Khi ánh hoàng hôn buông xuống, sân nhà bị chia thành hai nửa bởi những tia sáng cuối ngày.

Khói bếp nhẹ nhàng bay lên từ cửa sổ, làm cho không gian sân nhà trở thành một bức tranh tối sáng đối lập.


Mẹ Chu đang đứng dưới bóng râm thái rau, những lá cải xanh mượt dưới tay bà biến thành từng sợi mảnh xanh biếc, rồi bà rải chúng xuống đất.


Một con gà mái già dẫn theo đàn gà con lông vàng xù xù, ríu rít tranh nhau mổ những mảnh rau rơi vãi trên mặt đất.


“Mẹ, con đưa Giang Hạ đi bệnh viện,” Một giọng nam trầm ấm cất lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh trong sân.


Mẹ Chu suýt chút nữa thái phải ngón tay mình! Bà bỏ dao xuống, nhíu mày hỏi: “Lại làm sao thế? Không phải vừa tỉnh rồi đó sao?”

Bà vừa nghe thấy tiếng bọn họ trò chuyện trong phòng.



“Cô ấy bị sốt, có vẻ đang mê man, con đưa cô ấy đi khám xem sao.

” Chu Thừa Lỗi nói, không tiện nói thêm rằng anh nghi ngờ Giang Hạ có vấn đề về đầu óc.


Cô nói năng lung tung, thậm chí còn chạm vào anh, hỏi anh là ai, rồi còn nhắc đến chuyện “vợ trước của nhà giàu số một.



! Thật là rối rắm, chẳng hiểu cô đang nói gì.


Mẹ Chu nhíu mày, tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Vậy thì đi đi.



Điền Thải Hoa, tay cầm kẹp than còn bốc khói từ bếp bước ra, không ngừng phun ra những lời chỉ trích: “Lại đi bệnh viện à? Phát sốt có thể chết được đâu mà phải đi bệnh viện? Chú tư, chú có nhiều tiền hay nghĩ nhà mình giàu có mà tiêu hoang thế?”

“Hôm qua nhảy xuống biển tự tử mới ra viện, hôm nay lại đi bệnh viện? Lần này cô ta định làm gì? Nhảy xuống biển, thắt cổ hay đâm vào tường đây?”


“Chú tư, chú có biết không? Bây giờ tôi ra đường, ai cũng hỏi ‘có phải Giang Hạ có tư tình với người khác, rồi bị chú bắt quả tang nên mới nhảy xuống biển tự tử không?’ Chú nói xem, cô ya về làm dâu mới có mấy ngày mà đã làm loạn đủ trò, từ khóc lóc, làm ầm ĩ, đến tư bôn, nhảy xuống biển, thắt cổ.

Cả nhà họ Chu chúng ta bị cô ta làm mất hết mặt mũi rồi!”

Mẹ Chu không hài lòng nói: “Thôi đi, bớt tranh cãi!”

Bà cũng chẳng mấy ưa Giang Hạ, nhưng con trai bà đã lấy cô về, đã đủ làm bà khó chịu rồi.

Nếu bà biết trước Giang Hạ là loại người này thì bà đã tìm cách từ chối hôn sự.


Điền Thải Hoa càng thêm bức xúc, không chịu ngừng lời: “Cô ta không muốn cưới thì đừng cưới! Lấy về rồi lại làm loạn lên, đến nỗi chú tư còn không bước nổi vào phòng cô ta.

Cô ta nghĩ mình là công chúa sao?”

“Chú tư, nói thật cho tôi biết, khi nào cô ta mới ngừng làm loạn? Nhà này còn sống yên được không?”

Chu Thừa Lỗi im lặng một lát, rồi nói chắc chắn: “Để em đưa cô ấy đi khám trước đã, về rồi em sẽ cho mọi người câu trả lời.



Tuy Điền Thải Hoa vừa lòng với câu trả lời này nhưng vẫn không quên nhắc: “Nhớ là khi ly hôn thì phải đòi lại cả tiền cưới lẫn tiền thuốc men nhé, không thể chịu thiệt được đâu.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương