Trò khôi hài này náo loạn một hồi lâu cuối cùng cũng kết thúc.
Lương Nguyệt Ninh không bị thương, cũng rất nhanh được anh trai, chị gái của mình, cùng một… người quen? Đứng ra bảo vệ.
Nhân viên khách sạn thật vất vả mới tiễn một đám ông lớn này rời đi, thiếu chút nữa nghĩ rằng bọn họ sẽ ẩu đả đến nơi.
Đám người Tiễn Ý Ý trở về chỗ ở của Lương Nguyệt Ninh.
Diệc Văn cũng ở đó.
Hắn cũng ở chỗ này, là hàng xóm của cô bé, đồng thời con là công thần đứng ra bảo vệ Lương Nguyệt Ninh, cho nên Tiễn Ý Ý mới cho phép hắn vào phòng khách uống trà.
Lương Nguyệt Ninh ôm cốc nước cúi đầu kể nguyên nhân mình động thủ.
“Em biết thế là sai, thế nhưng lại không nhịn được.”
Cô bé không hỏi người Diêu gia nói có đúng hay không, chỉ cần nhìn sắc mặt của Tiễn Ý Ý, cô bé liền có thể xác định được bọn họ không hề nói dối.
Người cũng đã đánh rồi, cùng lắm thì bị tạm giữ mà thôi.
Dù sao ác khí nén trong người nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có thể phát tiết ra khiến cô bé vô cùng vui vẻ.
Nghĩ nghĩ, Lương Nguyệt Ninh lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Diệc Văn.
Hắn ngồi đối diện Tiễn Ý Ý, so với cô thì hắn lớn hơn bốn, năm tuổi cho nên cũng không được cho là bạn cùng lứa, thậm chí cũng không phải là người cùng thế hệ. Trước mặt Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành, Diệc Văn lại càng giống người trưởng thành hơn.
Thiếu niên vừa mới thành niên cùng nam nhân cả người tản ra hơi thở thành thục ngồi chung một chỗ, thật dễ dàng liền có thể nhận ra chênh lệch giữa hai người.
Diệc Văn này quả thật là khiến cho người ta dễ liên tưởng tới mấy người trong giới hắc ám.
“Chuyện hôm nay cảm ơn tiên sinh. Em gái của tôi phiền anh quá.”
Tiễn Ý Ý khách khí nói, Diệc Văn cũng đáp theo: “Tiễn tiểu thư không cần khách sáo.”
Câu nói này của hắn, nghe một chút liền không giống như chỉ đơn thuần giúp đỡ.
Trong lòng Tiễn Ý Ý có hơi phức tạp.
Người đàn ông trước mặt này xuất hiện quá trùng hợp, có thể nói là trùng hợp quá mức xuất hiện bên cạnh Lương Nguyệt Ninh. Nếu như không có cô với Lương Quyết Thành, hắn hẳn mới là người cứu cô bé một mạng.
Có phải Diệc Văn phái người theo dõi Lương Nguyệt Ninh hay không, điểm này Tiễn Ý Ý không thể nào biết được. Từ những phương diện khác mà nói, nếu như trước đây Diệc Văn đối với cô bé chỉ là có chút tò mò, có loại ý nghĩ muốn tiếp xúc, vậy thì qua thời gian một năm nay, hắn đã đem ý nghĩ này suy nghĩ rất kỹ càng. Ít nhất thì trong mắt hắn, tình cảm dành cho cô bé là không thể giấu được.
Hắn căn bản cũng không hề che dấu, Tiễn Ý Ý nhìn ra được thì Lương Quyết Thành hẳn cũng có thể nhìn ra.
Nhưng Lương Nguyệt Ninh có thể nhìn ra hay không, sau khi nhìn ra thì cô bé sẽ làm gì, đó lại là chuyện của cô bé.
Tiễn Ý Ý thật sự có hơi đau đầu.
Cô nên cảm ơn Diệc Văn kịp thời tới? Hay là chất vấn hắn đang giám sát Lương Nguyệt Ninh có phải hay không?
Như thế nào cũng đều không thỏa đáng.
“Diệc tiên sinh, em gái nhà tôi còn nhỏ, lá gan của con bé càng nhỏ hơn, gặp phải chuyện này sẽ dễ dàng bị dọa sợ. Nếu tiên sinh không có chuyện gì thì chúng tôi muốn an ủi con bé một chút, ngài không ngại nếu…”
Diệc Văn vui vẻ đứng dậy.
“Tiễn tiểu thư, tạm biệt.”
“Về chuyện của cô bé, cô đều có thể liên hệ tôi.”
“Vẫn là câu nói kia, tôi sẽ bảo vệ em ấy.”
Tiễn Ý Ý không đáp mà là để Lương Quyết Thành tiến lên.
Anh lẳng lặng nhìn Diệc Văn, không biết có nhìn ra cái gì hay không, mặt anh không chút thay đổi, nhìn qua không đoán được là anh đang nghĩ gì.
“Không phiền tới lượt ngài.”
Diệc Văn tốt tính cười cười.
Hắn sớm biết tính tình của Lương Quyết Thành, lần đầu gặp mặt cũng không quá hữu hảo, trong mắt người anh vợ trẻ tuổi này, chỉ sợ hắn chính là một người xấu muốn lừa bán tiểu nha đầu nhà bọn họ.
Ấn tượng của anh đối với hắn kém như vậy, sợ là về sau có hơi khó khăn.
Bất quá… cũng không phải chuyện gì quá to tát.
Diệc Văn nhìn Lương Nguyệt Ninh nở một nụ cười ôn nhu.
Cô bé theo bản năng cười lại với hắn, nụ cười mềm mại dịu dàng, giống như là bánh plan mềm mềm, nhìn qua ngọt ngào không chịu nổi.
Không có người ngoài ở đây, một nhà ba người liền dễ nói chuyện hơn.
Lương Nguyệt Ninh vân vê ngón tay.
“Em không quen chú ấy.”
“Không có người nào muốn em quen hắn, dù em có đồng ý anh cũng không đồng ý.”
Lương Quyết Thành cười lạnh: “Hắn là thứ gì, cũng xứng sao?”
Về Diêu gia, khẳng định sẽ còn đánh chủ ý lên trêи người Lương Quyết Thành với Lương Nguyệt Ninh. Tiễn Ý Ý vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn mà tin tức gì mình tra được cũng đều nói cho hai anh em họ.
Diêu Viễn kia là tên đàn ông cặn bã như vậy, nếu không phải hắn có nhiều thủ đoạn thì dưới tình huống hai bàn tay trắng, hắn cũng không thể dựa vào vợ mình, dựa vào tài nguyên xung quanh mình từng bước đi đến vị trí này.
Trong quá trình hắn đi tới vị trí đó, người hắn phải xin lỗi có rất nhiều, mẹ Lương cũng là một trong số đó.
Hơn nữa lúc ấy Diêu Viễn còn biết tới sự tồn tại của Lương Quyết Thành rồi. Chẳng qua lúc ấy hắn vẫn chưa từng gặp mặt đứa con trai này, hắn tìm đến mẹ Lương bất quá cũng chỉ vì bản thân mình mà thôi.
Một người đàn ông khiến người khác ghê tởm.
Người như vậy, không có liên hệ gì thì càng tốt.
Chẳng qua là giữa bọn họ còn tồn tại quan hệ máu mủ, muốn triệt để đánh gãy ý niệm của Diêu Viễn, tất yếu phải dùng thủ đoạn mới được.
Lương Nguyệt Ninh bây giờ không thể một mình tới trường, một mình về nhà được. Tiễn Ý Ý liền để Lưu thúc tạm thời đưa đón em ấy, đồng thời ở xung quanh an bài người bảo vệ cô bé.
So với Lương Quyết Thành, một cô gái như Lương Nguyệt Ninh dễ bị đánh chủ ý lên hơn.
Tuy rằng Diệc Văn có nói là sẽ bảo vệ, thế nhưng ai biết hắn có làm hay không.
Không đợi Diêu gia có thêm phản ứng mới gì, sinh nhật của Lương Quyết Thành đã đến.
Đây là lần thứ hai TiễnÝ Ý đón sinh nhật Lương Quyết Thành.
So với lần đầu tiên vào hồi anh mười tám tuổi thì lần này cô thu liễm hơn rất nhiều.
Chủ yếu là bởi vì bây giờ người của Diêu gia vẫn luôn chăm chú nhìn vào Lương Quyết Thành với em gái anh, một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.
Bọn họ không có ra ngoài chơi nữa mà đem bạn bè mời đến nhà mình.
Sinh nhật của Lương Quyết Thành là vào giữa tuần, buổi sáng bọn họ còn phải tới lớp.
Năm cuối không thể so với hồi học lớp 11, Lương Quyết Thành có thể trốn học như thế nào cũng được, thế nhưng bọn Tiễn Ý Ý với Nhâm Kha thì có nói như thế nào thầy Trương cũng không chịu thả bọn họ đi. Nhiều nhất chính là cho bọn họ nghỉ tiết cuối cùng của buổi chiều, cho phép hai người về sớm, tiết tự học tối cũng không cần đến. Về chuyện một ngày không đến lớp, khỏi phải xin cũng biết đó là điều mơ tưởng!
Bây giờ Tiễn Ý Ý với Nhâm Kha ở trong mắt thầy ấy chính là báu vật quốc gia, hận không thể gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ 24/24, miễn để cho bất cứ tác động từ bên ngoài nào làm ảnh hưởng đến thành tích của hai người.
Có thể hiểu được, thế nhưng thật sự không cần thiết.
Tiễn Ý Ý không xin nghỉ được, ngày hôm sau liền trực tiếp trốn học không đi.
Nhâm Kha kiên trì đợi đến tiết học thứ ba, một người mang theo ba người Tô Á Na, Tại Tiếu với Chu Tam trèo tường.
Một học sinh cho tới bây giờ chưa từng đi muộn về sớm, giờ đây lại trèo tường trốn học, làm cho thầy Trương với chủ nhiệm giáo ɖu͙ƈ tức đến chống nạnh mắng nửa giờ.
Nhâm Kha bên này trong lòng cũng cảm thấy áy náy, thế nhưng là có làm sao đâu. Thân làm bạn bè tốt, hắn vẫn phải cúp học đến dự sinh nhật của người anh em.
Lương Quyết Thành lại chẳng có một tý cảm động nào.
Anh đứng ở sau cánh cửa, cầm chai rượu trêи tay, vẻ mặt không chút thay đổi, thậm chí còn ngáp một cái.
Thế giới của hai người họ…
Rượu…
Bữa tối dưới ánh nến…
Anh nghiêng người qua một bên.
“Sinh nhật vui vẻ!”
“Lương ca sinh nhật vui vẻ!”
Hôm nay là sinh nhật mình, Lương Quyết Thành cũng không có bao nhiêu để ý lắm, Tiễn Ý Ý cúp học không tới trường, anh sáng sớm tinh mơ đã thừa dịp cô chưa tỉnh ngủ mà quang minh chính đại gõ cửa phòng cô gái nhỏ, chui vào trong chăn ôm cô ngủ chung.
Ngủ thẳng tối 12h trưa, Lương Nguyệt Ninh liền tới nấu cơm cho anh.
Cô bé cũng rất có ý thức tự giác, lặng yên không một tiếng động, cơ bản đều giảm bớt sự tồn tại của mình, chỉ lạch cạch một vài tiếng nhỏ trong phòng bếp, ngoài ra không hề thấy cô bé xuất hiện ở chỗ nào trong nhà nữa.
Cũng ỷ vào việc em gái mình tự giác như thế, Lương Quyết Thành liền ôm Tiễn Ý Ý không buông, hưởng thụ một chút cảm giác ưu việt.
Cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Sinh nhật của người trưởng thành, có lẽ còn có chỗ để mong chờ.
Hiện tại thì chẳng thể mong chờ cái gì nữa rồi.
Lương Quyết Thành nâng cái cốc lại thả trở về, ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn đám bạn đang gào thét.
Chu Tam không biết là đang nghĩ cái gì mà muốn cùng nhóm Tại Tiếu thành lập một ban nhạc nóng bỏng nhất, biểu diễn ca hát ngay tại chỗ cho Lương Quyết Thành, coi như là quà tặng cho anh.
Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành ngồi trêи sofa, vung vung cái bông cổ vũ mà Chu Tam mang tới, kiên trì cổ vũ cho hai con hàng đang say mê ca hát.
Cũng không biết là cách âm trong nhà có tốt hay không, có thể bị hàng xóm khiếu nại không đây.
Tiễn Ý Ý lo lắng.
Chu Tam say mê đến mức tự cho mình là idol, thâm tình quyến rũ nháy mắt vài cái, đối diện với ánh mắt chết chóc của Lương Quyết Thành, cậu ta sợ tới mức hít một hơi, tiếng microphone dè ra đến chói tai.
Nhóm "Fan" ở đây cũng không ngoại lệ, tất cả đều có vẻ mặt nhẫn nại bịt kín lỗ tai.
Quà tặng này, chỉ sợ là muốn hủy diệt hết tất cả bọn hắn a!
Chu Tam buông microphone xuống, trêи mặt còn mang theo vẻ đắc ý.
“Thấy không thấy không, giọng hát của tớ có phải siêu cấp hay hay không!”
Tô Á Na không chịu nổi nữa.
“Giọng hát của mấy cậu quả thực quá tuyệt vời, tuyệt vời đến nỗi tớ muốn đá mấy cậu ra ngoài vũ trụ luôn cho rồi.”
Sau khi xuất đạo liền mở concert giết hết fans sao?
Đây coi như là một buổi hòa nhạc đầu độc người nghe a.
May mắn là quà của mấy người khác bình thường hơn nhiều.
Tiễn Ý Ý cũng biết là không thể ôm mong chờ gì đối với hai con hàng này. Nếu như nói Tại Tiếu là nửa người bình thường thì Chu Tam chính là gia hỏa tới từ hành tinh khác, cũng có thể coi là nửa người ngoài hành tinh.
Chung quy lại thì lúc sinh nhật cô, hai người còn dám đưa cái loại quà kia cơ mà.
Muốn chết sao.
Tiễn Ý Ý làm bánh sinh nhật cho Lương Quyết Thành, một mình anh chiếm hết nửa cái bánh, chỉ mệt cho Tiễn Ý Ý biết có nhiều người nên làm lớn một chút, không thì chỉ sợ là đám người này tới chúc mừng sinh nhật mà đến một miếng bánh ngọt cũng không được ăn, chỉ biết ngồi nhìn lão đại một ngụm ăn hết cái bánh gato to tướng.
“Ý Ý, hình như cậu có điện thoại kìa.”
Mấy người đang tranh nhau ăn bánh ngọt, Tô Á Na thoáng nhìn thấy có ánh sáng di động phát ra từ sofa, liền chọc chọc cánh tay Tiễn Ý Ý.
Tiễn Ý Ý cầm điện thoại di động lên, là một dãy số lạ.
Cô trực tiếp cúp máy.
Một tin nhắn lập tức được gửi đến.
[Tôi là Lệ Tuần.]
Hai giây sau, điện thoại lại vang lên.
Lần này Tiễn Ý Ý rất nhanh bắt máy.
Cô có dự cảm không tốt.
“Alo?”
Thanh âm thiếu niên lạnh như băng: “Diêu gia tổ chức sinh nhật cho Lương Quyết Thành. Hiện tại người nên biết đều biết rồi.”
“Tiễn Ý Ý, cô không giấu được hắn.”
Lương Nguyệt Ninh không bị thương, cũng rất nhanh được anh trai, chị gái của mình, cùng một… người quen? Đứng ra bảo vệ.
Nhân viên khách sạn thật vất vả mới tiễn một đám ông lớn này rời đi, thiếu chút nữa nghĩ rằng bọn họ sẽ ẩu đả đến nơi.
Đám người Tiễn Ý Ý trở về chỗ ở của Lương Nguyệt Ninh.
Diệc Văn cũng ở đó.
Hắn cũng ở chỗ này, là hàng xóm của cô bé, đồng thời con là công thần đứng ra bảo vệ Lương Nguyệt Ninh, cho nên Tiễn Ý Ý mới cho phép hắn vào phòng khách uống trà.
Lương Nguyệt Ninh ôm cốc nước cúi đầu kể nguyên nhân mình động thủ.
“Em biết thế là sai, thế nhưng lại không nhịn được.”
Cô bé không hỏi người Diêu gia nói có đúng hay không, chỉ cần nhìn sắc mặt của Tiễn Ý Ý, cô bé liền có thể xác định được bọn họ không hề nói dối.
Người cũng đã đánh rồi, cùng lắm thì bị tạm giữ mà thôi.
Dù sao ác khí nén trong người nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có thể phát tiết ra khiến cô bé vô cùng vui vẻ.
Nghĩ nghĩ, Lương Nguyệt Ninh lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Diệc Văn.
Hắn ngồi đối diện Tiễn Ý Ý, so với cô thì hắn lớn hơn bốn, năm tuổi cho nên cũng không được cho là bạn cùng lứa, thậm chí cũng không phải là người cùng thế hệ. Trước mặt Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành, Diệc Văn lại càng giống người trưởng thành hơn.
Thiếu niên vừa mới thành niên cùng nam nhân cả người tản ra hơi thở thành thục ngồi chung một chỗ, thật dễ dàng liền có thể nhận ra chênh lệch giữa hai người.
Diệc Văn này quả thật là khiến cho người ta dễ liên tưởng tới mấy người trong giới hắc ám.
“Chuyện hôm nay cảm ơn tiên sinh. Em gái của tôi phiền anh quá.”
Tiễn Ý Ý khách khí nói, Diệc Văn cũng đáp theo: “Tiễn tiểu thư không cần khách sáo.”
Câu nói này của hắn, nghe một chút liền không giống như chỉ đơn thuần giúp đỡ.
Trong lòng Tiễn Ý Ý có hơi phức tạp.
Người đàn ông trước mặt này xuất hiện quá trùng hợp, có thể nói là trùng hợp quá mức xuất hiện bên cạnh Lương Nguyệt Ninh. Nếu như không có cô với Lương Quyết Thành, hắn hẳn mới là người cứu cô bé một mạng.
Có phải Diệc Văn phái người theo dõi Lương Nguyệt Ninh hay không, điểm này Tiễn Ý Ý không thể nào biết được. Từ những phương diện khác mà nói, nếu như trước đây Diệc Văn đối với cô bé chỉ là có chút tò mò, có loại ý nghĩ muốn tiếp xúc, vậy thì qua thời gian một năm nay, hắn đã đem ý nghĩ này suy nghĩ rất kỹ càng. Ít nhất thì trong mắt hắn, tình cảm dành cho cô bé là không thể giấu được.
Hắn căn bản cũng không hề che dấu, Tiễn Ý Ý nhìn ra được thì Lương Quyết Thành hẳn cũng có thể nhìn ra.
Nhưng Lương Nguyệt Ninh có thể nhìn ra hay không, sau khi nhìn ra thì cô bé sẽ làm gì, đó lại là chuyện của cô bé.
Tiễn Ý Ý thật sự có hơi đau đầu.
Cô nên cảm ơn Diệc Văn kịp thời tới? Hay là chất vấn hắn đang giám sát Lương Nguyệt Ninh có phải hay không?
Như thế nào cũng đều không thỏa đáng.
“Diệc tiên sinh, em gái nhà tôi còn nhỏ, lá gan của con bé càng nhỏ hơn, gặp phải chuyện này sẽ dễ dàng bị dọa sợ. Nếu tiên sinh không có chuyện gì thì chúng tôi muốn an ủi con bé một chút, ngài không ngại nếu…”
Diệc Văn vui vẻ đứng dậy.
“Tiễn tiểu thư, tạm biệt.”
“Về chuyện của cô bé, cô đều có thể liên hệ tôi.”
“Vẫn là câu nói kia, tôi sẽ bảo vệ em ấy.”
Tiễn Ý Ý không đáp mà là để Lương Quyết Thành tiến lên.
Anh lẳng lặng nhìn Diệc Văn, không biết có nhìn ra cái gì hay không, mặt anh không chút thay đổi, nhìn qua không đoán được là anh đang nghĩ gì.
“Không phiền tới lượt ngài.”
Diệc Văn tốt tính cười cười.
Hắn sớm biết tính tình của Lương Quyết Thành, lần đầu gặp mặt cũng không quá hữu hảo, trong mắt người anh vợ trẻ tuổi này, chỉ sợ hắn chính là một người xấu muốn lừa bán tiểu nha đầu nhà bọn họ.
Ấn tượng của anh đối với hắn kém như vậy, sợ là về sau có hơi khó khăn.
Bất quá… cũng không phải chuyện gì quá to tát.
Diệc Văn nhìn Lương Nguyệt Ninh nở một nụ cười ôn nhu.
Cô bé theo bản năng cười lại với hắn, nụ cười mềm mại dịu dàng, giống như là bánh plan mềm mềm, nhìn qua ngọt ngào không chịu nổi.
Không có người ngoài ở đây, một nhà ba người liền dễ nói chuyện hơn.
Lương Nguyệt Ninh vân vê ngón tay.
“Em không quen chú ấy.”
“Không có người nào muốn em quen hắn, dù em có đồng ý anh cũng không đồng ý.”
Lương Quyết Thành cười lạnh: “Hắn là thứ gì, cũng xứng sao?”
Về Diêu gia, khẳng định sẽ còn đánh chủ ý lên trêи người Lương Quyết Thành với Lương Nguyệt Ninh. Tiễn Ý Ý vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn mà tin tức gì mình tra được cũng đều nói cho hai anh em họ.
Diêu Viễn kia là tên đàn ông cặn bã như vậy, nếu không phải hắn có nhiều thủ đoạn thì dưới tình huống hai bàn tay trắng, hắn cũng không thể dựa vào vợ mình, dựa vào tài nguyên xung quanh mình từng bước đi đến vị trí này.
Trong quá trình hắn đi tới vị trí đó, người hắn phải xin lỗi có rất nhiều, mẹ Lương cũng là một trong số đó.
Hơn nữa lúc ấy Diêu Viễn còn biết tới sự tồn tại của Lương Quyết Thành rồi. Chẳng qua lúc ấy hắn vẫn chưa từng gặp mặt đứa con trai này, hắn tìm đến mẹ Lương bất quá cũng chỉ vì bản thân mình mà thôi.
Một người đàn ông khiến người khác ghê tởm.
Người như vậy, không có liên hệ gì thì càng tốt.
Chẳng qua là giữa bọn họ còn tồn tại quan hệ máu mủ, muốn triệt để đánh gãy ý niệm của Diêu Viễn, tất yếu phải dùng thủ đoạn mới được.
Lương Nguyệt Ninh bây giờ không thể một mình tới trường, một mình về nhà được. Tiễn Ý Ý liền để Lưu thúc tạm thời đưa đón em ấy, đồng thời ở xung quanh an bài người bảo vệ cô bé.
So với Lương Quyết Thành, một cô gái như Lương Nguyệt Ninh dễ bị đánh chủ ý lên hơn.
Tuy rằng Diệc Văn có nói là sẽ bảo vệ, thế nhưng ai biết hắn có làm hay không.
Không đợi Diêu gia có thêm phản ứng mới gì, sinh nhật của Lương Quyết Thành đã đến.
Đây là lần thứ hai TiễnÝ Ý đón sinh nhật Lương Quyết Thành.
So với lần đầu tiên vào hồi anh mười tám tuổi thì lần này cô thu liễm hơn rất nhiều.
Chủ yếu là bởi vì bây giờ người của Diêu gia vẫn luôn chăm chú nhìn vào Lương Quyết Thành với em gái anh, một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.
Bọn họ không có ra ngoài chơi nữa mà đem bạn bè mời đến nhà mình.
Sinh nhật của Lương Quyết Thành là vào giữa tuần, buổi sáng bọn họ còn phải tới lớp.
Năm cuối không thể so với hồi học lớp 11, Lương Quyết Thành có thể trốn học như thế nào cũng được, thế nhưng bọn Tiễn Ý Ý với Nhâm Kha thì có nói như thế nào thầy Trương cũng không chịu thả bọn họ đi. Nhiều nhất chính là cho bọn họ nghỉ tiết cuối cùng của buổi chiều, cho phép hai người về sớm, tiết tự học tối cũng không cần đến. Về chuyện một ngày không đến lớp, khỏi phải xin cũng biết đó là điều mơ tưởng!
Bây giờ Tiễn Ý Ý với Nhâm Kha ở trong mắt thầy ấy chính là báu vật quốc gia, hận không thể gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ 24/24, miễn để cho bất cứ tác động từ bên ngoài nào làm ảnh hưởng đến thành tích của hai người.
Có thể hiểu được, thế nhưng thật sự không cần thiết.
Tiễn Ý Ý không xin nghỉ được, ngày hôm sau liền trực tiếp trốn học không đi.
Nhâm Kha kiên trì đợi đến tiết học thứ ba, một người mang theo ba người Tô Á Na, Tại Tiếu với Chu Tam trèo tường.
Một học sinh cho tới bây giờ chưa từng đi muộn về sớm, giờ đây lại trèo tường trốn học, làm cho thầy Trương với chủ nhiệm giáo ɖu͙ƈ tức đến chống nạnh mắng nửa giờ.
Nhâm Kha bên này trong lòng cũng cảm thấy áy náy, thế nhưng là có làm sao đâu. Thân làm bạn bè tốt, hắn vẫn phải cúp học đến dự sinh nhật của người anh em.
Lương Quyết Thành lại chẳng có một tý cảm động nào.
Anh đứng ở sau cánh cửa, cầm chai rượu trêи tay, vẻ mặt không chút thay đổi, thậm chí còn ngáp một cái.
Thế giới của hai người họ…
Rượu…
Bữa tối dưới ánh nến…
Anh nghiêng người qua một bên.
“Sinh nhật vui vẻ!”
“Lương ca sinh nhật vui vẻ!”
Hôm nay là sinh nhật mình, Lương Quyết Thành cũng không có bao nhiêu để ý lắm, Tiễn Ý Ý cúp học không tới trường, anh sáng sớm tinh mơ đã thừa dịp cô chưa tỉnh ngủ mà quang minh chính đại gõ cửa phòng cô gái nhỏ, chui vào trong chăn ôm cô ngủ chung.
Ngủ thẳng tối 12h trưa, Lương Nguyệt Ninh liền tới nấu cơm cho anh.
Cô bé cũng rất có ý thức tự giác, lặng yên không một tiếng động, cơ bản đều giảm bớt sự tồn tại của mình, chỉ lạch cạch một vài tiếng nhỏ trong phòng bếp, ngoài ra không hề thấy cô bé xuất hiện ở chỗ nào trong nhà nữa.
Cũng ỷ vào việc em gái mình tự giác như thế, Lương Quyết Thành liền ôm Tiễn Ý Ý không buông, hưởng thụ một chút cảm giác ưu việt.
Cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Sinh nhật của người trưởng thành, có lẽ còn có chỗ để mong chờ.
Hiện tại thì chẳng thể mong chờ cái gì nữa rồi.
Lương Quyết Thành nâng cái cốc lại thả trở về, ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn đám bạn đang gào thét.
Chu Tam không biết là đang nghĩ cái gì mà muốn cùng nhóm Tại Tiếu thành lập một ban nhạc nóng bỏng nhất, biểu diễn ca hát ngay tại chỗ cho Lương Quyết Thành, coi như là quà tặng cho anh.
Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành ngồi trêи sofa, vung vung cái bông cổ vũ mà Chu Tam mang tới, kiên trì cổ vũ cho hai con hàng đang say mê ca hát.
Cũng không biết là cách âm trong nhà có tốt hay không, có thể bị hàng xóm khiếu nại không đây.
Tiễn Ý Ý lo lắng.
Chu Tam say mê đến mức tự cho mình là idol, thâm tình quyến rũ nháy mắt vài cái, đối diện với ánh mắt chết chóc của Lương Quyết Thành, cậu ta sợ tới mức hít một hơi, tiếng microphone dè ra đến chói tai.
Nhóm "Fan" ở đây cũng không ngoại lệ, tất cả đều có vẻ mặt nhẫn nại bịt kín lỗ tai.
Quà tặng này, chỉ sợ là muốn hủy diệt hết tất cả bọn hắn a!
Chu Tam buông microphone xuống, trêи mặt còn mang theo vẻ đắc ý.
“Thấy không thấy không, giọng hát của tớ có phải siêu cấp hay hay không!”
Tô Á Na không chịu nổi nữa.
“Giọng hát của mấy cậu quả thực quá tuyệt vời, tuyệt vời đến nỗi tớ muốn đá mấy cậu ra ngoài vũ trụ luôn cho rồi.”
Sau khi xuất đạo liền mở concert giết hết fans sao?
Đây coi như là một buổi hòa nhạc đầu độc người nghe a.
May mắn là quà của mấy người khác bình thường hơn nhiều.
Tiễn Ý Ý cũng biết là không thể ôm mong chờ gì đối với hai con hàng này. Nếu như nói Tại Tiếu là nửa người bình thường thì Chu Tam chính là gia hỏa tới từ hành tinh khác, cũng có thể coi là nửa người ngoài hành tinh.
Chung quy lại thì lúc sinh nhật cô, hai người còn dám đưa cái loại quà kia cơ mà.
Muốn chết sao.
Tiễn Ý Ý làm bánh sinh nhật cho Lương Quyết Thành, một mình anh chiếm hết nửa cái bánh, chỉ mệt cho Tiễn Ý Ý biết có nhiều người nên làm lớn một chút, không thì chỉ sợ là đám người này tới chúc mừng sinh nhật mà đến một miếng bánh ngọt cũng không được ăn, chỉ biết ngồi nhìn lão đại một ngụm ăn hết cái bánh gato to tướng.
“Ý Ý, hình như cậu có điện thoại kìa.”
Mấy người đang tranh nhau ăn bánh ngọt, Tô Á Na thoáng nhìn thấy có ánh sáng di động phát ra từ sofa, liền chọc chọc cánh tay Tiễn Ý Ý.
Tiễn Ý Ý cầm điện thoại di động lên, là một dãy số lạ.
Cô trực tiếp cúp máy.
Một tin nhắn lập tức được gửi đến.
[Tôi là Lệ Tuần.]
Hai giây sau, điện thoại lại vang lên.
Lần này Tiễn Ý Ý rất nhanh bắt máy.
Cô có dự cảm không tốt.
“Alo?”
Thanh âm thiếu niên lạnh như băng: “Diêu gia tổ chức sinh nhật cho Lương Quyết Thành. Hiện tại người nên biết đều biết rồi.”
“Tiễn Ý Ý, cô không giấu được hắn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook