Editor: L’espoir
*
Bọn họ tiến hành vô cùng thuận lợi, cô gái quê mùa ở nông thôn này mặc dù đường đường là người lại giống của tộc Long, nhưng vì học ít, kiến thức hạn hẹp nên bị nhà họ Long tráng lệ cùng với những người như vương tử công chúa này làm cho kinh sợ, nơm nớp dè dặt, không biết làm sao.
Họ lạnh lùng với cô, thỉnh thoảng cho cô một chút ân cần, cô lại như bị hội chứng Stockholm, vì thế cảm thấy được ưu ái mà lo sợ, xúc động đến mức nước mắt lưng tròng.
Năm đó người biết chuyện Long An Khang từng kết hôn bên ngoài rất ít, vì thế bọn họ bịa ra một câu chuyện rằng mẹ của cô là bồ nhí ti tiện vô liêm sỉ, lập kế dụ Long An Khang sinh ra một đứa con hoang như cô, để cho con gái của cô gái nhà giàu đó có thể giẫm chết trên đầu cô, cũng như để ngăn cô sinh ra bất kỳ sự oán hận nào không nên có.
Cuối cùng, Long Cẩm bởi vì trầm cảm nặng mà tự sát, mà khi đó nhà họ Long đã vượt qua cửa ải khó khăn nhờ vào số mệnh cô mang đến, Long Linh cũng chiếm được Long Châu, từ người bình thường biến thành người bán rồng*.
*người một nửa là rồng
Ây dà, tác giả khi sáng tác chẳng có chút lương tâm nào, năm đó độc giả thấy cú twist này tức đến mức bốc khói, cô còn cảm thấy rất thú vị, cô thích nhất là khiêu khích độc giả, nào nghĩ đến có một ngày mình vậy mà sẽ xuyên vào đây đâu.
Trên ghế lái, người tài xế phụ trách đón Long Cẩm về nhà họ Long nhìn Cảnh Bội qua gương chiếu hậu vài lần, luôn cảm thấy sau khi cô gái này ngủ dậy có chỗ nào đó thay đổi.
Là ảo giác sao, làm sao có thể biến thành người khác ngay trước mắt hắn?
Từ sân bay đến nhà họ Long, hai tiếng rưỡi đi xe cuối cùng cũng kết thúc, nhà họ Long gần ngay trước mắt.
Vân Cẩm Châu cách đây không lâu đã có mưa, không khí vẫn còn ẩm ướt, đại trạch nhà họ Long sừng sững giữa làn sương mỏng như một vị lão niên uy nghiêm, không thể mạo phạm.
Dòng suối nhỏ ở sân trước chảy róc rách, bên dưới chiếc cầu nhỏ cong vút có một chiếc cối xay nước bằng tre đang quay, những cây thông và cây mẫu đơn sau khi được mưa tắm gội đều xanh mướt, rực rỡ.
Người nhà họ Long đã quyết tâm ngay từ đầu là sẽ làm cho Long Cẩm phải khiếp sợ, họ còn đặc biệt sửa soạn một phen, các quý bà thì đeo đầy đủ trang sức, các quý ông thì diện tây trang giày da, ngay cả bọn nhỏ cũng đeo cà vạt nhỏ và đeo vương miện nhỏ.
Xanh vàng rực rỡ, phục trang đẹp đẽ.
“Một cô gái chưa từng trải đời, có đáng phải làm thế không? Bình thường chúng ta mặc cũng rất đẹp mà.
” Một cô gái đá đá đôi giày cao gót dây buộc màu hồng trên chân, không kiên nhẫn nói.
“Một cô bé quê mùa không có kiến thức thì biết cái gì, con đi đôi dép hai mươi nghìn, người ta còn tưởng con mua nó ở mấy tiệm ven đường thôi, phải ăn diện cho nó thấy rõ là mình sang chứ.
Sau này con đừng có đi dép nữa, nhìn chẳng ra làm sao.
” Mẹ cô ta mắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook