Tần Chí lập tức dùng ngón tay gõ nhẹ đầu Lâm Diệu: "Nói bậy gì đó."

Lâm Diệu che lại trán, tức giận lùi về phía sau, tránh xa nhân vật nguy hiểm Tần Chí.

"Vậy tại sao ngươi lại nhìn hắn bằng loại ánh mắt này? Sắp dán vào rồi."

Tần Chí vốn muốn dạy bảo Lâm Diệu một chút, trẫm chỉ thích duy nhất một mình ngươi, từ đâu ra những người khác? Trẫm dễ dàng thích một người như vậy sao?

Nhưng y còn chưa ra tay, lại nghĩ tới một khả năng khác: "Chẳng lẽ là Diệu Diệu trách trẫm nhìn hắn quá lâu, cho nên ghen tị?"

"Ta không có." Lâm Diệu lập tức gạt đi phản bác: "Ngươi đừng nói bậy."

Cậu nhanh chóng chuyển chủ đề: "Vậy thì hắn chết như thế nào?"

Vẻ mặt của Tần Chí đột nhiên cứng đờ, như là đang nghĩ đến quá khứ tồi tệ nào đó.

Y đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, ngoài cửa lại đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

Lâm Diệu nhìn Tần Chí còn đang đắm chìm trong quá khứ, bước nhanh đi qua mở cửa.

Đứng ở ngoài cửa chính là Kiều Hạc, vẻ mặt trịnh trọng.

Hắn bước vào phòng, xoay người che cửa lại, sau khi hành lễ đơn giản với Lâm Diệu liền nhìn về phía Tần Chí, giọng điệu gấp gáp: "Bệ hạ, không xong rồi, Hạ Khiêm và Bàng Kỳ đi ra ngoài điều tra đến bây giờ còn chưa quay lại, nhất định là đã xảy ra chuyện."

Tần Chí nhíu mày hỏi: "Ngươi đi tìm sao?"

Kiều Hạc gật đầu: "Tìm ở gần đây, thần không dám đi quá xa, nhưng cũng không phát hiện được tung tích của bọn họ."

Tần Chí suy tư, nhưng không nhắc lại việc này, mà đưa bức họa kia cho Kiều Hạc: "Ngươi xem cái này trước."

Kiều Hạc bối rối tiếp nhận bức họa, khi nhìn thấy người trong tranh, tức khắc cũng giống như gặp ma.

"Diệu Diệu đã từng gặp qua hắn trong nơi ẩn náu của nghịch tặc Trịnh Tu Khải, trước khi vào nhà trọ cũng nhìn thấy hắn. Ngươi xác định hắn thật sự đã chết?"

Kiều Hạc nhìn Lâm Diệu, rồi nhìn bức họa kia, trêи mặt lộ ra vẻ kinh hãi, kiên quyết nói: "Thần đương nhiên xác định. Lúc trước là thần tận mắt nhìn thấy hắn nhảy xuống vách đá."

Lúc ấy Kiều Hạc vội vàng đến đó, vốn là muốn khuyên Mục Khanh Du, nhưng đối phương nản lòng thoái chí, lại không chút do dự nhảy xuống vách núi.

Kiều Hạc hiện tại nhớ đến ánh mắt quyết tuyệt tràn đầy hận ý của Mục Khanh Du, trái tim vẫn còn đau đớn.

Lâm Diệu nhìn Tần Chí, lại nhìn Kiều Hạc, hai người này đều có biểu cảm giống nhau khi nhìn thấy bức chân dung, cậu cảm thấy sau lưng việc này tất có ẩn tình.

Tần Chí im lặng một lúc lâu, tiếp theo nghe không ra ngữ khí nói: "Vậy xem ra sau khi hắn nhảy vực cũng không chết, mà được cứu."

Kiều Hạc vẻ mặt cũng rất phức tạp: "Bệ hạ là nói, những việc này đều do hắn chỉ thị?"

"Chưa chắc, nhưng chắc chắn có hắn ở trong đó." Tần Chí nhìn Kiều Hạc thật sâu: "Ngươi chắc là rõ, người hắn hận nhất chính là trẫm."

Lâm Diệu nhìn hai người bọn họ nói chuyện ẩn ý, cũng sắp nghe tới hồ đồ, nhưng cậu cũng biết tình hình lúc này rất khẩn cấp, không phải là lúc thích hợp để giải thích những chuyện cũ, cũng không hỏi nhiều.

Kiều Hạc lại nhìn chằm chằm bức họa kia một lúc, đột nhiên nhớ tới điều gì đó liền nói: "Bệ hạ, thần cũng nhận được tin tức trước khi đi săn mùa thu, nói gần đây giang hồ liên tiếp xuất hiện dị động, rất nhiều thích khách biến mất đều xuất hiện. Thần vẫn chưa nghĩ nhiều về việc này, hiện giờ xem ra, những thích khách đó chẳng lẽ là được triệu tập tới vì việc này..."

"Đến rồi." Tần Chí đột nhiên ngắt lời Kiều Hạc, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Cũng đồng thời đập vỡ mâm đồ ăn, chưởng phong đảo qua, mâm đồ ăn vỡ vụn liền hóa thành ám khí đột nhiên bắn về phía ngoài cửa sổ.

Thích khách nấp ngoài cửa sổ né ám khí, đồng loạt nhanh chóng tràn vào phòng, cầm trường kiếm đâm về phía ba người Tần Chí!

Thích khách nhảy vào phòng khoảng sáu bảy người, hai người ý đồ bám giữ Kiều Hạc, những người khác tập trung đối phó Tần Chí.

Những người này đều là thích khách thân thủ bất phàm rất nổi tiếng, cũng không thể so sánh với những thích khách bình thường.

Kiều Hạc vội vàng đi tìm Dung Quyển, sợ nàng ở dưới lầu cũng lọt vào tập kϊƈɦ, nhưng hai gã thích khách kia lại kéo hắn, làm hắn nhất thời khó có thể thoát thân.

Tần Chí một chưởng đánh gục một thích khách, nhặt lên trường kiếm, cẩn thận bảo vệ Lâm Diệu phía sau, nhìn người đeo mặt nạ trước mặt, đột nhiên nói: "Mộ Tân Nhai, thích khách tiếng tăm lừng lẫy đứng thứ hai trêи giang hồ, là ai phái ngươi tới?"

Mộ Tân Nhai không ngờ lại bị Tần Chí nhận ra, sửng sốt, cười ha ha nói: "Không hổ là hoàng đế Tần quốc, như vậy cũng có thể nhận ra ta. Nhưng việc này ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết, hôm nay có thể là ngày chết của ngươi."

Hắn nói xong liền rút kiếm tấn công tới, Tần Chí cũng không sợ hắn, luận võ công Mộ Tân Nhai kém xa y, nhưng y muốn giải quyết đối phương cũng cần có thời gian.

Nhưng ngay lúc hai người đang giao thủ, lại có người đi thẳng tới chỗ Lâm Diệu.

Chút chiêu thức của Lâm Diệu căn bản không đủ đối phó với thích khách chuyên nghiệp, cậu vừa xoay người tránh thoát tập kϊƈɦ của thích khách, lại có người nhanh chóng tới gần.

Tần Chí tuy cùng Mộ Tân Nhai giao thủ, nhưng luôn chú ý đến cử động của Lâm Diệu, thấy thế vẻ mặt cũng trở nên thô bạo.

Y đột nhiên đẩy lui Mộ Tân Nhai, đang chuẩn bị đi cứu Lâm Diệu, thì đột nhiên lại có hai người chắn trước mặt.

Lâm Diệu tránh né thích khách, cố gắng tránh nơi hiểm yếu, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt. Chỉ là ngoài dự kiến của cậu, thích khách kia cũng không giết cậu, mà mang theo cậu nhanh chóng nhảy cửa sổ và tẩu thoát.

Ngay sau khi Lâm Diệu bị bắt đi, cả người Tần Chí đều trở nên cực kỳ cuồng bạo, tràn ngập sát khí.

Y nhấc lên trường kiếm nhuốm máu, tựa như một sát thần, tiếp theo đột nhiên đâm kiếm vào cơ thể Mộ Tân Nhai với tốc độ mà hắn không thể phát hiện.

Mộ Tân Nhai đầy kinh ngạc, vẫn chưa kịp phản ứng.

Tần Chí nghiến răng tức giận nói: "Các ngươi không nên động tới hắn!"

Sau khi nói xong, y đột ngột rút kiếm ra, máu đỏ tươi ấm áp nháy mắt phụt ra.



Lâm Diệu bị tên thích khách cõng trêи mái nhà nhanh chóng chạy như điên, trong lúc đó cậu cũng thử phản kháng, nhưng căn bản không có tác dụng.

Cậu không khỏi thầm kêu xui xẻo, tại sao mỗi lần bị bắt đi đều là mình, đám thích khách này cũng chỉ biết chọn quả hồng mềm nhất mà hái sao?

Lâm Diệu vừa mắng vừa suy đoán, thích khách này không dùng cậu uy hϊế͙p͙ Tần Chí, lại mang theo cậu chạy như điên là vì sao? Đối phương muốn đưa cậu đi đâu?

Cậu có một ý nghĩ mơ hồ, rồi lại không thể chắc chắn.

Lâm Diệu cuối cùng bị thích khách kia đưa tới một ngôi nhà sâu trong hẻm nhỏ, vả lại ở nơi đó gặp được Tô Quy, a, nên nói là Mục Khanh Du.

Mục Khanh Du mặc một bộ bạch y, vẫn bộ dáng thuần khiết vô hại.

Hắn ngồi trêи bàn đá uống trà, thong thả ung dung mà uống một ngụm, sau đó tầm mắt mới chuyển hướng Lâm Diệu.

"Ta ở đây đợi ngươi đã lâu." Mục Khanh Du nhìn Lâm Diệu cười nói: "Lại đây ngồi đi. Trà này rất ngon, ngươi cũng nếm thử."

Hắn vừa nói vừa cầm ấm trà lên, rót một tách trà cho Lâm Diệu.

Lâm Diệu chuyển động cánh tay bị trẹo, đi đến bàn đá ngồi xuống, lại không chạm vào tách trà kia: "Ngươi phái người bắt ta tới đây là muốn làm gì? Mục, Khanh, Du."

Cậu nhìn chằm chằm Mục Khanh Du, thời điểm nói ra tên đối phương còn cố ý nhấn mạnh.

Mục Khanh Du vốn đang mỉm cười, nhưng khi nghe thấy cái tên này, động tác lại đột nhiên dừng lại, tươi cười cũng nhanh chóng tắt đi.

"Ngay cả việc này y cũng nói với ngươi? Xem ra ngươi đối với y mà nói quả thực rất quan trọng. Đây cũng hợp ý ta."

Lâm Diệu bình tĩnh nhìn Mục Khanh Du, không nói gì.

Mục Khanh Du cười nhìn Lâm Diệu: "Đừng nhìn ta chằm chằm như vậy, ta tới là vì giúp ngươi, đối với ngươi càng không thù địch. Ngươi nên cảm ơn ta đã giúp ngươi thoát khỏi biển khổ mới đúng."

"Giúp ta?"

"Đúng. Lúc trước ở ngôi nhà kia, nếu ta không đoán sai, ngươi vốn là muốn thông qua mật đạo rời khỏi hoàng cung? Ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta biết nhiều hơn ngươi tưởng tượng. Ngươi chán ghét Tần Chí, căm hận Tần Chí, muốn tránh rất xa y, nhưng hiện tại y đối xử với ngươi tốt hơn một chút, ngươi liền dao động phải không?"

Lâm Diệu im lặng không nói, hiện tại cậu còn không biết mục đích của Mục Khanh Du, quyết định theo dõi diễn biến.

"Lâm Diệu, ngươi không nên tin Tần Chí, y chính là kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa. Y hiện tại quả thật tốt với ngươi, mọi chuyện sủng ngươi, nhưng một ngày nào đó trong tương lai, y cũng sẽ nhẫn tâm phản bội ngươi vứt bỏ ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ không là gì đối với y."

Lâm Diệu rũ mắt xuống: "Tần Chí nói, y quen biết ngươi khi đi tới đất phong?"

"Y còn nói cái gì?"

"Nói ngươi đơn thuần lương thiện, thường xuyên bố thí, nhìn thấy một con chó lưu lạc ven đường cũng sẽ mềm lòng."

Mục Khanh Du nghe xong đột nhiên cười điên cuồng. Hắn cười thật lâu mới dừng lại, như thể Lâm Diệu vừa nói một câu chuyện rất buồn cười.

"Đúng vậy, y nói đúng, trước kia ta chính là loại ngu xuẩn, rất ngu xuẩn, cho nên mới bị y lừa. Khi đó y vừa đến đất phong Lạc Khê, một hoàng tử không được sủng ái bị sung quân đưa đến vùng đất hoang vắng, căn bản không ai để ý tới y. Nếu không phải ta và Kiều Hạc, một là con của tướng quân, một là con của thứ sử thường xuyên giúp y, sao y có thể đi đến hôm nay! Ta khi đó đã tín nhiệm y biết bao, y nói cái gì ta liền làm cái đó, thậm chí vì y làm trái ý phụ thân, cái gì cũng nghe y."

"Nhưng y thì sao? Y báo đáp ta như thế nào? Y lợi dụng ta làm phụ thân xuất binh tạo phản, nhưng khi thành công lại chính tay giết chết phụ thân ta! Đó chính là người phụ thân yêu thương ta nhất! Trước đây ta tin y bao nhiêu, hiện tại liền hận y bấy nhiêu! Ngươi biết không? Năm năm qua, ta nằm mơ cũng muốn giết y. Hiện tại nguyện vọng của ta rốt cuộc có thể thực hiện!"

Hắn nói xong lại hung ác nham hiểm mà nhìn chằm chằm Lâm Diệu: "Ta chính là vết xe đổ. Nếu ngươi còn chấp mê bất ngộ, cuối cùng chỉ rơi vào kết cục thảm hại hơn ta!"

Lâm Diệu bỗng nhiên nghe có chút minh bạch: "Ngươi muốn ta làm cái gì?"

Mục Khanh Du lấy ra dao găm đã chuẩn bị sẵn đặt trêи bàn, đẩy đến trước mặt Lâm Diệu: "Con dao găm này có độc, ta sẽ cho ngươi một cơ hội trở lại bên cạnh Tần Chí, sau đó ngươi dùng dao găm này giết chết Tần Chí."

"Làm như vậy đối với ta có lợi ích gì?"

"Có rất nhiều lợi ích. Sau khi Tần Chí chết, ngươi sẽ hoàn toàn tự do." Mục Khanh Du tràn đầy dụ hoặc mà nói: "Hơn nữa, ta nói ta rất thích ngươi, đúng không? Bởi vì ngươi thật sự rất giống ta. Phụ hoàng ngươi bức tử mẫu phi ngươi, người mà ngươi thích bị hoàng huynh ngươi cướp đi, nhưng sau khi chuyện thành công, ta có thể giúp ngươi. Ngươi muốn giết bọn họ, hoặc muốn lên ngôi vị hoàng đế chí cao vô thượng, ta đều có thể giúp ngươi một tay."

Lâm Diệu cầm dao găm lên, lòng bàn tay vuốt ve cán dao, giống như bị dụ dỗ, khó hiểu hỏi: "Nhưng ngươi rõ ràng có thể lợi dụng ta trực tiếp uy hϊế͙p͙ Tần Chí, tại sao phải làm điều thừa thãi?"

Mục Khanh Du vẻ mặt hung ác nói: "Ta ban đầu cũng vốn có kế hoạch như vậy, nhưng nhất thời thay đổi quyết định. Bởi vì ta quá hận y! Ta muốn cho y sống không bằng chết! Mà so với trực tiếp giết chết y, hiển nhiên để y bị chính người mình yêu giết chết mới càng tuyệt vọng thống khổ."

"Ta muốn cho y trải qua nỗi đau đứt ruột đứt gan của ta năm đó, như thế mới có thể giải mối hận trong lòng ta!"

(ヘ・_・)ヘ Anh Chí anh thật sự tệ như vậy sao~ Mọi người theo dõi truyện đến giờ có ý kiến gì về cái danh "bạo quân" của ảnh ko? Có người cho rằng ko ác chút nào...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương