Tóc Bùi Bạch Châu nửa khô nửa ướt, mặc một chiếc áo ngủ màu đen nằm ngửa sang một bên, tư thế ngủ của anh thoải mái phóng khoáng, làn da trắng lạnh nhuộm màu hồng nhạt, đôi mày mắt thả lỏng bớt đi vài phần ngang ngược và tàn nhẫn, thêm vào đó là vài phần nhu thuận.

Văn Dương sợ đến mức suýt hét lên, vội vàng che miệng lại.

Lúc này cô không có thời gian ngắm nhìn khuôn mặt khi ngủ của anh, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: chạy, chạy nhanh lên!
Văn Dương nhấc chân định vòng qua người Bùi Bạch Châu, không ngờ trong lúc hoảng loạn chân trái vướng vào chân phải, loạng choạng ngã xuống một vị trí khó xử.

Bùi Bạch Châu hít một hơi, ánh mắt mơ màng từ từ tỉnh lại, mơ hồ nhìn thấy có một bóng người cúi xuống giữa hai chân mình.


Anh ngẩn người trong chốc lát, nghĩ thầm Bùi Bạch Châu đúng là đồ dâm đãng, từ chối anh một lần rồi còn mặc đồ nữ để quyến rũ anh sao?
Anh nói không khó chịu về chuyện mấy ngày trước là giả nhưng nửa thân dưới lại có phản ứng, không nhịn được muốn giải tỏa một chút.


Bùi Bạch Châu không suy nghĩ gì mà ngồi thẳng dậy ôm người vào lòng.

Ngay khoảnh khắc môi chạm môi, Văn Dương mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ muốn đẩy người đàn ông ra nhưng đành chịu vì khoảng cách thể hình giữa nam và nữ quá lớn, cô bị Bùi Bạch Châu kẹp chặt cả hai cánh tay.

Tay không thể động đậy, vậy thì dùng chân, Văn Dương dùng sức đạp loạn xạ, sợ rằng mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát.

Bùi Bạch Châu vì người bên dưới giãy giụa vùng vẫy mà sắc mặt thay đổi, bình thường cô ta sớm ngoan ngoãn mở chân ra đón anh vào, hôm nay sao lại khó chơi như vậy? Anh chửi một câu "Không biết điều", bóp chặt cổ Văn Dương khiến cô không thể cử động.

Văn Dương nhất thời cực kỳ thiếu oxy, bản năng cầu sinh khiến cô há to miệng thở dốc.

Bùi Bạch Châu nhân cơ hội tấn công, hung hăng cắn lên môi Văn Dương.

Văn Dương cảm thấy mình sắp chết ngạt đến nơi rồi, bất đắc dĩ phải giả vờ ngoan ngoãn, thè lưỡi đáp lại anh một cách bừa bãi.


Bùi Bạch Châu thấy người bên dưới không phản kháng nữa thì nới lỏng sự kìm kẹp.

Cùng lúc này anh ta cũng không rảnh tay, cách trứ đồ ngủ đích vải vóc bắt đầu vuốt ve khởi tha một đôi hồn viên đích nãi tử.

Bùi Bạch Châu mơ mơ màng màng nghĩ Bùi Bạch Châu mấy ngày nay có ăn hormone không? Mập lên nhiều thế nhưng cảm giác sờ vào khá tốt, chỗ nào cũng đầy đặn, mềm mại.

Đến khi hai người sắp sửa thành thật với nhau thì Văn Dương nghiến răng, dùng hết sức lực cuối cùng, co đầu gối lên thẳng tắp đỉnh vào bụng cơ săn chắc của người đàn ông.

Bùi Bạch Châu lập tức cảm thấy dạ dày cuộn trào, nôn hết cả đồ ăn và rượu ngon đã dùng tối nay ra ngoài.

Đối mặt với một giường chất nôn và người đàn ông ngã vào đống chất nôn không còn tỉnh táo, Văn Dương ngây như phỗng.

Cho đến khi một mùi chua khó tả lan tỏa trong phòng, cô mới vừa nôn khan vừa chạy trối chết vào phòng tắm.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương