho nên mới càng thấy thống khổ.
Mẹ của hắn bị điên, điên đến mức không nhận ra hắn.
Nếu là bình thường, Sở Kinh Lan đã sớm đuổi tâm ma xuống, nhưng bây giờ hắn không thể rút ra được chút thời gian nào, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn tâm ma.
Vẻ mặt Uyển Ngọc dữ tợn, một khuôn mặt xinh đẹp bị bóp méo trở nên đáng sợ, bà vừa giãy giụa vừa lẩm bẩm "đi chết đi", thỉnh thoảng còn mắng một câu nghiệt chủng, Sở Kinh Lan đều nghe hết những lời này.
Giãy giụa một lát, Uyển Ngọc cũng mệt mỏi, khí lực giảm dần, lại òa khóc lên.
"Kinh Lan, Kinh Lan, sao ta lại cùng hắn sinh ra ngươi, ngươi có huyết thống của hắn, bẩn, thật bẩn, ngươi đi chết đi, sau đó mẫu thân sẽ đi cùng ngươi, có được hay không, mẫu thân ở cùng ngươi, được không?"
Bà như đang dỗ dành trẻ nhỏ, lại là dỗ dành con mình tự đi chết đi, Tiêu Mặc chỉ cảm thấy nghẹt thở, y không dám nhìn cũng không dám nghe, nhưng vẫn cố chấp ghé trên vai Sở Kinh Lan, không lánh về thức hải.
Sở Kinh Lan nhẹ giọng nói với bà: "Nương, chúng ta là bất tử, chúng ta vẫn sẽ sống, người nên chịu khổ không phải chúng ta, cho con một chút thời gian, rất nhanh thôi, chờ con một chút."
Lời này đám người hầu chỉ xem như không nghe thấy, đi lên muốn đỡ Uyển Ngọc, cũng có thể là cuối cùng thuốc cũng có hiệu quả, Uyển Ngọc mờ mịt một lát, nhìn thật kỹ khuôn mặt Sở Kinh Lan, chợt rút tay về, lảo đảo ngã về phía sau.
Sở Kinh Lan muốn đỡ bà, lại bị né tránh.
"Sao ngươi lại ở chỗ này! Ta, có phải ta lại tổn thương ngươi? Ta không muốn tổn thương ngươi, đi, đi mau! Ngươi đừng nhìn ta, đừng nhìn ta, ngươi phải thật tốt, thật tốt..."
Tay Sở Kinh Lan dừng lại giữa không trung, sự ẩn nhẫn cùng kiên cường nháy mắt bị một câu của bà hòa tan, hóa thành bi thương, hắn nhẹ nhàng bước lùi hai bước, chậm rãi rời xa mẫu thân của hắn.
"Được, ta đi, nương... nương cũng phải thật tốt, lần sau ta lại đến."
Uyển Ngọc được đỡ trở về phòng, Sở Kinh Lan rời khỏi viện, lưng hắn vẫn thẳng tắp, nhưng thể xác tinh thần đều đã kiệt quệ, khi đi được một đoạn rất dài, lúc xung quanh không còn người, Sở Kinh Lan mới mở miệng: "... Ngươi còn muốn ở trên vai ta bao lâu?"
Giữa tự mình vận động và đi nhờ xe, Tiêu Mặc đương nhiên lựa chọn phương thức dùng ít sức hơn: "Về phòng liền xuống."
Trừ phi Sở Kinh Lan kiên trì muốn đuổi y đi, nếu không lần này Tiêu Mặc nhất định sẽ đi nhờ xe đến cùng, y thoải mái nằm sấp trên đầu vai hắn: "Ngươi coi ta là không khí là được."
Sở Kinh Lan trào phúng: "... Ngươi không phải là không khí sao?"
Ở bên ngoài, không ai cảm nhận được sự tồn tại của Tiêu Mặc, dù là nằm trên lưng con mèo hay nằm trên vai Sở Kinh Lan, xác thật đều giống như không khí.
Lời giễu cợt của Sở Kinh Lan lộ rõ sự mệt mỏi, xem xét nỗi lòng đang rối bời của hắn, Tiêu mặc rộng lượng không tính toán với hắn.
Cho đến khi trở về tiểu viện, Tiêu Mặc không lên tiếng nữa, trong nội viện không một bóng người, ngày thường Sở Kinh Lan cũng không yêu cầu người hầu lúc nào cũng túc trực, tất cả đều ở trước viện, chỉ khi nào Sở Kinh Lan gọi thì bọn họ mới tới.
Đóng cửa sân lại, cả viện yên tĩnh.
Hô hấp Sở Kinh Lan có chút nặng nề: "Sao lại không gây sự với ta nữa?"
Tiêu Mặc im lặng: "Không gây sự với ngươi còn không tốt sao? Cãi nhau đến nghiện rồi đúng không, quen được ngươi —— Ây!"
Tiêu Mặc còn chưa nói hết lời, Sở Kinh Lan bỗng nhiên dựa vào cánh cửa, chậm rãi trượt xuống ngồi trên mặt đất, hắn lấy tay che bụng, trên trán túa mồ hôi, lúc này Tiêu Mặc mới chú ý đến sắc mặt trắng bệch của hắn.
"Sở Kinh Lan!"
Tiêu Mặc bị dọa cho nhảy dựng lên: Không phải là trúng độc rồi chứ, không phải nói không có tác dụng sao!?
Tâm ma kinh hô một tiếng, sau đó xoay vòng vòng trong không trung, xem ra rất gấp gáp.
Sở Kinh Lan cảm thấy hoang đường lại quỷ dị: Giờ phút này người quan tâm hắn nhất, ấy thế mà lại là một tâm ma.
... Nhưng cũng phải, nếu hắn chết bây giờ, tâm ma cũng sẽ biến mất theo hắn, đồng sinh cộng tử, cho nên y đúng thật là nên lo lắng cho mình.
Tâm ma: "Không phải ngươi nói Đoạn Trường Khô không có tác dụng với ngươi sao, chẳng lẽ là loại độc khác!"
Sở Kinh Lan đau đến nỗi không nói nên lời, tựa trên ván cửa chịu đựng, không đáp lại.
Sở Kinh Lan hoàn toàn đoán sai, Tiêu Mặc biết hắn không thể nào chết vào lúc này, chỉ là nhìn thấy một người đang tốt đẹp đột nhiên ngã xuống trước mặt, dù là ai cũng phải giật mình một phen.
Sở Kinh Lan không lên tiếng, Tiêu Mặc đành phải gọi hệ thống lên.
Dù sao y chỉ là một đám sương nhỏ, sờ không được chạm không tới, có muốn đỡ người cũng không có cách nào.
Không hổ là hệ thống phụ trợ mạnh nhất, nó quét qua thân thể Sở Kinh Lan một lượt, ra kết luận: "Độc chỉ không gây nguy hiểm đến tính mạng hắn, nhưng đau thì vẫn sẽ đau."
Đây là ý không có tác dụng trong lời của Sở Kinh Lan sao? Tiêu Mặc im lặng thở dài, vừa định nói ngươi có phải là đồ ngốc không, nhưng lời đến khóe miệng, thấy mặt mày Sở Kinh Lan trắng bệch không còn giọt máu, lại nghĩ tới lúc hắn vừa nghe thấy mẫu thân muốn gặp mình, đôi mắt không giấu nổi vui sướng...
Tiêu Mặc bỗng nhiên hiểu ra.
Y dừng lại trong không trung, bay đến bên vai Sở Kinh Lan, nhẹ nhàng bước lên.
"Sở Kinh Lan."
"Đồ ăn mẫu thân ngươi làm ăn ngon không?"
Ánh mắt Sở Kinh Lan khẽ động.
Hắn đã sớm hình thành thói quen không thể nói thật lòng với người khác, cũng không ai có thể nắm được suy nghĩ của hắn, không nghĩ tới có một ngày, người hiểu hắn nhất lại là tâm ma.
À, không đúng, tâm ma mà không hiểu thì sao gọi là tâm ma.
Sở Kinh Lan ngước mắt nhìn ra ngoài sân, nhẹ giọng nói: "Ăn rất ngon."
Tiêu Mặc cũng uốn éo trên vai hắn nhìn lên bầu trời: "Trong lòng mẹ ngươi có ngươi."
Thời điểm Uyển Ngọc hơi tỉnh táo liền vội vã đẩy Sở Kinh Lan ra, sợ bản thân tổn thương hắn. Nếu không bị điên, người luôn khao khát tình cảm gia đình như Uyển Ngọc, nhất định sẽ coi Sở Kinh Lan như báu vật, dành cho hắn tất cả sự dịu dàng tốt đẹp nhất.
Sở Kinh Lan chịu đựng đau đớn, thuận theo Tiêu Mặc, nhớ đến dáng vẻ lúc chưa bị ép đến điên của mẫu thân, đáng tiếc năm đó hắn còn quá nhỏ, nhiều chuyện không còn nhớ rõ, cũng không có năng lực bảo vệ mẫu thân, nhưng hắn vẫn nhớ những ngày mùa đông có bát canh ngọt, có đôi bàn tay ấm áp của mẫu thân.
Uyển Ngọc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, ghé bên tai hắn cười: "Không lạnh nữa rồi."
Tưởng chừng như chỉ mới hôm qua, lại giống như đã xa xôi không thể chạm tới.
Sau đó hắn nghe thấy tâm ma phiền muộn thở dài: "Không giống ta, không có mẹ."
Sở Kinh Lan: "......"
Sở Kinh Lan:?
Hắn mới vừa xuất thần một lát, liền bị câu nói này của tâm ma kéo trở về.
Có ý gì? Một tâm ma nói y không có mẹ?
Mọi người đều biết, trên đời chỉ có tâm ma và bản thể, không có tâm ma và mẹ của tâm ma.
Tâm ma được sinh ra từ trong thức hải của bản thể.
Vẻ mặt của Sở Kinh Lan phải nói là vô cùng đặc sắc, cảm xúc dâng trào, cơn đau ở bụng càng thêm mãnh liệt.
Hắn che lấy phần bụng, chịu đựng đau đớn chậm rãi đứng lên.
Vừa bước một bước, giọng nói phiền muộn của Tiêu Mặc lại vang lên: "Ta..."
Sở Kinh Lan nhấn mạnh từng chữ: "Ta không muốn thảo luận với ngươi, ngươi có hay không có, mẫu thân, chuyện này."
Tiêu Mặc thất vọng: "À."
Tiêu Mặc: "Haizz."
Tiêu tâm ma phiền muộn xong, từ Sở Kinh Lan trên bờ vai bay xuống, chờ y bay đến ngay phía trước, mới nhìn thấy vẻ mặt như nuốt phải ruồi của Sở Kinh Lan, y ngẩn người, nhớ lại hình như lời nói vừa rồi không ổn lắm.
Đúng vậy, y là một tâm ma, sao lại nói với bản thể ta không có mẹ?
Thì ra là thế, khó trách Sở Kinh Lan nói chuyện lại đặc biệt dùng ngữ khí nhấn mạnh trọng điểm như vậy.
Y cũng không muốn Sở Kinh Lan hiểu lầm, tích cực giải thích: "Ài, lời vừa rồi ta nói hình như có hơi kỳ lạ, nhưng ngươi yên tâm, ngươi tuyệt đối không phải mẹ ta."
Sở Kinh Lan nhẫn nại gân xanh nhảy lên.
Tiêu tâm ma nghĩ nghĩ, cực kỳ nghiêm cẩn bổ sung: "Cũng không phải cha ta."
Sở Kinh Lan không thể nhịn được nữa: "...... Cút!"
【 Công kích tinh thần thành công, điểm tích lũy +6! 】
Tiêu Mặc: Oa, không được, mặc dù cũng là cãi nhau với Sở Kinh Lan, nhưng đây là lần đầu tiên nghe hắn nói tục.
Có thể nói ra từ "Cút" này cũng đã giẫm lên giới hạn tu dưỡng của Sở thiếu chủ rồi.
Nhưng lần này thật sự không phải Tiêu Mặc cố ý gây sự, y ghé trên vai Sở Kinh Lan: Ặc, tức giận như vậy sao?
Tiêu Mặc không khỏi lùi về sau, y đứng bên cạnh Sở Kinh Lan, vẻ mặt và lời nói của Sở mẫu cũng hướng về hắn.
Nếu như những người kia vốn là khuôn mặt đáng ghét đầy ác ý, y sẽ khịt mũi coi thường hoặc là đáp trả, nhưng gương mặt vô tội khó hiểu của Sở mẫu chỉ khiến y sợ hãi trong lòng.
Tay Sở Kinh Lan dừng một chút, hắn thong dong đặt đũa xuống, vừa định nói gì, đột nhiên bàn tay Sở mẫu đưa lên, trực tiếp hướng mặt hắn đánh tới!
Mẫu thân Sở Kinh Lan là Uyển Ngọc, vốn là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, xuất thân từ trung giới, từ nhỏ đã bị gia tộc xem như công cụ, chưa từng hưởng thụ cảm giác được người quan tâm che chở.
Nhưng vận mệnh lại chẳng thương xót bà, nửa đời trước thống khổ bởi gia tộc, nửa đời sau lại bị hủy trong tay nam nhân.
Phụ thân cặn bã của Sở Kinh Lan tên là Sở Thiên Thực, sau lần đầu Uyển Ngọc gặp hắn, được hắn chăm sóc, người trước nay chưa từng cảm nhận hơi ấm liền tin vào lời thề non hẹn biển của hắn, cho rằng mình đã gặp đúng người, liền rơi vào bể tình, liều mạng thoát khỏi gia tộc, theo đạo lữ đến hạ giới.
Bà cho rằng cuối cùng mình cũng thoát khỏi cơn ác mộng của gia tộc, từ đây có gia đình hòa thuận, vậy mà lại không biết rằng cũng chỉ là nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác.
Sở Thiên Thực mang theo người về đến Sở gia ở hạ giới, sau khi kết thành đạo lữ, bản tính của ông ta mới bắt đầu lộ ra, xa hoa dâm dật hết ăn lại nằm, ở bên ngoài không ngừng tìm nữ nhân chơi đùa, sau khi bị Uyển Ngọc phát hiện, lại khóc lóc cam đoan sẽ sửa tính.
Uyển Ngọc từ chấn kinh đến thống khổ, lần lượt tha thứ, đổi lấy chỉ là đạo lữ bỏ ngoài tai tiếp tục phạm sai lầm, sau vô số lần thất vọng và tuyệt vọng, cuối cùng bà không thể không thừa nhận, điều mà bản thân coi là ấm áp nhất thế gian, hóa ra tất cả chỉ là lời nói đầu môi.
Không có người thực lòng yêu bà, không có người quan tâm bà.
Cuối cùng Uyển Ngọc bị ép đến phát điên.
Trước khi bà bị điên, Sở Thiên Thực còn thường xuyên dỗ dành bà, dù sao Uyển Ngọc có mỹ mạo khuynh thành như vậy, nhưng sau khi bà hóa điên, cho dù có xinh đẹp thì Sở Thiên Thực cũng không muốn gặp người lúc nào cũng có thể phát bệnh, liền cho bà ở một viện khác, cũng chưa từng lui tới.
Nếu không phải Sở Kinh Lan có thiên phú kinh người, hắn đưa ra yêu cầu Sở gia phải chữa bệnh cho mẫu thân, Sở gia còn ai nguyện ý chăm sóc bà.
Giữ chặt Uyển Ngọc, Sở gia liền có thể buộc Sở Kinh Lan cống hiến cho gia tộc, dù sao thuốc chữa bệnh cho Uyển Ngọc cũng không rẻ, chi tiêu ăn uống mỗi ngày đều tính bằng vàng ròng bạc trắng, còn hạ phù chú lên người Uyển Ngọc, để bà không thể nào rời khỏi Sở gia.
Uyển Ngọc thấy Sở Kinh Lan lại nhớ tới người cha cặn bã Sở Thiên Thực, liền bị kích thích, bởi vậy lâu dần Sở Kinh Lan chỉ dám lặng lẽ đứng từ xa quan tâm bà, sợ mẫu thân bởi vì mình mà phát cuồng.
Sau khi uống thuốc, tu vi của Uyển Ngọc bị ức chế lại, cho dù nháo thế nào cũng sẽ không làm người hầu bị thương.
Sở Kinh Lan đưa tay bắt lấy cổ tay Uyển Ngọc, cản lại công kích của bà.
"Sao ngươi còn chưa chết, sao ngươi không chết đi!"
Uyển Ngọc giãy dụa, cánh tay gầy yếu nổi gân xanh, Sở Kinh Lan khống chế bà, nhưng cũng không dám dùng quá sức, sợ làm bà bị thương, những lời nói ác độc của mẫu thân với hắn mà nói đã như tập mãi thành quen, không có chút tác động nào.
Hôm nay Tiêu Mặc không ghé vào bàn cơm, y do dự một lát, lò dò bám lên đầu vai Sở Kinh Lan, giống như đang vỗ về hắn.
Một nhi tử yêu mẫu thân tha thiết, lại nghe thấy mẫu thân muốn hắn đi chết đi, Tiêu Mặc không tin trong lòng Sở Kinh Lan cũng bình tĩnh như ngoài mặt.
Dù hắn biết không phải lời thật lòng của mẫu thân... Không, có lẽ chính là bởi vì biết, cho nên mới càng thấy thống khổ.
Mẹ của hắn bị điên, điên đến mức không nhận ra hắn.
Nếu là bình thường, Sở Kinh Lan đã sớm đuổi tâm ma xuống, nhưng bây giờ hắn không thể rút ra được chút thời gian nào, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn tâm ma.
Vẻ mặt Uyển Ngọc dữ tợn, một khuôn mặt xinh đẹp bị bóp méo trở nên đáng sợ, bà vừa giãy giụa vừa lẩm bẩm "đi chết đi", thỉnh thoảng còn mắng một câu nghiệt chủng, Sở Kinh Lan đều nghe hết những lời này.
Giãy giụa một lát, Uyển Ngọc cũng mệt mỏi, khí lực giảm dần, lại òa khóc lên.
"Kinh Lan, Kinh Lan, sao ta lại cùng hắn sinh ra ngươi, ngươi có huyết thống của hắn, bẩn, thật bẩn, ngươi đi chết đi, sau đó mẫu thân sẽ đi cùng ngươi, có được hay không, mẫu thân ở cùng ngươi, được không?"
Bà như đang dỗ dành trẻ nhỏ, lại là dỗ dành con mình tự đi chết đi, Tiêu Mặc chỉ cảm thấy nghẹt thở, y không dám nhìn cũng không dám nghe, nhưng vẫn cố chấp ghé trên vai Sở Kinh Lan, không lánh về thức hải.
Sở Kinh Lan nhẹ giọng nói với bà: "Nương, chúng ta là bất tử, chúng ta vẫn sẽ sống, người nên chịu khổ không phải chúng ta, cho con một chút thời gian, rất nhanh thôi, chờ con một chút."
Lời này đám người hầu chỉ xem như không nghe thấy, đi lên muốn đỡ Uyển Ngọc, cũng có thể là cuối cùng thuốc cũng có hiệu quả, Uyển Ngọc mờ mịt một lát, nhìn thật kỹ khuôn mặt Sở Kinh Lan, chợt rút tay về, lảo đảo ngã về phía sau.
Sở Kinh Lan muốn đỡ bà, lại bị né tránh.
"Sao ngươi lại ở chỗ này! Ta, có phải ta lại tổn thương ngươi? Ta không muốn tổn thương ngươi, đi, đi mau! Ngươi đừng nhìn ta, đừng nhìn ta, ngươi phải thật tốt, thật tốt..."
Tay Sở Kinh Lan dừng lại giữa không trung, sự ẩn nhẫn cùng kiên cường nháy mắt bị một câu của bà hòa tan, hóa thành bi thương, hắn nhẹ nhàng bước lùi hai bước, chậm rãi rời xa mẫu thân của hắn.
"Được, ta đi, nương... nương cũng phải thật tốt, lần sau ta lại đến."
Uyển Ngọc được đỡ trở về phòng, Sở Kinh Lan rời khỏi viện, lưng hắn vẫn thẳng tắp, nhưng thể xác tinh thần đều đã kiệt quệ, khi đi được một đoạn rất dài, lúc xung quanh không còn người, Sở Kinh Lan mới mở miệng: "... Ngươi còn muốn ở trên vai ta bao lâu?"
Giữa tự mình vận động và đi nhờ xe, Tiêu Mặc đương nhiên lựa chọn phương thức dùng ít sức hơn: "Về phòng liền xuống."
Trừ phi Sở Kinh Lan kiên trì muốn đuổi y đi, nếu không lần này Tiêu Mặc nhất định sẽ đi nhờ xe đến cùng, y thoải mái nằm sấp trên đầu vai hắn: "Ngươi coi ta là không khí là được."
Sở Kinh Lan trào phúng: "... Ngươi không phải là không khí sao?"
Ở bên ngoài, không ai cảm nhận được sự tồn tại của Tiêu Mặc, dù là nằm trên lưng con mèo hay nằm trên vai Sở Kinh Lan, xác thật đều giống như không khí.
Lời giễu cợt của Sở Kinh Lan lộ rõ sự mệt mỏi, xem xét nỗi lòng đang rối bời của hắn, Tiêu mặc rộng lượng không tính toán với hắn.
Cho đến khi trở về tiểu viện, Tiêu Mặc không lên tiếng nữa, trong nội viện không một bóng người, ngày thường Sở Kinh Lan cũng không yêu cầu người hầu lúc nào cũng túc trực, tất cả đều ở trước viện, chỉ khi nào Sở Kinh Lan gọi thì bọn họ mới tới.
Đóng cửa sân lại, cả viện yên tĩnh.
Hô hấp Sở Kinh Lan có chút nặng nề: "Sao lại không gây sự với ta nữa?"
Tiêu Mặc im lặng: "Không gây sự với ngươi còn không tốt sao? Cãi nhau đến nghiện rồi đúng không, quen được ngươi —— Ây!"
Tiêu Mặc còn chưa nói hết lời, Sở Kinh Lan bỗng nhiên dựa vào cánh cửa, chậm rãi trượt xuống ngồi trên mặt đất, hắn lấy tay che bụng, trên trán túa mồ hôi, lúc này Tiêu Mặc mới chú ý đến sắc mặt trắng bệch của hắn.
"Sở Kinh Lan!"
Tiêu Mặc bị dọa cho nhảy dựng lên: Không phải là trúng độc rồi chứ, không phải nói không có tác dụng sao!?
Tâm ma kinh hô một tiếng, sau đó xoay vòng vòng trong không trung, xem ra rất gấp gáp.
Sở Kinh Lan cảm thấy hoang đường lại quỷ dị: Giờ phút này người quan tâm hắn nhất, ấy thế mà lại là một tâm ma.
... Nhưng cũng phải, nếu hắn chết bây giờ, tâm ma cũng sẽ biến mất theo hắn, đồng sinh cộng tử, cho nên y đúng thật là nên lo lắng cho mình.
Tâm ma: "Không phải ngươi nói Đoạn Trường Khô không có tác dụng với ngươi sao, chẳng lẽ là loại độc khác!"
Sở Kinh Lan đau đến nỗi không nói nên lời, tựa trên ván cửa chịu đựng, không đáp lại.
Sở Kinh Lan hoàn toàn đoán sai, Tiêu Mặc biết hắn không thể nào chết vào lúc này, chỉ là nhìn thấy một người đang tốt đẹp đột nhiên ngã xuống trước mặt, dù là ai cũng phải giật mình một phen.
Sở Kinh Lan không lên tiếng, Tiêu Mặc đành phải gọi hệ thống lên.
Dù sao y chỉ là một đám sương nhỏ, sờ không được chạm không tới, có muốn đỡ người cũng không có cách nào.
Không hổ là hệ thống phụ trợ mạnh nhất, nó quét qua thân thể Sở Kinh Lan một lượt, ra kết luận: "Độc chỉ không gây nguy hiểm đến tính mạng hắn, nhưng đau thì vẫn sẽ đau."
Đây là ý không có tác dụng trong lời của Sở Kinh Lan sao? Tiêu Mặc im lặng thở dài, vừa định nói ngươi có phải là đồ ngốc không, nhưng lời đến khóe miệng, thấy mặt mày Sở Kinh Lan trắng bệch không còn giọt máu, lại nghĩ tới lúc hắn vừa nghe thấy mẫu thân muốn gặp mình, đôi mắt không giấu nổi vui sướng...
Tiêu Mặc bỗng nhiên hiểu ra.
Y dừng lại trong không trung, bay đến bên vai Sở Kinh Lan, nhẹ nhàng bước lên.
"Sở Kinh Lan."
"Đồ ăn mẫu thân ngươi làm ăn ngon không?"
Ánh mắt Sở Kinh Lan khẽ động.
Hắn đã sớm hình thành thói quen không thể nói thật lòng với người khác, cũng không ai có thể nắm được suy nghĩ của hắn, không nghĩ tới có một ngày, người hiểu hắn nhất lại là tâm ma.
À, không đúng, tâm ma mà không hiểu thì sao gọi là tâm ma.
Sở Kinh Lan ngước mắt nhìn ra ngoài sân, nhẹ giọng nói: "Ăn rất ngon."
Tiêu Mặc cũng uốn éo trên vai hắn nhìn lên bầu trời: "Trong lòng mẹ ngươi có ngươi."
Thời điểm Uyển Ngọc hơi tỉnh táo liền vội vã đẩy Sở Kinh Lan ra, sợ bản thân tổn thương hắn. Nếu không bị điên, người luôn khao khát tình cảm gia đình như Uyển Ngọc, nhất định sẽ coi Sở Kinh Lan như báu vật, dành cho hắn tất cả sự dịu dàng tốt đẹp nhất.
Sở Kinh Lan chịu đựng đau đớn, thuận theo Tiêu Mặc, nhớ đến dáng vẻ lúc chưa bị ép đến điên của mẫu thân, đáng tiếc năm đó hắn còn quá nhỏ, nhiều chuyện không còn nhớ rõ, cũng không có năng lực bảo vệ mẫu thân, nhưng hắn vẫn nhớ những ngày mùa đông có bát canh ngọt, có đôi bàn tay ấm áp của mẫu thân.
Uyển Ngọc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, ghé bên tai hắn cười: "Không lạnh nữa rồi."
Tưởng chừng như chỉ mới hôm qua, lại giống như đã xa xôi không thể chạm tới.
Sau đó hắn nghe thấy tâm ma phiền muộn thở dài: "Không giống ta, không có mẹ."
Sở Kinh Lan: "......"
Sở Kinh Lan:?
Hắn mới vừa xuất thần một lát, liền bị câu nói này của tâm ma kéo trở về.
Có ý gì? Một tâm ma nói y không có mẹ?
Mọi người đều biết, trên đời chỉ có tâm ma và bản thể, không có tâm ma và mẹ của tâm ma.
Tâm ma được sinh ra từ trong thức hải của bản thể.
Vẻ mặt của Sở Kinh Lan phải nói là vô cùng đặc sắc, cảm xúc dâng trào, cơn đau ở bụng càng thêm mãnh liệt.
Hắn che lấy phần bụng, chịu đựng đau đớn chậm rãi đứng lên.
Vừa bước một bước, giọng nói phiền muộn của Tiêu Mặc lại vang lên: "Ta..."
Sở Kinh Lan nhấn mạnh từng chữ: "Ta không muốn thảo luận với ngươi, ngươi có hay không có, mẫu thân, chuyện này."
Tiêu Mặc thất vọng: "À."
Tiêu Mặc: "Haizz."
Tiêu tâm ma phiền muộn xong, từ Sở Kinh Lan trên bờ vai bay xuống, chờ y bay đến ngay phía trước, mới nhìn thấy vẻ mặt như nuốt phải ruồi của Sở Kinh Lan, y ngẩn người, nhớ lại hình như lời nói vừa rồi không ổn lắm.
Đúng vậy, y là một tâm ma, sao lại nói với bản thể ta không có mẹ?
Thì ra là thế, khó trách Sở Kinh Lan nói chuyện lại đặc biệt dùng ngữ khí nhấn mạnh trọng điểm như vậy.
Y cũng không muốn Sở Kinh Lan hiểu lầm, tích cực giải thích: "Ài, lời vừa rồi ta nói hình như có hơi kỳ lạ, nhưng ngươi yên tâm, ngươi tuyệt đối không phải mẹ ta."
Sở Kinh Lan nhẫn nại gân xanh nhảy lên.
Tiêu tâm ma nghĩ nghĩ, cực kỳ nghiêm cẩn bổ sung: "Cũng không phải cha ta."
Sở Kinh Lan không thể nhịn được nữa: "...... Cút!"
【 Công kích tinh thần thành công, điểm tích lũy +6! 】
Tiêu Mặc: Oa, không được, mặc dù cũng là cãi nhau với Sở Kinh Lan, nhưng đây là lần đầu tiên nghe hắn nói tục.
Có thể nói ra từ "Cút" này cũng đã giẫm lên giới hạn tu dưỡng của Sở thiếu chủ rồi.
Nhưng lần này thật sự không phải Tiêu Mặc cố ý gây sự, y ghé trên vai Sở Kinh Lan: Ặc, tức giận như vậy sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook