Nhớ lại tình tiết nam chủ dùng mấy chiêu trò âm hiểm thất đức đối phó với Đế Vô Thích, Vân Hề không muốn nói chuyện hay nhìn bản mặt của hắn chút nào.
Gương mặt tuấn tú của Lục Tu Trưng có chịu không được, cô nương này nhìn dịu dàng xinh đẹp, tại sao lời nói lại đầy gai nhọn như thế.
Cho dù Lục Tu Trưng có tức giận đến mấy thì cũng sẽ không trực tiếp xé rách mặt với nàng.
Mấy năm nay, hắn đã học xong cách nhẫn nhịn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại một lần lựa chọn tính năng giả điếc: “Mới nãy, ở bên ngoài ta không cẩn thận nghe được một cung nữ và thái giám nói chuyện, biết cô nương bị tiểu nhân tính kế, nhốt ở nơi này, không thể thoát thân, lúc này mới chạy lại đây ứng cứu.”
“Cô nương có khả năng không biết, đám chó Ngao này bị người cố ý bỏ đói mấy ngày, hiện tại đã đói mất lý trí, vô cùng nguy hiểm.”

“Cô nương mau chạy ra phía sau lưng ta, để ta bảo vệ nàng rời khỏi nơi này.”
Vân Hề có chút ngoài ý muốn, thì ra trong lúc vô tình Lục Tu Trưng nghe được kế hoạch của những người đó.
Nhưng hắn cứu người thì cứu người, tại sao lại cố ý nói ra mấy câu từ ái muội như thế?
Chẳng lẽ còn muốn đào góc tường của nam thần Đế Vô Thích nữa?
Không phải trong cốt truyện hắn cũng đào góc tường nam thần Đế Vô Thích sao!
Vậy thật xin lỗi, góc tường này của nàng thuộc loại bê tông cốt thép, hàng chất lượng cao, vô cùng vững chắc, cho dù hắn lái cần cẩu hay máy xúc đất cũng vô dụng!
Đời này của Vân Hề nàng đây, chỉ có một bức tường tên là Đế Vô Thích, loại cao chọc trời leo một trăm năm cũng không thể vượt qua.
Vạn Lý Trường Thành là thứ gì! Hừ, David Copperfield đi có mấy bước đã xuyên qua, cần quái gì trèo, làm sao có thể so sánh với bức tường thành của nàng.
“Không phải, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta yêu cầu ngươi bảo vệ? Rõ ràng là ra tay cứu ngươi, nếu không, ngươi đã sớm bị mấy con chó Ngao này xé xác, ngươi không cần cúi đầu cảm ơn ta, nhanh đi đi.”
Vân Hề vừa chơi đùa với chó, vừa vẫy tay đuổi hắn đi.
Sắc mặt Lục Tu Trưng có chút xấu hổ, bởi vì nàng nói đúng sự thật.
“Cửa đã bị khóa lại, nếu cô nương không ngại, ta có thể dẫn nàng đi ra ngoài.”
Vân Hề nâng mắt ướt át, khóe môi khẽ cong, nhìn hắn cười: “Quên nói, ta ngại.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Công nhận bức tường ở nơi này cao thiệt, khác với độ cao của núi giả, không có chỗ mượn lực lấy đà nhảy, dựa vào năng lực hiện tại của nàng, đảm bảo bay giữa đường rớt chả khác gì mít già, nhưng nàng cũng không muốn nhờ hắn giúp dẫn đi ra ngoài.
Lục Tu Trưng nhếch mày, tìm lý do thay Vân Hề: “Cô nương lo lắng Long Càn đế sẽ hiểu lầm chúng ta, không có có việc gì, ta có thể giúp cô nương giữ kín bí mật. Việc hôm nay, trừ bỏ ta và cô nương, sẽ không có người thứ ba biết.”
Vân Hề khinh bỉ liếc hắn một cái, thật sự sắp bị suy nghĩ tự cho là đúng của hắn chọc ói ra nước.
Nàng ghét hắn ra mặt như vậy, chẳng lẽ hắn còn không hiểu sao?
“Được rồi, ngươi cũng đừng tự thêm đất diễn cho mình nữa, không cần thiết. Ta, không muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân, rồi mỹ nhân dốc lòng báo ân gì gì đó với ngươi. Bởi vì ngươi ở lòng ta còn không xứng với hai chữ ‘anh hùng’ này.”
Vân Hề rất biết cách làm người, không phải thật sự chán ghét, cũng sẽ không xé rách mặt với người khác.
Thực hiển nhiên, con người Lục Tu Trưng là thật sự, hoàn toàn nằm trong danh sách chán ghét của nàng.
tâm tư của Lục Tu Trưng bị người chọc thủng, biểu tình dịu dàng ấm áp trên mặt rốt cuộc cũng bong ra từng mảng, đáy mắt lộ ra điên cuồng: “Ngươi xem thường ta là con tin đúng không? Nhưng chính ngươi cũng bất quá chỉ là một món đồ chơi mà thôi! Ngươi có tư cách gì xem thường ta!”
Vân Hề không ngờ, nàng lại ép hắn lòi ra gương mặt âm u đen tối của chính mình.
Sợ chọc hắn quá mức, sẽ biến thành chó cắn người, lui ra phía sau vài bước.

Khóe miệng cong lên, cười lạnh: “Ta là cái gì, không cần ngươi ở đây nói ra nói vào, cũng là đạo lý đó, trả lại cho ngươi. Ngươi nghĩ ngươi là cái thứ gì, lợi dụng nữ nhân đạt thành mục đích, chính nhân quân tử lắm đó. Ta cũng lười quan tâm đến ngươi sống chết ra sao, bởi vậy, ngươi cũng đừng xen vào cuộc sống của ta.”
Nếu đã xé rách mặt, Lục Tu Trưng đơn giản không tiếp tục chịu đựng: “Ta thật ra muốn nhìn xem, ngươi ở trong mắt Long Càn đế có bao nhiêu quan trọng, nữ nhân ngu, cũng không dùng đầu nghĩ lại, nếu hắn thật sự coi trọng ngươi, sẽ chỉ cho ngươi một thân phận Mỹ nhân nho nhỏ?”
Một thứ đồ chơi thỏa mãn dục vọng mà thôi, quá coi trọng bản thân mình rồi.
Lục Tu Trưng cho rằng hắn đã dẫm trúng điểm chết của Vân Hề, lại không biết Vân Hề khác với đám nữ nhân trong cung này, nàng vốn không để bụng thân phân địa vị.
Cho nên, chiêu này của hắn vô dụng đối với nàng.
Hết chương 54

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương