Lệ gia tiểu thiếu gia năm nay mới mười ba tuổi, qua năm mới sẽ lên tuổi mười bốn.
Ở trong cái giới này, mấy đứa trẻ tầm tuổi như cậu ta đã sớm ranh ma như quỷ, thế nhưng Lệ gia tiểu thiếu gia lại có chút ngây thơ, bởi vì mẹ kế vào cửa khi dễ hắn với em gái, lại không nắm được thóp, cho nên mới làm ra chuyện bỏ nhà ra đi.
Tuy rằng cậu ta có thể tự nuôi sống bản thân và em gái, thế nhưng chuyện này vẫn là chuyện làm cho Lệ gia cảm thấy mất mặt.
Tất cả chuyển biến đều xảy ra sau khi Lệ gia tiểu thiếu gia mang theo em gái về nhà.
Cơ hồ là dùng thủ đoạn gì đó thu thập bà mẹ kế kia, làm cho đứa bé trong bụng bà ta không giữ được. Mẹ kế ở dưới con mắt nhìn chăm chăm của Lệ gia động thủ với tiểu thiếu gia, lại còn bị người ta bắt gặp. Dù Lệ tiên sinh có yêu thương mỹ nhân thế nào đi chăng nữa cũng không đến mức không quan tâm tới con trai của mình. Về việc này, ông ta tự dưng đứng về phía hắn.
Lệ gia tiểu thiếu gia mượn điểm này, đem bà mẹ kế kia tống cổ ra khỏi Lệ gia, đồng thời đem quyền hành ở trong nhà nắm trở về, làm cho người khác không có biện pháp chèn ép hắn, thậm chí cha hắn còn chủ động bồi thường.
Một đoạn sự kiện này kết thúc, tất cả mọi người đều nói tiểu thiếu gia này sau khi bỏ nhà đi một lần liền học được thủ đoạn của người trưởng thành.
Một người như vậy, lại đứng bên phe của Tiễn Mân Văn.
Tiễn Ý Ý đau đầu.
Thiếu niên sáng sớm ngày 29 Tết đến gõ cửa nhà cô, hoặc là có ý muốn giúp chị Mân Văn của hắn, hoặc là có dụng tâm kín đáo gì đó.
Tiễn Ý Ý cũng không dám khinh thường cậu nam sinh trước mặt mình.
Ai biết đứa nhỏ mới học cấp hai này sẽ có bao nhiêu bản lĩnh chứ.
“Chị Ý Ý, đã quấy rầy rồi.”
Lệ gia tiểu thiếu gia rất có lễ phép nói.
Cậu ta nhìn thấy cô gái từ trêи cầu thang đi xuống, chủ động hướng về phía Tiễn Ý Ý gật đầu.
Luận về tuổi tác, cậu nhỏ hơn Tiễn Ý Ý mấy tuổi, luận về quan hệ, Tiễn Ý Ý là chủ, cậu ta là khách, Lệ gia tiểu thiếu gia lễ phép ở phương diện này cũng không có vấn đề gì.
Mà Tiễn Mân Văn còn đang cười ở bên cạnh, sắc mặt thoáng cái không quá dễ nhìn.
Cô ta không đứng lên, ở ngoài sáng, trêи thân phận, cô ta là chị gái của Tiễn Ý Ý, tự nhiên không cần thiết phải chào hỏi cô làm gì.
Tiễn Ý Ý bước xuống dưới tầng.
Lệ gia tiểu thiếu gia chỉ là một học sinh cấp hai, các trưởng bối tự nhiên sẽ không ra đón tiếp cậu ta. Cho nên nghênh đón tiểu thiếu gia chỉ có hai người Tiễn Mân Văn và Tiễn Ý Ý.
Tiễn Mân Văn quen biết trước với tiểu thiếu gia, như vậy người làm chủ nhà ra mặt gặp cậu ta hôm nay tự nhiên cũng chỉ có Tiễn Ý Ý.
Tiễn Ý Ý không thể vào 29 Tết lãng phí thời gian với Tiễn Mân Văn và một nhân vật nguy hiểm như cậu ta được.
Lệ gia tiểu thiếu gia rất hiểu lễ phép, thời điểm đến còn mang theo không ít lễ vật, những lễ vật cậu ta tặng đều có mục đích cả.
Ai cũng có, mỗi người một loại khác nhau.
Thậm chí còn chuẩn bị cho cả Tiễn Ý Ý.
Thời điểm tiểu thiếu gia gọi một tiếng "chị Ý Ý", nhìn qua giống như hoàn toàn không hề biết quan hệ bên trong của Tiễn Ý Ý và Tiễn Mân Văn vậy, lễ phép lại khách khí, không có gì khác biệt với mấy đứa trẻ tới nhà người ta làm khách.
Như vậy mới kỳ quái.
Tiễn Ý Ý nhận lễ vật, trong lòng ngược lại có chút không hiểu.
Hiện tại, Tiễn Mân Văn khẳng định đã nói cho tiểu thiếu gia một vài chuyện của hai người rồi chứ nhỉ, đáng lẽ ra trong mắt cậu ta hiện giờ, Tiễn Ý Ý phải là một người tội ác tày trời khi chỉ biết bắt nạt Tiễn Mân Văn mới đúng.
Một đứa trẻ cấp hai, dù có ngụy trang tốt đến thế nào thì chắc chắn vẫn sẽ biểu lộ một chút ít cảm xúc. Thế nhưng kì quái là Tiễn Ý Ý lại không thể nhìn ra một tia ác ý nào đối với mình từ vị tiểu thiếu gia này.
Có điều lại cứ có cảm giác kỳ quái ở chỗ nào đó.
Tóm lại cứ có một loại khiến Tiễn Ý Ý nhìn không thấu.
Lệ gia tiểu thiếu gia này còn có một loại thành thục bất đồng tuổi tác, thậm chí không thể dùng từ "trưởng thành sớm" để hình dung được. Ngồi trêи sofa cùng hắn trò chuyện ngắn ngủi vài câu, Tiễn Ý Ý cảm thấy mình như đang nói chuyện với một người trưởng thành chứ không phải một học sinh trung học.
Logic cùng ngôn ngữ của học sinh trung học không giống với Lệ gia tiểu thiếu gia.
Người này thực sự rất kỳ quái, rõ ràng nên cùng Tiễn Mân Văn nói chuyện thân thiết, thế nhưng cố tình nói hai ba câu lại phải đề cập tới Tiễn Ý Ý.
“Nghe nói chị Ý Ý thích xem triển lãm tranh?”
“Chị Ý Ý, em cũng muốn học nhϊế͙p͙ ảnh, chị đề cử cho em có được không?”
Mắt thấy Tiễn Mân Văn cũng đã đen mặt, một bộ dáng sắp không nhịn được nữa, Tiễn Ý Ý mới cẩn thận nói ra: “Chị đối với cái này cũng không quá quen thuộc, em nên hỏi chị Mân Văn của em thử xem.”
Đứa trẻ nhỏ của nữ chính, làm ơn đừng nói nhiều lời với cô như thế có được không. Cái này làm cho Tiễn Ý Ý cảm giác như hắn tính toán xâm nhập vào trại doanh của địch, cùng cô giả vờ giao hảo.
“Chị Mân Văn…” Lệ gia tiểu thiếu gia đối với Tiễn Mân Văn cười cười, nam sinh cấp hai vẫn còn một ít tính tình trẻ con chưa lớn, hình dáng gò má hắn thực nhu hòa, tại một góc độ nào đó còn có cảm giác giống một cô gái, lúc hắn ngẩng đầu nhìn Tiễn Mân Văn, vẻ tươi cười lại còn có điểm mềm mại, “Chị Mân Văn khả năng cũng không rõ mấy thứ này.”
Lúc hắn nói chuyện, sắc mặt Tiễn Mân Văn càng ngày càng khó coi.
Tiễn Ý Ý có chút thú vị.
Hai người này, rõ ràng phải là quan hệ bạn bè tốt cùng chung hoạn nạn mới đúng. Làm sao nhìn lại cảm thấy không hài hòa như thế?
Hôm qua mẹ Tiễn không phải bốn phía đều khoe khoang quan hệ giữa hai người tốt lắm sao?
“Hoàn cảnh sinh hoạt trước đó của chị Mân Văn, tựa hồ cũng không thể ở trêи mặt này cho ra phán đoán gì.” Lệ gia tiểu thiếu gia cười cười, y như một đứa nhỏ đang ngại ngùng, “Em chỉ có thể hỏi chị Ý Ý thôi.”
Tiễn Ý Ý: “…” Đứa nhỏ, em có biết không, những lời nói đó chính là một kϊƈɦ đối với Tiễn Mân Văn đó.
Cô không biết Lệ gia tiểu thiếu gia có biết hay không, thế nhưng gương mặt của Tiễn Mân Văn rõ ràng đã không bảo trì được nữa, cô ta nghiêm mặt: “Chạy chậm!”
Khoảng thời gian Lệ gia tiểu thiếu gia mang theo em gái mình rời nhà đi đã cùng Tiễn Mân Văn sinh hoạt tại con phố bần dân, thời gian đó Tiễn Mân Văn đều dùng loại giọng điệu của một người chị gái, lại mang theo sự thân mật. "Chạy chậm" đều là để gọi lên khi Lệ gia tiểu thiếu gia chạy quá nhanh, cô ta đuổi theo không kịp, sau này liền được lấy làm tên thân mật của cậu ta. Lệ gia tiểu thiếu gia cũng không có cự tuyệt, đôi khi còn chủ động đáp ứng.
Rõ ràng trước đó quan hệ còn rất tốt, giống như là hai chị em vậy. Thậm chí vài ngày trước, lúc cậu ta đến chơi với Tiễn Mân Văn vẫn còn cùng cô ta hòa hợp, tự dưng hôm nay lại không hề cho cô ta chút mặt mũi nào.
Chẳng lẽ bởi vì người trong nhà yêu thích Tiễn Ý Ý hơn, cho nên cậu ta cũng thuận theo đứng về phía Tiễn Ý Ý?
Rõ ràng người giúp cậu ta khi hoạn nạn là cô ta!
Tiễn Mân Văn quả thực không thông nổi khí.
“Chị Mân Văn,” Lệ gia tiểu thiếu gia nho nhã lễ độ nói, “Em tên Lệ Tuần, làm ơn hãy gọi tên của em.”
Tiễn Mân Văn đỏ mặt.
Đỏ lên.
Cô ta có chút đứng ngồi không yên, càng không hiểu vì sao Lệ Tuần đột nhiên có chuyển biến lớn như vậy, trong mờ mịt lại nhiều hơn một phần xấu hổ, vì cái gì mà cậu ta có thể ở trước mặt Tiễn Ý Ý nhục nhã cô ta?
Tiễn Mân Văn đứng lên.
“Em không phải nói muốn đến cảm ơn chị về việc lúc trước sao?”
“Quả thực là vậy.”
Lệ Tuần cũng đứng lên theo, cười tủm tỉm: “Lại nói, em muốn đi gặp mặt ông nội Tiễn một chút, muốn nói lời cảm ơn chính thức về việc chị Mân Văn đã giúp em. Không biết em có thể đi gặp ông ấy không?”
Lúc cậu ta nói câu này, là nhìn Tiễn Ý Ý.
Rất rõ ràng cậu ta cũng biết, ở nơi này của lão gia tử, hai chị em Tiễn gia, ai là người được làm chủ.
Tiễn Mân Văn rốt cuộc cũng không cười nổi nữa.
Rất kỳ quái, Lệ Tuần sao lại thay đổi như vậy?
Trước kia rõ ràng không phải như vậy.
Thời điểm cậu ta ở phố bần dân, rõ ràng đối với cô ta cực kì ỷ lại, lúc gọi cô ta là "chị" đều giống như đã coi cô ta như một người chị trong nhà mà đối đãi. Người khác cậu ta đều không yên tâm, duy chỉ có cô ta mới khiến cho cậu ta có cảm giác an toàn, nguyện ý đem em gái mình cho cô ta chăm sóc.
Tiễn Mân Văn lúc ấy đi qua chỉ cảm thấy đứa nhỏ này mang theo em gái có chút đáng thương, nguyện ý đưa tay giúp một phen, cũng không có suy nghĩ phải hồi báo cái gì. Thời điểm cô ta về tới Tiễn gia còn nghĩ muốn giúp hai anh em Lệ Tuần không muốn trở về kia một tay.
Thế nhưng cô ta lại không thể nào nghĩ đến, tiểu thiếu gia này cư nhiên sẽ trở mặt không nhận người.
Rõ ràng, rõ ràng có quan hệ rất tốt với cô ta, vì sao tới Tiễn gia lại chỉ nói chuyện với một mình Tiễn Ý Ý?
Người giúp hắn là cô ta cơ mà!
Tiễn Mân Văn tức giận, Tiễn Ý Ý cũng mộng bức.
Tổng cảm thấy hình như tiết tấu kịch bản xoay sai ở chỗ nào rồi, bánh răng tình huống không phải như thế này thì phải.
Ban đầu rời nhà trốn đi được nữ nhi của Tiễn gia cưu mang, hiện tại hai người một người về Tiễn gia, một người về Lệ gia, thuận tình thuận lý cũng nên đến cửa gặp mặt một chút. Tuy rằng không có người lớn đi cạnh cậu ta, tuy rằng cậu ta có chút không linh hoạt lắm, vào 29 Tết mà đến nhà người ta chơi, thế nhưng người cũng đã tới, lời cũng đã nói, tự nhiên phải gặp mặt trưởng bối nói lời cảm tạ.
Tiễn Ý Ý hỏi ý tứ của ông nội, thấy ông không cự tuyệt mới để Lệ gia tiểu thiếu gia lên lầu hai.
Lệ Tuần cười ngại ngùng, gật đầu với Tiễn Ý Ý, rồi cũng hướng về phía Tiễn Mân Văn gật một cái.
Cậu ta đi lên lầu, dưới lầu chỉ còn lại Tiễn Ý Ý với Tiễn Mân Văn.
Tiễn Ý Ý không muốn ở cùng một chỗ với Tiễn Mân Văn, xoay người rời đi.
“Đắc ý sao?”
Bất chợt, Tiễn Mân Văn ở sau lưng cô khàn giọng nói.
Bước chân của Tiễn Ý Ý không dừng lại.
Những lời này, nghe chỉ tổ đau đầu.
Không nghe thì tốt hơn.
“Bởi vì mày được ông nội và tiểu thúc yêu thích cho nên ngay cả Chạy Chậm cũng muốn thân cận với mày. Tiễn Ý Ý, mày có biết mày rất vô liêm sỉ không? Ỷ vào việc chiếm trước thân phận của tao, thân thiết với người nhà của tao, để cho mọi người đều đứng về phía mày. Tiễn Ý Ý, mày có biết xấu hổ hay không?”
Tiễn Mân Văn lên án ở trong đại sảnh trống trải nghe thập phần rõ ràng.
Tiễn Ý Ý không nói chuyện, bước chân nhanh hơn rời đi.
Nói với cô ta cũng chẳng có tác dụng, cũng không thể xé miệng, mà nếu đã không thể xé miệng thì chuyện này sẽ chẳng thể chấm dứt.
Bỏ đi là được rồi.
Dù sao Tiễn Mân Văn cũng sẽ không xông vào phòng cô.
Trước đây Tiễn Mân Văn đã ầm ĩ khiến ông nội không vui, trừ phi cô ta ngu hết thuốc chữa thì sẽ không đến lần thứ hai.
Tiễn Ý Ý không phản ứng lại Tiễn Mân Văn ở phía sau, cơ hồ là lấy tốc độ đi bộ nhanh nhất lên lầu.
Quản gia rót trà đi tới.
“Ý Ý tiểu thư.”
Tiễn Ý Ý bị quản gia gọi lại.
“Cháu có thể mang lên cho tiên sinh với Lệ gia tiểu khách nhân không?” Thái độ quản gia rất hòa ái.
Quản gia hẳn là còn những chuyện khác, Tiễn Ý Ý liền thuận tay nhận lấy.
Cửa phòng nặng nề bị đẩy ra.
Trong phòng tiếp khách, sắc mặt lão gia tử ngưng trọng, âm thanh của Lệ gia tiểu thiếu gia đang quay lưng lại với Tiễn Ý Ý cũng kết thúc.
“… Mong ông suy xét nhiều hơn một chút.”
Khả năng là nhận ra có người tiến vào, Lệ Tuần thu tiếng, quay đầu.
Thời điểm nhìn thấy Tiễn Ý Ý, liền lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Chị Ý Ý.”
Tiễn Ý Ý đem trà đặt ở trước mặt lão gia tử, a di chuẩn bị cho tiểu thiếu gia Lệ Tuần một ly nước trái cây.
Cậu ta khách khí nói cảm ơn.
“Để chị Ý Ý phải phí tâm rồi.”
Tiễn Ý Ý ngược lại không quan trọng cái này, chỉ là nhìn biểu tình của ông nội, cảm thấy Lệ Tuần hình như đã nói chuyện gì đó ghê gớm lắm với ông.
Nhưng rõ ràng cậu ta mới chỉ là một đứa nhóc choai choai, có thể biết được những gì? Lại còn có thể làm ông nội dao động?
“Tiểu Tuần, lời cháu nói, ta biết.”
Ông nội chậm rãi nói ra: “Cháu đi tìm hai chị gái chơi đi.”
Lệ Tuần đứng dậy, cung kính gật đầu: “Quấy rầy ông nội rồi.”
Lệ Tuần từ lúc sáng sớm tinh mơ đến rồi rời đi, Tiễn Ý Ý đều không biết nguyên nhân hắn đến để làm cái gì, cô cũng không dám hỏi ông nội. Biểu tình của ông nội nói cho cô biết, chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
“Ý Ý.”
Ông nội bỗng nhiên gọi cô lại.
“Đứa nhỏ kia của Lệ gia…”
Ông trầm ngâm một lát.
“Trước kia cháu có từng gặp qua không?”
Tiễn Ý Ý lắc đầu.
Cho dù là cô hay nguyên chủ, trước cái tuổi này đều chưa từng gặp Lệ Tuần, hoàn toàn tương phản với Tiễn Mân Văn có quan hệ tốt với Lệ Tuần. Ông nội hẳn là cũng biết điểm này, tại sao lại hỏi như vậy?
“Ông biết rồi.”
“Nếu đứa nhỏ này tìm cháu chơi đùa thì cứ xem nó như em trai, quan tâm nhiều một chút.”
Ông nội nói một câu.
Tiễn Ý Ý mơ hồ có thể đoán được một chút gì đó.
Trêи người Lệ Tuần, có thứ gì đó khiến cho ông nội coi trọng sao?
Một học sinh trung học mà thôi…
Chờ đã, nếu cậu ta không chỉ là một học sinh trong học, tất cả đều được giải thích.
Tiễn Ý Ý sửng sốt.
Trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ không khả thi cho lắm.
Không thể nào chứ?
Ở trong cái giới này, mấy đứa trẻ tầm tuổi như cậu ta đã sớm ranh ma như quỷ, thế nhưng Lệ gia tiểu thiếu gia lại có chút ngây thơ, bởi vì mẹ kế vào cửa khi dễ hắn với em gái, lại không nắm được thóp, cho nên mới làm ra chuyện bỏ nhà ra đi.
Tuy rằng cậu ta có thể tự nuôi sống bản thân và em gái, thế nhưng chuyện này vẫn là chuyện làm cho Lệ gia cảm thấy mất mặt.
Tất cả chuyển biến đều xảy ra sau khi Lệ gia tiểu thiếu gia mang theo em gái về nhà.
Cơ hồ là dùng thủ đoạn gì đó thu thập bà mẹ kế kia, làm cho đứa bé trong bụng bà ta không giữ được. Mẹ kế ở dưới con mắt nhìn chăm chăm của Lệ gia động thủ với tiểu thiếu gia, lại còn bị người ta bắt gặp. Dù Lệ tiên sinh có yêu thương mỹ nhân thế nào đi chăng nữa cũng không đến mức không quan tâm tới con trai của mình. Về việc này, ông ta tự dưng đứng về phía hắn.
Lệ gia tiểu thiếu gia mượn điểm này, đem bà mẹ kế kia tống cổ ra khỏi Lệ gia, đồng thời đem quyền hành ở trong nhà nắm trở về, làm cho người khác không có biện pháp chèn ép hắn, thậm chí cha hắn còn chủ động bồi thường.
Một đoạn sự kiện này kết thúc, tất cả mọi người đều nói tiểu thiếu gia này sau khi bỏ nhà đi một lần liền học được thủ đoạn của người trưởng thành.
Một người như vậy, lại đứng bên phe của Tiễn Mân Văn.
Tiễn Ý Ý đau đầu.
Thiếu niên sáng sớm ngày 29 Tết đến gõ cửa nhà cô, hoặc là có ý muốn giúp chị Mân Văn của hắn, hoặc là có dụng tâm kín đáo gì đó.
Tiễn Ý Ý cũng không dám khinh thường cậu nam sinh trước mặt mình.
Ai biết đứa nhỏ mới học cấp hai này sẽ có bao nhiêu bản lĩnh chứ.
“Chị Ý Ý, đã quấy rầy rồi.”
Lệ gia tiểu thiếu gia rất có lễ phép nói.
Cậu ta nhìn thấy cô gái từ trêи cầu thang đi xuống, chủ động hướng về phía Tiễn Ý Ý gật đầu.
Luận về tuổi tác, cậu nhỏ hơn Tiễn Ý Ý mấy tuổi, luận về quan hệ, Tiễn Ý Ý là chủ, cậu ta là khách, Lệ gia tiểu thiếu gia lễ phép ở phương diện này cũng không có vấn đề gì.
Mà Tiễn Mân Văn còn đang cười ở bên cạnh, sắc mặt thoáng cái không quá dễ nhìn.
Cô ta không đứng lên, ở ngoài sáng, trêи thân phận, cô ta là chị gái của Tiễn Ý Ý, tự nhiên không cần thiết phải chào hỏi cô làm gì.
Tiễn Ý Ý bước xuống dưới tầng.
Lệ gia tiểu thiếu gia chỉ là một học sinh cấp hai, các trưởng bối tự nhiên sẽ không ra đón tiếp cậu ta. Cho nên nghênh đón tiểu thiếu gia chỉ có hai người Tiễn Mân Văn và Tiễn Ý Ý.
Tiễn Mân Văn quen biết trước với tiểu thiếu gia, như vậy người làm chủ nhà ra mặt gặp cậu ta hôm nay tự nhiên cũng chỉ có Tiễn Ý Ý.
Tiễn Ý Ý không thể vào 29 Tết lãng phí thời gian với Tiễn Mân Văn và một nhân vật nguy hiểm như cậu ta được.
Lệ gia tiểu thiếu gia rất hiểu lễ phép, thời điểm đến còn mang theo không ít lễ vật, những lễ vật cậu ta tặng đều có mục đích cả.
Ai cũng có, mỗi người một loại khác nhau.
Thậm chí còn chuẩn bị cho cả Tiễn Ý Ý.
Thời điểm tiểu thiếu gia gọi một tiếng "chị Ý Ý", nhìn qua giống như hoàn toàn không hề biết quan hệ bên trong của Tiễn Ý Ý và Tiễn Mân Văn vậy, lễ phép lại khách khí, không có gì khác biệt với mấy đứa trẻ tới nhà người ta làm khách.
Như vậy mới kỳ quái.
Tiễn Ý Ý nhận lễ vật, trong lòng ngược lại có chút không hiểu.
Hiện tại, Tiễn Mân Văn khẳng định đã nói cho tiểu thiếu gia một vài chuyện của hai người rồi chứ nhỉ, đáng lẽ ra trong mắt cậu ta hiện giờ, Tiễn Ý Ý phải là một người tội ác tày trời khi chỉ biết bắt nạt Tiễn Mân Văn mới đúng.
Một đứa trẻ cấp hai, dù có ngụy trang tốt đến thế nào thì chắc chắn vẫn sẽ biểu lộ một chút ít cảm xúc. Thế nhưng kì quái là Tiễn Ý Ý lại không thể nhìn ra một tia ác ý nào đối với mình từ vị tiểu thiếu gia này.
Có điều lại cứ có cảm giác kỳ quái ở chỗ nào đó.
Tóm lại cứ có một loại khiến Tiễn Ý Ý nhìn không thấu.
Lệ gia tiểu thiếu gia này còn có một loại thành thục bất đồng tuổi tác, thậm chí không thể dùng từ "trưởng thành sớm" để hình dung được. Ngồi trêи sofa cùng hắn trò chuyện ngắn ngủi vài câu, Tiễn Ý Ý cảm thấy mình như đang nói chuyện với một người trưởng thành chứ không phải một học sinh trung học.
Logic cùng ngôn ngữ của học sinh trung học không giống với Lệ gia tiểu thiếu gia.
Người này thực sự rất kỳ quái, rõ ràng nên cùng Tiễn Mân Văn nói chuyện thân thiết, thế nhưng cố tình nói hai ba câu lại phải đề cập tới Tiễn Ý Ý.
“Nghe nói chị Ý Ý thích xem triển lãm tranh?”
“Chị Ý Ý, em cũng muốn học nhϊế͙p͙ ảnh, chị đề cử cho em có được không?”
Mắt thấy Tiễn Mân Văn cũng đã đen mặt, một bộ dáng sắp không nhịn được nữa, Tiễn Ý Ý mới cẩn thận nói ra: “Chị đối với cái này cũng không quá quen thuộc, em nên hỏi chị Mân Văn của em thử xem.”
Đứa trẻ nhỏ của nữ chính, làm ơn đừng nói nhiều lời với cô như thế có được không. Cái này làm cho Tiễn Ý Ý cảm giác như hắn tính toán xâm nhập vào trại doanh của địch, cùng cô giả vờ giao hảo.
“Chị Mân Văn…” Lệ gia tiểu thiếu gia đối với Tiễn Mân Văn cười cười, nam sinh cấp hai vẫn còn một ít tính tình trẻ con chưa lớn, hình dáng gò má hắn thực nhu hòa, tại một góc độ nào đó còn có cảm giác giống một cô gái, lúc hắn ngẩng đầu nhìn Tiễn Mân Văn, vẻ tươi cười lại còn có điểm mềm mại, “Chị Mân Văn khả năng cũng không rõ mấy thứ này.”
Lúc hắn nói chuyện, sắc mặt Tiễn Mân Văn càng ngày càng khó coi.
Tiễn Ý Ý có chút thú vị.
Hai người này, rõ ràng phải là quan hệ bạn bè tốt cùng chung hoạn nạn mới đúng. Làm sao nhìn lại cảm thấy không hài hòa như thế?
Hôm qua mẹ Tiễn không phải bốn phía đều khoe khoang quan hệ giữa hai người tốt lắm sao?
“Hoàn cảnh sinh hoạt trước đó của chị Mân Văn, tựa hồ cũng không thể ở trêи mặt này cho ra phán đoán gì.” Lệ gia tiểu thiếu gia cười cười, y như một đứa nhỏ đang ngại ngùng, “Em chỉ có thể hỏi chị Ý Ý thôi.”
Tiễn Ý Ý: “…” Đứa nhỏ, em có biết không, những lời nói đó chính là một kϊƈɦ đối với Tiễn Mân Văn đó.
Cô không biết Lệ gia tiểu thiếu gia có biết hay không, thế nhưng gương mặt của Tiễn Mân Văn rõ ràng đã không bảo trì được nữa, cô ta nghiêm mặt: “Chạy chậm!”
Khoảng thời gian Lệ gia tiểu thiếu gia mang theo em gái mình rời nhà đi đã cùng Tiễn Mân Văn sinh hoạt tại con phố bần dân, thời gian đó Tiễn Mân Văn đều dùng loại giọng điệu của một người chị gái, lại mang theo sự thân mật. "Chạy chậm" đều là để gọi lên khi Lệ gia tiểu thiếu gia chạy quá nhanh, cô ta đuổi theo không kịp, sau này liền được lấy làm tên thân mật của cậu ta. Lệ gia tiểu thiếu gia cũng không có cự tuyệt, đôi khi còn chủ động đáp ứng.
Rõ ràng trước đó quan hệ còn rất tốt, giống như là hai chị em vậy. Thậm chí vài ngày trước, lúc cậu ta đến chơi với Tiễn Mân Văn vẫn còn cùng cô ta hòa hợp, tự dưng hôm nay lại không hề cho cô ta chút mặt mũi nào.
Chẳng lẽ bởi vì người trong nhà yêu thích Tiễn Ý Ý hơn, cho nên cậu ta cũng thuận theo đứng về phía Tiễn Ý Ý?
Rõ ràng người giúp cậu ta khi hoạn nạn là cô ta!
Tiễn Mân Văn quả thực không thông nổi khí.
“Chị Mân Văn,” Lệ gia tiểu thiếu gia nho nhã lễ độ nói, “Em tên Lệ Tuần, làm ơn hãy gọi tên của em.”
Tiễn Mân Văn đỏ mặt.
Đỏ lên.
Cô ta có chút đứng ngồi không yên, càng không hiểu vì sao Lệ Tuần đột nhiên có chuyển biến lớn như vậy, trong mờ mịt lại nhiều hơn một phần xấu hổ, vì cái gì mà cậu ta có thể ở trước mặt Tiễn Ý Ý nhục nhã cô ta?
Tiễn Mân Văn đứng lên.
“Em không phải nói muốn đến cảm ơn chị về việc lúc trước sao?”
“Quả thực là vậy.”
Lệ Tuần cũng đứng lên theo, cười tủm tỉm: “Lại nói, em muốn đi gặp mặt ông nội Tiễn một chút, muốn nói lời cảm ơn chính thức về việc chị Mân Văn đã giúp em. Không biết em có thể đi gặp ông ấy không?”
Lúc cậu ta nói câu này, là nhìn Tiễn Ý Ý.
Rất rõ ràng cậu ta cũng biết, ở nơi này của lão gia tử, hai chị em Tiễn gia, ai là người được làm chủ.
Tiễn Mân Văn rốt cuộc cũng không cười nổi nữa.
Rất kỳ quái, Lệ Tuần sao lại thay đổi như vậy?
Trước kia rõ ràng không phải như vậy.
Thời điểm cậu ta ở phố bần dân, rõ ràng đối với cô ta cực kì ỷ lại, lúc gọi cô ta là "chị" đều giống như đã coi cô ta như một người chị trong nhà mà đối đãi. Người khác cậu ta đều không yên tâm, duy chỉ có cô ta mới khiến cho cậu ta có cảm giác an toàn, nguyện ý đem em gái mình cho cô ta chăm sóc.
Tiễn Mân Văn lúc ấy đi qua chỉ cảm thấy đứa nhỏ này mang theo em gái có chút đáng thương, nguyện ý đưa tay giúp một phen, cũng không có suy nghĩ phải hồi báo cái gì. Thời điểm cô ta về tới Tiễn gia còn nghĩ muốn giúp hai anh em Lệ Tuần không muốn trở về kia một tay.
Thế nhưng cô ta lại không thể nào nghĩ đến, tiểu thiếu gia này cư nhiên sẽ trở mặt không nhận người.
Rõ ràng, rõ ràng có quan hệ rất tốt với cô ta, vì sao tới Tiễn gia lại chỉ nói chuyện với một mình Tiễn Ý Ý?
Người giúp hắn là cô ta cơ mà!
Tiễn Mân Văn tức giận, Tiễn Ý Ý cũng mộng bức.
Tổng cảm thấy hình như tiết tấu kịch bản xoay sai ở chỗ nào rồi, bánh răng tình huống không phải như thế này thì phải.
Ban đầu rời nhà trốn đi được nữ nhi của Tiễn gia cưu mang, hiện tại hai người một người về Tiễn gia, một người về Lệ gia, thuận tình thuận lý cũng nên đến cửa gặp mặt một chút. Tuy rằng không có người lớn đi cạnh cậu ta, tuy rằng cậu ta có chút không linh hoạt lắm, vào 29 Tết mà đến nhà người ta chơi, thế nhưng người cũng đã tới, lời cũng đã nói, tự nhiên phải gặp mặt trưởng bối nói lời cảm tạ.
Tiễn Ý Ý hỏi ý tứ của ông nội, thấy ông không cự tuyệt mới để Lệ gia tiểu thiếu gia lên lầu hai.
Lệ Tuần cười ngại ngùng, gật đầu với Tiễn Ý Ý, rồi cũng hướng về phía Tiễn Mân Văn gật một cái.
Cậu ta đi lên lầu, dưới lầu chỉ còn lại Tiễn Ý Ý với Tiễn Mân Văn.
Tiễn Ý Ý không muốn ở cùng một chỗ với Tiễn Mân Văn, xoay người rời đi.
“Đắc ý sao?”
Bất chợt, Tiễn Mân Văn ở sau lưng cô khàn giọng nói.
Bước chân của Tiễn Ý Ý không dừng lại.
Những lời này, nghe chỉ tổ đau đầu.
Không nghe thì tốt hơn.
“Bởi vì mày được ông nội và tiểu thúc yêu thích cho nên ngay cả Chạy Chậm cũng muốn thân cận với mày. Tiễn Ý Ý, mày có biết mày rất vô liêm sỉ không? Ỷ vào việc chiếm trước thân phận của tao, thân thiết với người nhà của tao, để cho mọi người đều đứng về phía mày. Tiễn Ý Ý, mày có biết xấu hổ hay không?”
Tiễn Mân Văn lên án ở trong đại sảnh trống trải nghe thập phần rõ ràng.
Tiễn Ý Ý không nói chuyện, bước chân nhanh hơn rời đi.
Nói với cô ta cũng chẳng có tác dụng, cũng không thể xé miệng, mà nếu đã không thể xé miệng thì chuyện này sẽ chẳng thể chấm dứt.
Bỏ đi là được rồi.
Dù sao Tiễn Mân Văn cũng sẽ không xông vào phòng cô.
Trước đây Tiễn Mân Văn đã ầm ĩ khiến ông nội không vui, trừ phi cô ta ngu hết thuốc chữa thì sẽ không đến lần thứ hai.
Tiễn Ý Ý không phản ứng lại Tiễn Mân Văn ở phía sau, cơ hồ là lấy tốc độ đi bộ nhanh nhất lên lầu.
Quản gia rót trà đi tới.
“Ý Ý tiểu thư.”
Tiễn Ý Ý bị quản gia gọi lại.
“Cháu có thể mang lên cho tiên sinh với Lệ gia tiểu khách nhân không?” Thái độ quản gia rất hòa ái.
Quản gia hẳn là còn những chuyện khác, Tiễn Ý Ý liền thuận tay nhận lấy.
Cửa phòng nặng nề bị đẩy ra.
Trong phòng tiếp khách, sắc mặt lão gia tử ngưng trọng, âm thanh của Lệ gia tiểu thiếu gia đang quay lưng lại với Tiễn Ý Ý cũng kết thúc.
“… Mong ông suy xét nhiều hơn một chút.”
Khả năng là nhận ra có người tiến vào, Lệ Tuần thu tiếng, quay đầu.
Thời điểm nhìn thấy Tiễn Ý Ý, liền lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Chị Ý Ý.”
Tiễn Ý Ý đem trà đặt ở trước mặt lão gia tử, a di chuẩn bị cho tiểu thiếu gia Lệ Tuần một ly nước trái cây.
Cậu ta khách khí nói cảm ơn.
“Để chị Ý Ý phải phí tâm rồi.”
Tiễn Ý Ý ngược lại không quan trọng cái này, chỉ là nhìn biểu tình của ông nội, cảm thấy Lệ Tuần hình như đã nói chuyện gì đó ghê gớm lắm với ông.
Nhưng rõ ràng cậu ta mới chỉ là một đứa nhóc choai choai, có thể biết được những gì? Lại còn có thể làm ông nội dao động?
“Tiểu Tuần, lời cháu nói, ta biết.”
Ông nội chậm rãi nói ra: “Cháu đi tìm hai chị gái chơi đi.”
Lệ Tuần đứng dậy, cung kính gật đầu: “Quấy rầy ông nội rồi.”
Lệ Tuần từ lúc sáng sớm tinh mơ đến rồi rời đi, Tiễn Ý Ý đều không biết nguyên nhân hắn đến để làm cái gì, cô cũng không dám hỏi ông nội. Biểu tình của ông nội nói cho cô biết, chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
“Ý Ý.”
Ông nội bỗng nhiên gọi cô lại.
“Đứa nhỏ kia của Lệ gia…”
Ông trầm ngâm một lát.
“Trước kia cháu có từng gặp qua không?”
Tiễn Ý Ý lắc đầu.
Cho dù là cô hay nguyên chủ, trước cái tuổi này đều chưa từng gặp Lệ Tuần, hoàn toàn tương phản với Tiễn Mân Văn có quan hệ tốt với Lệ Tuần. Ông nội hẳn là cũng biết điểm này, tại sao lại hỏi như vậy?
“Ông biết rồi.”
“Nếu đứa nhỏ này tìm cháu chơi đùa thì cứ xem nó như em trai, quan tâm nhiều một chút.”
Ông nội nói một câu.
Tiễn Ý Ý mơ hồ có thể đoán được một chút gì đó.
Trêи người Lệ Tuần, có thứ gì đó khiến cho ông nội coi trọng sao?
Một học sinh trung học mà thôi…
Chờ đã, nếu cậu ta không chỉ là một học sinh trong học, tất cả đều được giải thích.
Tiễn Ý Ý sửng sốt.
Trong đầu cô xuất hiện một ý nghĩ không khả thi cho lắm.
Không thể nào chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook