Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Thành Người Duy Nhất Của Nam Phụ Thâm Tình
-
Chương 5: Mối quan hệ tiến thêm một bước
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Đã hai tháng trôi qua kể từ khi Từ Miểu bị phạt, khó khăn lắm Từ Miểu mới có thể xuống giường đi lại, may mà lúc bị phạt được ngăn lại kịp thời mới giúp Từ Miểu nhặt về được một mạng.
Sau này Từ Miểu mới biết Trịnh Tương đã cầu xin phụ thân của nàng ấy, cũng chính là Trịnh lão gia.
Trịnh phu nhân sắp xếp cho Trịnh Tương ở Khinh Tố viện. Viện này cực kỳ sơ sài, không khác lãnh cung mà Từ Miểu và Triệu Nhàn Viễn từng ở là bao.
Từ Miểu nằm trên giường gần một tháng, trong khoảng thời gian này, Trịnh Tương tự bắt tay vào dọn dẹp gian phòng của hai người từ trong ra ngoài, đồng thời còn chăm sóc người bệnh Từ Miểu vô cùng chu đáo.
Vì Trịnh phu nhân không sắp xếp thêm người đến Khinh Tố viện hầu hạ và cả Khinh Tố viện chỉ có một căn phòng, cho nên toàn bộ Khinh Tố viện cũng chỉ có hai người Trịnh Tương và Từ Miểu.
Từ Miểu có thể cảm nhận được cô nương này rất lương thiện và chu đáo. Nhưng điều làm cho Từ Miểu không thể hiểu được là Trịnh Tương không hề có sức sống mà một thiếu nữ nên có, luôn trong trạng thái trầm lặng.
“Bôi thuốc nào.”
“Đa tạ tiểu thư, để nô tì tự làm đi.”
Một tháng này đều do Trịnh Tương chăm sóc Từ Miểu, ban đầu Từ Miểu không thể tự bôi thuốc, buộc lòng phải làm phiền Trịnh Tương. Nhưng bây giờ Từ Miểu đã gần như khỏi hẳn rồi, sao còn không biết xấu hổ để Trịnh Tương chăm sóc nàng nữa chứ.
Từ Miểu nhìn vẻ kiên trì trong mắt Trịnh Tương, cuối cùng cũng phải thoả hiệp: “Vậy tiểu thư nhẹ một chút.”
Trịnh Tương gật đầu, khẽ mỉm cười. Nụ cười trên mặt Trịnh Tương hơi gượng gạo, như thể rất lâu rồi không cười nên đã quên mất phải cười thế nào.
Sau khi bôi thuốc xong, Trịnh Tương nói với Từ Miểu: “Cơm.”
Mặc dù Trịnh Tương chỉ nói một chữ cơm, nhưng Từ Miểu biết ý của Trịnh Tương là nàng ấy sẽ đi nấu cơm và muốn Từ Miểu ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thương.
Trịnh phủ có phòng ăn nhỏ riêng biệt cung cấp cơm nước cho các viện. Trịnh Tương vừa mới về Trịnh phủ, nhưng khi đến nhà ăn nhỏ để nhận thức ăn cho nàng ấy và Từ Miểu thì thức ăn nhận được đều bị ôi thiu.
Thứ thức ăn nhìn đã thấy kinh tởm kia được Trịnh Tương ăn ngốn ngấu nuốt xuống, sau đó Trịnh Tương bưng một chén canh suông và cháo lỏng sạch không biết lấy được từ đâu tới đút cho Từ Miểu.
Sau đó Trịnh Tương đã tự mình dựng một cái bếp lò, rồi không biết tìm từ đâu ra một đống nồi niêu xoong chảo, bên trên mỗi chiếc đều ít nhiều có vết nứt và lỗ hỏng, kể từ đó Trịnh Tương đích thân nấu cơm cho hai người.
“Ngon quá.” Trịnh Tương bưng tới hai quả trứng và một đĩa rau dại đã luộc sơ đến.
Trứng gà, đã lâu lắm rồi không được ăn trứng gà. Lúc đầu Từ Miểu bị thương nặng, Trịnh Tương sẽ đút cháo cho nàng, rồi sau này Từ Miểu dần dần hồi phục thì họ ăn hai bữa một ngày, mỗi bữa đều là rau dại. Vì quyền hành tài chính của Trịnh phủ đều nằm trong tay Trịnh phu nhân, nên Trịnh phu nhân sẽ không bao giờ phát bạc hằng tháng cho hai người họ.
Không có tiền thì không mua được gì cả, chỉ có thể đào rau dại lót dạ.
Từ Miểu nếm thử một miếng rau dại luộc trông không mấy ngon miệng, ừm, vẫn ngon như trước đây.
Trong khoảng thời gian này, điều khiến Từ Miểu kinh ngạc nhất chính là tay nghề của Trịnh Tương, cho dù thanh đạm thế nào thì món ăn của nàng ấy vẫn luôn rất ngon. Đặc biệt là rau dại nàng ấy nấu, toả ra một hương thơm dịu và không hề có chút vị đắng nào.
Bữa trưa hôm nay là lần đầu tiên thấy hai quả trứng gà luộc. Nhìn trứng gà luộc, Từ Miểu định mở lời nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Mỗi ngày ăn cơm xong, Từ Miểu sẽ dạy Trịnh Tương nhận biết và viết chữ của thế giới này, thỉnh thoảng còn sẽ dạy nàng ấy làm toán và chữ giản thể như từng dạy cho Triệu Nhãn Viên ngày xưa, chỉ là lúc đó nàng vẫn chưa biết chữ của thế giới này.
Tiêu ma ma đến làm gián đoạn buổi học chiều: “Đại tiểu thư, phu nhân mời người qua đó.”
Trịnh Tương nghe Tiêu ma ma nói vậy thì cả người run rẩy, hơi lùi lại một chút.
Như không nhìn thấy động tác của Trịnh Tương, Tiêu ma ma thúc giục: “Đại tiểu thư, đừng để phu nhân đợi lâu, nếu không thì lão nô cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Từ Miểu nhìn Trịnh Tương đang run rẩy, bèn tiến lên nắm lấy tay nàng ấy. Nàng nhìn Trịnh Tương tỏ ý an ủi.
Lòng Trịnh Tương như lập tức bình tĩnh lại, mặc dù cơ thể vẫn đang run rẩy nhưng không còn nghiêm trọng như lúc đầu.
Đến phòng của Trịnh phu nhân, họ phát hiện trong phòng không chỉ có Trịnh phu nhân mà còn có Trịnh lão gia đang ngồi ở vị trí trên cùng.
Trịnh Tương và Từ Miểu vừa vào phòng, Trịnh lão gia ngồi ở ghế chủ vị đã quát to: “Quỳ xuống!”
Sau khi nghe thấy giọng của Trịnh lão gia, Trịnh Tương lập tức quỳ xuống như phản xạ có điều kiện. Từ Miểu cũng quỳ xuống theo.
“Nghiệt nữ, vốn nghĩ rằng đưa ngươi đến điền trang thì ngươi sẽ thay đổi, thế mà lại càng thêm, càng thêm… Hừ.”
Trong khi Từ Miểu vẫn chưa hiểu tình hình, thì Trịnh phu nhân đã lên tiếng: “Cho dù muốn ăn trứng gà thì đến nhà ăn nhỏ đòi là được rồi, sao lại đến chuồng gà trộm trứng gà chứ. Nếu không phải có hạ nhân phát hiện bẩm báo cho ta, chỉ sợ sau này sẽ thành ăn trộm quen tay, bây giờ trộm trứng gà, sau này trộm vàng bạc châu báu, truyền ra ngoài thì Trịnh phủ sẽ mất mặt thế nào chứ.”
Đây là bức hiếp bôi nhọ Trịnh Tương mà, bên ngoài tỏ ra dịu dàng hòa nhã nhưng lòng dạ lại thật xấu xa.
Từ Miểu rất muốn nói ra sự thật về cảnh ngộ của Trịnh Tương trong phủ, nhưng nàng quyết định không làm như vậy. Nàng biết nếu mình nói ra sự thật mà không suy nghĩ kỹ càng, chắc chắn Trịnh phu nhân sẽ biện minh một cách hoàn hảo cho hành vì ấy của mình, sau đó sẽ âm thầm trả thù Trịnh Tương càng gay gắt hơn.
Cả Trịnh phủ đều do Trịnh phu nhân quản lý, với khả năng của hai người họ bây giờ thì không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của Trịnh phu nhân được.
Trong suốt quá trình, Trịnh Tương chỉ cúi đầu xuống, không hề phản ứng lại.
Thấy Trịnh Tương không có hành động đáp lại, Trịnh lão gia tức giận đến mức muốn dùng gia pháp.
Điều làm Từ Miểu ngạc nhiên là Trịnh phu nhân lại chủ động cầu xin cho Trịnh Tương: “Lão gia, có lẽ Tương nhi không cố ý đâu. Con bé còn nhỏ, bên cạnh lại không có ai chỉ dạy, phạm lỗi cũng là điều dễ hiểu mà, phạt nhẹ là được rồi.”
Đại phu nhân chỉ mong sao Trịnh Tương càng khốn khổ càng tốt, nhưng vì Trịnh Tương vẫn còn có ích với bà ta, nên không thể vì ham lợi nhỏ mà đánh mất lợi lớn được.
“Phu nhân nói đúng, vậy theo phu nhân thấy nên trừng phạt thế nào?” Trịnh lão gia dần bình tĩnh lại.
“Tương nhi trộm trứng gà bằng tay, vậy thì phạt đánh tay năm roi, để con bé nhớ là được rồi. Lão gia, chàng thấy thế nào?”
Trịnh lão gia nghe Trịnh phu nhân nói vậy thì cau mày, rõ ràng bất mãn với hình phạt này: “Đánh năm roi quá ít, không nhớ lâu đâu, phạt hai mươi roi đi, xem coi lần sau nó còn dám nữa không.”
“Dạ vâng, Tương nhi cũng sắp xuất giá rồi, đã đến lúc sắp xếp người dạy con bé quy củ, nếu không thì người mất mặt vẫn là Trịnh phủ thôi ạ.”
“Ừ, phu nhân cứ sắp xếp là được.”
Ma ma cầm thước ra tay rất tàn nhẫn, tay của Trịnh Tương bị đánh đến mức máu thịt be bét. Nhưng cho dù như thế, Trịnh Tương cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
Sau khi trở về, Từ Miểu thoa ít thuốc cho Trịnh Tương, sau đó dỗ Trịnh Tương đi ngủ.
Tối nào Từ Miểu cũng kể chuyện cho Trịnh Tương nghe, mỗi khi kể đến đoạn sau khi trải qua trăm cay nghìn đắng, nữ chính tìm được định mệnh của đời mình và hai người cùng sống hạnh phúc vui vẻ, trong mắt Trịnh Tương luôn lấp lánh, còn có cả khao khát không dễ nhận ra.
Từ Miểu tắt nến, Khinh Tố viện vào buổi tối rất yên tĩnh, nhưng nàng lại không tài nào ngủ được.
Nàng nhớ đến Triệu Nhàn Viễn cũng từng trộm trứng gà, lúc đó hắn còn nhỏ lắm. Từ Miểu cũng nhớ tới vẻ mặt hoảng loạn và bối rối của hắn khi nhìn thấy nàng.
Lâu quá không gặp, không biết hắn thế nào rồi.
Trong lúc Từ Miểu đang hoài niệm và bùi ngùi, nàng chợt nghe thấy một âm thanh kỳ lạ. Hình như có người đang nức nở, là kiểu nức nở ép mình không được phát ra âm thanh.
Từ Miểu lập tức nhận ra âm thanh này là của Trịnh Tương.
Nàng mò mẫm lặng lẽ đi đến bên cạnh Trịnh Tương, vén chiếc chăn mà Trịnh Tương đang giấu mình trong đó lên. Lúc này Trịnh Tương đang cuộn người, đây là một động tác cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
Trịnh Tương cảm thấy có người vén chăn của mình ra.
Mặc dù không có nến chiếu sáng nhưng Từ Miểu vẫn nhìn thấy sự thẫn thờ và những giọt nước mắt đọng lại ở viền mắt trên khuôn mặt Trịnh Tương. Dường như nàng ấy không ngờ Từ Miểu sẽ qua đây.
“Làm, làm ồn đến tỷ sao? Xin, xin lỗi.” Trịnh Tương cúi đầu, xoắn hai tay lại, trông vô cùng bất an.
Từ Miểu xót xa nhìn cô nương trước mặt, cúi người xuống nhẹ nhàng ôm lấy Trịnh Tương: “Không làm ồn đến ta, do ta ngủ không được thôi.” Nàng không hỏi tại sao Trịnh Tương lại khóc, chỉ ôm lấy nàng ấy và dịu dàng vỗ vào lưng Trịnh Tương tựa như người mẹ đang an ủi đứa con thơ.
Trịnh Tương được Từ Miểu ôm vào lòng, cảm nhận được hơi ấm đã lâu chưa từng cảm nhận được: “Mẹ, giống mẹ quá.”
“Tương Tương, ta có thể gọi muội như thế được không, nếu muội đồng ý thì hãy coi ta như tỷ tỷ ruột của muội, gọi ta là tỷ tỷ đi.”
Trịnh Tương nghe vậy, những giọt nước mắt đọng mãi nơi vành mắt cuối cùng cũng trào ra. Từng giọt nước mắt rơi xuống kèm theo tiếng gọi “tỷ tỷ” lạc giọng.
Đến nửa đêm, Trịnh Tương khóc mệt rồi ngủ thiếp đi. Từ Miểu đang ôm Trịnh Tương cũng dần chìm vào giấc ngủ. Hai người ngủ cùng một giường, tuy hai mà một.
Ngày hôm sau, cả hai đều không thức dậy một cách tự nhiên mà do tiếng gõ cửa đánh thức.
Trịnh phu nhân cử ma ma giáo tập đến dạy quy củ cho Trịnh Tương.
Hai người không biết hôm nay sẽ có ma ma giáo tập đến, huống hồ đến nửa đêm hai người mới thật sự chìm vào giấc ngủ, cho nên bây giờ vẫn nằm trên giường là điều dễ hiểu.
Thật ra Trịnh Tương đã dậy từ sớm, đồng hồ sinh học của nàng ấy gần như đã cố định rồi, nhưng ở trong chăn thật ấm áp, ngủ cùng tỷ tỷ thật thoải mái, khiến nàng ấy không muốn thức dậy, vì thế nàng ấy lại nhắm mắt rồi đi vào giấc ngủ.
Không nghi ngờ gì, hai người bị ma ma giáo tập dạy bảo một trận vì ngủ nướng.
Thực ra trước kia Từ Miểu thường xuyên ngủ nướng, tóm lại nàng là kiểu người không thích dậy sớm.
Lúc còn ở trong cung, Triệu Nhàn Viễn biết Từ Miểu không thích dậy sớm nên cố ý dặn dò những người khác không được gọi Từ Miểu dậy trừ những trường hợp đặc biệt.
Theo quy củ, trước khi Triệu Nhàn Viễn lên triều, với tư cách là nữ quan thiếp thân của hoàng đế, Từ Miểu phải hầu hạ hoàng đế thay y phục, nhưng Triệu Nhàn Viễn lên triều quá sớm, Từ Miểu thực sự không dậy nổi. Vả lại, Triệu Nhàn Viễn lại không muốn nữ quan và cung nữ khác đến gần, nên chỉ có thể dồn hết tất cả công việc lên người Phục Hỉ.
Chỉ có thể nói Phục Hỉ đảm nhận quá nhiều, sau khi Từ Miểu biết thì cảm thấy rất xấu hổ, nhưng nàng thật sự dậy không nổi.
Ma ma giáo tập đến khiến Từ Miểu rất khổ sở, bởi vì trong ba tháng tiếp theo, nàng không thể dậy trễ được nữa.
Lúc đầu Trịnh Tương sẽ che giấu thay Từ Miểu để giúp nàng được ngủ nhiều hơn một chút. Nhưng có một lần nọ, nàng ấy thực sự không thể che giấu được, nên đã bị bắt ngay tại trận. Từ đó, Từ Miểu trở thành đối tượng được chú ý đặc biệt của ma ma giáo tập, còn đặc biệt hơn cả Trịnh Tương.
Từ Miểu biết ma ma giáo tập này là người của Trịnh phu nhân, bởi vì nàng phát hiện tất cả quy củ mà ma ma này dạy một phần là đúng nhưng một phần lại sai. Bà ta luôn dùng những lời lẽ cay nghiệt đánh vào lòng tự tin của Trịnh Tương, hơn nữa sẽ tìm mọi cơ hội để hành hạ Trịnh Tương.
Sau khi ma ma giáo tập rời đi, Từ Miểu lập tức dạy lại quy củ chính xác cho Trịnh Tương. Mặc dù Trịnh Tương lấy làm ngạc nhiên vì nàng biết cả những điều này, nhưng nàng ấy chưa bao giờ nói gì, chỉ toàn tâm toàn ý tin tưởng Từ Miểu.
“Muội còn nhớ sự khác nhau giữa những gì ta và bà ấy dạy không, muội vẫn nhớ quy tắc lễ nghi mà bà ấy đã dạy cho muội chứ?”
Trịnh Tương gật đầu bày tỏ mình biết.
“Vậy thì tốt, đến lúc đó Trịnh phu nhân bảo muội thể hiện những gì mà muội học, muội cứ thể hiện những gì mà ma ma đã dạy muội, nhưng đến những dịp trọng đại khác thì cứ làm theo tất cả những gì ta đã dạy muội.”
Trịnh Tương lại gật đầu, sau đó chui tọt vào lòng của Từ Miểu, đầu khẽ dụi vào lòng Từ Miểu hệt như một chú mèo con vô hại.
Khác với sự vui vẻ của Trịnh Tương, Từ Miểu lại thấy khá bất an, bởi nàng không biết ý đồ thật sự của Trịnh phu nhân.
Nàng sợ Trịnh Tương sẽ càng bị tổn thương nhiều hơn nữa.
Sau này Từ Miểu mới biết Trịnh Tương đã cầu xin phụ thân của nàng ấy, cũng chính là Trịnh lão gia.
Trịnh phu nhân sắp xếp cho Trịnh Tương ở Khinh Tố viện. Viện này cực kỳ sơ sài, không khác lãnh cung mà Từ Miểu và Triệu Nhàn Viễn từng ở là bao.
Từ Miểu nằm trên giường gần một tháng, trong khoảng thời gian này, Trịnh Tương tự bắt tay vào dọn dẹp gian phòng của hai người từ trong ra ngoài, đồng thời còn chăm sóc người bệnh Từ Miểu vô cùng chu đáo.
Vì Trịnh phu nhân không sắp xếp thêm người đến Khinh Tố viện hầu hạ và cả Khinh Tố viện chỉ có một căn phòng, cho nên toàn bộ Khinh Tố viện cũng chỉ có hai người Trịnh Tương và Từ Miểu.
Từ Miểu có thể cảm nhận được cô nương này rất lương thiện và chu đáo. Nhưng điều làm cho Từ Miểu không thể hiểu được là Trịnh Tương không hề có sức sống mà một thiếu nữ nên có, luôn trong trạng thái trầm lặng.
“Bôi thuốc nào.”
“Đa tạ tiểu thư, để nô tì tự làm đi.”
Một tháng này đều do Trịnh Tương chăm sóc Từ Miểu, ban đầu Từ Miểu không thể tự bôi thuốc, buộc lòng phải làm phiền Trịnh Tương. Nhưng bây giờ Từ Miểu đã gần như khỏi hẳn rồi, sao còn không biết xấu hổ để Trịnh Tương chăm sóc nàng nữa chứ.
Từ Miểu nhìn vẻ kiên trì trong mắt Trịnh Tương, cuối cùng cũng phải thoả hiệp: “Vậy tiểu thư nhẹ một chút.”
Trịnh Tương gật đầu, khẽ mỉm cười. Nụ cười trên mặt Trịnh Tương hơi gượng gạo, như thể rất lâu rồi không cười nên đã quên mất phải cười thế nào.
Sau khi bôi thuốc xong, Trịnh Tương nói với Từ Miểu: “Cơm.”
Mặc dù Trịnh Tương chỉ nói một chữ cơm, nhưng Từ Miểu biết ý của Trịnh Tương là nàng ấy sẽ đi nấu cơm và muốn Từ Miểu ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thương.
Trịnh phủ có phòng ăn nhỏ riêng biệt cung cấp cơm nước cho các viện. Trịnh Tương vừa mới về Trịnh phủ, nhưng khi đến nhà ăn nhỏ để nhận thức ăn cho nàng ấy và Từ Miểu thì thức ăn nhận được đều bị ôi thiu.
Thứ thức ăn nhìn đã thấy kinh tởm kia được Trịnh Tương ăn ngốn ngấu nuốt xuống, sau đó Trịnh Tương bưng một chén canh suông và cháo lỏng sạch không biết lấy được từ đâu tới đút cho Từ Miểu.
Sau đó Trịnh Tương đã tự mình dựng một cái bếp lò, rồi không biết tìm từ đâu ra một đống nồi niêu xoong chảo, bên trên mỗi chiếc đều ít nhiều có vết nứt và lỗ hỏng, kể từ đó Trịnh Tương đích thân nấu cơm cho hai người.
“Ngon quá.” Trịnh Tương bưng tới hai quả trứng và một đĩa rau dại đã luộc sơ đến.
Trứng gà, đã lâu lắm rồi không được ăn trứng gà. Lúc đầu Từ Miểu bị thương nặng, Trịnh Tương sẽ đút cháo cho nàng, rồi sau này Từ Miểu dần dần hồi phục thì họ ăn hai bữa một ngày, mỗi bữa đều là rau dại. Vì quyền hành tài chính của Trịnh phủ đều nằm trong tay Trịnh phu nhân, nên Trịnh phu nhân sẽ không bao giờ phát bạc hằng tháng cho hai người họ.
Không có tiền thì không mua được gì cả, chỉ có thể đào rau dại lót dạ.
Từ Miểu nếm thử một miếng rau dại luộc trông không mấy ngon miệng, ừm, vẫn ngon như trước đây.
Trong khoảng thời gian này, điều khiến Từ Miểu kinh ngạc nhất chính là tay nghề của Trịnh Tương, cho dù thanh đạm thế nào thì món ăn của nàng ấy vẫn luôn rất ngon. Đặc biệt là rau dại nàng ấy nấu, toả ra một hương thơm dịu và không hề có chút vị đắng nào.
Bữa trưa hôm nay là lần đầu tiên thấy hai quả trứng gà luộc. Nhìn trứng gà luộc, Từ Miểu định mở lời nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Mỗi ngày ăn cơm xong, Từ Miểu sẽ dạy Trịnh Tương nhận biết và viết chữ của thế giới này, thỉnh thoảng còn sẽ dạy nàng ấy làm toán và chữ giản thể như từng dạy cho Triệu Nhãn Viên ngày xưa, chỉ là lúc đó nàng vẫn chưa biết chữ của thế giới này.
Tiêu ma ma đến làm gián đoạn buổi học chiều: “Đại tiểu thư, phu nhân mời người qua đó.”
Trịnh Tương nghe Tiêu ma ma nói vậy thì cả người run rẩy, hơi lùi lại một chút.
Như không nhìn thấy động tác của Trịnh Tương, Tiêu ma ma thúc giục: “Đại tiểu thư, đừng để phu nhân đợi lâu, nếu không thì lão nô cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Từ Miểu nhìn Trịnh Tương đang run rẩy, bèn tiến lên nắm lấy tay nàng ấy. Nàng nhìn Trịnh Tương tỏ ý an ủi.
Lòng Trịnh Tương như lập tức bình tĩnh lại, mặc dù cơ thể vẫn đang run rẩy nhưng không còn nghiêm trọng như lúc đầu.
Đến phòng của Trịnh phu nhân, họ phát hiện trong phòng không chỉ có Trịnh phu nhân mà còn có Trịnh lão gia đang ngồi ở vị trí trên cùng.
Trịnh Tương và Từ Miểu vừa vào phòng, Trịnh lão gia ngồi ở ghế chủ vị đã quát to: “Quỳ xuống!”
Sau khi nghe thấy giọng của Trịnh lão gia, Trịnh Tương lập tức quỳ xuống như phản xạ có điều kiện. Từ Miểu cũng quỳ xuống theo.
“Nghiệt nữ, vốn nghĩ rằng đưa ngươi đến điền trang thì ngươi sẽ thay đổi, thế mà lại càng thêm, càng thêm… Hừ.”
Trong khi Từ Miểu vẫn chưa hiểu tình hình, thì Trịnh phu nhân đã lên tiếng: “Cho dù muốn ăn trứng gà thì đến nhà ăn nhỏ đòi là được rồi, sao lại đến chuồng gà trộm trứng gà chứ. Nếu không phải có hạ nhân phát hiện bẩm báo cho ta, chỉ sợ sau này sẽ thành ăn trộm quen tay, bây giờ trộm trứng gà, sau này trộm vàng bạc châu báu, truyền ra ngoài thì Trịnh phủ sẽ mất mặt thế nào chứ.”
Đây là bức hiếp bôi nhọ Trịnh Tương mà, bên ngoài tỏ ra dịu dàng hòa nhã nhưng lòng dạ lại thật xấu xa.
Từ Miểu rất muốn nói ra sự thật về cảnh ngộ của Trịnh Tương trong phủ, nhưng nàng quyết định không làm như vậy. Nàng biết nếu mình nói ra sự thật mà không suy nghĩ kỹ càng, chắc chắn Trịnh phu nhân sẽ biện minh một cách hoàn hảo cho hành vì ấy của mình, sau đó sẽ âm thầm trả thù Trịnh Tương càng gay gắt hơn.
Cả Trịnh phủ đều do Trịnh phu nhân quản lý, với khả năng của hai người họ bây giờ thì không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của Trịnh phu nhân được.
Trong suốt quá trình, Trịnh Tương chỉ cúi đầu xuống, không hề phản ứng lại.
Thấy Trịnh Tương không có hành động đáp lại, Trịnh lão gia tức giận đến mức muốn dùng gia pháp.
Điều làm Từ Miểu ngạc nhiên là Trịnh phu nhân lại chủ động cầu xin cho Trịnh Tương: “Lão gia, có lẽ Tương nhi không cố ý đâu. Con bé còn nhỏ, bên cạnh lại không có ai chỉ dạy, phạm lỗi cũng là điều dễ hiểu mà, phạt nhẹ là được rồi.”
Đại phu nhân chỉ mong sao Trịnh Tương càng khốn khổ càng tốt, nhưng vì Trịnh Tương vẫn còn có ích với bà ta, nên không thể vì ham lợi nhỏ mà đánh mất lợi lớn được.
“Phu nhân nói đúng, vậy theo phu nhân thấy nên trừng phạt thế nào?” Trịnh lão gia dần bình tĩnh lại.
“Tương nhi trộm trứng gà bằng tay, vậy thì phạt đánh tay năm roi, để con bé nhớ là được rồi. Lão gia, chàng thấy thế nào?”
Trịnh lão gia nghe Trịnh phu nhân nói vậy thì cau mày, rõ ràng bất mãn với hình phạt này: “Đánh năm roi quá ít, không nhớ lâu đâu, phạt hai mươi roi đi, xem coi lần sau nó còn dám nữa không.”
“Dạ vâng, Tương nhi cũng sắp xuất giá rồi, đã đến lúc sắp xếp người dạy con bé quy củ, nếu không thì người mất mặt vẫn là Trịnh phủ thôi ạ.”
“Ừ, phu nhân cứ sắp xếp là được.”
Ma ma cầm thước ra tay rất tàn nhẫn, tay của Trịnh Tương bị đánh đến mức máu thịt be bét. Nhưng cho dù như thế, Trịnh Tương cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
Sau khi trở về, Từ Miểu thoa ít thuốc cho Trịnh Tương, sau đó dỗ Trịnh Tương đi ngủ.
Tối nào Từ Miểu cũng kể chuyện cho Trịnh Tương nghe, mỗi khi kể đến đoạn sau khi trải qua trăm cay nghìn đắng, nữ chính tìm được định mệnh của đời mình và hai người cùng sống hạnh phúc vui vẻ, trong mắt Trịnh Tương luôn lấp lánh, còn có cả khao khát không dễ nhận ra.
Từ Miểu tắt nến, Khinh Tố viện vào buổi tối rất yên tĩnh, nhưng nàng lại không tài nào ngủ được.
Nàng nhớ đến Triệu Nhàn Viễn cũng từng trộm trứng gà, lúc đó hắn còn nhỏ lắm. Từ Miểu cũng nhớ tới vẻ mặt hoảng loạn và bối rối của hắn khi nhìn thấy nàng.
Lâu quá không gặp, không biết hắn thế nào rồi.
Trong lúc Từ Miểu đang hoài niệm và bùi ngùi, nàng chợt nghe thấy một âm thanh kỳ lạ. Hình như có người đang nức nở, là kiểu nức nở ép mình không được phát ra âm thanh.
Từ Miểu lập tức nhận ra âm thanh này là của Trịnh Tương.
Nàng mò mẫm lặng lẽ đi đến bên cạnh Trịnh Tương, vén chiếc chăn mà Trịnh Tương đang giấu mình trong đó lên. Lúc này Trịnh Tương đang cuộn người, đây là một động tác cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
Trịnh Tương cảm thấy có người vén chăn của mình ra.
Mặc dù không có nến chiếu sáng nhưng Từ Miểu vẫn nhìn thấy sự thẫn thờ và những giọt nước mắt đọng lại ở viền mắt trên khuôn mặt Trịnh Tương. Dường như nàng ấy không ngờ Từ Miểu sẽ qua đây.
“Làm, làm ồn đến tỷ sao? Xin, xin lỗi.” Trịnh Tương cúi đầu, xoắn hai tay lại, trông vô cùng bất an.
Từ Miểu xót xa nhìn cô nương trước mặt, cúi người xuống nhẹ nhàng ôm lấy Trịnh Tương: “Không làm ồn đến ta, do ta ngủ không được thôi.” Nàng không hỏi tại sao Trịnh Tương lại khóc, chỉ ôm lấy nàng ấy và dịu dàng vỗ vào lưng Trịnh Tương tựa như người mẹ đang an ủi đứa con thơ.
Trịnh Tương được Từ Miểu ôm vào lòng, cảm nhận được hơi ấm đã lâu chưa từng cảm nhận được: “Mẹ, giống mẹ quá.”
“Tương Tương, ta có thể gọi muội như thế được không, nếu muội đồng ý thì hãy coi ta như tỷ tỷ ruột của muội, gọi ta là tỷ tỷ đi.”
Trịnh Tương nghe vậy, những giọt nước mắt đọng mãi nơi vành mắt cuối cùng cũng trào ra. Từng giọt nước mắt rơi xuống kèm theo tiếng gọi “tỷ tỷ” lạc giọng.
Đến nửa đêm, Trịnh Tương khóc mệt rồi ngủ thiếp đi. Từ Miểu đang ôm Trịnh Tương cũng dần chìm vào giấc ngủ. Hai người ngủ cùng một giường, tuy hai mà một.
Ngày hôm sau, cả hai đều không thức dậy một cách tự nhiên mà do tiếng gõ cửa đánh thức.
Trịnh phu nhân cử ma ma giáo tập đến dạy quy củ cho Trịnh Tương.
Hai người không biết hôm nay sẽ có ma ma giáo tập đến, huống hồ đến nửa đêm hai người mới thật sự chìm vào giấc ngủ, cho nên bây giờ vẫn nằm trên giường là điều dễ hiểu.
Thật ra Trịnh Tương đã dậy từ sớm, đồng hồ sinh học của nàng ấy gần như đã cố định rồi, nhưng ở trong chăn thật ấm áp, ngủ cùng tỷ tỷ thật thoải mái, khiến nàng ấy không muốn thức dậy, vì thế nàng ấy lại nhắm mắt rồi đi vào giấc ngủ.
Không nghi ngờ gì, hai người bị ma ma giáo tập dạy bảo một trận vì ngủ nướng.
Thực ra trước kia Từ Miểu thường xuyên ngủ nướng, tóm lại nàng là kiểu người không thích dậy sớm.
Lúc còn ở trong cung, Triệu Nhàn Viễn biết Từ Miểu không thích dậy sớm nên cố ý dặn dò những người khác không được gọi Từ Miểu dậy trừ những trường hợp đặc biệt.
Theo quy củ, trước khi Triệu Nhàn Viễn lên triều, với tư cách là nữ quan thiếp thân của hoàng đế, Từ Miểu phải hầu hạ hoàng đế thay y phục, nhưng Triệu Nhàn Viễn lên triều quá sớm, Từ Miểu thực sự không dậy nổi. Vả lại, Triệu Nhàn Viễn lại không muốn nữ quan và cung nữ khác đến gần, nên chỉ có thể dồn hết tất cả công việc lên người Phục Hỉ.
Chỉ có thể nói Phục Hỉ đảm nhận quá nhiều, sau khi Từ Miểu biết thì cảm thấy rất xấu hổ, nhưng nàng thật sự dậy không nổi.
Ma ma giáo tập đến khiến Từ Miểu rất khổ sở, bởi vì trong ba tháng tiếp theo, nàng không thể dậy trễ được nữa.
Lúc đầu Trịnh Tương sẽ che giấu thay Từ Miểu để giúp nàng được ngủ nhiều hơn một chút. Nhưng có một lần nọ, nàng ấy thực sự không thể che giấu được, nên đã bị bắt ngay tại trận. Từ đó, Từ Miểu trở thành đối tượng được chú ý đặc biệt của ma ma giáo tập, còn đặc biệt hơn cả Trịnh Tương.
Từ Miểu biết ma ma giáo tập này là người của Trịnh phu nhân, bởi vì nàng phát hiện tất cả quy củ mà ma ma này dạy một phần là đúng nhưng một phần lại sai. Bà ta luôn dùng những lời lẽ cay nghiệt đánh vào lòng tự tin của Trịnh Tương, hơn nữa sẽ tìm mọi cơ hội để hành hạ Trịnh Tương.
Sau khi ma ma giáo tập rời đi, Từ Miểu lập tức dạy lại quy củ chính xác cho Trịnh Tương. Mặc dù Trịnh Tương lấy làm ngạc nhiên vì nàng biết cả những điều này, nhưng nàng ấy chưa bao giờ nói gì, chỉ toàn tâm toàn ý tin tưởng Từ Miểu.
“Muội còn nhớ sự khác nhau giữa những gì ta và bà ấy dạy không, muội vẫn nhớ quy tắc lễ nghi mà bà ấy đã dạy cho muội chứ?”
Trịnh Tương gật đầu bày tỏ mình biết.
“Vậy thì tốt, đến lúc đó Trịnh phu nhân bảo muội thể hiện những gì mà muội học, muội cứ thể hiện những gì mà ma ma đã dạy muội, nhưng đến những dịp trọng đại khác thì cứ làm theo tất cả những gì ta đã dạy muội.”
Trịnh Tương lại gật đầu, sau đó chui tọt vào lòng của Từ Miểu, đầu khẽ dụi vào lòng Từ Miểu hệt như một chú mèo con vô hại.
Khác với sự vui vẻ của Trịnh Tương, Từ Miểu lại thấy khá bất an, bởi nàng không biết ý đồ thật sự của Trịnh phu nhân.
Nàng sợ Trịnh Tương sẽ càng bị tổn thương nhiều hơn nữa.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook