Sau Khi Xuyên Sách Tui Bị Kẻ Thù Dấu Hiệu
-
Chương 28: Bàn Tay Vàng Của Tác Giả Mẹ Ruột
Chử Minh ngừng ở cửa một lúc, bước chân ra ngoài định đóng cửa.
"Sao cậu không vào đi......"
Một giọng nói phía sau Chử Minh vang lên, lợi thế cao lớn để anh lướt qua đỉnh đầu Chử Minh nhìn tình hình bên trong, lập tức giật mình im bặt.
Hác Mộc nghe được âm thanh giật mình trước, sau đó quay đầu nhìn thấy người quen, lại nhẹ nhàng thở ra, lỗ tai ửng đỏ, đẩy nhẹ Lộ Chiêu Hành ra.
Mà phản ứng đầu tiên của Lộ Chiêu Hành là đóng cúc áo sơ mi lại cho cậu, mặc dù động tác thế này nhìn sao cũng thấy giấu đầu hở đuôi.
"Anh Chử Minh." Hác Mộc xấu hổ gọi một tiếng.
Chử Minh bình tĩnh gật đầu, cũng không nói gì về chuyện mới nhìn thấy, nhìn về phía Lộ Chiêu Hành nói: "Anh tìm Tiểu Lộ nói chuyện kịch bản."
Hác Mộc "À" một tiếng, "Vậy hai anh nói đi, em......"
"Em ở trong đây đi, bọn anh ra ngoài nói."
Lộ Chiêu Hành ngăn cậu lại, gật đầu với Chử Minh.
Kịch bản phải thảo luận với đạo diễn và một diễn viên chính khác nữa, Chử Minh chỉ đến gọi hắn, hắn bước khỏi phòng nghỉ, Lộ Chiêu Hành nhìn nhìn người phía sau Chử Minh, suy nghĩ một lúc cũng không đuổi người ra khỏi phòng.
Cả hai đi rồi, Hác Mộc thở phào, nhìn dáng vẻ người đang đứng trước cửa, hỏi: "Anh tới đây làm gì?"
Giang Hàn Dật hoàn hồn, dùng ánh mắt vô cùng trêu ngươi nhìn cậu: "Tao không đến thì sao biết được hai đứa bây ở đoàn phim chơi trò kích thích như vậy?"
Hác Mộc: "......"
Không phải bọn họ ôm nhau một chút sao? Kích thích chỗ nào?
Nhưng trong lúc không có ai, ôm nhau bị người ta nhìn thấy có hơi xấu hổ.
Hác Mộc khụ một tiếng nói: "Rồi cuối cùng anh đến làm gì?"
Giang Hàn Dật tiện tay đóng cửa phòng nghỉ lại: "Em trai thân yêu của tao khởi quay phim mới, dĩ nhiên tao phải đến thăm chứ."
Hác Mộc vô cùng lạnh lùng: "Ờ, đi thăm em trai thân yêu thăm đến phòng nghỉ người ta luôn?"
Giang Hàn Dật: "......"
"Mày không thể hiểu được đâu." Giang Hàn Dật nói: "Vì che giấu cho mày cả thôi, nên mới đi thăm em rể yêu dấu."
Hác Mộc bĩu môi một cái, lạnh lẽo vạch trần anh: "Tìm anh Chử Minh thì nói đại đi, mượn danh nghĩa người khác làm gì? Còn nữa Lộ Chiêu Hành không cần anh yêu dấu!"
Giang Hàn Dật sửng sốt, khiếp sợ nói: "Ngay cả loại dấm này mày cũng ăn?"
Hác Mộc kỳ quái nói: "Chẳng lẽ không phải ngay cả loại tiện nghi này anh cũng chiếm?"
Giang Hàn Dật: "......"
Coi như anh trai cạn lời với cậu, trực tiếp tìm chỗ ngồi xuống, thuận miệng nói: "Mấy bữa nay mày sao rồi? Nghe đâu người đại diện của mày từ chức rồi đó."
Hác Mộc thầm nghĩ tin tức của anh cũng nhanh thật.
Nhưng mà Đặng Hân từ chức rồi, xin xấu bôi nhọ cậu đã soạn lúc trước hình như còn chưa đưa ra.
Nói chung thì minh tinh lưu lượng như Hác Mộc, cho dù truyền thông nhận được tin xấu, nếu chưa thể xác minh cũng không dám đưa lung tung ra ngoài, nhất là thế lực sau lưng Hác Mộc không rõ, lại có vết xe đỗ, bình thường truyền thông thật sự không dám tùy tiện đăng tin xấu của cậu.
Cho nên đó là lý do vì sao Đặng Hân muốn vạch trần, có khả năng chính cô ta sẽ lên tiếng, muốn Hác Mộc không chuẩn bị gì cho việc này.
Mà bây giờ Đặng Hân chuẩn bị hết thảy đã mấy ngày, Đặng Hân lại không có động thái gì.
Chẳng lẽ chuyện Diêu Dương lấy tài liệu của cô ta bị phát hiện rồi?
Không nên đâu.
Hác Mộc suy nghĩ nửa ngày cũng không thông, bỗng nhiên nhìn về phía Giang Hàn Dật: "Không phải anh có gì muốn nói với em hả?"
Nếu không đột nhiên nhắc đến người đại diện làm gì?
Giang Hàn Dật trầm ngâm nói: "Người đại diện của mày chắc phải đi tù rồi."
"......"
Hác Mộc ngẩn ra: "Đi tù?"
Giang Hàn Dật gật đầu: "Có người cung cấp cho đồn cảnh sát là cô ta dắt mối mại dâm, đưa nghệ sĩ Omega dưới tay mình lên giường kim chủ, nếu điều tra ra là sự thật, chắc phải ở tù ít nhất ba năm."
Hác Mộc nhất thời nhíu mày.
Tuy cậu sớm đã biết Đặng Hân không phải loại người tốt lành gì, nhưng không nghĩ tới cô ta có thể làm ra mấy chuyện hèn hạ này.
"Người bị hại là ai?"
"Việc này giữ bí mật căng lắm, không điều tra ra." Giang Hàn Dật nói: "Có điều nếu người trung gian đã điều tra ra được, người đứng sau cũng không trốn được bao lâu."
Hác Mộc vẫn rất khó hiểu: "Nhưng theo em biết hai năm nay Đặng Hân có ký kết với nghệ sĩ nào mới đâu."
Giang Hàn Dật cười: "Thì dễ hiểu thôi, chứng minh cô ta làm chuyện này từ lâu rồi."
"Nhưng......"
Hác Mộc còn muốn hỏi thêm, lại bất ngờ ngậm miệng lại.
Cậu muối hỏi nếu đã lâu rồi thì vì cớ gì mà bây giờ mới báo cảnh sát?
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cũng không phải tất cả người bị hại sau khi bị xúc phạm sẽ lựa chọn báo án.
Là người mới dưới tay Đặng Hân, cơ bản là nghệ sĩ không có bối cảnh, Đặng Hân ra chút thủ đoạn bỉ ổi, bọn họ cũng sẽ kiên trì từ chối vì vấn đề đạo đức, nhưng khi tuyến đạo đức bị phá vỡ sau khi mọi thứ đã xảy ra, nguyên nhân để bọn kiên trì cũng không còn nữa, dưới tình huống này bọn họ sẽ lưỡng lự, đã nỗ lực nhiều đến vậy, báo án thì bọn họ cũng không nhận được câu trả lời thỏa đáng, lúc này bọn họ sẽ thỏa hiệp, nếu có thêm người trung gian và kim chủ uy hiếp, chuyện bị hãm hại dùng quy tắc ngầm lần này sẽ biến thành chuyện đôi bên tình nguyện giao dịch.
Cái này gọi là lấy trứng chọi đá, rất ít người dám dùng cả một đời mình đổi lại một sự trừng phạt không thích đáng.
Huống hồ gì chưa chắc có thể lấy được bằng chứng.
Cho nên lần này báo án, rất có thể không phải người bị hại báo thù.
Hác Mộc ngẩng đầu, nhìn Giang Hàn Dật vẫn đang cười như trước.
Thấy vẻ mặt Hác Mộc, Giang Hàn Dật nói: "Mày cũng đoán được rồi?"
Hác Mộc chần chừ nói: "Có người muốn ra tay với Đặng Hân?"
Giang Hàn Dật nhíu mày.
Hác Mộc lại nói: "Mẹ?"
Giang Hàn Dật lắc đầu: "Tin tức Đặng Hân có thể đi tù là mẹ tra ra được, nhưng mẹ cũng không biết người bị hại là ai."
Nếu bà thật sự cung cấp bằng chứng, sao không biết ai là người bị hại được?
Hác Mộc bỗng nhiên nghĩ đến một người, hai ngày trước người đó có giúp cậu xử lý bình luận xấu trên hot search.
Nhưng đến cả bằng chứng vài năm trước cũng đào ra được, bàn tay vàng của tác giả mẹ ruột cũng nghịch thiên quá rồi?
Thấy cậu im lặng, Giang Hàn Dật hỏi: "Mày biết ai làm à?"
Hác Mộc ngừng lại một chút, lắc đầu.
Giang Hàn Dật cũng không hỏi thêm, an ủi cậu: "Mặc kệ là ai, dù sao cũng không đụng lên đầu mày, lo lắng làm gì."
Hác Mộc: "......"
Không, thật ra đã đụng rồi, mặc dù không phải đụng lên đầu.
Hác Mộc đột nhiên nhớ đến cái ngày mình ghi gặp Diêu Dương trở về, Lộ Chiêu Hành cũng không hỏi cậu Diêu Dương tìm cậu làm gì, không lẽ lúc đó hắn đã biết đồng thời còn lén lút xử lý?
Còn có cái USB Diêu Dương đưa cho cậu, nội dung bên trong Lộ Chiêu Hành cũng biết sao?
Trong lòng Hác Mộc cảm thấy vô cùng vi diệu.
Cậu có cảm giác không có bí mật gì có thể giấu được trước mặt Lộ Chiêu Hành, nhưng mọi chuyện hắn làm, tất cả dường như là vì cậu.
Hơn nữa nếu không phải Giang Hàn Dật nói với cậu, Lộ Chiêu Hành hình như cũng không muốn nói ra.
Im lặng nỗ lực không cần đáp lại?
Làm vậy chi người anh em?
Hác Mộc nghiêng đầu khó hiểu, còn hơi hơi hâm mộ "Hác Mộc" được Lộ Chiêu Hành đối xử tốt như vậy.
Giang Hàn Dật cũng không biết cậu suy nghĩ cái gì, đứng lên vỗ vai cậu nói: "Quay phim cho tốt, mấy chuyện lộn xộn này mày không cần quan tâm."
Nói xong hình như anh muốn đi ra ngoài, đi tới cửa quay đầu lại: "Đúng rồi mày, đầu tháng hè mẹ mình phải đi công tác, chắc gửi Tiểu Nhạc cho mày chăm mấy ngày, nó không chịu theo tao."
"......"
Chuyện này lúc trước thường xuyên xảy ra, Hác Mộc cũng không lấy làm lạ.
Giang Hàn Dật đi rồi, cậu nghỉ ngơi rất tốt trong phòng nghỉ của Lộ Chiêu Hành, nhân lúc bên ngoài không có người, lén lút trở về phòng nghỉ của mình, đổi lại trang phục tạo hình.
Phòng trang điểm là phòng cho hai người, lúc Hác Mộc đi vào đã có người ngồi trước gương, thấy cậu đi vào, quay đầu nhìn lại.
Người này Hác Mộc thấy có chút quen mắt, là cái người lúc trước đứng cạnh cậu trong lễ khởi quay, lúc cậu kéo cổ áo còn nhìn cậu nở nụ cười.
Cậu nhớ lại sắp xếp của đoàn phim một chút, ở cùng phòng hóa trang phim 《 Thiên Địa Hành 》 là nam phụ số 3, hình như tên Từ Hạo Kiệt.
Nhưng họ không quen không biết, cho nên Hác Mộc cũng không nói chuyện với anh ta.
Nhưng ngược lại chị gái nhỏ hóa trang cho Từ Hạo Kiệt thấy cậu bước vào, thân thiết chào hỏi: "Cậu ngồi đợi một lát, chị Lâm đến ngay đó, chị ấy là người phụ trách của cậu."
Hác Mộc không để tâm nói: "Không sao, không cần gấp."
Hác Mộc ngồi xuống ghế trước gương trang điểm, Tiểu La quen thuộc cầm đồ ăn vặt đưa cho cậu, cậu vừa ăn vừa lướt điện thoại, thật sự không sốt ruột.
Cậu lớn lên rất đẹp, bây giờ ngồi ở trước gương, hai mắt dán vào màn hình điện thoại, vẻ mặt thoải mái, nhìn vừa thấy đẹp trai vừa thấy thư giãn.
Thợ trang điểm không nhịn được cười cười, động tác trang điểm cho người khác nhẹ nhàng hơn không ít.
Có lẽ vẻ mặt cô thay đổi quá nhiều, Từ Hạo Kiệt đưa mắt nhìn về phía tấm gương bên kia, cũng không dấu vết nhíu mày.
Khi chưa đến đoàn phim anh ta có nghe nói Hác Mộc ban đầu là diễn viên chính nhưng bị đá đi mất, bây giờ còn bị người ta bắt làm vai phụ, cho dù cậu không tức giận rời khỏi đoàn phim, nhưng sao lại giống như người không xảy ra việc gì vậy?
Tâm người này có hơi lớn quá.
Từ Hạo Kiệt cũng không có ý kiến gì với Hác Mộc, dù sao Hác Mộc ra mắt sớm hơn anh ta, nhiều fan hơn so với anh ta, quan hệ trong giới cũng tốt hơn anh ta, để Hác Mộc làm vai phụ, có đối thủ diễn còn có thể cọ nhiệt độ một chút.
Nhưng mà bây giờ Hác Mộc không diễn vai chính, đổi thành Lâm Hạc, cái này làm Từ Hạo Kiệt không thoải mái.
Thời điểm đoàn phim 《 Thiên Địa Hành 》tuyển vai, Từ Hạo Kiệt với Lâm Hạc cũng đi phỏng vấn, vai diễn nam phụ số 3 ban đầu đã định là Lâm Hạc, điều này làm cho người bị rớt là Từ Hạo Kiệt tức giận cay cú khoảng thời gian rất dài.
Nửa tháng trước, anh ta bất ngờ nhận được điện thoại của đoàn phim, nói muốn anh ta diễn vai nam phụ số 3, anh ta còn tưởng cuối cùng đoàn phim cũng sáng mắt ra, ngu ngốc vui vẻ cả một đêm, trên mạng đột nhiên đưa ra tin tức Lâm Hạc thay thế Hác Mộc diễn vai chính trong 《 Thiên Địa Hành 》.
Lúc ấy trong lòng Từ Hạo Kiệt như bị một chậu nước lạnh xối từ đỉnh đầu xuống, xối đến anh ta lạnh thấu xương.
Anh ta chẳng qua bị một diễn viên cùng thời bay cao hơn mình làm cho bất bình trong lòng, Hác Mộc còn bị người ta đạp từ mây trên cao rơi xuống thung lũng còn thấp hơn anh ta, vậy mà cậu không có chút bất mãn nào sao?
Từ Hạo Kiệt đánh giá cậu một lúc, tìm tề tài nói: "Hôm nay anh Mộc có cảnh diễn với Lâm Hạc phải không?"
[…]
Tác giả có điều muốn nói
Mộc Mộc: Tui tự đạp tui à?
"Sao cậu không vào đi......"
Một giọng nói phía sau Chử Minh vang lên, lợi thế cao lớn để anh lướt qua đỉnh đầu Chử Minh nhìn tình hình bên trong, lập tức giật mình im bặt.
Hác Mộc nghe được âm thanh giật mình trước, sau đó quay đầu nhìn thấy người quen, lại nhẹ nhàng thở ra, lỗ tai ửng đỏ, đẩy nhẹ Lộ Chiêu Hành ra.
Mà phản ứng đầu tiên của Lộ Chiêu Hành là đóng cúc áo sơ mi lại cho cậu, mặc dù động tác thế này nhìn sao cũng thấy giấu đầu hở đuôi.
"Anh Chử Minh." Hác Mộc xấu hổ gọi một tiếng.
Chử Minh bình tĩnh gật đầu, cũng không nói gì về chuyện mới nhìn thấy, nhìn về phía Lộ Chiêu Hành nói: "Anh tìm Tiểu Lộ nói chuyện kịch bản."
Hác Mộc "À" một tiếng, "Vậy hai anh nói đi, em......"
"Em ở trong đây đi, bọn anh ra ngoài nói."
Lộ Chiêu Hành ngăn cậu lại, gật đầu với Chử Minh.
Kịch bản phải thảo luận với đạo diễn và một diễn viên chính khác nữa, Chử Minh chỉ đến gọi hắn, hắn bước khỏi phòng nghỉ, Lộ Chiêu Hành nhìn nhìn người phía sau Chử Minh, suy nghĩ một lúc cũng không đuổi người ra khỏi phòng.
Cả hai đi rồi, Hác Mộc thở phào, nhìn dáng vẻ người đang đứng trước cửa, hỏi: "Anh tới đây làm gì?"
Giang Hàn Dật hoàn hồn, dùng ánh mắt vô cùng trêu ngươi nhìn cậu: "Tao không đến thì sao biết được hai đứa bây ở đoàn phim chơi trò kích thích như vậy?"
Hác Mộc: "......"
Không phải bọn họ ôm nhau một chút sao? Kích thích chỗ nào?
Nhưng trong lúc không có ai, ôm nhau bị người ta nhìn thấy có hơi xấu hổ.
Hác Mộc khụ một tiếng nói: "Rồi cuối cùng anh đến làm gì?"
Giang Hàn Dật tiện tay đóng cửa phòng nghỉ lại: "Em trai thân yêu của tao khởi quay phim mới, dĩ nhiên tao phải đến thăm chứ."
Hác Mộc vô cùng lạnh lùng: "Ờ, đi thăm em trai thân yêu thăm đến phòng nghỉ người ta luôn?"
Giang Hàn Dật: "......"
"Mày không thể hiểu được đâu." Giang Hàn Dật nói: "Vì che giấu cho mày cả thôi, nên mới đi thăm em rể yêu dấu."
Hác Mộc bĩu môi một cái, lạnh lẽo vạch trần anh: "Tìm anh Chử Minh thì nói đại đi, mượn danh nghĩa người khác làm gì? Còn nữa Lộ Chiêu Hành không cần anh yêu dấu!"
Giang Hàn Dật sửng sốt, khiếp sợ nói: "Ngay cả loại dấm này mày cũng ăn?"
Hác Mộc kỳ quái nói: "Chẳng lẽ không phải ngay cả loại tiện nghi này anh cũng chiếm?"
Giang Hàn Dật: "......"
Coi như anh trai cạn lời với cậu, trực tiếp tìm chỗ ngồi xuống, thuận miệng nói: "Mấy bữa nay mày sao rồi? Nghe đâu người đại diện của mày từ chức rồi đó."
Hác Mộc thầm nghĩ tin tức của anh cũng nhanh thật.
Nhưng mà Đặng Hân từ chức rồi, xin xấu bôi nhọ cậu đã soạn lúc trước hình như còn chưa đưa ra.
Nói chung thì minh tinh lưu lượng như Hác Mộc, cho dù truyền thông nhận được tin xấu, nếu chưa thể xác minh cũng không dám đưa lung tung ra ngoài, nhất là thế lực sau lưng Hác Mộc không rõ, lại có vết xe đỗ, bình thường truyền thông thật sự không dám tùy tiện đăng tin xấu của cậu.
Cho nên đó là lý do vì sao Đặng Hân muốn vạch trần, có khả năng chính cô ta sẽ lên tiếng, muốn Hác Mộc không chuẩn bị gì cho việc này.
Mà bây giờ Đặng Hân chuẩn bị hết thảy đã mấy ngày, Đặng Hân lại không có động thái gì.
Chẳng lẽ chuyện Diêu Dương lấy tài liệu của cô ta bị phát hiện rồi?
Không nên đâu.
Hác Mộc suy nghĩ nửa ngày cũng không thông, bỗng nhiên nhìn về phía Giang Hàn Dật: "Không phải anh có gì muốn nói với em hả?"
Nếu không đột nhiên nhắc đến người đại diện làm gì?
Giang Hàn Dật trầm ngâm nói: "Người đại diện của mày chắc phải đi tù rồi."
"......"
Hác Mộc ngẩn ra: "Đi tù?"
Giang Hàn Dật gật đầu: "Có người cung cấp cho đồn cảnh sát là cô ta dắt mối mại dâm, đưa nghệ sĩ Omega dưới tay mình lên giường kim chủ, nếu điều tra ra là sự thật, chắc phải ở tù ít nhất ba năm."
Hác Mộc nhất thời nhíu mày.
Tuy cậu sớm đã biết Đặng Hân không phải loại người tốt lành gì, nhưng không nghĩ tới cô ta có thể làm ra mấy chuyện hèn hạ này.
"Người bị hại là ai?"
"Việc này giữ bí mật căng lắm, không điều tra ra." Giang Hàn Dật nói: "Có điều nếu người trung gian đã điều tra ra được, người đứng sau cũng không trốn được bao lâu."
Hác Mộc vẫn rất khó hiểu: "Nhưng theo em biết hai năm nay Đặng Hân có ký kết với nghệ sĩ nào mới đâu."
Giang Hàn Dật cười: "Thì dễ hiểu thôi, chứng minh cô ta làm chuyện này từ lâu rồi."
"Nhưng......"
Hác Mộc còn muốn hỏi thêm, lại bất ngờ ngậm miệng lại.
Cậu muối hỏi nếu đã lâu rồi thì vì cớ gì mà bây giờ mới báo cảnh sát?
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cũng không phải tất cả người bị hại sau khi bị xúc phạm sẽ lựa chọn báo án.
Là người mới dưới tay Đặng Hân, cơ bản là nghệ sĩ không có bối cảnh, Đặng Hân ra chút thủ đoạn bỉ ổi, bọn họ cũng sẽ kiên trì từ chối vì vấn đề đạo đức, nhưng khi tuyến đạo đức bị phá vỡ sau khi mọi thứ đã xảy ra, nguyên nhân để bọn kiên trì cũng không còn nữa, dưới tình huống này bọn họ sẽ lưỡng lự, đã nỗ lực nhiều đến vậy, báo án thì bọn họ cũng không nhận được câu trả lời thỏa đáng, lúc này bọn họ sẽ thỏa hiệp, nếu có thêm người trung gian và kim chủ uy hiếp, chuyện bị hãm hại dùng quy tắc ngầm lần này sẽ biến thành chuyện đôi bên tình nguyện giao dịch.
Cái này gọi là lấy trứng chọi đá, rất ít người dám dùng cả một đời mình đổi lại một sự trừng phạt không thích đáng.
Huống hồ gì chưa chắc có thể lấy được bằng chứng.
Cho nên lần này báo án, rất có thể không phải người bị hại báo thù.
Hác Mộc ngẩng đầu, nhìn Giang Hàn Dật vẫn đang cười như trước.
Thấy vẻ mặt Hác Mộc, Giang Hàn Dật nói: "Mày cũng đoán được rồi?"
Hác Mộc chần chừ nói: "Có người muốn ra tay với Đặng Hân?"
Giang Hàn Dật nhíu mày.
Hác Mộc lại nói: "Mẹ?"
Giang Hàn Dật lắc đầu: "Tin tức Đặng Hân có thể đi tù là mẹ tra ra được, nhưng mẹ cũng không biết người bị hại là ai."
Nếu bà thật sự cung cấp bằng chứng, sao không biết ai là người bị hại được?
Hác Mộc bỗng nhiên nghĩ đến một người, hai ngày trước người đó có giúp cậu xử lý bình luận xấu trên hot search.
Nhưng đến cả bằng chứng vài năm trước cũng đào ra được, bàn tay vàng của tác giả mẹ ruột cũng nghịch thiên quá rồi?
Thấy cậu im lặng, Giang Hàn Dật hỏi: "Mày biết ai làm à?"
Hác Mộc ngừng lại một chút, lắc đầu.
Giang Hàn Dật cũng không hỏi thêm, an ủi cậu: "Mặc kệ là ai, dù sao cũng không đụng lên đầu mày, lo lắng làm gì."
Hác Mộc: "......"
Không, thật ra đã đụng rồi, mặc dù không phải đụng lên đầu.
Hác Mộc đột nhiên nhớ đến cái ngày mình ghi gặp Diêu Dương trở về, Lộ Chiêu Hành cũng không hỏi cậu Diêu Dương tìm cậu làm gì, không lẽ lúc đó hắn đã biết đồng thời còn lén lút xử lý?
Còn có cái USB Diêu Dương đưa cho cậu, nội dung bên trong Lộ Chiêu Hành cũng biết sao?
Trong lòng Hác Mộc cảm thấy vô cùng vi diệu.
Cậu có cảm giác không có bí mật gì có thể giấu được trước mặt Lộ Chiêu Hành, nhưng mọi chuyện hắn làm, tất cả dường như là vì cậu.
Hơn nữa nếu không phải Giang Hàn Dật nói với cậu, Lộ Chiêu Hành hình như cũng không muốn nói ra.
Im lặng nỗ lực không cần đáp lại?
Làm vậy chi người anh em?
Hác Mộc nghiêng đầu khó hiểu, còn hơi hơi hâm mộ "Hác Mộc" được Lộ Chiêu Hành đối xử tốt như vậy.
Giang Hàn Dật cũng không biết cậu suy nghĩ cái gì, đứng lên vỗ vai cậu nói: "Quay phim cho tốt, mấy chuyện lộn xộn này mày không cần quan tâm."
Nói xong hình như anh muốn đi ra ngoài, đi tới cửa quay đầu lại: "Đúng rồi mày, đầu tháng hè mẹ mình phải đi công tác, chắc gửi Tiểu Nhạc cho mày chăm mấy ngày, nó không chịu theo tao."
"......"
Chuyện này lúc trước thường xuyên xảy ra, Hác Mộc cũng không lấy làm lạ.
Giang Hàn Dật đi rồi, cậu nghỉ ngơi rất tốt trong phòng nghỉ của Lộ Chiêu Hành, nhân lúc bên ngoài không có người, lén lút trở về phòng nghỉ của mình, đổi lại trang phục tạo hình.
Phòng trang điểm là phòng cho hai người, lúc Hác Mộc đi vào đã có người ngồi trước gương, thấy cậu đi vào, quay đầu nhìn lại.
Người này Hác Mộc thấy có chút quen mắt, là cái người lúc trước đứng cạnh cậu trong lễ khởi quay, lúc cậu kéo cổ áo còn nhìn cậu nở nụ cười.
Cậu nhớ lại sắp xếp của đoàn phim một chút, ở cùng phòng hóa trang phim 《 Thiên Địa Hành 》 là nam phụ số 3, hình như tên Từ Hạo Kiệt.
Nhưng họ không quen không biết, cho nên Hác Mộc cũng không nói chuyện với anh ta.
Nhưng ngược lại chị gái nhỏ hóa trang cho Từ Hạo Kiệt thấy cậu bước vào, thân thiết chào hỏi: "Cậu ngồi đợi một lát, chị Lâm đến ngay đó, chị ấy là người phụ trách của cậu."
Hác Mộc không để tâm nói: "Không sao, không cần gấp."
Hác Mộc ngồi xuống ghế trước gương trang điểm, Tiểu La quen thuộc cầm đồ ăn vặt đưa cho cậu, cậu vừa ăn vừa lướt điện thoại, thật sự không sốt ruột.
Cậu lớn lên rất đẹp, bây giờ ngồi ở trước gương, hai mắt dán vào màn hình điện thoại, vẻ mặt thoải mái, nhìn vừa thấy đẹp trai vừa thấy thư giãn.
Thợ trang điểm không nhịn được cười cười, động tác trang điểm cho người khác nhẹ nhàng hơn không ít.
Có lẽ vẻ mặt cô thay đổi quá nhiều, Từ Hạo Kiệt đưa mắt nhìn về phía tấm gương bên kia, cũng không dấu vết nhíu mày.
Khi chưa đến đoàn phim anh ta có nghe nói Hác Mộc ban đầu là diễn viên chính nhưng bị đá đi mất, bây giờ còn bị người ta bắt làm vai phụ, cho dù cậu không tức giận rời khỏi đoàn phim, nhưng sao lại giống như người không xảy ra việc gì vậy?
Tâm người này có hơi lớn quá.
Từ Hạo Kiệt cũng không có ý kiến gì với Hác Mộc, dù sao Hác Mộc ra mắt sớm hơn anh ta, nhiều fan hơn so với anh ta, quan hệ trong giới cũng tốt hơn anh ta, để Hác Mộc làm vai phụ, có đối thủ diễn còn có thể cọ nhiệt độ một chút.
Nhưng mà bây giờ Hác Mộc không diễn vai chính, đổi thành Lâm Hạc, cái này làm Từ Hạo Kiệt không thoải mái.
Thời điểm đoàn phim 《 Thiên Địa Hành 》tuyển vai, Từ Hạo Kiệt với Lâm Hạc cũng đi phỏng vấn, vai diễn nam phụ số 3 ban đầu đã định là Lâm Hạc, điều này làm cho người bị rớt là Từ Hạo Kiệt tức giận cay cú khoảng thời gian rất dài.
Nửa tháng trước, anh ta bất ngờ nhận được điện thoại của đoàn phim, nói muốn anh ta diễn vai nam phụ số 3, anh ta còn tưởng cuối cùng đoàn phim cũng sáng mắt ra, ngu ngốc vui vẻ cả một đêm, trên mạng đột nhiên đưa ra tin tức Lâm Hạc thay thế Hác Mộc diễn vai chính trong 《 Thiên Địa Hành 》.
Lúc ấy trong lòng Từ Hạo Kiệt như bị một chậu nước lạnh xối từ đỉnh đầu xuống, xối đến anh ta lạnh thấu xương.
Anh ta chẳng qua bị một diễn viên cùng thời bay cao hơn mình làm cho bất bình trong lòng, Hác Mộc còn bị người ta đạp từ mây trên cao rơi xuống thung lũng còn thấp hơn anh ta, vậy mà cậu không có chút bất mãn nào sao?
Từ Hạo Kiệt đánh giá cậu một lúc, tìm tề tài nói: "Hôm nay anh Mộc có cảnh diễn với Lâm Hạc phải không?"
[…]
Tác giả có điều muốn nói
Mộc Mộc: Tui tự đạp tui à?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook