Đế Vô Thích nhanh chân bước lại gần nàng, thậm chí bỏ qua bóng đèn lớn như Lục Tu Trưng.
Xách Vân Hề tới trước mặt, nhìn một lần khắp người nàng: “Ngươi có sao không? Đám chó Ngao có cắn ngươi không?”
Vân Hề nhìn thấy hắn, tinh thần tỉnh táo hẳn ra, gương mặt nhỏ đang xụ xuống bởi vì Lục Tu Trưng, lập tức sáng lên, cong môi, tràn ra một nụ cười đặc biệt xán lạn: “Thần thiếp không có việc gì, không sao, bệ hạ, tại sao ngài lại tới đây vậy?”
Đế Vô Thích vẫn không yên tâm, sợ bởi vì nàng bị quá nhiều kinh hách mà không nghe rõ hắn nói gì, nắm cằm nàng, nâng lên, giọng nặng nề rành mạch hỏi một lần: “Nói cho trẫm, đám chó Ngao đó có cắn ngươi hay không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Hề ở trước mặt hắn cùng trước mặt Lục Tu Trưng là hai người hoàn toàn khác nhau.
Lúc nói chuyện, còn lắc lắc đầu, ngoan ngoãn hết phần thiên hạ: “Không có, chúng nó không có cắn thần thiếp, đám cẩu đại rất ngoan.”
Lúc này Đế Vô Thích mới nhẹ nhàng thở ra: “Cẩu đại?”

Nàng còn đặt tên cho đám chó Ngao ấy?
Sau khi Vân Hề thấy nam thần đời mình, tâm tình rất tốt, lập tức chỉ huy đám chó biểu diễn một đoạn ngắn cho nam thần thưởng thức.
“Cẩu đại, cẩu nhị, cẩu tam… Cẩu bát, nghe lời, ngồi xuống.”
“Giỏi, lăn.”
“Ngoan, rất ngoan, kế tiếp, vẫy đuôi.”
****
Đế Vô Thích nhìn đám chó Ngao trước mắt, trong chốc lát ngồi xuống, trong chốc lát lăn lộn, trong chốc lát lại vẫy đuôi… Thật là câm nín, không thể hình dung tâm trạng hiện tại của bản thân sau khi tận mắt chứng kiế việc lạ này.
Thái phi đau đầu tốn thời gan thiết kế cái bẫy, muốn mạng nhỏ của nàng.
Nhưng cô nương này lại ở trong cái bẫy vui vẻ chơi đùa, sẵn tiện còn huấn luyện đám chó Ngao này.
Điều càng kỳ lạ chính là đám Chó Ngao, hắn nhớ rõ chó Ngao được coi là loài thú dữ hung mãnh, lúc tiên đế săn thú chỉ mang theo hai con, hắn chính mắt nhìn thấy, thứ trước mắt đang vẫy đuôi này cắn chết một con sói còn khỏe mạnh.
Nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh, lăn lộn, le lưỡi này là sao?
Đế Vô Thích cũng chú ý tới sự tồn tại của Lục Tu Trưng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mắt đen hẹp dài lộ ra ánh sáng sắc bén, thực rõ ràng có vài phần không vui.

“Lục Tu Trưng? Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Lúc này Lục Tu Trưng đã thay đổi một bộ mặt, khôi phục thành con tin ăn chơi trác táng.
Còn lý do tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này cũng dễ giải thích, chính là vừa khéo nghe được cung nữ và thái giám kia nói chuyện, lại đây cứu người.
Nói ba hoa chích choè, sắp khen bản thân thành thánh nam.
Vân Hề bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ khinh thường.
Cảm thấy Lục Tu Trưng thật là quá giả tạo, rõ ràng vừa mới còn muốn đào góc tường Thích Thích nhà nàng, lúc này lại muốn làm người tốt, ta khinh!
Nàng sợ nam thần bị gương mặt giả tạo này của Lục Tu Trưng lừa, muốn nhắc nhở chàng ấy cẩn thận.
Phía trước là chưa tận mắt nghe được, hiện tại vừa lúc có một cơ hội tốt để méc, ngu sao bỏ qua.
Lén lút kề sát vào người nam thần, kéo kéo ống tay áo của hắn: “Bệ hạ, thần thiếp có lời muốn nói với ngài, ngài có thể đi chung với thần thiếp vào rừng cây nhỏ một chút được không?”
Rốt cuộc thân phận của Lục Tu Trưng khá đặc thù, ảnh hưởng chính là cục diện giữa hai nước, có vài lời nói, Vân Hề cũng không thể nói ra trước mặt nhiều người như vậy.

Đế Vô Thích nhàn nhạt mà ừ một tiếng, chân dài nhanh bước ra ngoài.
Hai người trước sau đi vào rừng cây nhỏ.
Vân Hề nhanh nhạy như thỏ con, trái nhìn nhìn, phải nhìn nhìn, xác định đã an toàn, mới nhỏ giọng mở miệng nói: “Bệ hạ, ngài có cảm thấy người kia rất kỳ lạ hay không?”
Người kia?
“Ngươi nói Tam hoàng tử Thánh Khải Lục Tu Trưng?”
Đế Vô Thích khá tò mò, tại sao nàng lại nói Lục Tu Trưng kỳ lạ, không phải vẻ bề ngoài của Lục Tu Trưng rất được lòng nữ nhân sao?
Vân Hề nghiêm túc gật gật đầu, vẻ mặt đơn thuần: “Dạ, chính là người kia, nói chuyện kỳ kỳ lạ lạ, nói cái gì mà từ ngày cung yến ấy vẫn luôn nhớ bóng dáng thần thiếp, còn luôn miệng nói muốn cứu thần thiếp ra ngoài, nhưng cửa đã bị khóa, hắn làm cách nào cứu thần thiếp đi ra ngoài nha. Người này thật là kỳ lạ, bệ hạ nói có phải hay không nha?”
Hết chương 56

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương