Đế Vô Thích nhận được đáp án mà mình muốn, đơn giản trực tiếp nắm một bàn tay của nàng: “Trẫm hỏi tay ngươi làm sao?”
“Tay của thần thiếp làm sao? A… Tại sao tay của thần thiếp lại biến thành móng heo rồi!” Thật sự không thể trách Vân Hề kêu ra tiếng, bởi vì nàng cũng bị bàn tay sưng thành móng heo của mình dọa sợ.
Vẻ mặt Đế Vô Thích tối tăm, bị một tiếng “móng heo” của nàng chọc tiêu tán không ít bực dọc trong người, lần đầu hiện lên ý cười: “Ừ, vậy móng heo của ngươi là chuyện như thế nào?”
Vân Hề vừa thấy bàn tay móng heo đã ngu người ra, thật lòng không muốn thừa nhận đây là tay của mình, nhưng thực mau đã nhớ lại, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra…
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thần thiếp trúng độc.”
“Trúng độc?”

“Đúng vậy, là trúng độc.”
Vân Hề nói một lần chuyện hộp phấn của nàng bị hạ độc, có chút ảo não nhìn chằm chằm tay mình, nhỏ giọng nói thầm: “Rõ ràng đã lau khô, tại sao còn bị sưng lên như thế.”
Trước đó nàng cũng không để ý, chỉ cảm thấy có chút ngứa, còn tưởng bị muỗi cắn, xem cũng chưa xem, còn tùy tiện cào vài cái.
Đế Vô Thích vươn ngón tay chống huyệt Thái Dương, ừ một tiếng, hơi hơi híp mắt, thủ đoạn này tràn ngập ở trong cung, thấy nhiều không rảnh lo.
Trong khoảng thời gian này, nàng đội nón được yêu thương chiều chuộng, có người kiềm chế không được cũng là bình thường. Những việc này, cũng coi như là nằm trong dự kiến của hắn, hắn cũng không để ý.
Lúc trước, nàng liều mạng tranh sủng, muốn có cơ hội thị tẩm, Đế Vô Thích cũng chờ xem kết cục của nàng.
Chỉ là, thái độ của nàng lại làm Đế Vô Thích khó hiểu, nếu đổi thành người khác, lúc này chắc đã khóc lóc kể lể ở trước mặt hắn, cầu hắn làm chủ.
Đế Vô Thích rất muốn biết, rốt cuộc trong đầu nàng suy nghĩ cái gì?
“Tại sao không nói cho trẫm?”
Ánh mắt Vân Hề thanh triệt thuần túy nhìn hắn, hỏi lại: “Tại sao muốn nói cho chàng?”
“Không phải ngươi muốn tranh sủng sao? Cơ hội tốt như vậy, không lợi dụng chẳng phải là rất đáng tiếc?” Đế Vô Thích hỏi trắng ra.
Vân Hề lại a một tiếng: “Thần thiếp không có muốn tranh sủng à nha!”

Nam thần có phải hiểu lầm cái gì rồi hay không?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sợ hắn không tin, lại kiên định nói một lần: “Thần thiếp thật sự không có ý muốn tranh sủng.”
Đế Vô Thích lạnh lùng cười nhạo, giọng hơi lạnh: “Không tranh sủng, ngươi sẽ trăm phương nghìn kế độc chiếm cơ hội thị tẩm tới gần trẫm? Không tranh sủng, ngươi sẽ quan tâm trẫm có ngủ ngon hay không? Không tranh sủng, ngươi nhìn đến dáng vẻ hiện tại này của trẫm còn chạy tới tiếp cận?”
Không biết sao lại thế này, Vân Hề nghe hắn luân phiên chất vấn, trong lòng lại có chút chua xót, không phải bởi vì hắn không tin… Mà là đau lòng.
Đau lòng hắn phải xây bức tường lạnh như băng, xù lông như nhím để bảo vệ bản thân không bị thương.
Trong hoàng cung ngộp vàng son này, mọi người đối xử với hắn đều là có mục đích, đều có cầu xin… Cho nên, hắn mới cảm thấy nàng đối xử tốt với hắn cũng giống như những nữ nhân khác trong cung, tất cả chỉ là vì tranh sủng, lợi dụng hắn yêu thích bò lên trên.
Đương nhiên, Vân Hề không có cách nào mở miệng nói thẳng ra, bản thân nàng quan tâm hắn là bởi vì nàng là fan cuồng của hắn.
Lúc ban đầu, mang một con tim mê muội muốn âm thầm nhìn hắn một lần, lúc sau là vì Ngọc Long Tuyền.

Cho tới nay, nàng là thật sự quan tâm hắn, tuyệt đối không có nửa điểm hư tình giả ý, nhưng dù nàng có nói, hắn cũng sẽ không tin, nhất định sẽ cảm thấy nàng không có ý tốt.
Quả nhiên, thần tượng gì đó, chỉ thích hợp đứng xa xa mà thưởng thức nhan sắc đến ông trời còn ghen ghét kia, chỉ có thể yên lặng mà bảo vệ.
Sợ hắn còn cảm thấy nàng cố ý giả vờ thê thảm trước mặt tranh sủng, Vân Hề nhanh chóng giấu tay sưng ra sau lưng, lui ra phía sau vài bước, bảo trì một khoảng cách, hơi hơi nhíu mày.
“Muốn làm như thế nào, ngài mới tin thần thiếp không có tâm tư tranh sủng? Chỉ cần ngài nói, thần thiếp nhất định làm được.”
Đế Vô Thích nhéo nhéo hai bên huyệt Thái Dương đang đau nhức, lại một lần xem không hiểu tâm tư của nàng.
Hết chương 21

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương