Chương 5: Đã từng gặp
Hôm sau Tang Ninh nhận được tin nhắn của Tô Dương, hỏi cô đã dậy chưa, có muốn đi ăn sáng với anh ta hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyến bay về Lâm Thành của bọn họ xuất phát vào giữa trưa, “lương tâm” của Tô Dương đột nhiên trỗi dậy, thôi thì ở cạnh Tang Ninh một lát cũng được.
Tang Ninh đồng ý.
Hai người hẹn nhau lúc tám giờ ở bãi đỗ xe của khách sạn.
Trả lời tin nhắn Tô Dương xong, Tang Ninh nhìn đồng hồ, hiện tại là bảy giờ.
Cô chuyển điện thoại di động sang chế độ im lặng, đặt báo thức lúc tám giờ, cuộn chăn lại chìm vào giấc ngủ.
Phía bên kia, Tô Dương nhận được tin nhắn Tang Ninh gửi đến, lập tức gọi điện bảo thợ trang điểm đến phòng của anh ta.
Thấy anh ta ‘kêu gọi lực lượng đông đảo’ như vậy, trợ lý không nhịn được hỏi: “Không phải anh Dương chỉ đi ăn một bữa sáng với cô Tang thôi sao? Sao chuẩn bị hoành tráng quá vậy?”
Tô Dương không đáp lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thợ trang điểm cười bảo: “Dù sao cũng là hẹn hò, người làm trong giới giải trí như anh Dương đúng là nên chú ý hình tượng mọi lúc mọi nơi.”
Nói đến đây, cậu thuận miệng hỏi thêm: “Hình như gần đây anh Dương không nghỉ ngơi đủ phải không? Từ hôm qua đến hôm nay trông mặt anh hơi sưng, quầng thâm mắt cũng đậm, nhìn hốc hác hơn trước rồi.”
Cứ nhắc đến chuyện này, Tô Dương lại thấy bực bội.
Anh ta hừ lạnh: “Cứ một lúc là vị tiểu thư kia lại gọi điện cho tôi một lần, thử hỏi có nghỉ ngơi nổi không?”
Thợ trang điểm im bặt.
Cậu vốn định hỏi sao anh ta không điều chỉnh điện thoại về chế độ im lặng nhưng lại nghĩ nghệ sĩ sao có thể tắt chuông được chứ, nhỡ đâu bỏ qua tin tức quan trọng nào đó, chắc chắn sẽ hối hận cả đời.
Trang điểm xong, Tô Dương thay bộ quần áo Tang Ninh tặng cho anh ta.
“Anh Dương mua bộ đồ này từ bao giờ thế?” Thợ trang điểm vẫn chưa rời đi, trông thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc: “Nếu em nhớ không lầm, sản phẩm này nằm trong bộ sưu tập của hãng T mới lên sàn diễn thời trang gần đây phải không nhỉ?”
Tô Dương mặc một chiếc áo sơ mi sọc dọc màu xanh lam, bên ngực trái có một bông hoa biểu tượng của hãng T.
Bông hoa được thêu thủ công với kỹ thuật vô cùng điêu luyện.
Tang Ninh cực kì thích chiếc áo sơ mi này, lần đầu tiên nhìn nó đã thấy hợp với Tô Dương.
Tô Dương mới nhận gần đây, vẫn chưa có cơ hội mặc.
Tô Dương đáp: “Ánh mắt không tồi.”
Nói xong, anh ta ra khỏi phòng đi đến bãi đỗ xe, đợi một lúc vẫn chưa thấy Tang Ninh xuất hiện.
Anh ta nhìn chằm chằm cửa thang máy, rút điện thoại gửi tin nhắn cho Tang Ninh.
Tô Dương: [Ninh Ninh, anh chờ em trong xe, em cứ thong thả chuẩn bị nhé, không cần vội.]
Tin nhắn đã gửi đi, nhưng anh ta lại không thấy Tang Ninh trả lời ngay.
Tô Dương nghĩ, chắc vị đại tiểu thư có nhan sắc mà không có đầu óc kia đang bận trang điểm rồi.
Cùng lúc đó, đồng hồ báo thức của Tang Ninh vang lên.
Cô đọc được tin nhắn Tô Dương gửi, chậm rãi lê dép tới phòng tắm rửa mặt, xong mới gọi điện thoại cho Tô Dương.
“Anh Tô Dương!”, Tang Ninh sốt ruột: “Em còn chưa trang điểm xong, anh có thể đợi em một chút được không?”
Tang Ninh đã nói vậy thì sao Tô Dương từ chối được. Anh ta hít sâu một hơi, dịu dàng bảo: “Đương nhiên rồi, là em thì anh chờ bao lâu cũng được.”
Anh ta dỗ dành Tang Ninh: Em không cần vội, anh đứng sẵn ở bãi đỗ xe đợi em rồi.”
“Vâng ạ.”
Sau khi ngắt cuộc gọi, Tang Ninh bắt đầu chậm rãi trang điểm.
Cô bớt chút thời gian gọi điện cho Giản Hủy, nói tối nay sẽ gặp mặt Văn Khê.
Ba mươi phút sau, Tang Ninh nhận được tin nhắn Tô Dương gửi đến.
Anh ta không hề thúc giục, chỉ hỏi xem hôm nay cô muốn ăn cái gì.
Tang Ninh: [Ăn gì cũng được ạ, anh Tô Dương chờ em một chút nha, em sắp xong rồi đây.]
Tô Dương: [Ừ.]
Nhìn thấy câu trả lời chỉ còn một chữ của anh ta, Tang Ninh mạnh dạn phỏng đoán, sự kiên nhẫn anh ta dành cho cô sắp cạn sạch rồi.
Quả nhiên, hai mươi phút sau, Tô Dương phẫn nộ gọi điện thoại tới.
“Ninh Ninh.” Anh ta gằn từng câu từng chữ, mất kiên nhẫn bảo: “Em vẫn chưa xong hả?”
Anh ta đang cố gắng kìm nén cơn giận dữ của bản thân: “Mười một giờ chúng ta phải ra sân bay, muộn nữa thì không còn thời gian ăn sáng đâu.”
“Xin lỗi anh.” Tang Ninh nói: “Em hơi đau bụng, chắc không đi được nữa.”
Tô Dương: “Cái gì cơ?”
Giọng điệu của Tang Ninh đầy áy náy: “Em bị đau bụng mà.”
Nghe đến đây, Tô Dương lạnh lùng bảo: “Sao tự dưng lại bị đau bụng, em ăn linh tinh cái gì à?”
“...”
Tang Ninh kiềm chế cảm giác không muốn tiếp chuyện, khổ sở đáp: “Em đâu biết đâu, có thể tối hôm qua bật điều hòa lạnh quá nên bị cảm rồi.”
“Vậy em...” Tô Dương thở dài một tiếng, cố gắng tẩy não bản thân, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Hay anh đưa em đi bệnh viện nhé?”
“Không cần đâu.” Tang Ninh từ chối: “Một lát nữa chắc sẽ tự khỏi ngay thôi.”
Cô mím môi, bày tỏ sự tiếc nuối: “Nhưng có lẽ sáng nay em không đi ăn cùng anh được rồi.”
Tô Dương: “Không sao, em nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Anh ta ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nhớ uống nước ấm vào.”
Tang Ninh: “Vâng ạ, hẹn lát nữa gặp anh ở sân bay.”
“Ừ.”
Sau khi ngắt cuộc gọi, Tô Dương ném thẳng điện thoại di động lên ghế phụ lái, liếc qua gương chiếu hậu, nhìn khuôn mặt trang điểm gần một tiếng đồng đồ, tức giận quát to: “Đồ thần kinh!”
-
Tang Ninh hắt xì một cái.
Cô xoa mũi, bình tĩnh gọi điện cho nhân viên khách sạn nhờ họ mang đồ ăn lên tận phòng.
Sau khi thưởng thức bữa sáng, Tang Ninh thu dọn hành lý và ra sân bay.
Chuyến bay khởi hành vào giữa trưa, Tô Dương sợ fan nhận ra, bày tỏ không muốn đi chung với Tang Ninh.
Tang Ninh vô cùng “tủi thân”, nhưng vì suy nghĩ cho Tô Dương nên vẫn đồng ý.
..
Thuận lợi về tới Lâm Thành, Tang Ninh vừa xuống máy bay đã tránh xa Tô Dương.
Về đến nhà, cô vui vẻ đi mát xa toàn thân, chuẩn bị gặp Văn Khê.
Bảy giờ tối, Tang Ninh hẹn Văn Khê tại một nhà hàng đồ ăn Nhật Bản.
“Xin chào chị Văn Khê, em là Tang Ninh.”
Văn Khê nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt, trong lòng rất ngạc nhiên. Cô ấy không ngờ Tang Ninh lại có vẻ bề ngoài xinh đẹp đến thế, từng đường nét trên khuôn mặt đều cực kì tinh xảo.
Dựa vào kinh nghiệm làm người quản lý từ xưa tới nay, Văn Khê vừa nhìn đã biết khuôn mặt này ba trăm sáu mươi độ không có góc chết, vô cùng thích hợp để lên hình lên ảnh.
Tang Ninh còn có đôi mắt ngây thơ vô tội, trong veo như nước.
Văn Khê nhìn Tang Ninh từ trên xuống dưới một lượt, mới cúi đầu bắt tay cô, thẳng thắn khen ngợi: “Chị là Văn Khê, em thực sự xinh đẹp hơn chị nghĩ rất nhiều.”
Tang Ninh nheo mắt cười: “Chị Văn Khê cũng không hoàn toàn giống những gì em đã tưởng tượng.”
Tất cả mọi người đều nói Văn Khê là cô gái mạnh mẽ cá tính nhưng Tang Ninh thấy cô ấy rất dịu dàng.
Văn Khê cười cười: “Em đã biết những gì về chị rồi?”
Tang Ninh chớp mắt: “Không kể cho chị nghe bây giờ đâu.”
Cô ra hiệu: “Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé.”
“Được thôi.”
Văn Khê vốn không đặt nhiều kỳ vọng vào cô gái Tang Ninh này.
Cô ấy biết hoàn cảnh gia đình Tang Ninh qua lời bạn bè kể, cô ấy cho rằng Tang Ninh chỉ là một tiểu thư nhà giàu được nuông chiều sung sướng quá nên hóa dại dột, rảnh rỗi lắm mới bỏ tiền thu mua công ty giải trí để mua vui, sau đó lại chấp nhận quay hai quảng cáo ngắn ngủn.
Nhưng khoảng thời gian nói chuyện với Tang Ninh đã làm thay đổi hoàn toàn cái nhìn của cô ấy, thậm chí cô ấy còn có loại xúc động muốn ký hợp đồng ngay lập tức.
Cô ấy tự tin bản thân có đủ khả năng để tạo ra một nghệ sĩ trẻ vừa nổi tiếng vừa có thực lực.
Tuy xúc động thì xúc động, ăn cơm đã tính sau, Văn Khê nói với Tang Ninh cô ấy cần một đêm suy nghĩ, sáng mai sẽ cho Tang Ninh câu trả lời thuyết phục.
Tang Ninh vui vẻ đồng ý.
Cô chắc chắn câu trả lời sáng mai sẽ trùng khớp với suy nghĩ của mình.
Sự thật chứng minh Tang Ninh đã đoán đúng, sáng sớm hôm sau, Văn Khê gửi tin nhắn đồng ý hợp tác với cô.
Hai người rất ăn ý với nhau, mối quan hệ này hòa hợp tới mức không giải thích được.
Tang Ninh không chỉ yêu cầu Văn Khê làm người đại diện mà còn dành cho cô ấy sự đãi ngộ tương đương với những quản lý hàng đầu.
Sau này khi thủ tục sang tên công ty hoàn tất, Văn Khê trong vai trò người đại diện cũng sẽ được chia cổ phần.
Tìm một vị luật sư soạn thảo hợp đồng cẩn thận, hai người cùng nhau ký tên.
Ký kết hợp đồng hoàn tất, Văn Khê bắt tay ngay vào công việc. Cô ấy sử dụng các mối quan hệ cá nhân trước đây của mình để tìm giáo viên diễn xuất, giáo viên thể hình, giáo viên thanh nhạc, v.v. cho Tang Ninh, muốn cô luyện tập và phát triển từng ngày.
Ai cũng có thể làm diễn viên nhưng để trở thành diễn viên giỏi không bị khán giả chê cười thì cần chăm chỉ cố gắng. Chỉ là trước khi bắt đầu con đường học tập, Tang Ninh còn có việc khác phải làm.
Từ lúc trở về Lâm Thành đến giờ, Tô Dương liên tục chất vấn cô về vấn đề nhận đại ngôn.
Tang Ninh mớichỉ trả lời qua loa cho xong chuyện.
Nhưng hiện tại cô nghĩ bản thân không nên thờ ơ như vậy nữa.
Nhìn thấy tên người gọi đến trên màn hình, Tang Ninh cảm thấy đầu mình hơi ong ong.
Hôm nay Giản Hủy đến ăn cơm với Tang Ninh, thấy cô không nghe điện thoại thì nghi ngờ chọc vào cánh tay cô: “Sao cậu không bắt máy?”
Tang Ninh: “Tớ đang kiếm cớ.”
Giản Hủy không biết cô đang giở trò gì với Tô Dương, tò mò hỏi: “Cớ gì?”
Tang Ninh: “Nói dối đấy.”
Giản Hủy: “?”
Cô ấy sửng sốt một lúc, vừa định nói thì thấy Tang Ninh đã bắt máy trước rồi.
“Tô Dương.”
Từ góc độ của cô ấy, Tang Ninh thực sự trở mặt trong một giây.
Cô cất giọng nũng nịu: “Sao giờ này anh lại gọi điện thoại đến cho em thế, hôm nay anh không đến công ty à?”
Nhắc đến chuyện này Tô Dương lại tức giận.
Anh ta đi đi lại lại quanh văn phòng của mình, nghĩ đến những lời vừa nghe được và những tin tức phát tán đã tìm thấy được trên mạng thì vừa sốt ruột vừa tức giận.
“Tang Ninh.” Anh ta lo lắng hỏi: “Anh họ của em vẫn chưa về nước đúng không?”
Tang Ninh khẽ ngừng: “Đúng lúc em cũng muốn tìm anh nói chuyện này. Anh họ của em hôm qua đã về nước rồi, nhưng anh ấy nói tạm thời không có thời gian đến gặp chúng ta.”
Nghe vậy, Tô Dương gắt giọng hỏi: “Cho nên tin tức phát tán trên mạng là thật sao?”
Tang Ninh “à” một tiếng, giả vờ ngu ngốc: “Tin tức gì?”
Tô Dương nghiến răng: “Em thật sự là không biết hay là đang giả ngu thế?” Anh ta không cho Tang Ninh cơ hội giải thích, nổi giận đùng đùng nói: “Đại ngôn của công ty anh họ em mà em nói lúc trước đó, em không biết bây giờ họ đang tiếp xúc với Bùi Tây Lâm hả?”
“...”
Thông qua điện thoại, Tang Ninh có thể tưởng tượng ra được Tô Dương đang nổi giận đùng đùng, mặt mày dữ tợn.
Nếu lúc khác có ai đó hung dữ với cô như thế này, cô đã phản kích lại từ lâu rồi. Nhưng lần này, Tô Dương càng tức giận càng lo lắng, cô lại càng cảm thấy sung sướng.
Tô Dương quát xong một hồi, người bên kia không nói gì.
Anh ta cau mày: “Tang Ninh, em có đang nghe anh nói không?”
Tang Ninh chớp mắt, sau đó lúng túng nói: “Tô Dương, chuyện này em không biết, anh họ cũng không có nói với em.”
Lời vừa dứt, cô vội vàng an ủi anh ta: “Anh đừng nóng vội, em gọi điện thoại hỏi thăm anh họ của em ngay đây. Anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ tranh cho anh. Nếu như trên mạng nói là đang tiếp xúc có nghĩa vẫn chưa ký hợp đồng, chỉ cần chưa ký hợp đồng, chúng ta vẫn còn cơ hội.”
Tô Dương thúc giục: “Vậy bây giờ em đi hỏi đi.”
Sợ Tang Ninh nổi giận, anh ta nói thêm: “Tang Ninh, vừa rồi chỉ là anh quá sốt ruột cho nên nói chuyện có hơi to tiếng một chút. Em biết đấy, cơ hội này đối với anh mà nói quan trọng đến nhường nào.”
Tang Ninh ở nơi anh ta không nhìn thấy nhếch khóe môi lên: “Em biết.”
Tất nhiên là biết rồi.
Cho nên cô mới phải cho anh ta rất nhiều hy vọng, sau đó lại cho anh ta nếm trải thật nhiều sự thất vọng.
-
Bố mẹ Tang Ninh đã chia tay nhau nhiều năm, cô ít liên lạc với mẹ nhưng người anh họ lớn hơn cô gần chục tuổi này lại chăm sóc cô rất chu đáo.
Bất cứ thỉnh câu gì của cô, Cố Vấn Tân đều sẽ đồng ý.
Lúc trước, nguyên chủ nhờ anh ấy giao đại ngôn cho Tô Dương, mặc dù Cố Vấn Tân cảm thấy Tô Dương không thích hợp nhưng bởi vì Tang Ninh đã cầu xin nên anh ấy mới bằng lòng gặp Tô Dương.
Anh ấy nói với Tang Ninh, nếu Tô Dương thực sự tốt như vậy thì giao cho anh ta cũng không phải là không thể.
Tang Ninh bấm số điện thoại của anh họ mình, còn chưa kịp lên tiếng, Cố Vấn Tân đã biết cô định nói gì.
“Ninh Ninh, chuyện giao đại ngôn cho Bùi Tây Lâm anh không thể một mình quyết định được.” Nói đến đây, Cố Vấn Tân dừng lại: “Anh biết em thích Tô Dương, nhưng trước mắt ở giai đoạn này, hình tượng và sức ảnh hưởng của Tô Dương ở tất cả mọi phương diện đều kém hơn Bùi Tây Lâm rất, rất nhiều.”
Cố Vấn Tân vừa nói vừa nghĩ cách làm sao để thuyết phục cô em họ cứng đầu của mình từ bỏ.
Anh ấy còn chưa nghĩ ra, Tang Ninh đã nói: “Em biết rồi.”
Cố Vấn Tân sửng sốt: “Cái gì?”
Anh ấy vô cùng kinh ngạc: “Em nói em biết sao?”
Tang Ninh mím môi: “Đúng vậy, nhưng anh họ này, em vẫn muốn cho Tô Dương thêm một lần, anh xem hay là anh đến gặp anh ấy một lần đi. Lỡ như anh cảm thấy anh ấy thích hợp hơn Bùi Tây Lâm thì sao?”
Cố Vấn Tân đau đầu.
Anh ấy đã nói rõ ràng như vậy, tại sao đứa em họ ngốc nghếch của anh ấy lại không hiểu được chứ.
“Anh họ.” Tang Ninh làm nũng: “Gặp mặt thôi mà, có được không, nếu thật sự không được thì anh cứ từ chối anh ấy giúp em là được.”
Cô thấp giọng nói: “Nếu không Tô Dương sẽ cho rằng em lừa gạt anh ấy.”
Cố Vấn Tân cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Buổi tối anh có hẹn gặp mặt Bùi Tây Lâm và quản lý của cậu ta, em và Tô Dương muốn tới thì tới.”
Hai mắt Tang Ninh sáng lên: “Được, anh gửi thời gian và địa chỉ qua cho em, em sẽ đến với Tô Dương.”
Nói xong, cô vẫn còn không yên tâm hỏi: “Hai người tụi em đến, Bùi Tây Lâm có ý kiến gì không?”
Cố Vấn Tân: “Không.”
Tang Ninh vội vàng đồng ý, ngay lập tức báo “tin tốt” này cho Tô Dương.
Anh họ của cô đã đồng ý sẽ gặp mặt anh ta nhưng có thể giành được đại ngôn hay không thì cô không chắc nữa.
Tô Dương tràn đầy tự tin trả lời cô: [Anh họ đã đồng ý gặp mặt rồi thì việc giành được đại ngôn chắc chắn là không có vấn đề gì đâu.]
Tang Ninh: [...]
Người này có sự tự tin mù quáng với bản thân.
Cô đặt điện thoại xuống, bắt gặp ánh mắt dò xét của Giản Hủy, hơi khựng lại: “Sao vậy?”
Giản Hủy im lặng một lúc: “Tối nay cậu đi ăn tối với anh họ hả?”
Tang Ninh gật đầu.
“Dẫn Tô Dương theo, hửm?”
Tang Ninh chớp mắt: “Ừ.”
Giản Hủy nắm lấy tay cô, hỏi: “Còn có cả Bùi Tây Lâm nữa đúng không?”
Tang Ninh quay đầu nhìn mới chợt nhớ ra Giản Hủy rất thích Bùi Tây Lâm.
Bùi Tây Lâm là thần tượng của cô ấy.
Suy nghĩ một chút, cô chủ động nói: “Cậu có muốn đi cùng tụi tớ không?”
Giản Hủy: “Đương nhiên rồi!”
“...”
-
Giờ hẹn gặp mặt là bảy giờ.
Lúc ba người Tang Ninh đến điểm hẹn là 6 giờ 50.
Cố Vấn Tân cũng đã đến.
Sau khi báo tên, người phục vụ dẫn ba người bọn họ đến phòng riêng.
Nhìn thấy cô, trên khuôn mặt Cố Vấn Tân xuất hiện nụ cười.
“Ninh Ninh đến rồi.” Anh ấy đứng dậy ôm Tang Ninh: “Đã lâu không gặp, có cảm giác em lại xinh đẹp hơn rồi.”
Tang Ninh ngẩng đầu nhìn anh ấy, tươi cười rạng rỡ đáp lại: “Anh họ như vậy dễ khiến người ta hiểu lầm lắm đấy. Người không biết còn tưởng là em đi phẫu thuật thẩm mỹ.”
Cố Vấn Tân bị lời nói của cô làm cho nghẹn lại, buồn cười nhìn cô.
Tang Ninh còn muốn nói gì đó, thì Tô Dương đột nhiên lên tiếng: “Xin chào, tổng giám đốc Cố, tôi là Tô Dương, là bạn của Ninh Ninh.”
Anh ta vừa lên tiếng, Tang Ninh cảm nhận rõ nụ cười trên gương mặt Cố Vấn Tân đã biến mất.
Cố Vấn Tân liếc Tang Ninh một cái, sau đó mới ngước mắt nhìn người bên cạnh: “Xin chào.”
Anh ấy nhìn Tô Dương, hờ hững gật đầu.
Cảm nhận được thái độ thờ ơ của anh ấy, Tô Dương cười nói: “Tổng giám đốc Cố đến lúc nào? Có chờ lâu lắm không?”
Cố Vấn Tân ậm ừ, quay đầu nhìn Giản Hủy: “Đã lâu không gặp, cô Giản.”
Giản Hủy cong môi: “Tổng giám đốc Cố vẫn đẹp trai như vậy.”
Hai người vui vẻ chào hỏi.
Tô Dương hoàn toàn không chen vào được một câu, nhìn ba người bọn họ, miễn cưỡng mở lời: “Tổng giám đốc Cố đã đói rồi đúng không? Hay là chúng ta ăn xong rồi hẵng nói.”
Ngay khi lời nói đó thốt ra, cả phòng riêng yên tĩnh lại trong vài giây. Cố Vấn Tân không tức giận vì bị cắt đứt cuộc trò chuyện.
Trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, anh ấy đáp lời Tô Dương: “Không vội, còn có người chưa đến.”
Tô Dương không khỏi châm chọc: “Còn có ai dám để tổng giám đốc Cố chờ…” Anh ta chưa kịp nói xong thì từ bên ngoài cửa truyền vào một giọng nói quen thuộc.
“Có phải là tôi đã tới trễ rồi không?”
Bùi Tây Lâm mặc quần đen đơn giản và áo phông trắng, nghiêm nghị đứng ở cửa phòng riêng.
Tô Dương sau khi nhìn thấy anh, hai mắt mở to, buột miệng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Bùi Tây Lâm không thèm nhìn anh ta lấy một cái, nhấc chân bước vào trong.
Còn Cố Vấn Tân, sau khi nghe thấy lời của Tô Dương, trong mắt thoáng hiện lên sự không vui nhưng vẫn nói: “Tôi mời đến đấy.”
Nói xong, anh ấy không nhìn Tô Dương nữa, cũng không phát hiện vẻ mặt Tô Dương đã thay đổi.
Cố Vấn Tân quay đầu lại, giơ tay vỗ lên bả vai của Bùi Tây Lâm: “Kẹt xe à?”
Bùi Tây Lâm gật đầu: “Chờ lâu lắm rồi đúng không?”
Cố Vấn Tân: “Không lâu lắm.”
Anh ấy quay đầu nhìn hai người Tang Ninh và Giản Hủy vẫn đang đứng: “Xin giới thiệu với cậu, đây là em họ của tôi Tang Ninh và bạn thân của con bé là Giản Hủy, chắc là cậu chưa từng gặp qua đâu.”
Trước đây Tang Ninh đã từng gặp một số bạn bè của Cố Vấn Tân nhưng Bùi Tây Lâm luôn rất bận rộn, Cố Vấn Tân còn không có cơ hội để ăn tối với anh chứ đừng nói gì đến việc giới thiệu Tang Ninh với anh.
Nghe vậy, Bùi Tây Lâm nhướng mi nhìn Tang Ninh ăn mặc xinh xắn, cất giọng lạnh lùng: “Đã từng gặp rồi.”
Tang Ninh: “...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook