Sau Khi Xuyên Thành Omega Phát Hiện Mình Mang Thai
-
Chương 102
Editor: MaryZoe
Hạ Hùng rũ mắt, ánh mắt lạnh lẽo mà liếc nhìn xác điện thoại trên mặt đất ——
Vỏ ngoài màu đen với toàn bộ chip bo mạch chủ đều biến dạng vỡ vụn, có một số nơi bị bóp dẹp, có một số nơi trạng thái vặn vẹo muốn đứt đoạn, chiếc điện thoại hoàn hảo cứ vậy mà bị bóp thành một đống sắt vụn hỗn độn.
Cái loại sức lực này……
Hạ Hùng híp mắt, khẽ duỗi tay sang bên cạnh, lập tức có nhân viên chuyên nghiệp tiến lên thu đồ vật vào túi tang vật, tiếp theo hắn lại đi lên phía trước, bỗng khom lưng duỗi tay nắm lấy tay Quý Viễn Sinh, sau đó mãnh liệt dùng sức, hai mắt khóa chặt lên biểu tình của Quý Viễn Sinh.
Quý Viễn Sinh cong môi, không chút yếu thế ngẩng đầu nhìn sang.
Hai đại lão giằng co tại chỗ, những người khác đều không dám lên tiếng.
Không khí lâm vào đình trệ, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Hạ Hùng và Quý Viễn Sinh, người hiểu được ảo diệu trong đó đều dồn dập nhìn bọn họ âm thầm phân cao thấp.
Qua một hồi lâu, Hạ Hùng mới rút tay ra, lui về phía sau một bước nói: “Dẫn đi!”
Ra lệnh một tiếng, gông cùm nặng nề liền đeo lên người Quý Viễn Sinh.
Đôi tay hắn bị bẻ ra sau người, đầu lại cao cao ngẩng lên, đi ngang qua Hạ Hùng còn câu môi cười lạnh một tiếng.
Hạ Hùng trầm mặt, không nói gì.
Theo Quý Viễn Sinh bị áp giải rời đi, tất cả binh sĩ trên trung tâm Thời Mậu cũng thu đội.
Hạ Hùng đi sau cùng, Quý Hằng và Quý Dữ thành thành thật thật mà đứng sau hắn.
“Hai đứa cũng trở về đi.”
Hạ Hùng quay đầu lại nhìn về phía bọn họ, “Hạ Trụ ở bên ngoài, con đi với nó đi, còn có……”
Quý Hằng lập tức trả lời: “Tài xế của cháu lập tức tới ngay.”
Hạ Hùng gật đầu: “Lần này làm phiền cậu, coi như là một cái công lớn, chờ sau này có kết quả, tôi sẽ phái người thông tri cho cậu.”
“Vâng, vâng, cháu sẽ yên tĩnh chờ tin tốt.”
Quý Hằng trên mặt ức chế không được vui mừng, hắn khách khí nói, “Công ty cháu còn có việc, đi trước một bước.” Nói xong gật đầu hai người, nhanh rời khỏi đại sảnh.
Chờ Quý Hằng rời đi, Quý Dữ nhìn về phía Hạ Hùng: “Bác……”
“Con về trước đi.” Hạ Hùng không cho cự tuyệt nói.
Quý Dữ dừng lại, sửa lời nói: “Dạ.”
Nói xong lại nhìn Hạ Hùng một cái, mới nhanh chân rời khỏi đại sảnh.
Chờ đến khi tất cả bóng người trong đại sảnh đều biến mất, Hạ Hùng mới chợt nhăn mày lại.
Tay đặt sau lưng mở ra rồi khép lại, cảm giác trướng đau làm ánh mắt của hắn càng thêm phức tạp, lại lần nữa xác nhận bốn phía không còn ai, hắn mới duỗi tay đến trước mặt nhìn —— bàn tay che kín bởi vết chai, để lại một dấu vân tay màu đỏ nhợt nhạt.
—
Sau khi rời khỏi đó, Quý Dữ ngồi lên xe Hạ Trụ.
Lúc này sắc trời thâm thẫm đen láy, gió lạnh gào thét, chợt ngồi vào mở hệ thống sưởi trong xe, thật sự thoải mái đến cực điểm.
Quý Dữ hạ thấp lưng ghế, dựa về phía sau, tầm mắt xuyên thấu qua cửa kính, nhìn tháp Toàn Cầu bị gãy nát một đoạn.
“Hết thảy thuận lợi sao?” Hạ Trụ hỏi.
Quý Dữ gật đầu: “Ừm, thật thuận lợi, không phí chút công phu, bất quá……”
Trước mắt thoảng qua hồng ấn trên tay Hạ Hùng, hắn đột nhiên hỏi nói, “Anh có thể dùng một tay bóp nát điện thoại sao?”
“Một tay bóp nát điện thoại?”
“Đúng vậy.”
Hạ Trụ lắc đầu: “Không thể.”
Hắn đánh tay lái, rẽ vào một đường khác nói, “Ai làm được? Quý Viễn Sinh?”
Quý Dữ gật đầu: “Hắn bóp điện thoại tới biến hình, tôi còn cố ý nhìn một cái, chip và SIM bên trong hình như đều bị phá hư, không biết những nhân viên kỹ thuật kia có thể sửa nó hay không.”
Hạ Trụ nghiêng đầu nhìn Quý Dữ, sau đó duỗi tay mở nhạc trong xe.
Dân ca du dương đổ ra, làn điệu êm ái tràn ngập bên tai. Chờ làm xong hết thảy, hắn mới trả lời: “Đó là chuyện của nhân viên kỹ thuật.”
Quý Dữ suy nghĩ một chút: “Cũng đúng.”
Cả người thả lỏng, hắn nằm ngửa ra ghế ngồi.
Hôm nay mọi chuyện phát sinh vừa chân thật vừa mơ mộng, từng màn một giống như còn đang ở trước mắt.
Hắn cũng không nghĩ tới, Quý Hằng cư nhiên sẽ trở thành lá bài cuối cùng, hắn phản bội làm cho độ khó của việc bắt giữ Quý Viễn Sinh nháy mắt giảm xuống mấy lần, hiện tại hồi tưởng, Quý Dữ vẫn cảm thấy không thể tin tưởng —— Quý Viễn Sinh cư nhiên cứ như vậy mà bị tóm được.
Một cuộc gọi điện, một máy định vị tín hiệu.
Cứ như vậy, bắt được Quý Viễn Sinh.
Mặc dù không thể tin tưởng, nhưng suy nghĩ kĩ một chút lại cảm thấy nằm trong dự liệu.
Quý Viễn Sinh vốn bị ép vào tuyệt cảnh, hắn cần phải nghĩ cách rời khỏi Long Thành, nếu không bị phát hiện là chuyện sớm hay muộn, nhưng hắn lại vô phương rời đi, bởi vì giới nghiêm, Long Thành nơi nơi đều là binh sĩ mặc quân trang, cho nên, muốn dưới điều kiện như thế tạo nên một đường sống, vậy thì làm ra một sự kiện có thể dời đi tầm mắt trung tâm tức khắc hóa thành lựa chọn tốt nhất.
Cho nên, liền có sự kiện máy bay đâm tháp lần này.
Chuyện này quả nhiên tạo nên oanh động thật lớn, cho dù biết Quý Viễn Sinh đang ở Long Thành, biết hắn muốn mượn chuyện này rời đi, nhưng liên quan tới mạng người, binh sĩ các trạm kiểm soát ở Long Thành vẫn bị điều động đi gần hết.
—— Nếu Quý Viễn Sinh muốn nhân loạn chạy trốn, không ai có thể bảo đảm nhất định sẽ bắt được hắn.
Nhưng cho đến cùng, hắn vẫn ra cờ kém một nước.
Hai ngày trước, Quý Hằng đã triệt để đầu nhập vào dự tính quốc gia, không chỉ khai ra các địa điểm có khả năng Quý Viễn Sinh lẩn trốn, còn bảo đảm chỉ cần quốc gia yêu cầu, sẽ nghe gọi nghe đi.
Sự tình chưa thành trước đây, Quý Viễn Sinh tất nhiên lâm vào trạng thái cực độ cảnh giác.
Mà kế hoạch trước mắt thành công, hắn đắc ý, kiêu ngạo, lòng đề phòng giảm bớt, lúc này, chính là thời cơ tốt nhất bắt lấy hắn.
Thời cơ ấy, Hạ Hùng nắm chắc.
Nhưng cơ hội lần này, cũng là vô số máu tươi cùng sinh mệnh đổi lấy……
Quý Dữ về đến nhà, bế Tiểu Vũ Trụ đã tắm rửa xong đang ngáp dài lên điên cuồng hít một trận.
Cả người Tiểu Vũ Trụ tắm sạch thơm tho đều là mùi sữa của trẻ con, tay nhỏ chân nhỏ trong trắng lộ hồng, còn thịt đô đô, làm người nhịn không được mà muốn xoa bóp.
Hung hăng hít một hồi xong, Quý Dữ cảm thấy mờ mịt trong lòng đều tản đi, tâm tư vừa động, bỗng nhiên muốn chơi xấu, nhân lúc tóc Tiểu Vũ Trụ còn chưa khô sửa sang lại cho nó.
“Tiểu O O ~” Cơn buồn ngủ của Tiểu Vũ Trụ đều bị Quý Dữ đánh bay, nó lên tinh thần gấp trăm lần, hai mắt lóe sáng mà nhìn chằm chằm bụng Quý Dữ, còn vươn ngón tay nhỏ chọc chọc cái bụng cách một lớp quần áo của Quý Dữ.
Quý Dữ dứt khoát vén áo lên, để lộ bụng ra: “Con đang chào hỏi với em phải không?”
Tiểu Vũ Trụ nghiêm túc gật đầu, giương hai lòng tay dán lên bụng Quý Dữ.
Không bao lâu, nó liền “Nga” một tiếng, cả cơ thể nhỏ đều rung lên, sau đó hai mắt trừng đến tròn vo, giơ tay phải lên trước mắt nhìn nhìn.
“O O đá ~” Nó hệt như dâng lên báu vật mà duỗi tay cho Quý Dữ xem.
Lúc này, Hạ Trụ cầm một khay điểm tâm vào phòng.
Hắn mới vừa đi qua xem Hạ Kiều, thân thể Hạ Kiều khôi phục thật sự không tệ, chỉ là tuyến thể đã chịu kích thích, lại gần thành niên, bác sĩ nói đã chịu kích thích thì có khả năng sẽ xảy ra kỳ phát tình sớm, cho nên trước khi hoàn toàn khôi phục tốt nhất không cần ra cửa.
“Tiểu Tinh Hà lại động?” Hạ Trụ buông đồ vật, bước đến mép giường vươn tay dán lên bụng Quý Dữ.
Tiểu Tinh Hà, là hắn thương lượng cùng Quý Dữ đặt làm nhũ danh cho thai nhi còn chưa sinh ra này.
Tay Hạ Trụ rất lớn, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, hình thành đối lập rõ nét với móng vuốt thịt thịt của Tiểu Vũ Trụ bên cạnh. Nhưng lớn cũng không nhất định sẽ dùng được, bởi vì Tiểu Vũ Trụ lại kinh hô một tiếng, đem tay trái cũng như hiến báu vật giơ lên.
“O O đá ~”
Hạ Trụ: “……” Hắn cái gì cũng chưa cảm giác được.
Được rồi, hai đứa nhóc không một đứa thân thiết hắn.
“Ai anh làm gì vậy?”
Quý Dữ bị chọc cười, “Có thấy ấu trĩ không hả?”
Hạ Trụ thế nhưng vẫn hăng hái so đo với tiểu thịt cầu trong bụng, lại nhẹ ấn chỗ này một chút, lại nhẹ chọc chỗ kia một chọc, một hai phải nhận được đáp lại mới bằng lòng bỏ qua.
Nghe vậy hắn giương mắt cười cười với Quý Dữ, hôn xuống cái bụng phồng phồng: “Lại là một tiểu bại hoại.”
Bụng Quý Dữ gồ lên một cái.
Tiểu Vũ Trụ nâng tay nhỏ lên thở phì phì mà vỗ cánh tay Hạ Trụ.
Hạ Trụ: “……”
Quý Dữ sắp cười điên rồi: “Anh nói xem anh có đáng đời hay không?”
Hạ Trụ câu môi, lại hôn một cái trên bụng Quý Dữ: “Tiểu bại hoại.”
Cái bụng lại động động.
Lại hôn một cái: “Tiểu bại hoại.”
Lúc này bụng Quý Dữ đồng thời gồ lên cả hai chỗ.
Quý Dữ duỗi tay đẩy đầu Hạ Trụ: “Đủ rồi a, lại nói nữa tay chân nó cùng một chỗ…… Ngô.”
Lúc này Hạ Trụ không lại hôn bụng hắn, mà là đột nhiên ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
Bốn cánh môi mỏng dán vào nhau, Quý Dữ ngơ ngác mà chớp mắt.
“Tiểu bại hoại.” Hạ Trụ lui ra một chút, nhìn hắn cong mắt.
Đại khái là trong phòng quá ấm, ánh đèn lại quá nhu hòa, Quý Dữ thế nhưng cảm thấy ánh mắt Hạ Trụ dường như rơi vào tinh quang nhỏ vụn, âm thanh trầm thấp lại từ tính, như là đang cười, lại tràn ngập vô hạn cưng chiều.
Lỗ tai có chút nóng, Quý Dữ nhìn Tiểu Vũ Trụ ngay cạnh ngây ngốc mở to mắt quan sát bọn họ, thấp giọng nói: “Anh chú ý một chút.”
“Có quan hệ gì đâu.”
Hạ Trụ cười quay đầu, duỗi tay ngoéo cằm Tiểu Vũ Trụ một cái, “Còn chưa cho nó xem thứ khác.” Nói xong nâng Tiểu Vũ Trụ lên, trong đôi mắt nghi hoặc của Quý Dữ ôm Tiểu Vũ Trụ, còn mang chăn nhỏ gối nhỏ trên giường em bé cùng ra cửa.
Quý Dữ đuổi tới cửa, trơ mắt mà nhìn Hạ Trụ gõ vang cửa phòng Hạ Kiều, đem Tiểu Vũ Trụ ngây thơ và chăn gối của nó đóng gói tặng vào trong.
Quý Dữ: “……”
Hạ Trụ lại đi về, ôm lấy Quý Dữ về phòng: “Hôm nay tôi bồi em, chúng ta hưởng thụ thế giới hai người.”
“Thất lễ, tôi sắp sinh rồi……”
Hạ Trụ ngẩn ra, cúi đầu cười với Quý Dữ: “Nghĩ đi đâu vậy? Nói là bồi em, thì chính là bồi em.”
Lại chen thêm một câu, “Không làm cái gì khác.”
Quý Dữ: “…… Quỷ mới tin anh.”
Nhưng mà đêm nay Hạ Trụ xác thật theo đúng lời hắn nói, cùng Quý Dữ nói chuyện phiếm, cùng hắn ăn gì đó, còn cùng hắn ngồi trên đệm mềm nhè nhẹ, nhìn tháp Toàn Cầu mất đi ánh sáng nơi xa xa, trừ những thứ đó ra, cái gì khác cũng chưa làm.
“Thật sự là một năm rối loạn.” Quý Dữ buông tiếng thở dài.
Hạ Trụ ừ một tiếng, coi như đáp lại.
Nhưng trên thực tế mặc kệ xảy ra bao nhiêu chuyện, phần lớn người bước đi đều theo lẽ thường mà tiến lên phía trước.
Khu đất trang viên của bọn họ cận kề vùng ngoại thành, cũng gần sát ranh giới hai thành thị, bởi vậy có thể trông thấy tháp Toàn Cầu ở trung tâm thành phố, cũng có thể trông thấy pháo hoa sáng rực của thành thị cách vách.
Có người lâm vào đấu tranh, nhưng càng nhiều người vui mừng đón năm mới như cũ.
“Không nói chuyện này.”
Quý Dữ thu hồi ánh mắt, cầm lấy điện thoạt nhìn lướt qua, “Hiện tại là 11 giờ 55 phút, năm mới sắp tới rồi.”
Hạ Trụ nhìn Quý Dữ nói: “Em có nguyện vọng gì trong năm mới không?”
Quý Dữ nghĩ nghĩ, nói: “Có, thì…… Hy vọng mọi việc không tốt đều lưu lại 2019, qua đêm nay, hết thảy đều càng ngày càng tốt!”
“Sẽ.”
“Vậy còn anh, anh có nguyện vọng gì?”
“Nguyện vọng của tôi chính là……”
Hạ Trụ dừng dừng, nhìn Quý Dữ cười, “Hy vọng nguyện vọng của em đều được thực hiện.”
Quý Dữ bật cười: “Lại học được trên mạng học đúng không? Tôi nhìn thấy anh coi mấy cái trang tình yêu……”
Lời mới nói đến một nửa, Quý Dữ liền thay đổi sắc mặt.
Toàn thân hắn bỗng chốc thẳng lưng ngồi dậy, sau đó ngốc lăng lăng mà nhét điểm tâm trong tay vào tay Hạ Trụ, tiếp theo ngay trước mặt hắn, duỗi tay đi xuống……
Đầu ngón tay dính vào một chút ẩm ướt ấm áp.
Quý Dữ: “……”
Hạ Trụ: “……”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhất thời cả người Hạ Trụ đều rơi vào hoang mang, “Là…… Là muốn sinh sao?”
Editor: Tui vốn định đi ngủ rồi á á á!!!!!!! Nhưng thật không nỡ một mình hưởng cẩu lương, Tiểu Tinh Hà sắp ra rồi á á á!!!!!!!!! *tung bông tung hoa* Đã sáng lun rồi, đại gia buổi sáng tốt lành~
Hạ Hùng rũ mắt, ánh mắt lạnh lẽo mà liếc nhìn xác điện thoại trên mặt đất ——
Vỏ ngoài màu đen với toàn bộ chip bo mạch chủ đều biến dạng vỡ vụn, có một số nơi bị bóp dẹp, có một số nơi trạng thái vặn vẹo muốn đứt đoạn, chiếc điện thoại hoàn hảo cứ vậy mà bị bóp thành một đống sắt vụn hỗn độn.
Cái loại sức lực này……
Hạ Hùng híp mắt, khẽ duỗi tay sang bên cạnh, lập tức có nhân viên chuyên nghiệp tiến lên thu đồ vật vào túi tang vật, tiếp theo hắn lại đi lên phía trước, bỗng khom lưng duỗi tay nắm lấy tay Quý Viễn Sinh, sau đó mãnh liệt dùng sức, hai mắt khóa chặt lên biểu tình của Quý Viễn Sinh.
Quý Viễn Sinh cong môi, không chút yếu thế ngẩng đầu nhìn sang.
Hai đại lão giằng co tại chỗ, những người khác đều không dám lên tiếng.
Không khí lâm vào đình trệ, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Hạ Hùng và Quý Viễn Sinh, người hiểu được ảo diệu trong đó đều dồn dập nhìn bọn họ âm thầm phân cao thấp.
Qua một hồi lâu, Hạ Hùng mới rút tay ra, lui về phía sau một bước nói: “Dẫn đi!”
Ra lệnh một tiếng, gông cùm nặng nề liền đeo lên người Quý Viễn Sinh.
Đôi tay hắn bị bẻ ra sau người, đầu lại cao cao ngẩng lên, đi ngang qua Hạ Hùng còn câu môi cười lạnh một tiếng.
Hạ Hùng trầm mặt, không nói gì.
Theo Quý Viễn Sinh bị áp giải rời đi, tất cả binh sĩ trên trung tâm Thời Mậu cũng thu đội.
Hạ Hùng đi sau cùng, Quý Hằng và Quý Dữ thành thành thật thật mà đứng sau hắn.
“Hai đứa cũng trở về đi.”
Hạ Hùng quay đầu lại nhìn về phía bọn họ, “Hạ Trụ ở bên ngoài, con đi với nó đi, còn có……”
Quý Hằng lập tức trả lời: “Tài xế của cháu lập tức tới ngay.”
Hạ Hùng gật đầu: “Lần này làm phiền cậu, coi như là một cái công lớn, chờ sau này có kết quả, tôi sẽ phái người thông tri cho cậu.”
“Vâng, vâng, cháu sẽ yên tĩnh chờ tin tốt.”
Quý Hằng trên mặt ức chế không được vui mừng, hắn khách khí nói, “Công ty cháu còn có việc, đi trước một bước.” Nói xong gật đầu hai người, nhanh rời khỏi đại sảnh.
Chờ Quý Hằng rời đi, Quý Dữ nhìn về phía Hạ Hùng: “Bác……”
“Con về trước đi.” Hạ Hùng không cho cự tuyệt nói.
Quý Dữ dừng lại, sửa lời nói: “Dạ.”
Nói xong lại nhìn Hạ Hùng một cái, mới nhanh chân rời khỏi đại sảnh.
Chờ đến khi tất cả bóng người trong đại sảnh đều biến mất, Hạ Hùng mới chợt nhăn mày lại.
Tay đặt sau lưng mở ra rồi khép lại, cảm giác trướng đau làm ánh mắt của hắn càng thêm phức tạp, lại lần nữa xác nhận bốn phía không còn ai, hắn mới duỗi tay đến trước mặt nhìn —— bàn tay che kín bởi vết chai, để lại một dấu vân tay màu đỏ nhợt nhạt.
—
Sau khi rời khỏi đó, Quý Dữ ngồi lên xe Hạ Trụ.
Lúc này sắc trời thâm thẫm đen láy, gió lạnh gào thét, chợt ngồi vào mở hệ thống sưởi trong xe, thật sự thoải mái đến cực điểm.
Quý Dữ hạ thấp lưng ghế, dựa về phía sau, tầm mắt xuyên thấu qua cửa kính, nhìn tháp Toàn Cầu bị gãy nát một đoạn.
“Hết thảy thuận lợi sao?” Hạ Trụ hỏi.
Quý Dữ gật đầu: “Ừm, thật thuận lợi, không phí chút công phu, bất quá……”
Trước mắt thoảng qua hồng ấn trên tay Hạ Hùng, hắn đột nhiên hỏi nói, “Anh có thể dùng một tay bóp nát điện thoại sao?”
“Một tay bóp nát điện thoại?”
“Đúng vậy.”
Hạ Trụ lắc đầu: “Không thể.”
Hắn đánh tay lái, rẽ vào một đường khác nói, “Ai làm được? Quý Viễn Sinh?”
Quý Dữ gật đầu: “Hắn bóp điện thoại tới biến hình, tôi còn cố ý nhìn một cái, chip và SIM bên trong hình như đều bị phá hư, không biết những nhân viên kỹ thuật kia có thể sửa nó hay không.”
Hạ Trụ nghiêng đầu nhìn Quý Dữ, sau đó duỗi tay mở nhạc trong xe.
Dân ca du dương đổ ra, làn điệu êm ái tràn ngập bên tai. Chờ làm xong hết thảy, hắn mới trả lời: “Đó là chuyện của nhân viên kỹ thuật.”
Quý Dữ suy nghĩ một chút: “Cũng đúng.”
Cả người thả lỏng, hắn nằm ngửa ra ghế ngồi.
Hôm nay mọi chuyện phát sinh vừa chân thật vừa mơ mộng, từng màn một giống như còn đang ở trước mắt.
Hắn cũng không nghĩ tới, Quý Hằng cư nhiên sẽ trở thành lá bài cuối cùng, hắn phản bội làm cho độ khó của việc bắt giữ Quý Viễn Sinh nháy mắt giảm xuống mấy lần, hiện tại hồi tưởng, Quý Dữ vẫn cảm thấy không thể tin tưởng —— Quý Viễn Sinh cư nhiên cứ như vậy mà bị tóm được.
Một cuộc gọi điện, một máy định vị tín hiệu.
Cứ như vậy, bắt được Quý Viễn Sinh.
Mặc dù không thể tin tưởng, nhưng suy nghĩ kĩ một chút lại cảm thấy nằm trong dự liệu.
Quý Viễn Sinh vốn bị ép vào tuyệt cảnh, hắn cần phải nghĩ cách rời khỏi Long Thành, nếu không bị phát hiện là chuyện sớm hay muộn, nhưng hắn lại vô phương rời đi, bởi vì giới nghiêm, Long Thành nơi nơi đều là binh sĩ mặc quân trang, cho nên, muốn dưới điều kiện như thế tạo nên một đường sống, vậy thì làm ra một sự kiện có thể dời đi tầm mắt trung tâm tức khắc hóa thành lựa chọn tốt nhất.
Cho nên, liền có sự kiện máy bay đâm tháp lần này.
Chuyện này quả nhiên tạo nên oanh động thật lớn, cho dù biết Quý Viễn Sinh đang ở Long Thành, biết hắn muốn mượn chuyện này rời đi, nhưng liên quan tới mạng người, binh sĩ các trạm kiểm soát ở Long Thành vẫn bị điều động đi gần hết.
—— Nếu Quý Viễn Sinh muốn nhân loạn chạy trốn, không ai có thể bảo đảm nhất định sẽ bắt được hắn.
Nhưng cho đến cùng, hắn vẫn ra cờ kém một nước.
Hai ngày trước, Quý Hằng đã triệt để đầu nhập vào dự tính quốc gia, không chỉ khai ra các địa điểm có khả năng Quý Viễn Sinh lẩn trốn, còn bảo đảm chỉ cần quốc gia yêu cầu, sẽ nghe gọi nghe đi.
Sự tình chưa thành trước đây, Quý Viễn Sinh tất nhiên lâm vào trạng thái cực độ cảnh giác.
Mà kế hoạch trước mắt thành công, hắn đắc ý, kiêu ngạo, lòng đề phòng giảm bớt, lúc này, chính là thời cơ tốt nhất bắt lấy hắn.
Thời cơ ấy, Hạ Hùng nắm chắc.
Nhưng cơ hội lần này, cũng là vô số máu tươi cùng sinh mệnh đổi lấy……
Quý Dữ về đến nhà, bế Tiểu Vũ Trụ đã tắm rửa xong đang ngáp dài lên điên cuồng hít một trận.
Cả người Tiểu Vũ Trụ tắm sạch thơm tho đều là mùi sữa của trẻ con, tay nhỏ chân nhỏ trong trắng lộ hồng, còn thịt đô đô, làm người nhịn không được mà muốn xoa bóp.
Hung hăng hít một hồi xong, Quý Dữ cảm thấy mờ mịt trong lòng đều tản đi, tâm tư vừa động, bỗng nhiên muốn chơi xấu, nhân lúc tóc Tiểu Vũ Trụ còn chưa khô sửa sang lại cho nó.
“Tiểu O O ~” Cơn buồn ngủ của Tiểu Vũ Trụ đều bị Quý Dữ đánh bay, nó lên tinh thần gấp trăm lần, hai mắt lóe sáng mà nhìn chằm chằm bụng Quý Dữ, còn vươn ngón tay nhỏ chọc chọc cái bụng cách một lớp quần áo của Quý Dữ.
Quý Dữ dứt khoát vén áo lên, để lộ bụng ra: “Con đang chào hỏi với em phải không?”
Tiểu Vũ Trụ nghiêm túc gật đầu, giương hai lòng tay dán lên bụng Quý Dữ.
Không bao lâu, nó liền “Nga” một tiếng, cả cơ thể nhỏ đều rung lên, sau đó hai mắt trừng đến tròn vo, giơ tay phải lên trước mắt nhìn nhìn.
“O O đá ~” Nó hệt như dâng lên báu vật mà duỗi tay cho Quý Dữ xem.
Lúc này, Hạ Trụ cầm một khay điểm tâm vào phòng.
Hắn mới vừa đi qua xem Hạ Kiều, thân thể Hạ Kiều khôi phục thật sự không tệ, chỉ là tuyến thể đã chịu kích thích, lại gần thành niên, bác sĩ nói đã chịu kích thích thì có khả năng sẽ xảy ra kỳ phát tình sớm, cho nên trước khi hoàn toàn khôi phục tốt nhất không cần ra cửa.
“Tiểu Tinh Hà lại động?” Hạ Trụ buông đồ vật, bước đến mép giường vươn tay dán lên bụng Quý Dữ.
Tiểu Tinh Hà, là hắn thương lượng cùng Quý Dữ đặt làm nhũ danh cho thai nhi còn chưa sinh ra này.
Tay Hạ Trụ rất lớn, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, hình thành đối lập rõ nét với móng vuốt thịt thịt của Tiểu Vũ Trụ bên cạnh. Nhưng lớn cũng không nhất định sẽ dùng được, bởi vì Tiểu Vũ Trụ lại kinh hô một tiếng, đem tay trái cũng như hiến báu vật giơ lên.
“O O đá ~”
Hạ Trụ: “……” Hắn cái gì cũng chưa cảm giác được.
Được rồi, hai đứa nhóc không một đứa thân thiết hắn.
“Ai anh làm gì vậy?”
Quý Dữ bị chọc cười, “Có thấy ấu trĩ không hả?”
Hạ Trụ thế nhưng vẫn hăng hái so đo với tiểu thịt cầu trong bụng, lại nhẹ ấn chỗ này một chút, lại nhẹ chọc chỗ kia một chọc, một hai phải nhận được đáp lại mới bằng lòng bỏ qua.
Nghe vậy hắn giương mắt cười cười với Quý Dữ, hôn xuống cái bụng phồng phồng: “Lại là một tiểu bại hoại.”
Bụng Quý Dữ gồ lên một cái.
Tiểu Vũ Trụ nâng tay nhỏ lên thở phì phì mà vỗ cánh tay Hạ Trụ.
Hạ Trụ: “……”
Quý Dữ sắp cười điên rồi: “Anh nói xem anh có đáng đời hay không?”
Hạ Trụ câu môi, lại hôn một cái trên bụng Quý Dữ: “Tiểu bại hoại.”
Cái bụng lại động động.
Lại hôn một cái: “Tiểu bại hoại.”
Lúc này bụng Quý Dữ đồng thời gồ lên cả hai chỗ.
Quý Dữ duỗi tay đẩy đầu Hạ Trụ: “Đủ rồi a, lại nói nữa tay chân nó cùng một chỗ…… Ngô.”
Lúc này Hạ Trụ không lại hôn bụng hắn, mà là đột nhiên ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
Bốn cánh môi mỏng dán vào nhau, Quý Dữ ngơ ngác mà chớp mắt.
“Tiểu bại hoại.” Hạ Trụ lui ra một chút, nhìn hắn cong mắt.
Đại khái là trong phòng quá ấm, ánh đèn lại quá nhu hòa, Quý Dữ thế nhưng cảm thấy ánh mắt Hạ Trụ dường như rơi vào tinh quang nhỏ vụn, âm thanh trầm thấp lại từ tính, như là đang cười, lại tràn ngập vô hạn cưng chiều.
Lỗ tai có chút nóng, Quý Dữ nhìn Tiểu Vũ Trụ ngay cạnh ngây ngốc mở to mắt quan sát bọn họ, thấp giọng nói: “Anh chú ý một chút.”
“Có quan hệ gì đâu.”
Hạ Trụ cười quay đầu, duỗi tay ngoéo cằm Tiểu Vũ Trụ một cái, “Còn chưa cho nó xem thứ khác.” Nói xong nâng Tiểu Vũ Trụ lên, trong đôi mắt nghi hoặc của Quý Dữ ôm Tiểu Vũ Trụ, còn mang chăn nhỏ gối nhỏ trên giường em bé cùng ra cửa.
Quý Dữ đuổi tới cửa, trơ mắt mà nhìn Hạ Trụ gõ vang cửa phòng Hạ Kiều, đem Tiểu Vũ Trụ ngây thơ và chăn gối của nó đóng gói tặng vào trong.
Quý Dữ: “……”
Hạ Trụ lại đi về, ôm lấy Quý Dữ về phòng: “Hôm nay tôi bồi em, chúng ta hưởng thụ thế giới hai người.”
“Thất lễ, tôi sắp sinh rồi……”
Hạ Trụ ngẩn ra, cúi đầu cười với Quý Dữ: “Nghĩ đi đâu vậy? Nói là bồi em, thì chính là bồi em.”
Lại chen thêm một câu, “Không làm cái gì khác.”
Quý Dữ: “…… Quỷ mới tin anh.”
Nhưng mà đêm nay Hạ Trụ xác thật theo đúng lời hắn nói, cùng Quý Dữ nói chuyện phiếm, cùng hắn ăn gì đó, còn cùng hắn ngồi trên đệm mềm nhè nhẹ, nhìn tháp Toàn Cầu mất đi ánh sáng nơi xa xa, trừ những thứ đó ra, cái gì khác cũng chưa làm.
“Thật sự là một năm rối loạn.” Quý Dữ buông tiếng thở dài.
Hạ Trụ ừ một tiếng, coi như đáp lại.
Nhưng trên thực tế mặc kệ xảy ra bao nhiêu chuyện, phần lớn người bước đi đều theo lẽ thường mà tiến lên phía trước.
Khu đất trang viên của bọn họ cận kề vùng ngoại thành, cũng gần sát ranh giới hai thành thị, bởi vậy có thể trông thấy tháp Toàn Cầu ở trung tâm thành phố, cũng có thể trông thấy pháo hoa sáng rực của thành thị cách vách.
Có người lâm vào đấu tranh, nhưng càng nhiều người vui mừng đón năm mới như cũ.
“Không nói chuyện này.”
Quý Dữ thu hồi ánh mắt, cầm lấy điện thoạt nhìn lướt qua, “Hiện tại là 11 giờ 55 phút, năm mới sắp tới rồi.”
Hạ Trụ nhìn Quý Dữ nói: “Em có nguyện vọng gì trong năm mới không?”
Quý Dữ nghĩ nghĩ, nói: “Có, thì…… Hy vọng mọi việc không tốt đều lưu lại 2019, qua đêm nay, hết thảy đều càng ngày càng tốt!”
“Sẽ.”
“Vậy còn anh, anh có nguyện vọng gì?”
“Nguyện vọng của tôi chính là……”
Hạ Trụ dừng dừng, nhìn Quý Dữ cười, “Hy vọng nguyện vọng của em đều được thực hiện.”
Quý Dữ bật cười: “Lại học được trên mạng học đúng không? Tôi nhìn thấy anh coi mấy cái trang tình yêu……”
Lời mới nói đến một nửa, Quý Dữ liền thay đổi sắc mặt.
Toàn thân hắn bỗng chốc thẳng lưng ngồi dậy, sau đó ngốc lăng lăng mà nhét điểm tâm trong tay vào tay Hạ Trụ, tiếp theo ngay trước mặt hắn, duỗi tay đi xuống……
Đầu ngón tay dính vào một chút ẩm ướt ấm áp.
Quý Dữ: “……”
Hạ Trụ: “……”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhất thời cả người Hạ Trụ đều rơi vào hoang mang, “Là…… Là muốn sinh sao?”
Editor: Tui vốn định đi ngủ rồi á á á!!!!!!! Nhưng thật không nỡ một mình hưởng cẩu lương, Tiểu Tinh Hà sắp ra rồi á á á!!!!!!!!! *tung bông tung hoa* Đã sáng lun rồi, đại gia buổi sáng tốt lành~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook