Ở hiện thực, cô học xong cấp hai là không học nữa, để nuôi sống bản thân, ban ngày cô đi nhà máy điện tử vặn vít, ban đêm làm công việc rửa bát ở quán ăn nhanh, ngày này qua tháng nọ, năm này qua năm khác, cả người trở nên uể oải, thô ráp và đờ đẫn.

Đôi mắt tròn vốn dĩ trống rỗng và vô hồn giờ đây trong veo và có thần, đôi môi đầy đặn và căng mọng, giữa môi trên có thêm một đôi môi nhỏ nhắn, làn da khô ráp thiếu nước như được tiêm sữa, mịn màng và sáng bóng.

Khuôn mặt gồ ghề không bằng phẳng cũng như được mài nhẵn, trở nên trơn tru tự nhiên, cười thật tươi hai bên má còn có thể nặn ra hai lúm đồng tiền nhỏ, đặc biệt đáng yêu.

Quan trọng nhất là tóc cô rất nhiều! Vừa mềm mại vừa dày! Không còn phải lo lắng vì dùng dầu gội kém chất lượng mà dẫn đến tình trạng rụng tóc nhiều nữa!
Văn Dương vô cùng hài lòng, trước gương làm đủ mọi biểu cảm kỳ quái, thế nào cũng không khó coi, cuối cùng cũng được an ủi đôi chút.

Trong thời gian dưỡng thương, hệ thống đã xuất hiện vài lần, kể hết cho cô nghe nội dung chính của cuốn sách này.

Lúc đầu nghe giọng điện tử nhàn nhạt của hệ thống kể về đủ loại cốt truyện bạo lực, Văn Dương còn đỏ mặt tía tai nhưng càng nghe về sau tâm trạng cô càng nặng nề và phức tạp, kết cục của cuốn sách này là nhân vật chính thụ Bùi Bạch Châu chết ngoài ý muốn, trở thành ánh trăng sáng không thể phai mờ trong lòng những tên tra công.


Đúng vậy, những tên tra công đều có tương lai tươi sáng, chỉ có thụ nhỏ bị bọn chúng hành hạ đến chết trong căn hầm tối tăm.

Mặc dù có thể nói là anh ta tự chuốc lấy nhưng đây là cái kết cục chó má gì chứ!
Phải nói là đủ biến thái và ghê tởm, mỗi lần cô nhớ lại đều có cảm giác buồn nôn như bị ép ăn phân.

Văn Dương càng hồi phục sức khỏe thì cô càng lo lắng, sợ Bùi Bạch Châu sẽ tý cơ trả thù cô nhưng mỗi ngày trong căn phòng rộng lớn này ngoài người hầu nam chăm sóc cô ra thì cô không gặp được bất kỳ ai, có lẽ Bùi Bạch Châu không để ý đến cô, sớm đã quên cô mất rồi cũng nên.

Dù sao thì đây cũng là một bộ đam mỹ mà, sự tồn tại của một pháo hôi như cô hẳn là rất thấp.

Nhưng những lời này cũng chỉ là cô tự an ủi mình mà thôi, Văn Dương vẫn không dám quá yên tâm, giống như một con cừu chờ bị giết, bởi vì con sói dữ Bùi Bạch Châu này có thể xuất hiện bất cứ lúc nào khiến cô ăn không ngon, ngủ không yên! Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.

Sau khi Bùi Bạch Châu tụ tập ăn uống với đám bạn thân thì hiếm khi uống say, tài xế nhà họ Bùi phải vất vả lắm mới dìu được người cao to như anh lên xe, lau mồ hôi cung kính hỏi: "Tối nay ngài muốn nghỉ ở đâu ạ?"

"Gần đây một chút.

" Anh nói không rõ ràng.

Bùi Bạch Châu rất ít khi về nhà chính họ Bùi, thường thì anh ở trong một trong số những biệt thự đứng tên mình, lúc này anh mơ màng, mắt say sưa, muốn nhanh chóng tìm một nơi tắm rửa rồi ngủ một giấc.

Tối nay Văn Dương định trộm một thứ gì đó quý giá rồi bỏ trốn, kết quả đi một vòng thì phát hiện trong phòng khách không có gì cả, những căn phòng còn lại đều khóa chặt.

Cả căn biệt thự tối om om đặc biệt âm u, tiếng bước chân rõ ràng vang lên ở một hành lang nào đó, cô vốn đã làm chuyện trộm cắp nên khi nghe thấy động tĩnh thì không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Hai bên hành lang có quá nhiều phòng, Văn Dương ôm đầu chạy loạn, cuối cùng phải mất rất nhiều công sức mới tìm được căn phòng mình ở.

Cô nhanh chóng chạy thẳng đến chiếc giường lớn đó giả chết, sau khi ổn định lại tâm trạng thì nhận ra có điều gì đó không ổn, tại sao cái chăn bên cạnh lại phồng lên, sờ vào còn cứng nữa.

Đầu óc Văn Dương trống rỗng, nhanh chóng bật đèn ngủ đầu giường, vén tấm chăn tơ tằm mềm mại lên xem, bên trong lại nằm một thứ còn đáng sợ hơn cả ma——

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương