Chung trà rơi xuống đất bị vỡ thành mảnh nhỏ, nước trà văng bốn phía, mau chóng chảy tới bên chân Lâm Diệu.

Cậu vội vàng di chuyển, lại không dám tùy tiện đi qua, nội tâm rất thấp thỏm: Bạo quân kêu mình đi qua, chẳng lẽ là thay đổi chủ ý, muốn trực tiếp bóp chết mình?

Nguyên tác hình dung bạo quân hỉ nộ vô thường, giết người như ngóe. Y muốn giết người liền giết, coi đây là thú vui, chưa bao giờ có nguyên do, giết người so với giết gà còn lưu loát hơn.

Bởi vậy Lâm Diệu cho rằng suy đoán của mình là vô cùng có khả năng, không thấy vừa nãy cấm quân cũng sợ tới mức chân mềm nhũn sao.

Tần Chí trường thân ngọc lập* mà đứng, đôi mắt sâu thẳm.

(*Chỉ thân dài thẳng như ngọc)

Lâm Diệu là một đại mỹ nhân, điều này không thể nghi ngờ.

Da thịt của cậu cực kỳ trắng trẻo, không chút tì vết, mềm mại xinh đẹp. Không có trâm cài bó buộc, tóc dài đen mượt kia buông xuống eo, sau khi cởi bỏ áo lông chồn, hồng y kia tôn lên tóc đen, quấn lấy thân thể mềm mại, hết sức mê người.

Nhưng Tần Chí lại càng để ý đến đôi mắt kia.

Y luôn cảm thấy đôi mắt kia đã khác trước rất nhiều.

Lúc trước là đen tối vẩn đục, giờ phút này lại sáng rực lên, giống như ngân hà trên trời đều nở rộ nơi đáy mắt, lộng lẫy mà tươi đẹp.

Bởi vì đôi mắt kia, Tần Chí bỗng nhiên mềm lòng, không truy cứu đối phương bất kính.

Y bước tới chỗ Lâm Diệu, hơi cúi đầu, đầu ngón tay nhẹ lau đi nước mắt trên gương mặt của đối phương.

Trong điện hương vị ngọt ngào càng thêm nồng đậm, như là hương hoa vừa nở rộ buổi sớm còn đọng giọt sương mai.

Tần Chí cảm thấy cả người đều nóng rực, trong cơ thể càng khô nóng khó nhịn, dục vọng cuồn cuộn.

“Đôi mắt này của ngươi thật xinh đẹp.” Tần Chí ngợi khen.

Lâm Diệu lại rùng mình một cái, cảm thấy đối phương không giống khích lệ, càng giống muốn khoét đôi mắt mình ra làm bộ sưu tập.

Rất dọa người.

“Tạ bệ hạ khích lệ.”

Tần Chí nhéo cằm Lâm Diệu, bắt cậu ngẩng đầu, cười nhẹ: “Lâm Hầu Đình thế nhưng cũng cam lòng.”

Lâm Hầu Đình chính là phụ hoàng của pháo hôi.

Lâm Diệu hoang mang mà chớp chớp mắt: Cái gì cam lòng?

Tần Chí không giải thích, thiếu niên mềm mại mê người trước mắt làm y khó kiềm chế rung động.

“Bao nhiêu tuổi?”

“Mới vừa tròn mười tám.”

“Là tự nguyện tới hòa thân?”

Lâm Diệu không hề nghĩ ngợi liền nói hươu nói vượn: “Ân, là ta tự nguyện. Hạ quốc không ai đối xử tốt với ta, không ai thương ta. Nhưng sau này sẽ khác, ta là người của bệ hạ, bệ hạ là phu quân của ta. Phu quân đều yêu thương tức phụ, bệ hạ cũng sẽ đối xử tốt với ta phải không?”

Cơ hội hiếm có, cậu phải dựa vào chút hứa hẹn của Tần Chí, ít nhất giữ được tính mạng.

Chỉ là hai chữ phu quân rất khó mở miệng, thời điểm Lâm Diệu nói ra suýt chút nữa cắn đầu lưỡi.

Tần Chí nghe vậy sửng sốt, nhưng nhịp tim lại đập nhanh hơn.

“Diệu Diệu nghe lời, trẫm sẽ đối xử tốt với ngươi.”

Diệu Diệu?

Lâm Diệu muốn nổi da gà.

Cậu vội vàng nói: “Ta sẽ nghe lời!”

Lại vừa chửi thầm: Lời này nói có khác gì không nói. Mình nghe lời hay không nghe lời, còn không phải một câu nói của Tần Chí.

Cẩu bạo quân thật gian tặc!

“Đã là tự nguyện, trẫm từ chối thì bất kính.”

Tần Chí mỉm cười, cúi người nhẹ nhàng bế Lâm Diệu lên.

Khung xương của Lâm Diệu nhỏ, rất nhẹ, ôm không tốn nhiều sức, vòng eo lại càng mềm mại.

Mùi của người trong ngực ngày càng nồng, Tần Chí càng nhanh bước chân.

Thân thể vừa bị nhấc lên, Lâm Diệu vẫn có chút sợ hãi, thậm chí còn dùng đôi tay mảnh khảnh ôm lấy cổ Tần Chí, sợ Tần Chí ném mình ngã ra ngoài.

Cậu không tín nhiệm bạo quân chút nào.

Mà pháo hôi này cũng quá nhẹ chăng? Tại sao Tần Chí ôm như không trọng lượng?

Nhưng Lâm Diệu cũng không rảnh lo nghĩ nhiều, cậu nép vào trong ngực của Tần Chí, đột nhiên ngửi được hương vị rất bá đạo cường liệt.

Mùi vị kia rất nồng, cũng rất dễ nghe, nhưng lại quá mức bá đạo, khiến cậu lập tức mềm nhũn tay chân, thở nhẹ gấp gáp, trong cơ thể càng hưng phấn không thể giải thích được.

Đây là tình huống gì?

Lâm Diệu cả người mềm như bông, hoảng sợ.

Tần Chí bước nhanh đến mép giường, đặt Lâm Diệu xuống rồi cúi người.

Lâm Diệu nằm ở trên giường, bị mùi hương bá đạo rất có tính xâm lược kia hun đến cả mặt đỏ bừng, hốc mắt cũng ươn ướt, nhuốm đầy mị sắc.

Cậu hơi nghiêng đầu, lộ ra cổ thon dài trắng nõn, môi đỏ ướt át, hết sức mỹ vị mê người.

Tần Chí nặng nề thở dốc, hô hấp dừng trên cổ Lâm Diệu, môi chạm vào sau gáy tái nhợt yếu ớt của Lâm Diệu.

Môi rất ấm, nhưng Lâm Diệu bị hôn đến toàn thân tê dại, giống như có dòng điện dâng trào, thân thể vốn đã mềm nhũn càng trở thành một vũng nước.

Ánh mắt cậu tan rã, khẽ run lên, dùng lý trí còn sót lại mạnh mẽ chống đỡ mắng một câu đệch mợ!

Cậu rốt cuộc nhớ ra chuyện mình đã bỏ qua trước đó là gì.

Cậu tại sao lại quên, đây chính là tiểu thuyết ABO cổ đại!

Chỉ là nguyên tác rất ít khi đề cập, sau khi thiết lập cũng không hữu dụng lắm, hơn nữa nhân vật chính thụ cũng là người thường, Lâm Diệu mới không nhớ tới.

Nhắc đến kiến ​​thức ABO của Lâm Diệu chính là được các fan phổ cập, lúc ấy cảm thấy thú vị, liền tìm hiểu thêm.

Nhưng mà cậu chẳng thể ngờ mình lại xuyên thành một Omega mảnh mai xinh đẹp.

Ở đại lục hiện thời, ngoài giới tính nam và nữ, còn bao gồm Xích Kiêu và Đệ Hôn. Bọn họ có số lượng cực kỳ ít, đặc biệt là Đệ Hôn, có thể nói đếm được trên đầu ngón tay.

Xích Kiêu và Đệ Hôn được ưu tiên về giới tính, chẳng hạn như một Xích Kiêu nữ, nàng đầu tiên là Xích Kiêu, sau mới là nữ.

Xích Kiêu tương đương với Alpha, mỗi người đều thiên phú dị bẩm, mạnh mẽ vô cùng. Đệ Hôn tương đương với Omega, càng thanh tú xinh đẹp hơn nữ nhân, bất kể nam nữ đều có thể sinh con.

Ngoài ra, Đệ Hôn còn có thời kỳ động dục.

Khi động dục, bọn họ sẽ phát ra một mùi đặc biệt, khiến Xích Kiêu động dục một cách thụ động, ngay cả người thường, ngửi được cũng sẽ chịu ảnh hưởng, cho rằng người trước mặt càng xinh đẹp mê người.

Lâm Diệu càng nghĩ càng sốt ruột, cho nên Tần Chí chịu ảnh hưởng của cậu mà động dục thụ động?

Cũng không đúng! Cậu nhớ rất rõ, pháo hôi trong nguyên tác bị giam vào Trường Môn Cung, căn bản không có phát tình.

Trong phút chốc, Lâm Diệu chợt lóe linh quang, lại nghĩ đến một chi tiết.

Kỳ thật ngoại trừ thời kỳ động dục, mùi máu của Đệ Hôn cũng tương đương với thuốc kích tình, có thể làm cho Xích Kiêu động dục thụ động.

Vì thế máu của Đệ Hôn cũng là một thành phần quan trọng không thể thiếu của thuốc kích tình.

Máu……

Lâm Diệu nỗ lực ngẩng đầu.

Quần áo của cậu đều bị cởi bỏ hoàn toàn, để lộ da thịt trắng tuyết mỏng manh.

Mà ở vị trí trước ngực, vết thương trầy da do trâm cài đâm vào đang rỉ máu, giống như một đóa hồng nở trên lụa trắng.

Cho nên những cấm quân trước đó có loại phản ứng này, cũng là bị máu của cậu ảnh hưởng?

Sau khi Lâm Diệu nghĩ thông suốt, lập tức cáu kỉnh đến muốn giết người.

Nhưng mà cậu không giết được người.

Đừng nói giết người, hiện tại cậu còn không có sức giơ tay.

Tần Chí giống như mãnh thú liếm láp sau gáy yếu ớt mẫn cảm của cậu, lại vào lúc Lâm Diệu không hề đề phòng, dùng răng nhọn cắn mạnh xuống.

Lâm Diệu mềm thành nhũn thành nước, theo bản năng chui vào lồng ngực của Tần Chí, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ mê người.

……

……

Bên ngoài Dưỡng Tâm Điện.

Lưu Kính Trung kéo phất trần, cười mỉm mà đi về phía thống lĩnh cấm quân Ngụy Lăng Dương, càng đầy thâm ý quét mắt xuống phía dưới.

“Hoàng đế Hạ quốc đưa Đệ Hôn tới, quả thật là thành tâm cầu hòa. Ngụy thống lĩnh vất vả, nên giải quyết trước đi.”

Ngụy Lăng Dương mặc áo giáp, biểu hiện ẩn nhẫn.

Hắn lấy kiếm trụ lại, tay mờ ám mà che nơi nào đó.

“Công công nói phải.” Ngụy Lăng Dương cười khổ: “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Đệ Hôn, quả thực danh bất hư truyền.”

“Không qua ba ngày, bệ hạ sẽ không ra ngoài. Ngụy thống lĩnh mau đi đi.”

“Vậy làm phiền công công. Nếu có chuyện quan trọng, hãy sai người tới nói cho ta biết.”

Lưu Kính Trung nở nụ cười: “Ngụy thống lĩnh khách khí.”

Ngụy Lăng Dương ôm quyền, nói lời từ biệt, nhanh chóng rời đi.

Trong thân thể hắn nhiệt huyết cuồn cuộn, khô nóng khó nhịn, thậm chí còn không biết phải đi như thế nào.

Lưu Kính Trung đứng đó một lúc lâu, rồi mới xoay người đi đến ngoài điện chờ.

Ông đã đi theo hầu hạ từ khi tân đế đăng cơ, cho tới nay cũng 5 năm.

Mấy năm nay bệ hạ dùng chiến tranh ngăn chiến tranh, có cách trị quốc, là đế vương trời sinh, chỉ có điều không hề hứng thú đối với việc nam nữ hoan ái, chưa từng lâm hạnh qua ai, hậu cung Tần quốc để trống nhiều năm.

Đêm nay bệ hạ lại lâm hạnh một vị Đệ Hôn, hơn nữa còn có khả năng sinh hạ long tự, nghĩ đến giang sơn sắp có hậu duệ, Lưu Kính Trung không khỏi rơi lệ.



Đêm xuân ngắn ngủi.

Một ánh bình minh tiến vào song cửa, chiếu sáng mớ hỗn độn trên long tháp.

Trong điện hương vị nồng đậm nhiệt liệt đan chéo va chạm, chưa chút tan đi.

Dưới tầng tầng màn che, mỹ nhân lộ ra nửa tấm lưng trần bao bọc trong chăn gấm, trên da thịt tuyết trắng trải rộng dấu hôn loang lổ.

Lâm Diệu nhíu lại mi, như còn đang chìm đắm trong hoan ái điên cuồng đêm qua, khóe mắt bỗng nhiên rơi lệ.

Tần Chí thức dậy, mỉm cười thưởng thức, thấy thế liền duỗi tay nhẹ lau đi giọt lệ kia.

“Tại sao khóc?”

Lâm Diệu không thể giả vờ nổi nữa, tủi thân mà chui vào trong lồng ngực của Tần Chí.

“Bệ hạ khi dễ ta.”

Lâm Diệu vừa nói trong lòng vừa mắng chửi cẩu bạo quân. Cẩu bạo quân quả thực súc sinh, thân thể này của cậu vừa tròn mười tám tuổi, đã bị hung hăng chà đạp như vậy. Hơn nữa cẩu bạo quân là máy đóng cọc sao, cậu nói mệt mỏi không thể làm tiếp, cũng không để cho người ta nghỉ ngơi!

Cổ họng cậu như chết lặng.

Nhưng mắng thì mắng, Lâm Diệu còn không đến mức lấy trứng chọi đá.

Từ nhỏ cậu đã bị bỏ rơi, lớn lên trong cô nhi viện. Nơi đó đã dạy Lâm Diệu làm thế nào sinh tồn, đứa trẻ cười nói ngọt ngào đáng yêu luôn làm cho người ta thích.

Cậu càng biết cách nắm bắt cơ hội, nếu không như thế, cậu không cha không mẹ, không quyền thế, cũng không thể nào nhận được tài trợ, còn thi đậu Học viện điện ảnh, càng nổi bật giữa vô số học sinh, trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất.

Mệt mỏi cả đêm qua, dù sao cũng phải có chỗ tốt.

Môi của Lâm Diệu cực kỳ mềm mại, đôi mắt ướt át giống như thỏ con.

Tần Chí nhìn thấy động lòng, không nhịn được hôn nhẹ xuống, cười nói: “Vậy Diệu Diệu nói xem, trẫm khi dễ ngươi như thế nào? Nói đúng thì trẫm làm chủ cho ngươi.”

Y thầm nghĩ thú vị, nhiều năm rồi chưa thấy qua kẻ nào dám chỉ trích y.

Lâm Diệu biết Tần Chí không thích kẻ quá mức sợ y, cho nên ngước mắt không né tránh nhìn Tần Chí, ánh mắt cực kỳ thẳng thắn, chân thành tha thiết.

“Tối hôm qua bệ hạ quá dũng mãnh.”

“Diệu Diệu đang khen trẫm?”

Lâm Diệu tiếp tục kỹ năng diễn xuất của mình: “Nhưng toàn thân ta đều đau, thắt lưng cũng đau, không còn chút sức lực.”

Cậu càng diễn càng sâu, vươn cánh tay trắng nõn như ngó sen, chỉ vào vết bầm rất rõ ràng trên đó: “Tay cũng rất đau.”

Lại chỉ vào vết thương bị trâm cài đâm trầy da: “Nơi này càng đau.”

“Bệ hạ còn muốn đưa ta giam vào lãnh cung.”

Nói thật, nhìn đến một vòng bầm tím kia, Lâm Diệu cũng hết hồn. Cho dù Tần Chí rất mạnh thì cũng quá khoa trương, tay của pháo hôi làm bằng nước sao?

Nguyên tác miêu tả pháo hôi dung mạo tuyệt trần, thanh tú yếu ớt, xem ra là thật.

Tần Chí nhìn Lâm Diệu, nụ cười dần dần biến mất, đôi mắt tối sầm, thâm thúy không rõ hỉ nộ.

“To gan! Ngươi đêm qua dám cả gan hành thích trẫm, trẫm cho dù chém ngươi ngàn vạn lần cũng không đủ, ngươi còn dám kêu oan với trẫm?”

Tần Chí mặt mày âm trầm, giọng điệu lạnh băng đầy sát khí, rất đáng sợ.

Lâm Diệu đáy lòng lộp bộp, Tần Chí muốn tính sổ với mình sao?

Ha ha.

Vừa rồi còn liếc mắt đưa tình, quay đầu liền trở mặt, bạo quân quả thực hỉ nộ vô thường!

Vì bảo toàn mạng nhỏ, cậu vẫn phải tìm cơ hội chạy trốn.

Đến lúc đó trời đất bao la, cậu tiêu dao sung sướng, bạo quân liền hóng mát đi thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương