Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Hà Khâm thấy sắc mặt Chu Ký Tình trầm xuống, thầm câu khóe môi, trong mắt là mừng như điên.
Cá, sắp cắn câu.
"Hận sao? Có phải hận muốn chết không?" Hà Khâm hỏi, "Cưng hẳn là hận, gã lừa cưng mà, xoay cưng vòng vòng, cưng biết mình là cái gì không? Là lợn giống, bị gã lừa đến cam tâm tình nguyện ngủ cùng gã, sinh tích phân cho gã..."
α ở trong đầu Chu Ký Tình thoải mái phản bác Hà Khâm, giống y hệt giang tinh.
* Giang tinh: người đạt được vui vẻ thông qua tranh cãi, luôn là người làm trái ngược, khi tranh cãi cố tình đưa ý kiến tương phản.
Chu Ký Tình bị ồn ào đến đau não, quát một tiếng: "Câm miệng!"
Mặc kệ là α trong đầu, hay là Hà Khâm trước mặt, tất cả đều câm miệng.
Im lặng được khoảng vài giây, α lắp bắp nói: "Ký chủ, tôi thật sự không phải hệ thống của Nhiếp tiên sinh, hai ta đã ký hợp đồng, cậu hiểu không?"
Hà Khâm cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Chu Ký Tình: "Tức giận rồi? Tức giận thì tốt, anh mang cưng đi hả giận thế nào? Trên người gã có phòng ngự tuyệt đối, cưng kêu gã dỡ xuống, chúng ta ——"
"Tôi nói, câm miệng." Chu Ký Tình không vui nói, "Một hai phải bị đánh cho thì mày mới biết đường ngậm cái mồm vào đúng không?"
Hà Khâm lúc này mới phản ứng lại: "Cưng không tin?"
Nói ra, như kể câu chuyện cười hài hước, gã khanh khách cười rộ lên: "Cưng thế mà không tin, ha ha ha, quả nhiên, người giả vờ ngủ, kêu mãi không tỉnh, cưng một hai phải giả vờ ngủ, anh đây thật sự hết cách, chờ đến khi gã chơi chán cưng, ném cưng đi, liền hiểu lời hôm nay của anh, là sự thật khó nghe."
"...!Tao nghĩ, mày không thấy được ngày đó đâu." Trong lúc Hà Khâm cố ý kích thích người, kết giới gã phí không ít tích phân tạo thành bị người ta đập chia năm xẻ bảy, Nhiếp Miểu một thân túc sát lạnh lẽo đi tới, trong tay cầm con dao găm tinh xảo, lộ ra hàn quang nghiêm nghị.
Chu Ký Tình ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Nhiếp Miểu.
Nhiếp Miểu đi đến bên cạnh hắn, nắm lấy tay hắn, rồi giấu nó ra sau: "Đừng sợ, nhắm mắt lại, em sẽ giải quyết gã nhanh thôi."
Phỏng chừng do bàn tay phân minh che khuất mặt mày Chu Ký Tình.
Chu Ký Tình thuận theo nhắm mắt, nhưng khi Nhiếp Miêu rút tay, đưa lưng về phía hắn, chơi đùa con dao găm sắc nhọn trong tay hướng về phía Hà Khâm, lại mở mắt.
Nhìn thấy Hà Khâm, từng bước lui về phía sau.


Có lẽ là bóng ma tâm lý từ kho hàng lần đó, Hà Khâm phòng bị nhìn Nhiếp Miểu nói: "Mày không thể giết tao, mày ——"
"Tao nói tao muốn giết mày hồi nào?" Nhiếp Miểu cười khẩy, dứt lời, tốc độ Nhiếp Miểu chợt nhanh hơn, Hà Khâm vừa muốn chạy, liền bị Nhiếp Miểu phi một cú hung hăng đá trên đất, đầu gối đè cột sống gã, khi gã quỳ rạp làm trò hề trên mặt đất, con dao găm rơi xuống, hung hăng đâm vào lòng mu tay Hà Khâm.
Hà Khâm phát ra tiếng kêu thảm cực kỳ thống khổ thảm thiết, khi Nhiếp Miểu cũng định đóng một tay khác của gã trên thảm, gã chật vật khác xa với kẻ ác châm ngòi ly gián, không sợ trời không sợ đất trước kia.
Nhất là Hà Khâm còn hoảng sợ hô to: "001, 001 đưa tao đi! Đưa tao đi ——"
Nhiếp Miểu cười khẩy: "Xin lỗi, học cách của mày, hiện tại một vùng này là dị không gian tao cách ra, mày trốn không thoát."
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, a a a a! Tha cho tôi tha cho tôi ——" Đầu gối Hà Khâm mềm đến hoàn toàn không có kiêu căng thợ săn nên có, gã hiện tại chính là một chuột nhát gan lại đê hèn, trước lực thực lực cường đại, chỉ biết kêu cha gọi mẹ.
Nỗi sợ hãi tâm sinh lý do từng bị thợ săn giết, dưới dao găm sắc nhọn của Nhiếp Miểu, theo thợ săn bị đâm đến thấu xương, tan thành mây khói.
...
Thợ săn là kẻ không chịu khổ được, có lẽ trước kia có thể chịu, nhưng vô số lần vi phạm pháp lệnh thành công, nuôi ra thần kinh đau yếu ớt.
Trong sự tra tấn thống khổ, gã từ bỏ giãy giụa, nói: "Tha cho tôi, tôi cái gì cũng bỏ, tôi tôi...!Tôi có cách giết chết hệ thống đầu tiên 001, không phải các người muốn 001 sao? Tôi, tôi có cách! Tha cho tôi, các người thả ——"
Lời còn chưa dứt, Hà Khâm dường như bị phong hầu, cái gì cũng không nói ra được.
* Phong hầu: niêm phong cổ họng.
Khóc đến một đống nước mắt nước mũi tèm lem trên người, như là bị bóp chặt cổ họng, đau đớn vì hít thở không thông.
Tư thế tròng mắt sắp bung ra.
Chẳng mấy chốc, Hà Khâm mềm oặt nằm liệt trên tấm thảm bẩn thỉu.
Nhiếp Miểu dò xét hơi thở của gã, sờ soạng mạch đập sườn cổ, tất cả đều biểu hiện đã tắt thở.
Nhiếp Miểu nhíu mày, tuy y tra tấn Hà Khâm, nhưng đều tránh điểm yếu hại, không có khả năng sẽ đột nhiên chết.
Loại tình huống này, sợ là bởi vì thợ săn muốn nói ra nhược điểm của hệ thống đầu tiên 001, bị hệ thống đầu tiên 001 diệt khẩu.
Nhiếp Miểu hơi hơi suy xét, y đứng lên, xoay người nhìn về Chu Ký Tích cách đây năm sáu mét.
"Không phải bảo anh nhắm mắt sao?" Nhiếp Miểu như hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, trên mặt mỉm cười, so với tư thế chém người hung ác vừa rồi như trời với đất, y đi về hướng Chu Ký Tình, giơ tay muốn sờ mặt Chu Ký Tình, nhưng thấy tay phải mình bê bết máu, lại thả tay xuống, chỉ hỏi, "Có phải mùi máu hơi nặng không?"

Chu Ký Tình nhìn chằm chằm y, không nói chuyện.
Điều này khiến Nhiếp Miểu hơi cứng lại, có chút bất đắc dĩ nói: "Em thừa nhận mình ——"
Mới bắt đầu nói, Thẩm Khản bên kia lại gào thét chói tai, hô to: "Cẩn thận!"
Chu Ký Tình co rút đồng tử, một tay đẩy Nhiếp Miểu trước mặt ra, sau đó một chân đá vào eo bụng Hà Khâm xác chết vùng dậy, một chân này dùng sức rất lớn, nhưng cũng chỉ khiến Hà Khâm lui về phía sau vài bước.
Hà Khâm khác hẳn với dáng vẻ thê thảm vừa rồi, ánh mắt kiên định hơn rất nhiều.
Nhưng lại có chút giống với Hà Khâm mà Chu Ký Tình từng nhìn thấy.
Đặc biệt là khi anh ta che bụng chống tường, trong lúc Nhiếp Miểu lấy tỏa linh trùy dùng một lần từ hư không, muốn đóng anh ta vào tường, anh ta lập tức nói: "Xin lỗi! Vừa rồi là tôi không kiểm soát được, tôi bảo đảm, tôi bảo đảm mình có thể kiểm soát nó."
Thẩm Khản cũng bò dậy dang hai tay che trước mặt Hà Khâm, vừa gấp vừa hoảng nói: "Là anh Khâm, vừa rồi là anh Khâm bảo tôi nhắc nhở hai người.

Hai người đừng giết anh ấy, anh ấy vô tội..."
Nhiếp Miểu bị Chu Ký Tình đẩy một cái, ngã vào tường hành lang, lúc này xoa xoa eo, cười tủm tỉm đến bên cạnh Chu Ký Tình, cường thế đan mười ngón tay với Chu Ký Tình.
Bé con nhà y tránh một chút, Nhiếp Miểu cũng không hoảng sợ, vừa rồi Hà Khâm đánh lén, phản ứng đầu tiên của bé con chính là đẩy y ra, đủ để thấy được Chu Ký Tình vẫn coi trọng y, mặc dù có oán trách, thích thì vẫn thích như cũ.
Nhiếp Miểu tới gần Chu Ký Tình, nhỏ giọng nói: "Chu Chu, em sai rồi, anh tha thứ cho em đi?"
Ngón tay của Chu Ký Tình cứng đờ trong giây lát, nhưng không có giãy giụa việc đan mười ngón tay giữa Nhiếp Miểu và mình.
Song vẫn im lặng không nói.
Nhiếp Miểu cũng không ngại, chờ về nhà, y sẽ cởi bỏ khúc mắc của bé con, dỗ bé con vui vẻ, về phần hiện tại...!Phải giải quyết cái thứ phiền phức này.
"Anh có thể kiểm soát nó? Kiểm soát ai? Hệ thống đầu tiên 001?" Nhiếp Miểu cười, "Làm sao tôi biết anh có phải giả không?"
Thẩm Khản phản bác: "Là thật sự, anh ấy chính là anh Khâm!"
Chu Ký Tình vẫn luôn im lặng không nói đột nhiên nhìn Thẩm Khản: "Cậu luôn nói dối."
Nhiếp Miểu: "..."
Làm sao lại cảm thấy lời bé con có ẩn ý! Châm chọc y sao?

Thẩm Khản không hiểu được ý nghĩ trong lòng Nhiếp Miểu, sắc mặt cậu ta khẽ biến, khô khốc nói: "Xin lỗi...!Vừa rồi, vừa rồi tôi chỉ là muốn cầu cứu anh, thu hút sự chú ý của anh, cho nên mới nói dối như vậy."
Cậu ta hít sâu một hơi, đỏ con mắt, muốn lột tả khổ hận của mình nói bi thảm cho người nghe.
Nhưng còn chưa mở miệng, Hà Khâm chặn bờ vai cậu, đại khái là đau đớn trên thân thể, trong đầu được giảm bớt, anh ta đứng ra giải thích: "Thật xin lỗi, vừa rồi sống còn, tôi không muốn chết, cho nên đã đáp ứng điều kiện với hệ thống đầu tiên 001, ký kết hợp đồng lao động với nó...!Còn thợ săn theo lời các người đã bị hệ thống đầu tiên 001 từ bỏ, tôi liền dùng nó đoạt lại thân thể của mình.

Khi đoạt lại cơ thể, trong kẽ hở kia, hệ thống đầu tiên 001 sử dụng cơ thể của tôi, ý đồ giết hại hai người, nhằm đào tẩu."
"Tôi biết nó muốn làm như vậy, nhưng tôi không thể nào ngăn cản nó, điều duy nhất có thể làm chính là để Thẩm Khản nhắc nhở hai người."
Nhiếp Miểu cười khẽ, nhưng y còn chưa lên tiếng, Chu Ký Tình liền lạnh lùng hỏi: "Ý của anh là, chúng tôi còn phải cảm ơn anh đã nhắc nhở?"
Hà Khâm dừng một chút: "Xin lỗi, tôi không có ý đó."
"Anh đổ hết lỗi lầm lên trên 001, tỏ rõ sự vô tội của mình, còn lấy chuyện nhắc nhở nói ra, chẳng lẽ không phải để chúng tôi buông tha cho anh và hệ thống đầu tiên 001 sao?" Chu Ký Tình tư duy rõ ràng, lời nói sắc bén vạch trần mánh khóe nhỏ của Hà Khâm.
Nhiếp Miểu ở bên cạnh nhìn nhịn không được cong khóe môi.
Bé con nhà y ấy, nhạy bén thật sự.
Ai tốt ai xấu, rõ ràng rành mạch.
Cũng chính bởi vì vậy, bé con mới không động dung trước sự châm ngòi ly gián của thợ săn, kiên định không rung rinh, tin tưởng thích của mình.
Chu Ký Tình đột nhiên liếc mắt nhìn Nhiếp Miểu, trong thần sắc tựa mang theo chút cảnh cáo.
Khi Nhiếp Miểu khó hiểu, tầm mắt lại dừng trên người Hà Khâm: "Bao che cho tội phạm giết người vô số, làm nhiều việc ác, đây cũng là trái pháp luật."
Sắc mặt Hà Khâm khó coi đi, anh ta hỏi: "Xin hỏi tôi còn có thể làm gì nữa? Đi tìm chết sao? Tôi không muốn chết."
Thẩm Khản gắt gao túm Hà Khâm, nước mắt lại rơi xuống, cậu một chút cũng không muốn Hà Khâm chết.
"Vận mệnh trêu ngươi, tôi vất vả lắm mới nhìn được Hà Nhạc tự chịu diệt vong, vất vả lắm mới có thể đoàn tụ cùng Thẩm Khản, vì cớ gì tôi phải chết! Tôi làm sao có thể chết!" Đáy mắt Hà Khâm cất giấu hung thú đáng sợ, anh ta nhìn chằm chằm Chu Ký Tình, gằn từng chữ một, cắn vận mệnh bất công trêu người, "Chu tiên sinh, chưa kinh chuyện người khác, chớ khuyên người ta thiện."
Nhiếp Miểu mỉa mai ra tiếng: "Hà tiên sinh, anh làm gì rồi? Bé con nhà tôi đâu phải đang khuyên anh thiện lương, là đang nói với anh, chúng tôi không muốn thả hổ về rừng."
"Hệ thống đầu tiên 001, là một thứ tồi, nếu anh một hai phải thông đồng làm bậy với nó...!Cũng chỉ có thể xử lý cả anh cả nó."
Hà Khâm là người thông minh, hiểu ý tứ của Nhiếp Miểu, nhưng anh ta vẫn muốn sống, bất đắc dĩ, đành lặp lại một lần nữa: "Tôi có thể kiểm soát được nó, tôi có thể!"
"Anh không thể, hệ thống đầu tiên 001 có năng lực mê hoặc nhân tâm, ở bên cạnh quái vật lâu, nhất là anh không có năng lực ngang hàng với quái vật, anh sẽ bị nó đồng hóa."
Ngay khi Nhiếp Miểu có chút không kiên nhân, phân vân không biết nên nhốt người này vào kết giới không, khi β nói chờ hệ thống chính tới lại nói, là lúc dị không gian xuất hiện một giọng nói trẻ con mềm mại.
Giọng trẻ con này còn ra vẻ lão làng.
Chu Ký Tình nghe âm thanh đổi vị trí, hắn quay đầu thấy Nhiếp Tầm nằm trên áo khoác hắn đứng lên, đạp giày cao gót đi tới, mở miệng nói chính là giọng trẻ con.

Hắn ngẩn ra, đây không phải Nhiếp Tầm đi?
Nhiếp Tầm phát hiện tầm mắt của Chu Ký Tình, nàng hữu hảo cười nói với hắn: "Xin chào, ta là hệ thống chính Eve, hệ thống Hồng Nương nhà ta, được hai người chiếu cố nhiều."
Chu Ký Tình có hơi phát ngốc, nhăn mày, có chút mờ mịt.
Hệ thống chính không nhiều lời cùng Chu Ký Tình, nàng dẫm lên giày cao gót, thân thể trắng nõn nà ánh lên ánh vàng mỏng manh.
Nàng đi đến trước mặt Hà Khâm.
Sắc mặt Hà Khâm trắng bệch, khi hệ thống chính càng ngày càng gần, hệ thống đầu tiên 001 trong đầu anh ta kêu gào càng dữ dội.
Bảo anh ta chạy, chạy mau.
Nhưng Hà Khâm biết, anh ta chạy không được, thậm chí hiểu, người phụ nữ trước mắt này, có thể là cơ hội duy nhất của anh ta.
Hệ thống chính đứng trước mặt Hà Khâm, nhìn anh ta thật lâu, cuối cùng nhoẻn miệng cười nói: "Xác thật có nghị lực phi thường nhân, rất không tồi.

Vừa rồi ngươi nói có thể kiểm soát hệ thống đầu tiên 001 sao?"
Hà Khâm trầm mặc một lát, nói lời thật: "Tôi không xác định, tôi chỉ là muốn sống."
"Ngươi rất thành thật." Hệ thống chính nói chuyện đồng thời vươn ngón trỏ, ngón trỏ mang theo kim quang điểm giữa mày anh ta, hệ thống chính có chút tiếc nuối nói, "Hệ thống đầu tiên 001 đã hoàn toàn trói định với ngươi, tróc nó, ngươi cũng sẽ chết."
Thẩm Khản nóng nảy: "Vậy, vậy phải làm sao?!"
Nhiếp Miểu đứng dính bên cạnh Chu Ký Tình cười nhạo nói: "Tự nhiên là để anh ta với hệ thống đầu tiên 001, cùng chết."
Thẩm Khản phịch một tiếng quỳ xuống, dứt khoát dập đầu với chủ hệ thống: "Thần tiên, thần tiên tỷ tỷ! Tôi xin người, xin người, cứu anh Khâm..."
Hà Khâm hít sâu một hơi, kéo Thẩm Khản đứng lên, nén nước mắt nói: "Đủ rồi! Anh có thể gặp mặt em, đã là ——"
"Ngươi có nguyện ý trở thành lồng giam, vây khốn hệ thống đầu tiên 001 không?" Hệ thống chính cắt đứt lời của Hà Khâm, hỏi.
======
Tác giả có lời muốn nói:
Đi một chương cốt truyện.
Chương sau tính tổng nợ!
He he he..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương