Nhà họ Thẩm không phải dạng rộng bình thường, nhìn từ bên ngoài là một tòa phủ đệ khổng lồ cổ kính, tường đỏ ngói đen, cột đỏ chạm trổ, trên mái cong còn đọng lại lớp tuyết từ hôm qua, trông đặc biệt uy nghiêm trang trọng, khiến người ta nhìn vào mà sinh lòng kính sợ.

Tâm trạng Ôn Dương chẳng khác gì Lưu Lão Lão vào Đại Quan Viên, thu lại ánh mắt bay loạn, ngoan ngoãn đi theo quản gia qua hành lang quanh co phức tạp như mê cung, đến bên trong tòa nhà nơi ông chủ nhà họ Thẩm ở.

Rõ ràng đang vào cuối đông nhưng trong sân lại như đã sang xuân từ sớm, cây cối xanh tươi um tùm, hương hoa thoang thoảng, núi giả được sắp xếp hợp lý bao quanh một hồ cá vàng, tạo nên một cảnh tượng tràn đầy sức sống.

Ông cụ đang ngồi trên ghế mây trong đình nghỉ ngơi, nhắm mắt dưỡng thần, trong tay cầm một cuốn sách bìa da, trông khá nhàn nhã.

"Thưa ông, người đã đến.


"
Nghe vậy, ông cụ ngồi thẳng dậy, thấy thiếu mất một người, sắc mặt vẫn bình thường không tỏ vẻ tức giận, ông ra lệnh cho người hầu đang cắt tỉa cây hoa chuyển thêm một chiếc ghế đến bên tay phải mình.

"Ngồi trước đi.

" Chủ nhà tiếp khách, người hầu và quản gia đều tránh ra.

"Vâng.

" Ôn Dương ngoan ngoãn ngồi xuống, đưa cho ông cụ một hộp quà nhỏ: "Cháu chọn một ít đồ ăn nhẹ, không biết có hợp khẩu vị của ông không, cảm ơn ông đã mời cháu ăn bánh chẻo vào dịp Tết.

"
Mặc dù đồ ăn nhẹ cũng là mua từ hôm qua nhưng không phải là đồ ăn không hết, nhà quyền quý coi trọng lễ nghi, Ôn Dương đã đặc biệt dự đoán trước một bước, muốn trả ơn ông cụ, dù sao thì có chuẩn bị vẫn hơn không.

"Có lòng rồi, không sợ chứ?" Ghế ngồi gần nhau, ông cụ thuận tay nhận lấy, đặt lên chiếc bàn vuông nhỏ ở giữa, vẻ mặt quan tâm hỏi.

Sáng nay, vụ án giấu xác trong khách sạn đã âm thầm lên trang nhất tin tức, nhanh chóng thu hút sự chú ý của toàn xã hội.

Theo lý mà nói, khách sạn xảy ra vụ bê bối như vậy thì nên áp dụng biện pháp mạnh để trấn áp nhưng không ngờ rằng người gặp chuyện lại là nhà họ Thẩm quyền lực bậc nhất Kinh Châu, coi như là đá phải tấm sắt rồi.


Ôn Dương là người báo án, còn từng nằm trên chiếc giường giấu xác đó, đúng là đã phải chịu một cú sốc không nhỏ nhưng dưới sự trấn an của cảnh sát, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô lắc đầu: "Cháu không nhìn thấy xác chết nên không sợ lắm.

"
Ông cụ mở sách ra lật vài trang, hừ lạnh một tiếng: "Thằng nhóc hỗn láo kia đâu? Bảo nó cùng cháu đến đây, lại không nghe lời ta, chạy đi đâu chơi rồi.

"
Sắc mặt Ôn Dương khựng lại, hóa ra ông già này muốn hai người cùng đến, không phải là muốn trả tiền riêng cho cô sao?
Cô bỗng cảm thấy sợ hãi, may mà Thẩm Sơ Đường chỉ nói một mình cô đến, nếu hai người cùng đến, lúc đối chất, lời nói dối cô và tiểu thụ là người yêu sẽ bị vạch trần, lúc đó thì xong đời.

Nhưng đã đến đây rồi, một nghìn vạn còn lại chắc chắn phải nghĩ cách lấy bằng được, bỏ chạy giữa chừng vẫn không cam lòng.

"Anh ấy! anh ấy phát hiện ra xác chết, tinh thần có chút hoảng hốt nên để cháu đến gặp ông trước.


"
Lời này cũng không phải là giả, từ khách sạn đến đồn cảnh sát, Thẩm Sơ Đường vẫn luôn trong trạng thái hoảng hồn, hoàn toàn không còn vẻ ngạo mạn như trước.

Nghĩ đến đây, Ôn Dương thầm bĩu môi, cảm thấy Thẩm Sơ Đường không chỉ hẹp hòi mà còn nhát gan, giống như một con hổ giấy bên ngoài mạnh mẽ bên trong yếu đuối, trên người ngoài cái mã đẹp trai và sức khỏe tốt ra thì không tìm ra được điểm nổi bật thứ ba, loại người này có gì đáng sợ chứ? Thứ kiềm chế cô chỉ có gia thế và địa vị của anh ta mà thôi.

Tiền và quyền, Thẩm Sơ Đường mất đi hai thứ này thì cách hành xử chẳng phải cũng giống như đám côn đồ đầu đường xó chợ thôi sao?
Nhưng côn đồ tầng lớp dưới thì bị gọi là cặn bã xã hội, còn côn đồ tầng lớp trên thì được gọi là công tử bột.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương