Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Omega Của Bạo Quân
-
Chương 34
Chung quanh tĩnh mịch, có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Tim Thanh Dụ lại nhảy lên như nổi trống, trong đầu nảy ra một suy đoán táo bạo, chẳng lẽ là bệ hạ đang giả bệnh?
Hắn không ngờ mình lại có thể khám phá ra bí mật của bệ hạ, hai chân hoảng sợ nhũn ra, phản ứng đầu tiên chính là lặng lẽ chạy trốn thật nhanh, đừng để bị phát hiện.
Nhưng mà hắn mới vừa xoay người, bệ hạ liền nhạy bén nhận ra động tĩnh quay đầu, bóng dáng hắn nháy mắt bại lộ.
Thanh Dụ đột nhiên cảm thấy có luồng khí lạnh từ lòng bàn chân đến cổ, hắn giống như bị đóng đinh tại chỗ, không nói được lời nào. Trong đầu tràn đầy suy nghĩ, bệ hạ sẽ không giết hắn diệt khẩu chứ.
Bệ hạ có một vạn phương pháp để giết hắn mà không bị công tử hoài nghi.
Tần Chí nhìn chằm chằm Thanh Dụ, có chút bất ngờ, không dự đoán được lại bị phát hiện. Y đặc biệt chờ Lâm Diệu ngủ say rồi thức dậy, còn chọn chỗ xa và hẻo lánh nhất.
“Sao ngươi lại tới đây?” Tần Chí thu kiếm, đi về phía Thanh Dụ.
Thanh Dụ nhìn thanh kiếm nhuốm máu vô số người bệ hạ đang cầm trong tay, thoáng chốc vô cùng khiếp đảm, vội vàng quỳ xuống đất thề: “Nô tài đi tiểu đêm tình cờ nhìn thấy bệ hạ. Bệ hạ yên tâm, đêm nay nô tài không thấy gì cả.”
Tần Chí lạnh lùng nhìn xuống Thanh Dụ, ánh mắt lạnh lẽo khủng bố. Thanh Dụ nhát gan, bị bệ hạ nhìn như vậy, linh hồn suýt nữa bay mất, không khỏi vô cùng bội phục công tử, còn dám cãi nhau với bệ hạ.
Có điều là, dám làm phiền bệ hạ, hay cãi nhau với bệ hạ, e rằng chỉ có một mình công tử mà thôi.
“Tốt lắm. Ngươi nhớ kỹ, nếu Diệu Diệu biết chuyện này, trẫm sẽ không tha cho ngươi.” Tần Chí lạnh giọng uy hiếp.
Thanh Dụ bị khí thế mạnh mẽ của Tần Chí lấn át đến mức không thở nổi, làm sao dám làm trái, vô cùng thuận theo nói: “Nô tài tuân chỉ.”
Hắn vừa nói vừa tự đáy lòng xin lỗi công tử, không phải hắn bất trung, thật sự là bệ hạ quá đáng sợ, hắn cũng vì mạng sống, nghĩ công tử cũng có thể hiểu.
Dù sao bệ hạ cũng chỉ giả bệnh, không làm gì khác.
Nghĩ vậy, Thanh Dụ kỳ thật cũng rất kinh ngạc. Hắn chẳng thể nghĩ tới bệ hạ lại dùng biện pháp giả bệnh để giữ công tử lại, điều này thật sự không phù hợp với hình tượng một vị đế vương ngôi cửu ngũ vạn người thần phục.
Nhưng nghĩ đến bộ dáng lo lắng của công tử khi phát hiện bệ hạ hôn mê, Thanh Dụ lại bình thường trở lại. Hai vị này tóm lại là kẻ muốn cho người muốn nhận.
“Lui ra đi.” Tần Chí nói.
Thanh Dụ vội vàng đứng lên lui ra, lúc này mới phát hiện toàn thân mình toát mồ hôi lạnh. Không khỏi thấy ảo não, tối nay hắn không nên dậy đi tiểu đêm, lại càng không nên bởi vì tò mò mà đi theo.
Như vậy hắn cũng không cần phải như thế này, lòng tràn đầy áy náy, vô cùng bất an bởi vì gạt công tử.
Lâm Diệu đang ngồi ở bên giường, xoa bóp huyệt thái dương cho Tần Chí bỗng nhiên nói đau đầu. Cậu làm rất nghiêm túc, thủ pháp cũng rất chuẩn. Lâm Diệu vốn không muốn làm, nhưng Tần Chí tình nguyện chịu đựng, cũng không cho Thanh Dụ xoa bóp cho y, Lâm Diệu nhìn thấy không đành lòng, chỉ có thể tự mình làm.
“Còn đau không?” Cậu vừa xoa bóp vừa hỏi Tần Chí.
Tần Chí gối đầu vào chân của Lâm Diệu: “Khá hơn nhiều. Trẫm muốn ăn dâu tằm.”
LLâm Diệu ấn tới hai tay đau nhức, dời đầu Tần Chí ra, ghét bỏ nói: “Sao ngươi lại nhiều chuyện như vậy?”
Tần Chí cau mày, bộ dáng vô cùng suy yếu, rất đáng thương thấp giọng nói: “Quên đi.”
Lâm Diệu nghe giọng điệu cực kỳ đáng thương của y, đột nhiên phát cáu, cũng không bỏ qua được, hung hăng nói: “Dâu tằm ở đâu ra. Ăn táo không?”
Tần Chí suy yếu gật đầu.
Lâm Diệu liền bảo Thanh Dụ rửa một quả táo đưa tới.
Khi cắt táo cho Tần Chí, cậu luôn cảm thấy Thanh Dụ có chút không thích hợp, thường xuyên nhìn trộm cậu, bộ dáng ấp úng, muốn nói lại thôi, mỗi lần Lâm Diệu nhìn qua, hắn lại cuống quít chột dạ dời đi tầm mắt.
“Có phải ngươi đang có việc giấu ta hay không?” Lâm Diệu hơi dừng lại, nghi ngờ nhìn Thanh Dụ.
Thanh Dụ bị Lâm Diệu nhìn chằm chằm, lại nhận được ánh mắt uy hiếp đầy cảnh cáo của bệ hạ, tức khắc lo lắng đến mức nói chuyện lắp bắp kinh hãi.
“Không, không có việc gì, nô tài làm sao có việc giấu ngài.” Thanh Dụ lo lắng nói: “Bệ hạ, công tử, nô tài đi trước chuẩn bị cơm trưa.”
Nói xong, hắn vội vàng bỏ đi, sợ rằng nếu ở lại lâu hơn nữa sẽ bị ánh mắt khủng bố đến cực điểm kia của bệ hạ giết chết.
Lâm Diệu nhìn bóng dáng chạy trối chết của Thanh Dụ, cúi đầu tiếp tục gọt quả táo, lẩm bẩm nói: “Làm cái gì……”
Cậu nhanh chóng gọt táo, cắt làm tư, lấy hạt ra đưa cho Tần Chí.
Tần Chí lại không nhận, yên lặng nhìn Lâm Diệu: “Ngươi uy trẫm.”(*Cho ăn, đút)
“…Tay của ngươi không bị gãy, uy cái gì? Ngươi ăn hay không ăn? Không ăn ta ném.” Lâm Diệu cạn lời.
Cậu phát hiện Tần Chí ỷ vào sinh bệnh, ngày càng quá mức. Sợ buổi tối phát bệnh không ai chiếu cố, muốn cậu chuyển đến ngủ cùng, một hồi thì đau đầu kêu cậu xoa bóp, một hồi lại đau vai bảo cậu mát xa, cái này còn chưa đủ, hiện tại ăn cái gì cũng đều phải do cậu đút cho.
Tần Chí sợ không phải là bị bệnh, mà là bị sốt hỏng đầu óc.
Tần Chí nhàn nhạt nhìn Lâm Diệu, nhưng không nói gì nữa, nâng tay lên cầm lấy quả táo.
Y cắn một miếng, trong lòng ngọt ngào nghĩ, quả táo mà quý quân cắt ra ngon hơn nhiều so với những quả táo khác.
–
Những lúc này nhàn rỗi không có việc gì, lại không thể đi ra ngoài, Lâm Diệu đi lang thang, đã sắp dạo hết cả sơn trang nghỉ mát mùa hè.
Cậu và Thanh Dụ lục tung những căn phòng khi có thời gian, muốn thử xem còn thứ gì dùng được hay không. Bọn họ vội vàng đến đây, ngay cả xoong nồi trong bếp cũng là góp nhặt để sử dụng, nếu có thể tìm được cái mới thì càng tốt.
Chiều nay, cậu cùng Thanh Dụ tìm kiếm, thật đúng là tìm được một cái nồi sắt, mấy cái bát và đũa mới tinh, một vài cái chậu gỗ, cũng coi như thu hoạch lớn.
Đặt những đồ vật tìm được trong sân, sau đó Lâm Diệu mở cánh cửa tiếp theo.
Đây là căn phòng chứa đầy đồ linh tinh, sàn nhà đầy bụi, góc tường cũng giăng đầy mạng nhện, dường như đã lâu không có ai tiến vào. Khi Lâm Diệu ngẫu nhiên tìm kiếm, không ngờ lại tìm thấy một vài bức tranh cuộn tròn ở đáy hòm.
Bức tranh cuộn tròn được đặt riêng trong một cái rương, giấy lụa được dùng là loại chuyên cung cấp cho hoàng thất, mép giấy hơi ố vàng, như đã trải qua nhiều năm.
Lâm Diệu thật cẩn thận mở bức tranh đầu tiên ra, phát hiện trên giấy lụa vẽ lại là tiên hoàng, tiên hoàng hậu và Thái Tử điện hạ. Tiên hoàng để râu, người mặc long bào, tiên hoàng hậu mang mũ phượng, đầy vẻ ung dung cao quý.
Thái Tử điện hạ đứng ở trước hai người, nụ cười thoải mái tươi đẹp, khẽ nâng cằm, trong mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo thuần túy không nhiễm một hạt bụi, không rành thế sự.
“Ơ. Đây không phải là bệ hạ sao?” Thanh Dụ bỗng nhiên đến gần nói.
Lâm Diệu chỉ vào thiếu niên đơn thuần, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư kia: “Ngươi nói hắn là bệ hạ?”
Thanh Dụ gật đầu, nhìn ra ngoài phòng, nói nhỏ: “Vâng, không sai, ta nhớ rất rõ ràng.”
Vừa nói, hắn vừa đưa một cuộn giấy khác cho Lâm Diệu: “Ngài xem, đây là cảnh Thái Tử điện hạ tổ chức đại lễ. Khi đó ta còn chưa vào cung, chỉ đứng ở đám đông bên ngoài xa xa nhìn Thái Tử điện hạ. Khi đó dung mạo của Thái Tử điện hạ thật sự như tiên nhân.”
Lâm Diệu cúi đầu nhìn cuộn giấy thứ hai, quả nhiên có một đại lễ trên đó, Thái Tử điện hạ mặc chiếc áo mãng bào tứ trảo màu vàng mơ, đứng trên tế đàn cao, cả người vinh quang, như được bao phủ bởi ánh sáng vô tận.
Dưới tế đàn là cấm quân uy nghiêm, xa hơn là vô số dân chúng kéo tới. Mọi người đều vây quanh Thái Tử điện hạ, ánh mắt nhìn y tràn đầy ngưỡng mộ tôn sùng.
Chỉ xem bức tranh cũng đủ hình dung ra đại lễ sôi nổi lúc bấy giờ.
Lâm Diệu thoáng chốc cũng bị cảnh tượng trong tranh làm kinh ngạc.
Thanh Dụ thở dài nói: “Khi đó Thái Tử điện hạ được thánh sủng, vô cùng nở mày nở mặt. Nhưng ai ngờ không bao lâu, liền truyền ra tin tức quốc trượng mưu đồ bí mật tạo phản, Hoàng hậu và Thái Tử điện hạ cũng bị liên lụy…”
Hắn nói xong dừng lại, câu nói kế tiếp không nói thêm.
Lâm Diệu tức khắc cũng rất xúc động, nếu không phải Thanh Dụ nhắc nhở, cậu cũng không dám tin người trên bức họa này thật sự là Tần Chí. Dù sao Tần Chí hiện tại lòng dạ thâm sâu, so với thiếu niên đơn thuần thẳng thắn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu trên bức họa kia, như hai người hoàn toàn khác nhau.
Lúc trước đọc nguyên tác, đối với quá khứ của nhân vật phản diện nhìn thoáng qua, Lâm Diệu cũng không nghĩ nhiều.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, không biết Tần Chí khi đó từ Thái Tử cao cao tại thượng, không có mưu toan, trở thành tù nhân hèn mọn trong lãnh cung, cuối cùng mưu kế thâm sâu, tạo phản đăng cơ, đã trải qua bao nhiêu dằn vặt tra tấn.
Sơn trang này chính là nơi chứa đầy những kỷ niệm thời y là Thái Tử, vậy Tần Chí hạ lệnh phong tỏa sơn trang cũng có thể hiểu.
Xem qua mấy cuộn giấy, Lâm Diệu cẩn thận cất chúng vào, đặt lại vị trí cũ.
Đêm đó Lâm Diệu nằm mơ, mơ thấy khi cậu đi vào buổi lễ, thấy tiểu Tần Chí cả người ngạo khí, được vạn người tôn sùng.
Cả người tiểu Tần Chí được bao phủ bởi ánh sáng vàng, khi đang tế bái cầu phúc, đột nhiên quay đầu phát hiện cậu đang đứng trong đám đông.
Lâm Diệu xoay người muốn chạy trốn, chân lại bị giữ chặt, chỉ có thể nhìn thấy tiểu Tần Chí từng bước tiếp cận mình, tiếp theo kéo tay cậu, nhón chân hôn lên.
Đó là một nụ hôn hết sức triền miên lưu luyến. Lâm Diệu bị câu lấy lưỡi, đầu óc trống rỗng, cả người khô nóng phát ngứa, tay chân cũng mềm nhũn không có sức lực.
Tiếng rên rỉ khó nhịn phát ra từ trong cổ họng, cậu mở mắt ra, phát hiện quần áo hỗn độn, cả người quấn lấy Tần Chí.
Tần Chí bị Lâm Diệu gắt gao quấn lấy cầu hoan, trong mũi toàn là hương hoa quyến rũ ngọt ngào của đối phương.
Y nhìn mỹ nhân mềm mại, da thịt lộ ra hồng nhạt trong lồng ngực, trầm thấp nói: “Diệu Diệu, ngươi động dục.”
Lâm Diệu ngơ ngác nhìn Tần Chí, tầm mắt mông lung, hốc mắt cũng ươn ướt.
Phải mất một lúc lâu sau mới phản ứng, cậu kiềm chế bản năng muốn bị Tần Chí hung hăng chiếm hữu, lảo đảo đứng dậy đi lấy thuốc viên.
Tần Chí nằm trên giường, nhìn Lâm Diệu nghiêng ngả lảo đảo đi ra khỏi cửa, không khỏi hít sâu một hơi, nhưng dục vọng bị Đệ Hôn kích phát lại khó có thể biến mất.
Việc Lâm Diệu động dục nằm ngoài dự tính của y, cũng khiến y trở tay không kịp.
Nhưng một lúc sau, Lâm Diệu lảo đảo rời đi đột nhiên lại loạng choạng chạy trở về.
Trong tẩm phòng, hương hoa tươi thoáng chốc nhanh chóng hòa quyện vào mùi rượu mãnh liệt, khó có thể phân biệt được.
“Không thấy thuốc viên.” Lâm Diệu mềm mại ghé vào người Tần Chí, dựa vào bản năng ôm chặt y, tủi thân khổ sở: “Viên thuốc ta mua một trăm lượng không tìm thấy. Ta tìm khắp phòng, lục tung mọi nơi, nhưng không làm sao tìm được.”
Đôi mắt cậu ướt đẫm lệ, cũng không biết là quá độ thương tâm hay bị ý thức kích động. Hàng mi dày khẽ chớp, một giọt nước mắt liền lăn xuống trên mặt Tần Chí.
“Bệ hạ, ta muốn. Rất muốn rất muốn.”
Lâm Diệu lẩm bẩm, không thể chịu đựng được mà cúi đầu hôn môi Tần Chí.
Hai người hôn sâu. Khi tách ra, Tần Chí nhẹ vuốt ve khuôn mặt nóng bỏng của Lâm Diệu: “Trẫm không mang viên tránh thai, ngươi sẽ mang thai.”
Lâm Diệu co lại trong vòng tay của Tần Chí, thân thể khẽ run lên, trong đầu lý trí và cảm xúc giao chiến. Cậu cởi áo Tần Chí, không kiêng nể gì vuốt ve, lại vẫn cảm thấy còn chưa đủ, còn lâu mới đủ.
“Lần này, chỉ một lần thôi.” Cậu hấp giọng cầu xin: “Sẽ không trùng hợp như vậy, sao có thể làm một lần liền mang thai?”
Cậu càng không muốn mang thai hơn cả Tần Chí.
Tần Chí trầm mặc, giống như bị Lâm Diệu thuyết phục, cũng cảm thấy làm một lần hẳn là không dễ dàng mang thai như vậy.
Khi Đệ Hôn động dục phát ra hương vị khiến lý trí của y cũng lung lay, nhanh chóng sụp đổ.
Y ôm lấy Lâm Diệu, mơn trớn cái gáy mỏng manh nhạy cảm của đối phương, nhìn Lâm Diệu thoải mái hưởng thụ như một con mèo, tiếp theo tràn ngập mê hoặc mà dụ dỗ: “Hứa với trẫm, cùng trẫm hồi cung, vĩnh viễn cũng không rời đi, trẫm hiện tại liền thỏa mãn ngươi.”
Y biết rõ đối với Đệ Hôn, giờ phút này là ý chí yếu ớt nhất, cho dù y có yêu cầu gì, đối phương cũng sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn. Y lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Nhưng Tần Chí cũng không ngờ Lâm Diệu khó chịu thành như vậy, lại vẫn có lý trí chống đỡ, run rẩy mà bò ra khỏi giường.
Lâm Diệu vừa đáng thương bò dậy, vừa khóc nức nở liều mạng duy trì lý trí: “Ta không… không trở về cung…”
Nói xong lời cuối cùng, hai mắt cậu đỏ hoe đến mức sắp khóc, rõ ràng muốn chống cự bản năng của Đệ Hôn đối với Xích Kiêu cực kỳ khó khăn.
Tần Chí trầm mặt, nét mặt rất khó coi, cũng chợt dâng lên cảm giác bất lực. Đều tới lúc này, Lâm Diệu lại vẫn kiên trì muốn rời đi?
Hắn chán ghét trẫm như vậy sao?
Tần Chí nặng nề thở hổn hển, một lúc lâu mới vươn tay ra ôm lấy Lâm Diệu đang bò đến mép giường, dùng sức ấn chặt cậu vào ngực, cúi đầu cắn sau gáy cậu một cái.
“Trẫm như ngươi mong muốn.”
Hắn không ngờ mình lại có thể khám phá ra bí mật của bệ hạ, hai chân hoảng sợ nhũn ra, phản ứng đầu tiên chính là lặng lẽ chạy trốn thật nhanh, đừng để bị phát hiện.
Nhưng mà hắn mới vừa xoay người, bệ hạ liền nhạy bén nhận ra động tĩnh quay đầu, bóng dáng hắn nháy mắt bại lộ.
Thanh Dụ đột nhiên cảm thấy có luồng khí lạnh từ lòng bàn chân đến cổ, hắn giống như bị đóng đinh tại chỗ, không nói được lời nào. Trong đầu tràn đầy suy nghĩ, bệ hạ sẽ không giết hắn diệt khẩu chứ.
Bệ hạ có một vạn phương pháp để giết hắn mà không bị công tử hoài nghi.
Tần Chí nhìn chằm chằm Thanh Dụ, có chút bất ngờ, không dự đoán được lại bị phát hiện. Y đặc biệt chờ Lâm Diệu ngủ say rồi thức dậy, còn chọn chỗ xa và hẻo lánh nhất.
“Sao ngươi lại tới đây?” Tần Chí thu kiếm, đi về phía Thanh Dụ.
Thanh Dụ nhìn thanh kiếm nhuốm máu vô số người bệ hạ đang cầm trong tay, thoáng chốc vô cùng khiếp đảm, vội vàng quỳ xuống đất thề: “Nô tài đi tiểu đêm tình cờ nhìn thấy bệ hạ. Bệ hạ yên tâm, đêm nay nô tài không thấy gì cả.”
Tần Chí lạnh lùng nhìn xuống Thanh Dụ, ánh mắt lạnh lẽo khủng bố. Thanh Dụ nhát gan, bị bệ hạ nhìn như vậy, linh hồn suýt nữa bay mất, không khỏi vô cùng bội phục công tử, còn dám cãi nhau với bệ hạ.
Có điều là, dám làm phiền bệ hạ, hay cãi nhau với bệ hạ, e rằng chỉ có một mình công tử mà thôi.
“Tốt lắm. Ngươi nhớ kỹ, nếu Diệu Diệu biết chuyện này, trẫm sẽ không tha cho ngươi.” Tần Chí lạnh giọng uy hiếp.
Thanh Dụ bị khí thế mạnh mẽ của Tần Chí lấn át đến mức không thở nổi, làm sao dám làm trái, vô cùng thuận theo nói: “Nô tài tuân chỉ.”
Hắn vừa nói vừa tự đáy lòng xin lỗi công tử, không phải hắn bất trung, thật sự là bệ hạ quá đáng sợ, hắn cũng vì mạng sống, nghĩ công tử cũng có thể hiểu.
Dù sao bệ hạ cũng chỉ giả bệnh, không làm gì khác.
Nghĩ vậy, Thanh Dụ kỳ thật cũng rất kinh ngạc. Hắn chẳng thể nghĩ tới bệ hạ lại dùng biện pháp giả bệnh để giữ công tử lại, điều này thật sự không phù hợp với hình tượng một vị đế vương ngôi cửu ngũ vạn người thần phục.
Nhưng nghĩ đến bộ dáng lo lắng của công tử khi phát hiện bệ hạ hôn mê, Thanh Dụ lại bình thường trở lại. Hai vị này tóm lại là kẻ muốn cho người muốn nhận.
“Lui ra đi.” Tần Chí nói.
Thanh Dụ vội vàng đứng lên lui ra, lúc này mới phát hiện toàn thân mình toát mồ hôi lạnh. Không khỏi thấy ảo não, tối nay hắn không nên dậy đi tiểu đêm, lại càng không nên bởi vì tò mò mà đi theo.
Như vậy hắn cũng không cần phải như thế này, lòng tràn đầy áy náy, vô cùng bất an bởi vì gạt công tử.
Lâm Diệu đang ngồi ở bên giường, xoa bóp huyệt thái dương cho Tần Chí bỗng nhiên nói đau đầu. Cậu làm rất nghiêm túc, thủ pháp cũng rất chuẩn. Lâm Diệu vốn không muốn làm, nhưng Tần Chí tình nguyện chịu đựng, cũng không cho Thanh Dụ xoa bóp cho y, Lâm Diệu nhìn thấy không đành lòng, chỉ có thể tự mình làm.
“Còn đau không?” Cậu vừa xoa bóp vừa hỏi Tần Chí.
Tần Chí gối đầu vào chân của Lâm Diệu: “Khá hơn nhiều. Trẫm muốn ăn dâu tằm.”
LLâm Diệu ấn tới hai tay đau nhức, dời đầu Tần Chí ra, ghét bỏ nói: “Sao ngươi lại nhiều chuyện như vậy?”
Tần Chí cau mày, bộ dáng vô cùng suy yếu, rất đáng thương thấp giọng nói: “Quên đi.”
Lâm Diệu nghe giọng điệu cực kỳ đáng thương của y, đột nhiên phát cáu, cũng không bỏ qua được, hung hăng nói: “Dâu tằm ở đâu ra. Ăn táo không?”
Tần Chí suy yếu gật đầu.
Lâm Diệu liền bảo Thanh Dụ rửa một quả táo đưa tới.
Khi cắt táo cho Tần Chí, cậu luôn cảm thấy Thanh Dụ có chút không thích hợp, thường xuyên nhìn trộm cậu, bộ dáng ấp úng, muốn nói lại thôi, mỗi lần Lâm Diệu nhìn qua, hắn lại cuống quít chột dạ dời đi tầm mắt.
“Có phải ngươi đang có việc giấu ta hay không?” Lâm Diệu hơi dừng lại, nghi ngờ nhìn Thanh Dụ.
Thanh Dụ bị Lâm Diệu nhìn chằm chằm, lại nhận được ánh mắt uy hiếp đầy cảnh cáo của bệ hạ, tức khắc lo lắng đến mức nói chuyện lắp bắp kinh hãi.
“Không, không có việc gì, nô tài làm sao có việc giấu ngài.” Thanh Dụ lo lắng nói: “Bệ hạ, công tử, nô tài đi trước chuẩn bị cơm trưa.”
Nói xong, hắn vội vàng bỏ đi, sợ rằng nếu ở lại lâu hơn nữa sẽ bị ánh mắt khủng bố đến cực điểm kia của bệ hạ giết chết.
Lâm Diệu nhìn bóng dáng chạy trối chết của Thanh Dụ, cúi đầu tiếp tục gọt quả táo, lẩm bẩm nói: “Làm cái gì……”
Cậu nhanh chóng gọt táo, cắt làm tư, lấy hạt ra đưa cho Tần Chí.
Tần Chí lại không nhận, yên lặng nhìn Lâm Diệu: “Ngươi uy trẫm.”(*Cho ăn, đút)
“…Tay của ngươi không bị gãy, uy cái gì? Ngươi ăn hay không ăn? Không ăn ta ném.” Lâm Diệu cạn lời.
Cậu phát hiện Tần Chí ỷ vào sinh bệnh, ngày càng quá mức. Sợ buổi tối phát bệnh không ai chiếu cố, muốn cậu chuyển đến ngủ cùng, một hồi thì đau đầu kêu cậu xoa bóp, một hồi lại đau vai bảo cậu mát xa, cái này còn chưa đủ, hiện tại ăn cái gì cũng đều phải do cậu đút cho.
Tần Chí sợ không phải là bị bệnh, mà là bị sốt hỏng đầu óc.
Tần Chí nhàn nhạt nhìn Lâm Diệu, nhưng không nói gì nữa, nâng tay lên cầm lấy quả táo.
Y cắn một miếng, trong lòng ngọt ngào nghĩ, quả táo mà quý quân cắt ra ngon hơn nhiều so với những quả táo khác.
–
Những lúc này nhàn rỗi không có việc gì, lại không thể đi ra ngoài, Lâm Diệu đi lang thang, đã sắp dạo hết cả sơn trang nghỉ mát mùa hè.
Cậu và Thanh Dụ lục tung những căn phòng khi có thời gian, muốn thử xem còn thứ gì dùng được hay không. Bọn họ vội vàng đến đây, ngay cả xoong nồi trong bếp cũng là góp nhặt để sử dụng, nếu có thể tìm được cái mới thì càng tốt.
Chiều nay, cậu cùng Thanh Dụ tìm kiếm, thật đúng là tìm được một cái nồi sắt, mấy cái bát và đũa mới tinh, một vài cái chậu gỗ, cũng coi như thu hoạch lớn.
Đặt những đồ vật tìm được trong sân, sau đó Lâm Diệu mở cánh cửa tiếp theo.
Đây là căn phòng chứa đầy đồ linh tinh, sàn nhà đầy bụi, góc tường cũng giăng đầy mạng nhện, dường như đã lâu không có ai tiến vào. Khi Lâm Diệu ngẫu nhiên tìm kiếm, không ngờ lại tìm thấy một vài bức tranh cuộn tròn ở đáy hòm.
Bức tranh cuộn tròn được đặt riêng trong một cái rương, giấy lụa được dùng là loại chuyên cung cấp cho hoàng thất, mép giấy hơi ố vàng, như đã trải qua nhiều năm.
Lâm Diệu thật cẩn thận mở bức tranh đầu tiên ra, phát hiện trên giấy lụa vẽ lại là tiên hoàng, tiên hoàng hậu và Thái Tử điện hạ. Tiên hoàng để râu, người mặc long bào, tiên hoàng hậu mang mũ phượng, đầy vẻ ung dung cao quý.
Thái Tử điện hạ đứng ở trước hai người, nụ cười thoải mái tươi đẹp, khẽ nâng cằm, trong mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo thuần túy không nhiễm một hạt bụi, không rành thế sự.
“Ơ. Đây không phải là bệ hạ sao?” Thanh Dụ bỗng nhiên đến gần nói.
Lâm Diệu chỉ vào thiếu niên đơn thuần, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư kia: “Ngươi nói hắn là bệ hạ?”
Thanh Dụ gật đầu, nhìn ra ngoài phòng, nói nhỏ: “Vâng, không sai, ta nhớ rất rõ ràng.”
Vừa nói, hắn vừa đưa một cuộn giấy khác cho Lâm Diệu: “Ngài xem, đây là cảnh Thái Tử điện hạ tổ chức đại lễ. Khi đó ta còn chưa vào cung, chỉ đứng ở đám đông bên ngoài xa xa nhìn Thái Tử điện hạ. Khi đó dung mạo của Thái Tử điện hạ thật sự như tiên nhân.”
Lâm Diệu cúi đầu nhìn cuộn giấy thứ hai, quả nhiên có một đại lễ trên đó, Thái Tử điện hạ mặc chiếc áo mãng bào tứ trảo màu vàng mơ, đứng trên tế đàn cao, cả người vinh quang, như được bao phủ bởi ánh sáng vô tận.
Dưới tế đàn là cấm quân uy nghiêm, xa hơn là vô số dân chúng kéo tới. Mọi người đều vây quanh Thái Tử điện hạ, ánh mắt nhìn y tràn đầy ngưỡng mộ tôn sùng.
Chỉ xem bức tranh cũng đủ hình dung ra đại lễ sôi nổi lúc bấy giờ.
Lâm Diệu thoáng chốc cũng bị cảnh tượng trong tranh làm kinh ngạc.
Thanh Dụ thở dài nói: “Khi đó Thái Tử điện hạ được thánh sủng, vô cùng nở mày nở mặt. Nhưng ai ngờ không bao lâu, liền truyền ra tin tức quốc trượng mưu đồ bí mật tạo phản, Hoàng hậu và Thái Tử điện hạ cũng bị liên lụy…”
Hắn nói xong dừng lại, câu nói kế tiếp không nói thêm.
Lâm Diệu tức khắc cũng rất xúc động, nếu không phải Thanh Dụ nhắc nhở, cậu cũng không dám tin người trên bức họa này thật sự là Tần Chí. Dù sao Tần Chí hiện tại lòng dạ thâm sâu, so với thiếu niên đơn thuần thẳng thắn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu trên bức họa kia, như hai người hoàn toàn khác nhau.
Lúc trước đọc nguyên tác, đối với quá khứ của nhân vật phản diện nhìn thoáng qua, Lâm Diệu cũng không nghĩ nhiều.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, không biết Tần Chí khi đó từ Thái Tử cao cao tại thượng, không có mưu toan, trở thành tù nhân hèn mọn trong lãnh cung, cuối cùng mưu kế thâm sâu, tạo phản đăng cơ, đã trải qua bao nhiêu dằn vặt tra tấn.
Sơn trang này chính là nơi chứa đầy những kỷ niệm thời y là Thái Tử, vậy Tần Chí hạ lệnh phong tỏa sơn trang cũng có thể hiểu.
Xem qua mấy cuộn giấy, Lâm Diệu cẩn thận cất chúng vào, đặt lại vị trí cũ.
Đêm đó Lâm Diệu nằm mơ, mơ thấy khi cậu đi vào buổi lễ, thấy tiểu Tần Chí cả người ngạo khí, được vạn người tôn sùng.
Cả người tiểu Tần Chí được bao phủ bởi ánh sáng vàng, khi đang tế bái cầu phúc, đột nhiên quay đầu phát hiện cậu đang đứng trong đám đông.
Lâm Diệu xoay người muốn chạy trốn, chân lại bị giữ chặt, chỉ có thể nhìn thấy tiểu Tần Chí từng bước tiếp cận mình, tiếp theo kéo tay cậu, nhón chân hôn lên.
Đó là một nụ hôn hết sức triền miên lưu luyến. Lâm Diệu bị câu lấy lưỡi, đầu óc trống rỗng, cả người khô nóng phát ngứa, tay chân cũng mềm nhũn không có sức lực.
Tiếng rên rỉ khó nhịn phát ra từ trong cổ họng, cậu mở mắt ra, phát hiện quần áo hỗn độn, cả người quấn lấy Tần Chí.
Tần Chí bị Lâm Diệu gắt gao quấn lấy cầu hoan, trong mũi toàn là hương hoa quyến rũ ngọt ngào của đối phương.
Y nhìn mỹ nhân mềm mại, da thịt lộ ra hồng nhạt trong lồng ngực, trầm thấp nói: “Diệu Diệu, ngươi động dục.”
Lâm Diệu ngơ ngác nhìn Tần Chí, tầm mắt mông lung, hốc mắt cũng ươn ướt.
Phải mất một lúc lâu sau mới phản ứng, cậu kiềm chế bản năng muốn bị Tần Chí hung hăng chiếm hữu, lảo đảo đứng dậy đi lấy thuốc viên.
Tần Chí nằm trên giường, nhìn Lâm Diệu nghiêng ngả lảo đảo đi ra khỏi cửa, không khỏi hít sâu một hơi, nhưng dục vọng bị Đệ Hôn kích phát lại khó có thể biến mất.
Việc Lâm Diệu động dục nằm ngoài dự tính của y, cũng khiến y trở tay không kịp.
Nhưng một lúc sau, Lâm Diệu lảo đảo rời đi đột nhiên lại loạng choạng chạy trở về.
Trong tẩm phòng, hương hoa tươi thoáng chốc nhanh chóng hòa quyện vào mùi rượu mãnh liệt, khó có thể phân biệt được.
“Không thấy thuốc viên.” Lâm Diệu mềm mại ghé vào người Tần Chí, dựa vào bản năng ôm chặt y, tủi thân khổ sở: “Viên thuốc ta mua một trăm lượng không tìm thấy. Ta tìm khắp phòng, lục tung mọi nơi, nhưng không làm sao tìm được.”
Đôi mắt cậu ướt đẫm lệ, cũng không biết là quá độ thương tâm hay bị ý thức kích động. Hàng mi dày khẽ chớp, một giọt nước mắt liền lăn xuống trên mặt Tần Chí.
“Bệ hạ, ta muốn. Rất muốn rất muốn.”
Lâm Diệu lẩm bẩm, không thể chịu đựng được mà cúi đầu hôn môi Tần Chí.
Hai người hôn sâu. Khi tách ra, Tần Chí nhẹ vuốt ve khuôn mặt nóng bỏng của Lâm Diệu: “Trẫm không mang viên tránh thai, ngươi sẽ mang thai.”
Lâm Diệu co lại trong vòng tay của Tần Chí, thân thể khẽ run lên, trong đầu lý trí và cảm xúc giao chiến. Cậu cởi áo Tần Chí, không kiêng nể gì vuốt ve, lại vẫn cảm thấy còn chưa đủ, còn lâu mới đủ.
“Lần này, chỉ một lần thôi.” Cậu hấp giọng cầu xin: “Sẽ không trùng hợp như vậy, sao có thể làm một lần liền mang thai?”
Cậu càng không muốn mang thai hơn cả Tần Chí.
Tần Chí trầm mặc, giống như bị Lâm Diệu thuyết phục, cũng cảm thấy làm một lần hẳn là không dễ dàng mang thai như vậy.
Khi Đệ Hôn động dục phát ra hương vị khiến lý trí của y cũng lung lay, nhanh chóng sụp đổ.
Y ôm lấy Lâm Diệu, mơn trớn cái gáy mỏng manh nhạy cảm của đối phương, nhìn Lâm Diệu thoải mái hưởng thụ như một con mèo, tiếp theo tràn ngập mê hoặc mà dụ dỗ: “Hứa với trẫm, cùng trẫm hồi cung, vĩnh viễn cũng không rời đi, trẫm hiện tại liền thỏa mãn ngươi.”
Y biết rõ đối với Đệ Hôn, giờ phút này là ý chí yếu ớt nhất, cho dù y có yêu cầu gì, đối phương cũng sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn. Y lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Nhưng Tần Chí cũng không ngờ Lâm Diệu khó chịu thành như vậy, lại vẫn có lý trí chống đỡ, run rẩy mà bò ra khỏi giường.
Lâm Diệu vừa đáng thương bò dậy, vừa khóc nức nở liều mạng duy trì lý trí: “Ta không… không trở về cung…”
Nói xong lời cuối cùng, hai mắt cậu đỏ hoe đến mức sắp khóc, rõ ràng muốn chống cự bản năng của Đệ Hôn đối với Xích Kiêu cực kỳ khó khăn.
Tần Chí trầm mặt, nét mặt rất khó coi, cũng chợt dâng lên cảm giác bất lực. Đều tới lúc này, Lâm Diệu lại vẫn kiên trì muốn rời đi?
Hắn chán ghét trẫm như vậy sao?
Tần Chí nặng nề thở hổn hển, một lúc lâu mới vươn tay ra ôm lấy Lâm Diệu đang bò đến mép giường, dùng sức ấn chặt cậu vào ngực, cúi đầu cắn sau gáy cậu một cái.
“Trẫm như ngươi mong muốn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook