Huynh đệ Bạc gia đều rất cao, cao đến mức khiến người ta ngước nhìn ngưỡng mộ, cao đến mức làm cho người ta sợ hãi.
Cảm giác áp bức hoàn toàn.
Ít nhất giờ phút này Trần Trừng tựa vào thân cây trúc cảm thấy như vậy.
Bạc Dận không nói gì cũng không có thái độ gì, hiển nhiên Bạc Hi hỏi cũng là hắn muốn biết.
Lang Chiếu canh giữ ở bên cạnh Trần Trừng, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Gió thổi qua rừng trúc vang lên tiếng lá xào xạc.
Trần Trừng sau một thời gian ngắn đờ đẫn cũng tìm được âm thanh của mình.
Con người quả nhiên đều là phải tập thành thói quen, trải qua nhiều chuyện thất bại lúc này Trần Trừng vô cùng điềm tĩnh, giọng điệu y bình tĩnh trả lời: “Ta muốn đi Thái Cực Cổ Đạo.”
Bạc Hi không cách nào lý giải: “Ngươi đi Thái Cực cổ đạo vì sao phải cùng với người của ‘Bạch Vụ’?”
Trần Trừng nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Ta cần một người bảo vệ ta.”
“Từ khi nào ‘Bạch Vụ’ cũng bắt đầu nhận nhiệm vụ ngoài chuyện giết người?” Lời là Bạc Dận nói, hỏi lại là Lang Chiếu, Lang Chiếu nhướng mày theo bản năng nhìn Trần Trừng, vẻ mặt người sau lạnh lùng không nói một lời, hắn chỉ có thể tự mình đưa ra đáp án: “Ngài ấy cho nhiều lắm.”
Bạc Hi nói: “Y cho bao nhiêu? Ta ra gấp đôi, nhiệm vụ của ngươi kết thúc.”
Trần Trừng đã hạ quyết tâm phải rời khỏi hai huynh đệ này, tiếp tục ở lại có khả năng sẽ có một ngày y không chịu đựng nổi giết chết hai người này.
“Một khi ‘Bạch Vụ’ tiếp nhận nhiệm vụ chỉ có đương sự mới có thể huỷ bỏ.” Trần Trừng chậm rãi đứng lên, Lang Chiếu tri kỷ đỡ y một cái, y xoay người đưa lưng về phía huynh đệ Bạc gia, nói: “Các ngươi đi tìm chân tướng của các ngươi, ta muốn đi tìm Âm Dương Bảo Châu.”
Y khập khiễng đi về phía trước, Bạc Hi đuổi theo hai bước, nói: “Ta hỏi thêm một câu.

A Trừng, ngươi tìm bảo châu là vì đôi mắt hoàng huynh sao?”
Đương nhiên không phải!
Nếu có thể nói, Trần Trừng nhất định phải cướp lấy kỳ ngộ của Bạc Dận, Âm Dương Bảo Châu một khi tới trong tay Bạc Dận, giết chết mình giống như đơn giản nghiền chết một con kiến vậy.
Nhưng mới vừa rồi cảnh y đập bàn vẫn còn rõ ràng trước mắt, Trần Trừng chỉ có thể căng da đầu nói dối: “Đúng vậy thì sao?”
“Nếu là như vậy chúng ta đi cùng nhau.” Bạc Hi thả nhẹ giọng nói: “Ta đã thương nghị qua với Hoàng huynh, huynh ấy đáp ứng đi tìm bảo châu trước, ngươi vẫn đi theo chúng ta, được không?”
Trần Trừng có chút tức giận.
Y thẳng lưng, lạnh lùng cứng rắn nói: “Hay là quên đi, miễn cho đến lúc đó các ngươi lại sinh ra tâm tư khác, làm rối loạn bước chân tìm bảo châu của ta.”

“Đệ muốn đoạn tuyệt với ta sao?”
Bạc Dận vừa mở miệng, trong lòng Trần Trừng liền có chút chột dạ.

Đoạn tuyệt đại biểu cho y không quan tâm Bạc Dận, với tính tình Bạc Dận tự nhiên cũng không có khả năng lại đối với y giống như trước.

Trần Trừng cũng không thể bảo đảm ngày sau không bao giờ gặp Bạc Dận nữa, y cũng không thể bảo đảm lần này đoạn tuyệt có thể dẫn đến hậu quả chết người gì.
Y chỉ có thể cứng họng nói: “Không có.”
Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến càng ngày càng gần.
Cổ tay Trần Trừng bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy, giọng nam nhân gần trong gang tấc: “Trở về.”
“Huynh không muốn vạch trần Trần Châu Cơ sao?” Trần Trừng trừng mắt nhìn hắn.

Có lẽ là cảm giác được y uất ức, giọng Bạc Dận ôn hòa một ít: “Ta phái người thân cận trở về truyền tin, bọn họ sẽ đề phòng.”
Trong mắt Lang Chiếu xẹt qua một chút hiểu rõ thì ra chủ nhân đang giả heo ăn thịt hổ.
Không hổ là chủ nhân thế mà lừa huynh đệ Bạc gia xoay vòng.

Trong lòng Lang Chiếu tràn đầy sùng bái.
Trần Trừng vẫn không chịu động: “Đệ cảm thấy chúng ta vẫn nên chia làm hai đường, miễn cho ngày nào đó huynh lại đột nhiên phát sinh…… Huynh làm gì?!”
Bạc Dận khom lưng ôm y lên.
Môi Bạc Hi run lên một chút, vẻ mặt cứng đờ.
Thân thể Trần Trừng lơ lửng trên không, không điểm tựa, theo bản năng ôm vòng lấy cổ hắn, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Huynh, huynh, huynh mau buông đệ xuống.”
“Đều theo đệ, không cần giận dỗi nữa.”
“……” Trần Trừng coi như là một kẻ ngốc, lúc này cũng hiểu được điều gì.
Tư thế này, âm thanh này, mấy chữ này…… đều không giống như quan hệ huynh đệ sẽ có.
Trần Trừng không có tiền đồ nhịp tim lại bắt đầu đập nhanh, muốn hỏi cái gì lại không dám hỏi.

Đặc biệt là tầm mắt Bạc Hi phía sau làm trên người y dựng lông từng trận.
“Chỉ đường.” Bạc Dận nhắc nhở, Trần Trừng đành phải nhỏ giọng báo hướng đi.
Mức độ cảm tình vượt quá tiêu chuẩn.
Trần Trừng cắn môi một cái, ngước mắt lên nhìn gương mặt sạch sẽ như ngọc thạch của Bạc Dận, thành thật mà nói Bạc Dận lớn lên vượt qua cả phạm trù thẩm mỹ của Trần Trừng, nhưng điều này chỉ giới hạn ở mức thưởng thức.
Phải nói gây dựng tình yêu với hắn, Trần Trừng vẫn có chỗ không cách nào tiếp thu.
…… Thì ra thẳng nam sẽ bị bẻ cong sao?
“Vì sao vẫn nhìn chằm chằm vào ta?”
“Làm sao huynh biết đệ đang nhìn huynh?”
Dường như Bạc Dận mỉm cười: “Đoán.”
Trần Trừng bị ôm về khách điếm, Bạc Dận đáp ứng y ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai bắt đầu chạy đến Thái Cực Cổ Đạo.
Một lần nữa trở lại chiếc giường quen thuộc của mình, sau khi Trần Trừng ngồi vững vừa nhấc mắt liền đối diện với tầm mắt Bạc Hi.
Đối phương lẳng lặng nhìn y, Trần Trừng nhìn không thấu hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng luôn có một loại dự cảm bất cứ lúc nào hắn sẽ làm cho mình lật xe.
Xem ra còn phải trấn an Bạc Hi, tốt nhất có thể làm hắn rời khỏi Bạc Dận mới được.
Y nghĩ, Bạc Hi cũng đã thu hồi tầm mắt ở trước cửa rời đi.
Bạc Dận đứng dậy đi đóng cửa lại, quay trở lại ngồi bên cạnh Trần Trừng, nhàn nhạt hương thơm lành lạnh quanh quẩn chóp mũi, Trần Trừng theo bản năng dịch sang một bên, “Ca, vì điều gì đột nhiên nghĩ thông suốt…… Không phải nói nhất định phải điều tra chân tướng để Trần Châu Cơ chết không toàn thây sao?”
“Hắn không đáng để ta từ bỏ cơ hội khôi phục thị lực.”
Bạc Dận vậy mà còn học được cân nhắc trả giá? Con ngươi Trần Trừng lóe lên, nói: “Vậy huynh rất muốn khôi phục thị lực?”
“Ừ.”
“Đệ còn nghĩ rằng huynh thực sự không quan tâm đến bất kì điều gì.”
Tay Bạc Dận bỗng nhiên lại sờ lên mặt y, Trần Trừng theo bản năng nắm lấy tay hắn, nói: “Sao vậy? Lại muốn chiếm tiện nghi của đệ à?”
“Ta tưởng tượng không ra bộ dáng của đệ.” Ngón tay Bạc Dận trượt trên khuôn mặt trắng nõn của y, nói: “Cho nên muốn tận mắt nhìn thấy đệ.”
“…… Vì, vì sao muốn nhìn đệ?” Trần Trừng nín thở, trong lòng có chút thấp thỏm cùng khẩn trương.


Lời này của Bạc Dận thật sự quá mức kia rồi, Trần Trừng không xác định đến tột cùng trong lúc vô tình mình đẩy cảm tình tới trình độ nào nữa.
“Không biết vì sao.” Ngón tay Bạc Dận lướt qua bờ môi y, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi hướng tới gần y, Trần Trừng hơi mở to hai mắt nhìn mặt hắn càng ngày càng gần, càng ngày càng gần……
Hô hấp Bạc Dận nhẹ nhàng phả ở trên mặt Trần Trừng lại giống như ở đáy lòng y nổi lên cuồng phong.
Y theo bản năng nghiêng đầu, cằm dời khỏi đầu ngón tay Bạc Dận, cũng tránh được đôi môi gần kề: “Giường, nhăn, đệ trải một chút.”
Y lung tung kéo khăn trải giường dưới thân, Bạc Dận duy trì tư thế sắp hôn đến y, yên tĩnh trong chốc lát rồi chậm rãi ngồi thẳng.
Hắn bình tĩnh xoay mặt qua, nói: “Tam đệ nói người kia là Bạch Vụ, có phải ta đã từng gặp qua hay không?”
Đương nhiên gặp qua, chính là ngày ấy ra vực sâu Lang Chiếu đi tìm Trần Trừng, bất quá Trần Trừng lừa hắn đó là người của Trần gia trang.
Nếu là trước đây Trần Trừng nhất định dùng một lời nói dối khác để che lấp cho lời nói dối này.
Nhưng hiện tại y gần như xác định tình huynh đệ với Bạc Dận đã biến chất, lại tiếp tục nịnh nọt lấy lòng chỉ sợ mức cảm tình sẽ càng thêm quá mức.
Việc cấp bách trước mắt tốt nhất có thể làm Bạc Dận bình tĩnh một chút.
Nếu như có thể ở dưới cơ sở không ảnh hưởng đến đoạn ‘tình huynh đệ’ này chia tay với Bạc Dận, vậy thì càng tốt.
“Có sao?” Trần Trừng cố ý nói: “Gặp từ khi nào vậy?”
“Ngày ấy ra vực sâu……” Bạc Dận khẽ dừng lại: “Đệ cười cái gì?”
“Ca ca đang nghi ngờ đệ đúng không?” Trần Trừng nói: “Một khi đã như vậy huynh cần gì phải mang đệ trở về, một hai phải bên nhau với đệ?”
“Ta chỉ là muốn câu trả lời.”
“Nếu huynh không tin đệ, đệ cũng không cần cho huynh đáp án nữa.” Trần Trừng nói: “Chúng ta vẫn nên chia làm hai đường đi, sau khi tìm được bảo châu đệ sẽ tới tìm huynh.”
Vừa phải nhanh chóng tách ra với Bạc Dận, lại không thể cho hắn biết là mình muốn tách ra, Trần Trừng chuẩn bị xuống giường, bên hông bỗng nhiên bị siết lấy, thân thể y nhẹ lên cả người lần nữa bị Bạc Dận ôm lên đùi.
Trần Trừng: “……”
Hắn quả nhiên muốn làm ta.
Đã đến mức không chút che dấu gì.
Cánh tay Bạc Dận vòng quanh eo nhỏ của y, cằm đặt lên vai y, tiếng nói trầm thấp: “Ta chỉ thuận miệng hỏi, đệ đừng tức giận.”
“Đệ mà thèm tức giận.” Trần Trừng ý đồ gỡ cánh tay hắn ra, không chút nhúc nhích.
“Ôm một lát.” Bạc Dận nói xong cánh tay chậm rãi siết chặt, bàn tay lạnh lẽo cũng nắm lấy tay Trần Trừng, Trần Trừng hơi run lên, nói: “Hiện tại đã vào thu, trời lạnh rồi…… trên người của huynh lạnh như băng vậy, nếu không chúng ta vẫn nên chia giường ngủ đi?”
“A Trừng thật ấm áp.”
“Nhưng trên người của huynh lạnh…… đệ có thể cho huynh ấm áp, huynh thì không thể cho đệ.”
Bạc Dận trầm mặc trong chốc lát, nói: “Đệ còn đang tức giận?”
“Không, đệ không tức giận, chỉ là đệ cảm thấy…… huynh quá lạnh.”
“Lúc trước mỗi lần ra khỏi hàn tuyền trên người ta lạnh còn hơn lúc này, đệ cũng không có đẩy ta ra.”

“……” Đó là bởi vì mục đích lúc đó của ngươi ôm ta rất đơn thuần, bây giờ ngươi bắt đầu làm ra những sắc thái khác!
Trần Trừng nói không nên lời, Bạc Dận coi như y chấp nhận.
Rất hiển nhiên vào lúc Bạc Dận cần trợ giúp nhất Trần Trừng hao phí nhiều tinh lực như vậy làm cho hắn tin tưởng mình toàn tâm toàn ý chỉ vì hắn, nếu hiện giờ muốn nói cho hắn biết kỳ thật mình không quan tâm đến hắn như vậy, vẫn cần thời gian.
Bạc Dận có phải có chút cố chấp hay không?
Đêm đó Trần Trừng không dùng nội lực hộ thể cứ như vậy bị hắn ôm cả đêm, kết quả buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại liền cảm giác đầu nặng chân nhẹ, y bị phong hàn.
Bạc Hi tự mình sắc thuốc đưa tới, nhìn khuôn mặt xám xịt của y cau mày: “Sao lại đột nhiên sinh bệnh?”
Trần Trừng ồm ồm: “Ngươi ôm khối băng ngủ một đêm ngươi cũng bị phong hàn……”
“Khối băng?”
Bạc Dận đứng ở một bên, giọng nói trầm thấp, “Trước kia ôm nhau chưa từng sinh bệnh.”
Ngươi còn có mặt mũi oán trách? Trần Trừng rầm rì bưng thuốc lên uống, mũi hoàn toàn bị nghẹt, y nói: “Hiện tại trời lạnh, hơn nữa chân đệ bị thương, sức đề kháng kém…… Vẫn nên chia giường ngủ đi.”
Bạc Hi ở nghe được ‘trước kia ôm nhau’ lông mày càng nhíu chặt, sau khi Trần Trừng nói xong đột nhiên giãn ra.
Đây là Châu Cơ nhận thấy hắn không vui cho nên mới muốn đuổi huynh trưởng đi sao?
Đôi mắt của hắn lại tràn ra ánh sáng, nói: “Thế như vậy đi, đêm nay huynh trưởng ngủ với đệ.”
Để cho hai ngươi cùng nhau huyên thuyên thì coi như xong!
Trần Trừng trực tiếp gào to: “Không được!”
Bạc Dận không tiếp lời bởi vì hắn biết Trần Trừng đang ‘ghen’.
Bạc Hi lại có chút ngoài ý muốn, Châu Cơ vậy mà ngay cả huynh trưởng cũng ghen.
Trần Trừng vốn đang cảm thấy mình nói quá nhanh, phỏng chừng hai người này lại phải tự hỏi mình vì sao, đang nghĩ ngợi giải thích như thế nào, đề tài này lại trực tiếp bị bỏ qua.
“Vậy huynh trưởng ngủ cách vách……”
“Đêm nay ta ngủ trên mặt đất……”
Hai người không hẹn mà cùng tiếp lời Trần Trừng nói chưa xong, lại không hẹn mà cùng đưa ra phương hướng giải quyết.
Cuối cùng lại không hẹn mà cùng giao quyền lựa chọn cho Trần Trừng——
“A Trừng thấy thế nào?”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Quả cam: Ta không có ý kiến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương