Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật
-
Chương 37
Tông thúc đã nói như vậy, Mục Loan Loan cũng không lại cự tuyệt, cô hiện tại cũng rất cần linh thạch.
Trong nhà đã không còn nhân sâm bảo mệnh để phòng ngừa cho Long tiên sinh, cô thật sự rất là lo lắng.
Hơn nữa, đến bây giờ cô cũng không biết Long tiên sinh rốt cuộc là bị thương cái gì, hôm nay nghe Tông thúc nói Vân Nhi thẩm bị trúng nguyền rủa, kết hợp với sự kiện trong sách viết là Long tiên sinh một mình đấu thủ lĩnh bảy tộc, còn có mấy hoa văn đỏ đỏ đen đen tà dị trên mặt hắn nữa, nói không chừng hắn cũng bị trúng nguyền rủa.
Mục Loan Loan cau mày, Vân Nhi thẩm chỉ là trúng nguyền rủa tứ giai hay nhiều lắm là ngũ giai mà thôi, vậy mà hiện tại cũng thành bộ dáng thê thảm như vậy. Thống khổ mà Long tiên sinh phải chịu đựng sợ rằng còn kinh khủng hơn so với thẩm ấy.
Hơn nữa, cũng đã đến mùa đông, cô cần phải có nhiều tiền để mua chút đá sưởi ấm, còn phải mua thêm ít áo bông nữa. Tốc độ kiếm tiền của cô hiện tại là quá chậm rồi, cũng không có bất cứ năng lực kháng áp nào.
Mà cái cô lo lắng nhất không phải nghèo khổ, cũng không lo lắng cô đơn, nói sao cô cũng đã quen cuộc sống một mình hơn hai mươi năm rồi, cô chỉ lo ở nhà chỉ có một con rồng với một con chim, sợ có người tìm tới ức hiếp.
Trong truyện gốc, Ngao Khâm cùng Bạch Thủy Dao sau khi đến với nhau thỉnh thoảng sẽ tìm đến nhục nhã Long tiên sinh một chút, hiện tại hắn chưa thất tới, có lẽ chỉ bởi vì mới vừa tiếp quản thế lực của Long tiên tiên nên bận rộn không có thời gian. Chờ khi hắn bắt đầu ổn định, có thời gian rảnh thì cô và Long tiên sinh chắc chắn không có được ngày lành.
Đến lúc đó, cần phải chuẩn bị trước một ít đồ vật bảo vệ tính mạng.
Mục Loan Loannghĩ lung tung một hồi, lại trầm mặc một lát, Tông thúc bèn nói trước, "Nha đầu, tháng sau qua ngày 3 ta mới có ở nhà, ngươi lần sau muốn tìm ta có thể đến buổi tối được không?"
Mục Loan Loan có chút kinh ngạc, "Tông thúc đi đâu vậy?"
Ánh mắt Tông thúc phức tạp, trong mắt hiện lên hy vọng, "Ngày 3 tháng sau ở chợ Long tộc có một cái hội đấu giá, nghe nói khả năng sẽ có Tấn Giang thảo, ta muốn đi thử thời vận."
"Tấn Giang thảo?" Mục Loan Loan xác nhận hỏi lại một câu.
"Ừ." Tông thúc gật gật đầu, "Là một loại linh thảo có thể xua tan ma khí cùng nguyền rủa, vô cùng hiếm thấy, giá cả cũng rất cao. Nếu ta may mắn có thể mua được một cây, nói không chừng Vân Nhi được cứu rồi."
"Cho dù không có Tấn Giang thảo, nghe nói cũng còn bán ra một đống đan dược, nếu ta may mắn có thể mua được Ngưng Tuyết Đan, loại này đối với thú nhân cùng Yêu tộc đều rất tốt." Tông thúc nói xong thở dài một hơi, "Cũng không biết phẩm giai cùng giá cả như thế nào, hy vọng đến lúc đó đừng bán quá mắc."
Hắn vừa nói Ngưng Tuyết Đan là rất tốt đối với thú nhân cùng Yêu tộc, trong lòng Mục Loan Loan liền động ——
Long tộc tuy rằng rất cường đại, một mình chiếm lĩnh một mảnh lãnh địa lớn nhất đại lục, nhưng nghiêm khắc mà nói hẳn cũng chỉ là Yêu tộc?
Nếu Ngưng Tuyết Đan đối với Yêu tộc thực tốt, nói không chừng đối với Long tiên sinh cũng rất hữu dụng. Nếu cô có thể kiếm được Ngưng Tuyết Đan, có phải hắn là có thể đỡ bị tra tấn hơn một ít không nhỉ? Ít nhất nếu lần sau khi hắn lại hộc máu, còn có thể lấy ra để bảo mệnh.
Nghĩ như vậy, Mục Loan Loan tuy rằng cảm thấy thật ngượng ngùng, nhưng vẫn mở miệng, "Tông thúc, ta có một yêu cầu hơi quá đáng."
Tông thúc nhướng mày, "Ngươi nói."
Mục Loan Loan châm chước nói, "Tông thúc, nếu lần này thúc có thể mua được nhiều Tấn Giang thảo hoặc là Ngưng Tuyết Đan, có thể chia cho ta một chút được không, tuy rằng ta hiện tại không có tiền, nhưng là ta nhất định sẽ trả lại cho thúc."
Cô nói xong da mặt liền đỏ lên một chú. Hành vi này thật đúng là vô cùng quá đáng, Tông thúc tốt với cô như vậy, cũng không hề thiếu nợ cô cái gì, trong nhà người ta lại còn đang có người bệnh, cuộc sống đôi bên chưa biết ai dễ dàng hơn ai, vậy mà dựa vào cái gì muốn người ta giúp cô chứ!
Tông thúc hơi sửng sốt một chút, tiếp theo lại trầm tư một lát, không trực tiếp cự tuyệt cô, "Vậy phải xem lần này bán đấu giá là hạt giống Tấn Giang thảo hay là cây Tấn Giang thảo đã trưởng thành. Nếu là hạt giống, ta chỉ sợ đến lúc đó còn phải nhờ ngươi hỗ trợ dưỡng giùm."
Mục Loan Loan sửng sốt, "Tấn Giang thảo không có phẩm giai sao?"
Tông thúc nói, "Không có, nhưng mà dưỡng cực kỳ cực kỳ khó, giá cả hạt giống và thành phẩm cũng là khác nhau một trời một vực."
Mục Loan Loan gật gật đầu, "Ta có thể thử xem."
Linh lực của cô hẳn là tương đối đặc thù, cô tin tưởng là mình có thể trồng thành công.
Tông thúc gật gật đầu, lại nói một chút về việc đấu giá với cô, hai người ước định thời gian lần sau gặp mặt xong, Mục Loan Loan lại đem mấy khối linh thạch hạ phẩm đổi thành đồng vàng cùng đồng bạc.
Sau khi đứng trước mặt Tông thúc đảm bảo rất nhiều lần là lần sau sẽ đến đúng hẹn cùng mang theo nhiều linh quả đến, cô mới đem linh thạch và hạt giống rời đi.
Lúc bước ra khỏi tiệm, Mục Loan Loan quay đầu lại nhìn thoáng qua Tông thúc trầm mặc ngồi ở trước cửa hàng ——
Vị thú nhân đã không còn trẻ, khóe mắt đều là nếp nhăn, bàn tay thô ráp to rộng, móng tay có chỗ còn bị nứt ra. Hắn một tay chống cằm, thú văn thoắt ẩn thoắt hiện, màu nâu trong mắt cất giấu cái gì đó, chỉ là khi chạm đến ánh mắt cô liền lập tức thu hồi sầu khổ, nhếch môi lộ ra tươi cười, Mục Loan Loan thậm chí nhìn ra một tia lấy lòng.
Nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi chua xót, quay đầu đi không nhìn biểu cảm của Tông thúc nữa, nắm thật chặt mấy đông tiền trong tay.
Lời nói của thanh mai trúc mã thời khắc nguy nan không rời không bỏ suốt quãng đời còn lại, có bao nhiêu người có thể làm được?
Mục Loan Loan thừa nhận bản thân mình cũng có chút hâm mộ, nghĩ đến anh rồng thực vật trong nhà tâm tình càng thêm phức tạp. Ngay từ đầu cô chỉ là nghĩ chiếu cố hắn, chờ hắn tỉnh liền rời đi, hiện tại lại giống như có chút thay đổi.
Mục Loan Loan không muốn nghĩ tiếp vấn đề này, bắt đầu chọn mua chút đồ vật mà trong nhà đang cần. Cô cảm thấy bản thân mình nên đặt nhiều tình cảm lên con chim gầy gò trong nhà một chút, để sau này lỡ như Long tiên sinh có thật sự ghét bỏ cô, cô cũng không quá đau lòng mà có thể cùng Manh Manh sống nương tựa lẫn nhau.
Lần này chủ yếu là bổ sung là mua thêm linh gạo và đá sưởi ấm, Mục Loan Loan chọn mua xong rồi thời gian vẫn còn rất sớm.
Cô nhìn thời gian liền muốn đem mấy cái túi tiền làm hai ngày trước ra bán, xem có thể bán được bao nhiêu đồng, liền cầm túi tiền đi vào cửa hàng lần trước ghé qua mua kim chỉ cùng vải vụn bán thử. Hai cái túi tiền bán được hai mươi đồng tiền.
Tuy rằng giá cả không cao, nhưng cô vẫn là rất vừa lòng, dùng số tiền này đổi lấy một ít vải dệt cùng kim chỉ mới, bỏ vào trong sọt cho ra dáng một chút, lại tiếp tục tìm mua một ít gà con về dưỡng trong sân.
Mục Loan Loan liền đi về hướng chỗ lần trước mình đã mua trứng gà, nhưng khi cô bước ngang qua một hẻm tối, bên tai lại truyền đến âm thanh trẻ nhỏ đang vui cười ——
"Lại tới bán đồ ăn? Đừng tưởng rằng vì mày là tinh linh Tộc có thể đến đây không cần nộp phí vào cửa mà ngày nào cũng đến nha."
"Sẽ không có ai mua đồ ăn của mày đâu! A ba đều nói cả nhà tụi bây đều là đám tinh linh hư đốn bị nguyền rủa."
Mục Loan Loan nhíu nhíu mày, giương mắt liền thấy một thân ảnh nho nhỏ quen thuộc, là Lam Nhi.
Giờ phút này con bé đang bị một đám trẻ con tinh linh cùng thú nhân xinh đẹp vây quanh, nó gắt gao cái sọt lớn của mình, cái bớt trên mặt vẫn không nhạt hơn được chút nào, đôi mắt màu lam rơm rớm nước.
Con bé tinh linh cầm đầu kia Mục Loan Loan cũng đã gặp qua một lần, là tiểu cô nương xinh đẹp ở chỗ cửa hàng son phấn lúc trước, trên gương mặt đáng yêu lại đang tràn đầy ghét bỏ, "Ngươi lần sau không được bày hàng ở sau lưng cửa hàng của chúng ta, bày ở đây khách nhân đều bỏ đi hết! Nếu không phải bởi vì ngươi mẹ đã cứu mẹ ta, chúng ta làm sao có thể cho các ngươi thuê phòng ở chứ!"
Mỗi một câu của con bé đó nói, đôi mắt Lam Nhi liền ảm đạm một phần, Mục Loan Loan trong lòng lập tức nổi lửa, "Các ngươi đang làm gì?"
Cô đi vào trong hẻm nhỏ, những hài tử đó lập tức đưa mắt nhìn thoáng qua nhau, con bé cầu đầu bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Xen vào việc người khác."
Mục Loan Loan nhướng màu, đã chuẩn bị tốt tinh thần cùng đám nhóc hung dữ này đại chiến 300 hiệp, nhưng tiểu cô nương kia lại đưa mặt về phái cô làm mặt quỷ, rồi chạy phắt đi.
Mục Loan Loan: ".........."
Mấy đưa trẻ khác thấy con bé bỏ chạy cũng đều tan đi luôn, ngõ nhỏ mau chóng chỉ còn lại Mục Loan Loan cùng Lam Nhi.
"Tiền bối?" Lam Nhi ôm sọt, có chút không quá xác định hỏi một câu.
Mục Loan Loan gật gật đầu, muốn kéo con bé từ dưới đất lên, nhưng bước tới trước mới thấy mắt cá chân của con bé đều là vết thương, kết một tầng máu khô, giống như bị cái gì sắc nhọn cắt phải.
"Bọn họ ăn hiếp ngươi, ngươi tại sao lại không phản kháng?" Mục Loan Loan vừa thấy liền không khắc chế được tức giận.
Lam Nhi cắn cắn môi, lắc đầu, không nói chuyện.
Mục Loan Loan sửng sốt một chút, thở dài, duỗi tay sờ sờ đầu con bé, "Ca ngươi đâu?"
Trong lòng cô có chút oán trách Phong, nếu hắn có ở đây thì đám nhóc hung dữ đó sẽ không dám quá phận đến như vậy.
Ai ngờ cô mới vừa vừa dứt lời, Lam Nhi liền khóc lên, "Ca ca bị bệnh."
Mục Loan Loan nhìn rau dưa tung tóe trong cái sọt rách sau lưng con bé, thở dài, "Thôi đứng lên rồi nói sau."
Lam Nhi cúi đầu, đứng lên, "Cảm ơn tiền bối."
Mục Loan Loan nghĩ nghĩ, hỏi, "Các ngươi không còn tiền sao?"
Đáy mắt Lam Nhi hiện lên một mạt giãy giụa, "Lần trước tiền bối cho chúng ta một khối linh thạch, chúng ta giao tiền thuê nhà rồi, ta cùng ca ca bán đồ ăn cũng có thể sinh hoạt, nhưng mà ca ca đột nhiên sinh bệnh........."
Mục Loan Loan do dự một chút, từ trong túi lấy ra mấy đồng bạc, "Ta mua đồ ăn của ngươi, về sau các ngươi cũng chỉ có thể dựa vào chính mình."
Lần trước cô đã dùng linh thạch đổi ân tình dẫn đường của bọn họ, lần này là xuất phát từ tôi nghiệp, mấy đồng bạc tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tiết kiệm một ít cũng có thể duy trì được một đoạn thời gian, đây là cực hạn cô có thể hỗ trợ rồi.
Lam Nhi khóc thút thít, nhận tiền của cô. Mục Loan Loan thấy cánh tay con bé đều là miệng vết thương, cũng giống kiểu như vết thương dưới mắt cá chân của nó.
"Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối." Lam Nhi nói năng có chút lộn xộn, con bé mở to đôi mắt màu lam tràn đầy nước mắt, khẩn cầu nói, "Ta có thể ôm ngươi một chút không?"
Mục Loan Loan cũng không nghĩ nhiều, cong lưng, đem tiểu cô nương đáng thương không được chúc phúc này ôm lên.
Đừng nhìn con bé thật nhỏ gầy, bế lên xong lại cảm thấy có chút choáng váng đầu.
Nhưng cảm giác choáng váng cũng chỉ có một chớp mắt, Mục Loan Loan còn nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác của mình, cô cảm thấy con bé trong ngực càng níu chặt hơn, thanh âm mềm lại, "Được, không có việc gì."
Lam Nhi chậm rãi buông lỏng góc áo của cô trong tay con bé, trong lòng tràn đầy áy náy cùng giãy giụa.
"Không có việc gì." Mục Loan Loan đem người thả xuống dưới, xoa xoa đầu nó, "Ta đem đồ ăn cầm đi, ngươi muốn ta đưa ngươi trở về hay không?"
Lam Nhi lau khô nước mắt, cắn môi lắc lắc đầu.
Mục Loan Loan nhẹ nhàng cười cười, đem mấy cái rau dưa có hơi ỉu xìu vào sọt của mình, "Ta đi đây."
Lam Nhi gật gật đầu, ôm sọt, nhìn theo bước chân cô rời đi.
Chờ Mục Loan Loan đi xa, cô bé mới chậm rãi đứng lên, miệng vết thương trên mắt cá chân vì động tác này mà rỉ máu.
Lam Nhi lại giống như không cảm giác được đau đớn, cõng sọt, gắt gao nắm chặt mấy đồng bạc kia, khập khiễng rời đi.
Nó cũng không biết bản thân làm sao chịu đựng hết đau đớn đó mà về tới nhà, chỉ là ở mở của viện ra đã thấy ca ca bị đánh ngất cột ở một bên, cùng với Kim Long và tên thị vệ đang thảnh thơi phao trà uống, mắt lập tức đỏ bừng, "Ta đã cho hạ cỏ Trí Huyễn cho nàng ta, ngươi thả ca ca ta ra."
"Ờ." Kim Cường gật gật đầu, đứng lên, đi đến bên người cô bé, từ trên cao nhìn xuống nhéo bả vai Lam Nhi, lực đạo thật mạnh khiến con bé kêu lên đau đớn.
"Kêu cái gì, ta xác nhận một chút." Kim Cường thập phần bất mãn, hung hăng trừng mắt nhìn Lam Nhi, xác định cổ Trí Huyễn giấu trên người con bé lúc trước đã được sử dụng rồi mới không kiên nhẫn kêu người ném Phong tới bên cạnh.
Lam Nhi bị ngã ra chổng chơ ra phía sau một cái, cà lên đất làm tróc da, cố nén không lên tiếng kêu đau đớn.
"Khi nào có thể vào mộng?" Kim Cường hỏi.
Lam Nhi nén đau, "Trong vòng 3 ngày nhất định sẽ đi vào giấc mộng một lần."
"Thật là phế vật." Kim Cường đưa chân đạp cô bé một cái, nhìn thảm trạng của huynh muội bọn họ, cười nhạo một tiếng, "Tạm thời để cái mạng các ngươi lại."
Hắn nói xong liền triệu hồi linh vân của mình rồi đi.
Kim Cường hắn chỉ là một con rồng trẻ tuổi vô cùng vô cùng bình thường ở Kim Long tộc, thực lực chỉ vừa đến tam giai, tuổi cũng chỉ mới mấy chục, lần này may mắn cướp được mệnh lệnh từ Kim Viêm tiền bối đưa xuống, chỉ cần hạ cổ Trí Huyễn tam giai cho một nữ tử nhân tộc, quả thực là quá đơn giản.
Chỉ là cái thứ cỏ Trí Huyễn thứ này vẫn là để tinh linh tộc hạ lên thì hiệu quả mới tương đối cao. Hắn lại không có căn cơ gì lớn, không thể ăn hiếp được mấy tinh linh có thực lực, bèn chỉ có thể chọn mềm quả hồng niết, huynh muội Lam Nhi chính là lựa chọn thích hợp.
Lần này lưu lại mạng cho bọn họcũng là nghĩ vạn nhất lần sau còn cái gì nhiệm vụ gì cũng có thể thuận tay sai sử bọn họ.
Kim Cường dẫm lên mây, âm thầm đếm ngày, chuẩn bị chờ đến ba ngày sau liền đi tìm Kim Viêm tiền bối, thậm chí đã bắt đầu ảo tưởng ra mình làm việc thuận lợi, được Kim Viêm tiền bối thưởng thức do đó một đường đi l3n đỉnh cao của cuộc đời làm rồng.
......
Phía bên kia Mục Loan Loan căn bản không biết mình đã bị hạ cỏ, lúc ra khỏi thành về long phủ còn hơi chút cảm khái. Thế giới này tàn khốc, tr@n trụi là như thế này, thậm chí ngay cả đối với Tinh Linh tộc có tiếng là ôn hòa nhất trên cái đại lục này cũng có một mặc hắc ám như vậy, cô thật không dám tưởng tượng vậy Long tiên sinh thì phải trải qua tuổi thơ như thế nào.
Hồng Diệp cũng nhìn ra cô thất thần, lthấy quần áo trên người cô dơ dáy do lúc nãy bị Lam Nhi cọ vào, lại nhìn đống rau dưa buổi sáng còn thấy tươi mới mà bây giờ ủ rũ rách tả tơi trong sọt của Mục Loan Loan, tự động tưởng tượng ra một màn phu nhân bị ăn hiếp, thức thời không nói chuyện.
Lần này cô trở về sớm, trời cũng còn tốt, không trời mưa.
Xe bò chạy không chậm, sau khi cáo biệt Hồng Diệp rrooif trở lại tiểu viện quen thuộc, cũng chỉ mới trải qua nửa ngày.
Mục Loan Loan khóa kỹ cổng viện, đem sọt đặt ở trong viện, đẩy cửa phòng ra——
"Pi!"
Cô mới vừa bước vào cửa, Manh Manh khôi phục một ít sức sống liền chạy thẳng về phía cô phát ra tiếng pi pi, Mục Loan Loan nhịn không được lộ ra một tia ý cười, sờ sờ cái vòng lông xù xù như khăn quàng cổ của nó, hưởng thụ con chim xù xù bé nhỏ thân thiết cọ cọ, chỉ cảm thấy mệt mỏi cùng phiền lòng nửa buổi sáng nay đều giảm bớt rất nhiều.
Xoa nhẹ con chim lông xù, Mục Loan Loan uống một ít nước nghỉ tạm một chút, mới đi đến mép giường, lo lắng nhìn hoa văn đỏ đỏ đen đen trên gò má Long tiên sinh.
Mấy ngày nay, căn cứ theo cô quan sát, mấy hoa văn đỏ đen trên gò má Long tiên sinh cũng không phải sẽ luôn động. Thông thường lúc hoa văn động đậy đều cùng lúc với bệnh trạng sắc mặt tái nhợt, hộc máu, thối đuôi của Long tiên sinh.
Lúc trước cô haofn toàn không biết Long tiên sinh còn có khả năng bị nguyền rủa, chỉ cho rằng hắn bị nội thương thực nghiêm trọng thôi. Nhưng hôm nay gặp Tông thúc, nghe nói cái loại nguyền rủa này còn có thể hấp thụ thiên phú, cô liền có thêm nhận thức mới với thương thế của Long tiên sinh.
Có lẽ, Long tiên sinh bị nguyền rủa.
Mày hơi nhăn một chút, Mục Loan Loan duỗi tay, xẹt nhẹ qua mấy hoa văn đen đen đỏ đỏ trên mặt Long tiên sinh, sau đó cẩn thân hết sức nhéo nhéo cái lỗ tai lông xù xù không biết như thế nào lại xuất hiện của hắn, nhẹ giọng đem chuyện xảy ra hôm nay nói cho hắn biết.
Cô muốn tìm một người để nói hết, Manh Manh tuy rằng thực đáng yêu, nhưng chỉ là một con chim, cũng chưa có khai linh trí, Mục Loan Loan vẫn thấy Long tiên sinh càng có khuynh hướng trở thành đối tượng tâm sự hơn.
"Tông thúc nói, linh quả ta dưỡng ra còn có công hiệu giảm bớt nguyền rủa, không biết ngươi có phải trúng nguyền rủa gì hay không nữa," Mục Loan Loan nói, đem linh thạch trong túi ra, đặt ở bên gối hắn "Về sau ta sẽ đổi thực đơn cho ngươi một chút nha, mỗi ngày đều ăn linh quả đi."
Anh rồng nào đó cảm nhận được linh lực nồng đậm dao động, vừa mới tỉnh lại liền nghe thấy tin dữ: "............."
Rồng thực vật thì không có quyền lên tiếng, tuy rằng hắn cũng rất ghét thứ trái cây khó ăn đó, nhưng mà nghe thấy phu nhân là vì hắn mà suy xét, trong lòng Long tiên sinh vẫn có chút nhảy nhót. Thần thức hắn đảo qua bốn khối linh thạch trung phẩm bên gối, đáy lòng hơi chua xót.
Hắn cũng biết phu nhân hắn không phải cái loại tu sĩ rất cường đại gì, cũng biết nàng mỗi ngày có bao nhiêu vất vả.
Lần này mấy khối linh thạch đó chỉ sợ là nàng đã vất vả một thời gian mới kiếm về được.
Nhưng nàng không để lại một chút nào cho mình, mà là đưa toàn bộ cho hắn.
Long tiên sinh nhấp môi, có mấy khối linh thạch này, hơn nữa còn có mấy trái cây do phu nhân dưỡng, hắn chắc là có thể sắp liên kết được mảnh nguyên thạch thứ tư rồi, đến lúc đó, hẳn là có thể cử động, ít nhất, mỗi ngày có thể tỉnh lại thêm nửa giờ.
Chỉ là, có nên tỉnh lại trước mặt phu nhân hắn hay không, hắn còn chưa chuẩn bị tinh thần tốt.
Bây giờ hắn đang hôn mê, nàng sẽ thong thả ngủ trước mặt hắn không chút phòng bị, cũng sẽ không sợ hãi hắn chút nào. Nhưng nếu khi hắn tỉnh lại, có lẽ phu nhân sẽ không còn đối với hắn thân mật như vậy nữa.
"Long tiên sinh......."
Mục Loan Loan kêu hắn một chút, liền ngay khi Long tiên sinh cho rằng phu nhân muốn nói cái gì đó với hắn, thì bên tai truyền đến tiếng kêu to thanh thúy ——
"Pi ~"
"Pi pi ~!"
Manh Manh đã ăn xong rồi trái cây, mở to đôi mắt đậu đen, ngoan ngoãn ghé vào trên bàn nhìn Mục Loan Loan.
"A, đúng rồi, phải đổi thuốc cho Manh Manh." Mục Loan Loan vỗ vỗ đầu, "Thiếu chút nữa đã quên."
Long tiên sinh vừa mới thả thần thức ra chuẩn bị nhìn xem Loan Loan lại nghe tiếp câu sau, xấu hổ ngừng ở giữa không trung.
Lại là cái con chim chết tiệt này!
Hắn là một con rồng nhỏ mọn rất mang thù, hiện tại vẫn còn nhớ hôm qua cái con chim điên này quấy phá làm phu nhân hắn cả đêm cũng không thèm nhìn hắn một cái!
Long tiên sinh ủy khuất, ngày hôm qua nàng không thèm nhìn hắn thì thôi đi, hôm nay hắn tỉnh lại, cũng giơ lỗ tai lông xù xù ra tới, nàng sao lại không sờ hắn mà đi sờ cái con chim kia chứ?
Quả nhiên là bởi vì hiện tại hắn quá xấu.
Long tiên sinh đáy lòng âm u trong chớp mắt, thậm chí ngay lúc này đây còn hung hăng muốn nuốt cái con chim kia luôn cho xong chuyện, nhưng mau chóng ý niệm này liền bị hắn đè ép đi xuống ——
Hắn thật sự quá ích kỷ, đem cái con chim có thể chơi đùa cùng nàng nuốt đi, vậy sao đó thì sao?
Hắn hôn mê dưỡng thương, mỗi ngày đều cô đươn, chẳng lẽ cũng muốn để nàng phải trải qua mỗi ngày chỉ có thể buồn chán chăm linh thực rồi nói chuyện một chiều với con rồng phế vật như mình sao?
Nàng đã vì hắn trả giá đủ nhiều.
Long tiên sinh nỗ lực thuyết phục mình, thần thức vòng trên người Mục Loan Loan, xem nàng vừa cười vừa giúp con chim đổi thuốc, tâm tình cũng dần dần bình phục lại, nhìn nàng hơi cuốn lông mi, đôi mắt sáng ngời, bỗng nhiên đầu quả tim ngứa, đỏ mặt vô sỉ đưa thần thức đi vòng quanh, một đường từ cạnh lỗ tai của nàng đi xuống đến cổ.
Xương quai xanh rõ ràng ẩn ẩn bên trong áo.
Long tiên sinh đầu bắt đầu hôn mê, cái bả vai nàng lần trước hắn không cẩn thận thoáng nhìn thấy đột nhiên xuất hiện ở trong đầu hắn, làm anh rồng thật sự hít thở không thông.
Chỉ là, ngọt ngào hít thở không thông không được bao lâu, hắn phát hiện ra một hoa văn nho nhỏ trên cổ Mục Loan Loan.
Đầu ngón tay đột nhiên run lên, những cái tâm tư kiều diễm đó của Long tiên sinh tất cả đều tiêu tán.
Cỏ Trí Huyễn.
Là ai hạ cỏ Trí Huyễn cho nàng? Là những kẻ thù muốn nhìn hắn thống khổ sao?
Trong đầu xẹt qua từng cái tên, Long tiên sinh chỉ cảm thấy đáy lòng phát lạnh ——
Vì cái gì, hắn hiện tại đã như vậy, những tên rồng đó vẫn không chịu buông tha hắn?
Vì cái gì, phải dùng phương thức này làm hắn thống khổ nan kham?
Cỏ Trí Huyễn sẽ không tạo ra bất cứ thương tổn nào đối với thân thể, nó chỉ có một tác dụng chính là đẩy người đi vào giấc mộng, thỉnh thoảng sẽ dùng trong thẩm vấn. Người trúng cỏ Trí Huyễn quanh thân sẽ phát ra một loại hơi thở vô hình vô vị. Một khi người chung quanh người trúng cỏ không có sức chống cự, liền sẽ ở trong mộng bại lộ một ít sự tình mà tiềm thức không muốn nhớ đến.
Nhìn ấn kỷ trên cổ Mục Loan Loan, nàng hẳn là bị trúng cỏ Trí Huyễn tam giai.
Chỉ có có thể là tên rồng nào nhìn thấy hồn đèn của hắn mới có thể phán đoán thực lực hiện tại hắn như thế nào. Chỉ sợ rằng tên rồng xuống tay với phu nhân hắn đã biết được hắn không phải đang sống quá thê thảm, nên nghĩ tốt nhất là có thể làm phu nhân ghét bỏ hắn, làm hắn thống khổ.
Đây đối với bọn họ chỉ là một trò đùa dai, giống như từng đối với hắn khi còn bé vậy.
Lông mi Long tiên sinh run rẩy, nhưng hắn không thể không thừa nhận, hắn sợ hãi.
Nếu phu nhân ở trong mộng gặp được những quá khứ hắc ám đó của hắn, có thể sẽ sợ hãi hắn, có thể sẽ chán ghét hắn hay không?
Hắn không biết hồi ức mà bản thân mình trong tiềm thức không muốn nhớ đến là gì, nhưng hắn biết, trên bàn tay hắn chưa bao giờ sạch sẽ. Những kẻ muốn giết hắn, phản bội hắn, khinh nhục hắn.
Phần lớn đã chết.
Nên nếu nói ký ức nào hắn muốn quên đi nhất, chính là hình ảnh đầy máu.
Nếu nàng thật sự ghét hắn, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Hắn biết nàng đối với mình chỉ là tội nghiệp. Nếu nàng biết mình trước kia là một con rồng hung ác như vậy, có thể liền chán ghét hắn hay không? Nếu nàng thấy nguyên hình của hắn, có thể cảm thấy hắn cực kỳ ghê tởm hay không?
Long tiên sinh biết mục đích của những tên rồng xấu xa đó chính là họ không nhìn được mắt có ai đối xử tốt với hắn, muốn nhìn thấy hắn thống khổ, nhìn thấy hắn nan kham, xem hắn nóng lòng sốt ruột.
"Long tiên sinh, có phải đang rất đau à?" Bên tai truyền đến thanh âm của nàng, Long tiên sinh lại giật mình hoảng hốt, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại ngón tay đã nắm chặt chăn, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Mục Loan Loan hơi lo lắng, nàng mới vừa thay thuốc cho Manh Manh xong, vừa quay đầu lại, Long tiên sinh liền mang vẻ mặt thống khổ, lỗ tai nôn nóng run lên không ngừng, hoa văn đỏ đen trên mặt hắn cũng bắt đầu không an phận cử động.
Cô vội vàng đem miếng nhân sâm nhỏ cuối cùng đút vào vào trong miệng hắn, lo lắng ngồi ở mép giường, thấp giọng nói, "Xin ngươi, lần này ngàn vạn lần đừng hộc máu, xin ngươi."
Cô hiện tại thấy mấy hoa văn đỏ đen đang không ngừng nhúc nhích tới lui trên gương mặt tái nhợt của hắn, cảm thấy trong lòng run sợ, lần này nếu hắn thực sự lại hộc máu, đem linh thạch toàn bộ ra dùng xong cô cũng không còn bất cứ biện pháp nào nữa.
Hơn nữa lần kế tiếp ra cửa cũng phải mười ngày sau.
Một câu nói vô tình của cô lại thắp lên hy vọng cho Long tiên sinh.
Đúng rồi, nếu hắn bị thương hộc máu, nàng có thể vì chiếu cố hắn mà luôn không ngủ không?Hiệu quả của cỏ Trí Huyễn tam gia không phải quá cao, chỉ càng chống đỡ được ba ngày, nàng sẽ không phát hiện.
Trong nhà đã không còn nhân sâm bảo mệnh để phòng ngừa cho Long tiên sinh, cô thật sự rất là lo lắng.
Hơn nữa, đến bây giờ cô cũng không biết Long tiên sinh rốt cuộc là bị thương cái gì, hôm nay nghe Tông thúc nói Vân Nhi thẩm bị trúng nguyền rủa, kết hợp với sự kiện trong sách viết là Long tiên sinh một mình đấu thủ lĩnh bảy tộc, còn có mấy hoa văn đỏ đỏ đen đen tà dị trên mặt hắn nữa, nói không chừng hắn cũng bị trúng nguyền rủa.
Mục Loan Loan cau mày, Vân Nhi thẩm chỉ là trúng nguyền rủa tứ giai hay nhiều lắm là ngũ giai mà thôi, vậy mà hiện tại cũng thành bộ dáng thê thảm như vậy. Thống khổ mà Long tiên sinh phải chịu đựng sợ rằng còn kinh khủng hơn so với thẩm ấy.
Hơn nữa, cũng đã đến mùa đông, cô cần phải có nhiều tiền để mua chút đá sưởi ấm, còn phải mua thêm ít áo bông nữa. Tốc độ kiếm tiền của cô hiện tại là quá chậm rồi, cũng không có bất cứ năng lực kháng áp nào.
Mà cái cô lo lắng nhất không phải nghèo khổ, cũng không lo lắng cô đơn, nói sao cô cũng đã quen cuộc sống một mình hơn hai mươi năm rồi, cô chỉ lo ở nhà chỉ có một con rồng với một con chim, sợ có người tìm tới ức hiếp.
Trong truyện gốc, Ngao Khâm cùng Bạch Thủy Dao sau khi đến với nhau thỉnh thoảng sẽ tìm đến nhục nhã Long tiên sinh một chút, hiện tại hắn chưa thất tới, có lẽ chỉ bởi vì mới vừa tiếp quản thế lực của Long tiên tiên nên bận rộn không có thời gian. Chờ khi hắn bắt đầu ổn định, có thời gian rảnh thì cô và Long tiên sinh chắc chắn không có được ngày lành.
Đến lúc đó, cần phải chuẩn bị trước một ít đồ vật bảo vệ tính mạng.
Mục Loan Loannghĩ lung tung một hồi, lại trầm mặc một lát, Tông thúc bèn nói trước, "Nha đầu, tháng sau qua ngày 3 ta mới có ở nhà, ngươi lần sau muốn tìm ta có thể đến buổi tối được không?"
Mục Loan Loan có chút kinh ngạc, "Tông thúc đi đâu vậy?"
Ánh mắt Tông thúc phức tạp, trong mắt hiện lên hy vọng, "Ngày 3 tháng sau ở chợ Long tộc có một cái hội đấu giá, nghe nói khả năng sẽ có Tấn Giang thảo, ta muốn đi thử thời vận."
"Tấn Giang thảo?" Mục Loan Loan xác nhận hỏi lại một câu.
"Ừ." Tông thúc gật gật đầu, "Là một loại linh thảo có thể xua tan ma khí cùng nguyền rủa, vô cùng hiếm thấy, giá cả cũng rất cao. Nếu ta may mắn có thể mua được một cây, nói không chừng Vân Nhi được cứu rồi."
"Cho dù không có Tấn Giang thảo, nghe nói cũng còn bán ra một đống đan dược, nếu ta may mắn có thể mua được Ngưng Tuyết Đan, loại này đối với thú nhân cùng Yêu tộc đều rất tốt." Tông thúc nói xong thở dài một hơi, "Cũng không biết phẩm giai cùng giá cả như thế nào, hy vọng đến lúc đó đừng bán quá mắc."
Hắn vừa nói Ngưng Tuyết Đan là rất tốt đối với thú nhân cùng Yêu tộc, trong lòng Mục Loan Loan liền động ——
Long tộc tuy rằng rất cường đại, một mình chiếm lĩnh một mảnh lãnh địa lớn nhất đại lục, nhưng nghiêm khắc mà nói hẳn cũng chỉ là Yêu tộc?
Nếu Ngưng Tuyết Đan đối với Yêu tộc thực tốt, nói không chừng đối với Long tiên sinh cũng rất hữu dụng. Nếu cô có thể kiếm được Ngưng Tuyết Đan, có phải hắn là có thể đỡ bị tra tấn hơn một ít không nhỉ? Ít nhất nếu lần sau khi hắn lại hộc máu, còn có thể lấy ra để bảo mệnh.
Nghĩ như vậy, Mục Loan Loan tuy rằng cảm thấy thật ngượng ngùng, nhưng vẫn mở miệng, "Tông thúc, ta có một yêu cầu hơi quá đáng."
Tông thúc nhướng mày, "Ngươi nói."
Mục Loan Loan châm chước nói, "Tông thúc, nếu lần này thúc có thể mua được nhiều Tấn Giang thảo hoặc là Ngưng Tuyết Đan, có thể chia cho ta một chút được không, tuy rằng ta hiện tại không có tiền, nhưng là ta nhất định sẽ trả lại cho thúc."
Cô nói xong da mặt liền đỏ lên một chú. Hành vi này thật đúng là vô cùng quá đáng, Tông thúc tốt với cô như vậy, cũng không hề thiếu nợ cô cái gì, trong nhà người ta lại còn đang có người bệnh, cuộc sống đôi bên chưa biết ai dễ dàng hơn ai, vậy mà dựa vào cái gì muốn người ta giúp cô chứ!
Tông thúc hơi sửng sốt một chút, tiếp theo lại trầm tư một lát, không trực tiếp cự tuyệt cô, "Vậy phải xem lần này bán đấu giá là hạt giống Tấn Giang thảo hay là cây Tấn Giang thảo đã trưởng thành. Nếu là hạt giống, ta chỉ sợ đến lúc đó còn phải nhờ ngươi hỗ trợ dưỡng giùm."
Mục Loan Loan sửng sốt, "Tấn Giang thảo không có phẩm giai sao?"
Tông thúc nói, "Không có, nhưng mà dưỡng cực kỳ cực kỳ khó, giá cả hạt giống và thành phẩm cũng là khác nhau một trời một vực."
Mục Loan Loan gật gật đầu, "Ta có thể thử xem."
Linh lực của cô hẳn là tương đối đặc thù, cô tin tưởng là mình có thể trồng thành công.
Tông thúc gật gật đầu, lại nói một chút về việc đấu giá với cô, hai người ước định thời gian lần sau gặp mặt xong, Mục Loan Loan lại đem mấy khối linh thạch hạ phẩm đổi thành đồng vàng cùng đồng bạc.
Sau khi đứng trước mặt Tông thúc đảm bảo rất nhiều lần là lần sau sẽ đến đúng hẹn cùng mang theo nhiều linh quả đến, cô mới đem linh thạch và hạt giống rời đi.
Lúc bước ra khỏi tiệm, Mục Loan Loan quay đầu lại nhìn thoáng qua Tông thúc trầm mặc ngồi ở trước cửa hàng ——
Vị thú nhân đã không còn trẻ, khóe mắt đều là nếp nhăn, bàn tay thô ráp to rộng, móng tay có chỗ còn bị nứt ra. Hắn một tay chống cằm, thú văn thoắt ẩn thoắt hiện, màu nâu trong mắt cất giấu cái gì đó, chỉ là khi chạm đến ánh mắt cô liền lập tức thu hồi sầu khổ, nhếch môi lộ ra tươi cười, Mục Loan Loan thậm chí nhìn ra một tia lấy lòng.
Nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi chua xót, quay đầu đi không nhìn biểu cảm của Tông thúc nữa, nắm thật chặt mấy đông tiền trong tay.
Lời nói của thanh mai trúc mã thời khắc nguy nan không rời không bỏ suốt quãng đời còn lại, có bao nhiêu người có thể làm được?
Mục Loan Loan thừa nhận bản thân mình cũng có chút hâm mộ, nghĩ đến anh rồng thực vật trong nhà tâm tình càng thêm phức tạp. Ngay từ đầu cô chỉ là nghĩ chiếu cố hắn, chờ hắn tỉnh liền rời đi, hiện tại lại giống như có chút thay đổi.
Mục Loan Loan không muốn nghĩ tiếp vấn đề này, bắt đầu chọn mua chút đồ vật mà trong nhà đang cần. Cô cảm thấy bản thân mình nên đặt nhiều tình cảm lên con chim gầy gò trong nhà một chút, để sau này lỡ như Long tiên sinh có thật sự ghét bỏ cô, cô cũng không quá đau lòng mà có thể cùng Manh Manh sống nương tựa lẫn nhau.
Lần này chủ yếu là bổ sung là mua thêm linh gạo và đá sưởi ấm, Mục Loan Loan chọn mua xong rồi thời gian vẫn còn rất sớm.
Cô nhìn thời gian liền muốn đem mấy cái túi tiền làm hai ngày trước ra bán, xem có thể bán được bao nhiêu đồng, liền cầm túi tiền đi vào cửa hàng lần trước ghé qua mua kim chỉ cùng vải vụn bán thử. Hai cái túi tiền bán được hai mươi đồng tiền.
Tuy rằng giá cả không cao, nhưng cô vẫn là rất vừa lòng, dùng số tiền này đổi lấy một ít vải dệt cùng kim chỉ mới, bỏ vào trong sọt cho ra dáng một chút, lại tiếp tục tìm mua một ít gà con về dưỡng trong sân.
Mục Loan Loan liền đi về hướng chỗ lần trước mình đã mua trứng gà, nhưng khi cô bước ngang qua một hẻm tối, bên tai lại truyền đến âm thanh trẻ nhỏ đang vui cười ——
"Lại tới bán đồ ăn? Đừng tưởng rằng vì mày là tinh linh Tộc có thể đến đây không cần nộp phí vào cửa mà ngày nào cũng đến nha."
"Sẽ không có ai mua đồ ăn của mày đâu! A ba đều nói cả nhà tụi bây đều là đám tinh linh hư đốn bị nguyền rủa."
Mục Loan Loan nhíu nhíu mày, giương mắt liền thấy một thân ảnh nho nhỏ quen thuộc, là Lam Nhi.
Giờ phút này con bé đang bị một đám trẻ con tinh linh cùng thú nhân xinh đẹp vây quanh, nó gắt gao cái sọt lớn của mình, cái bớt trên mặt vẫn không nhạt hơn được chút nào, đôi mắt màu lam rơm rớm nước.
Con bé tinh linh cầm đầu kia Mục Loan Loan cũng đã gặp qua một lần, là tiểu cô nương xinh đẹp ở chỗ cửa hàng son phấn lúc trước, trên gương mặt đáng yêu lại đang tràn đầy ghét bỏ, "Ngươi lần sau không được bày hàng ở sau lưng cửa hàng của chúng ta, bày ở đây khách nhân đều bỏ đi hết! Nếu không phải bởi vì ngươi mẹ đã cứu mẹ ta, chúng ta làm sao có thể cho các ngươi thuê phòng ở chứ!"
Mỗi một câu của con bé đó nói, đôi mắt Lam Nhi liền ảm đạm một phần, Mục Loan Loan trong lòng lập tức nổi lửa, "Các ngươi đang làm gì?"
Cô đi vào trong hẻm nhỏ, những hài tử đó lập tức đưa mắt nhìn thoáng qua nhau, con bé cầu đầu bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Xen vào việc người khác."
Mục Loan Loan nhướng màu, đã chuẩn bị tốt tinh thần cùng đám nhóc hung dữ này đại chiến 300 hiệp, nhưng tiểu cô nương kia lại đưa mặt về phái cô làm mặt quỷ, rồi chạy phắt đi.
Mục Loan Loan: ".........."
Mấy đưa trẻ khác thấy con bé bỏ chạy cũng đều tan đi luôn, ngõ nhỏ mau chóng chỉ còn lại Mục Loan Loan cùng Lam Nhi.
"Tiền bối?" Lam Nhi ôm sọt, có chút không quá xác định hỏi một câu.
Mục Loan Loan gật gật đầu, muốn kéo con bé từ dưới đất lên, nhưng bước tới trước mới thấy mắt cá chân của con bé đều là vết thương, kết một tầng máu khô, giống như bị cái gì sắc nhọn cắt phải.
"Bọn họ ăn hiếp ngươi, ngươi tại sao lại không phản kháng?" Mục Loan Loan vừa thấy liền không khắc chế được tức giận.
Lam Nhi cắn cắn môi, lắc đầu, không nói chuyện.
Mục Loan Loan sửng sốt một chút, thở dài, duỗi tay sờ sờ đầu con bé, "Ca ngươi đâu?"
Trong lòng cô có chút oán trách Phong, nếu hắn có ở đây thì đám nhóc hung dữ đó sẽ không dám quá phận đến như vậy.
Ai ngờ cô mới vừa vừa dứt lời, Lam Nhi liền khóc lên, "Ca ca bị bệnh."
Mục Loan Loan nhìn rau dưa tung tóe trong cái sọt rách sau lưng con bé, thở dài, "Thôi đứng lên rồi nói sau."
Lam Nhi cúi đầu, đứng lên, "Cảm ơn tiền bối."
Mục Loan Loan nghĩ nghĩ, hỏi, "Các ngươi không còn tiền sao?"
Đáy mắt Lam Nhi hiện lên một mạt giãy giụa, "Lần trước tiền bối cho chúng ta một khối linh thạch, chúng ta giao tiền thuê nhà rồi, ta cùng ca ca bán đồ ăn cũng có thể sinh hoạt, nhưng mà ca ca đột nhiên sinh bệnh........."
Mục Loan Loan do dự một chút, từ trong túi lấy ra mấy đồng bạc, "Ta mua đồ ăn của ngươi, về sau các ngươi cũng chỉ có thể dựa vào chính mình."
Lần trước cô đã dùng linh thạch đổi ân tình dẫn đường của bọn họ, lần này là xuất phát từ tôi nghiệp, mấy đồng bạc tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tiết kiệm một ít cũng có thể duy trì được một đoạn thời gian, đây là cực hạn cô có thể hỗ trợ rồi.
Lam Nhi khóc thút thít, nhận tiền của cô. Mục Loan Loan thấy cánh tay con bé đều là miệng vết thương, cũng giống kiểu như vết thương dưới mắt cá chân của nó.
"Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối." Lam Nhi nói năng có chút lộn xộn, con bé mở to đôi mắt màu lam tràn đầy nước mắt, khẩn cầu nói, "Ta có thể ôm ngươi một chút không?"
Mục Loan Loan cũng không nghĩ nhiều, cong lưng, đem tiểu cô nương đáng thương không được chúc phúc này ôm lên.
Đừng nhìn con bé thật nhỏ gầy, bế lên xong lại cảm thấy có chút choáng váng đầu.
Nhưng cảm giác choáng váng cũng chỉ có một chớp mắt, Mục Loan Loan còn nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác của mình, cô cảm thấy con bé trong ngực càng níu chặt hơn, thanh âm mềm lại, "Được, không có việc gì."
Lam Nhi chậm rãi buông lỏng góc áo của cô trong tay con bé, trong lòng tràn đầy áy náy cùng giãy giụa.
"Không có việc gì." Mục Loan Loan đem người thả xuống dưới, xoa xoa đầu nó, "Ta đem đồ ăn cầm đi, ngươi muốn ta đưa ngươi trở về hay không?"
Lam Nhi lau khô nước mắt, cắn môi lắc lắc đầu.
Mục Loan Loan nhẹ nhàng cười cười, đem mấy cái rau dưa có hơi ỉu xìu vào sọt của mình, "Ta đi đây."
Lam Nhi gật gật đầu, ôm sọt, nhìn theo bước chân cô rời đi.
Chờ Mục Loan Loan đi xa, cô bé mới chậm rãi đứng lên, miệng vết thương trên mắt cá chân vì động tác này mà rỉ máu.
Lam Nhi lại giống như không cảm giác được đau đớn, cõng sọt, gắt gao nắm chặt mấy đồng bạc kia, khập khiễng rời đi.
Nó cũng không biết bản thân làm sao chịu đựng hết đau đớn đó mà về tới nhà, chỉ là ở mở của viện ra đã thấy ca ca bị đánh ngất cột ở một bên, cùng với Kim Long và tên thị vệ đang thảnh thơi phao trà uống, mắt lập tức đỏ bừng, "Ta đã cho hạ cỏ Trí Huyễn cho nàng ta, ngươi thả ca ca ta ra."
"Ờ." Kim Cường gật gật đầu, đứng lên, đi đến bên người cô bé, từ trên cao nhìn xuống nhéo bả vai Lam Nhi, lực đạo thật mạnh khiến con bé kêu lên đau đớn.
"Kêu cái gì, ta xác nhận một chút." Kim Cường thập phần bất mãn, hung hăng trừng mắt nhìn Lam Nhi, xác định cổ Trí Huyễn giấu trên người con bé lúc trước đã được sử dụng rồi mới không kiên nhẫn kêu người ném Phong tới bên cạnh.
Lam Nhi bị ngã ra chổng chơ ra phía sau một cái, cà lên đất làm tróc da, cố nén không lên tiếng kêu đau đớn.
"Khi nào có thể vào mộng?" Kim Cường hỏi.
Lam Nhi nén đau, "Trong vòng 3 ngày nhất định sẽ đi vào giấc mộng một lần."
"Thật là phế vật." Kim Cường đưa chân đạp cô bé một cái, nhìn thảm trạng của huynh muội bọn họ, cười nhạo một tiếng, "Tạm thời để cái mạng các ngươi lại."
Hắn nói xong liền triệu hồi linh vân của mình rồi đi.
Kim Cường hắn chỉ là một con rồng trẻ tuổi vô cùng vô cùng bình thường ở Kim Long tộc, thực lực chỉ vừa đến tam giai, tuổi cũng chỉ mới mấy chục, lần này may mắn cướp được mệnh lệnh từ Kim Viêm tiền bối đưa xuống, chỉ cần hạ cổ Trí Huyễn tam giai cho một nữ tử nhân tộc, quả thực là quá đơn giản.
Chỉ là cái thứ cỏ Trí Huyễn thứ này vẫn là để tinh linh tộc hạ lên thì hiệu quả mới tương đối cao. Hắn lại không có căn cơ gì lớn, không thể ăn hiếp được mấy tinh linh có thực lực, bèn chỉ có thể chọn mềm quả hồng niết, huynh muội Lam Nhi chính là lựa chọn thích hợp.
Lần này lưu lại mạng cho bọn họcũng là nghĩ vạn nhất lần sau còn cái gì nhiệm vụ gì cũng có thể thuận tay sai sử bọn họ.
Kim Cường dẫm lên mây, âm thầm đếm ngày, chuẩn bị chờ đến ba ngày sau liền đi tìm Kim Viêm tiền bối, thậm chí đã bắt đầu ảo tưởng ra mình làm việc thuận lợi, được Kim Viêm tiền bối thưởng thức do đó một đường đi l3n đỉnh cao của cuộc đời làm rồng.
......
Phía bên kia Mục Loan Loan căn bản không biết mình đã bị hạ cỏ, lúc ra khỏi thành về long phủ còn hơi chút cảm khái. Thế giới này tàn khốc, tr@n trụi là như thế này, thậm chí ngay cả đối với Tinh Linh tộc có tiếng là ôn hòa nhất trên cái đại lục này cũng có một mặc hắc ám như vậy, cô thật không dám tưởng tượng vậy Long tiên sinh thì phải trải qua tuổi thơ như thế nào.
Hồng Diệp cũng nhìn ra cô thất thần, lthấy quần áo trên người cô dơ dáy do lúc nãy bị Lam Nhi cọ vào, lại nhìn đống rau dưa buổi sáng còn thấy tươi mới mà bây giờ ủ rũ rách tả tơi trong sọt của Mục Loan Loan, tự động tưởng tượng ra một màn phu nhân bị ăn hiếp, thức thời không nói chuyện.
Lần này cô trở về sớm, trời cũng còn tốt, không trời mưa.
Xe bò chạy không chậm, sau khi cáo biệt Hồng Diệp rrooif trở lại tiểu viện quen thuộc, cũng chỉ mới trải qua nửa ngày.
Mục Loan Loan khóa kỹ cổng viện, đem sọt đặt ở trong viện, đẩy cửa phòng ra——
"Pi!"
Cô mới vừa bước vào cửa, Manh Manh khôi phục một ít sức sống liền chạy thẳng về phía cô phát ra tiếng pi pi, Mục Loan Loan nhịn không được lộ ra một tia ý cười, sờ sờ cái vòng lông xù xù như khăn quàng cổ của nó, hưởng thụ con chim xù xù bé nhỏ thân thiết cọ cọ, chỉ cảm thấy mệt mỏi cùng phiền lòng nửa buổi sáng nay đều giảm bớt rất nhiều.
Xoa nhẹ con chim lông xù, Mục Loan Loan uống một ít nước nghỉ tạm một chút, mới đi đến mép giường, lo lắng nhìn hoa văn đỏ đỏ đen đen trên gò má Long tiên sinh.
Mấy ngày nay, căn cứ theo cô quan sát, mấy hoa văn đỏ đen trên gò má Long tiên sinh cũng không phải sẽ luôn động. Thông thường lúc hoa văn động đậy đều cùng lúc với bệnh trạng sắc mặt tái nhợt, hộc máu, thối đuôi của Long tiên sinh.
Lúc trước cô haofn toàn không biết Long tiên sinh còn có khả năng bị nguyền rủa, chỉ cho rằng hắn bị nội thương thực nghiêm trọng thôi. Nhưng hôm nay gặp Tông thúc, nghe nói cái loại nguyền rủa này còn có thể hấp thụ thiên phú, cô liền có thêm nhận thức mới với thương thế của Long tiên sinh.
Có lẽ, Long tiên sinh bị nguyền rủa.
Mày hơi nhăn một chút, Mục Loan Loan duỗi tay, xẹt nhẹ qua mấy hoa văn đen đen đỏ đỏ trên mặt Long tiên sinh, sau đó cẩn thân hết sức nhéo nhéo cái lỗ tai lông xù xù không biết như thế nào lại xuất hiện của hắn, nhẹ giọng đem chuyện xảy ra hôm nay nói cho hắn biết.
Cô muốn tìm một người để nói hết, Manh Manh tuy rằng thực đáng yêu, nhưng chỉ là một con chim, cũng chưa có khai linh trí, Mục Loan Loan vẫn thấy Long tiên sinh càng có khuynh hướng trở thành đối tượng tâm sự hơn.
"Tông thúc nói, linh quả ta dưỡng ra còn có công hiệu giảm bớt nguyền rủa, không biết ngươi có phải trúng nguyền rủa gì hay không nữa," Mục Loan Loan nói, đem linh thạch trong túi ra, đặt ở bên gối hắn "Về sau ta sẽ đổi thực đơn cho ngươi một chút nha, mỗi ngày đều ăn linh quả đi."
Anh rồng nào đó cảm nhận được linh lực nồng đậm dao động, vừa mới tỉnh lại liền nghe thấy tin dữ: "............."
Rồng thực vật thì không có quyền lên tiếng, tuy rằng hắn cũng rất ghét thứ trái cây khó ăn đó, nhưng mà nghe thấy phu nhân là vì hắn mà suy xét, trong lòng Long tiên sinh vẫn có chút nhảy nhót. Thần thức hắn đảo qua bốn khối linh thạch trung phẩm bên gối, đáy lòng hơi chua xót.
Hắn cũng biết phu nhân hắn không phải cái loại tu sĩ rất cường đại gì, cũng biết nàng mỗi ngày có bao nhiêu vất vả.
Lần này mấy khối linh thạch đó chỉ sợ là nàng đã vất vả một thời gian mới kiếm về được.
Nhưng nàng không để lại một chút nào cho mình, mà là đưa toàn bộ cho hắn.
Long tiên sinh nhấp môi, có mấy khối linh thạch này, hơn nữa còn có mấy trái cây do phu nhân dưỡng, hắn chắc là có thể sắp liên kết được mảnh nguyên thạch thứ tư rồi, đến lúc đó, hẳn là có thể cử động, ít nhất, mỗi ngày có thể tỉnh lại thêm nửa giờ.
Chỉ là, có nên tỉnh lại trước mặt phu nhân hắn hay không, hắn còn chưa chuẩn bị tinh thần tốt.
Bây giờ hắn đang hôn mê, nàng sẽ thong thả ngủ trước mặt hắn không chút phòng bị, cũng sẽ không sợ hãi hắn chút nào. Nhưng nếu khi hắn tỉnh lại, có lẽ phu nhân sẽ không còn đối với hắn thân mật như vậy nữa.
"Long tiên sinh......."
Mục Loan Loan kêu hắn một chút, liền ngay khi Long tiên sinh cho rằng phu nhân muốn nói cái gì đó với hắn, thì bên tai truyền đến tiếng kêu to thanh thúy ——
"Pi ~"
"Pi pi ~!"
Manh Manh đã ăn xong rồi trái cây, mở to đôi mắt đậu đen, ngoan ngoãn ghé vào trên bàn nhìn Mục Loan Loan.
"A, đúng rồi, phải đổi thuốc cho Manh Manh." Mục Loan Loan vỗ vỗ đầu, "Thiếu chút nữa đã quên."
Long tiên sinh vừa mới thả thần thức ra chuẩn bị nhìn xem Loan Loan lại nghe tiếp câu sau, xấu hổ ngừng ở giữa không trung.
Lại là cái con chim chết tiệt này!
Hắn là một con rồng nhỏ mọn rất mang thù, hiện tại vẫn còn nhớ hôm qua cái con chim điên này quấy phá làm phu nhân hắn cả đêm cũng không thèm nhìn hắn một cái!
Long tiên sinh ủy khuất, ngày hôm qua nàng không thèm nhìn hắn thì thôi đi, hôm nay hắn tỉnh lại, cũng giơ lỗ tai lông xù xù ra tới, nàng sao lại không sờ hắn mà đi sờ cái con chim kia chứ?
Quả nhiên là bởi vì hiện tại hắn quá xấu.
Long tiên sinh đáy lòng âm u trong chớp mắt, thậm chí ngay lúc này đây còn hung hăng muốn nuốt cái con chim kia luôn cho xong chuyện, nhưng mau chóng ý niệm này liền bị hắn đè ép đi xuống ——
Hắn thật sự quá ích kỷ, đem cái con chim có thể chơi đùa cùng nàng nuốt đi, vậy sao đó thì sao?
Hắn hôn mê dưỡng thương, mỗi ngày đều cô đươn, chẳng lẽ cũng muốn để nàng phải trải qua mỗi ngày chỉ có thể buồn chán chăm linh thực rồi nói chuyện một chiều với con rồng phế vật như mình sao?
Nàng đã vì hắn trả giá đủ nhiều.
Long tiên sinh nỗ lực thuyết phục mình, thần thức vòng trên người Mục Loan Loan, xem nàng vừa cười vừa giúp con chim đổi thuốc, tâm tình cũng dần dần bình phục lại, nhìn nàng hơi cuốn lông mi, đôi mắt sáng ngời, bỗng nhiên đầu quả tim ngứa, đỏ mặt vô sỉ đưa thần thức đi vòng quanh, một đường từ cạnh lỗ tai của nàng đi xuống đến cổ.
Xương quai xanh rõ ràng ẩn ẩn bên trong áo.
Long tiên sinh đầu bắt đầu hôn mê, cái bả vai nàng lần trước hắn không cẩn thận thoáng nhìn thấy đột nhiên xuất hiện ở trong đầu hắn, làm anh rồng thật sự hít thở không thông.
Chỉ là, ngọt ngào hít thở không thông không được bao lâu, hắn phát hiện ra một hoa văn nho nhỏ trên cổ Mục Loan Loan.
Đầu ngón tay đột nhiên run lên, những cái tâm tư kiều diễm đó của Long tiên sinh tất cả đều tiêu tán.
Cỏ Trí Huyễn.
Là ai hạ cỏ Trí Huyễn cho nàng? Là những kẻ thù muốn nhìn hắn thống khổ sao?
Trong đầu xẹt qua từng cái tên, Long tiên sinh chỉ cảm thấy đáy lòng phát lạnh ——
Vì cái gì, hắn hiện tại đã như vậy, những tên rồng đó vẫn không chịu buông tha hắn?
Vì cái gì, phải dùng phương thức này làm hắn thống khổ nan kham?
Cỏ Trí Huyễn sẽ không tạo ra bất cứ thương tổn nào đối với thân thể, nó chỉ có một tác dụng chính là đẩy người đi vào giấc mộng, thỉnh thoảng sẽ dùng trong thẩm vấn. Người trúng cỏ Trí Huyễn quanh thân sẽ phát ra một loại hơi thở vô hình vô vị. Một khi người chung quanh người trúng cỏ không có sức chống cự, liền sẽ ở trong mộng bại lộ một ít sự tình mà tiềm thức không muốn nhớ đến.
Nhìn ấn kỷ trên cổ Mục Loan Loan, nàng hẳn là bị trúng cỏ Trí Huyễn tam giai.
Chỉ có có thể là tên rồng nào nhìn thấy hồn đèn của hắn mới có thể phán đoán thực lực hiện tại hắn như thế nào. Chỉ sợ rằng tên rồng xuống tay với phu nhân hắn đã biết được hắn không phải đang sống quá thê thảm, nên nghĩ tốt nhất là có thể làm phu nhân ghét bỏ hắn, làm hắn thống khổ.
Đây đối với bọn họ chỉ là một trò đùa dai, giống như từng đối với hắn khi còn bé vậy.
Lông mi Long tiên sinh run rẩy, nhưng hắn không thể không thừa nhận, hắn sợ hãi.
Nếu phu nhân ở trong mộng gặp được những quá khứ hắc ám đó của hắn, có thể sẽ sợ hãi hắn, có thể sẽ chán ghét hắn hay không?
Hắn không biết hồi ức mà bản thân mình trong tiềm thức không muốn nhớ đến là gì, nhưng hắn biết, trên bàn tay hắn chưa bao giờ sạch sẽ. Những kẻ muốn giết hắn, phản bội hắn, khinh nhục hắn.
Phần lớn đã chết.
Nên nếu nói ký ức nào hắn muốn quên đi nhất, chính là hình ảnh đầy máu.
Nếu nàng thật sự ghét hắn, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Hắn biết nàng đối với mình chỉ là tội nghiệp. Nếu nàng biết mình trước kia là một con rồng hung ác như vậy, có thể liền chán ghét hắn hay không? Nếu nàng thấy nguyên hình của hắn, có thể cảm thấy hắn cực kỳ ghê tởm hay không?
Long tiên sinh biết mục đích của những tên rồng xấu xa đó chính là họ không nhìn được mắt có ai đối xử tốt với hắn, muốn nhìn thấy hắn thống khổ, nhìn thấy hắn nan kham, xem hắn nóng lòng sốt ruột.
"Long tiên sinh, có phải đang rất đau à?" Bên tai truyền đến thanh âm của nàng, Long tiên sinh lại giật mình hoảng hốt, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại ngón tay đã nắm chặt chăn, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Mục Loan Loan hơi lo lắng, nàng mới vừa thay thuốc cho Manh Manh xong, vừa quay đầu lại, Long tiên sinh liền mang vẻ mặt thống khổ, lỗ tai nôn nóng run lên không ngừng, hoa văn đỏ đen trên mặt hắn cũng bắt đầu không an phận cử động.
Cô vội vàng đem miếng nhân sâm nhỏ cuối cùng đút vào vào trong miệng hắn, lo lắng ngồi ở mép giường, thấp giọng nói, "Xin ngươi, lần này ngàn vạn lần đừng hộc máu, xin ngươi."
Cô hiện tại thấy mấy hoa văn đỏ đen đang không ngừng nhúc nhích tới lui trên gương mặt tái nhợt của hắn, cảm thấy trong lòng run sợ, lần này nếu hắn thực sự lại hộc máu, đem linh thạch toàn bộ ra dùng xong cô cũng không còn bất cứ biện pháp nào nữa.
Hơn nữa lần kế tiếp ra cửa cũng phải mười ngày sau.
Một câu nói vô tình của cô lại thắp lên hy vọng cho Long tiên sinh.
Đúng rồi, nếu hắn bị thương hộc máu, nàng có thể vì chiếu cố hắn mà luôn không ngủ không?Hiệu quả của cỏ Trí Huyễn tam gia không phải quá cao, chỉ càng chống đỡ được ba ngày, nàng sẽ không phát hiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook