Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật
-
Chương 32
Mục Loan Loan vốn dĩ định sờ, nhưng mà khi cô duỗi tay ra, trên ngón tay tất cả đều là mấy chất dơ bẩn nhão nhão dính dính, thật đối nghịch với cái lỗ tai xù xù trắng tinh của Long tiên sinh, cô thật sự không có mặt mũi sờ xuống.
Chịu đựng ý niệm muốn xoa tai rồng, trong lòng Mục Loan Loan ngứa rang nhưng vẫn hậm hực thu tay.
Lạnh lùng yên tĩnh, mùi vị trong phòng khiến cho cô không thể chịu đựng được.
Mục Loan Loan bò lên, chỉ cảm thấy theo động tác của mình, mấy cái nhớp nháp trên người cũng cọ qua cọ lại dính dính với nhau, cô chịu không nổi vội vàng từ trên giường đi xuống dưới.
Cô đứng trên mặt đất, trước tiên đem chăn đệm không bị mình làm dơ dịch tới một bên, tiếp theo xốc lên bộ chăn kia của Long tiên sinh ——
Mới vừa xốc lên, một luồng hương vị khó có thể miêu tả liền xộc lên, dù cho trên người đang rất dơ rồi nhưng Mục Loan Loan vẫn bị hương vị này hun cho suýt chút hít thở không thông.
Chờ cô ho vài tiếng để thông khí xong mới thấy rõ, chăn cùng nệm đã bị mấy đốm dơ bẩn linh tinh rơi rụng lung tung, thậm chí ngay cả người của Long tiên sinh cũng dính vào một ít.
Mục Loan Loan thật sự muốn độn thổ, lập tức đem chăn bẩn ôm xuống dưới, lại mở cửa sổ ra cho gió lùa vào. Cũng nhanh chân mang theo quần áo sạch đi nấu nước tắm rửa.
Nước sôi, Mục Loan Loan mới lấy một ít pha ấm rồi chà rửa cánh tay trước, xô nước mới còn trong vắt lập tức biến thành nửa màu đen, thứ gì dơ bẩn giống như da chết không bị cọ rơi từ trên da xuống.
Sau khi tẩy rửa sơ sơ xong một lần, xô nước đã toàn bộ biến thành màu đen, Mục Loan Loan nhìn xô nước kia lòng có chút trầm mặc ——
Cô thật không ngờ bản thân mình cũng rất siêng năng ngày nào cũng thường xuyên tắm rửa gội đầu, vậy mà trong cơ thể còn tồn bao nhiêu đó đồ vật dơ bẩn.
Mục Loan Loan đưa tay lên sờ sờ má, không biết có phải do tâm lý hay không mà cô lại thấy da trở nên trơn mịn rất nhiều, cô lại lấy một thùng nước sạch sẽ nữa tắm lại một lần thật kỹ cho sạch sẽ.
Mục Loan Loan thử giặt tiết y(*) mặc bên trong, nhưng giặt nửa ngày cũng chưa giặt sạch được một bên tay áo, đành phải từ bỏ. Cũng may mắn lần trước đi chợ cô có mua thêm ít quần áo dự phòng, bằng không chắc hôm này cũng không còn quần áo để mặc.
(*) tiết y: đồ lót
Hai người bọn họ hiện tại rất nghèo, cô cũng chỉ có mỗi hai bộ tiết y bị giặt nhiều đến mức có chút trắng bệch.
Tắm rửa xong, Mục Loan Loan thuận tay nấu một ít cháo linh gạo, có lẽ là bởi vì máu của Long tiên sinh vô cùng hữu dụng, cô bắt đầu cảm thấy rất đói bụng, nghĩ nghĩ vẫn quyết định xa xỉ một phen, mình cũng ăn một chút linh gạo vậy.
Đúng rồi, còn trứng gà cùng thịt mua hôm trước, không biết bây giờ có bị hư không.
Mục Loan Loan nhìn sắc trời bên ngoài, hôm nay thời tiết không tồi, nhưng ánh mặt trời vẫn mỏng manh. Cô nghĩ hiện tại chắc hơi quá buổi chiều một chút, vậy trước tiên đem chăn và nệm thay đi, sau đó lại lau mình sơ sơ cho Long tiên sinh một chút.
Làm xong hết chắc cháo cũng nấu chín rồi, xào thêm ít đồ ăn, đút Long tiên sinh ăn chút trái cây, giặt quần áo giặt chăn, sau thì cố thức tỉnh một số hạt giống kiếm tiền. Cũng không biết lần này cô đã ngã bệnh hết bao lâu, linh thạch trong nhà không biết Long tiên sinh đã hấp thu hết hay chưa, cô còn chưa kiểm tra, vạn nhất linh thạch không đủ sợ cái đuôi của Long tiên sinh lại thối tiếp thì phiền toái lắm.......
Mục Loan Loan thở dài, vô cùng tiếc nuối cảm thấy mình thật sự không thể sinh bệnh được, dưỡng gia thật gian nan.
Cô mang một thùng nước ấm trở về phòng, mùi khó chịu trong phòng đã tan đi một ít, nhưng vẫn là còn hơi khó nghe một chút.
Mục Loan Loan đi đến mép giường, thấp giọng nói, "Long tiên sinh, thực xin lỗi, ta lỡ làm dơ luôn người của ngươi rồi. Ta lau sạch cho ngươi nha, lau sẽ hơi lạnh một chút."
Lần gần nhất lau mình cho Long tiên sinh hình như là buổi trưa trước ngày đi chợ một ngày, đến bây giờ chắc cũng qua mấy ngày rồi. Nhưng mà bởi vì hắn vẫn luôn không ra cửa, trên người cũng còn sạch lắm.
Mục Loan Loan tẩm ướt khăn, vắt khô sau bắt đầu lau từ cánh tay hắn xuống.
Ngay từ đầu, cô còn có thể chuyên tâm lau sạch mấy chỗ cô không cẩn thận làm dơ trên người Long tiên sinh, nhưng dần dần, đặc biệt là khi sắp xuống tới cơ bụng chắc nịch hoàn mỹ của hắn, Mục Loan Loan liền bắt đầu cảm thấy gò má mình ẩn ẩn nóng lên.
Nhiệt độ trên người hắn vốn cũng không thấp, dù cho ở tình trạng nửa hình rồng thì nửa thân trên vẫn là hình người, động tác tay của Mục Loan Loan bỗng nhanh hơn, mãi đến khi lau sạch sẽ cho Long tiên sinh xong, cô thậm chí có một chút cảm giác giải thoát.
Tình hình đuôi của Long tiên sinh thì vẫn còn tốt, chỉ có vảy ở mặt trên thì hơi dơ một chút, lau khô xong lại xức thuốc cho hắn một lần nữa là được. Làm xong Mục Loan Loan liền vội vội đem bộ tiết y mà hôm trước cô đi chợ mua cho Long tiên sinh ra, tròng vào nửa người trên của hắn, còn nửa dưới là cái đuôi nên chỉ có thể để vậy.
Cô mua cái tiết y này màu trắng ngà, giá cả cũng không rẻ, sờ chất liệu thì thấy không tồi, nhưng sau khi tròng lên cho Long tiên sinh thì khuôn mặt tà dị của hắn càng thêm trắng bệch.
Mục Loan Loan sờ sờ mặt, nhìn cái đệm dưới người Long tiên sinh cũng bị dính dơ, nói một câu, "Ta đổi đệm sạch nha."
Mới bắt đầu ngựa quen đường cũ "dọn" Long tiên sinh qua một bên ——
Làm lâu cũng có kinh nghiệm, nên mỗi lần di chuyển Long tiên sinh, chuyển nửa thân trên trước sẽ tiện hơn. Mục Loan Loan quỳ gối trên giường, ôm eo hắn, sau đó dùng sức nâng lên, đem qua để lên cái đệm mới. Tiếp theo mới dùng khăn bao tay lại rồi mới khiêng cái đuôi hắn qua, vì vảy của Long tiên sinh vẫn có chút sắc bén, cho nên muốn chạm mà đuôi hắn mà có bị thương vì phải cẩn thận một chút.
Toàn bộ quá trình đại khái cũng tốn một ít thời gian, còn rất phí lực eo nữa _(:з" ∠)_
Nhưng hôm nay không biết có phải bởi vì tu vi tới nhị giai rồi hay không, Mục Loan Loan cảm thấy Long tiên sinh nhẹ nhàng hơn ngày thường không ít, giống như sức lực tự nhiên mạnh hơn rất nhiều.
Cô đã trải sẵn một cái đệm mới mua cất trong túi Càn Khôn ra, sau khi đem Long tiên sinh dịch tới đệm mới xong, đem cái chăn không dơ đắp kỹ cho hắn rồi mới ngồi ở mép giường, thở ra một hơi.
Xử lý xong vấn đề vệ sinh cho hai người, hiện tại, có phải cô có thể sờ sờ lỗ tai Long tiên sinh rồi không nhỉ!
Mục Loan Loan chậm rãi nhìn Long tiên sinh, vươn đôi tay tội ác của mình đến cái lỗ tai xù xù đột nhiên xuất hiện của hắn.
Ui ui lỗ tai dễ thương lông xù xù trắng trắng, lâu lâu còn rung rung!
Mục Loan Loan run tay sờ lên lỗ tai Long tiên sinh, cảm giác ấm áp mềm mại từ lòng bàn tay truyền đến, lông xù xù thực thoải mái, cô không nhịn được nhéo hai cái, mỗi tay miết miết một cái, thực mềm, còn có thể rất cẩn thận gập lại, thật sự là quá hạnh phúc.
Mục Loan Loan hứng thú ôn nhu nhéo nhéo lỗ tai hắn, sau đó lại không nhịn xuống, lại vuốt cái cụm lông xù xù kia, từ gốc lỗ tai l3n đỉnh tai, theo chiều lông mà cọ tới cọ lui mấy cái, hình như cảm giác hơi ngứa hay sao mà lỗ tai Long tiên sinh cư nhiên còn run run trong tay cô. Lỗ tai cực dễ thương đặt trên gương mặt xinh đẹp tà dị của hắn nhìn như hai thế giới, đặc biệt là khi nhúm lông xù đó lại rung rung cùng lúc với đám hoa văn đỏ đen dữ tợn giật giật trên mặt hắn, Mục Loan Loan luôn có một loại cảm giác thật khó có thể miêu tả.
"Long tiên sinh, sao ngươi lại có đôi lỗ tai lông xù xù như thế này vậy?" Mục Loan Loan thì thầm nói, "Vì sao còn lại mềm như vậy?"
Nội tâm tiểu ác ma của cô cứ đưa tay sờ sờ xoa xoa lỗ tai Long tiên sinh hồi lâu, một chút cũng không muốn lấy tay ra. Nhưng mà chợt nghĩ đến sinh hoạt gian khổ khó khăn vẫn đè nặng cuộc sống của Long tiên sinh và nàng, vẫn vô cùng luyến tiếc mà ngừng tay.
Có lẽ cô sờ s0ạng cũng hơi lâu nên mãi đến khi dừng tay được, Mục Loan Loan cảm thấy lỗ tai Long tiên sinh có chút hồng hồng, nhúm lông xù xù màu trắng mỏng manh cũng bị vò cho hơi xơ xác, m yếu ớt run rẩy tròn không khí.
Mục Loan Loan thật sự cảm thấy lần này mình đúng là quá đáng rồi, sao lại có thể dày vò lỗ tai nhà người ta như thế chứ!
Cô sai rồi, nhưng lần sau cô vẫn còn dám ^o^z
Có lẽ là bởi vì được cái đồ lông xù xù quá mức đáng yêu kia động viên rất nhiều, nên tuy rằng còn một đống việc nhà phải làm, Mục Loan Loan lại cảm thấy không quá mệt mỏi như vậy.
Cô cong mày, nghĩ đến lời hứa của mình buổi sáng, về sau sẽ đối Long tiên sinh càng tốt, nhìn nhìn lại thấy bộ dáng hắn lỗ tai run rẩy, mắt nhắm lại, yếu ớt toàn tâm dựa vào cô, trong lòng lại tràn ngập động lực ——
Cô nha, hiện tại đã không còn một mình nữa rồi.
Cô đã cô đơn hơn hai mươi năm, trước đây vì không ngừng dốc sức làm lo bữa ăn mà không dám yêu đương gì. Không có chỗ dựa, cũng không phải đặc biệt thông minh, mặc dù liều mạng học tập cũng chỉ là lên được đến đại học, tốt nghiệp xong cũng vất vả lắm mới tìm được việc làm nhưng cũng may là lương bổng cũng khá, đủ duy trì sinh hoạt.
Lúc ấy nguyện vọng của cô chính là hy vọng mình có thể có tiền, có thể sống thoải mái và không còn cô đơn nữa.
Hiện tại tuy rằng vẫn là...... không có tiền.......
Nhưng cô có rồng nha.
Hốc mắt Mục Loan Loan chợt chua xót, nói vậy chứ không biết rồng của cô sau khi tỉnh lại có lập tức rời cô đi hay không.
Cô không muốn tiếp tục suy nghĩ đến cái vấn đề đụng vào liền làm cõi lòng chua xót này nữa, tran thủ thời gian đi làm cơm thôi ——
Thịt hôm trước mua về có vẻ bị chua chua rồi, tuy rằng rất đáng tiếc nhưng Mục Loan Loan vẫn đem thịt ném đi, cô hiện tại bất luận như thế nào đều không thể ngã bệnh nữa.
Rau dưa thì chỉ cần linh lực dưỡng một chút là có ăn, trứng gà cũng vẫn là tốt.
Cô châm lửa một cây Nhiên thảo, xào cho mình hai cái trứng gà. Còn hai cái linh trứng gà của Long tiên sinh cô làm thành trứng chưng, như vậy ăn sẽ tiện hơn.
Làm đồ ăn xong thì cháo linh gạo cũng chín rồi
Mục Loan Loan vốn dĩ cho rằng đút Long tiên sinh ăn cũng thuận lợi như lúc trước, thậm ký còn nghĩ sẽ đút nhanh nhanh chút, tranh thủ thời gian đi giặt quần áo rồi đi dưỡng mấy hạt giống kiếm tiền. Nhưng mà hôm nay Long tiên sinh lại không thể ăn được một chút đồ ăn nào nữa.
Mục Loan Loan đưa muỗng cháo linh gạo thứ bẩy đến bên miệng Long tiên sinh, nhéo cằm hắn đút vào nhưng lần này Long tiên sinh vaanc gắt gao mím chặt môi, còn không có phản ứng nuốt vào.
Mục Loan Loan hơi sốt ruột, dù đã thử vài lần, thậm chí còn muốn cưỡng bách hắn mở miệng, đút hắn một muỗng. Cháo tuy rằng có thể đút vào, nhưng thực mau chóng cũng bị hắn phun ra cùng với một ít máu, cái khăn Mục Loan Loan lót ở ngực hắn cũng dính mấy giọt máu li ti hồng.
Hộc máu?
Đầu "ong" một tiếng, Mục Loan Loan ngây ngốc ra, cô sửng sốt vài giây mới buông chén trong tay ra, vội vàng đi sờ linh thạch đặt ở bên tai Long tiên sinh.
Cô nhớ rõ còn một khối linh thạch trung phẩm, làm ơn, làm ơn, làm ơn hiện ra đi, ra đây nào linh thạch trung phẩm.
Nhưng làm cô phải thất vọng rồi, sờ mãi cũng không tìm được linh thạch trung phẩm, thậm chí mấy khối linh thạch hạ phẩm đặt chung trong đó tất cả đều biến thành bột phấn.
Đã bị Long tiên sinh hấp thu sao?
Đầu ngón tay Mục Loan Loan run run, cưỡng ép mình phải bình tĩnh, đem ba trái Bách Trân quả cùng nửa củ nhân sâm còn lại đến đây.
Nhẹ nhàng lau vết máu bên miệng hắn, ép hắn uống xong nước trái cây của Bách Trân Quả, sau đó cắt một mảnh nhân sâm nhét vào trong miệng hắn.
Làm xong hết thảy, tay cô vẫn còn run run ——
Ngay từ đầu cô tưởng mình hôn hắn, còn hung tàn cắn rách môi Long tiên sinh rồi vô tình mới uống luôn cả máu rồng, hiện tại xem ra cũng không giống cho lắm.
Trước khi cô phát bệnh, Long tiên sinh vẫn còn rất tốt mà, sắc mặt thậm chí còn tươi tắn hơn một chút.
Nhưng mà hiên tại, bộ dạng hắn lại có vẻ vô cùng suy yếu, hơn nữa toàn bộ linh thạch cô cất bên gối của hắn đều bị hấp thu hết toàn bộ.
Dựa theo kinh nghiệm nuôi rồng trước giờ của cô, Lông tiên sinh đều đặn mỗi ngày đều cần một khối linh thạch hạ phẩm, mà một khối linh thạch trung phẩm thì chứa linh lực còn muốn nhiều hơn mười khối linh thạch hạ phẩm, nhưng lại bị hấp thu xong rồi.
Vậy có phải chăng có ý nghĩa là thật ra trước thời điểm cô sinh bệnh, Long tiên sinh đã bị thương?
Hay là nội thương của hắn khi đại chiến lại tái phát?
Còn nữa, trước đây hắn đâu có lộ đôi lỗ tai lông xù xù này, chẳng lẽ là do thương thế của hắn càng ngày càng nghiêm trọng hơn sao?
Đầu Mục Loan Loan thật loạn, một lần nữa cô lại vô cùng hối hận vì đã không xem kỹ nội dung của cái quyển tiểu thuyết logic xàm chết tiệt kia. Hiện tại có muốn biết Long tiên sinh là làm sao lại bị thương, thương thế như thế nào cũng không thể được, trong đầu chỉ có mấy khái niệm mơ mơ hồ hồ ——
Mà thực ra cái cốt truyện đó cũng thật tình là rất lung tung rối loạn, tất cả chỉ kiểu như tiện đường thì thêm vào, bối cảnh thế giới cùng mối quan hệ các bên vô cùng rối loạn. Tác giả chủ yếu chỉ muốn tạo cp bạo quân tàn tật x tiểu nha hoàn địa vị thấp hèn nhưng là đơn thuần đáng yêu để hấp dẫn mấy độc giả khẩu vị đặc thù thích ăn thịt thôi.
Đến mức Mục Loan Loan cảm thấy cái nhân vật này của cô cũng chỉ là đá kê chân, chỉ vì làm cho nữ chủ Bạch Thủy Dao có thể cùng Ngao Khâm gặp gỡ.
Một cốt truyện thiếu logic tùy tiện như vậy căn bản sẽ không có nói việc tại sao Long tiên sinh bị thương.
Lúc trước Mục Loan Loan cũng không để ý phân tích logic cùng cốt truyện trong truyện gốc là như thế nào, nhưng hiện tại nhìn Long tiên sinh một lần lại một lần thống khổ, bản thân mình cũng sống ở thế giới này được một thời gian, cô mới dần dần ý thức được ——
Nơi này không phải là những con chữ lạnh băng, nơi này cũng là một thế giới hoàn chỉnh, nơi này người ta cũng có cảm tình, sẽ khóc sẽ cười cũng sẽ đau.
Long tiên sinh cũng như vậy.
Cô không biết hắn bị thương như thế nào, cũng không biết hắn đã từng làm chuyện ác gì, không biết hắn vì cái gì mà bị mọi người gọi là bạo quân, nhưng cô tận mắt chứng kiến hắn bị phản bội, bị vứt bỏ, chật vật vô cùng, mỗi lần lại càng thê thảm hơn.
Mục Loan Loan nhìn Long tiên sinh sắc mặt tái nhợt, duỗi tay muốn vuốt phẳng nếp nhăn giữa hai ch@n mày hắn.
Nhưng hắn quá đau, đau đến mày kiếm nhíu cứng lại, môi xanh tím.
Mục Loan Loan trong lòng rất khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể ép bản thân bình tĩnh. Nếu có thể, cô thậm chí còn muốn đem linh lực trong cơ thể mình trực tiếp truyền qua cơ thể Long tiên sinh, nhưng cái chính là cô cũng không biết Long tiên sinh mang thuộc tính gì, mà truyền linh lực nhầm vào một thuộc tính khác chẳng những không mang lại lợi ích gì còn l@m tình hình tệ hơn.
Mục Loan Loan cũng không còn tâm tư đi giặt quần áo, chỉ vừa chú ý tình trạng của Long tiên sinh, vừa rút hết linh lực trong cơ thể đi thúc ép mấy cây Bích Tinh thảo non mau chóng trưởng thành, hái trái Bích Tinh Thảo rồi cũng cầm luôn Bách Trân Quả, ngồi ở mép giường, thời thời khắc khắc quan sát bộ dáng của hắn.
Chỉ cần hắn có một chút dấu hiệu muốn hộc máu, cô liền đút hắn ăn một trái Bách Trân Quả hoặc là Bích Tinh thảo.
Cứ như vậy mà lăn lộn mãi cho đến ban đêm, Long tiên sinh mới hình như tốt lên một ít, ít nhất đã ba canh giờ không có hộc máu, Mục Loan Loan mới hơi yên tâm một ít.
Cũng may mắn hiện tại cô đã lên đến nhị giai rồi, linh lực trong cơ thể còn muốn nhiều hơn gấp ba khi trước nên mới có thể dưỡng ra được nhiều trái cây như vậy. Chỉ là, không biết thương thế của Long tiên sinh trầm trọng đến mức nào, hiện tại số lượng linh dược, linh quả mà bọn họ có vô cùng hữu hạn, nàng phải nhanh chân kiếm tiền, kiếm linh thạch về mới được.
Chịu đựng ý niệm muốn xoa tai rồng, trong lòng Mục Loan Loan ngứa rang nhưng vẫn hậm hực thu tay.
Lạnh lùng yên tĩnh, mùi vị trong phòng khiến cho cô không thể chịu đựng được.
Mục Loan Loan bò lên, chỉ cảm thấy theo động tác của mình, mấy cái nhớp nháp trên người cũng cọ qua cọ lại dính dính với nhau, cô chịu không nổi vội vàng từ trên giường đi xuống dưới.
Cô đứng trên mặt đất, trước tiên đem chăn đệm không bị mình làm dơ dịch tới một bên, tiếp theo xốc lên bộ chăn kia của Long tiên sinh ——
Mới vừa xốc lên, một luồng hương vị khó có thể miêu tả liền xộc lên, dù cho trên người đang rất dơ rồi nhưng Mục Loan Loan vẫn bị hương vị này hun cho suýt chút hít thở không thông.
Chờ cô ho vài tiếng để thông khí xong mới thấy rõ, chăn cùng nệm đã bị mấy đốm dơ bẩn linh tinh rơi rụng lung tung, thậm chí ngay cả người của Long tiên sinh cũng dính vào một ít.
Mục Loan Loan thật sự muốn độn thổ, lập tức đem chăn bẩn ôm xuống dưới, lại mở cửa sổ ra cho gió lùa vào. Cũng nhanh chân mang theo quần áo sạch đi nấu nước tắm rửa.
Nước sôi, Mục Loan Loan mới lấy một ít pha ấm rồi chà rửa cánh tay trước, xô nước mới còn trong vắt lập tức biến thành nửa màu đen, thứ gì dơ bẩn giống như da chết không bị cọ rơi từ trên da xuống.
Sau khi tẩy rửa sơ sơ xong một lần, xô nước đã toàn bộ biến thành màu đen, Mục Loan Loan nhìn xô nước kia lòng có chút trầm mặc ——
Cô thật không ngờ bản thân mình cũng rất siêng năng ngày nào cũng thường xuyên tắm rửa gội đầu, vậy mà trong cơ thể còn tồn bao nhiêu đó đồ vật dơ bẩn.
Mục Loan Loan đưa tay lên sờ sờ má, không biết có phải do tâm lý hay không mà cô lại thấy da trở nên trơn mịn rất nhiều, cô lại lấy một thùng nước sạch sẽ nữa tắm lại một lần thật kỹ cho sạch sẽ.
Mục Loan Loan thử giặt tiết y(*) mặc bên trong, nhưng giặt nửa ngày cũng chưa giặt sạch được một bên tay áo, đành phải từ bỏ. Cũng may mắn lần trước đi chợ cô có mua thêm ít quần áo dự phòng, bằng không chắc hôm này cũng không còn quần áo để mặc.
(*) tiết y: đồ lót
Hai người bọn họ hiện tại rất nghèo, cô cũng chỉ có mỗi hai bộ tiết y bị giặt nhiều đến mức có chút trắng bệch.
Tắm rửa xong, Mục Loan Loan thuận tay nấu một ít cháo linh gạo, có lẽ là bởi vì máu của Long tiên sinh vô cùng hữu dụng, cô bắt đầu cảm thấy rất đói bụng, nghĩ nghĩ vẫn quyết định xa xỉ một phen, mình cũng ăn một chút linh gạo vậy.
Đúng rồi, còn trứng gà cùng thịt mua hôm trước, không biết bây giờ có bị hư không.
Mục Loan Loan nhìn sắc trời bên ngoài, hôm nay thời tiết không tồi, nhưng ánh mặt trời vẫn mỏng manh. Cô nghĩ hiện tại chắc hơi quá buổi chiều một chút, vậy trước tiên đem chăn và nệm thay đi, sau đó lại lau mình sơ sơ cho Long tiên sinh một chút.
Làm xong hết chắc cháo cũng nấu chín rồi, xào thêm ít đồ ăn, đút Long tiên sinh ăn chút trái cây, giặt quần áo giặt chăn, sau thì cố thức tỉnh một số hạt giống kiếm tiền. Cũng không biết lần này cô đã ngã bệnh hết bao lâu, linh thạch trong nhà không biết Long tiên sinh đã hấp thu hết hay chưa, cô còn chưa kiểm tra, vạn nhất linh thạch không đủ sợ cái đuôi của Long tiên sinh lại thối tiếp thì phiền toái lắm.......
Mục Loan Loan thở dài, vô cùng tiếc nuối cảm thấy mình thật sự không thể sinh bệnh được, dưỡng gia thật gian nan.
Cô mang một thùng nước ấm trở về phòng, mùi khó chịu trong phòng đã tan đi một ít, nhưng vẫn là còn hơi khó nghe một chút.
Mục Loan Loan đi đến mép giường, thấp giọng nói, "Long tiên sinh, thực xin lỗi, ta lỡ làm dơ luôn người của ngươi rồi. Ta lau sạch cho ngươi nha, lau sẽ hơi lạnh một chút."
Lần gần nhất lau mình cho Long tiên sinh hình như là buổi trưa trước ngày đi chợ một ngày, đến bây giờ chắc cũng qua mấy ngày rồi. Nhưng mà bởi vì hắn vẫn luôn không ra cửa, trên người cũng còn sạch lắm.
Mục Loan Loan tẩm ướt khăn, vắt khô sau bắt đầu lau từ cánh tay hắn xuống.
Ngay từ đầu, cô còn có thể chuyên tâm lau sạch mấy chỗ cô không cẩn thận làm dơ trên người Long tiên sinh, nhưng dần dần, đặc biệt là khi sắp xuống tới cơ bụng chắc nịch hoàn mỹ của hắn, Mục Loan Loan liền bắt đầu cảm thấy gò má mình ẩn ẩn nóng lên.
Nhiệt độ trên người hắn vốn cũng không thấp, dù cho ở tình trạng nửa hình rồng thì nửa thân trên vẫn là hình người, động tác tay của Mục Loan Loan bỗng nhanh hơn, mãi đến khi lau sạch sẽ cho Long tiên sinh xong, cô thậm chí có một chút cảm giác giải thoát.
Tình hình đuôi của Long tiên sinh thì vẫn còn tốt, chỉ có vảy ở mặt trên thì hơi dơ một chút, lau khô xong lại xức thuốc cho hắn một lần nữa là được. Làm xong Mục Loan Loan liền vội vội đem bộ tiết y mà hôm trước cô đi chợ mua cho Long tiên sinh ra, tròng vào nửa người trên của hắn, còn nửa dưới là cái đuôi nên chỉ có thể để vậy.
Cô mua cái tiết y này màu trắng ngà, giá cả cũng không rẻ, sờ chất liệu thì thấy không tồi, nhưng sau khi tròng lên cho Long tiên sinh thì khuôn mặt tà dị của hắn càng thêm trắng bệch.
Mục Loan Loan sờ sờ mặt, nhìn cái đệm dưới người Long tiên sinh cũng bị dính dơ, nói một câu, "Ta đổi đệm sạch nha."
Mới bắt đầu ngựa quen đường cũ "dọn" Long tiên sinh qua một bên ——
Làm lâu cũng có kinh nghiệm, nên mỗi lần di chuyển Long tiên sinh, chuyển nửa thân trên trước sẽ tiện hơn. Mục Loan Loan quỳ gối trên giường, ôm eo hắn, sau đó dùng sức nâng lên, đem qua để lên cái đệm mới. Tiếp theo mới dùng khăn bao tay lại rồi mới khiêng cái đuôi hắn qua, vì vảy của Long tiên sinh vẫn có chút sắc bén, cho nên muốn chạm mà đuôi hắn mà có bị thương vì phải cẩn thận một chút.
Toàn bộ quá trình đại khái cũng tốn một ít thời gian, còn rất phí lực eo nữa _(:з" ∠)_
Nhưng hôm nay không biết có phải bởi vì tu vi tới nhị giai rồi hay không, Mục Loan Loan cảm thấy Long tiên sinh nhẹ nhàng hơn ngày thường không ít, giống như sức lực tự nhiên mạnh hơn rất nhiều.
Cô đã trải sẵn một cái đệm mới mua cất trong túi Càn Khôn ra, sau khi đem Long tiên sinh dịch tới đệm mới xong, đem cái chăn không dơ đắp kỹ cho hắn rồi mới ngồi ở mép giường, thở ra một hơi.
Xử lý xong vấn đề vệ sinh cho hai người, hiện tại, có phải cô có thể sờ sờ lỗ tai Long tiên sinh rồi không nhỉ!
Mục Loan Loan chậm rãi nhìn Long tiên sinh, vươn đôi tay tội ác của mình đến cái lỗ tai xù xù đột nhiên xuất hiện của hắn.
Ui ui lỗ tai dễ thương lông xù xù trắng trắng, lâu lâu còn rung rung!
Mục Loan Loan run tay sờ lên lỗ tai Long tiên sinh, cảm giác ấm áp mềm mại từ lòng bàn tay truyền đến, lông xù xù thực thoải mái, cô không nhịn được nhéo hai cái, mỗi tay miết miết một cái, thực mềm, còn có thể rất cẩn thận gập lại, thật sự là quá hạnh phúc.
Mục Loan Loan hứng thú ôn nhu nhéo nhéo lỗ tai hắn, sau đó lại không nhịn xuống, lại vuốt cái cụm lông xù xù kia, từ gốc lỗ tai l3n đỉnh tai, theo chiều lông mà cọ tới cọ lui mấy cái, hình như cảm giác hơi ngứa hay sao mà lỗ tai Long tiên sinh cư nhiên còn run run trong tay cô. Lỗ tai cực dễ thương đặt trên gương mặt xinh đẹp tà dị của hắn nhìn như hai thế giới, đặc biệt là khi nhúm lông xù đó lại rung rung cùng lúc với đám hoa văn đỏ đen dữ tợn giật giật trên mặt hắn, Mục Loan Loan luôn có một loại cảm giác thật khó có thể miêu tả.
"Long tiên sinh, sao ngươi lại có đôi lỗ tai lông xù xù như thế này vậy?" Mục Loan Loan thì thầm nói, "Vì sao còn lại mềm như vậy?"
Nội tâm tiểu ác ma của cô cứ đưa tay sờ sờ xoa xoa lỗ tai Long tiên sinh hồi lâu, một chút cũng không muốn lấy tay ra. Nhưng mà chợt nghĩ đến sinh hoạt gian khổ khó khăn vẫn đè nặng cuộc sống của Long tiên sinh và nàng, vẫn vô cùng luyến tiếc mà ngừng tay.
Có lẽ cô sờ s0ạng cũng hơi lâu nên mãi đến khi dừng tay được, Mục Loan Loan cảm thấy lỗ tai Long tiên sinh có chút hồng hồng, nhúm lông xù xù màu trắng mỏng manh cũng bị vò cho hơi xơ xác, m yếu ớt run rẩy tròn không khí.
Mục Loan Loan thật sự cảm thấy lần này mình đúng là quá đáng rồi, sao lại có thể dày vò lỗ tai nhà người ta như thế chứ!
Cô sai rồi, nhưng lần sau cô vẫn còn dám ^o^z
Có lẽ là bởi vì được cái đồ lông xù xù quá mức đáng yêu kia động viên rất nhiều, nên tuy rằng còn một đống việc nhà phải làm, Mục Loan Loan lại cảm thấy không quá mệt mỏi như vậy.
Cô cong mày, nghĩ đến lời hứa của mình buổi sáng, về sau sẽ đối Long tiên sinh càng tốt, nhìn nhìn lại thấy bộ dáng hắn lỗ tai run rẩy, mắt nhắm lại, yếu ớt toàn tâm dựa vào cô, trong lòng lại tràn ngập động lực ——
Cô nha, hiện tại đã không còn một mình nữa rồi.
Cô đã cô đơn hơn hai mươi năm, trước đây vì không ngừng dốc sức làm lo bữa ăn mà không dám yêu đương gì. Không có chỗ dựa, cũng không phải đặc biệt thông minh, mặc dù liều mạng học tập cũng chỉ là lên được đến đại học, tốt nghiệp xong cũng vất vả lắm mới tìm được việc làm nhưng cũng may là lương bổng cũng khá, đủ duy trì sinh hoạt.
Lúc ấy nguyện vọng của cô chính là hy vọng mình có thể có tiền, có thể sống thoải mái và không còn cô đơn nữa.
Hiện tại tuy rằng vẫn là...... không có tiền.......
Nhưng cô có rồng nha.
Hốc mắt Mục Loan Loan chợt chua xót, nói vậy chứ không biết rồng của cô sau khi tỉnh lại có lập tức rời cô đi hay không.
Cô không muốn tiếp tục suy nghĩ đến cái vấn đề đụng vào liền làm cõi lòng chua xót này nữa, tran thủ thời gian đi làm cơm thôi ——
Thịt hôm trước mua về có vẻ bị chua chua rồi, tuy rằng rất đáng tiếc nhưng Mục Loan Loan vẫn đem thịt ném đi, cô hiện tại bất luận như thế nào đều không thể ngã bệnh nữa.
Rau dưa thì chỉ cần linh lực dưỡng một chút là có ăn, trứng gà cũng vẫn là tốt.
Cô châm lửa một cây Nhiên thảo, xào cho mình hai cái trứng gà. Còn hai cái linh trứng gà của Long tiên sinh cô làm thành trứng chưng, như vậy ăn sẽ tiện hơn.
Làm đồ ăn xong thì cháo linh gạo cũng chín rồi
Mục Loan Loan vốn dĩ cho rằng đút Long tiên sinh ăn cũng thuận lợi như lúc trước, thậm ký còn nghĩ sẽ đút nhanh nhanh chút, tranh thủ thời gian đi giặt quần áo rồi đi dưỡng mấy hạt giống kiếm tiền. Nhưng mà hôm nay Long tiên sinh lại không thể ăn được một chút đồ ăn nào nữa.
Mục Loan Loan đưa muỗng cháo linh gạo thứ bẩy đến bên miệng Long tiên sinh, nhéo cằm hắn đút vào nhưng lần này Long tiên sinh vaanc gắt gao mím chặt môi, còn không có phản ứng nuốt vào.
Mục Loan Loan hơi sốt ruột, dù đã thử vài lần, thậm chí còn muốn cưỡng bách hắn mở miệng, đút hắn một muỗng. Cháo tuy rằng có thể đút vào, nhưng thực mau chóng cũng bị hắn phun ra cùng với một ít máu, cái khăn Mục Loan Loan lót ở ngực hắn cũng dính mấy giọt máu li ti hồng.
Hộc máu?
Đầu "ong" một tiếng, Mục Loan Loan ngây ngốc ra, cô sửng sốt vài giây mới buông chén trong tay ra, vội vàng đi sờ linh thạch đặt ở bên tai Long tiên sinh.
Cô nhớ rõ còn một khối linh thạch trung phẩm, làm ơn, làm ơn, làm ơn hiện ra đi, ra đây nào linh thạch trung phẩm.
Nhưng làm cô phải thất vọng rồi, sờ mãi cũng không tìm được linh thạch trung phẩm, thậm chí mấy khối linh thạch hạ phẩm đặt chung trong đó tất cả đều biến thành bột phấn.
Đã bị Long tiên sinh hấp thu sao?
Đầu ngón tay Mục Loan Loan run run, cưỡng ép mình phải bình tĩnh, đem ba trái Bách Trân quả cùng nửa củ nhân sâm còn lại đến đây.
Nhẹ nhàng lau vết máu bên miệng hắn, ép hắn uống xong nước trái cây của Bách Trân Quả, sau đó cắt một mảnh nhân sâm nhét vào trong miệng hắn.
Làm xong hết thảy, tay cô vẫn còn run run ——
Ngay từ đầu cô tưởng mình hôn hắn, còn hung tàn cắn rách môi Long tiên sinh rồi vô tình mới uống luôn cả máu rồng, hiện tại xem ra cũng không giống cho lắm.
Trước khi cô phát bệnh, Long tiên sinh vẫn còn rất tốt mà, sắc mặt thậm chí còn tươi tắn hơn một chút.
Nhưng mà hiên tại, bộ dạng hắn lại có vẻ vô cùng suy yếu, hơn nữa toàn bộ linh thạch cô cất bên gối của hắn đều bị hấp thu hết toàn bộ.
Dựa theo kinh nghiệm nuôi rồng trước giờ của cô, Lông tiên sinh đều đặn mỗi ngày đều cần một khối linh thạch hạ phẩm, mà một khối linh thạch trung phẩm thì chứa linh lực còn muốn nhiều hơn mười khối linh thạch hạ phẩm, nhưng lại bị hấp thu xong rồi.
Vậy có phải chăng có ý nghĩa là thật ra trước thời điểm cô sinh bệnh, Long tiên sinh đã bị thương?
Hay là nội thương của hắn khi đại chiến lại tái phát?
Còn nữa, trước đây hắn đâu có lộ đôi lỗ tai lông xù xù này, chẳng lẽ là do thương thế của hắn càng ngày càng nghiêm trọng hơn sao?
Đầu Mục Loan Loan thật loạn, một lần nữa cô lại vô cùng hối hận vì đã không xem kỹ nội dung của cái quyển tiểu thuyết logic xàm chết tiệt kia. Hiện tại có muốn biết Long tiên sinh là làm sao lại bị thương, thương thế như thế nào cũng không thể được, trong đầu chỉ có mấy khái niệm mơ mơ hồ hồ ——
Mà thực ra cái cốt truyện đó cũng thật tình là rất lung tung rối loạn, tất cả chỉ kiểu như tiện đường thì thêm vào, bối cảnh thế giới cùng mối quan hệ các bên vô cùng rối loạn. Tác giả chủ yếu chỉ muốn tạo cp bạo quân tàn tật x tiểu nha hoàn địa vị thấp hèn nhưng là đơn thuần đáng yêu để hấp dẫn mấy độc giả khẩu vị đặc thù thích ăn thịt thôi.
Đến mức Mục Loan Loan cảm thấy cái nhân vật này của cô cũng chỉ là đá kê chân, chỉ vì làm cho nữ chủ Bạch Thủy Dao có thể cùng Ngao Khâm gặp gỡ.
Một cốt truyện thiếu logic tùy tiện như vậy căn bản sẽ không có nói việc tại sao Long tiên sinh bị thương.
Lúc trước Mục Loan Loan cũng không để ý phân tích logic cùng cốt truyện trong truyện gốc là như thế nào, nhưng hiện tại nhìn Long tiên sinh một lần lại một lần thống khổ, bản thân mình cũng sống ở thế giới này được một thời gian, cô mới dần dần ý thức được ——
Nơi này không phải là những con chữ lạnh băng, nơi này cũng là một thế giới hoàn chỉnh, nơi này người ta cũng có cảm tình, sẽ khóc sẽ cười cũng sẽ đau.
Long tiên sinh cũng như vậy.
Cô không biết hắn bị thương như thế nào, cũng không biết hắn đã từng làm chuyện ác gì, không biết hắn vì cái gì mà bị mọi người gọi là bạo quân, nhưng cô tận mắt chứng kiến hắn bị phản bội, bị vứt bỏ, chật vật vô cùng, mỗi lần lại càng thê thảm hơn.
Mục Loan Loan nhìn Long tiên sinh sắc mặt tái nhợt, duỗi tay muốn vuốt phẳng nếp nhăn giữa hai ch@n mày hắn.
Nhưng hắn quá đau, đau đến mày kiếm nhíu cứng lại, môi xanh tím.
Mục Loan Loan trong lòng rất khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể ép bản thân bình tĩnh. Nếu có thể, cô thậm chí còn muốn đem linh lực trong cơ thể mình trực tiếp truyền qua cơ thể Long tiên sinh, nhưng cái chính là cô cũng không biết Long tiên sinh mang thuộc tính gì, mà truyền linh lực nhầm vào một thuộc tính khác chẳng những không mang lại lợi ích gì còn l@m tình hình tệ hơn.
Mục Loan Loan cũng không còn tâm tư đi giặt quần áo, chỉ vừa chú ý tình trạng của Long tiên sinh, vừa rút hết linh lực trong cơ thể đi thúc ép mấy cây Bích Tinh thảo non mau chóng trưởng thành, hái trái Bích Tinh Thảo rồi cũng cầm luôn Bách Trân Quả, ngồi ở mép giường, thời thời khắc khắc quan sát bộ dáng của hắn.
Chỉ cần hắn có một chút dấu hiệu muốn hộc máu, cô liền đút hắn ăn một trái Bách Trân Quả hoặc là Bích Tinh thảo.
Cứ như vậy mà lăn lộn mãi cho đến ban đêm, Long tiên sinh mới hình như tốt lên một ít, ít nhất đã ba canh giờ không có hộc máu, Mục Loan Loan mới hơi yên tâm một ít.
Cũng may mắn hiện tại cô đã lên đến nhị giai rồi, linh lực trong cơ thể còn muốn nhiều hơn gấp ba khi trước nên mới có thể dưỡng ra được nhiều trái cây như vậy. Chỉ là, không biết thương thế của Long tiên sinh trầm trọng đến mức nào, hiện tại số lượng linh dược, linh quả mà bọn họ có vô cùng hữu hạn, nàng phải nhanh chân kiếm tiền, kiếm linh thạch về mới được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook