Sau Khi Xuyên Thành Đệ Đệ
-
Chương 69: Phiên ngoại 2: Play bụng bự
Edit + Beta: Snail
Cắn lên đầu vũ thơm ngọt hơi phồng lên, Phượng Thăng Minh mút vào, thậm chí phát ra tiếng nhớp nhép.
Sữa tươi nồng nặc bị mút ra từ đầu v*, người kia còn không ngừng sờ chỗ tư mật của y, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng thiêu đốt chính mình, tình thế vô cùng nguy hiểm, hết sức căng thẳng, Trình Dục hơi khẩn trương nói: “Huynh… Nếu huynh thật sự không nhịn được, đừng làm đến cuối…”
Phượng Thăng Minh ngẩng đầu liếc y một cái, ánh mắt thâm thúy dụ người khiến y sửng sốt, thật lâu sau, Phượng Thăng Minh sáp đến gần y, đem môi kề sát cổ y, không ngừng vuốt ve, khàn khàn nói: “Nhưng mà… Ta chính là muốn làm đến cuối.”
Khốn kiếp này! Trình Dục tức giận vô cùng, còn không kịp phản kháng, hai tay Phượng Thăng Minh liền xuyên qua nách y, ôm y đến trên người mình. Bị ép ngồi lên trên người Phượng Thăng Minh, Phượng Thăng Minh cởi quần y xuống, khẽ cười nói: “Giống như lần trước ấy, tự đệ di chuyển, như vậy sẽ không làm bị thương đứa nhỏ.”
Trình Dục nghiến răng nghiến lợi nói: “Lỡ như bị thương đến thì sao?”
Phượng Thăng Minh nghĩ nghĩ, nói: “Đệ cẩn thận chút, là có thể.”
Nói xong, hắn tuột quần chính mình, phóng thích ra dục vọng đứng thẳng nóng rực, tình dục cọ xát khe mông Trình Dục.
Toàn thân Trình Dục run rẩy, bị nhiệt độ của hắn làm phỏng, vài lần đều chống đỡ cánh tay, muốn đứng lên tránh khỏi khốn cảnh kỳ dị này.
Phượng Thăng Minh ngắt thắt lưng y một phen, lập tức khiến chân y nhũn ra ngồi lại trên người hắn.
Trình Dục bị khi dễ đến cả mặt đều đỏ, thời gian mang thai là thời điểm đặc biệt mẫn cảm, huống chi dù không phải thời điểm mẫn cảm của y, muốn dùng tư thế cỡi này, trơ mắt nhìn người dưới thân cùng mình kết hợp, còn do mình chủ động, ôm ấp yêu thương, vậy cũng xấu hổ chết y rồi, “Chờ ta sinh xong… Chờ ta sinh xong có được không…” Lời này của y đã có chút bi ai khẩn cầu. Ôm bụng, không muốn đứa nhỏ trong bụng chịu xóc nảy. “Chờ ta sinh xong, ta… ta tùy tiện huynh làm sao…”
Nói xong một câu cuối cùng, mặt Trình Dục cơ hồ đỏ đến không thể đỏ hơn, hứa hẹn ‘mặc cho người làm’ như vậy, quả thực vô cùng dâm mỹ vô cùng phóng đãng.
Phượng Thăng Minh yên lặng nhìn y, hai mắt vừa sâu lại vừa sáng, hai tay nắm mông y, sau khi xoa nắn liền tách mở, không ngừng cùng tính khí của mình vuốt ve. Quy đầu căng trướng thỉnh thoảng đâm vào miệng cúc huyệt y.
“Quỷ háo sắc! Khốn kiếp!”
Biết hắn nhất định phải làm một lần, Trình Dục nhịn không được mắng lên, đánh hai cái trên người hắn, Phượng Thăng Minh thẳng lưng đâm mở miệng hậu huyệt mẫn cảm lại đói khát của y, dễ dàng đi vào chỗ sâu bên trong, cắm vào thân thể Trình Dục.
“A… A a… Ưm…”
Cau mày cắn môi, một tay Trình Dục ôm bụng, một tay chống trên người Phượng Thăng Minh muốn trì hoãn độ sâu hắn cắm vào.
Phượng Thăng Minh nắm hông y, chậm rãi ấn xuống. Trình Dục không ngăn cản được, đau nhức khó nhịn truyền khắp toàn thân, hốc mắt ửng đỏ, trừng hắn nói: “Đau quá!”
Phượng Thăng Minh nhéo nhéo đầu v* đỏ tươi trên ngực y, nói: “Đợi lát nữa sẽ thoải mái, Dục đệ, ta sẽ khiến đệ thích đến ngất trời. Khiến đệ lắc mông cầu ta làm đệ càng kịch liệt hơn.”
“Huynh… Câm miệng cho ta…” Thật đáng xấu hổ không biết liêm sỉ không có tiết tháo, Trình Dục vô cùng khẩn trương, hậu huyệt mút vào khiến y càng thêm căng chặt.
Phượng Thăng Minh rên lên một tiếng, trên trán hơi hơi xuất mồ hôi, nhìn bộ dáng xấu hổ của Trình Dục rồi nhẹ nhàng cười, tựa như nghiền ngẫm, “Rất có cảm giác, đúng không, Dục đệ?”
Nhẹ nhàng ưỡn thắt lưng, đem từng tiếng từng tiếng rên rỉ của Trình Dục ép ra khỏi yết hầu, đợi khi hậu huyệt của y mềm mại ướt át, Phượng Thăng Minh dần dần gia tăng cường độ, lớn đến gần như phát ra tiếng nước. Trình Dục ở trên người hắn nhấp nhô xóc nảy, nâng bụng mình không ngừng lắc đầu, cầu xin nói: “Sẽ làm bị thương đứa nhỏ, sẽ làm bị thương đứa nhỏ…”
“Sẽ không đâu, đừng sợ.” Nhẹ giọng an ủi, một tay nắm eo y, một tay lại sờ từ cánh tay thẳng lên đầu v* Trình Dục, đem sữa bên trong nặn ra, khiến nó tự nhiên chảy xuống ngực. “Đệ xem, khi đệ hoài thai thì càng dâm đãng, đứa nhỏ trong bụng cũng biết đệ dâm đãng. Bé sẽ thành toàn cho đệ, khiến cho thân thể dâm đãng của đệ không làm bị thương bé…”
Trình Dục kêu “A a”, không ngừng lắc đầu, ôm lấy bụng muốn đè xuống ủy khuất của mình. Mang thai đến lúc này, cảm xúc của y sẽ càng mẫn cảm, càng dễ dàng bị tâm tình tiêu cực chi phối, lúc trước Phượng Thăng Minh đối xử với y vô cùng tốt, tuy bởi vì Phù Vân sơn trang phải tiếp đãi khách ngoại lai đến bái phỏng mà không thể bên cạnh y nhiều, nhưng y vẫn có thể điều tiết tâm tình của mình.
Hiện nay hắn lại nói y dâm đãng…
“A… Ha a… Ưm… A… A…”
Tựa như sắp đến cực hạn, Phượng Thăng Minh cắm rút hơn chỉ mười phút y đã chịu không nổi, nước mắt chảy đầy mặt, không ngừng che bụng mình cầu xin tha thứ: “Thăng Minh… Thăng Minh… Thăng Minh…”
Hậu huyệt ướt mềm cơ khát bao bọc lấy kẻ xâm lăng, toàn thân cao thấp mỗi một tế bào đều đang kêu gào muốn y hưởng thụ khoái cảm không gì sánh kịp lúc này, nhưng bởi vì cực hạn khủng hoảng dẫn phát cực hạn khoái cảm, y vẫn không dám hưởng thụ, trong bụng y có đứa nhỏ đó!
“Cầu huynh… Về sau cái gì ta cũng đáp ứng huynh… Về sau… Về sau làm tiếp có được không…”
Nghe trong giọng y đều là cầu xin, hình như thực sự khi dễ quá trớn rồi, tuy rằng tư thế như vậy rất khó thương tổn đứa nhỏ, có điều… Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Phượng Thăng Minh trực tiếp nâng hông Trình Dục lơ lửng trên không, cố định không cho y nhúc nhích, ngồi dậy ôm lấy vai y, điều chỉnh góc độ nhanh chóng cắm rút.
Công kích nhanh chóng mãnh liệt khiến Trình Dục cắn lên vai Phượng Thăng Minh, khoái cảm tê dại một đợt sóng nối tiếp một đợt sóng, mỗi một đợt so với đợt trước càng mãnh liệt sôi trào hơn. Trong cổ họng không ngừng phát sinh ra tiếng ư ư. Tay vẫn ôm lấy bụng. Mỗi lần đâm vào, đều tránh va chạm đến tử cung bên kia, mỗi một lần va chạm, đều đụng vào điểm khiến toàn thân y co quắp. Dưới sự áp sát tiến công của Phượng Thăng Minh, Trình Dục lại không tự chủ được lắc lư cái mông, nghênh hợp một hồi.
Sắc thái trong mắt chớp tắt vài lần, Phượng Thăng Minh cắn răng, cố nén mong muốn áp đảo y xuống giường dùng sức tiến công càng thêm ác hơn, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói, “Lần sau đệ lại nói với người khác ta chỉ là bằng hữu, ta sẽ để đứa nhỏ nhìn xem đệ có thể dâm đãng tới trình độ nào! Đệ ở dưới thân bằng hữu cũng có thể dâm đãng như vậy sao?”
Khi nói chuyện, Phượng Thăng Minh cũng không dùng toàn lực làm, đem Trình Dục cắm đến bắn một lần, đến lúc hai mắt đầy sương mù, liền không nhẫn nại nữa, đem dục dịch bắn vào thân thể y…
– o0o – TOÀN VĂN HOÀN – o0o –
Snail: Công nhận thằng công nào cũng vậy, dù dịu dàng ôn nhu trung khuyển nhân thê cỡ nào, chỉ cần lên giường… à mà không nhất thiết phải là giường, thì mợ nó biến thành cầm thú hết, anh Minh nhà mình cũng không ngoại lệ mấy thím ợ o ( ̄ヘ ̄o)
Cắn lên đầu vũ thơm ngọt hơi phồng lên, Phượng Thăng Minh mút vào, thậm chí phát ra tiếng nhớp nhép.
Sữa tươi nồng nặc bị mút ra từ đầu v*, người kia còn không ngừng sờ chỗ tư mật của y, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng thiêu đốt chính mình, tình thế vô cùng nguy hiểm, hết sức căng thẳng, Trình Dục hơi khẩn trương nói: “Huynh… Nếu huynh thật sự không nhịn được, đừng làm đến cuối…”
Phượng Thăng Minh ngẩng đầu liếc y một cái, ánh mắt thâm thúy dụ người khiến y sửng sốt, thật lâu sau, Phượng Thăng Minh sáp đến gần y, đem môi kề sát cổ y, không ngừng vuốt ve, khàn khàn nói: “Nhưng mà… Ta chính là muốn làm đến cuối.”
Khốn kiếp này! Trình Dục tức giận vô cùng, còn không kịp phản kháng, hai tay Phượng Thăng Minh liền xuyên qua nách y, ôm y đến trên người mình. Bị ép ngồi lên trên người Phượng Thăng Minh, Phượng Thăng Minh cởi quần y xuống, khẽ cười nói: “Giống như lần trước ấy, tự đệ di chuyển, như vậy sẽ không làm bị thương đứa nhỏ.”
Trình Dục nghiến răng nghiến lợi nói: “Lỡ như bị thương đến thì sao?”
Phượng Thăng Minh nghĩ nghĩ, nói: “Đệ cẩn thận chút, là có thể.”
Nói xong, hắn tuột quần chính mình, phóng thích ra dục vọng đứng thẳng nóng rực, tình dục cọ xát khe mông Trình Dục.
Toàn thân Trình Dục run rẩy, bị nhiệt độ của hắn làm phỏng, vài lần đều chống đỡ cánh tay, muốn đứng lên tránh khỏi khốn cảnh kỳ dị này.
Phượng Thăng Minh ngắt thắt lưng y một phen, lập tức khiến chân y nhũn ra ngồi lại trên người hắn.
Trình Dục bị khi dễ đến cả mặt đều đỏ, thời gian mang thai là thời điểm đặc biệt mẫn cảm, huống chi dù không phải thời điểm mẫn cảm của y, muốn dùng tư thế cỡi này, trơ mắt nhìn người dưới thân cùng mình kết hợp, còn do mình chủ động, ôm ấp yêu thương, vậy cũng xấu hổ chết y rồi, “Chờ ta sinh xong… Chờ ta sinh xong có được không…” Lời này của y đã có chút bi ai khẩn cầu. Ôm bụng, không muốn đứa nhỏ trong bụng chịu xóc nảy. “Chờ ta sinh xong, ta… ta tùy tiện huynh làm sao…”
Nói xong một câu cuối cùng, mặt Trình Dục cơ hồ đỏ đến không thể đỏ hơn, hứa hẹn ‘mặc cho người làm’ như vậy, quả thực vô cùng dâm mỹ vô cùng phóng đãng.
Phượng Thăng Minh yên lặng nhìn y, hai mắt vừa sâu lại vừa sáng, hai tay nắm mông y, sau khi xoa nắn liền tách mở, không ngừng cùng tính khí của mình vuốt ve. Quy đầu căng trướng thỉnh thoảng đâm vào miệng cúc huyệt y.
“Quỷ háo sắc! Khốn kiếp!”
Biết hắn nhất định phải làm một lần, Trình Dục nhịn không được mắng lên, đánh hai cái trên người hắn, Phượng Thăng Minh thẳng lưng đâm mở miệng hậu huyệt mẫn cảm lại đói khát của y, dễ dàng đi vào chỗ sâu bên trong, cắm vào thân thể Trình Dục.
“A… A a… Ưm…”
Cau mày cắn môi, một tay Trình Dục ôm bụng, một tay chống trên người Phượng Thăng Minh muốn trì hoãn độ sâu hắn cắm vào.
Phượng Thăng Minh nắm hông y, chậm rãi ấn xuống. Trình Dục không ngăn cản được, đau nhức khó nhịn truyền khắp toàn thân, hốc mắt ửng đỏ, trừng hắn nói: “Đau quá!”
Phượng Thăng Minh nhéo nhéo đầu v* đỏ tươi trên ngực y, nói: “Đợi lát nữa sẽ thoải mái, Dục đệ, ta sẽ khiến đệ thích đến ngất trời. Khiến đệ lắc mông cầu ta làm đệ càng kịch liệt hơn.”
“Huynh… Câm miệng cho ta…” Thật đáng xấu hổ không biết liêm sỉ không có tiết tháo, Trình Dục vô cùng khẩn trương, hậu huyệt mút vào khiến y càng thêm căng chặt.
Phượng Thăng Minh rên lên một tiếng, trên trán hơi hơi xuất mồ hôi, nhìn bộ dáng xấu hổ của Trình Dục rồi nhẹ nhàng cười, tựa như nghiền ngẫm, “Rất có cảm giác, đúng không, Dục đệ?”
Nhẹ nhàng ưỡn thắt lưng, đem từng tiếng từng tiếng rên rỉ của Trình Dục ép ra khỏi yết hầu, đợi khi hậu huyệt của y mềm mại ướt át, Phượng Thăng Minh dần dần gia tăng cường độ, lớn đến gần như phát ra tiếng nước. Trình Dục ở trên người hắn nhấp nhô xóc nảy, nâng bụng mình không ngừng lắc đầu, cầu xin nói: “Sẽ làm bị thương đứa nhỏ, sẽ làm bị thương đứa nhỏ…”
“Sẽ không đâu, đừng sợ.” Nhẹ giọng an ủi, một tay nắm eo y, một tay lại sờ từ cánh tay thẳng lên đầu v* Trình Dục, đem sữa bên trong nặn ra, khiến nó tự nhiên chảy xuống ngực. “Đệ xem, khi đệ hoài thai thì càng dâm đãng, đứa nhỏ trong bụng cũng biết đệ dâm đãng. Bé sẽ thành toàn cho đệ, khiến cho thân thể dâm đãng của đệ không làm bị thương bé…”
Trình Dục kêu “A a”, không ngừng lắc đầu, ôm lấy bụng muốn đè xuống ủy khuất của mình. Mang thai đến lúc này, cảm xúc của y sẽ càng mẫn cảm, càng dễ dàng bị tâm tình tiêu cực chi phối, lúc trước Phượng Thăng Minh đối xử với y vô cùng tốt, tuy bởi vì Phù Vân sơn trang phải tiếp đãi khách ngoại lai đến bái phỏng mà không thể bên cạnh y nhiều, nhưng y vẫn có thể điều tiết tâm tình của mình.
Hiện nay hắn lại nói y dâm đãng…
“A… Ha a… Ưm… A… A…”
Tựa như sắp đến cực hạn, Phượng Thăng Minh cắm rút hơn chỉ mười phút y đã chịu không nổi, nước mắt chảy đầy mặt, không ngừng che bụng mình cầu xin tha thứ: “Thăng Minh… Thăng Minh… Thăng Minh…”
Hậu huyệt ướt mềm cơ khát bao bọc lấy kẻ xâm lăng, toàn thân cao thấp mỗi một tế bào đều đang kêu gào muốn y hưởng thụ khoái cảm không gì sánh kịp lúc này, nhưng bởi vì cực hạn khủng hoảng dẫn phát cực hạn khoái cảm, y vẫn không dám hưởng thụ, trong bụng y có đứa nhỏ đó!
“Cầu huynh… Về sau cái gì ta cũng đáp ứng huynh… Về sau… Về sau làm tiếp có được không…”
Nghe trong giọng y đều là cầu xin, hình như thực sự khi dễ quá trớn rồi, tuy rằng tư thế như vậy rất khó thương tổn đứa nhỏ, có điều… Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Phượng Thăng Minh trực tiếp nâng hông Trình Dục lơ lửng trên không, cố định không cho y nhúc nhích, ngồi dậy ôm lấy vai y, điều chỉnh góc độ nhanh chóng cắm rút.
Công kích nhanh chóng mãnh liệt khiến Trình Dục cắn lên vai Phượng Thăng Minh, khoái cảm tê dại một đợt sóng nối tiếp một đợt sóng, mỗi một đợt so với đợt trước càng mãnh liệt sôi trào hơn. Trong cổ họng không ngừng phát sinh ra tiếng ư ư. Tay vẫn ôm lấy bụng. Mỗi lần đâm vào, đều tránh va chạm đến tử cung bên kia, mỗi một lần va chạm, đều đụng vào điểm khiến toàn thân y co quắp. Dưới sự áp sát tiến công của Phượng Thăng Minh, Trình Dục lại không tự chủ được lắc lư cái mông, nghênh hợp một hồi.
Sắc thái trong mắt chớp tắt vài lần, Phượng Thăng Minh cắn răng, cố nén mong muốn áp đảo y xuống giường dùng sức tiến công càng thêm ác hơn, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói, “Lần sau đệ lại nói với người khác ta chỉ là bằng hữu, ta sẽ để đứa nhỏ nhìn xem đệ có thể dâm đãng tới trình độ nào! Đệ ở dưới thân bằng hữu cũng có thể dâm đãng như vậy sao?”
Khi nói chuyện, Phượng Thăng Minh cũng không dùng toàn lực làm, đem Trình Dục cắm đến bắn một lần, đến lúc hai mắt đầy sương mù, liền không nhẫn nại nữa, đem dục dịch bắn vào thân thể y…
– o0o – TOÀN VĂN HOÀN – o0o –
Snail: Công nhận thằng công nào cũng vậy, dù dịu dàng ôn nhu trung khuyển nhân thê cỡ nào, chỉ cần lên giường… à mà không nhất thiết phải là giường, thì mợ nó biến thành cầm thú hết, anh Minh nhà mình cũng không ngoại lệ mấy thím ợ o ( ̄ヘ ̄o)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook