“Thi đại học sắp tới rồi, anh thấy thế nào, có nắm chắc được chưa?” Nếu đã nói đến đề tài này thì Chử Diên cũng hỏi một tiếng.
Hạ Gia Khâm tỏ vẻ không hề hấn gì, “Chắc cũng tầm bảng thứ hai.”
Chử Diên nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định chia sẻ một ít kinh nghiệm của mình cho anh.
“Thật ra lúc thi đại học quan trọng nhất chính là tâm trạng.
Mặc kệ thế nào cũng phải giữ được một tâm trạng tốt, tuyệt đối đừng tự gây áp lực.”
“Chỉ còn không đến hai tháng nữa thôi.
Hai tháng này có thể làm được rất nhiều chuyện, hoàn toàn có thể tận dụng khoảng thời gian này để tiến hành xem xét bổ sung đầy đủ kiến thức một cách có hiệu quả......”
“Sao em cằn nhằn giống thầy lớp anh thế?” Hạ Gia Khâm buồn cười khi nghe Chử Diên lải nhải, anh búng trán cậu một cái, “Em có từng thi đại học đâu, đừng bày ra một bộ rất có kinh nghiệm đấy chứ.”
Chử Diên: “......”
Cậu ôm trán mếu máo, thầm nghĩ chính mình thật sự đã thi rồi mà!
Thi rồi một lần là sự thật, phải chuẩn bị thi lại một lần nữa cũng là sự thật, mãnh hổ rơi lệ rồi.
Bởi vì là mua đầm cho Vương Mai nên Chử Diên rất dụng tâm xem xét.
Bọn họ xem mấy cửa hàng, Chử Diên đều cảm thấy không phù hợp mấy.
Bởi vậy cậu rất xin lỗi mà nói với Hạ Gia Khâm cậu muốn đi nhìn lại.
Hạ Gia Khâm không thấy có vấn đề gì, anh đi mua quần áo cũng là để thả lỏng một chút nên cũng cùng Chử Diên đi xem, thỉnh thoảng còn bày mưu tính kế giúp Chử Diên nữa.
Rốt cuộc Chử Diên đã thấy được một cái đầm làm cậu sáng ngời đôi mắt trong một cửa hàng ở chỗ ngã rẽ.
Đó là một cái đầm liền thân ngắn tay màu vàng nghệ.
Chử Diên vừa nhìn đã thấy nó sẽ rất phù hợp với Vương Mai.
Vào lần đầu tiên gặp được Vương Mai đi hẹn hò, Chử Diên đã nghĩ đến chuyện mua cho Vương Mai một chiếc đầm đẹp.
Sau khi quan sát, cậu cảm thấy Vương Mai mặc đồ màu vàng sẽ trông càng trẻ trung xinh đẹp hơn một ít.
Có lẽ là bởi vì cậu nghĩ nhiều quá nên buổi sáng mới có thể mơ thấy giấc mơ kỳ quái kia.
Lúc mua xong cái đầm liền thân kia ra ngoài thì đã gần đến giữa trưa.
Chử Diên nhớ tới Vương Mai kêu cậu nhớ cảm ơn Hạ Gia Khâm, lại nghĩ tới số tiền còn dư, cảm thấy hẳn là đủ nên nói với Hạ Gia Khâm, “Anh muốn ăn cái gì? Em mời anh ăn ha!”
Vừa nói xong, cậu đã bị Hạ Gia Khâm gõ đầu một cái.
“Em ngu à? Nhà em chỉ có một mình dì kiếm tiền, còn nhà anh có ba mẹ anh hai người kiếm lận, tất nhiên là anh tương đối có tiền hơn rồi! Hơn nữa, làm anh sao có thể để em mời được?”
Chử Diên ngây người một chút, không nghĩ tới Hạ Gia Khâm sẽ nói như vậy.
Cậu mím môi, rất nghiêm túc nói với Hạ Gia Khâm: “Về sau em cũng sẽ kiếm tiền.”
Hạ Gia Khâm khoe một hàm răng trắng, “Vậy chờ đến lúc em kiếm được tiền rồi hả nói.
Đến lúc đó em không mời anh cũng không được đâu đấy!”
Anh đẩy đẩy Chử Diên, “Đi thôi, anh đói bụng rồi, chúng ta đi ăn một bữa no nê đi!”
Hạ Gia Khâm dẫn Chử Diên đến một tiệm đồ nướng tự phục vụ.
Hai người chọn rất nhiều thịt, cuối cùng mang theo cái bụng no mà đi ra.
Hai người lại đi dạo khắp nơi, được một lúc thì định ngồi lên tàu điện ngầm đi về.
Sau khi ra trạm tàu điện ngầm, Hạ Gia Khâm đi đến tiệm báo nhỏ kia để lấy xe.
Chử Diên chờ ở ven đường, đột nhiên nhận được cuộc gọi đến từ Đồn Cảnh Sát*.
*Tự nhiên tui nhớ ra người ta gọi là đồn cảnh sát chứ không gọi là cục cảnh sát á mọi người (hổm coi Doraemon nên mới nhớ:>), vậy nên tui sửa ở đây trước ha, mấy chương trước tui sửa lại sau.
“Alo, phải Chử Diên không? Lần trước cháu báo án có tiến triển rồi, cháu xem coi có thuận đường ghé qua đồn một chuyến không?”
Chử Diên mở to hai mắt, cậu không nghĩ tới có tin tức nhanh đến như vậy.
Cậu vội vàng nói: “Được, cháu thuận đường, cảm ơn ạ!”
Chờ đến khi Hạ Gia Khâm lái xe lại đây thì anh đã nhìn thấy vẻ mặt của thiếu niên như đang nhảy nhót.
“Sao vậy? Vui như vậy à?” Hạ Gia Khâm có chút kỳ quái.
Sau đó thấy Chử Diên rất xin lỗi mà nói với anh rằng cậu có việc phải đi tìm một người bạn, hỏi anh xem có thể mang quần áo về nhà giùm cậu không.
Hạ Gia Khâm không nghĩ nhiều, anh sảng khoái đồng ý.
“Chuyện nhỏ.” Anh nói: “Bạn của em ở đâu? Cần anh đưa qua đó không?”
Chử Diên không muốn làm Hạ Gia Khâm lo lắng.
Lúc nói dối đôi mắt của cậu cũng không dám nhìn thẳng anh, chỉ nói: “Không cần.
Nhà cậu ấy rất xa, em đi xe buýt là được!”
“Vậy được,” Hạ Gia Khâm nói: “Anh về trước, em cũng đừng về muộn quá.”
Sau khi tạm biệt Hạ Gia Khâm, Chử Diên ngay lập tức đi đến trạm xe buýt bên cạnh trạm tàu điện ngầm mà đợi xe đến.
Từ chỗ này đến Đồn Cảnh Sát gần trường Trung học số 7 chỉ cần ngồi ba trạm, rất mau Chử Diên đã đến Đồn Cảnh Sát rồi.
Cảnh sát lần trước tiếp đãi cậu vừa thấy cậu tới đã cười, “Sao nghỉ rồi mà còn mặc đồng phục thế, yêu trường như vậy à?”
Chử Diên cười, không nói chuyện.
Cảnh sát nói với cậu bây giờ bọn người Từ Hổ đã bị bắt giữ rồi.
Mấy người này cũng xui xẻo, vừa đủ 18 tuổi, tố chất tâm lý lại không tốt, lúc cảnh sát hỏi chuyện cũng chưa hỏi được vài câu mà đã sợ tới mức khai sạch.
Điều tra sâu hơn nữa mới biết mấy người bọn họ không chỉ đe doạ vơ vét tiền từ những đứa nhỏ ở độ tuổi từ nhà trẻ đến cấp hai, mà thậm chí họ còn ăn cắp mấy xe điện, xe đạp, vân vân trong khu chung cư cũ ở những nơi không có gắn thiết bị theo dõi.
“Bên trên cũng rất coi trọng chuyện này.
Về sau trong khu còn sẽ tăng cường theo dõi trên mạng để phòng ngừa loại việc này lại xảy ra, ví như cái hẻm nhỏ lần trước cháu bị đánh ấy.
Sau đó sẽ gắn thêm thiết bị theo dõi, mấy người cảnh sát bọn chú cũng sẽ tăng cường tuần tra định kỳ.”
Cảnh sát nói cho Chử Diên một ít việc, rồi nhắc đến số tiền bị vơ vét kia, “Còn số tiền cháu bị vơ vét, bởi vì phải đi theo trình tự công tố nên cần chút thời gian.
Nhưng mà cháu yên tâm, nhất định sẽ lấy tiền về cho cháu.”
Có thể có kết quả nhanh đến như vậy đã làm Chử Diên cảm thấy ngoài ý muốn rồi, cậu cứ mãi nói lời cảm ơn với cảnh sát.
Chờ đến khi ra khỏi Đồn Cảnh Sát, Chử Diên do dự xem có nên nói chuyện này với Hoắc Kiệu không.
Cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy cần thiết nói cho Hoắc Kiệu biết.
Chỉ là đến khi mở Send ra thì cậu lại chần chừ.
Cậu không có phương thức liên lạc với Hoắc Kiệu, nên trực tiếp thêm bạn tốt trong nhóm luôn à?
Nhưng mà cậu cảm thấy hình như như vậy không tốt lắm, chỉ dùng phần mềm nói chuyện để nói thì có vẻ không đủ coi trọng.
Chử Diên buồn rầu một lát, cuối cùng vẫn dẹp điện thoại vào, định tới thứ hai gặp được Hoắc Kiệu rồi sẽ giáp mặt nói chuyện này cho hắn.
Nếu đến lúc đó Hoắc Kiệu đã không còn tức giận thì cậu còn có thể hỏi một câu có thể thêm bạn tốt hay không.
Sau khi có quyết định, Chử Diên liền ngồi xe buýt đến phố Tiểu Bàng để về nhà.
Cậu đến nhà Hạ Gia Khâm trên tầng để lấy quần áo hôm nay mua trước, sau đó mới về nhà làm bài tập với đề luyện tập.
Bởi vì thả tới hai ngày nên các thầy cô đều không hẹn mà cùng giao rất nhiều bài tập về nhà.
Hơn 6 giờ tối, Vương Mai gọi điện thoại về nói bà phải tăng ca, kêu cậu tự nấu cơm ăn.
Chử Diên liền nấu cháo, rồi chiên thêm hai cái trứng coi như cơm chiều.
Vốn dĩ cậu không biết nấu cơm, nhưng bởi vì kế hoạch xuất ngoại đi du học nên người trong nhà không yên tâm, cố ý cho cậu đi học lớp nấu ăn.
Bây giờ cậu đã có thể làm vài món ăn không quá phức tạp rồi.
Sau khi ăn cơm chiều xong, Chử Diên lại làm bài tập tiếp, không ngờ bên ngoài lại đột nhiên đổ mưa to.
Tiếng mưa rơi bộp bộp, tạt đến cửa sổ cứ vang lên.
Chử Diên nhanh chóng chạy đến các phòng khác đóng cửa sổ có khả năng bị nước tạt vào lại.
Vương Mai còn chưa về nhà.
Chử Diên nhìn đồng hồ, đã gần 9 giờ rồi.
Cậu có hơi lo lắng, ngay lập tức gọi điện thoại cho Vương Mai.
Tiếng chuông điện thoại vang lên một hồi mới kết nối được với đầu bên kia, âm thanh của Vương Mai xuyên qua tai nghe mà truyền đến.
“Diên Diên, mẹ sắp về rồi, con đừng lo lắng ha.”
Chử Diên nhìn từng cơn mưa to tạt lên cửa sổ, cậu vẫn thấy rất lo lắng, “Mẹ có mang dù không?”
“Không mang,” Vương Mai than một tiếng, “Không ngờ tới trời đột nhiên đổ mưa.
Nhưng mà Diên Diên yên tâm, mẹ đang ở trên xe buýt nên mưa không tạt đến được.”
Chử Diên hỏi ngay, “Là S86a ạ?”
Hôm nay Vương Mai nhận đơn dọn vệ sinh ở một khu dân cư đông đúc, xe buýt trở về phố Tiểu Bàng từ nơi đó phải chạy hơn một tiếng đồng hồ.
Vương Mai nói, “Đúng vậy”.
Chử Diên liền nói, “Con cầm dù ra trạm xe ở phố Tiểu Bàng đón mẹ.”
“Ài, con thiệt là,” Vương Mai hơi sốt ruột, “Bên ngoài trời mưa gió lớn như vậy, con đừng đi ra ngoài.
Mẹ tới trạm xe rồi chạy một đoạn đường là được rồi, cũng không có bao xa.”
Chử Diên không chịu, Vương Mai đành phải nói: “Vậy con ra ngoài trễ một chút ha, bên mẹ còn phải ngồi nửa tiếng nữa.”
“Dạ.” Chử Diên đồng ý, rồi dọn dẹp bài tập về nhà lại một chút.
Cậu nghe tiếng mưa rơi bên ngoài mà đứng ngồi không yên, nhanh chóng cầm dù ra ngoài.
Gió bên ngoài rất lớn, trên đất đọng lại rất nhiều nước, Chử Diên một chân sâu một chân nong mà đi đến trạm xe ở phố Tiểu Bàng, cảm giác cái dù che mưa cũng xài không được tốt lắm.
Cậu tránh mưa ở trạm xe trong phố Tiểu Bàng rồi đợi hơn hai mươi phút mới nhìn đến ánh đèn sáng chói của xe S86a trong cơn mưa đang chạy đến.
Người trên xe không ít, Vương Mai là người xuống xe cuối cùng.
Chử Diên thấy động tác xuống xe của bà có hơi chậm chạp liền vội vàng chạy đến đỡ bà.
Vương Mai làm lao công trong một công ti, tiền lương không cao lại rất vất vả.
Cũng bởi vì làm công việc quét dọn trong thời gian dài nên bà mắc phải bệnh phong thấp* với viêm khớp vai rất nghiêm trọng, vừa đến ngày mưa là sẽ đau đớn vô cùng.
*Bệnh phong thấp (hay tê thấp): là chứng bệnh làm đau nhức, sưng đỏ các khớp xương, bắp thịt và một số cơ quan khác trong cơ thể.
Vương Mai ngẩng đầu nhìn thấy Chử Diên, bà cười với cậu, “Diên Diên chờ lâu rồi đúng không?”
“Không lâu,” Chử Diên nói, “Con canh thời gian tới, vừa lúc luôn.”
Cậu bung dù, dùng một bàn tay đỡ lấy cánh tay của Vương Mai, “Mẹ, để con đỡ mẹ cho.”
“Ài, được rồi.”
Vương Mai cười cười, quay đầu nhìn con trai.
Bà hoảng hốt phát hiện đầu của con trai đã cao hơn bà rồi, thằng bé đã là một thiếu niên có diện mạo thanh tuấn.
Bà chớp chớp mắt, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Hôm nay bà ngồi xe trở về, bên ngoài đột nhiên đổ mưa to, bà còn nghĩ rằng chắc chắn sẽ dính mưa.
Bởi vì không muốn phiền đến người khác, bà cũng chưa nói cho Khuất Hướng Dân, đối phương gọi hỏi thì bà cũng chỉ nói là mình đang ở trong nhà rồi.
Không nghĩ tới con trai lại chịu mưa chịu gió tới đón bà, chuyện này mà xảy ra ở một tuần trước thì đó là chuyện mà bà có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Quan hệ giữa hai mẹ con lúc trước đúng là có hơi xa cách, nàng có thể cảm giác được con trai rất kháng cự việc giao lưu cùng bà, bà chỉ hỏi nhiều một chút thôi đã ngại bà phiền rồi.
“Xem ra bây giờ, con trai đã thật sự trưởng thành rồi......”
Vương Mai có chút buồn bã, lại có chút cảm khái mà túm chặt cánh tay của Chử Diên.
Sau khi về đến nhà, Chử Diên kêu mẹ đi tắm rửa trước, còn cậu thì đi đến phòng bếp tìm gừng nấu một nồi canh gừng.
Sau khi Vương Mai tắm xong rồi đi ra, nhìn thấy canh gừng thì cảm động một hồi.
Bà rất kinh ngạc hỏi Chử Diên sao biết làm cái này, Chử Diên liền nói là làm theo hướng dẫn ở trên mạng.
Thật ra cậu làm canh gừng vẫn là vì đã chịu sự ảnh hưởng của cha mẹ trước đó.
Trước kia khi cậu gặp mưa, mẹ sẽ nấu canh gừng cho cậu uống ngay.
Chờ bà uống xong canh gừng, Chử Diên lại lấy thuốc dán từ trong hòm thuốc ra đưa cho Vương Mai, dặn bà nhớ dán thuốc, sau đó mới đi tắm rửa.
-
Trận mưa này cũng tạnh dần, nhưng cũng tí tách tí tách rơi nửa buổi tối.
Chờ đến ngày hôm sau, trong không khí vẫn còn sự ẩm ướt dày đặc.
Chử Diên thấy động tác của Vương Mai vẫn còn rất chậm chạp thì biết xương khớp của bà vẫn còn đau.
Cậu thấy Vương Mai tìm quần áo lao động mà không khỏi nhíu mày, “Mẹ, hôm nay mẹ còn phải đi làm sao?”
Vương Mai cười cười, “Là do lúc trước nhận đơn trước, chỉ một cái thôi, mẹ đi quét dọn xong thì tốt rồi.”
Chử Diên mím môi dưới.
Cậu nhìn Vương Mai, lại nhìn quần áo lao động “Yên tâm chuyện nhà” màu xanh lam, rồi sau đó nảy ra một quyết định.
“Mẹ, hay là hôm nay mẹ ở nhà nghỉ ngơi đi, cái đơn kia để con tới làm cho.” Cậu nói.
Vương Mai cả kinh, quần áo trong tay đều rơi xuống đất, “Sao lại như vậy được? Con cũng không biết làm.” Vương Mai liên tục từ chối, “Con cứ ở nhà ngoan ngoãn làm bài tập là được rồi, rất mau mẹ sẽ trở về thôi.”
Chử Diên đã nhanh chân nhặt lên quần áo lao động trước.
Cậu nhìn Vương Mai rồi chớp chớp mắt, “Con biết làm mà.”
Chử Diên nói, “Mẹ yên tâm đi, con sẽ không làm mẹ bị đánh giá kém đâu.”
Vương Mai dở khóc dở cười, “Thằng oắt con này......”
Cuối cùng bà cũng không khuyên nổi Chử Diên.
Nhìn Chử Diên mặc quần áo lao động của bà ra ngoài, trong lòng Vương Mạ vừa chua xót lại vừa lo lắng.
“Con cái hiểu chuyện quá cũng không tốt mấy......” Trong lòng bà ưu sầu mà thầm nghĩ.
-
Địa chỉ Vương Mai đưa là một tiểu khu xa hoa gọi là Ngự Lan Hoa Đình, cách trường Trung học số 7 không xa.
Không biết vì cái gì mà khi nhìn tên của tiểu khu này, Chử Diên lại có cảm giác đã gặp qua ở nơi nào rồi.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook