Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật
-
Chương 22: Hắn ăn linh gạo, nàng ăn phàm mễ
Nhà bếp ở thiên điện, Mục Loan Loan lấy một ít linh gạo, sau khi suy nghĩ một chút, nàng cắt lấy một ít rễ nhân sâm nhỏ.
Mục Loan Loan đã suy nghĩ thật kỹ lưỡng, kể từ hôm nay, nàng sẽ ăn riêng với Long tiên sinh.
Họ không có nhiều tiền và linh gạo. Với túi linh gạo nhỏ này, nếu hai người cùng ăn, có lẽ chưa đầy một tháng sẽ hết, nhưng nếu Long tiên sinh ăn một mình, tính ra nếu tiết kiệm một chút, có khi còn có thể kéo dài hai tháng.
Nàng cũng muốn ăn linh gạo, nhưng không còn cách nào khác. Nghèo đói khiến họ thấy bất lực và tuyệt vọng.
Mục Loan Loan thở dài đi vào nhà bếp.
Trong bếp, bệ bếp nhìn qua thấy rất bóng loáng, Mục Loan Loan không biết nó được làm từ chất liệu gì, nhiên liệu được sử dụng để đốt cũng không phải là khí tự nhiên như ở hiện đại, cũng không phải rơm rạ như ở nông thôn, mà là một loại cây đặc biệt được gọi với cái tên Nhiên thảo.
Dùng đá đánh lửa để lấy ra lửa màu xanh nhạt để đốt Nhiên thảo, loại cây này không những có thể cháy trong khoảng thời gian dài mà còn không có khói. Một cây Nhiên thảo khi đốt cháy có thể đủ để nấu một bữa cơm, hương vị cũng tốt hơn so với nấu bằng than đá.
Giá của Nhiên thảo cũng không tính là rẻ, nó chỉ có thể dùng linh lực hệ Mộc nuôi dưỡng. Một cây Nhiên thảo tương đương một đồng bạc. Trên thực tế, chỉ có một số gia đình khá giả mới có thể mua được.
Mục Loan Loan bật lửa đốt một gốc cây Nhiên thảo, nấu cơm cho Long tiên sinh trước, lại nấu cơm chiều của mình ở bệ bếp bên cạnh. Nàng nhìn chằm chằm vào mấy chục cây Nhiên thảo đang để trong góc bếp, nhìn một lát, đột nhiên ánh mắt sáng lên...
Nàng thật sự ngốc, nguyên thân tốt xấu gì cũng là tu sĩ hệ mộc cấp một. Trồng các loại linh thực khác khả năng sẽ gặp khó khăn, nhưng trồng loại linh thực không có phẩm cấp như Nhiên thảo thì vẫn dư sức, nàng hoàn toàn có thể mua một ít hạt giống Nhiên thảo về trồng, sau đó đem ra ngoài bán lấy tiền lo cho hư long!
Ánh chiều tà buông xuống, ganh nặng cuộc sống đè trên đôi vai Mục Loan Loan như một ngọn núi. Nhưng, trước niềm hi vọng nhỏ nhoi này, nàng cảm thấy bao nỗi nặng nề dường như vơi bớt.
Mục Loan Loan cầm một cây Nhiên thảo đặt trong lòng bàn tay, nàng cố dẫn một chút linh lực hệ Mộc từ đan điền, linh khí từ từ thâm nhập vào gốc cây có điểm khô khốc. Dựa theo ký ức của nguyên chủ, dứt một cây Nhiên thảo, giống như dứt lông tóc, một đường dẫn linh khí từ lá cây đến rễ cây.
Cũng không biết có phải do nàng sinh ảo giác, mà nàng cảm thấy nhánh cây trong tay giống như có sức sống hơn so với lúc trước, nhìn qua thấy khác so với những cây Nhiên thảo khác...
Đang xanh lên!
Cháo trong nồi đã sắp sôi, Mục Loan Loan liền không tiếp tục thử nuôi nấng cây Nhiên thảo kia nữa, nàng cắt nhỏ cây nhân sâm rồi cho vào nồi, khuấy đều, nấu thêm hai món nữa rồi đặt tất cả vào trong hộp thức ăn và mang về phòng.
Sắc trời không còn sớm, Mục Loan Loan đặt hộp thức ăn xuống rồi kiểm tra xem cửa đã được khóa kỹ hay chưa. Sau đó, nàng thu lại y phục bên ngoài vào, đóng cửa sổ lại và thắp đèn trong phòng lên, đến lúc cho hư long ăn rồi.
Mục Loan Loan làm việc thanh âm không lớn không nhỏ, nhỏ vụn hỗn độn, nhưng ở trong tai của vị Long tiên sinh vừa mới khôi phục thần chí, lại vô cùng rõ ràng, làm hắn cảm thấy, giống như từ khi sinh ra đến giờ, hắn vẫn luôn chỉ có một mình, nhưng hiện giờ có người luôn để ý quan tâm hắn.
Long tiên sinh khắc chế chính mình, không cho phép bản thân suy nghĩ linh tinh, nhưng lại không khống chế được mà điều động toàn bộ linh lực chuyển đến cái đuôi đang có dấu hiệu hư thối kia.
Ấm áp mấy ngày vừa rồi chỉ như một cái thoáng qua vô cùng ngắn ngủi, hắn lưu luyến, muốn kéo dài nó, muốn níu giữ tất cả.
Vào buổi tối cuối thu, không khí lạnh dần lên. Nó không xuyên vào da thịt một cách quá rõ ràng, nhưng lại giống một cây kim nhọn chạm đến khiến người ta khó chịu. Với Long tiên sinh, cường long đứng đầu nơi đây, cái lạnh này chẳng là gì. Nhưng, hiện tại hắn lại đang trọng thương, mặc dù trên người đã được đắp một tấm chăn dày nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi lạnh đang bò trên cơ thể, thấm vào da thịt lạnh buốt.
Không biết có phải hai người tâm linh tương thông, vài giây tiếp theo, Mục Loan Loan đứng dậy đóng cửa, chặn lại làn gió đông mang theo hơi lạnh.
Long tiên sinh chịu đựng nỗi đau do lời nguyền và vết thương mang lại. Đột nhiên, hương vị linh gạo thoang thoảng ngang qua chóp mũi hắn, trái tim Long tiên sinh run lên, hắn lại bắt đầu rơi vào một nỗi đau khác.
Trong ánh đèn mơ hồ chiếu lên sự ám muội, cô nam quả nữ ở chung một phòng.
"Ăn cơm." Mục Loan Loan không biết Long tiên sinh đã tỉnh dậy, nàng chỉ đơn thuần nghĩ không thể làm bẩn chăn khi cho hắn ăn, vì vậy, liền đi đến bên giường, lật một ít chăn lên.
Nàng giữ chặt chiếc gối của bản thân, Mục Loan Loan nhẹ nhàng nói: "Thất lễ", một tay nâng đầu Long tiên sinh, một tay còn lại đặt lên một chiếc gối khác dưới đầu Long tiên sinh.
Lông mi Long tiên sinh hơi run rẩy, xúc cảm lạnh lẽo từ ngón tay nàng chạm vào vùng cổ, trong thoáng chốc, máu toàn thân hắn bỗng nhiên chảy ngược.
Ngay cả khi có là một cường long hùng mãnh, cổ vẫn là điểm yếu chết người của chúng. Khi hắn thất thế, kẻ chạm vào cổ hắn đều phải chết. Ngược lại, khi hắn thắng thế, sẽ chẳng có kẻ nào có gan chạm vào điểm yếu chết người ấy.
Nhưng, khi bàn tay nàng chạm qua, hắn không cảm thấy ghê tởm, trong trái tim bỗng nhen nhói một cảm giác không thể diễn tả được, khiến hắn thấy run rẩy, kích thích cảm giác của hắn.
Mục Loan Loan nấu không nhiều cháo, nó chỉ là một phần của cái bát, nhưng lại rất thơm. Một bát cháo linh gạo có thể có ba phần sức mạnh linh lực của loại đá nhất phẩm. Động tác nàng không nhanh không chậm, mỗi lần đều đưa cháo lên thổi nguội rồi mới đưa đến bên miệng Long tiên sinh.
May mắn thay, Long tiên sinh có phản ứng nuốt xuống theo bản năng, công việc của nàng cũng không mấy khó khăn.
Sau khi xong xuôi, nàng suy nghĩ đôi chút về cánh môi đỏ hồng của nam nhân trước mặt, lần này, nàng lấy chiếc khăn lau miệng cho Long tiên sinh một cách thân mật. Nàng di chuyển rất nhẹ, nhưng cách tấm khăn, hơi ấm từ lòng bàn tay nàng vẫn truyền tới môi hắn. Cảm giác thật rõ ràng, Long tiên sinh mím chặt môi, từng đầu ngón tay hắn bỗng chốc run rẩy bên dưới lớp chăn.
"Ha, cuối cùng cũng xong, tốt hơn rồi." Mục Loan Loan xoa xoa thắt lưng đau nhức vì phải cúi người một lúc lâu, nàng bắt đầu ăn bữa tối của mình, trong khoảng thời gian hơi lâu đó, cháo đã hơi nhão.
Mục Loan Loan chẳng thể nào vui vẻ. Rốt cuộc, chỉ có khi ăn và ngủ mới có thể khiến nàng tạm thời quên đi nhiều thứ rắc rối. Thời gian vừa qua, Long tiên sinh cũng dần hồi phục.
Khứu giác Long tiên sinh rất nhạy bén, nhưng trừ hương vị linh gạo bên miệng, hắn lại không cảm nhận được một tia linh khí nào khác.
Trong lòng hắn, một ý nghĩ trỗi dậy khiến hắn không dám tin, nhưng suy nghĩ ích kỷ muốn tin vào điều đó đang trỗi dậy. Long tiên sinh chậm rãi thả ra thần thức đến bên cạnh Mục Loan Loan.
Hắn thấy nàng vui vẻ húp một chén cháo, trong chén cháo ấy không có một chút linh khí, trái tim hắn bỗng cảm thấy thật thoải mái, song trong lòng cũng lại có một loại cảm giác khó chịu khó tả.
Trái lại, thất vọng, bất lực hòa lẫn tự trách trỗi dậy như thủy triều dâng, ép ngực hắn đến khó thở.
Chút cơm ấm trong dạ dày bỗng hóa thành lưỡi dao sắc nhọn.
Rõ ràng chỉ là một chút linh gạo, chỉ là một chút linh gạo không nghĩa lí gì thôi.
Hắn hiện tại phải sống dựa vào chút lòng thương cảm và bố thí của một nữ nhân.
Ngay cả cho một cuộc sống sung túc hắn cũng không thể, đến giúp nàng thoát khỏi cảnh chắt cóp tiết kiệm này hắn cũng không làm được.
Hắn chẳng cho nàng nổi bất cứ thứ gì, như vậy, kết duyên cùng một phế long như hắn, đối với nàng chính là lãng phí cuộc đời.
Nếu biết rằng tất cả linh gạo Mục Loan Loan đều dành hết cho hắn, hắn tình nguyện không ăn. Mặc dù cảm giác khi đói thật khó chịu, nhưng khi còn trẻ hắn cũng đã đói nhiều năm như vậy, sớm đã quen, chịu thêm chút nữa cũng chẳng là cái gì.
Theo thần thức trôi nổi trong phòng, hắn cảm thấy bản thân như chạm vào cái gì đó khiến toàn thân đau đớn và dần tan biến.
Trong bóng tối, tất cả những gì còn sót lại chỉ là dạ dày ấm áp với chút linh gạo, không nhiễm tạp chất, lại tựa như một hồi hào quang thuần khiết. Đối với người ngoài, có lẽ nó chỉ như muối bỏ biển, nhưng với hắn, nó bùng cháy như một ngọn lửa ấm áp, từ từ nuôi dưỡng phần kinh mạch bị thương tổn nặng nề.
_____________o0o___________
Cập nhật ngày 20/1/2020 tại Việt Nam Overnight
Editor: hồng trà hoa quế
Beta: Kimnana
(*) Phàm mễ: Gạo bình thường, không chứa linh khí
Mục Loan Loan đã suy nghĩ thật kỹ lưỡng, kể từ hôm nay, nàng sẽ ăn riêng với Long tiên sinh.
Họ không có nhiều tiền và linh gạo. Với túi linh gạo nhỏ này, nếu hai người cùng ăn, có lẽ chưa đầy một tháng sẽ hết, nhưng nếu Long tiên sinh ăn một mình, tính ra nếu tiết kiệm một chút, có khi còn có thể kéo dài hai tháng.
Nàng cũng muốn ăn linh gạo, nhưng không còn cách nào khác. Nghèo đói khiến họ thấy bất lực và tuyệt vọng.
Mục Loan Loan thở dài đi vào nhà bếp.
Trong bếp, bệ bếp nhìn qua thấy rất bóng loáng, Mục Loan Loan không biết nó được làm từ chất liệu gì, nhiên liệu được sử dụng để đốt cũng không phải là khí tự nhiên như ở hiện đại, cũng không phải rơm rạ như ở nông thôn, mà là một loại cây đặc biệt được gọi với cái tên Nhiên thảo.
Dùng đá đánh lửa để lấy ra lửa màu xanh nhạt để đốt Nhiên thảo, loại cây này không những có thể cháy trong khoảng thời gian dài mà còn không có khói. Một cây Nhiên thảo khi đốt cháy có thể đủ để nấu một bữa cơm, hương vị cũng tốt hơn so với nấu bằng than đá.
Giá của Nhiên thảo cũng không tính là rẻ, nó chỉ có thể dùng linh lực hệ Mộc nuôi dưỡng. Một cây Nhiên thảo tương đương một đồng bạc. Trên thực tế, chỉ có một số gia đình khá giả mới có thể mua được.
Mục Loan Loan bật lửa đốt một gốc cây Nhiên thảo, nấu cơm cho Long tiên sinh trước, lại nấu cơm chiều của mình ở bệ bếp bên cạnh. Nàng nhìn chằm chằm vào mấy chục cây Nhiên thảo đang để trong góc bếp, nhìn một lát, đột nhiên ánh mắt sáng lên...
Nàng thật sự ngốc, nguyên thân tốt xấu gì cũng là tu sĩ hệ mộc cấp một. Trồng các loại linh thực khác khả năng sẽ gặp khó khăn, nhưng trồng loại linh thực không có phẩm cấp như Nhiên thảo thì vẫn dư sức, nàng hoàn toàn có thể mua một ít hạt giống Nhiên thảo về trồng, sau đó đem ra ngoài bán lấy tiền lo cho hư long!
Ánh chiều tà buông xuống, ganh nặng cuộc sống đè trên đôi vai Mục Loan Loan như một ngọn núi. Nhưng, trước niềm hi vọng nhỏ nhoi này, nàng cảm thấy bao nỗi nặng nề dường như vơi bớt.
Mục Loan Loan cầm một cây Nhiên thảo đặt trong lòng bàn tay, nàng cố dẫn một chút linh lực hệ Mộc từ đan điền, linh khí từ từ thâm nhập vào gốc cây có điểm khô khốc. Dựa theo ký ức của nguyên chủ, dứt một cây Nhiên thảo, giống như dứt lông tóc, một đường dẫn linh khí từ lá cây đến rễ cây.
Cũng không biết có phải do nàng sinh ảo giác, mà nàng cảm thấy nhánh cây trong tay giống như có sức sống hơn so với lúc trước, nhìn qua thấy khác so với những cây Nhiên thảo khác...
Đang xanh lên!
Cháo trong nồi đã sắp sôi, Mục Loan Loan liền không tiếp tục thử nuôi nấng cây Nhiên thảo kia nữa, nàng cắt nhỏ cây nhân sâm rồi cho vào nồi, khuấy đều, nấu thêm hai món nữa rồi đặt tất cả vào trong hộp thức ăn và mang về phòng.
Sắc trời không còn sớm, Mục Loan Loan đặt hộp thức ăn xuống rồi kiểm tra xem cửa đã được khóa kỹ hay chưa. Sau đó, nàng thu lại y phục bên ngoài vào, đóng cửa sổ lại và thắp đèn trong phòng lên, đến lúc cho hư long ăn rồi.
Mục Loan Loan làm việc thanh âm không lớn không nhỏ, nhỏ vụn hỗn độn, nhưng ở trong tai của vị Long tiên sinh vừa mới khôi phục thần chí, lại vô cùng rõ ràng, làm hắn cảm thấy, giống như từ khi sinh ra đến giờ, hắn vẫn luôn chỉ có một mình, nhưng hiện giờ có người luôn để ý quan tâm hắn.
Long tiên sinh khắc chế chính mình, không cho phép bản thân suy nghĩ linh tinh, nhưng lại không khống chế được mà điều động toàn bộ linh lực chuyển đến cái đuôi đang có dấu hiệu hư thối kia.
Ấm áp mấy ngày vừa rồi chỉ như một cái thoáng qua vô cùng ngắn ngủi, hắn lưu luyến, muốn kéo dài nó, muốn níu giữ tất cả.
Vào buổi tối cuối thu, không khí lạnh dần lên. Nó không xuyên vào da thịt một cách quá rõ ràng, nhưng lại giống một cây kim nhọn chạm đến khiến người ta khó chịu. Với Long tiên sinh, cường long đứng đầu nơi đây, cái lạnh này chẳng là gì. Nhưng, hiện tại hắn lại đang trọng thương, mặc dù trên người đã được đắp một tấm chăn dày nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi lạnh đang bò trên cơ thể, thấm vào da thịt lạnh buốt.
Không biết có phải hai người tâm linh tương thông, vài giây tiếp theo, Mục Loan Loan đứng dậy đóng cửa, chặn lại làn gió đông mang theo hơi lạnh.
Long tiên sinh chịu đựng nỗi đau do lời nguyền và vết thương mang lại. Đột nhiên, hương vị linh gạo thoang thoảng ngang qua chóp mũi hắn, trái tim Long tiên sinh run lên, hắn lại bắt đầu rơi vào một nỗi đau khác.
Trong ánh đèn mơ hồ chiếu lên sự ám muội, cô nam quả nữ ở chung một phòng.
"Ăn cơm." Mục Loan Loan không biết Long tiên sinh đã tỉnh dậy, nàng chỉ đơn thuần nghĩ không thể làm bẩn chăn khi cho hắn ăn, vì vậy, liền đi đến bên giường, lật một ít chăn lên.
Nàng giữ chặt chiếc gối của bản thân, Mục Loan Loan nhẹ nhàng nói: "Thất lễ", một tay nâng đầu Long tiên sinh, một tay còn lại đặt lên một chiếc gối khác dưới đầu Long tiên sinh.
Lông mi Long tiên sinh hơi run rẩy, xúc cảm lạnh lẽo từ ngón tay nàng chạm vào vùng cổ, trong thoáng chốc, máu toàn thân hắn bỗng nhiên chảy ngược.
Ngay cả khi có là một cường long hùng mãnh, cổ vẫn là điểm yếu chết người của chúng. Khi hắn thất thế, kẻ chạm vào cổ hắn đều phải chết. Ngược lại, khi hắn thắng thế, sẽ chẳng có kẻ nào có gan chạm vào điểm yếu chết người ấy.
Nhưng, khi bàn tay nàng chạm qua, hắn không cảm thấy ghê tởm, trong trái tim bỗng nhen nhói một cảm giác không thể diễn tả được, khiến hắn thấy run rẩy, kích thích cảm giác của hắn.
Mục Loan Loan nấu không nhiều cháo, nó chỉ là một phần của cái bát, nhưng lại rất thơm. Một bát cháo linh gạo có thể có ba phần sức mạnh linh lực của loại đá nhất phẩm. Động tác nàng không nhanh không chậm, mỗi lần đều đưa cháo lên thổi nguội rồi mới đưa đến bên miệng Long tiên sinh.
May mắn thay, Long tiên sinh có phản ứng nuốt xuống theo bản năng, công việc của nàng cũng không mấy khó khăn.
Sau khi xong xuôi, nàng suy nghĩ đôi chút về cánh môi đỏ hồng của nam nhân trước mặt, lần này, nàng lấy chiếc khăn lau miệng cho Long tiên sinh một cách thân mật. Nàng di chuyển rất nhẹ, nhưng cách tấm khăn, hơi ấm từ lòng bàn tay nàng vẫn truyền tới môi hắn. Cảm giác thật rõ ràng, Long tiên sinh mím chặt môi, từng đầu ngón tay hắn bỗng chốc run rẩy bên dưới lớp chăn.
"Ha, cuối cùng cũng xong, tốt hơn rồi." Mục Loan Loan xoa xoa thắt lưng đau nhức vì phải cúi người một lúc lâu, nàng bắt đầu ăn bữa tối của mình, trong khoảng thời gian hơi lâu đó, cháo đã hơi nhão.
Mục Loan Loan chẳng thể nào vui vẻ. Rốt cuộc, chỉ có khi ăn và ngủ mới có thể khiến nàng tạm thời quên đi nhiều thứ rắc rối. Thời gian vừa qua, Long tiên sinh cũng dần hồi phục.
Khứu giác Long tiên sinh rất nhạy bén, nhưng trừ hương vị linh gạo bên miệng, hắn lại không cảm nhận được một tia linh khí nào khác.
Trong lòng hắn, một ý nghĩ trỗi dậy khiến hắn không dám tin, nhưng suy nghĩ ích kỷ muốn tin vào điều đó đang trỗi dậy. Long tiên sinh chậm rãi thả ra thần thức đến bên cạnh Mục Loan Loan.
Hắn thấy nàng vui vẻ húp một chén cháo, trong chén cháo ấy không có một chút linh khí, trái tim hắn bỗng cảm thấy thật thoải mái, song trong lòng cũng lại có một loại cảm giác khó chịu khó tả.
Trái lại, thất vọng, bất lực hòa lẫn tự trách trỗi dậy như thủy triều dâng, ép ngực hắn đến khó thở.
Chút cơm ấm trong dạ dày bỗng hóa thành lưỡi dao sắc nhọn.
Rõ ràng chỉ là một chút linh gạo, chỉ là một chút linh gạo không nghĩa lí gì thôi.
Hắn hiện tại phải sống dựa vào chút lòng thương cảm và bố thí của một nữ nhân.
Ngay cả cho một cuộc sống sung túc hắn cũng không thể, đến giúp nàng thoát khỏi cảnh chắt cóp tiết kiệm này hắn cũng không làm được.
Hắn chẳng cho nàng nổi bất cứ thứ gì, như vậy, kết duyên cùng một phế long như hắn, đối với nàng chính là lãng phí cuộc đời.
Nếu biết rằng tất cả linh gạo Mục Loan Loan đều dành hết cho hắn, hắn tình nguyện không ăn. Mặc dù cảm giác khi đói thật khó chịu, nhưng khi còn trẻ hắn cũng đã đói nhiều năm như vậy, sớm đã quen, chịu thêm chút nữa cũng chẳng là cái gì.
Theo thần thức trôi nổi trong phòng, hắn cảm thấy bản thân như chạm vào cái gì đó khiến toàn thân đau đớn và dần tan biến.
Trong bóng tối, tất cả những gì còn sót lại chỉ là dạ dày ấm áp với chút linh gạo, không nhiễm tạp chất, lại tựa như một hồi hào quang thuần khiết. Đối với người ngoài, có lẽ nó chỉ như muối bỏ biển, nhưng với hắn, nó bùng cháy như một ngọn lửa ấm áp, từ từ nuôi dưỡng phần kinh mạch bị thương tổn nặng nề.
_____________o0o___________
Cập nhật ngày 20/1/2020 tại Việt Nam Overnight
Editor: hồng trà hoa quế
Beta: Kimnana
(*) Phàm mễ: Gạo bình thường, không chứa linh khí
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook