Kinh thành, Tháng Tư, trời trong nắng ấm.
Nhưng bên ngoài tường đỏ của cung điện có một nơi vĩnh viễn không có ánh mặt trời chiếu tới.
Ở góc Đông Bắc hoàng thành của triều Đại Du, đi cửa ngách qua Nhạn Đình đến nơi thái giám tầng chót cư trú, đi tới gian phòng ở góc trong cùng, gian phòng cũng không lớn, bên trong chỉ bày mấy cái giường và một cái bàn, ngoài ra đều trống không.
Bởi vì cả ngày chìm trong bóng tối, không một tia sáng chiếu tới, cho dù tháng tư ấm áp, trong phòng kia vẫn quanh quẩn lạnh lẽo từng cơn.
Trước đây mỗi khi đến ngày tuyển nội thị trong cung, những người được chọn đều sẽ tiến vào gian phòng kia.
Sau khi đi vào uống một liều thuốc, còn sống thì tiến vào cung làm việc, còn chết thì quấn trong chiếu kéo ra ngoại thành.
Hôm nay vốn không phải ngày tuyển nội thị.
Nhưng gian phòng này lại có người tới...
“A...a…”
Một tiếng rêи ɾỉ đè nén phát ra từ cánh cửa khép hờ, trong ngõ hẹp u ám ở Nhạn Đình truyền đi thật xa.
Chủ nhân của âm thanh này dường như đang trải qua dằn vặt đau đớn, tiếng kêu phát ra một nỗi tuyệt vọng tận xương.
"Hôm nay sao phòng này lại mở cửa? Chưa ngày ban thuốc!"
"Ngươi không thấy ngoài cửa còn có người của Hình bộ sao? Nghe nói người trong đó bị kéo từ thiên lao qua đây."
Cách đó không xa, mấy tiểu thái giám trở lại sau khi xuống ca trực sôi nổi nghị luận, một người trong đó nói như thật: "Thời điểm người mang lại đây, ta chọc một lỗ nhìn thấy khoảng 17-18 tuổi, các ngươi nói xem lớn như vậy còn uống thuốc, có tác dụng sao?"
"Có tác dụng hay không cũng không nói trước được, thuốc này chính là để triệt hết ham muốn của con người, dược tính thực sự mạnh.
Đứa nhỏ 7-8 tuổi chưa phát dục uống thì còn có thể, chứ 17-18 uống vào có sống nổi hay không cũng không biết."
Một người khác thở dài nói: "Tạo nghiệt quá!"
Người này vừa dứt lời, trên vai liền bị người khác vỗ một cái thật mạnh, hắn vừa hoảng sợ bực bội quay đầu lại, thấy rõ người tới lại vội vàng tươi cười, gọi: “Đồ công công, lão gia ngài sao rảnh rỗi chạy tới đây?”
“Nói ai già? Ta năm nay mới 21, còn nhỏ hơn người hai tuổi!” Đồ Đại Hữu duỗi tay không nặng không nhẹ gõ lên đầu đối phương một cái, lại nói: “Sư phụ sai ta tới đón Kỷ tiểu công tử… Cũng không biết người nà hôm nay y gia ta có thể nhận được hay không.”
Mọi người nghe vậy tức khắc ngẩn ra, không vì cái gì khác mà là vì bốn chữ “Kỷ tiểu công tử” này.
Ở kinh thành có thể xưng Kỷ gia, chỉ có một nhà, chính là một nhà thái phó Kỷ Văn Thừa, năm ngoái cả nhà đều bị xét xử.
Mà Kỷ gia tiểu công tử, chính là tiểu nhi tử thái phó sủng ái nhất, Kỷ Khinh Chu.
“Năm ngoái cả nhà Kỷ gia bị hạch tội, tam tiểu thư bị đưa đi sung quan kỹ, hai vị công tử vốn phải bị lưu đày, không biết vị Kỷ tiểu công tử này luẩn quẩn gì trong lòng, vậy mà lại xin ân điển muốn vào cung làm việc.” Có người mở miệng nói, “Lưu đày tuy khổ cực, ít nhất còn có thể lưu lại đời sau cho Kỷ gia, mà vào cung… Không phải là chặt đứt hương khói Kỷ gia sao?”
“Ngươi biết cái quái gì! Kỷ tiểu công tử xưa nay được nuông chiều từ bé, nếu rời khỏi kinh thành, chỉ sợ chưa đến được nơi lưu đày, thì đã chết ở trên đường.” Đồ Đại Hữu nói: “Tiến cung làm việc, tuy phải uống một chén thuốc đoạn tử tuyệt tôn, nhưng tốt xấu có thể giữ được một cái mạng.”
Hơn nữa, thuốc này chỉ làm nam nhân vô dục vô cầu, so với tiền triều trực tiếp cắt mệnh căn, biện pháp này tốt hơn nhiều rồi, ít nhất cái gì cần có đều còn, chẳng qua là mất đi tác dụng mà thôi.
Nhưng mà…Vị Kỷ tiểu công tử này đã 17-18 tuổi rồi, uống thuốc rồi có thể giữ được tính mạng không cũng không nói trước được, nghĩ tới việc này Đồ Đại Hữu không cùng mấy tiểu thái giám nói nhảm nữa, cất bước đi tới gian phòng lạnh lẽo tối tăm kia.
“Đồ công công, ngài sao lại tự mình tới đây?” Người trông coi ngoài cửa có phần kinh ngạc sau khi nhìn thấy Đồ Đại Hữu.
Đồ Đại Hữu gật đầu với người trông coi, nói: “Sư phụ ta phái ta tới đón người.”
“Haizzz, một quý công tử được nuông chiều nhà cao cửa rộng, giờ vai không thể gánh, nước không khiêng, mấy chuyện vẩy nước quét nhà chưa từng làm, sao làm phiền Diêu tổng quản tự mình hỏi đến?” Người trong coi hỏi.
“Trong cung cũng không thiếu người vẩy nước quét nhà, nhưng từ nhỏ được tập đọc tập viết, chỉ sợ không có ai.” Đồ Đại Hữu nói.
Nói trắng ra là Kỷ tiểu công tử xuất thân như vậy, tiến cung làm nội thị, thực sự là có phần ấm ức, có người yêu thích hắn cũng là nhân chi thường tình.
Nếu như tiên đế còn tại vị, người khác có lẽ không dám có suy nghĩ yêu thích gì với vị Kỷ tiểu công này, nhưng hiện tại tiên đế băng hà tân đế đăng cơ, đâu còn tâm tư để ý tới những thứ đó?
Hơn nữa với địa vị của vị Diêu tổng quản này ở trong cung, hắn mở miệng muốn ai mà không được?
“Vẫn là Diêu tổng quản yêu tài.” Dứt lời, người trong coi vội mang Đồ Đại Hữu vào phòng, ánh sáng trong phòng hơi tối tăm, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy thiếu niên nằm trên giường gần cửa, chỉ là thiếu niên kia vẫn không nhúc nhích, liếc mắt nhìn một cái không biết sống chết thế nào.
Đồ Đại Hữu bị khí lạnh phòng trong làm nghẹt thở phải nhíu mày, xoay người đem cửa phòng mở ra thật lớn rồi mới đi tới mép giường.
Chờ hắn thấy rõ bộ dáng thiếu niên trên giường, tức khắc liền ngơ ngẩn.
Tuy hắn gặp qua hơn một nửa con cháu huân quý kinh thành trong triều Đại Du, trong đó không thiếu người diện mạo xuất chúng, nhưng hôm nay hắn nhìn thấy vị Kỷ tiểu công tử này cũng giật mình đến suýt nữa quên mất hít thở.
Có lẽ do ở thiên lao một thời gian, Kỷ tiểu công tử có hơi mảnh khảnh, chiếc cằm nhọn rõ ràng giống như điêu khắc ra, thêm một ít góc cạnh vào các đường nét trên khuôn mặt vốn đã thanh tú.
Mới vừa bị đau đớn tra tấn, Kỷ tiểu công tử cắn môi mình, vết máu đỏ thắm dính trên cánh môi mỏng, sắc mặt nhợt nhạt làm nổi sắc đỏ như thiêu đốt.
“Ái chà……” Đồ Đại Hữu dời đi tầm mắt, ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Nhìn cũng quá…… đẹp đi.”
“Nhìn đẹp thì có ích gì, một liều thuốc là…” Người trong coi vừa muốn nói cái gì, mới nhớ Đồ Đại Hữu cũng là thái giám, vội dừng lại câu chuyện, ngược lại nói: “Mới vừa rồi còn kêu la, sao giờ lại không có động tĩnh gì?”
Hắn tiến lên duỗi tay, sắc mặt tức khắc thay đổi.
Đồ Đại Hữu thấy được phản ứng của hắn, duỗi tay sờ cổ Kỷ tiểu công tử một chút.
“Chết… rồi sao?” Đồ Đại Hữu giật mình.
“Đều là mệnh!” Người trong coi dứt lời, vội chạy đến cửa kêu người của Hình Bộ tiến vào, hôm nay người này dù chết ở đây phải cho Hình Bộ một cái kết luận, dù gì người này cũng từ thiên lao ra.
Nhóm tiểu thái giám bên ngoài dòm ngó vừa nhìn đã biết không tốt, thầm nghĩ Kỷ tiểu công tử còn không bằng đi lưu đày, ít nhất còn có đường sống.
Bây giờ thì tốt rồi, cửa thứ nhất còn không vượt qua được.
Chẳng qua sự việc nhanh chóng chuyển biến làm người khác không ngờ được.
Lúc người của Hình Bộ đang kiểm tra “thi thể”, mới vừa rồi rõ ràng đã không còn thở, thế nhưng lại sống dậy.
Trong phòng mọi người nhìn nhau, trong chốc lát đều có phần hoang mang.
Mà vừa mới “sống” lại Kỷ Khinh Chu, so với bọn họ càng hoang mang.
Một khắc trước cậu rõ ràng đang ở xã hội hiện đại, chết thảm trong tai nạn xe cộ, không nghĩ tới mở mắt sống lại ở một thế giới khác.
“Nếu người còn sống, thuốc cũng uống rồi, vậy người này liền để Đồ công công mang đi đi.” Người của Hình Bộ chào hỏi Đồ Đại Hữu, yêu cầu người trông coi hoàn thành công văn, liền rời đi.
Đồ Đại Hữu thừa dịp lúc này lại nhìn thoáng qua Kỷ tiểu công tử, thiếu niên vẻ mặt mờ mịt, đôi mắt trong veo lộ ra một phần bất an, nhìn qua giống như nai con xông vào bẫy rập không biết làm sao.
Thiếu niên cảm nhận được ánh mắt Đồ Đại Hữu, quay đầu nhìn lại, hướng Đồ Đại Hữu hỏi: “Ngươi là ai?”
Đồ Đại Hữu tốt xấu cũng hầu hạ tại ngự tiền, lại là đồ đệ Diêu tổng quản, ngày thường được người nịnh hót, hiện giờ bị hỏi nhất thời không trả lời được.
Cũng may người trông coi kia có mắt nhìn, vội mở miệng nói: “Đây là Đồ công công, Nội Thị Ti, đồ đệ Diêu tổng quản .”
Diêu tổng quản? Đồ công công?
Suy nghĩ trong đầu Kỷ Khinh Chu xoay vòng vòng, chợt nhớ tới không lâu trước đây cậu từng đọc qua một quyển tiểu thuyết…
Lúc trước cậu ngẫu nhiên phát hiện tiểu thuyết có một vai ác trùng tên trùng họ với cậu, mới tò mò đọc thử.
Cậu nhớ mang máng vai ác Kỷ Khinh Chu trong truyện, gia tộc bị hạch tội phải vào cung làm nội thị, sau đó nhờ vào thủ đoạn một đường thăng chức, nhanh chóng trở thành đại tổng quản Nội Thị Ti.
Trong sách Diêu tổng quản rất nhanh sẽ bị Kỷ Khinh Chu thay thế.
Mà Đồ công công thì chết còn sớm hơn sư phụ hắn.
Kỷ Khinh Chu: !!!
Mình đây là… xuyên đến quyển sách kia sao?
“Giờ ngươi có thể đi được không?” Đồ Đại Hữu mở miệng hỏi.
Kỷ Khinh Chu nghe vậy vội phục hồi tinh thần lại, bước xuống đi vài bước, tuy thân thể có chút mệt mỏi bởi vì dược lực, nhưng đi đường hẳn là không có vấn đề gì.
Có thể thấy dược lực tuy rằng mạnh mẽ, nhưng cũng nhanh hết.
Đồ Đại Hữu thấy cậu không có việc gì, liền cáo từ người trông coi, đem Kỷ Khinh Chu rời đi.
Kỷ Khinh Chu đi theo Đồ Đại Hữu xuyên qua đường tắt Nhạn Đình hẹp dài u ám, hướng tới cửa hông hoàng cung bước vào.
Cả đường đi trên mặt cậu không có cảm xúc gì, nội tâm lại cảm xúc lẫn lộn, trong chốc lát là khiếp sợ, lúc thì sợ hãi, lúc là may mắn.
Sau khi chết, có được sinh mệnh thứ hai, tự nhiên là vui muốn chết.
Tuy rằng cách thức quá mức ly kỳ, nhưng cũng tốt quá rồi, khuyết điểm duy nhất chính là bị xuyên thành thái giám.
Hơn nữa còn là tên thái giám thích gây sóng gió cuối cùng không được chết tử tế!
“Ngươi cũng không cần nản lòng.” Đồ Đại Hữu thấy Kỷ Khinh Chu vẻ mặt u sầu, chỉ nghĩ cậu ngày đầu tiên thành thái giám trong lòng có phần khổ sở, liền an ủi nói: “Hiện giờ cơ thể người đã trưởng thành, thuốc kia sẽ chỉ tạm thời có tác dụng, tương lai nếu có thể rời cung sẽ có cơ hội khôi phục lại…”
Không như bọn họ từ nhỏ đã tiến cung, thời điểm dùng thuốc còn chưa trưởng thành, hiện giờ dù ngừng dùng, cũng không thể tiếp tục phát dục.
Kỷ Khinh Chu nghe vậy trong lòng vui vẻ, ý là nói tương lai cậu có cơ hội thoát khỏi thân phận thái giám sao?
Hai người vừa nói chuyện đi vào cửa hông, đi vài bước, liền thấy có mấy nội thị đang đẩy xe gỗ, trên xe chứa mấy thứ đồ tốt.
“Làm gì vậy?” Đồ Đại Hữu thuận miệng hỏi.
“Bẩm Đồ công công, qua mấy ngày nữa Nhiếp Chính Vương hồi kinh, đây là chuẩn bị cho cung yến.” Một tiểu thái giám trả lời.
Nhiếp Chính Vương hồi kinh?
Cung yến?
Đầu Kỷ Khinh Chu nhanh chóng hiện lên rất nhiều nội dung trong sách, Nhiếp Chính Vương này làm người cô lãnh kiệt ngạo, ghét nhất chính là mấy cái cung yến như này, cho nên trong sách chỉ nhắc tới cung yến lúc đầu kia một lần.
Theo cậu nhớ không lầm, lần đó Nhiếp Chính Vương ở cung yến đại khai sát giới, sai người đánh chết mấy chục nội thị cùng cung nữ, trong đó có tên đồ đệ này của Diêu tổng quản, Đồ Đại Hữu.
“Vương gia chuẩn bị hồi kinh sao.” Đồ Đại Hữu mở miệng, ngữ khí lại có phần chờ mong.
Kỷ Khinh Chu nhìn hắn đầy cảm thông, ngươi thì ngóng trông người kia hồi kinh, mà chuyện đầu tiên sau khi hắn hồi kinh chính là muốn đánh chết ngươi…
“Trước tiên ngươi nên làm quen cung quy, ta thay người nói vài lời hay trước mặt sư phụ, sắp xếp cho ngươi ở bên cạnh Nhiếp Chính Vương.” Đồ Đại Hữu nói với Kỷ Khinh Chu: “Ngươi đọc đủ thứ thi thư, ngày sau Vương gia tất nhiên sẽ coi trọng ngươi.”
Kỷ Khinh Chu:…
Không muốn, cũng không cần đâu!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook