“Chủ nhân!”
Cừu Thâm Tú lớn lên cao to, hắn vừa bay đến Trần Trừng liền cảm giác có chút áp lực.
Bởi vì đối phương nhìn y với ánh mắt quả thực cực kỳ giống một ngày không gặp như cách ba thu.
Y gật đầu hỏi: “Ngươi đang tìm ta?”
Cừu Thâm Tú lập tức gật đầu, hắn rũ mắt xuống nhẹ giọng nói: “Chủ nhân mất tích một ngày một đêm, thuộc hạ thực sự rất sốt ruột, bệ hạ cùng những hoàng tử khác cũng đang tìm kiếm tung tích Hoàng thái tử, không biết hắn hiện tại…”
“Hắn đã chết.”
Đối phương hơi giương mắt, đồng tử co lại.
Trần Trừng tiếp tục nói: “Ngươi không cần công khai việc này, một khi bọn họ hỏi, ngươi liền nói Hoàng thái tử cùng với ta đi lần theo tung tích Đà La kiếm, chỉ cần làm giả một phong thư tìm người đưa tin đưa đi là được rồi.”
Đà La kiếm dùng thượng cổ Huyền Thiết để luyện chế vẫn luôn là bí bảo hoàng thất, chỉ nằm trong tay thiên tử Đại Càn, nhưng cách đây không lâu đã bị mất rồi, Hoàng thái tử đích xác có phụng mệnh tìm kiếm chỉ là chưa từng bẩm báo với Hoàng đế thời gian xuất phát.
Dĩ nhiên, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không tìm được, bởi vì thanh kiếm kia bị Trần Châu Cơ nấu chảy rồi.
Y mới vừa nói xong, hai má bỗng nhiên bị một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào.
Trần Trừng chính diện đón nhận ánh mắt sâu thẳm của đối phương, cả người cứng đờ.
Ngón tay Cừu Thâm Tú thô ráp mà ấm áp, lòng bàn tay kề sát trên mặt Trần Trừng, ngón tay cái lại nhẹ nhàng lau qua môi Trần Trừng.
Trần Trừng: “…”
Trần Châu Cơ trước kia đều ở chung với nam nhân như vậy sao? Y nhớ không phải mà!
Vừa nghĩ xong, ánh mắt Cừu Thâm Tú bỗng nhiên lạnh lẽo, tiến lên một bước đẩy Trần Trừng lên vách đá phía sau, hắn nắm cằm Trần Trừng, thấp giọng nói: “Ngươi là ai?”
Hắn theo Trần Châu Cơ nhiều năm như vậy, quá rõ ràng tính nết Trần Châu Cơ.

Với tình huống ban nãy, Trần Châu Cơ chỉ có thể trả lời “Không liên quan gì với ngươi”, chứ không phải “Hắn đã chết”.

Còn chuyện Hoàng thái tử mất tích nên xử lý như thế nào, hắn cũng sẽ lời ít ý nhiều mà chỉ thị, tỷ như “Những người khác ngươi xem đó mà làm”, mà không cần phải cân nhắc thủ hạ phải làm ra sao.
Còn có “Huynh đài không được”, lại càng buồn cười hơn, Trần Châu Cơ nếu như không muốn hắn nhảy xuống vực sâu, tâm tình tốt có thể sẽ lạnh giọng quát ra lệnh, nếu như tâm tình không tốt, hắn sẽ một cước đá bay Cừu Thâm Tú ra ngoài.
… Trần Trừng nhất thời cứng đờ.
Không phải chứ không phải chứ? Người nơi này đều nhạy cảm như vậy sao? Y dù cho hiện tại đúng là thay đổi đó, nhưng cơ thể cuối cùng vẫn là Trần Châu Cơ mà, cái tên này làm sao nhìn ra được mình không phải Trần Châu Cơ?
Nếu như là Trần Châu Cơ, hiện tại sẽ làm sao?
Y tìm tòi trí nhớ lúc trước, sau đó sầm mặt lại tát một tát lên mặt Cừu Thâm Tú, cười như không cười nói: “Đến, ngươi bây giờ nói thử một chút, ta là ai?”
Cừu Thâm Tú hơi sửng sốt một chút, khóe mắt nhìn thấy độ cong khóe miệng y đầy châm chọc, độ cong kia biểu hiện cho cảm xúc cực kì tiêu cực, thể hiện Trần Châu Cơ có thể sẽ giết người.
Hắn nhất thời quỳ xuống: “Thuộc hạ vượt quá cho phép, xin chủ nhân trách phạt.”
Người sao lạ nhỉ, đối với ngươi tốt ngươi không tuân theo, đối với ngươi xấu liền dập đầu lạy nhận tội.
Trần Trừng tiến lên hai bước, hàm dưới Cừu Thâm Tú căng thẳng, thái độ càng thêm cung kính.
Trần Trừng lấy mũi chân nâng cằm hắn lên, nhẹ giọng nói: “Xem ra ngươi hi vọng ta đối với ngươi xấu một chút.”
Cừu Thâm Tú ngay cả cùng y đối diện cũng không dám, chỉ cẩn thận nói: “Thuộc hạ… chỉ là lo lắng an nguy của chủ nhân.”
Cừu Thâm Tú làm sao sẽ lo lắng Trần Châu Cơ bị thay đổi? Trong lòng Trần Trừng cảnh giác nhưng vẫn chưa trực tiếp truy hỏi, y thong dong thu chân: “Cút đi.”
Cừu Thâm Tú lập tức đứng lên, hắn vừa liếc nhìn bóng lưng Trần Trừng, trong đầu đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ làm người kích động: Chủ nhân vừa rồi đối tốt với ta như vậy, chẳng lẽ là lòng y…
Tim hắn đập nhanh hơn, không dám suy nghĩ kỹ, khóe miệng gắt gao đè nén, nói: “Thuộc hạ xin cáo lui.”
Xác định Cừu Thâm Tú rời đi, Trần Trừng chậm rãi thả lỏng ra.
Thật ra Trần Châu Cơ cũng không khó đóng như vậy.
Vực sâu ở hướng bắc hoàng thành cách đây ba mươi dặm có một thôn trấn, thôn trấn được gọi là Hảo Vận trấn, hoàng thất cho đặt một cái linh đàn ở đây, hàng năm kiểm tra một lần, dùng để ức chế ác quỷ bò ra từ vực sâu làm nguy hại người dân.
Gương mặt của Trần Châu Cơ khẳng định sẽ làm người khác chú ý, Trần Trừng không dám đi đến hướng trên trấn, chỉ ở trong núi tóm con thỏ, đang chuẩn bị đi về lại gặp mấy tên sơn tặc vác đao, người cầm đầu híp mắt nhìn Trần Trừng, giễu cợt nói: “Tiểu công tử xinh đẹp như vậy, một mình vào trong núi sao?”
Trần Trừng: “…”
Trần Châu Cơ quả thực là Thần Khí bẻ cong biết đi mà, khó trách hắn dưỡng thành bản tính tâm ngoan thủ lạt này, nếu chính mình mỗi ngày bị nhiều người mơ ước ghê tởm như vậy, phỏng chừng cũng sẽ muốn giết người.
Trần Trừng hơi mỉm cười.
Không có biện pháp rồi, xem ra chỉ có thể bảo vệ bản thân như bảo vệ tiểu cô nương thôi.
Sau mấy nhịp thở mấy tên đại hán đã bị y thành thạo đánh ngã xuống đất, chân Trần Trừng đạp lên đầu tên cầm đầu, y xác định mình có thể dễ dàng dẫm nát đầu đối phương, nhìn bộ dạng tai to mặt lớn của đối phương giờ bị ép xuống đất, thật xấu kinh khủng mà, làm Trần Trừng có chút muốn giết người.

“Công tử tha mạng, công tử tha mạng!”
Người nọ phỏng chừng cũng phát hiện ý đồ của y, một bên xin tha một bên xin lỗi, Trần Trừng liếc mắt nhìn hắn: “Muốn chết sao?”
“Không, không, không, không, không muốn! Công tử đại nhân đại lượng, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn……”
Trần Trừng lười cùng hắn nói nhảm: “Nhà ngươi có muối không?”
Lấy một ít gia vị từ chỗ mấy người này, thuận tiện tìm một nữ nhân lấy chiếc gương, Trần Trừng lại một lần nữa quay về vực sâu.
Rơi xuống đất cực ổn định, Trần Trừng ngẩng đầu nhìn vách đá cao, trong lòng không khỏi nghi hoặc, lần đầu tiên rơi xuống đây sao lại ngất xỉu chứ, làm sao ngã được nhỉ?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có đáp án, y chỉ có thể đem chuyện này quy cho chuyện mình vừa tiếp nhận thân thể nên không quen.
Trở lại sơn động, Hoàng thái tử điện hạ một thân áo vải thô đang yên tĩnh ngồi chỗ đó ngẩn người.
“Ân công đã trở lại.”
Ồ, không có ngẩn người nha.
Trần Trừng còn tưởng rằng hắn đang thương tiếc cho đôi mắt bị mất và hai chân của chính mình chứ.
“Ngươi thế nào rồi, có chỗ nào không thoải mái không?” Trần Trừng đi đến bên người hắn, duỗi tay xem xét trán hắn, vẫn có chút nóng nhưng so với ngày hôm qua khá hơn nhiều rồi.
Y thu tay lại, chú ý tới vẻ mặt không chút gợn sóng của Thái tử, trong lòng không khỏi có chút cảm động.
Thật quá tốt, trên đời này vẫn còn thẳng nam.
Hoàng thái tử quả nhiên khác xa mấy tên khốn nạn bên ngoài mà, Trần Trừng cảm thấy đời này mình nếu còn muốn có tình huynh đệ hữu nghị thuần túy, cũng chỉ có thể dựa Thái tử điện hạ.
Hai thẳng nam duy nhất thật quý hiếm mà, Trần Trừng cảm giác khoảng cách mình cùng với Thái tử lập tức gần nhau hơn.
“Ta tóm được con thỏ, tìm được ít gia vị từ mấy người thợ săn, ngươi muốn ăn như thế nào?”
“Gì cũng được.” Bạc Dận không kén ăn.
“Nướng đi, thịt khô thì ăn ngon hơn.”
Ở hiện đại, mỗi tuần Trần Trừng đều phải ăn ít nhất một lần BBQ.
Trần Trừng lấy nước suối chỗ nguồn xử lý con thỏ, cắt thịt thành những lát mỏng.
Thân thể này quá dễ dùng, dùng tốt đến nổi cứ ngỡ mọi thứ là của y, tất cả mọi thứ của Trần Châu Cơ đều được phát huy trên tay y một lần nữa.
Trần Trừng ở hiện đại chưa bao giờ giết con gì, nhưng giờ phút này lại có thể xem như không có việc gì xuống tay với con thỏ đáng yêu này.
Trần Trừng nhìn vết máu trên tay, thầm nghĩ năng lực thích ứng của mình quá mạnh rồi.
Y có chút đắc chí, gắp thịt đặt ở trong nồi nướng chín rồi bày ra dĩa rắc chút gia vị lên.
Thuận tiện hỏi Bạc Dận: “Ngươi muốn ăn ở trên giường hả?”
Bạc Dận không muốn, hắn thả chân xuống dưới chuẩn bị xuống giường.

Trần Trừng lập tức đi qua, khom lưng nói: “Ta ôm ngươi đi.”
“Không cần.”
Gân chân cùng xương cốt không giống nhau, xương bị gãy không cách nào đi đường, gân chân thì vẫn như cũ có thể đứng thẳng, nhưng sẽ rất yếu chỉ có thể đi khập khiển, hơn nữa tỉ lệ té ngã rất lớn.
Hắn không muốn làm phiền Trần Trừng, nhưng Trần Trừng vẫn đứng ở một bên đỡ hờ, trán Bạc Dận rất nhanh đã lấm tấm mồ hôi, mỗi một bước đi của hắn đều bỏ ra rất nhiều sức lực, chân cong, eo như cũng không thẳng được.
Nếu ở hiện đại, mới vừa bị đứt gân chân mà chà đạp bản thân như vậy, đời này tuyệt đối không đứng lên nổi nữa.
Trần Trừng đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên thấy thân thể hắn nhoáng lên ngã mạnh về phía trước.
Y lập tức bước ra một bước mở hai tay ra, vững vàng tiếp được đối phương.
Hô hấp nóng bỏng của Thái tử phả lên cổ Trần Trừng, y ôm eo Bạc Dận, buồn cười nói: “Eo nhỏ của huynh đài cũng thật đủ nhỏ đấy.”
Bạc Dận không hé răng.
Trần Trừng xác định hắn thật sự là một thẳng nam thẳng băng như sắt, trong lòng rất là yên tâm, ở chung cũng thản nhiên rất nhiều.

Đùa giỡn xong rồi trực tiếp kéo hắn đến ghế đá, sau đó lấy khăn lau mồ hôi cho hắn.
Bạc Dận giơ tay muốn tiếp nhận, lại bị y đè lại: “Đoạt cái gì mà đoạt, ngươi biết bản thân chỗ nào có mồ hôi sao? Rồi lau sao mà sạch sẽ?”
Bạc Dận rút tay về, Trần Trừng kiên nhẫn lau mồ hôi trên trán và cổ cho hắn, ánh mắt dừng ở trên gương mặt thủy chung không có biểu cảm gì của hắn, trong lòng có chút cổ quái.
Y cảm giác mình giống như đang xum xue với một khúc gỗ vậy, đối phương không có cảm tình, cũng sẽ không đáp lại, trêu đùa cũng được, tri kỷ cũng được, chỉ trước sau một nụ cười cũng không đổi được.
Chính mình như một đứa ngốc.

Y thu hồi khăn, ngồi xuống bên người Bạc Dận, sau đó đem đũa đưa tới trong tay hắn: “Trước mặt ngươi là đĩa có thể gắp thức ăn.”
Tay Bạc Dận ở trên bàn chạm chạm cái đĩa, sau đó ưu nhã cầm đũa lên, hướng phía đĩa gắp.
Chiếc đũa xẹt qua mặt đĩa bóng loáng, Bạc Dận ngừng tay lại.
Trần Trừng ở một bên nâng má, cố ý nói: “Sao lại không ăn?”
“……” Cái đĩa có để cái gì đâu, Bạc Dận đâu phải đứa ngốc.
Trần Trừng quan sát vẻ mặt của hắn, rốt cuộc đại phát từ bi lấy thịt nướng để đầy cái đĩa của hắn, chân tình thật cảm hiếu kỳ hỏi: “Ngươi không tức giận hả?”
Tức giận? Đó là cảm giác như thế nào? Bạc Dận không biết, những người ở bên cạnh hắn đều nói hắn rất tốt, bởi vì hắn chưa bao giờ trách cứ nặng nề hạ nhân, nhưng cũng có người nói hắn không tốt, bởi vì khi hắn quyết tâm làm chuyện gì đó, mặc kệ người khác cầu tình như thế nào, đều sẽ không thay đổi.
Hoàng thái tử chưa bao giờ bị đả động bởi điều gì.
Hắn không hiểu vì sao người ta lại có hỉ nộ ái ố, cũng không hiểu yêu hận tình thù trong lời nói, tất cả mọi người nói hắn thật đáng buồn, bao gồm cả huynh đệ tỷ muội hắn.
Bởi vì hắn chỉ có nguyên tắc, không có tình cảm.
Bạc Dận cúi đầu, an tĩnh dùng cơm.
Trần Trừng cảm thấy không thú vị, y một bên ăn, một bên nói: “Bình thường người mù nếu bị trêu đùa, đều sẽ cảm thấy tự tôn bị tổn thương, tự tôn bị tổn thương sẽ làm cho tâm tình không vui, cho nên sẽ tức giận đó.”
Xuất phát từ tôn trọng, Bạc Dận dừng lại động tác, kiên nhẫn nghe.
Trần Trừng nhìn hắn một cái: “Ta kêu ngươi là người mù, ngươi cũng không tức giận sao?”
“Ta không phải người mù.”
Trần Trừng cười: “Ngươi sao lại không mù?”
“Ta chỉ bị móc đi đôi mắt.”
“Nhưng hiện tại huynh chính là người mù, không những mù mà còn bị què.” Trần Trừng nói: “Mặc dù do tác động bên ngoài, kết quả cũng không có gì thay đổi, ngươi chính là nhìn không được, cũng đi không xong, hai loại này gọi là người mù người què đó, không phải sao?”
Bạc Dận trầm mặc giây lát.
Hắn tự hỏi trong chốc lát, hình như nghe được tiếng nhai, hỏi: “Ngươi đang ăn cái gì sao?”
“Không phải chúng ta đều ở trên bàn cơm sao? Bây giờ là giờ ăn cơm.”
“……” Bạc Dận một lần nữa giơ đữa, tiếp tục dùng cơm, thuận tiện cho y khẳng định: “Ngươi nói đúng.”
Trần Trừng: “……”
Y một bên ăn, một bên quan sát Bạc Dận.

Sau đó lại thử nói: “Đôi mắt của ngươi, là ai móc?”
“Kẻ thù.”
“Ngươi hận hắn không?”
“Không hận”
Cho dù biết hắn không biết hận là gì, nhưng Trần Trừng vẫn có chút kích động: “Ý của ngươi là, không cần báo thù?”
“Nếu có cơ hội, ta sẽ gậy ông đập lưng ông.”
“.”
Trần Trừng cắn chiếc đũa, thầm nghĩ thật tốt cho y, sau đó lại hỏi: “Vậy nếu có ai đối xử tốt với ngươi, ngươi muốn thế nào?”
“Đầu chi dĩ đào, báo chi dĩ lí.”
(*) Đầu chi dĩ đào, báo chi dĩ lí (投之以桃,报之以李): thành ngữ Trung Quốc ý chỉ lấy lễ trả người, người cho mình cái gì thì mình trả ơn lại cái tương tự như người cho mình quả đào mình trả ơn lại quả mận.

Đào, mận giá trị tương tự, có qua có lại, hợp tình hợp lí.

(baidu)
Biết nhiều thiệt đó Trần Trừng có chút ăn không ngon, y tiếp tục thêm thịt vào đĩa Bạc Dận, nói: “Vậy nếu có người trước đó đối với ngươi không tốt, sau lại đối tốt với ngươi thì sao?”
“Trước đối với hắn không tốt, lại đối với hắn tốt.”
“……” Nghĩa lí gì vậy trời! Trần Trừng thầm nghĩ này sao mà được, dựa theo cái logic hiện tại của hắn, chờ sau này có cơ hội hắn nhất định sẽ móc mắt Trần Trừng ra, cắt đứt gân chân, sau đó giống hiện tại ở bên cạnh chăm sóc hỏi han y.

Nhưng Trần Trừng không phải vai chính, nếu bị móc mắt thật, bị cắt gân chân, vậy còn không bằng chết cho rồi!
Nếu mình động thủ cũng không chiếm thượng phong, còn về tình thì…… gia hỏa này lại dầu muối không ăn, Trần Trừng nhai thịt suy nghĩ muốn hói đầu.
Bạc Dận bỗng nhiên mở miệng: “Xin hỏi tôn tính đại danh của ân công?”
“Trần Trừng.” Trần Trừng lanh mồm lanh miệng nói ra, lập tức liền có chút hối hận, sớm biết vậy sửa cái họ.
Bạc Dận lại gật đầu: “Nhưng thật ra ngươi với người nọ chung họ.”
“!” Trong lòng Trần Trừng lộp bộp, không biết lời gia hỏa này nói có phải có ẩn ý hay không.
Y dùng chân đá động ghế đá, lại nhích người lại gần Bạc Dận, nói: “Ta nhìn ngươi rất quen, không biết ngươi gọi là gì, bao nhiêu tuổi?”
“Mai Đại.”
Không lớn, ta cũng không có nhỏ đâu.
(*) Mai Đại (梅大): méi dà
Không lớn (没大): méi dà
Tuy rằng này đúng là tên Bạc Dận hành tẩu giang hồ, dù sao họ Bạc cũng là họ Hoàng thất, ra cửa cũng không tốt khi bị tiết lộ thân phận.
Nhưng cư nhiên lừa gạt ân nhân cứu mạng đúng là không có lương tâm mà.
Sau khi hai người ăn xong, Trần Trừng thu dọn đồ đạt một chút, Bạc Dận muốn hỗ trợ liền bị y cự tuyệt.
Sau khi ăn xong không lâu, lực lượng trong cơ thể Bạc Dận quả nhiên bắt đầu quấy phá, trong truyện gốc là Bạc Dận đánh bậy đánh bạ rớt vào suối âm, mới phát hiện nơi đó có thể giảm bớt thống khổ bản thân, nhưng lần này có Trần Trừng nên hắn đỡ phải chịu nhiều khổ sở.
Trần Trừng nhanh chóng quyết định cõng hắn lên ném vào bên trong hàn thủy.
Y ngồi xổm trên bờ nhìn đối phương trong chốc lát, thấy hắn không còn đổ mồ hôi lạnh liền yên tâm ra khỏi cửa đá.
Ngồi ở bàn đá, lấy cái gương nhỏ cướp được ra nhìn mặt mình.
Kiếp trước y sinh ra cũng đẹp, là cái loại chỉ cần ra cửa nhất định sẽ có con gái muốn xin số điện thoại, lúc trước cũng có người muốn qua lại với y, bất quá Trần Trừng có gia thế hậu đãi, người lại ham ăn biếng làm, vì thế vẫn luôn ở nhà vẽ vẽ viết viết vài thứ đánh giá trên mạng, cũng có thể nuôi sống bản thân.
Y vốn đang cho rằng Trần Châu Cơ lớn lên có bao nhiêu đẹp, cầm lấy gương soi mới phát hiện giống y với mình mà.
Bộ dáng tóc dài phiêu phiêu này thật ra cùng mình……
Không có gì khác biệt luôn.
Trần Trừng duỗi tay gỡ phát quan xuống, tóc dài tung bay, y nhìn trái nhìn phải trong gương nửa ngày, xác định đây là chính mình.
Kiếp trước Trần Trừng cũng để tóc dài, thứ nhất y thấy để tóc dài rất có hơi thở nghệ thuật, thứ hai y thích văn hóa hán phục, từ nhỏ đến lớn y có hơn trăm bộ hán phục, hơn một nửa do tự mua cùng với được mọi người tặng, phụ kiện cũng không ít.
Bởi vì ăn mặc không giống ai, nên mỗi lần ra cửa sẽ có người muốn xin số điện thoại, cùng với chụp ảnh chung.
Không phải chứ…… Trần Trừng có chút luống cuống, y theo bản năng mở cổ áo một chút, trên cổ Trần Châu Cơ có một nốt ruồi nhỏ, vị trí giống hệt nốt ruồi kiếp trước của y.
Này không phải là y…… xuyên thân tới chứ?
Trần Trừng có chút hoảng hốt, y còn nghĩ nếu thật sự không thể ngăn cản Bạc Dận giết mình, nói không chừng khi chết còn có thể quay về, bây giờ đột nhiên ý thức được nơi này là thế giới thực, nếu mà chết khả năng thật sự chết luôn.
Nhưng còn một điểm nghĩ không thông, nếu là xuyên thân đi, vậy một thân võ nghệ này thì sao?
Nhưng này lại rõ ràng cùng y kiếp trước giống nhau như đúc mà.
Y hóa đá trong chốc lát rồi vô lực nằm dài lên bàn đá.
Y phải làm thế nào để ngăn Bạc Dận giết Trần Châu Cơ đây.
Mặc kệ thế nào, y cũng phải làm Bạc Dận thu hồi ý nghĩ gậy ông đập lưng ông lại.
Nhưng phải làm thế nào đây? Người Bạc Dận cứ như con rối gỗ vậy, làm sao mới có thể làm hắn vi phạm nguyên tắc bản thân? Nếu hắn không có chuyện bị thiếu hụt tình cảm, Trần Trừng chỉ cần đối với hắn tốt là đủ rồi, vì hắn mà hi sinh vì hắn cản mọi khó khăn, chờ đủ hảo cảm rồi tất nhiên đối phương sẽ cảm động rơi nước mắt.
Nhưng Bạc Dận chính là……
Căn bản hắn không biết cảm động là cái loại cảm xúc gì.
Hắn có thể đối tốt với ngươi, cũng có thể lập tức trở mặt vô tình.
Loại người này thực sự đáng sợ.
Hắn không có cảm tình, cũng đã nói lên hắn không có điểm yếu, thậm chí, Trần Trừng nhớ lại biểu tình của hắn khi bị ném xuống vực sâu…… Ngay cả sợ hãi hắn cũng không có.
Trần Trừng nhìn gương, lộ ra một nụ cười thảm.
Trừ phi Bạc Dận có thể sinh ra cảm tình với y, nếu không, không cần nghi ngờ Trần Châu Cơ tuyệt đối phải chết.
Trần Trừng rút dao găm ra, xụ mặt nghĩ, vẫn nên giết hắn đi, thừa dịp hắn còn chưa mạnh lên, trực tiếp giết chết, cần gì phải quản có phải vai chính hay không, lão tử muốn ngươi chầu trời đấy thì sao nào.
Trần Trừng đứng lên đi về hướng phía cửa đá, ánh mắt dừng trên người nam nhân trong hàn tuyền, mím chặt môi.
Liếm chó liếm đến cùng để được cái mình cần, nhưng hôm nay biết rõ liếm đến cuối cùng khả năng chỉ còn hai bàn tay trắng, chuyện này phải thận trọng suy xét.
Y để dao găm ở sau người, chậm rãi vòng qua bờ, trên cao nhìn xuống Bạc Dận.
Tuy rằng y không muốn giết người nhưng y cũng hiểu rõ làm người phải thuận theo hoàn cảnh, y không muốn chết cũng không muốn bị Bạc Dận trả thù.
Y giơ tay lên chỉa mũi dao về phía cổ Bạc Dận, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại đâm về phía trước, lại đột nhiên bị một sức lực vô hình ngăn lại, cả người vừa lóe lên, cổ tay mềm nhũn, tức khắc dao rời khỏi tay, leng keng nằm trên mặt đất.
…… Hào quang tên này mạnh giữ vậy sao?
Bạc Dận nghe được âm thanh hơi nghiêng đầu: “Ân công?”
Trần Trừng theo bản năng nói: “Ừ, ta nhìn ngươi, mắc công ngươi tẩu hỏa nhập ma…… Thuận tiện, dọn chút rêu xanh bên cạnh.”
Bạc Dận gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Trần Trừng sờ sờ mũi, ngồi xổm bên bờ không được tự nhiên nhìn hắn: “Ngươi cảm thấy khá hơn chưa?”
“Khá hơn nhiều.”
Trần Trừng thử nước: “Nước rất lạnh…… ngươi có muốn ta hỗ trợ gì không? Gân mạch bị cắt đứt, chỉ sợ chân khí sẽ khó lưu thông?”
Bạc Dận lại gật gật đầu: “Làm phiền Trần huynh.”
Trần Trừng cởi bỏ giày vớ, bước vào bên trong nước da đầu tê dại, tức khắc cả người giật bắn, hàm răng bắt đầu run lên, y vận khí bảo vệ gân mạch phế phủ mới cảm giác tốt hơn một chút, sau đó tới gần Bạc Dận.
Nội tâm có chút áy náy, lại dâng lên ý niệm tàn nhẫn.
Bạc Dận bất tử, về sau người chết chính là y, cho dù trước đây Trần Châu Cơ có sai đi, thì có quan hệ gì với Trần Trừng y đâu? Hung hăng tàn nhẫn ra tay, Bạc Dận vẫn nên chết sớm siêu sinh……
Hả?
Hả???
Tay Trần Trừng vừa mới chạm tới Bạc Dận, sắc mặt liền trắng bệch, Bạc Dận đang hút chân khí y!
Trần Trừng cảm giác huyết nhục của mình đang điên cuồng dâng lên Bạc Dận, y nhất thời nóng nảy: “Bạc…… Mai, Mai Đại! Ngươi mau thả ta ra!!”
Bạc Dận lập tức vận khí đẩy y ra, Trần Trừng cũng đang cố gắng tách người ra, bị hắn đẩy như vậy tức khắc từ trong nước lui ra, phần lưng đụng vào vách ao, y đau đớn hít một hơi, mặt lại trắng thêm vài phần.
Y cuối cùng cũng hiểu được cái gì là làm bậy không thể sống, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Tất cả là chuyện gì đây.
Y tức giận bò ra khỏi nước như gà mắc mưa nhìn Bạc Dận, tức giận nói: “Ta có ý tốt giúp ngươi, sao ngươi địch ta không phân như vậy?”
Bạc Dận bình tĩnh nói: “Xin lỗi.”
Trần Trừng nhíu mày, cho dù khó chịu với thái độ của hắn, nhưng dù sao cũng là mình sai trước, nói: “Thôi.”
Y dứt lời, lại không cam lòng đe dọa nói: “Ta đi đây.”
“Ân công đi thong thả.”
“…… Ta nói là, ta mặc kệ ngươi, ngươi hiểu hay không?”
“Ta hiểu.”
“.”
Ngươi hiểu cái rắm chứ hiểu.
Trần Trừng bị tức đến bật cười, y cũng không quay đầu lại ra khỏi cửa đá, thay quần áo sạch sẽ, lại đem quần áo vừa thay bỏ vào chậu giặt sạch phơi lên, sau đó nghiêng người nằm trên giường đá.
Đi thì khẳng định không thể đi, cứ đi như vậy đến lúc đó chắc chắn y phải chết khỏi cần bàn cãi.
Nghĩ theo hướng tốt đi, nói không chừng, y nỗ lực thật sự có thể làm Bạc Dận sinh ra tình tri kĩ với y rồi không đành lòng giết y?
Bạc Dận ngâm mình trong nước mấy ngày, Trần Trừng kiên trì đưa cơm cho hắn mấy ngày, thỉnh thoảng còn yên lặng giúp hắn thay băng gạt trên mắt, nhưng hỗ trợ chỉ hỗ trợ, y một câu cũng không nói với Bạc Dận, cân nhắc người bình thường như vậy cũng sẽ có chút áy náy chủ động tìm người ta giải thích một chút đi.
Nhưng Bạc Dận mỗi lần nghe được động tĩnh chỉ biết nói một câu: “Đa tạ.”
Sau đó bình tĩnh chấp nhận sự hầu hạ của y.
Qua nửa tháng như vậy, Trần Trừng rốt cuộc không nhịn được nữa.
Ngày đó đêm xuống, y bưng rượu đi vào bên suối, cởi bỏ quần áo của mình ngồi vào suối nước nóng bên cạnh, kêu Bạc Dận một tiếng: “Này.”
“Hả?”
Cái gì ‘hả?’ chứ, không hiểu sao khơi màu tức giận của Trần Trừng, y bỗng nhiên vốc nước nóng vào bát rồi đổ lên mặt Bạc Dận.
Bạc Dận: “?”
Trần Trừng ghé vào vách đá ngăn hai dòng suối, nhìn hắn nói: “Ngươi cảm thấy chúng ta thế nào?”
“Ngươi là người tốt.”
“Sao nữa?”
“Một người rất tốt.”
“Còn gì nữa?”
“Đối với ta rất tốt.”
“……”
Mặt Trần Trừng không cảm xúc nghĩ, ngươi nhất định là một tên ngốc.
Vậy mà mình vọng tưởng làm cảm động tên ngốc, nhất định so với tên ngốc còn ngốc hơn.

Tác giả có lời muốn nói:
Quả cam: Ta mệt lắm.
Thái Tử: Nghỉ ngơi cho tốt.
Quả cam: Nâng đao.jpg
(*) Trừng (澄): chéng
Quả cam (橙): chéng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương