"Tối nay tôi sẽ xem phim của các cậu, sau đó chúng ta chia sẻ kinh nghiệm diễn xuất." Cố Hoài là một người nghiện phim truyền hình, cả ngày đắm chìm trong các loại diễn xuất, khi không có việc gì thì thường tìm các bộ phim truyền hình nổi tiếng thế giới để học các kỹ năng diễn xuất.
Người đại diện sợ cậu ta buồn bực sinh bệnh mới cho cậu tham gia .
"Ha ha, chúng tôi ở phương diện diễn xuất vẫn là người mới, không thể nói là có kinh nghiệm." Trần Nghiêu trên mặt giả vờ cười, trong lòng lại thầm nghĩ: Khi trao đổi với cậu thì trao đổi cái gì chứ, nhịn cười như thế nào khi diễn đối phương xấu hổ, hay là khi hiện trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì kiên trì tiếp tục diễn thế nào?
Lưu Hàn lại cho rằng hắn nói thật, anh vỗ tay vui tươi hớn hở cười nói, "Đến lúc đó cũng gọi tôi nữa, diễn viên nào mà chẳng từng là người mới? Tôi thấy rất có linh khí khi xem phim của các cậu."
"Khách khí rồi, chúng tôi diễn theo kịch bản, may sao phù hợp khẩu vị khán giả, mọi người ủng hộ mà thôi.
Nào biết linh khí gì." Trần Nghiêu từ chối mấy lời khen của họ, bọn họ chỉ là mèo mù gặp chuột chết, luận diễn xuất nào có hai người này giỏi.
"Khiêm tốn quá mức sẽ thành dối trá, tôi cũng cảm thấy các cậu tràn đầy linh khí, nếu có kịch bản thích hợp, tôi chắc chắn mời các cậu tham gia." Tuy chỉ xem một đoạn clip ngắn nhưng Cố Hoài rất thích.
Lưu Hàn cười ha ha, gật đầu đồng ý với Cố Hoài, "Không phải tất cả diễn viên đều có linh khí, người không có thiên phú lăn lộn nhiều năm cũng không bằng nửa điểm linh khí của người ta.
Cho nên nói một diễn viên có linh khí hay không quyết định tương lai thành công của anh ta."
Cố Hoài và Lưu Hàn bắt đầu hàn huyên về đề tài linh khí của diễn viên, Trần Mạn Đình rất bất mãn vì Trần Nghiêu trở thành trung tâm của đề tài, nhưng mọi người trò chuyện hăng say, cô lại không tiện cắt ngang.
Trần Mạn Đình mặc dù là ca sĩ kiêm diễn viên*, nhưng hướng đi chính của cô vẫn là ca sĩ, đóng phim chỉ để giết thời gian, cô chỉ nhận đóng những bộ phim thần tượng ngốc bạch ngọt*, thoải mái mà còn không cần diễn xuất, đối với hai vị đang nói linh khí khịt mũi coi thường.
Từ gốc là như này nè 三栖歌手, mình thấy nghĩa đại loại vậy, không biết dịch như nào để hay hơn, mn góp ý với nhé.
*mấy bộ phim ngọt ngào, ngốc nghếch đồ đó
Chung Nhạc lại nghe say sưa, công việc của anh ta không tiếp xúc với phương diện diễn xuất, nhưng điều đó không ngăn cản anh ta có một trái tim hướng về phía trước, anh ta cũng cảm thấy rất hứng thú với diễn xuất.
Cố Hoài và Lưu Hàn là diễn viên thực lực, những gì họ nói có thể mang lại lợi ích cho anh ta rất nhiều.
Khán giả bên ngoài màn hình có người không có hứng thú thì im lặng dập đầu, còn một số thì lấy sổ tay ghi lại đoạn đối thoại giữa hai người làm bút ký, phần bình luận hiếm khi hài hòa, cho đến khi Tống Thừa khiêng hai cây gậy đi vào.
【Vừa rồi Tống Thừa đi ra ngoài tìm gậy sao 】
【Cố Hoài chạy mau, Tống Thừa muốn đánh người】
【Cây gậy này trông quen quen, hình như là mía có thể ăn】
【Điệu bộ Tống Thừa thật sự như chuẩn bị đi quánh lộn á】
【Ai mới chê cười Tống Thừa chạy lẹ đi, cậu ấy cầm gậy đánh tới cửa giờ】
【Chân hán tử vĩnh viễn sẽ không bao giờ khuất phục trước sự xấu hổ khi bị lợn đuổi, chỉ cần diệt khẩu những người biết chân tướng, sẽ lại trở thành hảo hán.
】
【Ha ha ha ha ha, cậu nhóc này, đừng có vội vàng bất cẩn】
【Đồng tử Cố Hoài có biến hóa kìa】
【Đồng tử co rụt lại trong truyền thuyết thì ra trông như này】
【Tôi thấy sự sợ hãi trong mắt họ.
】
Bọn Trần Nghiêu quả thật bị dọa hết hồn, Cố Hoài nhớ tới chuyện mình vừa làm, len lén đứng lên, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào, Tống Thừa giơ tay gọi cậu ta lại, "Anh Hoài, anh muốn đi đâu? Anh chờ một chút, cái này ăn rất ngon.
Em chém một đoạn cho anh."
Nói đến ăn, mấy người họ không sợ nữa, Lưu Hàn nhìn chằm chằm vào cây gậy giống như cây tre và hỏi cậu, "Đây có phải là cây mía đen trong truyền thuyết không? Cậu lấy ở đâu ra đấy?"
"Đúng rồi đó, vừa rồi em ra ngoài thấy bên ngoài có người đang thu mua mía, em chạy tới giúp.
Bọn họ là fan của em, nhờ em ký tặng rồi đưa cho hai cây mía mang về." Tống Thừa lấy dao chặt mía chia cho mỗi người một đoạn, "Em vừa mới ăn một đoạn rồi, ngọt lắm á."
Trần Mạn Đình là người cắn trước tiên, hài lòng nói, "Ngọt thật đấy, tôi rất thích ăn."
Cố Hoài gặm một miếng, nhận thấy quả thật rất ngọt, chỉ là hơi ê răng, "Vỏ hơi bị dày nhỉ, gặm xong răng tôi cũng rụng hết rồi."
"Không, tôi đưa dao cho cậu, cậu tự lột vỏ đi là được." Trần Nghiêu rất thích gặm mía, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của hắn, mía đen tuy rằng vỏ dày nhưng ngọt hơn mía vàng, hắn vỗ bả vai Tống Thừa, "Xem ra chúng ta tới đúng chỗ rồi, ngày mai cho cậu ra ngoài dạo một vòng trong thôn, xem fan của cậu còn có thể tặng thêm hai cây nữa hay không."
Lưu Hàn cũng là một người thích những thứ mới lạ, anh vừa răng rắc gặm mía vừa nói tiếp, "Ngày mai tôi đi cùng cậu, một mình cậu không cầm được bao nhiêu, tôi đi phụ cho."
Cố Hoài: "..."
Cậu ta chỉ uống nước mía sau khi bị đánh gãy răng, đây là lần đầu tiên cậu ta gặm sống, thấy mọi người gặm thoả thích, để hoà nhập với nhóm, cậu ta cố gắng nghiêm túc đấu tranh với khúc mía trên tay.
Vì thế khán giả xem truyền hình trực tiếp đã xem họ ngồi ăn mía cùng nhau, hình ảnh hài hòa chỉnh tề, chỉ là xem họ ăn thì có hơi thèm.
Sau khi gặm mía xong đã mười một giờ, mấy người thân thiện nhanh chóng chia phòng, Cố Hoài, Lưu Hám và Chung Nhạc ở phòng lớn, Trần Mạn Đình ở một mình một phòng, còn lại Trần Nghiêu và Tống Thừa ở chung một chỗ, còn để lại một phòng trống cho khách sau này ở.
Để bảo vệ sự riêng tư của khách, trong phòng tắm không lắp camera, sau khi cất đồ đạc, Trần Nghiêu lén lút cầm điện thoại đi vào, hắn nhìn tên Mạnh Đình Thâm do dự vài giây vẫn không nhịn được gọi cho anh, vốn tưởng rằng Mạnh Đình Thâm còn chưa đưa hắn ra khỏi sổ đen, nhưng vừa mới gọi bên kia đã nhận.
"Muộn thế còn gọi làm gì?! "Giọng nói có vẻ không kiên nhẫn của Mạnh Đình Thâm vang lên, " Cậu có biết tôi rất bận không, có việc gì nói mau!"
Nếu không phải mới gọi tới được vài giây mà anh đã nhấc máy, Trần Nghiêu có thể còn tin anh, hắn cũng có thể tưởng tượng được Mạnh Đình Thâm tai phiếm hồng nhưng mạnh miệng, cúi đầu khẽ cười nói, "Tôi nhớ anh."
Mạnh Đình Thâm nghiến răng, hừ nhẹ một tiếng, "Ai bảo lúc trước cậu trêu tôi."
"Chết tiệt, cho dù anh đối xử với tôi như vậy, tôi vẫn không thể kiềm chế được trái tim mình dành cho anh." Trần Nghiêu nhếch khóe miệng, nhớ lại cảnh tượng xấu hổ ngày đó của Mạnh Đình Thâm, lại nhịn không được trêu chọc anh," Một ngày nào đó, tôi sẽ để tên anh xuất hiện trên hộ khẩu của tôi."
"Cậu còn như vậy tôi sẽ ném cậu vào blacklist tích bụi." Mạnh Đình Thâm vốn si mê các câu nói của tổng tài bá đạo, cộng thêm Trần Nghiêu lại là người anh thích, gộp chung lại không hiểu sao khiến anh cực kỳ ưa thích.
Nếu Trần Nghiêu biết nhất định sẽ đắc ý, Mạnh Đình Thâm vì không muốn yếu thế, ỷ vào đối phương không nhìn thấy mình làm gì, nhanh chóng tìm kiếm trên máy tính, "Trần Nghiêu, tôi lặp lại lần cuối, đừng liên lạc với tôi nữa, tôi không muốn đối tượng của cậu hiểu lầm quan hệ của chúng ta."
Trần Nghiêu rất bất ngờ Mạnh Đình Thâm nguyện ý diễn cùng hắn, hắn cố ý hạ giọng khàn khàn, "Tiểu yêu tinh, anh là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như vậy."
"Tôi thực sự không muốn làm tổn thương bất cứ ai, và tôi không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Tôi không ngờ em lại thích tôi." Mạnh Đình Thâm nhép đùi mình, cố gắng tạo ra tiếng khóc rống, "Hu hu, tôi không có ý phá hoại mối quan hệ giữa các cậu, là do tôi quá hấp dẫn."
Trần Nghiêu nhìn tên trên điện thoại, xác định là Mạnh Đình Thâm, anh đi bồi dưỡng hả? Không xem truyện bá đạo tổng tài nữa mà đổi sang trà xanh bạch liên hoa? Hắn cố gắng bắt kịp dòng suy nghĩ của Mạnh Đình Thâm, "Tôi và anh ấy chỉ là chơi đùa mà thôi, chỉ là đùa thôi, anh đừng cho là thật, người tôi thật sự yêu chỉ có anh."
"..." Mạnh Đình trầm mặc một lát, tức giận với hắn," Trần Nghiêu! Đồ cặn bã! Trái đất rộng bao nhiêu thì cậu cút bấy nhiêu cho tôi.
Cậu không thể nhường tôi sao? Tôi yêu cậu, không phải bảo cậu lấy lời chặn tôi.
Có phải cậu vừa gọi điện thoại cho tôi vừa lên mạng tìm kiếm lời nói của tôi không?"
Trần Nghiêu thấy anh tức giận lập tức xin lỗi anh, "Bảo bối, tôi xin lỗi! Lần sau tôi nhất định làm chim hoàng yến đủ tư cách, để thỏa mãn nguyện vọng đóng vai tổng tài bá đạo của anh."
"Ai nói tôi muốn đóng vai tổng tài bá đạo? Vốn dĩ tôi là vậy, còn cần đóng nữa?" Cơn giận của Mạnh Đình Thâm lắng xuống một chút, mỗi lần anh tự tin thốt ra câu nói kinh điển của tổng tài bá đạo, luôn có người mắng anh.
Là do ngoại hình chưa đủ bá đạo? Rõ ràng là anh bắt chước biểu cảm và giọng điệu của anh trai mình theo tỷ lệ một một, nhưng luôn được dạy làm người.
"Vâng vâng vâng, anh chính là tổng tài bá đạo, tôi là chim hoàng yến gặp rủi ro, sự nghiệp gia tộc của tôi còn phải dựa vào anh ra tay hỗ trợ." Trong mắt Trần Nghiêu nhiễm ý cười, so với hắn Mạnh Đình Thâm còn đáng yêu hơn, "Chỉ cần anh nói một câu, có thể khiến Trần thị chúng tôi phá sản, khí phách kiêu ngạo trời sinh không phải ai cũng có."
"Đừng vọng tưởng hiểu thấu tâm tư của tôi, bởi vì lòng người rất nham hiểm, và tôi đã học được cách thay đổi suy nghĩ của mình..." Mạnh Đình Thâm hừ lạnh một tiếng, giờ mới đúng kịch bản của anh, anh mừng thầm đứng lên, tay lại không cẩn thận cọ xát với chăn tạo ra tĩnh điện, "A" một tiếng, đầu ngón tay của anh bị điện giật.
Trần Nghiêu tưởng anh đụng vào góc bàn, "Sao thế? Đụng vào cái gì rồi? Có đau không?"
Mạnh Đình Thâm búng nhẹ đầu ngón tay, cao quý lãnh diễm nói, "Cắt, kết ấn!"
"..." Hình như hắn đã nói câu quen thuộc này vào năm lớp hai, hắn còn tưởng rằng câu này đã rời khỏi giai đoạn lịch sử rồi, không ngờ Mạnh Đình Thâm đã đọc rất nhiều, từ bá đạo tổng tài đến bạch liên hoa trà xanh rồi đến nhiệt huyết trung nhị đều đọc, và bây giờ anh hoàn toàn buông bỏ linh hồn bị kìm nén bấy lâu trước mặt mình à?
"Nơi tôi ghi hình chương trình có hoàn cảnh tốt, rất thích hợp du ngoạn.
Chờ tôi trở về chúng ta cùng đi du lịch không?" Trần Nghiêu sợ mình không tiếp được Mạnh Đình Thâm, vội vàng đổi đề tài.
Bỏ chủ đề tài bá đạo ra, hai người vẫn rất dính, tuy nói không nhiều nhưng mùi tình ái rất nồng, sau khi chúc ngủ ngon với Mạnh Đình Thâm rồi cúp điện thoại, Trần Nghiêu cười híp mắt từ toilet đi ra, Tống Thừa cũng có thể nhìn thấy bong bóng hồng phấn trên người Trần Nghiêu.
"Anh, anh ở trong phòng tắm làm gì hai tiếng thế, nụ cười trên mặt đê tiện quá." May là lúc cậu đi vào đã tắt camera trong phòng, nếu không cho người xem nhìn thấy sẽ không khỏi hiểu lầm.
Trần Nghiêu thu lại ý cười, đá mông cậu, "Tôi đây gọi là nụ cười ngọt ngào của tình yêu, chó độc thân như cậu thì biết cái gì?"
"Vẫn là cái người hung dữ đó?" Tống Thừa khắc sâu trí nhớ đối với Mạnh Đình Thâm, mang theo mười mấy vệ sĩ chặn cửa, làm ra vẻ bá đạo, thật sự là khó quên, nhưng Trần Nghiêu thoạt nhìn không giống người tình lâu năm, "Hay là anh tìm người khác rồi?"
"Cậu bớt nói lung tung, hung dữ cái gì, anh ấy rất đáng yêu! Hơn nữa từ đầu đến cuối tôi chỉ có một mình anh ấy." Trần Nghiêu không cho Tống Thừa nói Mạnh Đình Thâm không phải, hắn chưa từng thấy ai đáng yêu hơn anh," Là cậu không hiểu sự dễ thương của anh ấy, chờ sau khi chương trình này kết thúc tôi sẽ long trọng giới thiệu anh ấy với cậu, giờ thì cậu có thể tôn trọng nhưng không thể thích anh ấy."
Dù sao Tống Thừa cũng không thể cảm nhận được chỗ đáng yêu từ biểu tìnhhung thần ác sát kia theo như lời Trần Nghiêu, đối với Trần Nghiêu mù quángkhen ngợi, cậu chỉ có thể nói là người tình trong mắt hoá Tây Thi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook