Thư ký Kim quay sang nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc, "Vừa rồi là bản dùng thử miễn phí, bản chính thức phải trả phí, 20 tệ không chấp nhận mặc cả."
"Ha ha, cậu cho rằng tôi không có cách nào sao?"Mạnh Đình Thâm khinh thường, còn muốn hố anh hai mươi tệ, nghĩ cũng đừng nghĩ, "Cậu không nói thì thôi, tôi có thể gọi điện thoại tự mình hỏi cậu ta."
Thư ký Kim nhún vai cười nói, "Tùy anh, dù sao lần đầu tiên cậu ấy để lại lời nhắn, anh không muốn nghe thì thôi."
Rất rõ ràng, Kim thư ký biết lần đầu tiên sẽ chạm đến điểm nhạy cảm của Mạnh Đình Thâm, anh sẽ không dễ gì bỏ qua, quả nhiên chưa được ba giây Mạnh Đình Thâm nghiến răng lấy ra hai mươi tệ từ ví tiền ném qua, giận dữ quát, "Kim Mỹ Phượng!"
Thư ký Kim cố nén nụ cười, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, mặt không chút thay đổi nói, "Ngại quá, hiện tại đã không phải cái giá này.
Anh không nắm được tình hình rồi, giá cả đã lên tới bốn mươi."
Mạnh Đình Thâm lấy thêm hai mươi tệ đặt xuống rồi ném cho cậu ta, "Cho cậu năm mươi, khỏi thối."
Nhận được tiền, thư ký Kim quyết định rộng lượng tha thứ cho chuyện Mạnh Đình Thâm gọi tên thật của cậu ta là tội ác tày trời, "Lát nữa chuyển bản ghi âm cho anh, anh tự nghe." Nói xong liền nhanh chóng chuồn đi, Mạnh Đình Thâm đang tới tháng, trêu chọc tiếp sẽ thẹn quá hóa giận, không có lợi cho cậu ta.
Điện thoại vang lên, thư ký Kim gửi đoạn ghi âm như đã hứa, Mạnh Đình Thâm lập tức lưu lại, ngồi xổm trên mặt đất mấy phút loay hoay bấm vào đoạn ghi âm..
Thanh âm hơi khàn khàn của Trần Nghiêu truyền ra: Anh giúp tôi nói cho Mạnh Đình Thâm, ngày mai tôi phải đi ghi hình chương trình, khoảng tám giờ tối phát sóng.
Nếu anh ấy muốn thấy tôi thì mở Fruit TV, tôi phát sóng trực tiếp trên đó.
À, còn nữa, tôi cảm thấy anh ấy thích học theo dáng vẻ bá đạo của tổng tài trong truyện rất đáng yêu, bảo anh ấy sớm thả tôi ra blacklist, nhân tiện giúp tôi đem phong thư này gửi cho anh ấy."
"Gì chứ? Tôi...!Tôi dễ thương hồi nào, tôi cực kỳ bá đạo.
Học theo hình ảnh của những người có địa vị cao trong văn chương là điều mà một ông chủ nên học!" Mạnh Đình Thâm cảm giác hai tai của mình nóng lên, anh vùi đầu vào đầu gối, thanh âm rầu rĩ lẩm bẩm: "Tôi là tổng tài bá đạo bận rộn cả ngày, làm sao có thời gian xem truyền hình trực tiếp chứ?"
Nửa tiếng sau, Mạnh Đình Thâm mới tiêu hóa xong cảm xúc thẹn thùng, anh kiềm chế bản thân không nghĩ tới Trần Nghiêu nữa, cố gắng chuyên tâm làm việc, sau đó lao vào đống tài liệu.
Trần Nghiêu nhận ra hợp tác với Chiêm Bưu toàn tiến hành trong khe núi, hắn vỗ vỗ bả vai Chiêm Bưu, thương lượng với anh ta, "Lần sau chúng ta có thể chọn địa điểm gần một chút để quay không, đạo diễn có tiền đều chạy vào nội thành Hoành Điếm, còn anh toàn tìm mấy nơi hẻo lánh, thôn trưởng lén đút tiền cho anh để tuyên truyền giúp sao?"
Chiêm Bưu bớt chút thời gian thưởng cho hắn một ít băng phiến*, "Bộ tôi không muốn chắc? Hai lần trước không thiếu tiền sao? Lần này là nhà đầu tư quyết định, tôi là một đạo diễn nho nhỏ vừa có chút danh tiếng nào có quyền lên tiếng."
Câu gốc là: 詹彪抽空赏他一个卫生球, mình cũng không hiểu lắm.
"Sao bọn họ lại đồng ý cho đạo diễn nho nhỏ như anh làm tổng đạo diễn của? Còn đồng ý để anh nhét tôi và Tống Thừa vào? " Trần Nghiêu không tin mấy lời nhảm nhí của anh ta, bọn họ nhất định đã làm giao dịch dơ bẩn gì đó, "Có lợi thì chia sẻ với anh em."
Tống Thừa vừa nhai bánh bích quy vừa gật đầu, "Đúng vậy, anh Bưu nếu không có quyền lên tiếng làm sao có thể dẫn hai chúng ta vào chứ!"
Chiêm Bưu trầm tư một chốc, dù sao sao này bọn họ cũng sẽ biết, thay vì để cho người khác châm ngòi quan hệ của bọn họ còn không bằng anh ta thẳng thắn với họ luôn: "Nói ra thật xấu hổ, lúc ấy tôi rất coi trọng hạng mục này, nhưng bọn họ còn muốn can thiệp vào tư tưởng và quay phim của tôi, vậy tôi sao có thể đồng ý? Tôi từ chối bọn họ."
Tống Thừa ngừng ăn bánh bích quy, tò mò hỏi, "Vậy sao sau đó lại đồng ý hợp tác với họ thế?"
Chiêm Bưu cười, "Đây không phải là bọn họ nhượng bộ sao."
Trần Nghiêu nhướng mày, trầm giọng hỏi, "Điều kiện như nào?"
"Dẫn theo hai người các cậu gần đây hot mà lại ẩn thân, họ đều muốn cướp suất ra mắt trên chương trình tạp kỹ của các cậu." Chiêm Bưu xoa mũi, không hiểu sao có hơi áy náy, "Nhưng mà tôi cũng không phải chỉ vì lợi ích của mình mà lợi dụng anh em, tôi thậm chí còn tranh thủ thù lao đóng phim kếch xù cho các cậu."
"Xì..." Trần Nghiêu và Tống Thừa liếc nhau tỏ ý khinh thường.
Chiêm Bưu sợ họ chưa nắm rõ tính chất công việc lần này, giới thiệu với bọn họ chương trình này lần nữa, " Chương trình tạp kĩ này được phát sóng trực tiếp 24/24, tổng cộng có sáu khách mời bao gồm cả hai cậu, đến lúc đó để ý một chút, không nên gây sự với những người khác, ảnh hưởng xấu đến bản thân."
Trần Nghiêu gật đầu, "Vậy bốn vị khách mời khác là ai?"
Chiêm Bưu trả lời một cách bí ẩn: "Giữ bí mật, đợi đến trường quay cậu sẽ biết.
Ngoài ra, mỗi thứ sáu, tổ chương trình biên tập một phiên bản cho khán giả không có thời gian xem, tôi sẽ không vì tư mà thiên vị các cậu, làm không tốt sẽ cắt hết các cảnh của các cậu."
Trần Nghiêu tỏ vẻ hiểu rồi, nhưng hắn còn hơi nghi ngờ, "Hôm trước anh đã xác định hành trình với chúng tôi, không sợ chúng tôi làm phiền anh sao? Và nhà đầu tư phải đầu tư bao nhiêu tiền để hỗ trợ tiêu thụ lớn như vậy?"
Chiêm Bưu gãi đầu, "Còn không phải tại hai cậu lười à, Weibo cũng đóng mạng nhện luôn rồi, Không có việc làm sao có thể có việc mới? Hơn nữa các cậu đều chặn người lạ gọi tới, chả nhẽ mấy giám đốc lớn vậy phải đích thân tới nhà tìm các cậu à?"
Chiêm Bưu nói chuyện với họ suốt cả quãng đường, khi thì khuyên bọn họ kinh doanh nhiều hơn, khi lại bảo họ cẩn thận lựa chọn kịch bản, ra ngoài nhiều chút, làm quen thêm bạn mới.
Không biết từ lúc nào, màn đêm đã buông xuống, chiếc xe chậm rãi lái vào một ngôi làng tràn ngập khung cảnh đồng quê, rồi dừng lại ở một ngôi nhà gỗ cũ kỹ, Trần Nghiêu từ xa đã nhìn thấy camera và nhân viên công tác đứng ở cửa.
Trần Nghiêu và Tống Thừa xuống xe, thì có người phụ trách chương trình bước lên, tự giới thiệu, "Xin chào, tôi là nhà sản xuất Ngô Tư Dật của , các cậu là Trần Nghiêu và Tống Thừa, người mà đạo diễn Chiêm Bưu đích thân đi đón phải không!"
Trần Nghiêu và Tống Thừa lễ phép bắt tay Ngô Tư Dật, Chiêm Bưu xuống xe đi tới bên cạnh hắn, "Lão Ngô, tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà anh đã giao cho tôi, lần tới chúng ta hợp tác vui vẻ!"
Ngô Tư Dật bắt lấy tay của anh ta hào hứng nói, "Chương trình này do anh dẫn dắt, chúng tôi cũng đã mời diễn viên, diễn viên thực lực, ca sĩ, người dẫn chương trình nổi tiếng, cùng với hai chú gà đẻ trứng vàng này, chúng ta nhất định sẽ nổi tiếng!"
Chiêm Bưu cười ha ha nắm tay hắn lại: "Chắc chắn rồi!"
Ngô Tư Dật quay đầu nói với Trần Nghiêu và Tống Thừa, "Hãy vào cánh cửa kia, bắt đầu ghi hình.
Hai cậu là người đầu tiên đến, vì vậy hai cậu có thể chọn một phòng để thu dọn đồ đạc của mình trước."
Trần Nghiêu và Tống Thừa gật đầu cảm ơn, sau đó Tống Thừa hưng phấn chạy lên chuẩn bị phá cửa xông vào thì bị Chiêm Bưu giữ cổ áo, "Mang hành lý của cậu vào."
Tống Thừa "Ồ" một tiếng, chậm rãi chạy đến cốp xe lấy đồ của mình, Trần Nghiêu đứng bên cạnh đen mặt nhìn đồ đạc cậu chiếm hơn phân nửa cốp xe, "Cậu mang hết đồ trong nhà chuyển tới à?"
Tống Thừa mỗi tay cầm một túi, buồn bực nói, "Một nửa đồ trong này là người trong thôn em bảo em mang đến cho anh, bọn họ nói lần trước anh tới không đúng mùa, không có gọi đồ ngon cho anh.
Nghe nói lần này anh với em cùng ghi hình, bọn họ nhét đồ cho em để em gửi cho anh."
"Nhiều đồ như vậy, sao mà tôi dám nhận chứ." Ngoài miệng nói xấu hổ, tay thì nhận hết đồ, "Có thời gian tôi lại đi Trạm thị một chuyến, tự mình cảm ơn bọn họ."
Chiêm Bưu cũng giúp hắn mang đống đồ vật trên người, đá vào đùi hắn một phát, "Đừng được tiện nghi còn khoe mẽ, tôi đi giám sát hậu trường, các cậu mau vào đi, bên trong còn nhiều người đang chờ."
Trần Nghiêu dùng bả vai đẩy cửa lớn ra, bên trong quả thật có nhiều người đang đợi bọn họ, ngồi xổm trong góc cầm máy ảnh chụp loạn cả lên, thao tác mãnh liệt như hổ, kết quả vừa nhìn là chuột, bọn họ chụp được một đống đồ, một tấm ảnh chính diện cũng không có.
Sự im lặng ngượng ngùng tràn ngập giữa họ, Trần Nghiêu chủ động đề nghị, "Hay là các anh giúp tôi mang đồ lên phòng trước, rồi chúng tôi để các anh chụp, muốn chúng tôi bày tư thế gì cũng được~"
Trên người đột nhiên nhẹ bẫng, Trần Nghiêu khách sáo cảm ơn bọn họ, "Cảm ơn mọi người, anh em tôi lần đầu tiên đi xa nhà, mang theo hơi nhiều đồ."
Những người khác nhìn sang Tống Thừa, Tống Thừa vốn còn cười nhưng nét mặt suy sụp, rõ ràng người trong thôn bảo cậu mang đến cho hắn, thế mà giờ đồ đạc đều là hắn tự xách.
Tống Thừa khóc không ra nước mắt, vẻ mặt thê lương gật đầu thừa nhận, "Lần đầu tiên tôi đi xa nhà, người nhà lo lắng, muốn tôi mang theo hơi nhiều đồ."
Chương trình truyền hình trong nhà này được phát sóng đúng tám giờ hôm nay, tuy rằng tất cả mọi người không biết khách mời của chương trình có những ai, nhưng có nhiều khán giả tò mò nên đã đặt chỗ trước.
Thật ra rating của buổi phát sóng đầu tiên không tệ, dù sao mọi người cũng muốn biết thần tượng của mình có ở trong đó không, khi bọn họ nhìn thấy Trần Nghiêu nổi tiếng gần đây, liền hào hứng tấn công.
【Vui quá! Vốn chỉ là tò mò vào xem thử, không ngờ nhìn thấy Ngạo Hiên】
【Ha ha ha ha ha, chẳng lẽ hôm nay là ngày may mắn của tôi sao? Ngạo Hiên biến mất trên mạng đã trở lại!!! 】
【Tuy rằng không theo dõi sao nào, nhưng vẫn nhớ cảnh Ngạo Hiên bị rắm hun ngất】
【Hãy gọi cậu ấy là Trần Nghiêu, Nam Cung Ngạo Hiên chỉ là một nhân vật cậu ấy diễn mà thôi, cậu ấy sẽ còn nổi tiếng hơn nữa trong tương lai】
【 Ha ha ha ha ha, đúng như mong đợi từ các diễn viên trong《 Hào môn dạ yến 》, hai người đều thật hài hước.
】
【Tống Thừa Bảo Bảo cuối cùng cũng trở lại rồi, lần trước phỏng vấn có năm phút, xem không đã】
【Có vẻ như gia đình của Tống Thừa không muốn cậu ấy tiếp xúc quá nhiều với ngành giải trí】
【Nghe nói có vị thần vĩ đại nào đó đã đào được hai người từ khe núi.
Họ là những diễn viên Phật hệ nhất mà tôi từng thấy】
【Tôi nghĩ Trần Nghiêu tốt hơn hết là đừng tham gia các chương trình tạp kỹ, tuy rằng《 Hào môn dạ yến 》 rất hot, diễn xuất cũng tạm được, nhưng nhân phẩm quá kém 】
【 Người chị em phía trên à, chuyện tám trăm năm trước cũng không cần phải đào lên vậy chứ? Không phải chỉ là mua tiếp thị để cọ nhiệt với Cố Hoài thôi sao.
】
【 Bà giống anti đó, thần tượng của bọn này đã nói việc mua tiếp thị cọ nhiệt kia là do còn nhỏ tuổi nên mới phạm sai lầm.
】
【Ha ha ha ha ha chỉ có một mình tôi cảm thấy Trần Nghiêu và Tống Thừa có cảm giác CP sao? 】
- ------
Tác giả có lời muốn nói: Rốt cục muốn làm sự nghiệp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook