Màn êm lụa mỏng, như chốn thần tiên.
Mỹ nhân thực tủy biết vị*, khiến người lúc nào cũng hồn khiên mộng nhiễu**.
*Ám chỉ đã trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục chuyện đó lần nữa
**Hình dung nhớ nhung vạn phần
Tần Chí mơ mơ màng màng có một giấc mộng, mơ thấy mình gặp một con hồ ly tinh.
Hồ ly tinh kia đẹp đến mức có thể điên đảo chúng sinh, lại rất giỏi mê hoặc lòng người, cũng khiến y mê mẩn.
Thậm chí y còn hái những quả dâu tằm mình cẩn thận bảo vệ, trồng mấy năm mới ra quả lần đầu cho đối phương ăn, vì thu được nụ cười của mỹ nhân.
Tần Chí đột nhiên bừng tỉnh, sửng sốt trong chốc lát liền đi thẳng đến Ngự Hoa Viên.
Trong sân.
Cây dâu kia vẫn còn đó, còn tám quả dâu tằm trên đó đều không có.
Tần Chí ngẩng đầu, trong lòng trầm tư.
Dâu tằm bảo bối của trẫm đâu?
Trẫm không nỡ ăn, vậy tám quả dâu tằm bảo bối đâu?
Cây dâu tại sao lại trụi?
Tần Chí nhìn chằm chằm cây dâu, vẻ mặt hung ác nham hiểm, khí thế thật sự dọa người.
Bỗng nhiên, Tần Chí lại vui mừng liếc thấy trên ngọn cây vẫn còn một quả dâu tằm bao phủ bởi lá xanh, chỉ lộ ra một chút màu tím đen.
Y nhanh chóng phi thân hái xuống.
Quả dâu tằm trong lòng bàn tay vừa nhỏ vừa xấu, hoàn toàn khác với quả dâu được hái cho Lâm Diệu.
Tần Chí cẩn thận đưa vào miệng, chợt nhíu mày.
—— chua.
Sắc mặt y thoáng chốc cực kỳ khó coi.
Trẫm tức giận rồi!
Lâm Diệu sau khi tỉnh ngủ không nhìn thấy Tần Chí, liền nhanh chóng đứng dậy vơ vét đồ hữu dụng trong tẩm điện.
Sau khi vơ vét xong, Lưu Kính Trung liền tới truyền chỉ.
Phụng khẩu dụ* của bệ hạ, Lâm Diệu trước mặt vua phạm sai, cố tình biếm cậu đi Hoán Y Cục chịu phạt. (*lệnh truyền)
Vẻ mặt Lâm Diệu bình tĩnh, cũng không ngoài ý muốn. Trong lòng tức giận mắng cẩu bạo quân mặc quần vào rồi liền trở mặt không nhận người.
Lưu Kính Trung gọi Phán Xuân đưa Lâm Diệu đi.
Ấn tượng của Lâm Diệu về Hoán Y Cục chỉ dừng lại ở phim truyền hình, biết đó là một nơi tối tăm và bẩn thỉu xem mạng người như cỏ rác.
Không biết Hoán Y Cục của Tần quốc thiết lập là gì, nhưng đã chịu phạt, hẳn là không thể tốt hơn.
Khi Phán Xuân tới rất lo lắng, nhưng khẩu dụ của Thánh Thượng, ai lại dám cãi lời?
Chỉ có thể thầm than thánh tâm khó dò, thánh sủng càng khó lâu dài.
Phán Xuân thấp giọng an ủi: “Công tử chớ nên nản lòng. Bệ hạ sủng ngài như vậy, nói không chừng sẽ nhanh chóng triệu hồi ngài.”
“Ừ. Ta không sao.” Lâm Diệu cười, không thấy chút kinh hoảng, bình tĩnh nói: “Đi thôi.”
Tối hôm qua cậu bị Tần Chí lăn lộn không ít, đến bây giờ còn eo đau chân mỏi.
Cho nên bề ngoài tuy bình tĩnh, đáy lòng lại đằng đằng sát khí, muốn bầm thây bạo quân thành vạn mảnh —— Tần Chí có còn là người không, tối hôm qua còn ôm kêu bảo bối, hôm nay tàn nhẫn như vậy?
Lâm Diệu cảm thấy sâu sắc, Tần Chí đang trả thù mình ăn sạch dâu tằm của y, còn không chừa lại cho y quả nào.
Phán Xuân vừa dẫn Lâm Diệu đi về hướng Hoán Y Cục, vừa thấp giọng dặn dò các quy tắc.
Lâm Diệu nghiêm túc ghi nhớ, biết những thứ này thời điểm mấu chốt có thể bảo toàn mạng sống.
Đi đến nửa đường, bỗng nhiên có một tiểu thái giám mặt mũi bầm dập hoảng sợ chào hỏi.
“Điện…… Công tử.”
Kêu quen miệng, sửa đúng xưng hô suýt nữa cắn vào lưỡi.
Lâm Diệu đánh giá tiểu thái giám, trong lòng biết, người này chính là người hầu Thanh Dụ đi theo pháo hôi tới Tần.
Thanh Dụ gầy gò, yếu ớt, nhát gan sợ hãi, dễ bị bắt nạt.
“Mặt ngươi làm sao vậy?” Lâm Diệu hỏi.
Thanh Dụ gục đầu xuống, che lại khuôn mặt sưng tấy, tràn đầy uất ức, mấp máy môi rồi lại không nói ra sự thật.
“Không…… Không sao, không đau.”
Nơi này là Tần quốc, không ai để mắt tới bọn họ, điện hạ cũng không thể tự bảo vệ mình, hắn không thể gây rắc rối thêm cho điện hạ.
Lâm Diệu lại đoán được: “Nói. Ai đánh ngươi?”
Thanh Dụ ngập ngừng: “Nô tài đi Ngự Thiện Phòng nhận đồ ăn, bọn họ thấy ta là người hầu, tìm mọi cách làm khó dễ……”
Lâm Diệu bênh vực người mình, nghe vậy lập tức rất khó chịu.
“Lần sau gặp phải loại chuyện này, đừng chịu đánh, ra tay đánh trả. Có chuyện gì ta chịu trách nhiệm thay ngươi.” Cậu vỗ vai Thanh Dụ.
Thanh Dụ choáng váng, bả vai bị vỗ hơi nóng lên.
Hắn luôn cảm thấy công tử khác hẳn so với trước kia. Nếu là trước đây, công tử chỉ biết mắng hắn là phế vật, sao có thể ôn nhu như vậy, còn kêu hắn đánh trả, còn vì hắn chịu trách nhiệm.
“Vâng.” Thanh Dụ mắt sáng lên: “Đa tạ công tử.”
Đứa nhỏ này có chút ngốc. Lâm Diệu nghĩ thầm.
Cậu lại không làm gì cả, cảm động đến thế sao?
Phán Xuân thấy thế cười nói: “Bản thân công tử không cảm thấy, nhưng đối với người hầu chúng thần, sự tôn trọng của người khác là xa xỉ nhất.”
Thanh Dụ liên tục gật đầu đồng ý.
Lâm Diệu một hồi không nói chuyện, cậu đã quen mọi người bình đẳng, nói chuyện làm việc cũng không xem ai là người hầu, lời nói khách sáo, sao có thể tưởng tượng sự thống khổ của người bị áp bức.
Khi nói chuyện, ba người đã đi đến ngoài cửa Hoán Y Cục.
Phán Xuân dẫn Lâm Diệu và Thanh Dụ đi gặp ma ma chủ quản của Hoán Y Cục.
Ma ma tên Chu Liên Thước, khoảng bốn mươi tuổi, mơ hồ có thể thấy thời trẻ phong tình. Ánh mắt nàng sắc bén, vẻ ngoài rất xấu tính.
Trước mặt Phán Xuân còn giả vờ thái độ vô cùng tốt, vừa nói vừa cười, đáp ứng sẽ chăm sóc.
Nhưng chờ Phán Xuân đi, bà ta liền thay đổi sắc mặt.
“Phi! Chỉ là một tiện nô, cũng dám khoa tay múa chân với ta!”
Ánh mắt bà ta đầy khinh thường, quay lại nhìn Lâm Diệu, tay còn cầm một cây roi.
“Ta mặc kệ ngươi là điện hạ của nước nào. Tới Hoán Y Cục rồi, sẽ chịu sự giám sát của ta, nếu không nghe lời làm việc, đừng trách ta vô tình. Nơi này không có vị đại nhân nào tới, dù ta đánh chết các ngươi, cũng không ai quản.”
Dứt lời hung ác, bà ta khinh miệt mà nhìn quần áo đắt tiền của Lâm Diệu.
Giọng điệu tràn đầy khinh thường: “Hoán Y Cục không phải kỹ viện, càng không phải là nơi lấy sắc hầu người, đổi bộ quần áo này cho ta mau, sau này ngươi e là sẽ không cần nó nữa.”
Bà ta đang chế nhạo Lâm Diệu lấy sắc hầu người.
Thanh Dụ phồng má, vẻ mặt đầy tức giận, nhưng không dám nói gì.
Lâm Diệu lại phụt cười.
Cậu cười rộ lên thật sự kinh vi thiên nhân*. (*vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế)
Chu Liên Thước chưa bao giờ nhìn thấy một người đẹp như vậy, nhất thời xem ngây người.
Chờ phục hồi tinh thần lại càng tức giận hơn: “Ngươi cười cái gì?”
Lâm Diệu câu môi nói: “Lời ma ma, là ý nói bệ hạ là khách làng chơi sao?”
Chu Liên Thước sợ hãi, vội vàng nhìn xung quanh, sợ lời này bị nghe thấy.
“Nhanh mồm nhanh miệng!” Cổ tay bà ta xoay chuyển, đột nhiên quất roi tới: “Còn dám nói nhảm, ta sẽ quất chết ngươi.”
Roi kia vọt tới rất nhanh, cho dù Lâm Diệu phản ứng kịp né tránh, lại vẫn bị quất vào cánh tay.
Tốt lắm, dám đánh cậu.
Lâm Diệu cắn răng, vẻ mặt bình tĩnh, việc này cậu nhớ kỹ.
Chu Liên Thước cảnh cáo xong liền tức giận bỏ đi.
“Công tử, người không sao chứ?” Thanh Dụ vội la lên.
Hắn cẩn thận xắn tay áo của Lâm Diệu lên, nhìn thấy vết bầm tím do bị roi dài quất kia, nháy mắt cay sống mũi.
“Ta không sao, không sao. Ngươi nhất thiết đừng khóc.” Lâm Diệu sợ nhất là nước mắt.
Cậu đâu có yếu ớt như vậy, lúc chỉ có một mình khổ cực gì không trải qua? Do thân thể của pháo hôi quá mảnh mai, mới tạo nên vết thương cực kỳ khủng bố kia.
Thanh Dụ cố nén ở nước mắt.
Khi thay quần áo, Lâm Diệu đưa thuốc dán tiện tay lấy từ chỗ Tần Chí đưa cho Thanh Dụ: “Đắp thứ này lên mặt có thể giảm sưng.”
Thanh Dụ xúc động nhận lấy, dùng xong còn trả lại cho Lâm Diệu: “Công tử cũng mau dùng đi.”
“Ân.” Lâm Diệu thu lại thuốc dán, lại không dùng.
Chút vết thương này cậu dùng thuốc dán sẽ khỏi vào ngày mai, giữ lại vết thương này vẫn còn hữu dụng.
Y phục của người hầu ở Hoán Y Cục thật thô ráp, xám xịt, cũng không có kiểu dáng.
Thanh Dụ thay đồ xong đi ra, nhìn thấy Lâm Diệu bỗng nhiên trước mắt sáng ngời.
Công tử đẹp như vậy, mặc quần áo xấu xí vẫn sáng chói.
Thay xong quần áo đi ra, liền có người đem quần áo cho Lâm Diệu giặt, khí thế kiêu ngạo.
“Giặt không xong đống này, đêm nay các ngươi không được ngủ!” Cung nhân kia hùng hổ nói xong liền xoay người đi.
Lâm Diệu nhìn đống quần áo trên mặt đất, chỉ cảm thấy đau đầu.
Nhiều quần áo như vậy, đến ngày tháng năm nào cậu mới có thể giặt xong?
Hơn nữa hôm nay cũng quá lạnh, mới vừa thay quần áo xong còn chưa cảm nhận, giờ Lâm Diệu chỉ cảm thấy lạnh thấu xương tủy, khiến cậu nháy mắt run lập cập.
Cậu lại ngập ngừng đưa tay xuống nước, xương ngón tay trong khoảnh khắc gần như đông cứng.
“Đó là cháu gái của Chu ma ma. Nàng nói giặt xong mới có thể ngủ, nhất định phải giặt xong.” Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng nói dịu dàng.
Lâm Diệu quay đầu, nhìn nhìn thấy một cung nữ đi ngang qua, dung mạo xinh đẹp.
“Ta và nàng có phải rất giống hay không?” Nàng chỉ chính là cháu gái của Chu ma ma.
Lâm Diệu quan sát: “Thoạt nhìn thì giống, nhìn kỹ lại bất đồng.”
Cung nhân vừa rồi kiêu căng ngạo mạn, vị này lại cực kỳ nhã nhặn lịch sự.
“Thấy giống là đủ rồi. Ta tên là Liễu Miên.” Liễu Miên ngồi xổm xuống, nói: “Xem ngươi cũng không giống sẽ giặt giũ, ta giúp ngươi.”
“Tại sao?”
Liễu Miên ngẩng đầu, cười với Lâm Diệu: “Có lẽ bởi vì ngươi là người thứ hai ở Hoán Y Cục gặp qua bệ hạ.”
“Ngươi gặp qua bệ hạ?”
Liễu Miên suy nghĩ một chút, nhưng không trả lời, ngược lại nói: “Ta sẽ sớm được điều đi Dưỡng Tâm Điện.”
Lâm Diệu nhớ tới, Phán Xuân trước đó nói qua sẽ có cung nữ bị điều đi.
“Ngươi muốn biết cái gì?”
Liễu Miên mặt giãn ra: “Đền đáp việc giúp ngươi giặt quần áo, nói cho ta biết về bệ hạ.”
Lâm Diệu từ chối, dùng việc giúp đỡ giặt quần áo là có thể đổi lấy tin tức của Tần Chí, việc này nghĩ như thế nào cũng quá có lời.
Thanh Dụ muốn khuyên Lâm Diệu nghỉ ngơi, bị Lâm Diệu cự tuyệt.
“Các ngươi đều có thể giặt, tại sao ta lại không thể? Ta so với ngươi không hơn tay thiếu chân.”
“Ngươi khác với những người ta từng gặp.” Động tác của Liễu Miên nhanh nhẹn, không ngần ngại khen ngợi: “Cũng đẹp hơn so với bất kỳ người nào ta từng gặp.”
Lâm Diệu chịu đựng cái lạnh thấu xương của nước đá: “Đa tạ khích lệ.”
Liễu Miên bị chọc cười: “Bệ hạ rất hung dữ sao?”
“Có khi hung dữ, có khi không hung dữ, tùy thuộc vào tâm trạng của y.”
“Ta nghe nói bệ hạ chưa bao giờ cười.”
“Giả. Số lần y cười còn nhiều hơn so với ta, thậm chí đôi khi cười cũng rất dọa người.”
“Bệ hạ từng đánh ngươi sao?”
“Không có. Nhưng y sẽ phạt ta giặt quần áo.”
“……”
Giặt đến chạng vạng, quần áo xếp thành núi nhỏ mới xong.
Hai tay Lâm Diệu bị đỏ bừng vì lạnh, đều mất đi tri giác.
Cậu nhìn chằm chằm Liễu Miên đang vươn vai, buồn bực: “Ngươi không sợ lạnh sao?”
Cậu vừa lạnh vừa mệt, nửa cái mạng gần như không còn.
“Không sao.” Liễu Miên nói: “Ngươi vừa tới, giặt nhiều thành thói quen.”
Thói quen cái quỷ gì.
Lâm Diệu đã bắt đầu nhớ Dưỡng Tâm Điện ấm áp thoải mái của Tần Chí.
Khi cậu trở về căn phòng lạnh như băng cả bếp lò cũng không có, ăn cơm nguội, ngủ trên ván gỗ cứng cộm xương, càng nhớ vãn thiện (bữa tối)và long tháp của Tần Chí.
Thanh Dụ đau lòng Lâm Diệu, lo lắng sốt ruột: “Hoàng đế Tần quốc sao có thể đối xử thế này với điện hạ. Điện hạ là tới hòa thân, chứ không phải làm nô tỳ. Trời lạnh như vậy, tiếp tục nữa điện hạ làm sao chịu được?”
Lâm Diệu bọc chăn mỏng, phát run nói: “Đừng kêu điện hạ, cẩn thận tai vách mạch rừng.”
Cậu dừng một chút, lại nói tiếp: “Yên tâm đi. Y không quên được ta.”
Lâm Diệu rất tự tin.
Thanh Dụ lại không hiểu Lâm Diệu lấy đâu ra tự tin. Hoàng đế Tần quốc hỉ nộ vô thường, càng rất lãnh huyết, làm sao công tử xác định y sẽ tìm tới?
Lâm Diệu chỉ cười không nói, việc này không cần phải nói với Thanh Dụ.
Cậu chỉ là lúc đang kể chuyện xưa cho Tần Chí, cố ý dừng ở chỗ hay nhất.
Bất luận là ai, nghe một nửa câu chuyện bị dừng ở chỗ hay nhất, chỉ sợ là không chịu nổi, Tần Chí cũng hoàn toàn không ngoại lệ.
–
Dưỡng Tâm Điện.
Đúng như dự đoán của Lâm Diệu, Tần Chí quả nhiên bồn chồn, tâm tình khó chịu.
Y luôn cảm thấy tẩm điện to lớn như thiếu một thứ gì đó, trống rỗng đến mức khiến trong lòng bực dọc.
Sau một lúc lâu, y gọi Lưu Kính Trung tới, dò hỏi chuyện của Lâm Diệu.
Lưu Kính Trung không ngờ bệ hạ còn quyến luyến không quên với Lâm Diệu, vội vàng nói những gì nghe được từ Phán Xuân.
“Tự thân cũng khó bảo toàn, còn muốn làm chủ vì người khác.” Tần Chí hừ khẽ.
Lưu Kính Trung cúi đầu, xem mặt đoán ý, kết luận tâm tình bệ hạ có vẻ không tồi.
“Sau đó?”
Lưu Kính Trung vội vàng tạ tội: “Phán Xuân đến rồi về, nô tài phái người đi tra?”
Tần Chí ngẫm lại rồi thôi: “Không cần.”
Đừng làm cho y có vẻ rất quan tâm đến Lâm Diệu.
Chỉ là một sủng vật không ngoan mà thôi, ném thì ném, y sẽ không luyến tiếc.
Tần Chí ra lệnh cho Lưu Kính Trung đi xuống, nhưng xem sách không vô, đơn giản nằm xuống long tháp ngủ.
Nhưng Tần Chí nhắm mắt lại, ý thức lại càng ngày càng tỉnh táo.
Trong đầu đều là câu chuyện về Bạch nương tử và Hứa Tiên mà đêm qua Lâm Diệu đã kể cho y ——
Cho nên nói, sau khi Bạch nương tử uống rượu hùng hoàng (rượu uống ngày tết Đoan Ngọ), rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tần Chí tâm như mèo cào, đặc biệt muốn lập tức tìm Lâm Diệu tra hỏi chuyện kế tiếp.
Nhưng y vừa mới hạ mệnh lệnh, nhanh như vậy liền rút về, cũng quá mất mặt.
Không có biện pháp, Tần Chí chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, ép mình dính vào long tháp.
Trẫm cần sĩ diện.
–
Nhưng mà, sau một nén nhang.
Dưỡng Tâm Điện chợt có hắc y nhân từ song cửa sổ nhanh chóng nhảy ra, khinh công vô cùng tốt, ngoài điện không ai phát hiện.
Mỹ nhân thực tủy biết vị*, khiến người lúc nào cũng hồn khiên mộng nhiễu**.
*Ám chỉ đã trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục chuyện đó lần nữa
**Hình dung nhớ nhung vạn phần
Tần Chí mơ mơ màng màng có một giấc mộng, mơ thấy mình gặp một con hồ ly tinh.
Hồ ly tinh kia đẹp đến mức có thể điên đảo chúng sinh, lại rất giỏi mê hoặc lòng người, cũng khiến y mê mẩn.
Thậm chí y còn hái những quả dâu tằm mình cẩn thận bảo vệ, trồng mấy năm mới ra quả lần đầu cho đối phương ăn, vì thu được nụ cười của mỹ nhân.
Tần Chí đột nhiên bừng tỉnh, sửng sốt trong chốc lát liền đi thẳng đến Ngự Hoa Viên.
Trong sân.
Cây dâu kia vẫn còn đó, còn tám quả dâu tằm trên đó đều không có.
Tần Chí ngẩng đầu, trong lòng trầm tư.
Dâu tằm bảo bối của trẫm đâu?
Trẫm không nỡ ăn, vậy tám quả dâu tằm bảo bối đâu?
Cây dâu tại sao lại trụi?
Tần Chí nhìn chằm chằm cây dâu, vẻ mặt hung ác nham hiểm, khí thế thật sự dọa người.
Bỗng nhiên, Tần Chí lại vui mừng liếc thấy trên ngọn cây vẫn còn một quả dâu tằm bao phủ bởi lá xanh, chỉ lộ ra một chút màu tím đen.
Y nhanh chóng phi thân hái xuống.
Quả dâu tằm trong lòng bàn tay vừa nhỏ vừa xấu, hoàn toàn khác với quả dâu được hái cho Lâm Diệu.
Tần Chí cẩn thận đưa vào miệng, chợt nhíu mày.
—— chua.
Sắc mặt y thoáng chốc cực kỳ khó coi.
Trẫm tức giận rồi!
Lâm Diệu sau khi tỉnh ngủ không nhìn thấy Tần Chí, liền nhanh chóng đứng dậy vơ vét đồ hữu dụng trong tẩm điện.
Sau khi vơ vét xong, Lưu Kính Trung liền tới truyền chỉ.
Phụng khẩu dụ* của bệ hạ, Lâm Diệu trước mặt vua phạm sai, cố tình biếm cậu đi Hoán Y Cục chịu phạt. (*lệnh truyền)
Vẻ mặt Lâm Diệu bình tĩnh, cũng không ngoài ý muốn. Trong lòng tức giận mắng cẩu bạo quân mặc quần vào rồi liền trở mặt không nhận người.
Lưu Kính Trung gọi Phán Xuân đưa Lâm Diệu đi.
Ấn tượng của Lâm Diệu về Hoán Y Cục chỉ dừng lại ở phim truyền hình, biết đó là một nơi tối tăm và bẩn thỉu xem mạng người như cỏ rác.
Không biết Hoán Y Cục của Tần quốc thiết lập là gì, nhưng đã chịu phạt, hẳn là không thể tốt hơn.
Khi Phán Xuân tới rất lo lắng, nhưng khẩu dụ của Thánh Thượng, ai lại dám cãi lời?
Chỉ có thể thầm than thánh tâm khó dò, thánh sủng càng khó lâu dài.
Phán Xuân thấp giọng an ủi: “Công tử chớ nên nản lòng. Bệ hạ sủng ngài như vậy, nói không chừng sẽ nhanh chóng triệu hồi ngài.”
“Ừ. Ta không sao.” Lâm Diệu cười, không thấy chút kinh hoảng, bình tĩnh nói: “Đi thôi.”
Tối hôm qua cậu bị Tần Chí lăn lộn không ít, đến bây giờ còn eo đau chân mỏi.
Cho nên bề ngoài tuy bình tĩnh, đáy lòng lại đằng đằng sát khí, muốn bầm thây bạo quân thành vạn mảnh —— Tần Chí có còn là người không, tối hôm qua còn ôm kêu bảo bối, hôm nay tàn nhẫn như vậy?
Lâm Diệu cảm thấy sâu sắc, Tần Chí đang trả thù mình ăn sạch dâu tằm của y, còn không chừa lại cho y quả nào.
Phán Xuân vừa dẫn Lâm Diệu đi về hướng Hoán Y Cục, vừa thấp giọng dặn dò các quy tắc.
Lâm Diệu nghiêm túc ghi nhớ, biết những thứ này thời điểm mấu chốt có thể bảo toàn mạng sống.
Đi đến nửa đường, bỗng nhiên có một tiểu thái giám mặt mũi bầm dập hoảng sợ chào hỏi.
“Điện…… Công tử.”
Kêu quen miệng, sửa đúng xưng hô suýt nữa cắn vào lưỡi.
Lâm Diệu đánh giá tiểu thái giám, trong lòng biết, người này chính là người hầu Thanh Dụ đi theo pháo hôi tới Tần.
Thanh Dụ gầy gò, yếu ớt, nhát gan sợ hãi, dễ bị bắt nạt.
“Mặt ngươi làm sao vậy?” Lâm Diệu hỏi.
Thanh Dụ gục đầu xuống, che lại khuôn mặt sưng tấy, tràn đầy uất ức, mấp máy môi rồi lại không nói ra sự thật.
“Không…… Không sao, không đau.”
Nơi này là Tần quốc, không ai để mắt tới bọn họ, điện hạ cũng không thể tự bảo vệ mình, hắn không thể gây rắc rối thêm cho điện hạ.
Lâm Diệu lại đoán được: “Nói. Ai đánh ngươi?”
Thanh Dụ ngập ngừng: “Nô tài đi Ngự Thiện Phòng nhận đồ ăn, bọn họ thấy ta là người hầu, tìm mọi cách làm khó dễ……”
Lâm Diệu bênh vực người mình, nghe vậy lập tức rất khó chịu.
“Lần sau gặp phải loại chuyện này, đừng chịu đánh, ra tay đánh trả. Có chuyện gì ta chịu trách nhiệm thay ngươi.” Cậu vỗ vai Thanh Dụ.
Thanh Dụ choáng váng, bả vai bị vỗ hơi nóng lên.
Hắn luôn cảm thấy công tử khác hẳn so với trước kia. Nếu là trước đây, công tử chỉ biết mắng hắn là phế vật, sao có thể ôn nhu như vậy, còn kêu hắn đánh trả, còn vì hắn chịu trách nhiệm.
“Vâng.” Thanh Dụ mắt sáng lên: “Đa tạ công tử.”
Đứa nhỏ này có chút ngốc. Lâm Diệu nghĩ thầm.
Cậu lại không làm gì cả, cảm động đến thế sao?
Phán Xuân thấy thế cười nói: “Bản thân công tử không cảm thấy, nhưng đối với người hầu chúng thần, sự tôn trọng của người khác là xa xỉ nhất.”
Thanh Dụ liên tục gật đầu đồng ý.
Lâm Diệu một hồi không nói chuyện, cậu đã quen mọi người bình đẳng, nói chuyện làm việc cũng không xem ai là người hầu, lời nói khách sáo, sao có thể tưởng tượng sự thống khổ của người bị áp bức.
Khi nói chuyện, ba người đã đi đến ngoài cửa Hoán Y Cục.
Phán Xuân dẫn Lâm Diệu và Thanh Dụ đi gặp ma ma chủ quản của Hoán Y Cục.
Ma ma tên Chu Liên Thước, khoảng bốn mươi tuổi, mơ hồ có thể thấy thời trẻ phong tình. Ánh mắt nàng sắc bén, vẻ ngoài rất xấu tính.
Trước mặt Phán Xuân còn giả vờ thái độ vô cùng tốt, vừa nói vừa cười, đáp ứng sẽ chăm sóc.
Nhưng chờ Phán Xuân đi, bà ta liền thay đổi sắc mặt.
“Phi! Chỉ là một tiện nô, cũng dám khoa tay múa chân với ta!”
Ánh mắt bà ta đầy khinh thường, quay lại nhìn Lâm Diệu, tay còn cầm một cây roi.
“Ta mặc kệ ngươi là điện hạ của nước nào. Tới Hoán Y Cục rồi, sẽ chịu sự giám sát của ta, nếu không nghe lời làm việc, đừng trách ta vô tình. Nơi này không có vị đại nhân nào tới, dù ta đánh chết các ngươi, cũng không ai quản.”
Dứt lời hung ác, bà ta khinh miệt mà nhìn quần áo đắt tiền của Lâm Diệu.
Giọng điệu tràn đầy khinh thường: “Hoán Y Cục không phải kỹ viện, càng không phải là nơi lấy sắc hầu người, đổi bộ quần áo này cho ta mau, sau này ngươi e là sẽ không cần nó nữa.”
Bà ta đang chế nhạo Lâm Diệu lấy sắc hầu người.
Thanh Dụ phồng má, vẻ mặt đầy tức giận, nhưng không dám nói gì.
Lâm Diệu lại phụt cười.
Cậu cười rộ lên thật sự kinh vi thiên nhân*. (*vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế)
Chu Liên Thước chưa bao giờ nhìn thấy một người đẹp như vậy, nhất thời xem ngây người.
Chờ phục hồi tinh thần lại càng tức giận hơn: “Ngươi cười cái gì?”
Lâm Diệu câu môi nói: “Lời ma ma, là ý nói bệ hạ là khách làng chơi sao?”
Chu Liên Thước sợ hãi, vội vàng nhìn xung quanh, sợ lời này bị nghe thấy.
“Nhanh mồm nhanh miệng!” Cổ tay bà ta xoay chuyển, đột nhiên quất roi tới: “Còn dám nói nhảm, ta sẽ quất chết ngươi.”
Roi kia vọt tới rất nhanh, cho dù Lâm Diệu phản ứng kịp né tránh, lại vẫn bị quất vào cánh tay.
Tốt lắm, dám đánh cậu.
Lâm Diệu cắn răng, vẻ mặt bình tĩnh, việc này cậu nhớ kỹ.
Chu Liên Thước cảnh cáo xong liền tức giận bỏ đi.
“Công tử, người không sao chứ?” Thanh Dụ vội la lên.
Hắn cẩn thận xắn tay áo của Lâm Diệu lên, nhìn thấy vết bầm tím do bị roi dài quất kia, nháy mắt cay sống mũi.
“Ta không sao, không sao. Ngươi nhất thiết đừng khóc.” Lâm Diệu sợ nhất là nước mắt.
Cậu đâu có yếu ớt như vậy, lúc chỉ có một mình khổ cực gì không trải qua? Do thân thể của pháo hôi quá mảnh mai, mới tạo nên vết thương cực kỳ khủng bố kia.
Thanh Dụ cố nén ở nước mắt.
Khi thay quần áo, Lâm Diệu đưa thuốc dán tiện tay lấy từ chỗ Tần Chí đưa cho Thanh Dụ: “Đắp thứ này lên mặt có thể giảm sưng.”
Thanh Dụ xúc động nhận lấy, dùng xong còn trả lại cho Lâm Diệu: “Công tử cũng mau dùng đi.”
“Ân.” Lâm Diệu thu lại thuốc dán, lại không dùng.
Chút vết thương này cậu dùng thuốc dán sẽ khỏi vào ngày mai, giữ lại vết thương này vẫn còn hữu dụng.
Y phục của người hầu ở Hoán Y Cục thật thô ráp, xám xịt, cũng không có kiểu dáng.
Thanh Dụ thay đồ xong đi ra, nhìn thấy Lâm Diệu bỗng nhiên trước mắt sáng ngời.
Công tử đẹp như vậy, mặc quần áo xấu xí vẫn sáng chói.
Thay xong quần áo đi ra, liền có người đem quần áo cho Lâm Diệu giặt, khí thế kiêu ngạo.
“Giặt không xong đống này, đêm nay các ngươi không được ngủ!” Cung nhân kia hùng hổ nói xong liền xoay người đi.
Lâm Diệu nhìn đống quần áo trên mặt đất, chỉ cảm thấy đau đầu.
Nhiều quần áo như vậy, đến ngày tháng năm nào cậu mới có thể giặt xong?
Hơn nữa hôm nay cũng quá lạnh, mới vừa thay quần áo xong còn chưa cảm nhận, giờ Lâm Diệu chỉ cảm thấy lạnh thấu xương tủy, khiến cậu nháy mắt run lập cập.
Cậu lại ngập ngừng đưa tay xuống nước, xương ngón tay trong khoảnh khắc gần như đông cứng.
“Đó là cháu gái của Chu ma ma. Nàng nói giặt xong mới có thể ngủ, nhất định phải giặt xong.” Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng nói dịu dàng.
Lâm Diệu quay đầu, nhìn nhìn thấy một cung nữ đi ngang qua, dung mạo xinh đẹp.
“Ta và nàng có phải rất giống hay không?” Nàng chỉ chính là cháu gái của Chu ma ma.
Lâm Diệu quan sát: “Thoạt nhìn thì giống, nhìn kỹ lại bất đồng.”
Cung nhân vừa rồi kiêu căng ngạo mạn, vị này lại cực kỳ nhã nhặn lịch sự.
“Thấy giống là đủ rồi. Ta tên là Liễu Miên.” Liễu Miên ngồi xổm xuống, nói: “Xem ngươi cũng không giống sẽ giặt giũ, ta giúp ngươi.”
“Tại sao?”
Liễu Miên ngẩng đầu, cười với Lâm Diệu: “Có lẽ bởi vì ngươi là người thứ hai ở Hoán Y Cục gặp qua bệ hạ.”
“Ngươi gặp qua bệ hạ?”
Liễu Miên suy nghĩ một chút, nhưng không trả lời, ngược lại nói: “Ta sẽ sớm được điều đi Dưỡng Tâm Điện.”
Lâm Diệu nhớ tới, Phán Xuân trước đó nói qua sẽ có cung nữ bị điều đi.
“Ngươi muốn biết cái gì?”
Liễu Miên mặt giãn ra: “Đền đáp việc giúp ngươi giặt quần áo, nói cho ta biết về bệ hạ.”
Lâm Diệu từ chối, dùng việc giúp đỡ giặt quần áo là có thể đổi lấy tin tức của Tần Chí, việc này nghĩ như thế nào cũng quá có lời.
Thanh Dụ muốn khuyên Lâm Diệu nghỉ ngơi, bị Lâm Diệu cự tuyệt.
“Các ngươi đều có thể giặt, tại sao ta lại không thể? Ta so với ngươi không hơn tay thiếu chân.”
“Ngươi khác với những người ta từng gặp.” Động tác của Liễu Miên nhanh nhẹn, không ngần ngại khen ngợi: “Cũng đẹp hơn so với bất kỳ người nào ta từng gặp.”
Lâm Diệu chịu đựng cái lạnh thấu xương của nước đá: “Đa tạ khích lệ.”
Liễu Miên bị chọc cười: “Bệ hạ rất hung dữ sao?”
“Có khi hung dữ, có khi không hung dữ, tùy thuộc vào tâm trạng của y.”
“Ta nghe nói bệ hạ chưa bao giờ cười.”
“Giả. Số lần y cười còn nhiều hơn so với ta, thậm chí đôi khi cười cũng rất dọa người.”
“Bệ hạ từng đánh ngươi sao?”
“Không có. Nhưng y sẽ phạt ta giặt quần áo.”
“……”
Giặt đến chạng vạng, quần áo xếp thành núi nhỏ mới xong.
Hai tay Lâm Diệu bị đỏ bừng vì lạnh, đều mất đi tri giác.
Cậu nhìn chằm chằm Liễu Miên đang vươn vai, buồn bực: “Ngươi không sợ lạnh sao?”
Cậu vừa lạnh vừa mệt, nửa cái mạng gần như không còn.
“Không sao.” Liễu Miên nói: “Ngươi vừa tới, giặt nhiều thành thói quen.”
Thói quen cái quỷ gì.
Lâm Diệu đã bắt đầu nhớ Dưỡng Tâm Điện ấm áp thoải mái của Tần Chí.
Khi cậu trở về căn phòng lạnh như băng cả bếp lò cũng không có, ăn cơm nguội, ngủ trên ván gỗ cứng cộm xương, càng nhớ vãn thiện (bữa tối)và long tháp của Tần Chí.
Thanh Dụ đau lòng Lâm Diệu, lo lắng sốt ruột: “Hoàng đế Tần quốc sao có thể đối xử thế này với điện hạ. Điện hạ là tới hòa thân, chứ không phải làm nô tỳ. Trời lạnh như vậy, tiếp tục nữa điện hạ làm sao chịu được?”
Lâm Diệu bọc chăn mỏng, phát run nói: “Đừng kêu điện hạ, cẩn thận tai vách mạch rừng.”
Cậu dừng một chút, lại nói tiếp: “Yên tâm đi. Y không quên được ta.”
Lâm Diệu rất tự tin.
Thanh Dụ lại không hiểu Lâm Diệu lấy đâu ra tự tin. Hoàng đế Tần quốc hỉ nộ vô thường, càng rất lãnh huyết, làm sao công tử xác định y sẽ tìm tới?
Lâm Diệu chỉ cười không nói, việc này không cần phải nói với Thanh Dụ.
Cậu chỉ là lúc đang kể chuyện xưa cho Tần Chí, cố ý dừng ở chỗ hay nhất.
Bất luận là ai, nghe một nửa câu chuyện bị dừng ở chỗ hay nhất, chỉ sợ là không chịu nổi, Tần Chí cũng hoàn toàn không ngoại lệ.
–
Dưỡng Tâm Điện.
Đúng như dự đoán của Lâm Diệu, Tần Chí quả nhiên bồn chồn, tâm tình khó chịu.
Y luôn cảm thấy tẩm điện to lớn như thiếu một thứ gì đó, trống rỗng đến mức khiến trong lòng bực dọc.
Sau một lúc lâu, y gọi Lưu Kính Trung tới, dò hỏi chuyện của Lâm Diệu.
Lưu Kính Trung không ngờ bệ hạ còn quyến luyến không quên với Lâm Diệu, vội vàng nói những gì nghe được từ Phán Xuân.
“Tự thân cũng khó bảo toàn, còn muốn làm chủ vì người khác.” Tần Chí hừ khẽ.
Lưu Kính Trung cúi đầu, xem mặt đoán ý, kết luận tâm tình bệ hạ có vẻ không tồi.
“Sau đó?”
Lưu Kính Trung vội vàng tạ tội: “Phán Xuân đến rồi về, nô tài phái người đi tra?”
Tần Chí ngẫm lại rồi thôi: “Không cần.”
Đừng làm cho y có vẻ rất quan tâm đến Lâm Diệu.
Chỉ là một sủng vật không ngoan mà thôi, ném thì ném, y sẽ không luyến tiếc.
Tần Chí ra lệnh cho Lưu Kính Trung đi xuống, nhưng xem sách không vô, đơn giản nằm xuống long tháp ngủ.
Nhưng Tần Chí nhắm mắt lại, ý thức lại càng ngày càng tỉnh táo.
Trong đầu đều là câu chuyện về Bạch nương tử và Hứa Tiên mà đêm qua Lâm Diệu đã kể cho y ——
Cho nên nói, sau khi Bạch nương tử uống rượu hùng hoàng (rượu uống ngày tết Đoan Ngọ), rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tần Chí tâm như mèo cào, đặc biệt muốn lập tức tìm Lâm Diệu tra hỏi chuyện kế tiếp.
Nhưng y vừa mới hạ mệnh lệnh, nhanh như vậy liền rút về, cũng quá mất mặt.
Không có biện pháp, Tần Chí chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, ép mình dính vào long tháp.
Trẫm cần sĩ diện.
–
Nhưng mà, sau một nén nhang.
Dưỡng Tâm Điện chợt có hắc y nhân từ song cửa sổ nhanh chóng nhảy ra, khinh công vô cùng tốt, ngoài điện không ai phát hiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook