Hay là nhờ ai đó trả giúp trước, sau này dỗ ngọt bố rồi trả lại sau?

 

Trong đây, người có tiền nhất không ai ngoài Kỷ Bắc Đình.

 

Nhưng Lâm Gia Duệ thà c.h.ế.t cũng không mở miệng mượn tiền anh ta.

 

Cả Giang Thành ai chẳng biết nhà họ Lâm và nhà họ Kỷ là đối thủ cạnh tranh, chưa bao giờ hòa thuận.

 

Mượn tiền các nam khách mời khác thì càng mất mặt hơn.

 

Ánh mắt cầu cứu của Lâm Gia Duệ bất giác hướng về Tô Vi Nhi.

 

Tô Vi Nhi bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.

 

Tên này không định biến mình thành “người chịu thiệt” đấy chứ?

 

003: “Vui lòng hoàn thành nhiệm vụ thanh toán giúp Lâm Gia Duệ hai mươi vạn. Nhiệm vụ hoàn thành sẽ tăng thiện cảm của khán giả thêm 5%. Thất bại sẽ bị trừ 20% giá trị yêu thích từ Lâm Gia Duệ.”

 

Tô Vi Nhi: “……”

 

Cô nghĩ y như anh ta.

 

Hai mươi vạn với cô chỉ là giá của một chiếc túi Hermès.

 

Nhưng tiêu tiền để mua túi cho mình và tiêu tiền giúp người khác lại là hai chuyện hoàn toàn khác.

 

Thôi thì coi như vì bản thân, dù chỉ là tăng 5% thiện cảm cũng đáng.

 

Chưa đợi Lâm Gia Duệ mở miệng, Tô Vi Nhi đã đứng ra giải vây: “Gia Duệ, có lẽ hệ thống ngân hàng gặp lỗi. Để em thanh toán giúp anh trước nhé.”

 



Nói rồi, cô lấy thẻ ra từ túi, nhanh chóng thanh toán giúp Lâm Gia Duệ hai mươi vạn.

 

“Bíp—Thanh toán thành công.”

 

Xem ra máy POS hoàn toàn không có vấn đề, chỉ là Lâm Gia Duệ thật sự không còn tiền.

 

“Vi Nhi…” Ánh mắt của Lâm Gia Duệ nhìn cô thêm vài phần dịu dàng, “Cảm ơn em.”

 

Khoảnh khắc quan trọng, chỉ có Vi Nhi mới là người hiểu chuyện.

 

Thiện cảm từ khán giả dành cho Tô Vi Nhi quả thật tăng lên.

 

Nhưng đa số vẫn là những người vốn đã là fan của cô.

 

[Vi Vi của chúng ta đúng là hào phóng, nói quẹt là quẹt ngay.]

 

[Đúng thế, hai mươi vạn chứ có ít đâu.]

 

[Vi Vi thật tốt bụng!]

 

Còn ý kiến từ khán giả trung lập thì ngược lại hoàn toàn.

 

[Chỉ là cho Lâm Gia Duệ mượn tiền, chứ không phải tặng không, có gì để khen vậy?]

 

[Nếu có tiền như thế, sao trước đây không làm từ thiện nhiều hơn ở trại trẻ mồ côi?]

 

[Làm màu trước mặt khách mời thì giỏi lắm.]

 

Tô Vi Nhi cười mỉm khi cất lại thẻ, nhưng trái tim cô thì không ngừng run rẩy.



 

Hai mươi vạn… một chiếc túi Hermès da cá sấu cứ thế ra đi…

 

“Đi thôi, đến giờ ăn rồi,” Ngô Tu Nhiên gọi mọi người, “Tới nhà hàng Michelin mà chị Vãn Vãn nói ấy.”

 

Nắm tay của Tô Vi Nhi khẽ siết lại.

 

Không ngoài dự đoán, bữa ăn này cũng cần cô thanh toán thay Lâm Gia Duệ chứ gì!

 

Tên đàn ông này ngày càng khiến người ta…

 

...chán ghét!

 

Tô Vi Nhi nhìn theo bóng lưng của Lâm Gia Duệ, ánh mắt ngay lập tức trở nên lạnh lùng, đầy u ám.

 

Giang Vãn Vãn bất ngờ bước tới, trêu chọc: “Ồ, Tô Vi Nhi, tâm trạng cô không tốt à? Sao ánh mắt lại sắc lạnh thế?”

 

Tô Vi Nhi lập tức thu lại vẻ mặt, thay bằng nụ cười dịu dàng thường ngày: “Không có đâu, chắc cô nhìn nhầm rồi. Nghĩ đến chuyện sắp được ăn ở nhà hàng Michelin, tôi còn vui không hết đây này.”

 

Giang Vãn Vãn cười khúc khích, nói: “Chẳng lẽ tôi còn trẻ mà mắt đã kém thế sao? Để tôi xem lại đoạn phát sóng sau vậy.” Nói xong, cô nhanh nhẹn chạy lên trước, giữ một khoảng cách với Tô Vi Nhi.

 

[Mạng tôi chậm mất vài giây, nhưng đã kịp bắt được ánh mắt lạnh lẽo của Tô Vi Nhi.]

 

[Nhìn ánh mắt đó, rõ ràng là cô ấy rất ghét Lâm Gia Duệ.]

 

[Hai mươi vạn cơ mà, tâm trạng tệ cũng dễ hiểu thôi.]

 

[Nhưng họ không phải là "tình yêu hai chiều" à? Hy sinh vì tình yêu thì có gì sai đâu?]

 

[Bạn sống ở đâu vậy? Tình yêu hai chiều gì chứ? Tô Vi Nhi nổi tiếng là "vua biển Đông", Lâm Gia Duệ chẳng qua chỉ là một "con cá nhỏ" trong hồ của cô ấy mà thôi.]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương