“Chuyện là thế nào?” Quý Dữ hỏi.

Hạ Trụ cúp điện thoại: “Hắn thật sự đang ở Cục Công An.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Sáng nay hắn nổ súng đả thương Văn Ngữ Vi, bị bắt giữ tại chỗ.”

“Văn Ngữ Vi? Kia không phải là mẹ của Quý Hằng sao?”

Quý Dữ chợt nhớ tới việc Quý Hằng dùng súng bắn Tạ Vũ Tinh, “Chẳng lẽ hắn đang trả thù sao?”

Hạ Trụ lắc đầu: “Cụ thể còn chưa biết rõ được.”

“Lương thúc đã dẫn người qua đó, thúc ấy nói Tạ Vũ Tinh cái gì cũng không mở miệng, nhất định phải gặp cậu mới chịu nói chuyện, cho nên gọi tôi với cậu tới, hỗ trợ bọn họ điều tra.”

Quý Dữ không chút nghĩ ngợi mà đồng ý: “Được, chúng ta đi ngay luôn đúng không?”

“Nó thì sao đây?”

“A?”

Hạ Trụ chỉ Tiểu Vũ Trụ ngồi trong lòng ngẩng mặt nhìn Quý Dữ.

Quý Dữ vừa cúi đầu, liền đối diện với một cặp mắt to ngập nước mắt.

Tiểu Vũ Trụ nâng cằm nhìn hắn, đôi mắt ướt nhẹp, đuôi mắt còn phiếm hồng, thoạt nhìn đáng thương vô cùng.

Nó mếu máo: “Kỉ Hu……”

Thanh âm mềm như bông, tay nhỏ gắt gao mà nắm quần áo Quý Dữ. Nó hiển nhiên là nghe hiểu đối thoại của họ, biết bọn họ phải rời đi.

“Dẫn nó theo cùng, hay là gọi cho Tống thúc tới?” Hạ Trụ lại hỏi.

Quý Dữ có chút chần chờ, ngoại trừ Hạ Trụ ra thì Tạ Vũ Tinh là người biết được nhiều sự tình nhất, không chỉ biết hắn là người xuyên không, còn biết thực nghiệm gien trên người hắn và Tiểu Vũ Trụ.

Vế trước nói ra thì không sao, dù cho để lộ cũng chưa chắc có người thèm tin. Nhưng mà vế sau, nhỡ đâu hắn ở trước mặt nhiều người như vậy nói gì đó không thích hợp……

Quý Dữ trầm mặc mà đối diện với Tiểu Vũ Trụ.

Qua một hồi lâu, hắn mới buông tiếng thở dài: “Dẫn nó đi cùng thôi, không có việc gì đâu.” Tạ Vũ Tinh nói hay không, cùng Tiểu Vũ Trụ có đi hay không không hề liên quan.

“Hẳn là không tốn quá nhiều thời gian đi?” Hắn lại hỏi.

Hạ Trụ nói: “Sẽ không, chỉ là đi giúp một chút thôi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Quý Dữ cúi đầu hôn hôn cái trán nóng lên của Tiểu Vũ Trụ, “Muốn đi cùng cũng được, nhưng mà chúng ta phải bàn giao trước nhé, tuyệt đối không được để lộ cái đuôi ra, còn có mũ nữa, nhất định phải đội lên. Biết không? Chờ chúng ta xong việc rồi, giữa trưa mang con đi ăn ngon.”

Tiểu Vũ Trụ chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu: “Ân a~”

“Ngoan.”

Quý Dữ sờ sờ đầu nhỏ của nó, lại nhìn về phía Hạ Trụ, “Hiện tại xuất phát?”

“Ăn sáng trước đã.”

“A, đúng đúng.”

Bởi vì hôm nay muốn kiểm tra sức khỏe, cho nên Quý Dữ và Tiểu Vũ Trụ chưa ăn gì, Hạ Trụ cũng chỉ tùy tiện ăn hai cái, nếu đã không đi bệnh viện được, vậy tự nhiên phải lắp no bụng trước rồi tính sau.

Ăn xong rồi, bọn họ trở lại gara, ngồi lên xe một lần nữa xuất phát.

Qua khoảng chừng một giờ, liền đến nơi.

Sau khi uống xe, Quý Dữ khoác áo khoác của mình cho Tiểu Vũ Trụ.

Cái áo to lớn che phủ cả thân thể nhỏ nhắn của nó, chỉ lộ ra được một khe hở, cung cấp không khí cho nó, cứ như vậy thì dù cơ thể nó có biến hóa gì đi nữa, cũng sẽ không khiến người khác chú ý.

Lương thúc ở ngay cửa chờ hai người, thấy họ tới liền tiến lên dẫn bọn họ đi vào.

“Hắn chỉ chịu nói chuyện với cháu.” Lương thúc nói với Quý Dữ.

Quý Dữ gật đầu: “Cháu biết, Hạ Trụ đã nói qua với cháu rồi.”

“Được. Đợi lát nữa cháu tận lực nói nhiều với hắn một chút, chúng ta sẽ ở bên ngoài theo dõi, còn có, đây là máy nghe lén, cháu đeo lên đi.”

Nói rồi Lương thúc giao một cái vật nhỏ cho Quý Dữ, “Nhét vào tai là được rồi.”

“Vâng.” Quý Dữ tiếp nhận.

Mang tai nghe, Lương thúc lại dặn dò vài câu.

Một lát sau, bọn họ đi đến trước cửa một gian phòng thẩm vấn.

“Hắn ở bên trong.”

Quý Dữ gật đầu, hắn đưa Tiểu Vũ Trụ qua cho Hạ Trụ: “Anh ôm nó đi.”

Hạ Trụ nói: “Để tôi, cậu phải cẩn thận.”

Quý Dữ cười cười: “Ở đây còn có thể xảy ra chuyện gì.”

Dứt lời hắn đẩy cửa ra, đi vào.

Đại khái bởi vì nơi này là Cục Công An, bên người tới tới lui lui đều là cảnh sát, cho nên Quý Dữ không cảm thấy khẩn trương chút nào, sau khi tiến vào, phi thường trấn định mà ngồi đối diện Tạ Vũ Tinh.

Cửa bị đóng lại từ bên ngoài, không gian bên trong bị phong bế thoáng chốc yên tĩnh không tiếng động.

Quý Dữ vẫn là lần đầu đi vào phòng thẩm vấn của Cục Công An, hắn quan sát xung quanh, phát hiện bên trong ngoại trừ một ghế dài cùng mấy cái ghế đơn, thì còn lại đều trống không, cái gì cũng không có.

Tạ Vũ Tinh trầm mặt ngồi cạnh bàn chậm rãi ngẩng đầu.

Sắc mặt hắn bình tĩnh, khóe miệng mỉm cười, cho dù tay chân đều bị khóa lại, trên mặt vẫn không có một tia khẩn trương hay hoảng loạn do bị bắt giữ, thậm chí tâm tình thoạt nhìn còn rất tốt.

“Cậu đã đến rồi.” Tạ Vũ Tinh cười nói.

Quý Dữ ừ một tiếng, trên mặt không có biểu tình gì: “Không phải cậu đã nói tôi tới liền nói tôi biết Quý Viễn Sinh ở đâu sao? Người đã tới, cậu nói đi.”

Tạ Vũ Tinh khẽ cử động, tư thế tùy ý mà dựa người vào ghế.

Hắn không nói gì, mà là hơi nghiêng đầu, con ngươi đen thẳm thẳng tắp nhìn chằm chằm Quý Dữ, ánh mắt không ngừng du tẩu, hắn tựa hồ đang đánh giá, lại tựa hồ đang thông qua Quý Dữ hồi tưởng về quá khứ.

Quý Dữ nhíu mày, duỗi tay gõ bàn.

Ánh mắt Tạ Vũ Tinh vừa động, cùng Quý Dữ đối diện: “Tôi không biết.”

Lặp lại, “Tôi không biết hiện tại hắn ở đâu.”

Quý Dữ cười trừ: “Gạt người thú vị lắm sao?”

“Tôi không có lừa cậu.”

Tạ Vũ Tinh chớp mắt, đôi mắt đen nhánh tựa như trân châu đen đã được tẩy rửa, lóe sáng, “Tôi không biết giờ hắn ở đâu, nhưng mà tiếp theo hắn sẽ xuất hiện ở đâu, tôi lại biết.”

Quý Dữ khoanh tay trước ngực: “Vậy cậu nói đi.”

“Văn Ngữ Vi ở đâu, hắn liền xuất hiện ở đấy.” Tạ Vũ Tinh không nhanh không chậm nói, “Tôi bắn Văn Ngữ Vi một phát súng, người không chết được, hiện tại hẳn ở bệnh viện trị liệu. Để người coi chừng cô ấy, đừng cho cô ra ngoài, cũng đừng để bất luận kẻ nào dẫn người đi.”

“Quý Viễn Sinh nhất định sẽ trở về tìm cô.”

[Hỏi hắn nguyên nhân.]

Tai nghe thu được thanh âm, Quý Dữ hỏi: “Cậu dựa vào cái gì chắc chắn hắn sẽ trở về?”

“Bởi vì Văn Ngữ Vi là trường hợp đặc biệt đối với hắn.”

Tạ Vũ Tinh khẽ cười nói, “Nếu không, hắn sẽ không ly hôn với Văn Ngữ Vi.” Quý Dữ sửng sốt, kinh ngạc nói: “Ly hôn? Hai người bọn họ đã ly hôn?”

Tạ Vũ Tinh gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ sớm đã ly hôn. Cho nên, mặc kệ hắn làm cái gì, mặc kệ Quý thị xảy ra vấn đề gì, đều không có bất luận quan hệ nào với Văn Ngữ Vi. Ly hôn, là vì bảo hộ cô ấy.”

Hắn cười nhẹ, “Loại người này thế nhưng có thể vì Văn Ngữ Vi làm được đến một bước hiện tại, như vậy đối với hắn, đương nhiên là Văn Ngữ Vi cực kỳ đặc thù.”

Quý Dữ khó hiểu: “Nếu Văn Ngữ Vi đã quan trọng như vậy, vì cái gì hắn không mang Văn Ngữ Vi đi?”

“Tôi không phải hắn, tôi không biết hắn rốt cuộc nghĩ như thế nào, nhưng tôi đoán, là bởi hắn không dám.”

Âm thanh của Tạ Vũ Tinh thực nhẹ, “So với nơi này, ở bên người hắn càng nhiều nguy hiểm hơn. Văn Ngữ Vi ở cạnh hắn, chỉ có thể chết càng nhanh.”

Cho nên nói đến nói đi, Tạ Vũ Tinh cũng bất quá là “Đoán”.

Chuyện của Quý Viễn Sinh cũng chỉ có như vậy, còn chuyện của Tiểu Vũ Trụ lại không tiện hỏi ở nơi này, hơn nữa hỏi hắn cũng vô dụng, vẫn phải tìm ra Quý Viễn Sinh mới được.

Quý Dữ cảm thấy nhiệm vụ của bản thân tới đây đã hoàn thành, nhưng mà Lương thúc lại kêu hắn tận lực hỏi thêm mấy vấn đề……

Quý Dữ nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Cái nhẫn trên tin tức hôm qua, là của cậu đi?”

Tạ Vũ Tinh giật mình: “Ừm.”

Hắn hơi rũ mắt, ngón áp út tay trái vô thức động động, “Là Tiết Túng tặng cho tôi.”

“Tôi nghe thấy hôm đó nhân viên gọi người mua họ Hoắc.”

Tạ Vũ Tinh hừ một tiếng: “Hắn sao có thể quang minh chính đại mà mua nhẫn cho tôi chứ?”

“Nhẫn là thông qua người khác đưa tới, gặp mặt cũng là lén lút, thậm chí khi làm tình, đều phải tìm các loại lý do này nọ, sợ bị người nhìn thấy, sợ Quý Viễn Sinh cùng Quý Hằng sinh ra nghi ngờ. Ha.”

Tạ Vũ Tinh cúi đầu, trào phúng mà bật cười.

Quý Dữ nhìn hắn, hơi híp mắt.

Loại đồ vật như nhẫn có ý nghĩa vô cùng quan trọng, Tạ Vũ Tinh yêu Tiết Túng như vậy, lần này cư nhiên đem nhẫn ném đi, như vậy hẳn đã nói lên hắn với Tiết Túng đã triệt để rạn nứt rồi.

Nhưng hắn cắt đứt với Tiết Túng, vì sao còn đả thương Văn Ngữ Vi? Không phải là trả thù Tiết Túng sao?

“Vì cái gì mà cậu lại đả thương Văn Ngữ Vi?” Hắn hỏi.

“Không phải vừa nãy tôi đã nói với cậu sao?”

Tạ Vũ Tinh kỳ quái mà nhìn Quý Dữ, “Tôi muốn dẫn Quý Viễn Sinh ra a.”

Sai.

Quý Dữ theo bản năng mà cảm thấy bất thường.

“Vậy cậu dụ Quý Viễn Sinh ra để làm gì?”

“Đương nhiên là muốn hắn chết.”

Tay bị khóa vươn về phía trước, Tạ Vũ Tinh chỉ hắn mà nói, “Quá chậm, qua lâu như vậy cư nhiên cái bóng của hắn cũng tìm không được, tôi thật sự chờ không nổi nữa.”

Lời này ngược lại mới đúng là lời Tạ Vũ Tinh sẽ nói.

Từ khi Quý Viễn Sinh chạy ra nước ngoài đã hơn hai tháng, thời gian dài như vậy trôi qua, Quý Viễn Sinh vẫn chưa đền tội.

Hắn như là một con thỏ giảo hoạt, có được vô số sào huyệt chướng mắt, cho dù bị phá hủy mấy cái ổ, cũng hoàn toàn không động tới được tý gân cốt của hắn, ngược lại làm quân liên hiệp thương vong thảm trọng, bởi vậy thế cục trước mắt lâm vào giai đoạn giằng co, những điều tra dính tới Quý Viễn Sinh cũng đi vào ngõ cụt.

“Cho nên cậu đang giúp chúng tôi?”

Quý Dữ thật sự nghĩ không ra suy tính của Tạ Vũ Tinh, chung quy là hắn vẫn thấy không đúng chỗ nào đó, “Như thế nào, bỗng nhiên lương tâm trổi dậy?”

Tạ Vũ Tinh nở nụ cười: “Không thể sao?”

Chỉ cười hai tiếng, độ cung nơi khóe miệng liền dần dần biến mất, hắn lắc đầu, “Không phải lương tâm trổi dậy, cũng không phải giúp các người, tôi chỉ đang giúp chính mình.”

“Nói như thế nào?”

“Tôi muốn giết Quý Viễn Sinh, nhưng hiển nhiên, tôi làm không được.”

Ngữ khí Tạ Vũ Tinh nhàn nhạt, “Nhưng dù có thế nào đi nữa tôi cũng phải nhìn thấy hắn chết trước mặt mình, cho nên, tôi muốn buộc hắn trồi đầu ra.”

Quý Dữ buồn bực: “Tại sao cậu cảm thấy bản thân nhất định sẽ chết?”

“Có cái gì mà phải tại sao, không muốn sống nữa, đương nhiên là chết thôi.”

Quý Dữ cứng họng.

Tạ Vũ Tinh còn cười nói được những lời này, ngữ khí phi thường nhẹ nhàng tùy ý, tựa như cái chết ở trong mắt hắn căn bản không đáng được mấy gam khối lượng.

Trong phút chốc, Quý Dữ cảm thấy buồn bực a, khó chịu a.

Hắn không thích nghe lời nói như vậy, cũng không thích đàm luận đề tài trầm trọng này nọ. Tuy rằng giọng điệu Tạ Vũ Tinh khinh phiêu phiêu, trên mặt còn tươi cười, nhưng hắn cảm nhận được tràn đầy thất bại, cùng áp lực.

Chân bên dưới mặt bàn cầm lòng không đậu mà run lên, Quý Dữ mặt vô biểu tình nói: “Trừ việc Quý Viễn Sinh ở đâu, cậu còn chuyện gì muốn nói với tôi không? Không thì tôi ra ngoài đây.”

Tạ Vũ Tinh thật sâu mà nhìn Quý Dữ: “Tôi đã đáp ứng rồi bọn họ, chỉ cần cậu tới, tôi liền giao chứng cứ phạm tội của Tiết Túng cùng Quý Hằng cho bọn họ.”

“Cho nên, tiền đồ Tiết Túng đã tận, Quý Hằng tự thân khó bảo toàn, Quý Viễn Sinh cũng phải đền tội, mà tôi cũng vào ngục, ngày chết buông xuống. Thiên Đạo luân hồi, báo ứng xác đáng, kết cục như vậy, cậu đã vừa ý chưa?”

Quý Dữ trong lòng đột nhiên chấn động.

Hắn cảm thấy Tạ Vũ Tinh không hỏi mình, trái lại đang thông qua mình, hỏi một người khác, là cái người ở giữa sự tuyệt vọng mà tìm đến cái chết kia.

Hắn cũng bỗng nhiên hiểu được, Tạ Vũ Tinh vì cái gì nhất định phải gọi mình tới đây.

Hắn muốn nói cho mình nghe, không, không đúng, hẳn là muốn nói cho nguyên chủ, những tên từng hại qua hắn một kẻ cũng không nhận được kết cục tốt, hơn nữa số phận những người này, đều có bút tích của hắn để lại.

Nhìn dáng vẻ Quý Dữ ngẩn người, Tạ Vũ Tinh nở nụ cười: “Chỉ như vậy, tôi không muốn nói gì nữa.”

Quý Dữ nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, chậm rãi đứng lên.

Tạ Vũ Tinh lại nói: “Đúng rồi, sau này tôi sẽ không đến trường nữa. Phiền cậu thu dọn bàn học giúp tôi, để Tống Trình trở lại chỗ cũ ngồi đi, tôi vốn dĩ đã không nên xuất hiện trong lớp các cậu.”

Động tác Quý Dữ xoay người rời đi đình chỉ, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Tạ Vũ Tinh nói: “Cậu như vậy rất vô nghĩa, cũng không để lại bất luận ý nghĩa gì.”

Tạ Vũ Tinh ngước mắt nhìn Quý Dữ.

Quý Dữ lại nói: “Tôi nghe nói có người trước khi chết thích trả hết nợ nần, trong sạch mà tới, trong sạch rời đi.”

Hắn rũ mắt nhìn xuống Tạ Vũ Tinh, ngữ khí không hề gợn sóng, “Tôi không biết có phải cậu nghĩ như vậy hay không, bất quá mặc kệ có phải hay không, tôi đều nói cho cậu biết một câu —— không có ý nghĩa.”

“Món nợ cậu thiếu, vĩnh viễn trả không sạch.”

“Cảm ơn tin nhắn của cậu, cũng cảm ơn cậu không xuống tay với tôi, nhưng mà những điều này, đều không có quan hệ với hắn.”

“Cho nên, cũng đừng nghĩ cấp cho bản thân một chút dễ chịu, đừng mong làm chút việc đã thấy ưu khuyết trả đủ, vô dụng, cậu vĩnh viễn cũng đừng mong trả hết.”

Đồng tử Tạ Vũ Tinh hơi co lại, hai tay bị khóa không tự giác mà nắm chặt.

Sau một lúc lâu, hắn bỗng chốc bật cười: “Trả không hết…… Vậy quên đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương